[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Đế Cơ - Asisư
Chương 7: Cảnh còn người xưa đã mất (...)

. Tác giả: Tiểu Thiên.

. Edit: Tiểu Thiên.

******

Lúc nhỏ trước khi đi ngủ, mẫu hậu thường kể ta nghe một câu chuyện. Mẫu hậu kể, ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng nọ, có một bác nông dân. Bác nông dân từ sớm thức dậy, sớm hơn tất thảy mọi người trong làng. Trong lúc dân làng vẫn còn say giấc nồng, bác chân bùn cấy mạ, mặt lấm bón phân. Mặt trời lặn, lúc nhà nhà thắp đèn chuẩn bị ngủ, bác mới chậm rãi vác cuốc trở về nhà.

Cuộc đời bác nông dân, rất đơn giản. Như bao người, bác sinh ra, lớn lên, già cỗi, rồi chết đi.

Hết.

Nói đi phải nói lại là, mỗi lần mẫu hậu kể chuyện, ta đều rất muốn góp ý rằng: nó rất lãng xẹt ạ.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, lần nào ta cũng đều lắng nghe rất chăm chú. Mẫu hậu nói, kì thực bản chất con rất tốt, dẫu câu chuyện của mẫu hậu dở tệ, con cũng chưa từng tỏ ra không thích bao giờ.

Phụ vương cũng nói vậy.

Người nói, trừ bỏ tính cố chấp ra, con cái gì cũng tốt.

Ta tự nghĩ, ừ thì ta cũng tốt đấy chứ nhỉ. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng quát mắng hạ nhân bao giờ. Dù Nhị vương phi ghen ghét ta, ta cũng không để tâm mấy. Khả năng giao tiếp của mẫu hậu không duyên dáng, ta cũng chưa từng cảm thấy nó nhàm chán, cùng lắm chỉ muốn góp ý tí thôi.

Nhưng như phụ vương nói, cái tật cố chấp, có lẽ là khuyết điểm lớn nhất của ta.

Ta chấp nhất.

Chấp nhất Menfuisư thà chọn con trộm mộ cũng không chọn ta.

Ta chấp nhất y vì nó mà mắng ta.

Ta chấp nhất, chấp nhất y quá nhẫn tâm. Cả đời ta không khi nào thôi lo toan vì y. Ban ngày ở trong thần điện cầu nguyện với thần linh, cầu chư thần bảo vệ y. Ban đêm, trằn trọc không yên, không biết đêm nay y ngủ có ngon hay không. Nâng niu y trong lòng bàn tay, cốt chỉ mong chờ đến ngày y khôn lớn, cùng ta kết tóc se duyên, thỏa niềm ước nguyện. Tới tận khi y trưởng thành, lại phải gánh thêm mối lo, hừ, nữ nhân tóc vàng kia, liệu có phải muốn cướp y khỏi tay ta.

Không ngừng suy nghĩ về y, mưu toan tính kế, dằn vặt chính mình, lao đầu vào tranh đoạt rồi lại tranh đoạt. Trải qua bao gian truân, kết cục -- ta đã thắng. Giết được Carol, trừ bỏ mọi kẻ từng làm ta đau khổ. Nhưng đến cuối cùng, cái ta nhận được... lại chỉ là một mũi kiếm từ người ta yêu nhất.

Thời gian không dừng lại để chờ đợi bất kì ai.

Chấp nhất rồi lại chấp nhất. Ai ngờ khi ngoái đầu lại nhìn, mới chợt giật mình nhận ra, tất cả đã chỉ còn là mây khói lướt qua. Ta tự hỏi, rốt cuộc, đó có thật là điều ta mong muốn?

Đời người vô thường, có những thứ, nếu ta không cố gắng nắm giữ, mất rồi thì hối hận đã muộn.

Vốn dĩ, có một người tình nguyện chờ đợi ta, nhưng là ta... quá cố chấp, mà đánh mất hắn.

...

Tuy nhiên, đó là những gì thuộc về kiếp trước.

Còn kiếp này? Lẽ tất nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức vấp ngã cùng một chỗ đến tận hai lần.

...

Ta chưa chết.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của ta khi vừa mở mắt ra, một bên quân y cầm chặt tay ta, mắt rưng rưng, hét vào mặt ta rằng: “Ngài chưa chết!“. Một bên mẫu hậu hai hàng lệ châu than khóc đỏ cả mắt.

Ta trong lúc thần trí chưa kịp minh mẫn bị cả đám người quần qua quần lại, đến khi ta đã hết chịu nổi, muốn nổi quạu thì họ mới chịu tóm tắt đầu đuôi với ta. Cả câu chuyện nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Trọng tâm chính là bản công chúa thọ nguyên chưa tận, độc không chết được.

Đùa thôi.

Theo quân y, lần này ta bị trúng tên, tuy mũi tên có độc nhưng dược tính không quá mạnh.

Với cả quân y nói cũng may không bắn trúng những chỗ trọng yếu như tim, tầm bắn của nữ thích khách lại không chuẩn, nên đầu mũi tên ở bả vai ghim không quá sâu, không ảnh hưởng nhiều đến gân cốt ngũ tạng, thành thử tính mạng ta tạm thời vẫn còn giữ được. Chỉ cần điều dưỡng vài ngày, tẩm bổ nhiều một chút, khoảng chừng mười ngày hoặc hơn là có thể xuống giường đi lại.

Cộng thêm mười ngày ta hôn mê liệt giường, kì nghỉ dưỡng này ngốn hết gần một tháng trời.

Đoạn, quân y còn ép độc hơn mười canh giờ, bả vai từ khi tỉnh dậy không ngừng đau nhức.

Vậy mà cả đám quân y còn vừa xem mạch cho ta, vừa cười nói, điện hạ thật cao số thật cao số.

Gạt đám quân y qua một bên, suốt mười ngày ta hôn mê, trong lúc mơ mơ màng màng thấy rất nhiều chuyện. Hư hư thực thực, có giấc mơ là tâm niệm của ta, cũng có giấc mơ, là tâm ma của ta.

Có lúc ta mơ thấy bản thân quay trở về khi còn nhỏ, cùng Menfuisư hái hoa tát nước bên hồ hoa sen. Y cầm tay ta, vẽ lên một vòng tròn nhỏ và một vòng tròn lớn. Ta gõ đầu y, y liền giải thích, vòng tròn nhỏ là y, còn vòng tròn lớn là ta. Ta và y sẽ mãi như hai vòng tròn này, bất di bất dời.

Lại có lúc mơ thấy mình lớn rồi, hai chân trần đi trên bãi cát nóng bỏng của sa mạc, dọc hai bên đường toàn thây người chất chồng như núi, máu đỏ tươi chảy tràn như sông, nhuộm đỏ lòng bàn chân ta. Có tiếng người gọi “Asisư” rất lớn. Sa mạc ban ngày chợt trở nên tối đen như mực. Ta cắn răng lần mò, liền thấy bên đống thây người, Menfuisư thân vận triều phục Pharaoh đang đào xới tìm kiếm gì đó. Đến khi tìm được rồi, mới thấy hai tay y đầy máu, trong lòng y là đứa trẻ còn chưa thành hình, máu me loang lổ. Y ngó chăm vật đỏ như máu trong tay thật lâu, không nổi giận cũng chẳng chẳng nói năng tiếng nào. Cứ ngồi đó. Sâu trong đôi mắt đen thẳm không chút gì che giấu oán hận. Ta muốn bước đến, nhưng bắp chân nặng tựa ngàn cân, lời muốn nói chẳng thể thốt ra.

Cũng có lúc mơ thấy bản thân đứng trên đồng vắng Saluio, địa phận Mêđi - Pherơsơ. Ở đó ta gặp được Ragashu. Nhưng hắn không vận hoa phục thái tử Babylon. Hắn nắm tay ta, nói: “Ở đây, ta không phải thái tử Ragashu của Babylon, nàng càng không phải công chúa Asisư của Ai Cập.”

Ta hỏi hắn, vậy chúng ta là ai?

Hắn chăm chú nhìn ta một hồi, rồi tự nhiên phì cười, cười đến ta đỏ cả mặt, cười như thể ta vừa hỏi điều gì ngu ngốc lắm: “Ta là tướng công của nàng. Còn nàng, dĩ nhiên là thê tử của ta rồi!”

Sau đó hắn dẫn ta đi rất nhiều nơi, chỉ cho ta thấy rất nhiều thứ. Khi đi mỏi chân rồi, chúng ta dừng chân tại một ngọn núi. Ngọn núi đó bốn bề thanh tĩnh, không khí trong lành. Khắp chốn đều là cỏ xanh rì rì, bách hoa ngát hương. Thỉnh thoảng còn nghe tiếng chim hót líu lo, ríu rít vui tai.

Ragashu hỏi ta có muốn ở lại ngọn núi này luôn không. Ta đột nhiên muốn trêu ghẹo hắn, liền vặn ngược, nói ở đây thì được lợi gì. Thiết tưởng hắn nghe xong sẽ bí bách. Chẳng ngờ hắn nghe xong thì nhướng mày: “Có một tướng công như ta ở cạnh yêu thương, nàng còn chưa đủ lợi hay sao?”

Chọc ghẹo không thành còn bị chọc ngược lại, ta bèn giả vờ hờn dỗi:

“Chẳng có chút lợi gì.”

Hắn bật cười, đưa tay vò vò tóc ta, bảo thôi không giỡn nữa. Kêu là hắn đang rất nghiêm túc, ta hãy cùng hắn ở lại nơi này đi. Tại đây, hai người chúng ta dựng một căn nhà nhỏ bên cạnh một con suối nhỏ. Hằng ngày hắn đi đốn củi kiếm tiền, ta ở nhà lo chuyện cơm nước. Hứa rằng một ngày ba bữa, đảm bảo không để ta bị đói. Chiều tối thì đèo nhau leo lên đỉnh núi ngắm trăng.

Không dừng ở đó, còn hí hửng rủ rỉ bên tai ta:

“Thật ra, thi thoảng... còn có thể tắm uyên ương.”

Gạt bỏ đoạn tắm uyên ương.

Khoảnh khắc nghe hắn nói những lời đó, ta thật sự bị lung lay. Bởi dù là mơ hay là thực thì cả cuộc đời ta, ngoại trừ mẫu hậu, từ trước tới nay, chỉ có mình hắn nói thương ta.

Thành thật, ta không hề giả vờ hờn dỗi. Ta chỉ không muốn thừa nhận, lời hắn đã nói trúng tim ta.

Còn nhớ năm ta bước lên kiệu hoa, vượt ngàn dặm tới Babylon, vào đêm tân hôn, hắn cũng hỏi y như vậy: “Có một tướng công như ta yêu thương nàng, còn chưa đủ hay sao?“. Hỏi hay lắm, đối với một nữ nhân, có một nam nhân nguyện ý yêu thương mình, còn chưa đủ hay sao?

Thật cũng được, giả cũng được. Có một nam nhân nguyện ngỏ lời yêu ta, đã đủ lắm rồi.

Bởi lẽ ấy, ta đã nghĩ, phải chi mãi mãi không tỉnh dậy, cứ ở lại cùng hắn như vậy hoài thì hay quá.

...

Ấy thế mà, ta vẫn tỉnh lại.

...

Và người đầu tiên ta nhìn thấy, không phải người trong mộng ta muốn gặp. Mà lại là Menfuisư.

Y ngồi bên giường, không nói không rằng gì cả, chỉ im lặng nhìn ta thật lâu. Lâu đến nỗi ta khó chịu ho nhẹ một tiếng mới chịu mở miệng. Mà lời đầu tiên ra khỏi miệng y lại là:

“Vì sao cản mũi tên đó?”

Ta có phần bất ngờ một chút, bởi không nghĩ tới Menfuisư lại thẳng thừng như thế. Lúc này đây, trông y giống Menfuisư của kiếp trước hơn là kiếp này. Kiếp trước y không thích vòng vo, càng không thích buông lời vô nghĩa. Kiếp này thì chững chạc hơn hẳn, ít nhất đã biết nói lời sáo rỗng.

“Đệ không hỏi ta thương thế đã tốt hơn chưa à?”

Menfuisư hừ mũi:

“Tỷ không cần giả vờ đáng thương, mũi tên đó căn bản không chết được.”

Kéo chăn lên che kín lồng ngực để gió lạnh không lùa vào, ta lia mắt qua: “Đôi lúc ta rất không bằng lòng đệ. Làm người, nên biết tiến thoái để còn có đường mà lui. Hỏi thăm một câu chết à?”

Menfuisư lừ mắt, khoanh hai tay trước ngực: “Người bệnh đúng là khó ưa mà.”

“Không khó ưa bằng đệ đâu, chả có tí thành ý.”

Ta liếc qua bên cạnh, chén nước thuốc đen ngòm vẫn còn đang bốc hơi đặt trên bàn, hẳn là Ari đã chuẩn bị. Đành cầm lên thổi sơ qua, ngắm nghía chút rồi tính sau. Đằng nào ta cũng không hảo món này, đắng bỏ xừ.

Menfuisư ngó ta mèo vờn chuột với chén thuốc, chép miệng:

“Thôi ta về trước đây. Tỷ nghỉ đi.”

Ta để chén thuốc về chỗ cũ, xoa xoa lòng bàn tay hơi ửng đỏ vì cầm chén thuốc nóng: “Về sớm thế. Phụ vương dặn đệ đến thăm ta mà phải không, dù gì cũng tới rồi, ngồi chơi thêm lát rồi về.”

Menfuisư xua tay, đi thẳng ra cửa:

“Không sao, ta còn có việc. Phụ vương sẽ không trách đâu.”

Ta gọi theo: “Menfuisư này.”

“Hửm?” Menfuisư ngoái đầu: “Vương tỷ còn cần gì sao?”

...

“Nếu ta không cản mũi tên đó, mũi tên thứ hai... là dành cho ta đúng không?”

...

Một chân Menfuisư đã ra khỏi bậu cửa, nghe ta nói thì khựng lại.

Ta nhướng mắt lên, lòng bàn tay chợt lạnh ngắt, cả tâm cũng dần lạnh lẽo theo: “Qua điều tra trong nỏ tiễn của thích khách có hai mũi tên bị tẩm độc rễ cây Salan, loài cây cực độc sinh trưởng gần bình nguyên cạnh mé sông Orentes. Nhận định hiện trường cho rằng mũi tên thứ hai là để phòng hờ lần đầu bị trật mục tiêu. Nhưng thật ra thích khách không chỉ định bắn một mũi tên.”

Ban đầu ta không tin, chỉ bán tín bán nghi. Ta cản mũi tên đó, đơn giản là một ván cược không ăn chắc. Ta muốn cược suy đoán của mình là sai lầm. Nhưng vì sao, lần này tới lần khác đều thua?

Tử sĩ, đều do y sắp xếp.

“Ta chỉ nghĩ đệ ghét ta, không nghĩ tới... đệ hận ta đến mức không phải ta chết thì đệ chết.”

Không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt, ánh nắng bên ngoài từ từ nóng dần, hắt vào trong phòng. Menfuisư đứng ngược với luồng sáng, bóng y in dài trên nền nhà lát cẩm thạch Ô-phia:

“Nếu tỷ đã biết hết, còn hỏi nhiều làm gì?”

“Menfuisư, chúng ta không phải kẻ thù!”

Bấu chặt tấm chăn, ta cắn răng nói khẽ. Không biết là vì sao, vẫn muốn chờ đợi một điều gì đó từ y. Không phải tình yêu, càng không phải chấp niệm. Đơn giản, chỉ vì chúng ta là chị em một nhà.

“... Asisư.” Ngừng một chút: “Chị biết là không thể mà.”

Trái tim chợt nhói đau, như bị ai bóp nghẹn. Có chết ta cũng không muốn nghe y nói mấy chữ này.

Phải, ta biết chứ. Biết rõ ràng là đằng khác. Biết từ khi cả hai chúng ta mở mắt chào đời lần nữa, mọi chuyện, đã không thể coi như chưa từng xảy ra. Chỉ cần một trong cả hai còn sống trên đời, thì ân oán vẫn còn đó. Nhưng, ta vẫn muốn huyễn hoặc bản thân rằng vẫn còn một giải pháp khác.

“Thật sự không còn cách nào khác sao?”

“Chị, nghe ta nói này.”

Giọng Menfuisư từ cửa truyền vào, thanh âm buông lơi xa cách, nhẹ bẫng hơn gió neo đậu, tựa như lần chúng ta nói chuyện sau khi Carol Rido thiêu trụi ngọn tháp hùng vĩ của Babylonia:

“Nếu có thể, chị cứ xem như ta là đứa bất nghĩa đi. Như vậy, xuống tay sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Hốc mắt nóng lên, sống mũi cay cay.

Chị, gọi mới hay làm sao.

Đã lâu lắm rồi, mới nghe Menfuisư gọi tên ta. Tiếng “chị” này lại càng là lần đầu tiên nghe được. Chỉ tiếc nỗi là, gọi vào hoàn cảnh trớ trêu này, khác nào đâm một nhát vào trái tim ta. Tiếng “chị” này, có lẽ là tiếng “chị” đầu tiên, mà cũng nghiễm nhiên trở thành tiếng “chị” cuối cùng.

Ta hít một hơi sâu, cố nén nước mắt vào trong, ngửa đầu nằm ra đệm, trùm chăn lên đầu. Nay tâm ý Menfuisư đã quyết, đau lòng, cũng có được ích chi đâu:

“Đệ đi đi.”

“Vương tỷ.” Cả hai chân Menfuisư đã dứt ra khỏi cửa, bóng dáng cậu thiếu niên em trai ta khuất dần sau ngã rẽ hành lang, chỉ để lại chút hơi tàn của giọng nói trong trẻo quen thuộc từng chiếm lĩnh từng mảng trong kí ức năm nào: “... Tình cảnh rơi vào như hôm nay, không phải do tỷ sai.”

...

Náu mình dưới lớp chăn dày, lời Menfuisư loáng thoáng rơi vào tai ta. Nhắm mắt lại. Trước mắt như hiện lên hình ảnh mười mấy năm về trước của kiếp trước, bên bờ sông Nile, đứa trẻ mặt mày lem luốc, đầu đội mão miện hoàng gia, mếu máo gọi ta: “Chị! Cứu ta! Í ẹ! Ta sợ chuồn chuồn!”

“Chỉ là một con chuồn chuồn thôi mà, chả phải rắn đệ còn không sợ sao?”

Đứa trẻ bỉu môi, đầu mày chau lại, xoa xoa da mặt ta, bóp đông bóp tây, hô biến nó thành một khối thịt tròn tròn: “Chậc! Ta đang tạo cơ hội cho chị đấy! Sao chị ngốc thế?”

Mở mắt ra.

Hoa văn gấm thêu trên chăn đập vào mắt, ha, đứa trẻ năm đó, thật nhớ nó làm sao:

“... Đệ bây giờ, không gọi ta là chị nữa.”

Từ thuở nào, đã lớn tới như vậy?

Menfuisư, sớm đã không còn là đứa bé không hiểu chuyện ngắt sen bên bờ hồ năm đó. Ta nên sớm biết, y đã không còn là đứa trẻ mà ta ôm chặt trong lòng, tâm niệm phải bảo vệ bằng mọi giá.

Ta nên sớm biết...

Y... đã trưởng thành từ lâu rồi...

Ooo

Sau khi Menfuisư rời đi, cũng có thêm vài người tới thăm bệnh, chủ yếu là quan lại trong triều đến nói vài câu cho có lệ. Nói ta nào phải chú ý sức khỏe, bọn thích khách lần này thật quá đáng, dám cả gan tổn hại đến công chúa và vương tử. Ta lười để ý họ dông dài, chỉ mỉm cười yếu ớt cho qua.

Lại nghĩ mấy người nói vậy là oan uổng cho thích khách rồi, bọn họ cũng chỉ thân bất do kỷ[1] thôi.

[1] Thân bất do kỷ: bản thân không tự định đoạt được, do tác động bên ngoài đưa đẩy.

Helia cũng có nhiều lần muốn xin vào thăm hỏi ta, nhưng ta tạm thời không muốn nhìn mặt hắn, nên đều bảo Ari khéo léo cự tuyệt.

Không phải ta ghét bỏ gì hắn, chỉ là không hiểu vì sao, trông thấy hắn ta lại có chút gì đó... khó nói. Sau giấc mơ vừa qua, cảm giác khó nói ấy lại càng mãnh liệt.

Đôi lúc, ta nghĩ chắc mình điên rồi.

Bởi vì, không chỉ một lần mà là nhiều lần, trong một khoảnh khắc lướt qua, ta đã tưởng hắn là... Ragashu. Tác phong, giọng nói, ngay cả dáng người cũng rất giống. Nhưng Helia là trưởng nam của Imhotep, sao có thể đánh đồng với Ragashu được. Tháng trước thám tử còn đưa tin, thái tử Babylon đánh trận lập được đại công, hoàng đế Babylon vui mừng miễn thuế một năm nữa mà.

Là ta suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều thôi.

Sau một hồi vẩn vơ, ta lại chìm vào giấc ngủ. Đến chập tối, Ari chạy vào báo, có tướng quân Helia tới chơi. Vừa nghe tên hắn, ta liền bảo Ari ra tiếp đãi, nhắn ta thay đồ xong sẽ ra. Ai ngờ lúc vừa thay đồ xong, thì hạ nhân báo lại tướng quân Helia nói trễ rồi còn làm phiền điện hạ, thật thất kính thất kính xong liền rời đi. Ta nghe xong vội cho hạ nhân đưa thiếp mời tới phủ hắn, hẹn ra tửu lâu mà hắn thích đến đối ẩm. Hạ nhân vừa ra khỏi cung, lại có người báo tướng quân Helia tới chơi.

Ta bị Helia quay vòng vòng cả buổi, mệt mỏi ngồi xuống bàn đá trong vườn, liếc bóng dáng hắn đang chậm rãi bước tới từ xa xa: “Tướng quân, ngài đúng là khách quý đó.”

Helia câu câu khóe môi: “Tôi tới rồi mới chợt nhớ điện hạ vẫn đang ngủ, sợ quấy nhiễu điện hạ nghỉ ngơi, nên vội vàng rời đi. Nhưng nghĩ lại đi mà không để lại quà thật thất lễ, nên vòng về nhà cầm theo hộp quà này tới kính dâng. Ai ngờ đâu nhận được tin, điện hạ cho thiếp mời tới tửu lâu. Tôi được sủng mà lo sợ, không biết thánh ý của điện hạ là gì, đành vội vàng trở vào cung lại.”

“Thánh ý gì đâu. Theo ta, câu trả lời của tướng quân, không chút kẽ hở. Muốn bắt bẻ cũng khó.”

Ta nhấp ngụm nước ấm, nhàn nhạt nhìn gương mặt rõ đang nhận tội nhưng mặt mày vạn phần hớn hở kia. Thật không biết nói gì với con người này. Nghĩ kĩ lại, hắn không giống Ragashu chút nào.

“Điện hạ cứ đùa.”

Helia tự nhiên đặt mông ngồi xuống cạnh ta, nhấc tay châm trà vào chén đồng.

Ta hừ nhẹ:

“Ta không rảnh đùa cợt với ngài đâu. Tướng quân có lời gì, mời nói nhanh.”

Cánh tay đang châm trà của Helia hơi dừng lại, liếc sang ta một cái, rồi tiếp tục châm trà:

“Là điện hạ cho thiếp mời tôi đến đấy chứ. Điện hạ đừng làm tôi sợ, có phải thích khách bắn trúng chỗ nào rồi không? Nếu có thì cứ nói, chỗ thâm giao, tôi đảm bảo sẽ kín mồm kín miệng.”

“Tướng quân, mấy lời này ta nghe thì không sao, nhưng người ngoài nghe sẽ hiểu lầm đó.” Đuôi lông mày hơi nhảy loạn, ta có thể khẳng định, nam nhân da mặt còn dày hơn bức tường thành này chắc chắn không phải Ragashu. Ragashu tuy hơi mặt dày mày dạn, nhưng còn chưa đến nỗi này.

Helia nhíu mày: “Điện hạ, bữa nay điện hạ còn vòng vo hơn cả tôi thì phải. Không sao thật chứ?”

“... Ngài biết vậy thì tốt.” Tốt nhất là đừng chọc ta nữa, bằng không ta sẽ chém ngươi đấy.

Trò chuyện qua loa thêm một hồi, Helia dặn ta nên chú ý sức khỏe, không nên ăn mấy món chiên nướng nhiều quá, cai rượu nho lại. Mấy bữa tới hắn sẽ cho người chuyển rau xanh vào cung, nói ta tới lúc đó nhớ phải ăn nhiều vô, rau củ có nhiều chất xơ, sẽ tốt cho vết thương của ta.

Ta vừa mới khỏe lại hơn một chút, nghe hắn lải nhải đến muốn nằm lại giường. Đợi hắn uống xong giọt trà cuối cùng trong chén, ta liền hạ lệnh đuổi khách, lấy cớ chóng mặt tiễn tổ tông đi lẹ.

Helia đi rồi, không gian xung quanh yên ắng hơn hẳn. Ta ngồi dưới ánh trăng, uống thêm vài chén trà thì trở vào trong lại. Về đêm Ai Cập rất lạnh, ngồi lâu mắc công nhiễm thêm bệnh thì mệt.

...

Đêm nay rất dài, ta nằm trên giường, dõi mắt ngắm vầng trăng treo ngoài cửa sổ, thế nào cũng không vào giấc ngủ được. Đến giữa đêm, Ari đẩy nhẹ cửa bước vào phòng, trên tay cầm một bộ y phục: “Điện hạ, đến giờ rồi. Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể xuất phát ngay lập tức.”

“Ừ, lấy nước cho ta rửa mặt.”

Ngó vẻ mặt tỉnh táo của Ari, ta chợt thấy cơn buồn ngủ ập đến, biết vậy đã cố ngủ thêm chút.

Thay y phục xong, ta cùng Ari men theo con đường mòn sau tẩm cung, thuận lợi băng qua sân sau thần điện, tiến đến cổng sau hoàng cung. Ở đó, có một tốp binh lính nhỏ gồm bốn người đang đứng canh giữ đồ đạc cùng xe ngựa. Ta nhìn bốn tên lính, dường như không có trong kế hoạch?

Ari thấy ta nhíu mày, bèn nói nhỏ:

“Là Pharaoh sắp xếp bốn người họ đi theo hộ tống điện hạ ạ. Pharaoh nói điện hạ không cần lo lắng, bốn người bọn họ theo bảo vệ, sau khi đảm bảo điện hạ đến Atina an toàn xong sẽ tự trở về.”

Hộ tống, hay là giám sát? Sợ ta trên đường tới Atina, làm thêm chút chuyện “tiện tay” sao?

Mặt lạnh liếc bốn tên lính, cả đám liền đổ mồ hôi hột, chắp tay thưa khẽ:

“Điện hạ an khang.”

“Kể từ giờ, trưởng công chúa Asisư của Ai Cập sẽ ở thần điện cầu phước ba tháng.”

Ta vén rèm cửa xe, vịn vai Ari lấy thế leo lên:

“Ta tên Litis.”

Một tiếng đồng thanh rất khẽ vang lên: “Tiểu thư Litis an khang.”

Ari theo sát sau ta, đỡ ta ngồi xuống nệm gấm đã xếp sẵn trong xe. Thiết kế bên trong xe ngựa khá rộng rãi, không gian thoải mái, thêm hai ba người nữa cũng vẫn dư sức. Ta dựa lưng vào đệm ngồi, vén màn nhìn cảnh vật bên ngoài. Gió trời ngả về phía đông, xem chừng đoạn đường còn rất dài.

“Tiểu thư, hay là tranh thủ nghỉ ngơi thêm đi.” Ari đề nghị: “Khi nào tới em sẽ gọi người dậy?”

Ta thả tay khỏi tấm màn, gật đầu, cụp mắt xuống:

“Vậy đi.”

******

-

- Nội dung chương này bình bình, chủ yếu bật lên mối quan hệ hiện tại giữa Asisư và zai đẹp tuyến phản diện em chỉ. Đợi từ chương sau trở đi mới bắt đầu kịch tính. Bởi vì ở chương này, như các nàng thấy đó, không còn ngấm ngầm nữa, hai người đã chính thức ngả cờ tuyên chiến rùi =]]]

- Với có ai nhận ra nam chính chưa nè? Không biết đã thấy cái nút thắt ta cố tạo chưa nhỉ? ***

- Tin chót: các nàng ơi, cuối cùng ta cũng kết thúc kì tuyển sinh 10 (Tp HCM) dồi:“> mừng rơn, từ nay năng suất ra chap có lẽ sẽ nhanh hơn. Cơ nhưng mà... Cái laptop hơi điên điên, tới kì rồi, ta vừa viết những dòng này, vừa nhìn màn hình chớp nháy chớp nháy. Ôi T^T, còn tùy vào nó khi nào bung lụa với chủ nó mà chap mới sẽ post nhanh nhất có thể:“>>> Xin kết tại đây:))))

. Hint đầy dẫy chương nì, nhớ comment nhiều nhiều vô nhe mí nàng:“> Yêu

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương