Dự Phòng
-
Chương 3
Nguyên Gia Dật kéo vali hành lý, khuỷu tay kẹp chó con không ngừng rên ư ử, quai đeo cặp xách trên vai vì quá nặng mà tuột xuống dưới bả vai.
Từ xa, cậu đã nhìn thấy ánh đèn ấm áp phát ra từ căn biệt thự Bạc gia, hai mắt sáng lên, mím môi bước nhanh về phía trước.
Tối hôm qua khi trợ lý của Bạc Thận Ngôn đến đưa cho cậu hợp đồng hôn nhân đã tiện thể đưa luôn cho cậu chìa khóa cửa lớn biệt thự và mật khẩu vào nhà.
Nguyên Gia Dật ôm chó đứng yên tại chỗ nhìn xung quanh một vòng, rõ ràng trong tay cậu có chìa khóa, thế mà giống như cậu ăn trộm được nó vậy, cậu cẩn thận từng chút một tra chìa vào lỗ khóa, nhẹ nhàng xoay tròn, cửa lớn cạch một tiếng mở ra.
Cậu cẩn thận cọ cọ đầu ngón tay ở góc áo, sau đó tò mò cúi người trước bàn phím nhập mật khẩu cửa lớn biệt thự, lấy tờ giấy đã chép lại trong túi ra, đối chiếu với các con số ở trên, bấm từng số một, miệng vẫn không yên tâm mà lặp lại nó "0___1___1___1___"
Ánh sáng màu xanh từ bàn phím chiếu rọi lên vẻ mặt hoang mang khó hiểu của Nguyên Gia Dật.
Quả nhiên nhà giàu đều là thiên tài làm theo cách ngược đời.
Nhằm đề phòng có trộm nên đã cài đặt mật khẩu mà có chết tên trộm cũng chẳng thể nào ngờ tới.
Mật khẩu chính xác.
Cậu vui sướng cắn môi một cái, chọc chọc vào trán chó con "Chúng ta vào nhà thôi"
"Gâu ~"
Hài lòng nghe thấy tiếng chó con hào hứng đáp lại, Nguyên Gia Dật đưa tay sờ soạng ở cửa vào một lúc lâu, đại sảnh tối đen đột nhiên sáng trưng lên, ánh sáng chói mắt làm cậu hoảng sợ đến nỗi suýt chút nữa đã ôm chó con chui vào tủ giày.
".............."
Tuy rằng Nguyên Gia Dật không rõ chó con trưởng thành tới giai đoạn này thì mắt mới có thể nhìn rõ mọi vật, nhưng cậu vẫn theo bản năng che kín mặt chó con lại ngăn không cho ánh sáng đèn chiếu vào.
Trên tay dính sơn khiến cậu nhíu mày, mở tủ giảy ra nhìn một chút, có vẻ như không có chiếc dép lê nào cho cậu cả.
Không sao, cậu đã tự mang theo.
Ngay khi chiếc vali hành lý căng phồng vừa được kéo khóa ra, quần áo giày dép bên trong nháy mắt bung xổ ra ngoài bên cạnh chân Nguyên Gia Dật vẫn đang có vẻ mặt rất bình tĩnh.
Sau khi xỏ vào đôi dép bằng nhung tuy cũ kỹ nhưng vẫn rất sạch sẽ, Nguyên Gia Dật ôm chó con đứng ở đại sảnh nhìn xung quanh một vòng, nheo mắt xác định xem phòng tắm nằm ở đâu rồi nhẹ nhàng bước vào.
Cậu chưa từng có kinh nghiệm nuôi chó, nhưng vẫn rất chuyện nghiệp trong việc xử lý các sự cố.
Lần lượt mở các ngăn tủ ra và tìm thấy được một chiếc kéo, Nguyên Gia Dật chậm rãi cắt tỉa phần lông chó bị dính sơn sâu nhất.
Chó con dường như cũng hiểu rằng cậu đang giúp đỡ mình, thế nên nó nằm yên ngoan ngoãn không hề động đậy, chỉ thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi liếm đốt ngón tay Nguyên Gia Dật một chút.
"Đừng liếm, cẩn thận kẻo liếm vào kéo"
Phía sau lưng có tiếng sột soạt rất nhẹ, từ trước tới nay Nguyên Gia Dật vốn luôn rất nhạy cảm, vừa mới nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại.
Nhìn thấy cảnh tượng phía sau, đôi mắt đỏ hoe vì mệt mỏi cả một ngày tức khắc cong lên.
"Chào nhóc" Trong tay đang ôm chó con nên Nguyên Gia Dật không thể khom lưng xuống vuốt ve con mèo Ragdoll xinh đẹp đang đi đến bên chân cậu, chỉ có thể cúi đầu mỉm cười nhìn nó "Nhóc ăn cơm chưa?"
(Mèo Ragdoll)
Chó con vẫn chưa mọc răng nhưng vẫn muốn sử dụng quyền lợi cắn người để trừng phạt Nguyên Gia Dật một dạ hai lòng.
"Tính ghen tỵ của em dữ quá đấy"
Đầu ngón tay của Nguyên Gia Dật bị cắn đến phát ngứa, cậu giả vờ tức giận chọc chọc chóp mũi nó.
Mà con mèo Ragdoll cũng không hài lòng với việc chó con được độc sủng, nó vòng giữa hai chân Nguyên Gia Dật dùng sức cọ cọ cẳng chân cậu.
Nguyên Gia Dật mím môi cười lên.
Điện thoại di động trong túi chợt rung lên, cậu vội vàng lấy khăn giấy bên cạnh lau tay rồi nhanh chóng kiểm tra tin nhắn.
– SMS dịch vụ công: Hôm nay là ngày lương thực thế giới, tuần này.....!
Nguyên Gia Dật nhanh chóng cất điện thoại đi, lại cầm cây kéo, cúi đầu nhìn đôi mắt xanh đen của chó con giải thích với nó "..........Thật ra hôm nay cũng là ngày đầu tiên anh tới đây nên chưa quen với cái gì cả"
Chó con động viên "gâu" lên một tiếng rồi lại liếm liếm ngón tay cậu.
Sau khi cắt lông xong, một người một chó bụng bắt đầu sôi lên.
"Nhóc cũng đói sao?" Sau khi dọn sạch lông chó trong phòng tắm, Nguyên Gia Dật dùng hai tay nhấc nó lên cao ngẩng đầu thưởng thức tác phẩm của chính mình "Ha ha, một con chó trụi lông"
Chó con gầm gừ một tiếng.
Nó ngậm lấy đầu ngón tay Nguyên Gia Dật.
"Để anh kiếm thứ gì đó cho nhóc ăn....đợi anh đã...." Nguyên Gia Dật vừa nói vừa trở lại phòng khách, ngồi xổm xuống trước vali hành lý của mình để tìm kiếm "Anh nhớ anh vẫn còn nửa cái màn thầu....!hình như chó có thể ăn được ít màn thầu...."
Cậu chăm chú lục lọi hành lý của mình, tiếng túi nilon bên trong cọ vào nhau kêu lên sột soạt, thế nên cậu đã không nghe thấy tiếng động phát ra ở lối vào cửa.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Bạc Thận Ngôn trở lại công ty mở một cuộc họp video quốc tế vào buổi chiều, lúc này hắn nhức đầu kinh khủng, lại phát hiện trong nhà có người, không khỏi cáu kỉnh đi tới nhìn thử xem.
Ánh mắt rơi xuống bóng lưng đang ngồi quỳ gối ở ngay cửa phòng tắm, trong tay không biết đang đùa nghịch thứ gì đó, bao nhiêu mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần đều biến mất, có chút vui sướng ngạc nhiên gọi một tiếng "Lan Lan?"
Nghe thấy giọng nói từ phía sau, tấm lưng Nguyên Gia Dật hơi cứng đơ lại.
"Thận Ngôn, anh đã về rồi"
Lúc quay đầu lại, trên khóe miệng đã nở một nụ cười.
Thịnh Giang Hà ra lệnh cho cậu phải lấy lòng Bạc Thận Ngôn, miệng phải ngọt ngào, không được làm hắn nổi giận, cậu tự nhiên hiểu được một chút bản thân nên làm gì.
Nếu chỉ nhìn bóng lưng, Bạc Thận Ngôn gần như không nhìn rõ được sự khác nhau giữa cậu và Thịnh Lan.
Vốn dĩ không hề coi trọng cuộc hôn nhân này, thế nên sau một cuộc họp kéo dài, hắn đã hoàn toàn quên mất rằng hôm nay là ngày mà Nguyên Gia Dật dọn đến ở.
Cho đến khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Nguyên Gia Dật, Bạc Thận Ngôn lập tức nhận ra sự khác biệt giữa người này và Thịnh Lan.
Thịnh Lan được nuông chiều mà lớn lên, từ đầu tới chân đều mang vẻ ngông cuồng bướng bỉnh của thiếu niên, thậm chí từng cọng tóc từng móng tay của cậu ta cũng đều toát ra sự tự tin.
Còn người trước mặt này, tuy rằng nụ cười cũng xinh đẹp giống như thế, nhưng.....!lại mang đến cho người ta cảm giác hơi khó chịu.
Giống như là......!đang lấy lòng?
Dây thần kinh số 5 của Bạc Thận Ngôn đột ngột nhảy dựng lên, bởi vì đây là lần đầu tiên gặp mặt, thế nên chỉ có thể lịch sự gật đầu, sau khi nhận ra lúc nãy cậu đã gọi mình là gì, hắn liền quay đầu lại nhìn cậu.
(Dây thần kinh số 5: Hay còn gọi là dây thần kinh sinh ba, một trong những dây thần kinh quan trọng chi phối cảm giác ở vùng mặt)
"Đừng gọi như vậy...." Bạc Thận Ngôn day day cà vạt "Chúng ta vẫn chưa thân quen đến mức đó, gọi tên đầy đủ đi"
"A, được" Nhìn thấy thái độ của Bạc Thận Ngôn, Nguyên Gia Dật cũng hiểu được suy nghĩ của hắn, tự biết cách xa ba thước không dám đi khiêu khích hắn, ngoan ngoãn gật đầu "Bạc tiên sinh"
Tỏ ra khá hài lòng với cách xưng hô này của cậu, Bạc Thận Ngôn lúc này nhìn xuống đánh giá hành lý mà Nguyên Gia Dật mang đến.
Hai chữ: Tồi tàn.
Lại thoáng quét mắt liếc nhìn quần áo trên người Nguyên Gia Dật cũng mới đôi dép lê mà cậu mang dưới chân, trong lòng một lần nữa xác định.
Nghèo nàn.
Nguyên Gia Dật đứng tại chỗ chật vật ôm lấy chó con không dám lên tiếng, mím môi nhìn trộm hắn.
Đôi mắt to của cậu quả nhiên không thể làm động tác nhìn trộm được, rất dễ dàng bị phát hiện ra ngay.
Đối với một người có khuôn mặt rất giống người yêu của mình như Nguyên Gia Dật mà lại làm ra vẻ mặt lén lút như vậy, trong lòng Bạc Thận Ngôn cảm thấy rất khó chịu.
Ánh mắt hắn đột nhiên rơi vào con chó con Leonberger mà Nguyên Gia Dật đang ôm trên tay.
(Chó con Leonberger)
"Tay cậu...." Cúi đầu nhìn xuống mu bàn tay loang lổ đầy những vết thương đóng vảy, Nguyên Gia Dật vội vàng lắc đầu "............Ngày nào tôi cũng phải rửa tay rất nhiều, thế nên da tay có hơi....nứt nẻ một chút, không phải bị bệnh ngoài da đâu, cũng sẽ không lây nhiễm"
Bạc Thận Ngôn "ừ" một tiếng, nâng cằm lên nói "Tôi muốn nói về chiếc nhẫn, không cần đeo"
Nguyên Gia Dật theo ánh mắt hắn nhìn về phía chiếc nhẫn cưới trang nhã đeo ở ngón giữa tay trái, ngồi xổm người xuống đặt chó con xuống mặt đất, dùng hai chân nhẹ nhàng kẹp lấy cái bụng nó không để cho nó chạy lung tung, nhanh chóng tháo chiếc nhẫn cưới ra khỏi tay rồi cẩn thận cất nó vào trong túi, ngẩng đầu nhìn Bạc Thận Ngôn.
"Tôi cũng cảm thấy không đeo sẽ tốt hơn, nếu không làm việc gì cũng bất tiện, ha ha"
Mặc dù Giang Thịnh Hà đã ra lệnh, nhưng cũng phải phân biệt một chút trước khi chấp hành, nếu không để đắc tội tới Bạc Thận Ngôn, người xui xẻo vẫn là bản thân mình, Nguyên Gia Dật nghĩ vậy.
Vẫn chưa biết chó con trong tay có được phép ở lại trong căn nhà này không, mặc dù cậu dường như nhận thấy Bạc Thận Ngôn có vẻ không hài lòng lắm với cậu, nhưng Nguyên Gia Dật vẫn cắn răng hỏi một câu "Bạc tiên sinh, đây là chó con mà tôi nhặt được trên đường tới đây, nếu không cứu thì nó sẽ chết mất, tôi có thể giữ nó lại được không?"
Đôi mắt người thanh niên đỏ lên phía sau cặp kính trông rất đáng thương.
Đột nhiên, Bạc Thận Ngôn không nói ra được câu từ chối.
Quả nhiên hắn vẫn không thể kháng cự lại khuôn mặt của Thịnh Lan.
"Được, có thể, cậu cũng tìm một phòng để ở đi" Bạc Thận Ngôn đi tới tay vịn của cầu thang bên cạnh, dừng chân lại quay đầu nhìn cậu "Chỉ không được lên lầu hai"
Lúc hắn quay người đi lên lầu, Nguyên Gia Dật vô cùng vui sướng cúi người ôm chó con vào lòng an ủi, nghe thấy Bạc Thận Ngôn lại mở miệng nói chuyện, cậu vội vàng quay đầu lại nghiêm túc nhìn về phía hắn, ngoan ngoãn gật đầu.
"Vâng, Bạc tiên sinh, tôi sẽ không lên đó"
Bánh màn thầu được xé vụn ra đút cho chó con một hồi lâu, mãi tới khi nó no nê nằm lăn trên mặt đất làm nũng, Nguyên Gia Dật mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được cười thành tiếng "Nhìn cái bụng to của em này"
Mèo Ragdoll thấy thế cũng bắt chước theo, nó xoay người nằm bên cạnh chó con để lộ ra cái bụng mềm mại, nhìn Nguyên Gia Dật với dáng vẻ muốn được yêu thương.
Ai có thể kiềm chế nổi trước sự dụ dỗ của một chú mèo con mềm mại như thế chứ.
Nguyên Gia Dật xoa xoa ngón tay của mình, muốn tiến lên nhẹ nhàng nựng yêu nó mấy cái.
Tiếng bước chân trên cầu thang kéo dài một lúc rồi ngừng lại, tiếp theo sau đó là giọng nói có chút bất mãn của Bạc Thận Ngôn "Gạo Nếp, lên lầu"
Chú mèo Ragdoll xinh đẹp tao nhã ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đang tức giận của chủ nhân ở chỗ rẽ cầu thang, lười biếng "meo" lên một tiếng, lại lần nữa lưu luyến dụi dụi đầu vào ống quần của Nguyên Gia Dật, sau đó mới xoay người chạy về phía Bạc Thận Ngôn.
Bạc Thận Ngôn cảm thấy bản thân mình giống như bị sỉ nhục vậy.
Gạo Nếp là chú mèo con mà Thịnh Lan đã tặng cho hắn hồi đầu năm, từ bé tính cách của nó đã khác hẳn những chú mèo Ragdoll ngoan ngoãn và thân thiện khác, lúc vừa mới tới ở chung với hắn, nó ham chơi, kén ăn, cực kỳ phá phách, quan trọng nhất là nó không cho người khác lại gần, càng không cho người khác được vuốt ve nó.
Ngay cả chính bản thân hắn cũng phải mất vài tháng mới dạy dỗ được con vật nhỏ này trở nên ngoan ngoãn nghe lời, thế nhưng tại sao hôm nay nó chỉ vừa mới gặp Nguyên Gia Dật thôi là có thể bỏ hết những miêu lương mỹ vị kia để đi tranh giành nửa cái bánh màn thầu khô cứng với một con chó trụi lông?
Đúng là vô cùng nực cười.
Vốn định nói một vài lời châm chọc mỉa mai đứa con hoang này thay cho Thịnh Lan, thế nhưng khi nhìn thấy mu bàn tay khô nứt đỏ bầm cùng với ánh mắt nhìn thẳng vào hắn đầy chân thành tha thiết của Nguyên Gia Dật, giọng điệu của hắn lại trở nên ôn hòa đến mức ngay cả chính hắn cũng không nhận ra được.
".............Cậu thu xếp một chút đi, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook