Sau mấy tiếng đồng hồ lặn lội, cuối cùng nàng và Kagura cũng tìm thấy Sesshoumaru. Nhưng không ngờ, Sesshoumaru lại đang ở cùng với đám người Inuyasha và Kagome!!
Kagura thả nàng xuống mặt đất rồi không nói không rằng bay đi mất, nàng cũng không để ý gì nhiều, chỉ lao tới ôm chầm lấy Kagome lâu ngày không gặp. Ôm nhau thắm thiết xong, đột nhiên Kagome đẩy Yuri ra, hoảng hốt la lên:
“ Yuri, vì sao trên người cậu… lại không thấy mảnh ngọc đâu nữa rồi?”
“ Cái gì?” Yuri theo bản năng sờ lên trán, tròn mắt nhìn. Lẽ nào… Naraku nhân lúc hôm qua nàng ngủ gật đã lấy đi mảnh ngọc đó? Hắn ta thật sự muốn giết nàng, giết chết Inuyasha? Nhưng nếu là thế, vì sao lại không giết nàng luôn ngay lúc đó?
“ Ta đã nói rồi mà cô không nghe, Naraku vốn không phải người tốt mà cô không chịu nghe, giờ thì tốt rồi, không những bị đá mà ngọc cũng chẳng còn, hầy, tiếc thay cho thế hệ của các cô, chọn ai không chọn lại chọn Naraku cái tên ti bỉ ấy làm bạn trai!” Miroku vô tư nhún vai, trề môi lắc lắc đầu lại bị Sango dùng tay đấm vào mặt làm cho ngã lăn xuống đất khóc oa lên. Vì sao lúc nào cũng bị đánh thê thảm như vậy chứ? Hắn có nói sai sao?
Rin ngẩng đầu lên nhìn Sesshoumaru đứng bên cạnh, mặc dù ngoài mặt thì ngài ấy không nói gì, nhưng cô bé biết, chắc chắn ngài đang rất lo lắng cho tỷ tỷ…
“ Sesshoumaru –sama, hay là… ngài đến dỗ dành tỷ tỷ đi… mặt tỷ ấy trắng bệch luôn rồi…” Rin dè dặt lấy tay giật khẽ tay áo của Sesshoumaru, nhỏ giọng cầu xin. Rin biết, chỉ nhìn mà không làm gì, cứ giấu trong lòng tất cả tâm tư thì khẳng định rất khó chịu, không bằng cứ mạnh dạn tiến lên an ủi còn tốt hơn. Chỉ có điều, Sesshoumaru – sama kiêu ngạo như vậy sẽ chịu mở lòng sao?
Không ngờ, Rin còn chưa dứt lời, Sesshoumaru đã đi đến bên cạnh Yuri, bàn tay to lớn đặt lên mắt nàng, cúi xuống ghé vào tai nàng thì thầm:
“ Nhắm mắt lại, ngươi sẽ thấy dễ chịu hơn” Thanh âm của hắn đều đều, không có chút biểu cảm gì, nhưng truyền vào tai Yuri lại êm ái dễ nghe vô cùng.
Bàn tay của hắn lạnh lẽo, nhưng nàng lại cảm nhận được sự ấm áp vô hình đang bao bọc lấy nàng, che chở nàng…
Cứ như vậy, Sesshoumaru vẫn im lặng đứng phía sau dùng tay che mắt nàng, tay còn lại đặt lên vai nàng như muốn trấn an thân thể đang không ngừng run rẩy kịch liệt của nàng. Cuối cùng Yuri vẫn không kìm lòng được, xoay người lại vùi mặt vào cục bông mềm mại vắt trên người hắn mặc sức khóc. Nàng thực sự thất vọng, thực sự sợ hãi, nhưng cũng thực sự oán hận… giây phút này, nàng muốn khóc đến khi nào cạn nước mắt thì thôi, chỉ khi nào không thể khóc nữa, nàng mới có thể bình tâm lại, vực tinh thần dậy và nghĩ cách đòi lại ngọc tứ hồn, đồng thời … giết chết Naraku!
Nàng hận hắn, hận hắn vô tình vô nghĩa, nàng ở bên cạnh hắn quan tâm chăm sóc hắn như vậy, thế nhưng hắn lại nghi ngờ nàng, thậm chí chỉ vì một chút chuyện nhỏ kia mà muốn giết nàng, nàng nếu như không giết hắn, hắn nhất định sẽ giết chết nàng! Tên bán yêu ấy, hắn không đáng sống mà!
Khóc lóc đã đời xong, nàng dứt khoát lấy tay lau đi nước mắt, nhìn Sesshoumaru cười dịu dàng:
“ Khuyển yêu đại nhân, cảm ơn ngươi nhé!”
“ Tiếng khóc của ngươi thật khó nghe nên làm vậy cũng chỉ muốn ngươi im lặng mà thôi” Sesshoumaru mặt hơi đỏ lên, hắn vội vàng quay sang hướng khác để che dấu, viện đại lý do nào đó đáp lại. Đáng chết, hai chữ ‘cám ơn’ của cô ta vì sao lại dễ nghe như vậy? Còn nữa, đây là lần đầu tiên nàng cười như vậy với hắn…
“ Xì, đúng là đồ mặt lạnh” Yuri chun mũi, quay sang nhìn Inuyasha và Kagome “ Nào, mọi người đói rồi đúng không? Bữa tối nay để ta nấu cho! Xem như chúc mừng chúng ta lại gặp nhau!”
“ Đúng vậy! Đúng vậy! Yuri nấu ăn là rất ngon đó, không thể xem thường đâu! Inuyasha, Miroku, ba người đi lấy củi đi, tôi và Sango sẽ phụ Yuri đi bắt cá, thế nhá, nhanh tay lên!” Kagome hào hứng phân phó công việc, sau đó kéo tay Yuri đi về phía bờ sông gần đó.
Rin cũng vui vẻ chạy theo sau góp vui. Còn lại Sesshoumaru và Jaken đứng bơ vơ không có việc làm…
Nhưng chỉ năm phút sau Sesshoumaru lại thấy Yuri từ xa chạy lại, vừa kéo tay hắn vừa nói:
“ Cả đại nhân cũng không được lười biếng, anh cũng phải theo ta đi bắt cá!”
Có lẽ bởi vì hắn cũng không kháng cự cho nên Yuri rất dễ dàng kéo được Sesshoumaru đi, cuối cùng bỏ lại Jaken gào thét ở phía sau.
…
Trong góc phòng tối, Naraku yên lặng ngồi nhìn Yuri đang bắt cá rất vui vẻ với Sesshoumaru qua kính thần của Kanna, tay bất giác nắm lại thành quyền, sát khí tỏa ra nồng đậm khiến hoa cỏ bên ngoài phòng đều héo vì ảnh hưởng của yêu lực.
Kanna hơi liếc mắt nhìn khuôn mặt âm trầm của Naraku, nhịn không được lên tiếng:
“ Nếu đã cảm thấy ngứa mắt, vì sao phải kìm chế?”
“ Im miệng” Hồng mâu lóe lên một tia sắc bén, ngay sau đó Kanna bị một luồng yêu lực màu tím đánh văng ra khỏi phòng, cả thân người nhỏ bé đập vào bức tường, vô lực ngã ra đất ho ra một ngụm máu.
Xem ra, lần này là tức giận thật rồi…
Naraku, ngươi lẽ nào còn chưa nhận ra tình cảm của ngươi đối với Yuri? Ha, thật không thể ngờ, một bán yêu ti tiện lại có thể đem lòng yêu thương một nhân loại! Cũng giống như Nhện Qủy trước đây đã đem lòng yêu thương Kikyo, vu nữ của Phong chi thôn, để rồi trở nên mù quáng, bán mình cho quỷ!
Tình yêu chính là mê dược khiến người khác trúng phải sẽ trầm luân trong vòng luẩn quẩn, vĩnh viễn tìm không ra lối thoát!
Kagura thả nàng xuống mặt đất rồi không nói không rằng bay đi mất, nàng cũng không để ý gì nhiều, chỉ lao tới ôm chầm lấy Kagome lâu ngày không gặp. Ôm nhau thắm thiết xong, đột nhiên Kagome đẩy Yuri ra, hoảng hốt la lên:
“ Yuri, vì sao trên người cậu… lại không thấy mảnh ngọc đâu nữa rồi?”
“ Cái gì?” Yuri theo bản năng sờ lên trán, tròn mắt nhìn. Lẽ nào… Naraku nhân lúc hôm qua nàng ngủ gật đã lấy đi mảnh ngọc đó? Hắn ta thật sự muốn giết nàng, giết chết Inuyasha? Nhưng nếu là thế, vì sao lại không giết nàng luôn ngay lúc đó?
“ Ta đã nói rồi mà cô không nghe, Naraku vốn không phải người tốt mà cô không chịu nghe, giờ thì tốt rồi, không những bị đá mà ngọc cũng chẳng còn, hầy, tiếc thay cho thế hệ của các cô, chọn ai không chọn lại chọn Naraku cái tên ti bỉ ấy làm bạn trai!” Miroku vô tư nhún vai, trề môi lắc lắc đầu lại bị Sango dùng tay đấm vào mặt làm cho ngã lăn xuống đất khóc oa lên. Vì sao lúc nào cũng bị đánh thê thảm như vậy chứ? Hắn có nói sai sao?
Rin ngẩng đầu lên nhìn Sesshoumaru đứng bên cạnh, mặc dù ngoài mặt thì ngài ấy không nói gì, nhưng cô bé biết, chắc chắn ngài đang rất lo lắng cho tỷ tỷ…
“ Sesshoumaru –sama, hay là… ngài đến dỗ dành tỷ tỷ đi… mặt tỷ ấy trắng bệch luôn rồi…” Rin dè dặt lấy tay giật khẽ tay áo của Sesshoumaru, nhỏ giọng cầu xin. Rin biết, chỉ nhìn mà không làm gì, cứ giấu trong lòng tất cả tâm tư thì khẳng định rất khó chịu, không bằng cứ mạnh dạn tiến lên an ủi còn tốt hơn. Chỉ có điều, Sesshoumaru – sama kiêu ngạo như vậy sẽ chịu mở lòng sao?
Không ngờ, Rin còn chưa dứt lời, Sesshoumaru đã đi đến bên cạnh Yuri, bàn tay to lớn đặt lên mắt nàng, cúi xuống ghé vào tai nàng thì thầm:
“ Nhắm mắt lại, ngươi sẽ thấy dễ chịu hơn” Thanh âm của hắn đều đều, không có chút biểu cảm gì, nhưng truyền vào tai Yuri lại êm ái dễ nghe vô cùng.
Bàn tay của hắn lạnh lẽo, nhưng nàng lại cảm nhận được sự ấm áp vô hình đang bao bọc lấy nàng, che chở nàng…
Cứ như vậy, Sesshoumaru vẫn im lặng đứng phía sau dùng tay che mắt nàng, tay còn lại đặt lên vai nàng như muốn trấn an thân thể đang không ngừng run rẩy kịch liệt của nàng. Cuối cùng Yuri vẫn không kìm lòng được, xoay người lại vùi mặt vào cục bông mềm mại vắt trên người hắn mặc sức khóc. Nàng thực sự thất vọng, thực sự sợ hãi, nhưng cũng thực sự oán hận… giây phút này, nàng muốn khóc đến khi nào cạn nước mắt thì thôi, chỉ khi nào không thể khóc nữa, nàng mới có thể bình tâm lại, vực tinh thần dậy và nghĩ cách đòi lại ngọc tứ hồn, đồng thời … giết chết Naraku!
Nàng hận hắn, hận hắn vô tình vô nghĩa, nàng ở bên cạnh hắn quan tâm chăm sóc hắn như vậy, thế nhưng hắn lại nghi ngờ nàng, thậm chí chỉ vì một chút chuyện nhỏ kia mà muốn giết nàng, nàng nếu như không giết hắn, hắn nhất định sẽ giết chết nàng! Tên bán yêu ấy, hắn không đáng sống mà!
Khóc lóc đã đời xong, nàng dứt khoát lấy tay lau đi nước mắt, nhìn Sesshoumaru cười dịu dàng:
“ Khuyển yêu đại nhân, cảm ơn ngươi nhé!”
“ Tiếng khóc của ngươi thật khó nghe nên làm vậy cũng chỉ muốn ngươi im lặng mà thôi” Sesshoumaru mặt hơi đỏ lên, hắn vội vàng quay sang hướng khác để che dấu, viện đại lý do nào đó đáp lại. Đáng chết, hai chữ ‘cám ơn’ của cô ta vì sao lại dễ nghe như vậy? Còn nữa, đây là lần đầu tiên nàng cười như vậy với hắn…
“ Xì, đúng là đồ mặt lạnh” Yuri chun mũi, quay sang nhìn Inuyasha và Kagome “ Nào, mọi người đói rồi đúng không? Bữa tối nay để ta nấu cho! Xem như chúc mừng chúng ta lại gặp nhau!”
“ Đúng vậy! Đúng vậy! Yuri nấu ăn là rất ngon đó, không thể xem thường đâu! Inuyasha, Miroku, ba người đi lấy củi đi, tôi và Sango sẽ phụ Yuri đi bắt cá, thế nhá, nhanh tay lên!” Kagome hào hứng phân phó công việc, sau đó kéo tay Yuri đi về phía bờ sông gần đó.
Rin cũng vui vẻ chạy theo sau góp vui. Còn lại Sesshoumaru và Jaken đứng bơ vơ không có việc làm…
Nhưng chỉ năm phút sau Sesshoumaru lại thấy Yuri từ xa chạy lại, vừa kéo tay hắn vừa nói:
“ Cả đại nhân cũng không được lười biếng, anh cũng phải theo ta đi bắt cá!”
Có lẽ bởi vì hắn cũng không kháng cự cho nên Yuri rất dễ dàng kéo được Sesshoumaru đi, cuối cùng bỏ lại Jaken gào thét ở phía sau.
…
Trong góc phòng tối, Naraku yên lặng ngồi nhìn Yuri đang bắt cá rất vui vẻ với Sesshoumaru qua kính thần của Kanna, tay bất giác nắm lại thành quyền, sát khí tỏa ra nồng đậm khiến hoa cỏ bên ngoài phòng đều héo vì ảnh hưởng của yêu lực.
Kanna hơi liếc mắt nhìn khuôn mặt âm trầm của Naraku, nhịn không được lên tiếng:
“ Nếu đã cảm thấy ngứa mắt, vì sao phải kìm chế?”
“ Im miệng” Hồng mâu lóe lên một tia sắc bén, ngay sau đó Kanna bị một luồng yêu lực màu tím đánh văng ra khỏi phòng, cả thân người nhỏ bé đập vào bức tường, vô lực ngã ra đất ho ra một ngụm máu.
Xem ra, lần này là tức giận thật rồi…
Naraku, ngươi lẽ nào còn chưa nhận ra tình cảm của ngươi đối với Yuri? Ha, thật không thể ngờ, một bán yêu ti tiện lại có thể đem lòng yêu thương một nhân loại! Cũng giống như Nhện Qủy trước đây đã đem lòng yêu thương Kikyo, vu nữ của Phong chi thôn, để rồi trở nên mù quáng, bán mình cho quỷ!
Tình yêu chính là mê dược khiến người khác trúng phải sẽ trầm luân trong vòng luẩn quẩn, vĩnh viễn tìm không ra lối thoát!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook