Một nhà Đông Phương Bất Bại ở lại trạch viện này một tháng, trong khoảng thời gian này giang hồ gió nổi mây cuộn.

Thang Anh Ngạc vốn là phó Chưởng môn của phái Tung Sơn, lúc này Tả Lãnh Thiền chết, hắn liền danh chính ngôn thuận trở thành Chưởng môn.

Bởi vì thủ pháp mấy người Tả Lãnh Thiền bị giết rất giống chiêu thức của Nhạc Bất Quần ngày ấy trên Phong Thiện Đài, lại thêm phái Hoa Sơn bọn họ vừa rời đi không lâu, Nhạc Bất Quần lại vừa làm Minh chủ của Ngũ Nhạc phái, cho nên người bị hoài nghi đầu tiên chính là hắn.

Vì vậy phái Tung Sơn lập tức trở mặt với phái Hoa Sơn, minh ước vừa kết thành cùng xé bỏ.

Mà tin tức Nhậm Ngã Hành chết bất đắc kỳ tử, Đông Phương Bất Bại lại cho người tung lên giang hồ. Trên Hắc Mộc Nhai bắt đầu có hỗn chiến, Nhậm Doanh Doanh nhận được tin, lập tức khóc sướt mướt chạy về, đáng tiếc là vẫn chậm một bước, không chỉ có Nhậm Ngã Hành đã được hạ táng, Hướng Vấn Thiên cũng đã chết.

Đồng Bách Hùng sớm đã có bất mãn với Hướng Vấn Thiên, liên kết với mấy vị trưởng lão, hợp lực tru sát Hướng Vấn Thiên. Nhậm Ngã Hành bởi vì là tiền nhiệm Giáo chủ, mọi người thật sự không có làm gì thi thể lão, chỉ dựa theo giáo quy mà hạ táng. Nhậm Doanh Doanh đến muộn vài ngày, không có thấy cảnh hai bên chém giết, chỉ có thể buồn bã khiếp sợ thu xác cho Hướng Vấn Thiên.

Cũng may những người khác cũng không gây khó dễ cho nàng, dù sao Đông Phương Bất Bại trước kia đại ngộ với nàng vô cùng tốt, còn phong nàng làm Thánh Cô, người nhận ân tình của nàng cũng không ít.

Nhậm Doanh Doanh đợi cử hành tang lễ cho Nhậm Ngã Hành và Hướng Vấn Thiên xong, cũng biết Hắc Mộc Nhai này khó có thể lưu nàng lại, lại nói toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt trên người Lệnh Hồ Xung, rời khỏi Thần giáo cũng là một chuyện tốt, liền ủ rũ xuống núi.

Những chuyện này đều xảy ra trong một tháng gần đây, Dương Liên Đình thông qua mật thám biết được tin tức trên Hắc Mộc Nhai, phản ứng đầu tiên chính là hỏi Đông Phương Bất Bại:

“Đông Phương, ngươi muốn quay về không?”

Đông Phương Bất Bại cười cười, nói:

“Liên đệ, bây giờ ta là thê tử của ngươi, có ngươi cùng Bảo Nhi, Húc nhi và Liên nhi như vậy là đủ rồi, vị trí Giáo chủ kia, ai thích làm thì cứ làm thôi, ta sẽ không quay lại đó nữa.”

Nói rồi hừ lạnh một tiếng:

“Đám người Đồng đại ca ra tay cũng quá nhanh, khốn khiếp Hướng Vấn Thiên kia, ta còn muốn tự tay giải quyết hắn mà.”

Dương Liên Đình cười ha ha, nói:

“Dù sao Nhậm Ngã Hành cũng đã chết rồi, Hướng Vấn Thiên cũng cùng đi với lão lên một con đường, ngươi cần gì phải tự mình động thủ. Nếu như cơn tức trong lòng vẫn còn, chúng ta đi tìm người khác để giải tỏa đi.”

Người chết không thể sống lại, tuy rằng Đông Phương cảm thấy không được tự tay đâm kẻ thù, rất không thống khoái, nhưng hiện tại y đã có nhi có nữ, cũng không chấp nhất những việc này nữa.

Dương Liên Đình nói:

“Hiện tại chúng ta đã hoàn toàn thoát ly rồi. Nhưng dù ngươi không quay về, ta vẫn còn phải quay về một chút.”

Đông Phương Bất Bại nói:

“Liên đệ, ngươi muốn làm gì?”

Dương Liên Đình nói:

“Ta cũng không muốn gạt ngươi. Tiểu Đào……khụ, ta muốn trở về giải quyết chuyện của Thôi Nguyệt Đào. Mặt khác ngôi vị Giáo chủ cũng cần có một người thừa kế thích hợp, không thể cho phép bọn họ vì tranh quyền mà làm rối loạn căn cơ của Thần giáo.”

Đông Phương Bất Bại gật gật đầu, dù sao y ở trong Thần giáo đã nhiều năm, tình cảm cũng sâu đậm, nói:

“Đã như vậy, Liên đệ ngươi quay về xử lý đi. Ta ở lại nơi này chờ ngươi.”

Y đã hạ quyết tâm sẽ không ra mặt.

Hai người thương lượng thỏa đáng rồi, liền quyết định chia nhau ra hành động. Dương Liên Đình quay lại Hắc Mộc Nhai, Đông Phương Bất Bại ở lại chỗ này chăm sóc bọn nhỏ, mặt khác y còn muốn đi tìm Nhạc Bất Quần. Y đã đáp ứng Tả Lãnh Thiền, nếu muốn đưa Nhạc Bất Quần xuống dưới cùng hắn, tự nhiên sẽ không nuốt lời.

Dương Liên Đình quay về Hắc Mộc Nhai, đám người Đồng Bách Hùng vừa nhìn thấy hắn đều vô cùng kinh hỉ.

Thôi Nguyệt Đào bởi vì vụ nổ ngày hôm ấy mà thương thế nghiêm trọng, quả nhiên vẫn luôn bị Nhậm Ngã Hành âm thầm ‘bảo vệ’.

Dương Liên Đình dựa vào tinh thần lực, đơn giản đã tìm thấy nàng, trông thấy hình dáng của nàng, không khỏi thở dài thật sâu.

“Tiểu Đào, sao ngươi phải khổ như vậy chứ.”

Thôi Nguyệt Đào ở trong vụ nổ kia thì, không chỉ bị phế đi võ công toàn thân, còn bị cụt mất một cánh tay, dung nhan bị hủy. Trên mặt nàng mang theo một cái khăn che mặt rất dày, nhưng Dương Liên Đình bằng vào tinh thần lực hùng hậu, tự nhiên có thể nhìn thấy diện mạo loang lổ kinh khủng dưới tấm khăn kia.

Mấy tháng này Thôi Nguyệt Đào vẫn luôn dưỡng thương, trông thấy Dương Liên Đình cũng không có chút ngoài ý muốn nào, nhàn nhạt nói:

“Dương đại ca, ngươi quả nhiên không chết.”

Dương Liên Đình cười khổ:

“Ngươi rất hy vọng ta chết sao?”

Thôi Nguyệt Đào nói:

“Dương đại ca, ta tất nhiên không hy vọng ngươi chết. Nếu như nói trên Hắc Mộc Nhai này còn người khiến ta lưu luyến và cảm thấy áy náy, đó chính là ngươi.”

Dương Liên Đình thở dài một tiếng, không nói gì. Bây giờ hắn đối với tình cảm nguyên thủy của nhân loại đã vô cùng rõ ràng, đối với Tiểu Đào lại có một loại tiếc hận cùng khổ sở nói không nên lời.

Thôi Nguyệt Đào ngược lại có chút lơ đễnh, đột nhiên nhẹ nhàng nói:

“Y có khỏe không?”

Dương Liên Đình biết rõ nàng đang hỏi đến ai, nói:

“Rất tốt. Ta với y ở cùng nhau.”

Tiểu Đào nghe vậy, thần sắc có chút phức tạp. Tình cảm của nàng đối với Đông Phương Bất Bại thật sự là không thể nói rõ. Trước kia khi biết y là hung thủ khiến nhà mình diệt môn, Tiểu Đào đối với y vẫn luôn sùng kính, lại vừa kính sợ. Không chỉ xem y như Giáo chủ, đồng thời từ tận đáy lòng cũng coi y như ‘sư phụ’ của mình. Chính là ……

Tiểu Đào trầm mặc một lát, nói:

“Lời y nói ngày ấy……Có thật không? Đứa bé kia……còn có trong bụng y……”

Dương Liên Đình không có gì không thể thừa nhận, thản nhiên nói:

“Là thật. Bảo nhi cùng bọn nhỏ đều rất tốt. A, đúng rồi, hài tử đã sinh ra, là một đôi nam hài song bào thai.”

Hắn nói đến ái thê cùng hài tử, trong mắt liền toát ra một cỗ ôn hòa, khóe mệnh cũng nhếch lên một mảnh ôn nhu.

Tiểu Đào cẩn thận liếc nhìn hắn, lẩm bẩm:

“Thì ra đúng là sự thật. Y thật sự……biến thành nữ tử…….”

Dương Liên Đình không có trả lời câu hỏi của nàng, nói:

“Tiểu Đào, sau này ngươi có tính toán gì không?”

Tiểu Đào nghe vậy có chút mờ mịt:

“Ý định? Chẳng lẽ ngươi không định giết ta sao?”

Dương Liên Đình hơi sửng sốt, lập tức mỉm cười nói:

“Tiểu Đào, ngươi là cô gái tốt. Chúng ta đã lớn lên bên nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, ta sao có thể giết ngươi.”

“Nhưng là, nhưng là……”

Tiểu Đào nhớ tới Đông Phương Bất Bại, nhớ tới thủ đoạn trước kia của y, không khỏi hơi run lên, đột nhiên có chút thê lương nói:

“Y cũng không có ý định giết ta?”

Dương Liên Đình nghiêm mặt nói:

“Tiểu Đào, Đông Phương cũng không có ý định giết ngươi. Tuy rằng ngươi thực sự khiến chúng ta tổn thương, nhưng hết thảy đều đã là quá khứ, chúng ta cũng đều bình an vô sự, ngược lại là ngươi, mất đi võ công, cánh tay trái……còn có dung mạo thanh xuân. Tiểu Đào, Đông Phương cũng không phải người vô tình giống như ngươi nghĩ, hơn nữa ngày đó ta đã nói qua, Đông Phương nguyện ý buông tha ngôi vị Giáo chủ, cùng ta rời đi. Y đã sớm không còn là Đông Phương Giáo chủ trước kia.”

Tiểu Đào bật cười.

Dương Liên Đình ôn nhu nói:

“Ngươi còn chưa bỏ thù hận xuống được sao?”

Hắn đã quyết định, nếu như Tiểu Đào không bỏ được thù hận, liền xóa đi trí nhớ của nàng, để nàng từ nay về sau làm một người bình thường.

Ai ngờ đột nhiên Tiểu Đào cười cười, nói:

“Cừu hận? Mối thù của ta đã báo rồi.”

Nàng xoay người lại, không hề nhìn Dương Liên Đình, nhàn nhạt nói:

“Dương đại ca, ngươi đi đi. Từ nay về sau, trên đời này không còn người tên Thôi Nguyệt Đào nữa.”

Dương Liên Đình lắp bắp kinh hãi:

“Ngươi……”

Tiểu Đào nhẹ nhàng cười, nói:

“Dương đại ca, ngươi yên tâm, khổ tâm của ngươi ta đã rõ ràng. Ta sẽ không tìm đến cái chết. Về phần người kia……ta ở trên Hắc Mộc Nhai đã ‘giết’ y một lần rồi, ân oán ngày xưa, cũng chấm dứt rồi. Đợi sau khi thương thế của ta lành hẳn, sẽ xuống núi, ẩn cư ở trong miếu thờ, từ nay về sau dứt bỏ hồng trần.”

Dương Liên Đình không nghĩ tới nàng sẽ xuất gia. Hắn muốn thử khuyên vài câu, lại phát hiện ra tâm ý của Tiểu Đào đã định.

“Dương đại ca, ngươi đi đi. Y……y còn đang chờ ngươi.”

Dương Liên Đình rốt cuộc cũng rời đi, giao lại cho người trên Hắc Mộc Nhai, để cho bọn họ hảo hảo chiếu cố Tiểu Đào, nếu như nàng muốn xuống núi, không cần phải làm nàng khó xử.

Hắn không có nhìn thấy, sau khi hắn rời đi, khuôn mặt bị hủy ở dưới lớp khăn che mặt của Tiểu Đào lộ ra một chút chua xót mờ mịt, rồi lại vui vẻ ôn nhu.

“Dương đại ca, thì ra ngươi thích y như vậy a……Tiểu Đào, chúc các ngươi hạnh phúc.”

“Dương Tổng quản.”

“Ha ha, đừng gọi ta là Dương Tổng quản. Từ nay về sau, ta không còn là Tổng quản gì nữa.”

Dương Liên Đình mỉm cười nhìn thiếu nữ trước mặt.

Trải qua vài năm rèn luyện cùng trưởng thành, Khúc Phi Yên đã từ một nữ hài non nớt năm đó, trưởng thành thành một thiếu nữ trẻ trung.

Hiện tại địa vị của Khúc Phi Yên trong giáo đã cao vô cùng. Không chỉ có mấy năm này nàng liên tiếp hiến dâng tính mạng cho Dương Liên Đình, cố gắng lung lạc những đệ tử cấp thấp, cũng bởi vì mấy tháng này, ở trên Hắc Mộc Nhai, nàng dựa vào sức lực của bản thân, dưới thủ đoạn của Nhậm Ngã Hành cố gắng bảo vệ những bộ hạ cũ từ trước của Đông Phương Bất Bại, vậy nên tuy rằng Nhậm Ngã Hành nhận nàng làm nghĩa nữ, nhưng địa vị của nàng ở trong lòng đám người Đồng Bách Hùng, Triệu Khoan vẫn vô cùng cao.

Dương Liên Đình nhìn vị Thánh nữ chính mình tự tay nâng đỡ này, trong nội tâm cũng tràn đầy kiêu ngạo, nói:

“Phi Yên, ngươi có muốn làm Giáo chủ hay không?”

Khúc Phi Yên mở to hai mắt nhìn.

Khi Dương Liên Đình ở trên Hắc Mộc Nhai xử lý mọi chuyện gì, Đông Phương Bất Bại ở ngàn dặm bên ngoài, đang bận rộn sắp xếp chuyện của mình.

Y không biết nội dung vở kịch trong nguyên tác [Tiếu Ngạo Giang Hồ], cũng không biết Nhạc Bất Quần cuối cùng bị Lệnh Hồ Xung dùng [Hấp Tinh Đại Pháp] hút hết nội lực, cuối cùng bị một kiếm của Lâm Bình Chi đâm chết. Y muốn giết một người, tất nhiên là phải đi giết.

Dương Liên Đình rời đi không lâu, Đông Phương Bất Bại đã cảm thấy không thể đợi nữa, gọi Len tới, cười tủm tỉm nói:

“Lan huynh, ta muốn rời đi vài ngày, ngươi giúp ta chăm sóc bọn nhỏ một chút nhé.”

Len cảm thấy mình có thể chăm sóc được đôi song bào thai này, bất quá nhớ đến Dương Bảo Nhi, cũng có chút đau đầu, nói:

“Ngươi muốn đi đâu?”

Đông Phương Bất Bại nói:

“Ta đi ra ngoài bàn việc. Chút chuyện nhỏ ấy, tin tưởng rằng Lan huynh sẽ không từ chối chứ?”

Len không giỏi giao tiếp với người khác, nghe vậy cũng không biết là có nên đáp ứng hay không.

Đông Phương Bất Bại nào có thể đơn giản mà buông tha hắn như vậy, liền gọi Dương Bảo Nhi đến, nói:

“Bảo Nhi, mẫu thân đi ra ngoài bàn việc, Lan thúc thúc sẽ chăm sóc các con, con phải ‘hảo hảo’ nghe lời Lan thúc thúc, biết chưa?

Y cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘hảo hảo’, Dương Bảo Nhi vô cùng ăn ý với y, làm sao lại không hiểu rõ ý tứ của mẫu thân. Nghe vậy lập tức cười vô cùng ngọt ngào, bổ nhào qua ôm lấy chân Len, cười nói với Đông Phương Bất Bại:

“Mẫu thân, người yên tâm, Bảo Nhi nhất định sẽ ‘hảo hảo’ chiếu cố Lan thúc thúc.”

Len nói:

“Ngươi nói sai rồi, là ta hảo hảo chiếu cố ngươi.”

Dương Bảo Nhi gật gật đầu, lại ôm chặt hơn một chút, giống như sợ hắn chạy mất, trong mắt hiện lên một tia sáng giảo hoạt:

“Lan thúc thúc, vậy ngươi nói nhất định phải giữ lời, nhất định phải hảo hảo chiếu cố Bảo Nhi a, nếu không Bảo Nhi sẽ khóc đó.”

Len lập tức cảm thấy rất đau đầu.

Đông Phương Bất Bại thầm cười lạnh. Không phải là ngươi muốn ta cùng Liên đệ đi tìm phiền toái sao? Hiện tại ta liền tìm cho ngươi ‘phiền toái’ chính thức, xem ngươi có còn……có bản lĩnh đi trêu chọc tình cảm của vợ chồng chúng ta không.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương