“Ân……”

Hai người miệng lưỡi dây dưa, Đông Phương Bất Bại liền đem cơn ghen tuông vừa rồi vứt thẳng ra sau đầu.

Y cùng Dương Liên Đình làm phu phu đã nhiều năm, sớm đã không còn vì thân thể không trọn vẹn của mình mà tự ti. Huống chi Dương Liên Đình đối với y sủng ái vô hạn, tình sâu như biển, hai người lại có thêm ba nhi nữ là Bảo Nhi, Húc nhi cùng Liên nhi, vị trí phu nhân ‘nguyên phối’ hiện tại Đông Phương Bất Bại ngồi thấy rất ổn. Không chỉ có như thế, bởi vì Dương Liên Đình đối y yêu thương cùng sủng ái có thừa, Đông Phương Bất Bại cũng có vài thủ đoạn ‘ngự phu’ (trị chồng =]]).

“Đông Phương……”

Dương Liên Đình một bên hôn y, một bên bắt đầu chậm rãi cởi quần áo của y ra.

Da thịt trên người Đông Phương Bất Bại lộ ra từng tấc từng tấc một.

Từ sau khi hai người bị tách ra ở trên Hắc Mộc Nhai, đã có hơn ba tháng chưa từng thân mật. Đông Phương Bất Bại vừa mới sinh con xong, tuy rằng khí quan trong cơ thể cùng miệng vết thương ở hậu huyệt đều đã khôi phục như ban đầu, nhưng dáng người lại không có cách nào khôi phục nhanh như vậy, vòng eo vẫn còn lớn hơn một vòng, trên phần bụng nhỏ mềm có một khối thịt thừa.

Dương Liên Đình vuốt vuốt thấy cảm giác không tệ, cúi đầu nhìn xem, không khỏi ‘di’ một tiếng, đưa tay nhéo nhéo lên vòng eo của y.

Đông Phương Bất Bại đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nhớ tới mình mới sinh xong năm ngày, dáng người vẫn còn biến dạng vô cùng. Lúc giữa trưa tắm rửa, y ở trong thùng tắm nhìn vòng eo của mình còn nhíu mày nửa ngày, ai ngờ đêm nay Liên đệ lại……

Tâm Đông Phương Bất Bại đập mạnh một cái, lập tức đẩy Dương Liên Đình ra, kéo lại quần áo vừa mở rộng, sẵng giọng:

“Liên đệ, không cho phép ngươi nhìn. Hôm nay không làm.”

Dương Liên Đình ‘tên’ đã lên dây, há có thể không bắn? Đem y ôm lại vào trong ngực, nói:

“Này thì có cái gì, ta lại không chê ngươi, ta rất thích……hảo lão bà, để cho ta nhìn một chút, cảm xúc rất tốt.”

Mặt Đông Phương Bất Bại đỏ bừng, gắt lên:

“Nói bậy bạ cái gì đó.”

“Ta nói thật a. Trước kia ngươi quá gầy.”

Dương Liên Đình hào hứng bừng bừng một lần nữa đem người áp lại lên giường, kéo hai ba cái, mạnh mẽ lột quần áo ra.

Hắn cúi đầu hôn một cái lên eo nhỏ của Đông Phương Bất Bại, còn cố ý kêu lên:

“A, thật mềm mại, thật thoái mái.”

“Ngươi đi chết đi!”

Đông Phương Bất Bại mặt đỏ rừng rực, thấy Dương Liên Đình còn cố ý khiêu khích y, không khỏi che mặt kêu lên:

“Đừng có hôn nữa, mắc cỡ chết người.”

Toàn thân cao thấp của hắn, không có chỗ nào mà Dương Liên Đình chưa từng hôn qua a. Thế nhưng không biết tại sao, lúc này thấy Dương Liên Đình không ngừng hôn lên cái bụng nhỏ mềm của mình, y liền cảm thấy xấu hổ không chịu được, cảm giác giống như hồi hai người mới ở cùng một chỗ.

Dương Liên Đình xác thực rất thích bụng nhỏ của y. Phải biết rằng dáng người của Đông Phương Bất Bại rất tiêu chuẩn, thon dài cân đối không chút thừa thiếu, vân da rõ ràng, tuy rằng thường ngày không biết y luyện công như thế nào, nhưng phần cơ bụng lại vô cùng hoàn mỹ, bằng phẳng co dãn. Lúc này y mới sinh xong, dáng người vẫn chưa có hồi phục, phần eo lỏng ra, lại có……một loại cảm xúc khác, sờ lên co dãn mười phần.

Lúc trước sinh Bảo Nhi thì, không hiểu tại sao dáng người Đông Phương Bất Bại khôi phục rất nhanh. Khi bọn họ tiếp tục hoan hảo, cũng đã là chuyện của nửa tháng sau, cho nên thật đúng là không có chú ý qua thân hình khi đó của y.

Dương Liên Đình nghe thấy Đông Phương Bất Bại rên rỉ cùng oán trách, thấy y quả nhiên thực thẹn thùng, ngay cả phần dái tai cũng chuyển màu phấn hồng, trong lòng không khỏi đại động, dục hỏa thiêu đốt.

“Đông Phương, ngươi quá đáng yêu!”

Dương Liên Đình như lang như hổ nhào tới, ở trên đệm gấm giữa giường quay cuồng, từng kiện từng kiện quần áo đều bay ra.

Đông Phương Bất Bại bị hắn lột đến sạch sẽ, xấu hổ vì dáng người của mình, trong nháy mắt vội vàng dập tắt ánh nến, chui vào trong chăn.

Dương Liên Đình không nghĩ tới động tác của y lại nhanh như vậy, còn chưa kịp thấy rõ thì trong phòng đã tối đen, người cũng trốn đi.

Hắn buồn cười ở cách chăn vỗ vỗ cái mông hở ra của Đông Phương Bất Bại, tà nịnh nói:

“Mỹ nhân, gia tới đây!”

Nói đoạn bàn tay to liền xốc chăn lên, chui vào trong.

“Ân……A –“

“Hô hô……Đông Phương, động một chút……”

“Chết đi, ngươi ép tới căng như vậy, ta động thế nào…… A a –“

Dương Liên Đình đưa tay vuốt ve cặp mông đẫy đà của y, dùng sức vỗ vỗ, nói:

“Chân quấn chặt chút……cứ như vậy……hô hô……”

“Ân, a……”

Hai người hoan hảo đầy ‘tính’ thú, thanh âm cũng quên khống chế, giường lớn bị bọn họ làm rung động đến mức ầm ầm kêu vang.

Dương Ái Húc mơ mơ màng màng mở đôi mắt to màu xanh ra, trong miệng phát ra tiếng hừ hừ của hài nhi. Tiểu hài tử tóc đen bên cạnh cũng hừ hừ theo hai tiếng, mắt lại vẫn còn nhắm.

“Ngươi nghe xem, là tiếng gì a?”

“Không biết……chúng ta ngủ tiếp, buồn ngủ quá.”

“Ta cũng buồn ngủ. Ai nha, ngươi đừng có chọc ta.”

“Ân……”

Hai hài nhi dùng ngôn ngữ chỉ thuộc về hài nhi mà người lớn không có cách nào hiểu, sóng tinh thần cũng tạm thời không đọc được trao đổi mấy câu, xoay mặt ngủ tiếp. Bất quá trong tâm cùng lúc nghĩ: thật ồn nha.

“Lão bà……cái mông của ngươi càng ngày càng đầy đặn……”

“Đáng ghét.”

“Hắc hắc, ta thích.”

“Ai nha, ngươi, ngươi hút cái gì?”

“Không phải là ngươi muốn dùng nơi này để cho bọn nhỏ ăn sữa sao? Trước hết để ta thử một lần đã.”

“Đừng, đừng……thật ngứa……đau……”

Dương Liên Đình ở trong bóng tối lôi Đông Phương Bất Bại từ trong chăn ra, môi đặt lên trên chu anh trước ngực y dùng sức hút.

Đông Phương Bất Bại bị hắn hút đến toàn thân bủn rủn, chân thiếu chút nữa cùng rơi từ trên lưng hắn xuống.

Dương Liên Đình rời khỏi ngực y, lại dùng lực đâm rút mãnh liệt. Đông Phương Bất Bại phát ra thanh âm rên rỉ vui thích, vòng eo nâng lên, theo luật động của hắn mà lắc lư không ngừng.

“A, a……không, không được, Liên đệ……”

“Lại kiên trì thêm một chút. Hô hô……”

“……Liên đệ, ngươi thật là lợi hại a. Ngươi thật mạnh mẽ.”

“Ha ha ha……yêu tinh nhà ngươi. Chúng ta lại đến một lần nữa!”

“Không cần phải……ân, a…….”

“Ồn chết người đi được! Có cái gì mà thích làm vậy a!”

Len ở trong gian nhà cách đó không xa, buồn bực bịt lỗ tai của mình.

Tinh thần lực quá mức mạnh mẽ ở thế giới này cũng không nên, hắn đã đem thính lực của mình giảm xuống mức thấp nhất, lại vẫn có thể nghe thấy thanh âm truyền ra từ phòng bên cạnh.

Là một người tương lai có tình ái dục vọng vô cùng mỏng, Len thật không rõ loại vận động nguyên thủy này có chỗ nào thú vị. Nhưng khi nhìn Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại làm một lần lại một lần, đến quá nửa đêm vẫn không có dấu hiệu dừng lại, không khỏi âm thầm cứng lưỡi.

Không phải là vừa rồi bị mình đùa giỡn một chút liền bị kích thích chứ? Ha ha a, xem ra vợ của Rox cũng rất thú vị.

Những gì hắn nghĩ này thực ra cũng không hoàn toàn sai.

Một đêm này Đông Phương Bất Bại tận lực quấn quýt lấy Dương Liên Đình làm không ngừng, trong tâm thề muốn đem trượng phu ‘ép’ sạch sẽ, sau đó ngày mai sẽ đi tìm ‘yêu tinh’ kia tính sổ!

Dương Liên Đình nào có biết suy nghĩ của y. Chỉ cảm thấy đêm nay lão bà phối hợp thực tốt nha, còn không ngừng khen mình lợi hại, làm đến sảng khoái vô cùng. Quả nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn a.

“Phụ thân, mắt của người sao lại có hai cái vòng đen như vậy nha? Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”

Sáng ngày hôm sau Dương Bảo Nhi chạy đến thỉnh an phụ mẫu. Tiểu nhân tinh này liếc mắt một cái liền nhìn ra hai mắt Dương Liên Đình thâm quầng.

Dương Liên Đình ho nhẹ một tiếng, nói:

“Không có gì. Ừm……hai đệ đệ của con hơi khóc nháo một chút.”

Dương Ái Húc cùng Đông Phương Ái Liên ở trong tã lót đều giận dữ.

Bọn họ ồn? Bọn họ là hài nhi nghịch nháo như vậy sao? Ăn no rồi cả đêm đều ngủ, cho tới bây giờ vẫn chưa từng khóc nháo, đâu có như hai vị phụ mẫu đại nhân kia, làm ồn bọn họ cả một đêm!

Đáng tiếc hai bé còn quá nhỏ, không ai có thể hiểu được tiếng lòng của hai bé.

Dương Bảo Nhi tin là thật, đi qua chọt chọt khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính toàn thịt của hai đệ đệ, ‘uy hiếp’ nói:

“Từ nay về sau không cho phép lại làm ồn phụ thân cùng mẫu thân ngủ a. Bằng không tỷ tỷ sẽ kiểm tra thân thể cho các ngươi.”

Hai tiểu nhi lập tức không lên tiếng, ngay cả sóng tinh thần cùng trở nên an tĩnh.

Phái Tung Sơn bởi vì Chưởng môn nhân bị giết, trong nhà đại loạn, phái đại lượng nhân thủ xuống núi truy kích hung thủ. Đông Phương Bất Bại ở trong nhà tự nhiên không có một tên Tung Sơn phái nào đến điều tra.

Chỉ là Len thi triển một phép ám thị tinh thần, mấy người kia đến hung ác, đi hồ đồ, chỉ coi trang viên này như một viện trạch bình thường.

Đông Phương Bất Bại ở trong nội viện nhịn không được nói khẽ:

“Liên đệ, vị Lan huynh đệ này của ngươi quả nhiên rất lợi hại.”

Dương Liên Đình khụ một tiếng, không nói gì.

Ngược lại Dương Bảo Nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, súng bái nói:

“Đúng vậy, mẫu thân, Lan thúc thúc rất lợi hại.”

Đông Phương Bất Bại nghe vậy trong tâm liền có chút chua. Thầm nghĩ nữ nhi mình tân tân khổ khổ nuôi lớn, như thế nào lại toàn nói về người ngoài vậy?

Y nói:

“Bảo Nhi, con rất thích Lan thúc thúc à.”

Dương Bảo Nhi không có nghe ra sự ghen tuông toát ra từ lời nói của mẫu thân, cao hứng nói:

“Đúng vậy. Bảo Nhi rất thích Lan thúc thúc. Bảo Nhi quyết định sau này lớn lên sẽ lấy Lan thúc thúc làm vợ.”

“Phụt – khụ khụ……”

Dương Liên Đình đang uống trà, nghe vậy liền phun ra một ngụm, sặc đến mức ho không ngừng.

Đông Phương Bất Bại cũng có chút ngây ngốc, nói:

“Bảo Nhi, con là nữ hài nha, Lan thúc thúc của con là một nam nhân.”

Dương Bảo Nhi đang cưỡi trên người Hổ Đầu túm lỗ tai của nó chơi (Thập: Hổ Đầu đều nhanh biến thành cẩu cẩu rồi = =), nghe vậy cũng không có ngẩng đầu lên, thuận miệng nói:

“Vậy thì có sao. Lan thúc thúc nói quay về thế giới kia của hắn, có thể tùy tiện đổi lại thân thể. Đến lúc đó Bảo Nhi có thể làm nam nhân, có tiểu kê kê giống như các đệ đệ, như vậy chẳng phải là có thể lấy được Lan thúc thúc sao?”

Dương Liên Đình đã đem việc tương lai một nhà bọn họ sẽ đi đến một thế giới khác nói cho Bảo Nhi, mấy ngày nay Bảo Nhi vẫn luôn xoay quanh Len, quấn quít lấy hắn đòi nói về rất nhiều chuyện của thế giới tương lai.

Dương Bảo Nhi tuổi còn nhỏ, năng lực tiếp nhận mạnh, Len có cái gì thì nói cái đó, bất tri bất giác nói ra rất nhiều, Dương Bảo Nhi cũng đều nhớ kỹ. Bây giờ đối với mọi chuyện của thế giới tương lai, e rằng bé còn biết nhiều hơn cả mẫu thân của bé.

Điều này khiến Đông Phương Bất Bại ngây người, ngơ ngác hỏi Dương Liên Đình:

“Liên đệ, nơi đó……nơi đó còn có thể tùy tiện chuyển đổi thân thể sao?”

Dương Liên Đình đáp:

“Cũng không phải tùy tiện muốn đổi là đổi. Cần đệ trình xin, căn cứ theo quy định của chính phủ mà làm. Bởi vì năng lực của tinh thần thể càng mạnh, thời gian sống cũng càng dài, nhưng thân thể của nhân loại không có cách nào sinh tồn lâu như vậy, cho nên đến tuổi, hoặc là có tình huống bất khả kháng, ví dụ như thân thể bị tổn thương nghiêm trọng, đều có thể thay đổi.”

Hắn thấy Đông Phương Bất Bại có chút không thể hiểu nổi, ngẫm nghĩ nói:

“Ngươi cứ coi như là Di hồn đại pháp đi. Đem linh hồn của một người chuyển dời sang một thân thể khác a.”

Đông Phương Bất Bại hít một hơi, rõ ràng là vô cùng hoảng sợ.

Dương Bảo Nhi lại hưng phấn nói:

“Phụ thân, khi nào thì chúng ta có thể đi đến cố hương của phụ thân? Bảo Nhi muốn……biến thành nam hài tử quá.”

Dương Liên Đình đỡ trán, nói:

“Bảo Nhi, làm tiểu nữ hài rất tốt, sao lại muốn biến thành nam hài tử?”

Dương Bảo Nhi nói:

“Nam hài tử có tiểu kê kê nha.”

Dương Liên Đình không nói gì. Hắn thật sự rất muốn hỏi con gái, vì sao lại muốn có tiểu kê kê a?

Hắn thực ra không biết, Dương Bảo Nhi kỳ thực chỉ là vì mình không có, cho nên hiếu kỳ thôi. Lại nói, làm nam hài tử mới có thể thú lão bà nha, nữ hài tử thì chỉ có thể gả đi. Bộ dáng Lan thúc thúc xinh đẹp như vậy, người xinh đẹp chỉ có thể là thê tử, không thể làm lão công, cho nên bé muốn làm nam hài tử.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương