Kiyoshi đánh một cái liếc mắt sang Kagura cảnh cáo, ý muốn nói ‘ngươi không có tư cách xen vào chuyện của ta’, sau đó lại ôm Yuri đặt dưới một gốc cây gần đó, mặc kệ Kagura đang tức giận đến mức răng nghiến lại phát ra tiếng ‘ken két’ rất dọa người.
Kagura âm thầm siết chặt tay, nàng biết, kẻ này so với Naraku chỉ có thể là âm hiểm hơn gấp bội, chỉ sợ nếu nàng kháng cự, hắn nhất định sẽ giết chết nàng không nương tay. Dù gì thì Yuri cũng đang ở trong tay hắn, nàng cũng không thể manh động.
Nhưng nàng cũng sẽ không để yên nếu hắn có hành động quá đáng với Yuri!
Kiyoshi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng nâng lên, đầu cúi xuống, bạc môi chậm rãi đặt một nụ hôn lên đó. Nhìn nàng vẫn đang say ngủ không hay biết gì, bất giác hắn bỗng nở một nụ cười…
“ Tạm thời để nàng ở chỗ tên đại khuyển yêu kia, rất nhanh ta sẽ quay lại đón nàng”
Nói xong, tay hắn đưa ra trước trán nàng, lập tức mảnh tứ hồn từ trong người nàng bay ra nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Kagura nhìn thấy mảnh ngọc cuối cùng bị lấy đi liền có phần khó chịu xen lẫn nguy hoặc:
“ Hồ yêu, ngươi đã mạnh mẽ như vậy thì còn cần mảnh ngọc đó làm gì?”
“Chăm sóc Yuri tử tế!” Kiyoshi nhếch miệng, bỏ lại một câu rồi biến mất, cũng không thèm trả lời câu hỏi của Kagura.
Cặp mày liễu khẽ nhăn lại, Kagura phẫn hận ném quạt xuống đất. Rốt cuộc hắn ta muốn làm cái gì? Vì sao không kêu nàng đem thẳng Yuri về chỗ của hắn mà lại để ở chỗ Sesshoumaru? Còn nữa, vì cái gì hắn lại lấy mảnh ngọc của Yuri? Nếu là vì lo sợ nàng nhân lúc Yuri bất tỉnh mà giở trò thì không có khả năng, bởi vì cả nàng và hắn đều biết, kể cả có mảnh ngọc trong tay thì nàng cũng không phải là đối thủ của Naraku, giữ thứ đó là vô dụng… Thế thì lý do là gì?
…
“ Yuri! Này, tỉnh dậy đi!” Nàng đang ngủ thì nghe loáng thoáng bên tai có tiếng ai cằn nhằn, tay còn vỗ vỗ vào mặt nàng không chút lưu tình.
Lẽ nào là Naraku sao?
Vì sao thân thể nàng lại mệt mỏi rã rời như thế này?
Yuri khẽ động đậy mi mắt, rất lâu sau mới có thể hoàn toàn tỉnh dậy. Trước mặt nàng là Kagura đang lo lắng đến mức mặt mũi đều trắng bệch. Bởi vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm này của Kagura nên nàng cảm thấy rất thú vị, theo bản năng che miệng phì cười, tay còn lại vỗ vỗ lên một bên má mịn màng không tì vết lại lạnh như băng của Kagura:
“ Ai yo, mới sáng sớm mà ngươi làm gì vậy? Mặt trắng thế này là để dọa chết ta sao? Xin lỗi nhé, lần sau muốn dọa người ấy, thì nên làm vào buổi tối, ừm… tóc cũng phải xõa ra, lưỡi cũng phải dài ra chút, mặc đồ trắng nữa là ok!”
Kagura ngây người chớp mắt nhìn nàng, khóe miệng giật giật. Hôm qua tên Hồ yêu kia bỏ mê dược quá nhiều hay sao mà tiểu a đầu này vừa tỉnh đã nói linh tinh cái gì vậy?
Yuri cũng không thèm để tâm đến Kagura, lại nhìn xuống y phục chỉnh tề trên người, ‘xoát’ một cái liền đỏ mặt run rẩy chỉ tay vào Kagura hét lớn:
“ Ngươi… ngươi đã nhìn thấy hết rồi sao???”
“ Hôm qua tự dưng ngươi ngủ gật lúc tắm, thế nên ta bất đắc dĩ phải làm vậy thôi, không mặc kệ ngươi chết đuối đã là may lắm rồi. Còn nữa, người của ngươi cũng chẳng có gì quyến rũ, nhìn ngươi chi bằng ta tự nhìn bản thân ta còn hay hơn” Kagura khinh thường nhìn nàng, tay rút xuống cọng lông vũ thả xuống, cọng lông vũ lập tức biến lớn.
“ Còn đứng đó làm gì? Còn nấn ná lâu nữa thì Naraku sẽ đuổi kịp, lúc đó đừng trách tại sao ta không báo trước!”
Nàng giật mình, vội vã vâng dạ rồi chạy về phía Kagura.
Hai người lại tiếp tục tìm kiếm dấu vết của Sesshoumaru…
…
Naraku ngồi trong phòng, tay ôm một bên ngực, quanh thân tỏa ra sát khí mãnh liệt, hồng mâu nhìn không chớp vào gương thần của Kanna.
“ Naraku, tình trạng của ngươi càng lúc càng tệ hơn, có nên phái Hakoudoshi đuổi theo, đưa Yuri tiểu thư trở về không?”Kanna hai tay ôm gương, đôi mắt vẫn như cũ vô thần, điềm đạm lên tiếng cho có lệ.
Naraku không trả lời Kanna. Tình trạng của hắn ra sao không quan trọng, chỉ một chút độc tính này thì có thể làm gì hắn? giết hắn sao?Ha, nếu như hắn dễ dàng chết như vậy thì trước đây đã chết mấy trăm lần rồi! Nhưng không thể phủ nhận là nó đã ảnh hưởng khá lớn để thân thể hắn… Thật ra, tên Hồ yêu kia không hề biết rằng, còn có một cách nữa để giải độc. Đó chính là ‘tinh lọc’ cái thân thể này. Bởi vì một khi ‘tinh lọc’, tất cả chướng khí, quái vật hay bất cứ thứ gì ‘không sạch sẽ’ đều bị ‘lọc’đi hết, vì thế cái thứ độc chết dẫm kia cũng sẽ theo đó mà tan biến. Nếu như vậy, từ giờ về sau hắn sẽ không còn khả năng phân giải ra phân thân. Đây là một tổn thất rất lớn!
Hơn nữa, để tinh lọc thì hắn còn cần một lượng linh lực rất lớn mới có thể linh lọc tất cả, mà hiện tại, ngoài Yuri ra thì hầu như không còn ai có khả năng đó, Kagome chỉ có thể bắn tên, mà Phá Ma Chi Tên của cô ta khác với linh lực của Yuri. Linh lực Phá Ma Chi Tên của Kagome khiến cho yêu quái bị thương, nhưng của Yuri lại có khả năng chữa bệnh cho yêu quái.
Nhưng hắn lại không muốn, còn có chút chán ghét. Kể từ lúc Yuri giận dỗi vô cớ rồi lại bỏ trốn, không tin tưởng hắn thì chút nhân nhượng, sự tin tưởng của hắn dành cho nàng đã không còn nữa!
Naraku hắn, không cần những kẻ như vậy!
Bàn tay chậm rãi lần mò vào trong lớp áo dày, nắm chặt lấy sợi dây chuyền hình mặt trăng – thứ đại diện cho quan hệ giữa hắn và Yuri, một chút do dự thoáng qua nhưng lại vụt tắt trước lửa giận ngùn ngụt như muốn hủy diệt cả thế giới khiến hắn dứt khoát giật xuống, lạnh lùng ném xuống đất, sau đó đứng dậy bỏ đi.
Thứ này, cũng không cần giữ lại nữa.
Kanna không hiểu chuyện gì, nhẹ nhàng cất chiếc gương đi rồi đi tới nhặt chiếc dây chuyền có hình mặt trăng đã nứt do va chạm quá mạnh với nền nhà lên, lặng lẽ cất vào người.
Kagura âm thầm siết chặt tay, nàng biết, kẻ này so với Naraku chỉ có thể là âm hiểm hơn gấp bội, chỉ sợ nếu nàng kháng cự, hắn nhất định sẽ giết chết nàng không nương tay. Dù gì thì Yuri cũng đang ở trong tay hắn, nàng cũng không thể manh động.
Nhưng nàng cũng sẽ không để yên nếu hắn có hành động quá đáng với Yuri!
Kiyoshi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng nâng lên, đầu cúi xuống, bạc môi chậm rãi đặt một nụ hôn lên đó. Nhìn nàng vẫn đang say ngủ không hay biết gì, bất giác hắn bỗng nở một nụ cười…
“ Tạm thời để nàng ở chỗ tên đại khuyển yêu kia, rất nhanh ta sẽ quay lại đón nàng”
Nói xong, tay hắn đưa ra trước trán nàng, lập tức mảnh tứ hồn từ trong người nàng bay ra nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Kagura nhìn thấy mảnh ngọc cuối cùng bị lấy đi liền có phần khó chịu xen lẫn nguy hoặc:
“ Hồ yêu, ngươi đã mạnh mẽ như vậy thì còn cần mảnh ngọc đó làm gì?”
“Chăm sóc Yuri tử tế!” Kiyoshi nhếch miệng, bỏ lại một câu rồi biến mất, cũng không thèm trả lời câu hỏi của Kagura.
Cặp mày liễu khẽ nhăn lại, Kagura phẫn hận ném quạt xuống đất. Rốt cuộc hắn ta muốn làm cái gì? Vì sao không kêu nàng đem thẳng Yuri về chỗ của hắn mà lại để ở chỗ Sesshoumaru? Còn nữa, vì cái gì hắn lại lấy mảnh ngọc của Yuri? Nếu là vì lo sợ nàng nhân lúc Yuri bất tỉnh mà giở trò thì không có khả năng, bởi vì cả nàng và hắn đều biết, kể cả có mảnh ngọc trong tay thì nàng cũng không phải là đối thủ của Naraku, giữ thứ đó là vô dụng… Thế thì lý do là gì?
…
“ Yuri! Này, tỉnh dậy đi!” Nàng đang ngủ thì nghe loáng thoáng bên tai có tiếng ai cằn nhằn, tay còn vỗ vỗ vào mặt nàng không chút lưu tình.
Lẽ nào là Naraku sao?
Vì sao thân thể nàng lại mệt mỏi rã rời như thế này?
Yuri khẽ động đậy mi mắt, rất lâu sau mới có thể hoàn toàn tỉnh dậy. Trước mặt nàng là Kagura đang lo lắng đến mức mặt mũi đều trắng bệch. Bởi vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm này của Kagura nên nàng cảm thấy rất thú vị, theo bản năng che miệng phì cười, tay còn lại vỗ vỗ lên một bên má mịn màng không tì vết lại lạnh như băng của Kagura:
“ Ai yo, mới sáng sớm mà ngươi làm gì vậy? Mặt trắng thế này là để dọa chết ta sao? Xin lỗi nhé, lần sau muốn dọa người ấy, thì nên làm vào buổi tối, ừm… tóc cũng phải xõa ra, lưỡi cũng phải dài ra chút, mặc đồ trắng nữa là ok!”
Kagura ngây người chớp mắt nhìn nàng, khóe miệng giật giật. Hôm qua tên Hồ yêu kia bỏ mê dược quá nhiều hay sao mà tiểu a đầu này vừa tỉnh đã nói linh tinh cái gì vậy?
Yuri cũng không thèm để tâm đến Kagura, lại nhìn xuống y phục chỉnh tề trên người, ‘xoát’ một cái liền đỏ mặt run rẩy chỉ tay vào Kagura hét lớn:
“ Ngươi… ngươi đã nhìn thấy hết rồi sao???”
“ Hôm qua tự dưng ngươi ngủ gật lúc tắm, thế nên ta bất đắc dĩ phải làm vậy thôi, không mặc kệ ngươi chết đuối đã là may lắm rồi. Còn nữa, người của ngươi cũng chẳng có gì quyến rũ, nhìn ngươi chi bằng ta tự nhìn bản thân ta còn hay hơn” Kagura khinh thường nhìn nàng, tay rút xuống cọng lông vũ thả xuống, cọng lông vũ lập tức biến lớn.
“ Còn đứng đó làm gì? Còn nấn ná lâu nữa thì Naraku sẽ đuổi kịp, lúc đó đừng trách tại sao ta không báo trước!”
Nàng giật mình, vội vã vâng dạ rồi chạy về phía Kagura.
Hai người lại tiếp tục tìm kiếm dấu vết của Sesshoumaru…
…
Naraku ngồi trong phòng, tay ôm một bên ngực, quanh thân tỏa ra sát khí mãnh liệt, hồng mâu nhìn không chớp vào gương thần của Kanna.
“ Naraku, tình trạng của ngươi càng lúc càng tệ hơn, có nên phái Hakoudoshi đuổi theo, đưa Yuri tiểu thư trở về không?”Kanna hai tay ôm gương, đôi mắt vẫn như cũ vô thần, điềm đạm lên tiếng cho có lệ.
Naraku không trả lời Kanna. Tình trạng của hắn ra sao không quan trọng, chỉ một chút độc tính này thì có thể làm gì hắn? giết hắn sao?Ha, nếu như hắn dễ dàng chết như vậy thì trước đây đã chết mấy trăm lần rồi! Nhưng không thể phủ nhận là nó đã ảnh hưởng khá lớn để thân thể hắn… Thật ra, tên Hồ yêu kia không hề biết rằng, còn có một cách nữa để giải độc. Đó chính là ‘tinh lọc’ cái thân thể này. Bởi vì một khi ‘tinh lọc’, tất cả chướng khí, quái vật hay bất cứ thứ gì ‘không sạch sẽ’ đều bị ‘lọc’đi hết, vì thế cái thứ độc chết dẫm kia cũng sẽ theo đó mà tan biến. Nếu như vậy, từ giờ về sau hắn sẽ không còn khả năng phân giải ra phân thân. Đây là một tổn thất rất lớn!
Hơn nữa, để tinh lọc thì hắn còn cần một lượng linh lực rất lớn mới có thể linh lọc tất cả, mà hiện tại, ngoài Yuri ra thì hầu như không còn ai có khả năng đó, Kagome chỉ có thể bắn tên, mà Phá Ma Chi Tên của cô ta khác với linh lực của Yuri. Linh lực Phá Ma Chi Tên của Kagome khiến cho yêu quái bị thương, nhưng của Yuri lại có khả năng chữa bệnh cho yêu quái.
Nhưng hắn lại không muốn, còn có chút chán ghét. Kể từ lúc Yuri giận dỗi vô cớ rồi lại bỏ trốn, không tin tưởng hắn thì chút nhân nhượng, sự tin tưởng của hắn dành cho nàng đã không còn nữa!
Naraku hắn, không cần những kẻ như vậy!
Bàn tay chậm rãi lần mò vào trong lớp áo dày, nắm chặt lấy sợi dây chuyền hình mặt trăng – thứ đại diện cho quan hệ giữa hắn và Yuri, một chút do dự thoáng qua nhưng lại vụt tắt trước lửa giận ngùn ngụt như muốn hủy diệt cả thế giới khiến hắn dứt khoát giật xuống, lạnh lùng ném xuống đất, sau đó đứng dậy bỏ đi.
Thứ này, cũng không cần giữ lại nữa.
Kanna không hiểu chuyện gì, nhẹ nhàng cất chiếc gương đi rồi đi tới nhặt chiếc dây chuyền có hình mặt trăng đã nứt do va chạm quá mạnh với nền nhà lên, lặng lẽ cất vào người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook