[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Đế Cơ - Asisư
-
Chương 6: Máu rửa yến nha
�N NHA.
. Tác giả: Tiểu Thiên.
. Edit: Tiểu Thiên.
******
“Điện hạ, mau nhìn kìa!” Ari gọi khẽ.
Ta nhìn theo hướng cô nàng chỉ: “Nhìn cái gì?”
“Là nhị điện hạ!”
Cách chỗ ta đứng khá xa, đúng thật là mơ hồ trông thấy bóng dáng Menfuisư. Vương đệ ta đang cười nói với một nữ nhân nào đấy. Nữ nhân đó không biết nghe đệ ta nói cái chi mà cứ cách vài giây lại đưa tay lên che miệng cười thẹn thùng, hai mắt mê mẩn, gò má ửng hồng trông phát ghét.
Còn chưa bắt đầu giải quyết Carol mà đã xuất hiện một kẻ hồng nhan họa thủy khác.
Vương đệ phải nói đúng là cao số, vận đào hoa dồn dập, xuân tới tới liền liền.
“Menfuisư thì sao nào?”
Ari bóp trán:
“Hình như trước giờ em chưa thấy cô gái đó xuất hiện trong cung bao giờ cả?”
“Em nghĩ vậy thật à?”
Ta nhìn Ari chòng chọc. Điều đó mà còn phải nghĩ ngợi sao, khuôn mặt cô ta lạ hoắc thế cơ mà.
“Dạ thật, thật như trân châu í!” Ari gật mạnh đầu khẳng định, điệu bộ mười phần chắc chắn.
Lần này tới phiên ta bóp trán, ôi sao con bé này hiểu vấn đề “nhanh” thế nhỉ, bao nhiêu năm ta cố gắng dạy chữ dạy đạo cho hóa ra là phí công vô ích, nước đổ lá khoai, ruộng hoang không thể cày.
“Điện hạ? Em nói không đúng, nói sai rồi đúng không ạ?” Ari nhích lại gần ta, dè dặt hỏi.
Ta lắc đầu, vò tóc con bé: “Em... nói đúng lắm.”
Hai mắt Ari sáng lên: “T-Thật sao ạ?”
“Ừ.”
Ta hất cằm, nhìn lướt qua cô ả đang cười nói huyên thuyên với Menfuisư đằng xa, nói:
“Tạm gác việc chuẩn bị đi Atina, đợi dự xong yến tiệc tối nay hẵng làm. Dù sao có Ruka gác ở đó, cô ta muốn trốn cũng khó. Giờ ta có chuyện cần em đi làm đây, liên quan đến cô nàng lạ mặt kia.”
Ari có chút hồi hộp, nín thở chờ đợi:
“Dạ, em đang nghe đây.”
...
Giao phó mọi việc cho Ari xong, ta liền nhanh chân đến ngự thư phòng tìm phụ vương xin xỏ.
Đại tư tế trước khi đến tìm ta hẳn đã bẩm báo chuyện này lên Pharaoh, nên khi ta đến xin người phê chuẩn vi hành xuống phía Tây Ai Cập để thị sát dân tình, thái độ của người rất đơn giản, chỉ thở dài một hơi rồi nói: “Bảo vệ Ai Cập là trách nhiệm của mọi thần dân. Nhưng con cũng đừng quên, bốn năm trước con đã hứa với ta điều gì.” sau đó mỉm cười: “Tối nay nhớ đừng đến trễ đó.”
Thế là trước khi xuất phát xuống Hạ Ai Cập, tới thành Atina, theo phải phép vẫn phải tham dự đại yến sinh thần của Menfuisư.
Tiệc mừng sinh thần được tổ chức ở đại điện, cạnh thần điện chính Erlim, điều này tỏ ra sự sủng ái vô hạn của Pharaoh dành cho vương tử. Vì vậy quà mừng từ các nước chư hầu và lân bang giao hữu không ngừng đưa tới, lão tổng quản Hasi tất bật chạy đôn chạy đáo, bận đến tối mặt tối mày.
Không biết có phải lão già đó bận quá không mà lại sắp xếp chỗ ngồi hơi cẩu thả, khách mời, quan lại quý tộc, tướng quân các đạo ngồi loạn xà ngầu. Nhất là chỗ ngồi của nhân vật chính, toàn là dung chi tục phấn ăn mặc hở chỗ này lộ chỗ kia, thêm đám phá gia chi tử lẻo mép, cực kì hỗn tạp.
Tuy nhiên ta không quan tâm mấy, cái ta quan tâm, là khi nào thì bữa tiệc mới kết thúc mà thôi.
Phụ vương thấy ta có vẻ ảo não, hỏi: “Có phải thấy buồn chán không?”
Ta xua tay, cười hì hì: “Nào có buồn chán ạ, không khí sôi nổi như này sao buồn chán nổi.”
Phụ vương nghe vậy thì cười bảo: “Con ốm lắm đấy, nhớ ăn nhiều một chút.”
Ta nâng ly đa tạ phụ vương quan tâm, rồi tiếp tục ngồi ngắm nghía chung quanh.
Nhìn chung đại yến theo trí nhớ của ta vẫn linh đình như thế.
Trên trần treo đèn chùm làm từ thạch anh tím, tỏa ra ánh sáng tim tím dịu dàng, thanh nhã. Hai bên trái phải đại điện xếp hai hàng nhuyễn sạp, mỗi nhuyễn sạp sắp kèm theo một bàn nhỏ đựng thức ăn. Giữa điện trải thảm đỏ từ ngoài cửa chính chạy dài đến tận chỗ Pharaoh và Hoàng phi đương triều, tức mẫu thân ta. Giữa thảm, vũ công lả lướt, không ngừng giơ tay nhấc chân, uốn lượn nhảy múa theo điệu nhạc. Khí cụ nhạc khí vàng ròng hòa tấu nên âm vang khi trầm khi bổng.
Người cười người nói, cảnh trạng mười phần nào nhiệt.
Quan thần trong triều cùng quý tộc không ngừng mời rượu Menfuisư. Vương đệ ta vừa cười vừa cạn ly đáp lễ. Bề ngoài vui vẻ, nhưng ánh mắt thì lạnh tanh, thật ra dáng một đế vương tương lai.
Ta ngồi đối diện Menfuisư, bên phải dưới phụ vương, bọn quý tộc cũng đua nhau liên tiếp hướng ta mời rượu, toàn là một lũ a dua xu nịnh, đến nâng mắt với bọn chúng ta cũng cảm thấy lười.
Chậc, phải nói là vô cùng buồn chán.
Cũng may còn có Helia ngồi bàn kế bên nói chuyện với ta, bằng không ta sẽ buồn chán đến nổi mốc mà chết. Dù không hiểu sao chỗ ngồi của hắn lại được lão già Hasi sắp xếp ngồi kế ta nhưng cũng mặc kệ, miễn có người để giải khuây là được rồi, lúc này không thể kén cá chọn canh.
Nhưng là... đây là ý nghĩ vô cùng ngây thơ lúc mới bắt đầu khai tiệc, còn hiện tại thì...
“A-si-sư... điện... hạ...”
Tiếng gọi đầy bất mãn của vị tướng quân lãnh đạo ba ngàn cấm quân Orent bị kéo dài thật là dài.
“Ừ-Ừm.” Ta nhấp ngụm nước ép nho mát lạnh, lười biếng mấp máy môi: “Nói tới đâu ấy nhỉ?”
“Còn gì ngoài hôm sinh nhật thần điện hạ về sớm nhất, không chịu ở lại chơi thêm tí.” Helia tì gương mặt mốc lên thành ly rượu, nheo mắt trả lời: “Thần vì nó mà mất ngủ mấy đêm trường rồi.”
Ta à một tiếng: “Là vụ đó sao”? rồi ngoắc tay với Ari: “Thêm nước ép đi.”
Ari lấy bình nước ép từ cung nữ đứng hầu, rót vào một ly mới, dâng cho ta:
“Điện hạ, mời dùng.”
Helia ngao ngán liếc ta, đưa nấm đấm biểu tình: “Có phải có kẻ làm điện hạ phật lòng không?”
“Tướng quân nghĩ sao?” Ta nhận ly nước ép mới từ Ari, thong thả thưởng thức.
“Không lẽ Helia tiếp đãi thiếu chu đáo?” Helia nhăn mặt, nhướng mày khó tin.
Ta mệt mỏi thở dài, con người này không những thật thật giả giả khó phân ranh, mà còn mặt dày mày dạn nữa sao: “Không phải tại tướng quân đâu, ngài đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Helia rằng: “Không thể nào, chắc chắn phải có lí do gì đó thì điện hạ mới bỏ về giữa chừng chứ.”
Đôi mày kiếm chau lại khoảng một phút, con ngươi màu hổ phách đảo qua phía đối diện rồi đảo về lại mặt ta, kín đáo tia mắt nhìn qua nhìn lại mấy lượt xong liền ngồi xoa cằm cười cười ra chiều như đã hiểu: “À à, chắc chắn là Helia quá sơ ý, lỡ mời người mà điện hạ không muốn gặp tới.”
Đặt mạnh ly nước ép xuống bàn nhỏ phát ra tiếng cạch, ta đè giọng:
“Tướng quân, hình như ngài uống say rồi. Ngày thường chẳng phải hay bảo rượu vào lời ra, dặn ta không được tùy tiện động đến rượu sao? Nhưng hôm nay vì cớ gì chính bản thân tướng quân lại làm trái? Ngài chẳng đã nói: Nên biết, lời nói ra như tên bắn, thấy máu mới hối hận thì đã muộn?”
Tiểu tử kia, đừng có thấy bản công chúa hiền hiền với nhà ngươi mà được nước làm tới.
“Ơ hơ.” Khóe mắt vương men rượu của Helia chợt đậm ý cười: “Điện hạ nhớ rõ vậy à?”
Ta chép miệng: “Theo ta thấy thì tướng quân say thật rồi, cứ đùa mãi. Những lời vàng ngọc của tướng quân, làm sao mà không nhớ được? Ngày đó tướng quân không chỉ buông lời khẳng khái, mà từng lời còn như sấm bên tai, há sao có thể dễ mà quên được trong một sớm một chiều.”
Helia nghe vậy không dám than vãn oán trách gì nữa, tuy nhiên cả người lại ngả về phía ta hơn một chút. Thấy ta lạnh lùng liếc xéo liền giả bộ ngượng ngùng, cười hi hi ha ha như vui vẻ lắm:
“Ha ha, điện hạ giận lên thực dễ thương quá!”
Ta: “...” nói với kẻ say rượu đúng là đàn gảy tai trâu, kẻ điếc gặp người mù...
Quá tuyệt vọng với tên bợm rượu vô tích sự Helia, ta đành dời mắt theo dõi tiến triển buổi tiệc.
Pharaoh thân ngự trên ngai vàng, hoàng bào chỉnh tề, mỉm cười liếc mắt đưa tình với hai vị phi tử.
Cả hai cười e thẹn.
Mẫu hậu để ý ta đang nhìn về phía người, nghiêng người nói nhỏ vào tai phụ vương gì đó, phụ vương nghe xong thì nhìn qua ta một cái rồi bật cười, tiếp tục nói nhỏ cái gì đó vào tai mẫu hậu.
Nhị vương phi ngồi bên trái phụ vương ngó hai người cười thân mật như thế cũng che miệng cười.
Đầu ta xuất hiện vài sọc đen, quá vô vị.
Chuyển tầm nhìn sang nơi khác.
Menfuisư đương vận triều phục hoàng tử, trang sức ngũ sắc, đầu đội vương miện mãng xà, cổ đeo vòng hột trân châu, trước ngực lúc lắc tấm bùa hình chim ưng sải cánh bằng vàng ròng. Cả gương mặt trẻ con phảng phất ý cười lạnh băng, đầu ngón tay thon dài tựa bích ngọc miết nhẹ đường viền mặt của một nữ nhân con ông cháu cha nào đó chừng mười bảy mười tám tuổi. Nữ nhân kia bày ra vẻ mặt được sủng mà lo sợ, đôi môi tô son đỏ đậm chúm cha chúm chím, nhắm mắt chờ đợi.
Ta trợn ngược mắt, bà cô già đã bao tuổi rồi, sao còn ở đó quyến rũ một đứa trẻ mười tuổi chớ?
Menfuisư mặt lạnh như tiền, dùng tư thái bề trên nhìn xuống, tuấn nhan ngập tràn vẻ khinh miệt.
Bà cô như không nhận ra, vẫn rất kiên nhẫn mà đợi chờ nụ hôn ngọt ngào từ chàng hoàng tử hào hoa phong nhã.
Từng phút trôi qua, trên đôi má hồng trét phấn dày đặc xuất hiện chục giọt mồ hôi.
Vương tôn quý tộc tụ tập bên Menfuisư thấy một màn thú vị như vậy đều che miệng cười hú hí.
Menfuisư nhìn nàng ta hồi lâu, cũng chợt nở nụ cười.
Đám nữ quyến để ý Menfuisư cười lên liền mắt trái tim, mê đắm không thôi, cứ ngỡ như nhìn thấy một làn bong bóng màu hồng của tình yêu. Vốn chỉ là một nụ cười còn nhạt hơn nước lã nhưng lại tựa như xuân phong ùa về, trăm hoa đua nở. Ta cá ắt hẳn ai nấy đều đang vạch ra một ước mơ, ước gì chàng cười với mình, ước gì người nằm trong vòng tay chàng là mình thì chết cũng cam lòng.
Nhớ năm nào... ta cũng từng mơ về một giấc mơ màu hồng như thế.
Để nước ép nho xuống bàn, cầm ly rượu nho thơm nồng lên.
Cúi đầu nhìn giọt rượu sóng sánh tràn ly, hít vào hương men từng làm say biết bao thần trí, lòng ta chợt xao động, từng đợt từng đợt như sông Nile bình lặng bị gió thổi qua khiến mặt sóng vỗ về.
Nữ nhi mười tám đẹp như hoa, bỏ lỡ thời thanh xuân tươi đẹp nhất của đời người, chỉ bởi vì một câu nói bông đùa, một lời hứa nhẹ tựa sương bay nơi đầu môi chót lưỡi.
Còn nhớ ngày Nhị vương phi qua đời, Menfuisư chôn mặt vào sâu hõm vai ta, khóc, khóc thật nhiều lắm. Y bảo mẫu thân qua đời rồi, không còn ai thương y nữa. Ta thấy mà xót xa, đỏ hoe cả mắt theo, ráng cười bảo là làm gì có chuyện không ai thương đệ chớ, có ta này, còn có phụ vương nữa. Nhưng Menfuisư lại phụng phịu nhìn ta, nước mũi ròng ròng lắc đầu, kêu ta nhìn đi, nhìn xem bây giờ hậu táng mẫu thân, mà phụ vương không thèm đến quan tâm câu nào đó. Thế là nước mắt nước mũi tèm lem xách kiếm xông thẳng vào phòng nghị sự, nháo loạn ầm ầm gần nửa ngày, làm cả nghị phòng loạn cả lên, cuối cùng phụ vương giận sôi, phạt cấm túc diện bích nửa tháng.
Rồi nửa tháng sau, cấm túc diện bích xong. Trời đẹp nắng ấm, ta “vô tình” đi ngang qua ngự hoa viên thì thấy cảnh vương đệ nhỏ tuổi ngồi dưới mái đình trong ngự hoa viên, lòng đầy bực tức, mặt mũi tối sầm, hằn học ngồi nhìn chén thuốc trên bàn đá như thể nó có thù oán mấy đời với y.
Ta ngồi xem Menfuisư liếc chén thuốc đến ngứa ngáy cả người, hỏi:
“Sao không uống đi?”
Menfuisư hừ mũi:
“Ta ghét phụ vương!”
Ta cười khổ, từ khi mãn hạn cấm túc đã nói hơn ngàn lần rồi, đành véo má Menfuisư:
“Uống đi.”
Menfuisư né khỏi ma chưởng của ta, giãy nãy í ới:
“Không uống! Không uống! Ta ghét phụ vương! Ta ghét phụ vương!”
Đến nước này ta cũng cáu giận, đè Menfuisư xuống, không nhiều lời nữa, trực tiếp vẫn hơn. Thế là một tay cầm chén thuốc lên uống một ngụm, một tay giữ chặt đầu Menfuisư, hít một hơi sâu, nghiêng người môi áp môi với Menfuisư, dùng đầu lưỡi cạy mở khớp hàm y, đẩy nước thuốc qua.
“Ực!” Menfuisư bị ta dùng phương pháp này ép uống thuốc, nhất thời chả biết phản ứng sao, đơ ra một hồi mới hét lên: “Tỷ làm trò gì vậy?! Ghê quá!” rồi không ngừng dùng tay áo chùi chùi chùi.
Ta đặt chén thuốc xuống, lấy khăn lau sạch khóe miệng vương nước thuốc, liếc khuôn mặt anh tuấn đỏ như gấc kia: “Ai bảo không chịu nghe lời. Bảo uống thì cứ uống có phải ngoan không.”
Menfuisư bị ta làm đuối lí, im im đặt mông ngồi lại xuống ghế.
Cứ tưởng hết nhõng nhẽo là xong rồi, thế nhưng giữa trán vẫn gấp nếp bi ai, thần tình sầu muộn.
Ta thở dài, nhích lại gần Menfuisư, đặt lòng bàn tay lên tay y:
“Lại sao vậy?”
Menfuisư xòe tay nắm ngược lại tay ta, nghiêng đầu, tựa lên vai ta:
“Hồi trước mới nhập cung, nhìn phụ vương và mẫu thân yêu thương nhau. Lúc nào phụ vương cũng quan tâm chăm sóc mẫu thân, nhìn mẫu thân lúc nào cũng tươi cười như hoa nở, ta đã ngỡ là mẫu thân là người hạnh phúc nhất thế gian. Nhưng khi mẫu thân qua đời, ta lại ngỡ ra điều khác.”
“Điều gì?” Ta hỏi.
Menfuisư im một lát, ngẩng đầu nhìn ngọn liễu xanh rì rì, tự nhiên bật cười một tiếng rõ to rồi mới nói tiếp: “Đời người đúng là khó lường. Khi con người ta đi rồi, mới biết ai thật lòng với mình, ai chỉ ham quyền lực triều khuynh. Tỷ nhìn xem, chắc chắn lại sắp cưới thêm vương phi thôi.”
Giọng nói Menfuisư vừa như mỉa mai, lại vừa như chua chát.
Ta biết Menfuisư đang muốn ám chỉ ai. Qua việc của Nhị vương phi, không ngày nào là y không ủ rũ không vui. Phụ vương không đến xem lễ táng mà chỉ gửi chiếu chỉ tới làm y rất bất mãn.
Nhưng phụ vương không đến, nào có phải do người vô tình đâu.
Chỉ là lí do của phụ vương, một đứa trẻ thì hiểu được bao nhiêu chứ.
Phụ vương làm vậy, cốt cũng chỉ vì đứa con trai đơn thuần của người.
Ngai vua không dễ ngồi, sở hữu một trái tim bao dung dễ xúc động chính là điểm yếu chết người của một đế vương. Phụ vương nói, con tim đế vương vốn lạnh lùng, không thể chất chứa tình cảm.
Mà tiểu đệ của ta, lại là một đứa vừa cứng đầu vừa cố chấp, theo lời phụ vương đánh giá thì là làm việc theo cảm tính, không có tiền đồ. Y trước giờ đều không thích nhìn sắc mặt người ta mà sống, làm cái gì cũng đều phải theo ý mình. Xét trên phương diện khách quan có thể xem như có tư chất làm vua, tạm coi như có chủ kiến. Nhưng xét theo luật lệ tự cổ chí kim, thắng làm vua thua làm giặc, thế giới tàn nhẫn này không có chỗ cho kẻ yếu cũng không có chỗ cho người tự phụ như thế.
Phụ vương nói bài học này, dù sao cũng phải vượt qua. Tàn nhẫn thì thế nào, có tàn nhẫn bằng thế giới này không. Một là vượt qua nó, bằng không con đường vương giả sau này của y sẽ rất khó đi.
Quả vậy, ta lặng lẽ kéo Menfuisư dựa vào mình: “Mỗi người có một cách riêng để biểu đạt tình cảm. Không phải cứ đau lòng là sẽ nói ra, càng không phải cứ không nói là lòng không đau.”
Menfuisư nghe xong thì thở dài bảo ta chỉ nói an ủi vậy thôi, thế gian được mấy ai thật lòng đâu, một năm Ai Cập chả có tới chục vụ hòa ly đấy, hôn chụt lên má ta, thỏ thẻ:
“Nhưng ta vẫn muốn biết, nếu có một ngày ta... giống như mẫu thân, chết đi rồi... Tỷ có vì ta mà đau lòng không?”
“Ưm, có!” Ta vào khoảnh khắc ấy, trong tâm thực hạnh phúc mà trả lời câu hỏi ấy.
Nhưng đến thật lâu về sau, thế sự xoay vần, khi bên cạnh không còn bất kì ai nữa, ta mới biết, kì thực cảm giác hạnh phúc ngập tràn hôm trời nắng đẹp ấy, chỉ có mình ta là cảm nhận thấy mà thôi.
...
Cao lương mĩ vị đang đặt trên bàn khiến ai thấy cũng phải chảy nước miếng, nhưng vào mắt ta lúc này đây lại trở nên thật nhạt nhẽo vô vị.
“Nếu có một ngày ta... giống như hoàng tổ phụ, chết đi rồi... Nàng có vì ta mà đau lòng không?”
Trong đầu chợt văng vẳng đâu đấy một giọng nói trầm khàn, nghĩ lại chuyện này làm ta cũng bỗng nhớ đến một người. Câu hỏi mà Menfuisư từng hỏi ta, người ấy cũng đã từng hỏi y si. Chỉ là khi đó, ta không hề thật lòng mà trả lời người ấy. Để rồi sau này, muốn trả lời cũng không còn cơ hội.
...
Trở về tình hình đại yến.
Menfuisư ngó nữ nhân trong lòng, biểu tình chán ghét, nhàn nhạt mở miệng:
“Định nằm tới khi nào đây?”
Nữ nhân xuẩn ngốc nằm mãi trong lòng Menfuisư tự biết xấu hổ, nghe thấy tiếng cười chung quanh ngày càng lớn bèn vội vã đứng dậy rời khỏi, ôm mặt chạy một mạch ra khỏi đại điện.
Ta nhìn theo bóng dáng cô ta.
Đúng là ngu đần như heo, dẫu đã biết đó nào phải nụ cười yêu thương gì mà vẫn đâm đầu vào.
Mơ thì vẫn mãi là mơ mà thôi. Làm thể nào trở thành thật được?
Suy cho cùng, tội chỉ do cô ảo mộng quá nhiều.
Ai chả biết trái tim đế vương vốn lạnh lùng, yêu đế vương, đã biết trước hạnh phúc mong manh...
“Điện hạ, điện hạ ~” Men rượu nho nồng nàn chợt vờn quanh cánh mũi, âm giọng trầm thấp quen thuộc văng vẳng bên tai.
Ta lên giọng: “Tướng quân rốt cuộc muốn cái gì mới chịu ngồi yên đây?”
“Thần có muốn gì đâu.”
Helia liếm nhẹ môi trên, cười:
“Nhưng điện hạ hình như muốn lắm rồi.”
“Muốn? Muốn cái gì?” Ta cau mày, vừa nói vừa vươn tay cầm ly nước ép nho mát lạnh lên uống, mùi nước ép thơm ngon thoáng chốc lưu hương khoang miệng, thanh mát cổ họng. Ây, bực mình!
Helia đang ngả ngớn sát bên nghe hỏi thì đơ ra một chút, sau cả khuôn mặt liền đỏ ửng.
Ta thấy hơi khả nghi, bèn hắng giọng gọi hồn hắn trở lại: “Helia tướng quân! Helia tướng quân!”
Nhưng gọi xong lại hối hận, quả nhiên giây kế tiếp đã nghe cái giọng thản nhiên đến phát ghét ngày thường:
“Thì... muốn được hôn.”
Phụt!
Nước ép từ cổ họng bị sặc xộc thẳng lên mũi, ta vội vã chụp lấy khăn ăn bụm mũi lại, nghiến răng kèn kẹt liếc Helia. Cái tên mặt mốc này! Mắt thấy hắn cứ như không để ý, miệng lại đang chuẩn bị nói tiếp, ta liền bóc một trái cam tươi nhắm miệng hắn mà trực tiếp nhét vào, không thể để gã này nói bất cứ điều gì nữa, bằng không ta sợ sẽ không nhịn nổi mà một kiếm đâm chết hắn tại đây mất:
“Tướng quân! Ngài uống say lắm rồi!”
Helia tròn mắt nhìn xuống trái cam đang bịt miệng mình, rồi hãi hùng nhìn ta đang lấy khăn ăn bụm mặt, ngó thấy khăn ăn có màu đỏ đỏ thì giật mình: “Điện hạ? Người bị cái gì vậy?”
Ta gắng nặn ra nụ cười tự thấy là cực kì miễn cưỡng:
“Tướng quân nghĩ ta bị-cái-gì?”
Như ta đã nói, tuy tính Helia không tử tế gì, nhưng chung quy vẫn biết chừng mực. Thấy ta thật sự không thiết đùa nữa, hắn cũng chẳng đi lằng nhằng dây dưa mà giỡn tiếp, một câu tốp lại cuộc hội thoại, rồi làm mặt ỉu xìu như bánh bao bị thiu chuyển hướng qua vị tướng quân kế bên.
Vị tướng quân mặt chữ điền, ôn hòa chào hỏi:
“Helia tướng quân hữu lễ.”
“Ừm... hữu, lễ.”
Ngó Helia vừa gặm bánh mì vừa ráng rặn chữ trả lời vị tướng quân kia, ta nản hết sức:
Hôm nay nam nhân này rốt cuộc ăn nhầm cái gì vậy?
Tướng quân kia và Helia nói chuyện được một hồi mới biết hóa ra cả hai từng học chung trường quân đội hồi còn niên thiếu. Helia lúc đầu còn như cái bánh bao thiu, ai ngờ lúc sau càng nói càng hăng, nói đến hai mắt lóe sáng. Thế là trọng tâm cuộc tán gẫu từ từ dời qua câu chuyện của hai người. Dù sao cũng đã nhiều năm không thư từ qua lại, chuyện để nói còn nhiều hơn sao trên trời.
Ta ngồi một bên nghe cả hai tâm sự đến ngáp ngắn ngáp dài, đành dời lực chú ý tới mấy món ngon vật lạ trên bàn. Vừa ăn vừa uống, thử hết món này tới món khác. Ăn no rồi thì chống cằm nhìn ngắm đám vũ cơ xinh đẹp nhảy múa, nhào lộn uyển chuyển theo tiếng nhạc.
Ánh mắt ta lướt qua đại điện, dừng lại ở chỗ nữ nhân ban sáng Ari bắt gặp đứng cùng Menfuisư.
Trước lúc đại yến bắt đầu khoảng nửa canh giờ, Helia có phái cận vệ của hắn đem mật hàm tới cho ta, đồng thời cấp thư của Ruka ở Atina cũng từ năm trăm dặm gửi về. Nội dung cả hai bức thư hàm đều là về lí lịch của nữ nhân đó. Và đúng y như ta dự đoán, ả ta không phải tầm thường.
Thông qua điều tra sơ bộ của Helia và Ruka, cô ta tên Ina Maho, là thiên kim của chủ thành Atina, tòa thành tọa ở đất Đông Nam thuộc Hạ Ai Cập, đất phong kiếp trước của ta.
Ba hôm trước cô ta lén xuất ngoại, giấu gia đình cùng thị nữ đi thuyền đến thành Thebes chơi. Ai ngờ vừa ra khỏi hải cảng, đang hồn nhiên nhảy lon ton trên đường thì gặp thổ phỉ, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng ông trời thương xót, trùng hợp vương tử Menfuisư vừa đi thị sát công trường về, tạt qua đồng vắng bên mé sông Nile... thế là một màn anh hùng cứu mỹ nhân diễn ra.
Khi đọc xong, cảm giác đầu tiên của ta chính là:
Câu chuyện này cũng thật quá trùng hợp đi...
Nhưng trùng hợp hơn cả là Ruka nói, vào ngày mà cô ả xuất ngoại, cũng là ngày Carol xuất hiện.
Sau đó ta kéo Helia ra ngoài, hỏi hắn tin tức có chắc chắn không, hắn nhún vai:
“Atina không gần Thebes, nhưng đã xác nhận với chủ thành, đúng là có người tên Ina Maho.”
Ta nghe xong, vẫn thấy không đủ thuyết phục:
“Atina cũng chỉ nói có tồn tại một Ina Maho, đâu thể chắc chắn cô nàng này chính là Ina Maho? Lẽ ra tướng quân nên mang một người nhà của Ina Maho đến nhận mặt chứ?”
Helia nhe răng cười: “Ina Maho ở trong nhà không được coi trọng lắm, sớm tối chỉ ở trong tiểu viện cùng thân mẫu. Trong thành cũng chẳng có mấy người nhớ nổi mặt nàng ta. Nên...”
Helia bỏ dửng câu nói, vẫy tay xoay lưng bỏ đi: “Điện hạ chớ quá lo, có lẽ chỉ là một việc tình cờ thôi. Với đối với vương tử, chả có gì thiệt thòi cả.” để lại ta đứng trong gió, đen mặt tự hiểu: Dĩ nhiên là không thể xách cổ thân mẫu của Ina Maho thảy lên lưng ngựa, chở về đây nhận mặt được.
Vì vậy...
Ta liếc Ina Maho, vốn dĩ có chút chướng mắt, nhưng nhờ công Ari, giờ cô ta “đẹp” hơn nhiều rồi
Ari không hổ là quản sự nội cung của ta, đúng là nói được làm được. Chẳng biết đi đâu kiếm cho cô ả một bộ y phục hoa hòe lòe loẹt, trông rõ buồn cười. Mới sáng nay còn sắc nước hương trời, giờ có lẽ vì thiếu son phấn thượng hạng, lớp trang điểm trên mặt nàng ta không được tỉ mỉ như trước, để lộ đôi mắt thâm quầng mỏi mệt. Đã vậy Ari còn chu đáo đi “thăm hỏi” lão già tổng quản Hasi, cố tình sắp chỗ ả thật xa Menfuisư. Nên dù ả ta có muốn mỹ nhân kế, cũng khó mà hành sự.
Buổi đại yến cứ nhàn nhạt trôi qua như thế. Đương lúc mí mắt ta sắp sửa sụp xuống thì...
Đột nhiên, trong đại điện vang lên một tiếng binh khí xé gió bay đến khiến ta giật bắn người.
“Có thích khách! Á á! Có thích khách! Á á!”
Tiếng hét thảm thiết như heo bị cắt tiết của Hasi í ới vang lên.
Từ phía đám vũ cơ vụt lên một ánh kiếm sáng lòa, hướng về phía Pharaoh bay thẳng đến. Hộ vệ hai bên phụ vương không nói hai lời tức khắc dàn hàng, bảo đao đồng loạt tuốt khỏi vỏ.
Chính lúc tất cả sự chú ý đều đặt nơi an nguy của Pharaoh, thì bỗng nhiên, mũi kiếm sáng lòa ấy đột ngột chuyển hướng, không báo trước một tiếng rẽ trái, hướng thẳng phía Menfuisư đang đứng.
Mọi người kinh hô.
Ta cũng tròn mắt, lồng ngực giật thót lên, tim như lỡ đi một nhịp.
Minưê đứng gần vương đệ nhất, nhanh như cắt nhảy ra tung chưởng gạt phăng thanh kiếm qua một bên. Cùng lúc đó, Unasu cũng kéo Menfuisư lùi về phía sau, hét lớn:
“Có thích khách! Người đâu! Hộ giá!”
Lúc này, đám vũ cơ và nhạc công đồng loạt rút đao kiếm từ trong thùng đàn ra, nhất loạt lao về phía Pharaoh Nephenmaat và Nhị vương tử Menfuisư.
Võ công của bọn chúng rất cao, tuy rằng toàn bộ tiểu đội của quan cận vệ[*] Sasin canh giữ ngoài điện đã lập tức ùa vào trong tiếp giá nhưng khung cảnh vẫn vô cùng hỗn loạn. Thích khách một tay cầm đao, một tay rải độc, ra tay tàn ác vô cùng. Đã có mấy cung nữ bỏ mạng dưới loạn đao.
Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng thấu trời xanh.
[*] Quan cận vệ hoàng gia: thường do hoàng tộc hoặc người nhà vua tín nhiệm đảm nhận, nhiệm vụ tiên quyết là bảo vệ an toàn cho Pharaoh. Lúc Pharaoh thân chinh ra trận cũng theo hầu làm phó tướng.
Đại điện tổ chức yến tiệc chỉ có một lối vào. Hiện tại thích khách chia làm hai toán, một toán cản giữa cửa chính không cho đội cận vệ bên ngoài vào thêm, cũng là cản người bên trong không thể chạy ra ngoài. Toán còn lại điên cuồng tấn công về phía mục tiêu, hay nói cách khác, là Menfuisư!
“Điện hạ, đừng sợ... có em ở đây...” Ari sau khi kéo được ta vào một góc kín thì kiên quyết đứng chắn trước mặt ta, bất chấp bản thân đang run lẩy bẩy, luôn miệng trấn an ta.
Ari thấp hơn ta nửa cái đầu, dù bị chắn nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
“Mục tiêu của bọn chúng, là Menfuisư... “
Ta nói khẽ bên tai Ari, mắt vẫn nhìn chằm chằm thân ảnh Menfuisư.
Y đang được Minưê che chắn ở sau lưng. Đám thích khách này không phải đối thủ của Minưê, bao nhiêu kẻ xông lên đều bị đánh lùi bấy nhiêu. Thích khách dù có hơn mười mấy tên nhưng đội cận vệ hoàng gia có đến mấy trăm. Tuy rằng bây giờ chúng ta đang bị vây trong điện nhưng sức người có hạn, thích khách sớm muộn cũng bị diệt sạch. Vả lại đội cận vệ cũng ý thức được mục tiêu của thích khách là ai, bên cạnh vương đệ đã xuất hiện thêm nhiều bóng áo xanh in dấu ấn mặt trời hoàng gia. Hơn nữa Menfuisư tỏ ra rất tự tin với hai cận vệ tài ba là Minưê và Unasu, đôi mắt đen thăm thẳm ẩn sau bóng lưng Minưê không chút lo lắng, vô cùng điềm tĩnh nhìn bọn thích khách.
Menfuisư đang được bảo vệ rất tốt, ta không cần phải bận tâm, không cần phải bận tâm.
Không biết ta đã tự nhủ trong lòng như thế bao nhiêu lần mà trống ngực vẫn cứ đánh thình thịch. Ngay cả bàn tay đang bám trên vai Ari cũng run lên bần bật, mồ hôi lạnh chốc chốc đổ như suối.
“Ari, Helia tướng quân đang ở đâu?”
Ta dõi mắt khắp đại điện, máu đổ như suối, chẳng mấy chốc thây chất nơi nơi, nhưng hắn... đâu?
Cả người Ari đều run lập cập, giọng cũng đứt quãng: “E-Em, hình, hình như hồi nãy, tướng, tướng quân đứng, đứng ở kia!” chỉ tay về hướng ở sau lưng Menfuisư.
Ta phóng tầm mắt theo, không thấy Helia.
Tâm đột nhiên trùng xuống, không phải xảy ra chuyện rồi chứ? Không, không thể nào! Võ công hắn cao như vậy, đầu óc lại gian xảo, há sao có thể dễ dàng bỏ mạng dưới tay thích khách?!
Keng một tiếng, ly vàng chén bạc trên bàn tiệc bị thích khách lật đổ, thu hút sự chú ý của ta.
Ban đầu thích khách chỉ nhắm vào Pharaoh và Nhị vương tử mà bỏ qua những kẻ không liên quan, đội cận vệ hoàng gia vì vậy chỉ tập trung hộ giá. Thành ra chỗ ta và hai vị vương phi ở hai góc điện chỉ có một đám cung nữ run rẩy ôm lấy nhau, không có ai bảo vệ.
Ngẩng đầu lên, thích khách hiện đang đứng trước mặt, mặt mũi hung tợn, đang giơ cao đoạn đao.
Mắt Ari mở to, sợ đến cứng đờ người, quên cả hét lên.
Ta cũng mất vía, không kịp suy nghĩ nhiều, nghiêng mắt qua, vội vớ đại lấy hai thanh chủy thủ của cái xác thích khách mới vừa ngã xuống bên cạnh, trực tiếp phóng thẳng vào mặt tên thích khách.
Tên thích khách nhanh nhẹn nghiêng đầu né, tính khinh miệt nhìn ta, nhưng ta không để hắn có cơ hội. Thừa lúc hắn né thanh chủy thủ đầu tiên, ta liền xoay cổ tay phóng luôn thanh thứ hai theo.
Thích khách không kịp né lần hai, bị chủy thủ thuận thế ghim thẳng giữa trán, trợn mắt ngã xuống.
Một thanh trường kiếm lướt qua, khí lạnh xộc tới, chưa đầy một giây, thích khách bị ta phóng chủy thủ giữa trán còn chưa kịp ngã xuống xong mà đầu đã bay mất hút. Máu từ cần cổ tên đó phọt ra, số ít bắn lên gò má ta, chảy dọc theo đường viền mặt rơi xuống mề đay bằng vàng trên cổ.
Ari sợ đến khóc thét, ngất xỉu.
Một bóng đen bao trùm cả người ta, nhướng mắt nhìn lên, là Helia:
“Điện hạ, không sao chứ? Thích khách có làm người bị thương không?”
Trông thấy Helia, không hiểu sao chợt cảm thấy yên tâm hơn hẳn. Ta lắc đầu, cắn răng ôm lấy Ari, lấy khăn bàn trùm mặt con bé lại. Đã có Helia ở đây bảo vệ, ta lại tiếp tục theo dõi bên Menfuisư.
Thích khách không qua được Minưê, bèn giở trò phóng đao về phía Nhị vương phi. Minưê vì cản đao bảo vệ Nhị vương phi mà trúng phải một nhát khác ngay lưng, lảo đảo lùi về sau. Cũng may, những cận vệ hoàng gia đang giao chiến ở gần nhìn thấy, lập tức liều mạng nhảy đến tiếp ứng.
Đại điện đã loạn lại càng loạn hơn.
Phụ vương bị kiềm trong thế bao vây của thích khách ở góc trong cùng, bên cạnh là Hasi tay chân run như cầy sấy mà vẫn ra sức dùng gậy đánh phụ đội cận vệ. Ở hai góc khác, mẫu hậu và Nhị vương phi bao bọc lẫn nhau, tóc tai rối loạn. Trông thấy mọi người vẫn an toàn lành lặn, phần nào ta cũng bớt lo lắng hơn. Dù gì thích khách bên đó cũng không nhiều nhặn cho mấy, có thể áp chế.
Tình hình bên Menfuisư mới làm ta bất an hơn cả, thích khách bên vương đệ là nhiều nhất, ai nấy hăng tiết như sài lang, từng đợt tấn công dồn dập. Đã quá rõ ràng, mục tiêu bị ám sát lần này, là y!
“Điện hạ, chúng ta phải rời khỏi nơi này!” Helia nghiêng đầu hét lớn.
Ta xiết chặt tấm khăn bàn: “Xin tướng quân đợi một chút!”
Helia vung trường kiếm, vừa vặn chém bay đầu một tên đang bang tới: “Một phút!”
Trái tim ta đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Biết rằng thích khách không thể cầm cự lâu trước đội cận vệ hoàng gia, nhưng ai dám chắc sẽ không có rủi ro gì? Ta thật lòng không muốn Menfuisư xảy ra chuyện, chỉ tiếc chút võ tay mà Helia ngày thường rỗi rảnh hay dạy ta không ích lợi gì trong tình thế này. Phải nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách đưa y thoát khỏi đây.
Chỉ cần thoát ra được, bên ngoài có vô số quân cận vệ hoàng gia, Menfuisư sẽ được an toàn.
Ta cắn môi, đảo mắt nhìn quanh đại điện, cố tìm một đường lui.
Bất chợt, ánh mắt ta chạm phải Ina Maho.
Nàng ta đứng thẳng người trong một góc, chẳng màn đến xác cung nữ la liệt chung quanh, tóc đen dài tung bay sau lưng, ánh mắt sắc lạnh, hai tay cầm chặt một cây nỏ, nhắm thẳng phía Menfuisư.
“Có một điểm kẻ bề tôi thấy rất trùng hợp thưa điện hạ. Vào ngày tiểu thư Ina Maho rời khỏi Atina, Carol Rido đã xuất hiện ở trong thành Atina, thủ phủ của chủ thành Ina Im.”
Bức thư hàm Ruka gửi về chợt như xuất hiện trước mắt.
Thời khắc ấy, ta chợt hiểu ra tất thảy.
Chết tiệt!
Ina Maho! Chính là Ina Maho!
Sự việc nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, ta không kịp tính toán gì nữa, vội đẩy Ari qua một bên, bất chấp tiếng gọi kinh ngạc của Helia, dùng hết sức bình sinh chạy xuyên qua đám người đang giao đấu quyết liệt, lao đến trước mặt Menfuisư:
“Cẩn thận!”
Menfuisư bị ta đẩy ngã xuống sàn, đau đến nhăn mặt: “Tỷ làm cái gì vậy?” vừa xoa hông vừa đỡ ta ngồi dậy: “Không sao chứ? Tỷ t...” rồi đột nhiên im bặt.
Ta khó hiểu ngước nhìn Menfuisư. Ngay từ đầu khi thích khách lộ thân, sắc mặt Menfuisư vẫn chẳng hề mảy may thay đổi. Ta biết Menfuisư tự tin vào cận vệ của mình. Nhưng đến bây giờ, chẳng hiểu vì sao ta lại nhìn thấy gương mặt y dần dần tái nhợt đi, đôi môi mỏng thều thào:
“Tỷ tỷ...”
Ta nhíu mày.
Menfuisư chậm rãi đưa tay đến trước mặt.
Trên tay y có máu. Máu tươi đỏ thẫm lăn từ lòng bàn tay y, chạy dài xuống cổ tay, thấm vào shken-ti bằng vải gai mịn trắng thuần. Đó là bàn tay Menfuisư dùng đỡ lưng ta lúc nãy.
“Máu...”
Ta ngỡ ngàng, bấy giờ ta mới cảm nhận được cơn đau xé da thịt truyền đến từ phía sau lưng.
Hình ảnh vương đệ ngơ ngác ngồi nhìn đôi bàn tay đầy máu trước mắt dần nhòe đi, cơn đau trên lưng thoáng chốc hóa thành tê dại.
“Điện hạ!”
Mí mắt nặng dần, có một đôi bàn tay bợ đỡ lấy vai ta, dịu dàng ôm thân thể ta vào lòng. Lành lạnh, thật dễ chịu quá. Ta nép vào lòng người sở hữu đôi bàn tay thanh mát đang đặt trên lưng mình.
Là ai, Menfuisư ư?
“Điện hạ! Asisư điện hạ!”
Ah, Asisư điện hạ à. Gọi ta như vậy, cả Ai Cập chỉ có mình hắn.
Ta gục đầu lên vai hắn, chỉ kịp thốt ra hai tiếng “Ina Maho“.
******
-
- Ôi ôi, lâu quá không post chương mới, thực có lỗi với các nàng quá T^T
- Xin các nàng đừng bỏ đứa nhỏ đáng thương này, nó chuẩn bị thi nên khổ lém ợ:vvv
- Cơ mà ai xem truyện không comment, không vote là ta giận a~ Comment ngắn hay dài đều được, đều là động lực cho tác giả, đương nhiên *cười hạnh phúc* càng dài ta càng thích a
* Các nàng nếu có thể thì đọc lại từ=]]]
. Tác giả: Tiểu Thiên.
. Edit: Tiểu Thiên.
******
“Điện hạ, mau nhìn kìa!” Ari gọi khẽ.
Ta nhìn theo hướng cô nàng chỉ: “Nhìn cái gì?”
“Là nhị điện hạ!”
Cách chỗ ta đứng khá xa, đúng thật là mơ hồ trông thấy bóng dáng Menfuisư. Vương đệ ta đang cười nói với một nữ nhân nào đấy. Nữ nhân đó không biết nghe đệ ta nói cái chi mà cứ cách vài giây lại đưa tay lên che miệng cười thẹn thùng, hai mắt mê mẩn, gò má ửng hồng trông phát ghét.
Còn chưa bắt đầu giải quyết Carol mà đã xuất hiện một kẻ hồng nhan họa thủy khác.
Vương đệ phải nói đúng là cao số, vận đào hoa dồn dập, xuân tới tới liền liền.
“Menfuisư thì sao nào?”
Ari bóp trán:
“Hình như trước giờ em chưa thấy cô gái đó xuất hiện trong cung bao giờ cả?”
“Em nghĩ vậy thật à?”
Ta nhìn Ari chòng chọc. Điều đó mà còn phải nghĩ ngợi sao, khuôn mặt cô ta lạ hoắc thế cơ mà.
“Dạ thật, thật như trân châu í!” Ari gật mạnh đầu khẳng định, điệu bộ mười phần chắc chắn.
Lần này tới phiên ta bóp trán, ôi sao con bé này hiểu vấn đề “nhanh” thế nhỉ, bao nhiêu năm ta cố gắng dạy chữ dạy đạo cho hóa ra là phí công vô ích, nước đổ lá khoai, ruộng hoang không thể cày.
“Điện hạ? Em nói không đúng, nói sai rồi đúng không ạ?” Ari nhích lại gần ta, dè dặt hỏi.
Ta lắc đầu, vò tóc con bé: “Em... nói đúng lắm.”
Hai mắt Ari sáng lên: “T-Thật sao ạ?”
“Ừ.”
Ta hất cằm, nhìn lướt qua cô ả đang cười nói huyên thuyên với Menfuisư đằng xa, nói:
“Tạm gác việc chuẩn bị đi Atina, đợi dự xong yến tiệc tối nay hẵng làm. Dù sao có Ruka gác ở đó, cô ta muốn trốn cũng khó. Giờ ta có chuyện cần em đi làm đây, liên quan đến cô nàng lạ mặt kia.”
Ari có chút hồi hộp, nín thở chờ đợi:
“Dạ, em đang nghe đây.”
...
Giao phó mọi việc cho Ari xong, ta liền nhanh chân đến ngự thư phòng tìm phụ vương xin xỏ.
Đại tư tế trước khi đến tìm ta hẳn đã bẩm báo chuyện này lên Pharaoh, nên khi ta đến xin người phê chuẩn vi hành xuống phía Tây Ai Cập để thị sát dân tình, thái độ của người rất đơn giản, chỉ thở dài một hơi rồi nói: “Bảo vệ Ai Cập là trách nhiệm của mọi thần dân. Nhưng con cũng đừng quên, bốn năm trước con đã hứa với ta điều gì.” sau đó mỉm cười: “Tối nay nhớ đừng đến trễ đó.”
Thế là trước khi xuất phát xuống Hạ Ai Cập, tới thành Atina, theo phải phép vẫn phải tham dự đại yến sinh thần của Menfuisư.
Tiệc mừng sinh thần được tổ chức ở đại điện, cạnh thần điện chính Erlim, điều này tỏ ra sự sủng ái vô hạn của Pharaoh dành cho vương tử. Vì vậy quà mừng từ các nước chư hầu và lân bang giao hữu không ngừng đưa tới, lão tổng quản Hasi tất bật chạy đôn chạy đáo, bận đến tối mặt tối mày.
Không biết có phải lão già đó bận quá không mà lại sắp xếp chỗ ngồi hơi cẩu thả, khách mời, quan lại quý tộc, tướng quân các đạo ngồi loạn xà ngầu. Nhất là chỗ ngồi của nhân vật chính, toàn là dung chi tục phấn ăn mặc hở chỗ này lộ chỗ kia, thêm đám phá gia chi tử lẻo mép, cực kì hỗn tạp.
Tuy nhiên ta không quan tâm mấy, cái ta quan tâm, là khi nào thì bữa tiệc mới kết thúc mà thôi.
Phụ vương thấy ta có vẻ ảo não, hỏi: “Có phải thấy buồn chán không?”
Ta xua tay, cười hì hì: “Nào có buồn chán ạ, không khí sôi nổi như này sao buồn chán nổi.”
Phụ vương nghe vậy thì cười bảo: “Con ốm lắm đấy, nhớ ăn nhiều một chút.”
Ta nâng ly đa tạ phụ vương quan tâm, rồi tiếp tục ngồi ngắm nghía chung quanh.
Nhìn chung đại yến theo trí nhớ của ta vẫn linh đình như thế.
Trên trần treo đèn chùm làm từ thạch anh tím, tỏa ra ánh sáng tim tím dịu dàng, thanh nhã. Hai bên trái phải đại điện xếp hai hàng nhuyễn sạp, mỗi nhuyễn sạp sắp kèm theo một bàn nhỏ đựng thức ăn. Giữa điện trải thảm đỏ từ ngoài cửa chính chạy dài đến tận chỗ Pharaoh và Hoàng phi đương triều, tức mẫu thân ta. Giữa thảm, vũ công lả lướt, không ngừng giơ tay nhấc chân, uốn lượn nhảy múa theo điệu nhạc. Khí cụ nhạc khí vàng ròng hòa tấu nên âm vang khi trầm khi bổng.
Người cười người nói, cảnh trạng mười phần nào nhiệt.
Quan thần trong triều cùng quý tộc không ngừng mời rượu Menfuisư. Vương đệ ta vừa cười vừa cạn ly đáp lễ. Bề ngoài vui vẻ, nhưng ánh mắt thì lạnh tanh, thật ra dáng một đế vương tương lai.
Ta ngồi đối diện Menfuisư, bên phải dưới phụ vương, bọn quý tộc cũng đua nhau liên tiếp hướng ta mời rượu, toàn là một lũ a dua xu nịnh, đến nâng mắt với bọn chúng ta cũng cảm thấy lười.
Chậc, phải nói là vô cùng buồn chán.
Cũng may còn có Helia ngồi bàn kế bên nói chuyện với ta, bằng không ta sẽ buồn chán đến nổi mốc mà chết. Dù không hiểu sao chỗ ngồi của hắn lại được lão già Hasi sắp xếp ngồi kế ta nhưng cũng mặc kệ, miễn có người để giải khuây là được rồi, lúc này không thể kén cá chọn canh.
Nhưng là... đây là ý nghĩ vô cùng ngây thơ lúc mới bắt đầu khai tiệc, còn hiện tại thì...
“A-si-sư... điện... hạ...”
Tiếng gọi đầy bất mãn của vị tướng quân lãnh đạo ba ngàn cấm quân Orent bị kéo dài thật là dài.
“Ừ-Ừm.” Ta nhấp ngụm nước ép nho mát lạnh, lười biếng mấp máy môi: “Nói tới đâu ấy nhỉ?”
“Còn gì ngoài hôm sinh nhật thần điện hạ về sớm nhất, không chịu ở lại chơi thêm tí.” Helia tì gương mặt mốc lên thành ly rượu, nheo mắt trả lời: “Thần vì nó mà mất ngủ mấy đêm trường rồi.”
Ta à một tiếng: “Là vụ đó sao”? rồi ngoắc tay với Ari: “Thêm nước ép đi.”
Ari lấy bình nước ép từ cung nữ đứng hầu, rót vào một ly mới, dâng cho ta:
“Điện hạ, mời dùng.”
Helia ngao ngán liếc ta, đưa nấm đấm biểu tình: “Có phải có kẻ làm điện hạ phật lòng không?”
“Tướng quân nghĩ sao?” Ta nhận ly nước ép mới từ Ari, thong thả thưởng thức.
“Không lẽ Helia tiếp đãi thiếu chu đáo?” Helia nhăn mặt, nhướng mày khó tin.
Ta mệt mỏi thở dài, con người này không những thật thật giả giả khó phân ranh, mà còn mặt dày mày dạn nữa sao: “Không phải tại tướng quân đâu, ngài đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Helia rằng: “Không thể nào, chắc chắn phải có lí do gì đó thì điện hạ mới bỏ về giữa chừng chứ.”
Đôi mày kiếm chau lại khoảng một phút, con ngươi màu hổ phách đảo qua phía đối diện rồi đảo về lại mặt ta, kín đáo tia mắt nhìn qua nhìn lại mấy lượt xong liền ngồi xoa cằm cười cười ra chiều như đã hiểu: “À à, chắc chắn là Helia quá sơ ý, lỡ mời người mà điện hạ không muốn gặp tới.”
Đặt mạnh ly nước ép xuống bàn nhỏ phát ra tiếng cạch, ta đè giọng:
“Tướng quân, hình như ngài uống say rồi. Ngày thường chẳng phải hay bảo rượu vào lời ra, dặn ta không được tùy tiện động đến rượu sao? Nhưng hôm nay vì cớ gì chính bản thân tướng quân lại làm trái? Ngài chẳng đã nói: Nên biết, lời nói ra như tên bắn, thấy máu mới hối hận thì đã muộn?”
Tiểu tử kia, đừng có thấy bản công chúa hiền hiền với nhà ngươi mà được nước làm tới.
“Ơ hơ.” Khóe mắt vương men rượu của Helia chợt đậm ý cười: “Điện hạ nhớ rõ vậy à?”
Ta chép miệng: “Theo ta thấy thì tướng quân say thật rồi, cứ đùa mãi. Những lời vàng ngọc của tướng quân, làm sao mà không nhớ được? Ngày đó tướng quân không chỉ buông lời khẳng khái, mà từng lời còn như sấm bên tai, há sao có thể dễ mà quên được trong một sớm một chiều.”
Helia nghe vậy không dám than vãn oán trách gì nữa, tuy nhiên cả người lại ngả về phía ta hơn một chút. Thấy ta lạnh lùng liếc xéo liền giả bộ ngượng ngùng, cười hi hi ha ha như vui vẻ lắm:
“Ha ha, điện hạ giận lên thực dễ thương quá!”
Ta: “...” nói với kẻ say rượu đúng là đàn gảy tai trâu, kẻ điếc gặp người mù...
Quá tuyệt vọng với tên bợm rượu vô tích sự Helia, ta đành dời mắt theo dõi tiến triển buổi tiệc.
Pharaoh thân ngự trên ngai vàng, hoàng bào chỉnh tề, mỉm cười liếc mắt đưa tình với hai vị phi tử.
Cả hai cười e thẹn.
Mẫu hậu để ý ta đang nhìn về phía người, nghiêng người nói nhỏ vào tai phụ vương gì đó, phụ vương nghe xong thì nhìn qua ta một cái rồi bật cười, tiếp tục nói nhỏ cái gì đó vào tai mẫu hậu.
Nhị vương phi ngồi bên trái phụ vương ngó hai người cười thân mật như thế cũng che miệng cười.
Đầu ta xuất hiện vài sọc đen, quá vô vị.
Chuyển tầm nhìn sang nơi khác.
Menfuisư đương vận triều phục hoàng tử, trang sức ngũ sắc, đầu đội vương miện mãng xà, cổ đeo vòng hột trân châu, trước ngực lúc lắc tấm bùa hình chim ưng sải cánh bằng vàng ròng. Cả gương mặt trẻ con phảng phất ý cười lạnh băng, đầu ngón tay thon dài tựa bích ngọc miết nhẹ đường viền mặt của một nữ nhân con ông cháu cha nào đó chừng mười bảy mười tám tuổi. Nữ nhân kia bày ra vẻ mặt được sủng mà lo sợ, đôi môi tô son đỏ đậm chúm cha chúm chím, nhắm mắt chờ đợi.
Ta trợn ngược mắt, bà cô già đã bao tuổi rồi, sao còn ở đó quyến rũ một đứa trẻ mười tuổi chớ?
Menfuisư mặt lạnh như tiền, dùng tư thái bề trên nhìn xuống, tuấn nhan ngập tràn vẻ khinh miệt.
Bà cô như không nhận ra, vẫn rất kiên nhẫn mà đợi chờ nụ hôn ngọt ngào từ chàng hoàng tử hào hoa phong nhã.
Từng phút trôi qua, trên đôi má hồng trét phấn dày đặc xuất hiện chục giọt mồ hôi.
Vương tôn quý tộc tụ tập bên Menfuisư thấy một màn thú vị như vậy đều che miệng cười hú hí.
Menfuisư nhìn nàng ta hồi lâu, cũng chợt nở nụ cười.
Đám nữ quyến để ý Menfuisư cười lên liền mắt trái tim, mê đắm không thôi, cứ ngỡ như nhìn thấy một làn bong bóng màu hồng của tình yêu. Vốn chỉ là một nụ cười còn nhạt hơn nước lã nhưng lại tựa như xuân phong ùa về, trăm hoa đua nở. Ta cá ắt hẳn ai nấy đều đang vạch ra một ước mơ, ước gì chàng cười với mình, ước gì người nằm trong vòng tay chàng là mình thì chết cũng cam lòng.
Nhớ năm nào... ta cũng từng mơ về một giấc mơ màu hồng như thế.
Để nước ép nho xuống bàn, cầm ly rượu nho thơm nồng lên.
Cúi đầu nhìn giọt rượu sóng sánh tràn ly, hít vào hương men từng làm say biết bao thần trí, lòng ta chợt xao động, từng đợt từng đợt như sông Nile bình lặng bị gió thổi qua khiến mặt sóng vỗ về.
Nữ nhi mười tám đẹp như hoa, bỏ lỡ thời thanh xuân tươi đẹp nhất của đời người, chỉ bởi vì một câu nói bông đùa, một lời hứa nhẹ tựa sương bay nơi đầu môi chót lưỡi.
Còn nhớ ngày Nhị vương phi qua đời, Menfuisư chôn mặt vào sâu hõm vai ta, khóc, khóc thật nhiều lắm. Y bảo mẫu thân qua đời rồi, không còn ai thương y nữa. Ta thấy mà xót xa, đỏ hoe cả mắt theo, ráng cười bảo là làm gì có chuyện không ai thương đệ chớ, có ta này, còn có phụ vương nữa. Nhưng Menfuisư lại phụng phịu nhìn ta, nước mũi ròng ròng lắc đầu, kêu ta nhìn đi, nhìn xem bây giờ hậu táng mẫu thân, mà phụ vương không thèm đến quan tâm câu nào đó. Thế là nước mắt nước mũi tèm lem xách kiếm xông thẳng vào phòng nghị sự, nháo loạn ầm ầm gần nửa ngày, làm cả nghị phòng loạn cả lên, cuối cùng phụ vương giận sôi, phạt cấm túc diện bích nửa tháng.
Rồi nửa tháng sau, cấm túc diện bích xong. Trời đẹp nắng ấm, ta “vô tình” đi ngang qua ngự hoa viên thì thấy cảnh vương đệ nhỏ tuổi ngồi dưới mái đình trong ngự hoa viên, lòng đầy bực tức, mặt mũi tối sầm, hằn học ngồi nhìn chén thuốc trên bàn đá như thể nó có thù oán mấy đời với y.
Ta ngồi xem Menfuisư liếc chén thuốc đến ngứa ngáy cả người, hỏi:
“Sao không uống đi?”
Menfuisư hừ mũi:
“Ta ghét phụ vương!”
Ta cười khổ, từ khi mãn hạn cấm túc đã nói hơn ngàn lần rồi, đành véo má Menfuisư:
“Uống đi.”
Menfuisư né khỏi ma chưởng của ta, giãy nãy í ới:
“Không uống! Không uống! Ta ghét phụ vương! Ta ghét phụ vương!”
Đến nước này ta cũng cáu giận, đè Menfuisư xuống, không nhiều lời nữa, trực tiếp vẫn hơn. Thế là một tay cầm chén thuốc lên uống một ngụm, một tay giữ chặt đầu Menfuisư, hít một hơi sâu, nghiêng người môi áp môi với Menfuisư, dùng đầu lưỡi cạy mở khớp hàm y, đẩy nước thuốc qua.
“Ực!” Menfuisư bị ta dùng phương pháp này ép uống thuốc, nhất thời chả biết phản ứng sao, đơ ra một hồi mới hét lên: “Tỷ làm trò gì vậy?! Ghê quá!” rồi không ngừng dùng tay áo chùi chùi chùi.
Ta đặt chén thuốc xuống, lấy khăn lau sạch khóe miệng vương nước thuốc, liếc khuôn mặt anh tuấn đỏ như gấc kia: “Ai bảo không chịu nghe lời. Bảo uống thì cứ uống có phải ngoan không.”
Menfuisư bị ta làm đuối lí, im im đặt mông ngồi lại xuống ghế.
Cứ tưởng hết nhõng nhẽo là xong rồi, thế nhưng giữa trán vẫn gấp nếp bi ai, thần tình sầu muộn.
Ta thở dài, nhích lại gần Menfuisư, đặt lòng bàn tay lên tay y:
“Lại sao vậy?”
Menfuisư xòe tay nắm ngược lại tay ta, nghiêng đầu, tựa lên vai ta:
“Hồi trước mới nhập cung, nhìn phụ vương và mẫu thân yêu thương nhau. Lúc nào phụ vương cũng quan tâm chăm sóc mẫu thân, nhìn mẫu thân lúc nào cũng tươi cười như hoa nở, ta đã ngỡ là mẫu thân là người hạnh phúc nhất thế gian. Nhưng khi mẫu thân qua đời, ta lại ngỡ ra điều khác.”
“Điều gì?” Ta hỏi.
Menfuisư im một lát, ngẩng đầu nhìn ngọn liễu xanh rì rì, tự nhiên bật cười một tiếng rõ to rồi mới nói tiếp: “Đời người đúng là khó lường. Khi con người ta đi rồi, mới biết ai thật lòng với mình, ai chỉ ham quyền lực triều khuynh. Tỷ nhìn xem, chắc chắn lại sắp cưới thêm vương phi thôi.”
Giọng nói Menfuisư vừa như mỉa mai, lại vừa như chua chát.
Ta biết Menfuisư đang muốn ám chỉ ai. Qua việc của Nhị vương phi, không ngày nào là y không ủ rũ không vui. Phụ vương không đến xem lễ táng mà chỉ gửi chiếu chỉ tới làm y rất bất mãn.
Nhưng phụ vương không đến, nào có phải do người vô tình đâu.
Chỉ là lí do của phụ vương, một đứa trẻ thì hiểu được bao nhiêu chứ.
Phụ vương làm vậy, cốt cũng chỉ vì đứa con trai đơn thuần của người.
Ngai vua không dễ ngồi, sở hữu một trái tim bao dung dễ xúc động chính là điểm yếu chết người của một đế vương. Phụ vương nói, con tim đế vương vốn lạnh lùng, không thể chất chứa tình cảm.
Mà tiểu đệ của ta, lại là một đứa vừa cứng đầu vừa cố chấp, theo lời phụ vương đánh giá thì là làm việc theo cảm tính, không có tiền đồ. Y trước giờ đều không thích nhìn sắc mặt người ta mà sống, làm cái gì cũng đều phải theo ý mình. Xét trên phương diện khách quan có thể xem như có tư chất làm vua, tạm coi như có chủ kiến. Nhưng xét theo luật lệ tự cổ chí kim, thắng làm vua thua làm giặc, thế giới tàn nhẫn này không có chỗ cho kẻ yếu cũng không có chỗ cho người tự phụ như thế.
Phụ vương nói bài học này, dù sao cũng phải vượt qua. Tàn nhẫn thì thế nào, có tàn nhẫn bằng thế giới này không. Một là vượt qua nó, bằng không con đường vương giả sau này của y sẽ rất khó đi.
Quả vậy, ta lặng lẽ kéo Menfuisư dựa vào mình: “Mỗi người có một cách riêng để biểu đạt tình cảm. Không phải cứ đau lòng là sẽ nói ra, càng không phải cứ không nói là lòng không đau.”
Menfuisư nghe xong thì thở dài bảo ta chỉ nói an ủi vậy thôi, thế gian được mấy ai thật lòng đâu, một năm Ai Cập chả có tới chục vụ hòa ly đấy, hôn chụt lên má ta, thỏ thẻ:
“Nhưng ta vẫn muốn biết, nếu có một ngày ta... giống như mẫu thân, chết đi rồi... Tỷ có vì ta mà đau lòng không?”
“Ưm, có!” Ta vào khoảnh khắc ấy, trong tâm thực hạnh phúc mà trả lời câu hỏi ấy.
Nhưng đến thật lâu về sau, thế sự xoay vần, khi bên cạnh không còn bất kì ai nữa, ta mới biết, kì thực cảm giác hạnh phúc ngập tràn hôm trời nắng đẹp ấy, chỉ có mình ta là cảm nhận thấy mà thôi.
...
Cao lương mĩ vị đang đặt trên bàn khiến ai thấy cũng phải chảy nước miếng, nhưng vào mắt ta lúc này đây lại trở nên thật nhạt nhẽo vô vị.
“Nếu có một ngày ta... giống như hoàng tổ phụ, chết đi rồi... Nàng có vì ta mà đau lòng không?”
Trong đầu chợt văng vẳng đâu đấy một giọng nói trầm khàn, nghĩ lại chuyện này làm ta cũng bỗng nhớ đến một người. Câu hỏi mà Menfuisư từng hỏi ta, người ấy cũng đã từng hỏi y si. Chỉ là khi đó, ta không hề thật lòng mà trả lời người ấy. Để rồi sau này, muốn trả lời cũng không còn cơ hội.
...
Trở về tình hình đại yến.
Menfuisư ngó nữ nhân trong lòng, biểu tình chán ghét, nhàn nhạt mở miệng:
“Định nằm tới khi nào đây?”
Nữ nhân xuẩn ngốc nằm mãi trong lòng Menfuisư tự biết xấu hổ, nghe thấy tiếng cười chung quanh ngày càng lớn bèn vội vã đứng dậy rời khỏi, ôm mặt chạy một mạch ra khỏi đại điện.
Ta nhìn theo bóng dáng cô ta.
Đúng là ngu đần như heo, dẫu đã biết đó nào phải nụ cười yêu thương gì mà vẫn đâm đầu vào.
Mơ thì vẫn mãi là mơ mà thôi. Làm thể nào trở thành thật được?
Suy cho cùng, tội chỉ do cô ảo mộng quá nhiều.
Ai chả biết trái tim đế vương vốn lạnh lùng, yêu đế vương, đã biết trước hạnh phúc mong manh...
“Điện hạ, điện hạ ~” Men rượu nho nồng nàn chợt vờn quanh cánh mũi, âm giọng trầm thấp quen thuộc văng vẳng bên tai.
Ta lên giọng: “Tướng quân rốt cuộc muốn cái gì mới chịu ngồi yên đây?”
“Thần có muốn gì đâu.”
Helia liếm nhẹ môi trên, cười:
“Nhưng điện hạ hình như muốn lắm rồi.”
“Muốn? Muốn cái gì?” Ta cau mày, vừa nói vừa vươn tay cầm ly nước ép nho mát lạnh lên uống, mùi nước ép thơm ngon thoáng chốc lưu hương khoang miệng, thanh mát cổ họng. Ây, bực mình!
Helia đang ngả ngớn sát bên nghe hỏi thì đơ ra một chút, sau cả khuôn mặt liền đỏ ửng.
Ta thấy hơi khả nghi, bèn hắng giọng gọi hồn hắn trở lại: “Helia tướng quân! Helia tướng quân!”
Nhưng gọi xong lại hối hận, quả nhiên giây kế tiếp đã nghe cái giọng thản nhiên đến phát ghét ngày thường:
“Thì... muốn được hôn.”
Phụt!
Nước ép từ cổ họng bị sặc xộc thẳng lên mũi, ta vội vã chụp lấy khăn ăn bụm mũi lại, nghiến răng kèn kẹt liếc Helia. Cái tên mặt mốc này! Mắt thấy hắn cứ như không để ý, miệng lại đang chuẩn bị nói tiếp, ta liền bóc một trái cam tươi nhắm miệng hắn mà trực tiếp nhét vào, không thể để gã này nói bất cứ điều gì nữa, bằng không ta sợ sẽ không nhịn nổi mà một kiếm đâm chết hắn tại đây mất:
“Tướng quân! Ngài uống say lắm rồi!”
Helia tròn mắt nhìn xuống trái cam đang bịt miệng mình, rồi hãi hùng nhìn ta đang lấy khăn ăn bụm mặt, ngó thấy khăn ăn có màu đỏ đỏ thì giật mình: “Điện hạ? Người bị cái gì vậy?”
Ta gắng nặn ra nụ cười tự thấy là cực kì miễn cưỡng:
“Tướng quân nghĩ ta bị-cái-gì?”
Như ta đã nói, tuy tính Helia không tử tế gì, nhưng chung quy vẫn biết chừng mực. Thấy ta thật sự không thiết đùa nữa, hắn cũng chẳng đi lằng nhằng dây dưa mà giỡn tiếp, một câu tốp lại cuộc hội thoại, rồi làm mặt ỉu xìu như bánh bao bị thiu chuyển hướng qua vị tướng quân kế bên.
Vị tướng quân mặt chữ điền, ôn hòa chào hỏi:
“Helia tướng quân hữu lễ.”
“Ừm... hữu, lễ.”
Ngó Helia vừa gặm bánh mì vừa ráng rặn chữ trả lời vị tướng quân kia, ta nản hết sức:
Hôm nay nam nhân này rốt cuộc ăn nhầm cái gì vậy?
Tướng quân kia và Helia nói chuyện được một hồi mới biết hóa ra cả hai từng học chung trường quân đội hồi còn niên thiếu. Helia lúc đầu còn như cái bánh bao thiu, ai ngờ lúc sau càng nói càng hăng, nói đến hai mắt lóe sáng. Thế là trọng tâm cuộc tán gẫu từ từ dời qua câu chuyện của hai người. Dù sao cũng đã nhiều năm không thư từ qua lại, chuyện để nói còn nhiều hơn sao trên trời.
Ta ngồi một bên nghe cả hai tâm sự đến ngáp ngắn ngáp dài, đành dời lực chú ý tới mấy món ngon vật lạ trên bàn. Vừa ăn vừa uống, thử hết món này tới món khác. Ăn no rồi thì chống cằm nhìn ngắm đám vũ cơ xinh đẹp nhảy múa, nhào lộn uyển chuyển theo tiếng nhạc.
Ánh mắt ta lướt qua đại điện, dừng lại ở chỗ nữ nhân ban sáng Ari bắt gặp đứng cùng Menfuisư.
Trước lúc đại yến bắt đầu khoảng nửa canh giờ, Helia có phái cận vệ của hắn đem mật hàm tới cho ta, đồng thời cấp thư của Ruka ở Atina cũng từ năm trăm dặm gửi về. Nội dung cả hai bức thư hàm đều là về lí lịch của nữ nhân đó. Và đúng y như ta dự đoán, ả ta không phải tầm thường.
Thông qua điều tra sơ bộ của Helia và Ruka, cô ta tên Ina Maho, là thiên kim của chủ thành Atina, tòa thành tọa ở đất Đông Nam thuộc Hạ Ai Cập, đất phong kiếp trước của ta.
Ba hôm trước cô ta lén xuất ngoại, giấu gia đình cùng thị nữ đi thuyền đến thành Thebes chơi. Ai ngờ vừa ra khỏi hải cảng, đang hồn nhiên nhảy lon ton trên đường thì gặp thổ phỉ, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng ông trời thương xót, trùng hợp vương tử Menfuisư vừa đi thị sát công trường về, tạt qua đồng vắng bên mé sông Nile... thế là một màn anh hùng cứu mỹ nhân diễn ra.
Khi đọc xong, cảm giác đầu tiên của ta chính là:
Câu chuyện này cũng thật quá trùng hợp đi...
Nhưng trùng hợp hơn cả là Ruka nói, vào ngày mà cô ả xuất ngoại, cũng là ngày Carol xuất hiện.
Sau đó ta kéo Helia ra ngoài, hỏi hắn tin tức có chắc chắn không, hắn nhún vai:
“Atina không gần Thebes, nhưng đã xác nhận với chủ thành, đúng là có người tên Ina Maho.”
Ta nghe xong, vẫn thấy không đủ thuyết phục:
“Atina cũng chỉ nói có tồn tại một Ina Maho, đâu thể chắc chắn cô nàng này chính là Ina Maho? Lẽ ra tướng quân nên mang một người nhà của Ina Maho đến nhận mặt chứ?”
Helia nhe răng cười: “Ina Maho ở trong nhà không được coi trọng lắm, sớm tối chỉ ở trong tiểu viện cùng thân mẫu. Trong thành cũng chẳng có mấy người nhớ nổi mặt nàng ta. Nên...”
Helia bỏ dửng câu nói, vẫy tay xoay lưng bỏ đi: “Điện hạ chớ quá lo, có lẽ chỉ là một việc tình cờ thôi. Với đối với vương tử, chả có gì thiệt thòi cả.” để lại ta đứng trong gió, đen mặt tự hiểu: Dĩ nhiên là không thể xách cổ thân mẫu của Ina Maho thảy lên lưng ngựa, chở về đây nhận mặt được.
Vì vậy...
Ta liếc Ina Maho, vốn dĩ có chút chướng mắt, nhưng nhờ công Ari, giờ cô ta “đẹp” hơn nhiều rồi
Ari không hổ là quản sự nội cung của ta, đúng là nói được làm được. Chẳng biết đi đâu kiếm cho cô ả một bộ y phục hoa hòe lòe loẹt, trông rõ buồn cười. Mới sáng nay còn sắc nước hương trời, giờ có lẽ vì thiếu son phấn thượng hạng, lớp trang điểm trên mặt nàng ta không được tỉ mỉ như trước, để lộ đôi mắt thâm quầng mỏi mệt. Đã vậy Ari còn chu đáo đi “thăm hỏi” lão già tổng quản Hasi, cố tình sắp chỗ ả thật xa Menfuisư. Nên dù ả ta có muốn mỹ nhân kế, cũng khó mà hành sự.
Buổi đại yến cứ nhàn nhạt trôi qua như thế. Đương lúc mí mắt ta sắp sửa sụp xuống thì...
Đột nhiên, trong đại điện vang lên một tiếng binh khí xé gió bay đến khiến ta giật bắn người.
“Có thích khách! Á á! Có thích khách! Á á!”
Tiếng hét thảm thiết như heo bị cắt tiết của Hasi í ới vang lên.
Từ phía đám vũ cơ vụt lên một ánh kiếm sáng lòa, hướng về phía Pharaoh bay thẳng đến. Hộ vệ hai bên phụ vương không nói hai lời tức khắc dàn hàng, bảo đao đồng loạt tuốt khỏi vỏ.
Chính lúc tất cả sự chú ý đều đặt nơi an nguy của Pharaoh, thì bỗng nhiên, mũi kiếm sáng lòa ấy đột ngột chuyển hướng, không báo trước một tiếng rẽ trái, hướng thẳng phía Menfuisư đang đứng.
Mọi người kinh hô.
Ta cũng tròn mắt, lồng ngực giật thót lên, tim như lỡ đi một nhịp.
Minưê đứng gần vương đệ nhất, nhanh như cắt nhảy ra tung chưởng gạt phăng thanh kiếm qua một bên. Cùng lúc đó, Unasu cũng kéo Menfuisư lùi về phía sau, hét lớn:
“Có thích khách! Người đâu! Hộ giá!”
Lúc này, đám vũ cơ và nhạc công đồng loạt rút đao kiếm từ trong thùng đàn ra, nhất loạt lao về phía Pharaoh Nephenmaat và Nhị vương tử Menfuisư.
Võ công của bọn chúng rất cao, tuy rằng toàn bộ tiểu đội của quan cận vệ[*] Sasin canh giữ ngoài điện đã lập tức ùa vào trong tiếp giá nhưng khung cảnh vẫn vô cùng hỗn loạn. Thích khách một tay cầm đao, một tay rải độc, ra tay tàn ác vô cùng. Đã có mấy cung nữ bỏ mạng dưới loạn đao.
Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng thấu trời xanh.
[*] Quan cận vệ hoàng gia: thường do hoàng tộc hoặc người nhà vua tín nhiệm đảm nhận, nhiệm vụ tiên quyết là bảo vệ an toàn cho Pharaoh. Lúc Pharaoh thân chinh ra trận cũng theo hầu làm phó tướng.
Đại điện tổ chức yến tiệc chỉ có một lối vào. Hiện tại thích khách chia làm hai toán, một toán cản giữa cửa chính không cho đội cận vệ bên ngoài vào thêm, cũng là cản người bên trong không thể chạy ra ngoài. Toán còn lại điên cuồng tấn công về phía mục tiêu, hay nói cách khác, là Menfuisư!
“Điện hạ, đừng sợ... có em ở đây...” Ari sau khi kéo được ta vào một góc kín thì kiên quyết đứng chắn trước mặt ta, bất chấp bản thân đang run lẩy bẩy, luôn miệng trấn an ta.
Ari thấp hơn ta nửa cái đầu, dù bị chắn nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
“Mục tiêu của bọn chúng, là Menfuisư... “
Ta nói khẽ bên tai Ari, mắt vẫn nhìn chằm chằm thân ảnh Menfuisư.
Y đang được Minưê che chắn ở sau lưng. Đám thích khách này không phải đối thủ của Minưê, bao nhiêu kẻ xông lên đều bị đánh lùi bấy nhiêu. Thích khách dù có hơn mười mấy tên nhưng đội cận vệ hoàng gia có đến mấy trăm. Tuy rằng bây giờ chúng ta đang bị vây trong điện nhưng sức người có hạn, thích khách sớm muộn cũng bị diệt sạch. Vả lại đội cận vệ cũng ý thức được mục tiêu của thích khách là ai, bên cạnh vương đệ đã xuất hiện thêm nhiều bóng áo xanh in dấu ấn mặt trời hoàng gia. Hơn nữa Menfuisư tỏ ra rất tự tin với hai cận vệ tài ba là Minưê và Unasu, đôi mắt đen thăm thẳm ẩn sau bóng lưng Minưê không chút lo lắng, vô cùng điềm tĩnh nhìn bọn thích khách.
Menfuisư đang được bảo vệ rất tốt, ta không cần phải bận tâm, không cần phải bận tâm.
Không biết ta đã tự nhủ trong lòng như thế bao nhiêu lần mà trống ngực vẫn cứ đánh thình thịch. Ngay cả bàn tay đang bám trên vai Ari cũng run lên bần bật, mồ hôi lạnh chốc chốc đổ như suối.
“Ari, Helia tướng quân đang ở đâu?”
Ta dõi mắt khắp đại điện, máu đổ như suối, chẳng mấy chốc thây chất nơi nơi, nhưng hắn... đâu?
Cả người Ari đều run lập cập, giọng cũng đứt quãng: “E-Em, hình, hình như hồi nãy, tướng, tướng quân đứng, đứng ở kia!” chỉ tay về hướng ở sau lưng Menfuisư.
Ta phóng tầm mắt theo, không thấy Helia.
Tâm đột nhiên trùng xuống, không phải xảy ra chuyện rồi chứ? Không, không thể nào! Võ công hắn cao như vậy, đầu óc lại gian xảo, há sao có thể dễ dàng bỏ mạng dưới tay thích khách?!
Keng một tiếng, ly vàng chén bạc trên bàn tiệc bị thích khách lật đổ, thu hút sự chú ý của ta.
Ban đầu thích khách chỉ nhắm vào Pharaoh và Nhị vương tử mà bỏ qua những kẻ không liên quan, đội cận vệ hoàng gia vì vậy chỉ tập trung hộ giá. Thành ra chỗ ta và hai vị vương phi ở hai góc điện chỉ có một đám cung nữ run rẩy ôm lấy nhau, không có ai bảo vệ.
Ngẩng đầu lên, thích khách hiện đang đứng trước mặt, mặt mũi hung tợn, đang giơ cao đoạn đao.
Mắt Ari mở to, sợ đến cứng đờ người, quên cả hét lên.
Ta cũng mất vía, không kịp suy nghĩ nhiều, nghiêng mắt qua, vội vớ đại lấy hai thanh chủy thủ của cái xác thích khách mới vừa ngã xuống bên cạnh, trực tiếp phóng thẳng vào mặt tên thích khách.
Tên thích khách nhanh nhẹn nghiêng đầu né, tính khinh miệt nhìn ta, nhưng ta không để hắn có cơ hội. Thừa lúc hắn né thanh chủy thủ đầu tiên, ta liền xoay cổ tay phóng luôn thanh thứ hai theo.
Thích khách không kịp né lần hai, bị chủy thủ thuận thế ghim thẳng giữa trán, trợn mắt ngã xuống.
Một thanh trường kiếm lướt qua, khí lạnh xộc tới, chưa đầy một giây, thích khách bị ta phóng chủy thủ giữa trán còn chưa kịp ngã xuống xong mà đầu đã bay mất hút. Máu từ cần cổ tên đó phọt ra, số ít bắn lên gò má ta, chảy dọc theo đường viền mặt rơi xuống mề đay bằng vàng trên cổ.
Ari sợ đến khóc thét, ngất xỉu.
Một bóng đen bao trùm cả người ta, nhướng mắt nhìn lên, là Helia:
“Điện hạ, không sao chứ? Thích khách có làm người bị thương không?”
Trông thấy Helia, không hiểu sao chợt cảm thấy yên tâm hơn hẳn. Ta lắc đầu, cắn răng ôm lấy Ari, lấy khăn bàn trùm mặt con bé lại. Đã có Helia ở đây bảo vệ, ta lại tiếp tục theo dõi bên Menfuisư.
Thích khách không qua được Minưê, bèn giở trò phóng đao về phía Nhị vương phi. Minưê vì cản đao bảo vệ Nhị vương phi mà trúng phải một nhát khác ngay lưng, lảo đảo lùi về sau. Cũng may, những cận vệ hoàng gia đang giao chiến ở gần nhìn thấy, lập tức liều mạng nhảy đến tiếp ứng.
Đại điện đã loạn lại càng loạn hơn.
Phụ vương bị kiềm trong thế bao vây của thích khách ở góc trong cùng, bên cạnh là Hasi tay chân run như cầy sấy mà vẫn ra sức dùng gậy đánh phụ đội cận vệ. Ở hai góc khác, mẫu hậu và Nhị vương phi bao bọc lẫn nhau, tóc tai rối loạn. Trông thấy mọi người vẫn an toàn lành lặn, phần nào ta cũng bớt lo lắng hơn. Dù gì thích khách bên đó cũng không nhiều nhặn cho mấy, có thể áp chế.
Tình hình bên Menfuisư mới làm ta bất an hơn cả, thích khách bên vương đệ là nhiều nhất, ai nấy hăng tiết như sài lang, từng đợt tấn công dồn dập. Đã quá rõ ràng, mục tiêu bị ám sát lần này, là y!
“Điện hạ, chúng ta phải rời khỏi nơi này!” Helia nghiêng đầu hét lớn.
Ta xiết chặt tấm khăn bàn: “Xin tướng quân đợi một chút!”
Helia vung trường kiếm, vừa vặn chém bay đầu một tên đang bang tới: “Một phút!”
Trái tim ta đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Biết rằng thích khách không thể cầm cự lâu trước đội cận vệ hoàng gia, nhưng ai dám chắc sẽ không có rủi ro gì? Ta thật lòng không muốn Menfuisư xảy ra chuyện, chỉ tiếc chút võ tay mà Helia ngày thường rỗi rảnh hay dạy ta không ích lợi gì trong tình thế này. Phải nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách đưa y thoát khỏi đây.
Chỉ cần thoát ra được, bên ngoài có vô số quân cận vệ hoàng gia, Menfuisư sẽ được an toàn.
Ta cắn môi, đảo mắt nhìn quanh đại điện, cố tìm một đường lui.
Bất chợt, ánh mắt ta chạm phải Ina Maho.
Nàng ta đứng thẳng người trong một góc, chẳng màn đến xác cung nữ la liệt chung quanh, tóc đen dài tung bay sau lưng, ánh mắt sắc lạnh, hai tay cầm chặt một cây nỏ, nhắm thẳng phía Menfuisư.
“Có một điểm kẻ bề tôi thấy rất trùng hợp thưa điện hạ. Vào ngày tiểu thư Ina Maho rời khỏi Atina, Carol Rido đã xuất hiện ở trong thành Atina, thủ phủ của chủ thành Ina Im.”
Bức thư hàm Ruka gửi về chợt như xuất hiện trước mắt.
Thời khắc ấy, ta chợt hiểu ra tất thảy.
Chết tiệt!
Ina Maho! Chính là Ina Maho!
Sự việc nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, ta không kịp tính toán gì nữa, vội đẩy Ari qua một bên, bất chấp tiếng gọi kinh ngạc của Helia, dùng hết sức bình sinh chạy xuyên qua đám người đang giao đấu quyết liệt, lao đến trước mặt Menfuisư:
“Cẩn thận!”
Menfuisư bị ta đẩy ngã xuống sàn, đau đến nhăn mặt: “Tỷ làm cái gì vậy?” vừa xoa hông vừa đỡ ta ngồi dậy: “Không sao chứ? Tỷ t...” rồi đột nhiên im bặt.
Ta khó hiểu ngước nhìn Menfuisư. Ngay từ đầu khi thích khách lộ thân, sắc mặt Menfuisư vẫn chẳng hề mảy may thay đổi. Ta biết Menfuisư tự tin vào cận vệ của mình. Nhưng đến bây giờ, chẳng hiểu vì sao ta lại nhìn thấy gương mặt y dần dần tái nhợt đi, đôi môi mỏng thều thào:
“Tỷ tỷ...”
Ta nhíu mày.
Menfuisư chậm rãi đưa tay đến trước mặt.
Trên tay y có máu. Máu tươi đỏ thẫm lăn từ lòng bàn tay y, chạy dài xuống cổ tay, thấm vào shken-ti bằng vải gai mịn trắng thuần. Đó là bàn tay Menfuisư dùng đỡ lưng ta lúc nãy.
“Máu...”
Ta ngỡ ngàng, bấy giờ ta mới cảm nhận được cơn đau xé da thịt truyền đến từ phía sau lưng.
Hình ảnh vương đệ ngơ ngác ngồi nhìn đôi bàn tay đầy máu trước mắt dần nhòe đi, cơn đau trên lưng thoáng chốc hóa thành tê dại.
“Điện hạ!”
Mí mắt nặng dần, có một đôi bàn tay bợ đỡ lấy vai ta, dịu dàng ôm thân thể ta vào lòng. Lành lạnh, thật dễ chịu quá. Ta nép vào lòng người sở hữu đôi bàn tay thanh mát đang đặt trên lưng mình.
Là ai, Menfuisư ư?
“Điện hạ! Asisư điện hạ!”
Ah, Asisư điện hạ à. Gọi ta như vậy, cả Ai Cập chỉ có mình hắn.
Ta gục đầu lên vai hắn, chỉ kịp thốt ra hai tiếng “Ina Maho“.
******
-
- Ôi ôi, lâu quá không post chương mới, thực có lỗi với các nàng quá T^T
- Xin các nàng đừng bỏ đứa nhỏ đáng thương này, nó chuẩn bị thi nên khổ lém ợ:vvv
- Cơ mà ai xem truyện không comment, không vote là ta giận a~ Comment ngắn hay dài đều được, đều là động lực cho tác giả, đương nhiên *cười hạnh phúc* càng dài ta càng thích a
* Các nàng nếu có thể thì đọc lại từ=]]]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook