[Đồng Nhân Cổ Kiếm Kỳ Đàm] Nuôi Dưỡng Âu Dương Đại Boss
-
Chương 11: Đêm yên tĩnh
Độ hồn, vốn là pháp thuật thượng cổ.
Bản chất của nó rất... tà.
Nhưng mà trên đời này chuyện bi ai nhất không chi hơn là, rõ ràng biết không thể làm, nhưng lại không thể không làm.
Thái Tử Trường Cầm rủ mắt xuống, một lát sau, lẳng lặng vươn tay, nhìn chăm chăm vào cái thân thể sắp đi tới thời khắc cuối cùng này, đường chỉ tay trong lòng bàn tay bốn bề chằng chịt dọc ngang, duy chỉ có đường sinh mệnh, lại ngắn như vậy.
Năm đó hắn bị đày xuống phàm gian, hồn phách quyến luyến tại Dao sơn không rời, lại không ngờ bị thợ rèn Giác Li của Long Uyên tộc bắt được, cưỡng ép tước đoạt đi một hồn bốn phách (1) của hắn, đúc thành một trong bảy thanh hung kiếm - Phần Tịch.
(1) Hồn, phách: Có quan niệm cho rằng đàn ông có ba hồn bảy phách, phụ nữ có ba hồn chín phách, ở đây Trường Cầm chỉ bị đoạt một hồn bốn phách trong ba hồn bảy phách đó.
Mà hai hồn ba phách còn lại của hắn dưới cơ duyên xảo hợp, ngoài ý muốn độ vào trong cơ thể của Giác Việt con của Giác Li, ban đầu mơ hồ chẳng biết, cho đến khi thanh kiếm bị Nữ Oa phong ấn, tộc Long Uyên cùng Nữ Oa đi vào địa giới, Giác Việt nhảy vào lửa tự vẫn, hắn mới đột nhiên thức tỉnh, cũng đã là quá muộn, cơ hội thích hợp nhất để đoạt
lại hồn phách đã bỏ lỡ, Phần Tịch phong ấn hồn phách của hắn từ đó mất đi tung tích.
Từ đấy về sau, Trường Cầm lợi dụng thuật độ hồn này thoát khỏi luân hồi, đời đời kiếp kiếp kiếp độ hồn đổi xác.
Phương pháp độ hồn kia vốn của Ma thần thượng cổ, kỳ thực chính là lấy sức mạnh tinh thần của bản thân để đoạt lấy thân xác của người khác, tu hú chiếm tổ chim khách (2), lấy thân thể của kẻ khác làm chỗ trú cho linh hồn
của mình, bằng cách này mà kéo dài sinh mạng.
(2) Nguyên văn là: cưu chiếm thước sào. Tu hú là loài chuyên đẻ trứng vào tổ của các loài chim khác như chim chích, chim khách,... tu hú con rất khỏe, có thể hất chim con trong tổ ra để giành phần ăn từ chim bố mẹ người ta. Câu này ý chỉ hành động đoạt nhà người khác, xem như nhà mình.
Vì vậy, nó còn có một cái tên không được đẹp lắm, gọi là... đoạt xá (3).
(3) Đoạt xá: đoạt nhà (xá =nhà)
Song, cách mà Thái Tử Trường Cầm đoạt xá, còn tàn nhẫn hơn rất nhiều.
Chỉ có tìm được hồn phách còn thiếu kia, mới có thể chấm dứt tình trạng hiện tại, nhưng, Phần Tịch, lại đang ở nơi nào đây?
Hai hồn ba phách dần dần thoát ra khỏi thân thể, Thái Tử Trường Cầm chăm chú nhìn thân xác mới mà hắn mất nửa năm để tìm được, trong lòng hiểu rằng, một lần đau đớn sống chết nữa sắp bắt đầu, nhất thời có chút hoảng hốt.
Hắn cũng không e sợ đau đớn, có điều...
”Bất kể bao lâu, ta cũng chờ đệ trở về.”
Lời nói còn văng vẳng bên tai.
Ánh mắt của Trường Cầm thoáng dịu đi trong chớp mắt, nhưng ngay sau đó lại trở nên nghiêm nghị, bởi vì cách độ hồn của hắn không giống người khác, cho nên mỗi lần đổi thân thể hắn sẽ mất đi một phần trí nhớ, có thể là của kiếp trước, cũng có thể là của kiếp này.
Dù cho có không muốn như thế, nhưng cũng không cách nào khống chế, càng không cách nào ngăn cản.
Dù cho có biết được bản thân thật sự đã quên đi cái gì đó, nhưng cũng không cách nào truy tìm, càng không cách nào lấy lại.
Lần này, hắn rốt cục sẽ lại quên mất những gì?
Ngay chính hắn cũng không biết được.
Song, hắn cuối cùng cũng không có đường khác để lựa chọn, hắn muốn, tiếp tục sống.
Hắn phải sống tiếp.
Khi Thái Tử Trường Cầm đang một lần nữa chịu sự giày vò của độ hồn, A Du ở xa ngàn dặm dường như cảm nhận được, cả người đẫm mồ hôi choàng tỉnh dậy trong mộng.
”A Nhiên!!!”
Tỉnh rồi mới biết chỉ là một giấc mơ, A Du lồm cồm ngồi dậy, cầm lấy khăn lụa bên gối lau mồ hôi trên trán.
Vừa nãy, nàng hình như đã có một giấc mơ rất đáng sợ, mà giờ đây nàng lại không nhớ nổi một chút nào.
Là A Nhiên gặp phải nguy hiểm gì sao?
Không đâu, A Du lắc lắc đầu, hắn cũng không phải là người bình thường, sao có thể gặp chuyện gì, hơn nữa... Nàng ôm ngực, trực giác nói cho nàng biết rằng, A Nhiên nhất định sẽ không sao, A Nhiên nhất định sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa, A Nhiên nhất định sẽ... quay về.
Nửa năm không đủ, thì chờ một năm.
Một năm không đủ, thì chờ hai năm.
Nàng biết, người giống như A Nhiên, sẽ không dễ hứa hẹn, nhưng một khi đã thốt ra lời, liền chắc chắn sẽ thực hiện ước hẹn.
Nàng cuối cùng cũng sẽ chờ được hắn quay về.
Cuộc sống cứ thế trôi qua trong chờ đợi, chỉ chớp mắt, lại năm năm nữa qua đi.
A Du bây giờ, đã hai mươi tám tuổi, cho dù ở hiện đại, cũng đã hoàn toàn xứng danh “chiến binh ế hoàng kim“.
Mấy năm nay, vẫn có người mai mối lục tục đạp cửa nhà nàng, có điều cầu hôn đã từ chàng trai trẻ trở thành đại thúc hoặc là người góa vợ.
Dù sao đi nữa, người xưa vốn thành thân sớm, có mấy người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đã làm bà rồi.
Trong tình cảnh như vậy mà còn thay con trai non xanh của mình cầu hôn A Du, là cưới vợ về nhà, hay là cưới nhị nương đây?
Cũng may A Du trên không có phụ mẫu, không ai bắt nàng lập gia đình, cũng không thiếu tiền, cho nên liền an tâm thoải mái lấy lí do “ngày nào ấu đệ chưa trở về, ngày đó ta vẫn không lấy chồng” mà yên ổn ở nhà.
Một cô nàng một mình không chồng, tất nhiên sẽ bị người ta bàn tán.
Nhưng, thứ nhất A Du không thèm đế ý mấy thứ ấy, thứ hai, nàng đã nhiều năm qua nhiệt tình giúp đỡ mọi người trong con phố này, người khác thương nàng “nhớ nhung ấu đệ để thư trốn đi nhiều năm”, thi thoảng cũng giải thích
cho nàng vài câu.
Nhưng mà, mặc dù là ngươi dịu dàng hơn nữa cũng có chỗ không thể chọc tới.
A Du đều không để ý đến những việc khác, duy chỉ có một chuyện, nàng không thể nghe người khác nói những lời như “A Nhiên có thể không quay về nữa“.
Lần đầu tiên nghe được lời ấy là ở trong quán ăn nhà nàng, nàng lập tức nổi giận, tiện tay cầm lên chổi lông gà đuổi người nọ ra ngoài, còn mạnh miệng nói “Sau này không tiếp loại khách như ngươi nữa! Phàm là người có quan hệ
với ngươi cũng không tiếp!”, đến giờ nhớ lại tình cảnh khi ấy, A Du cũng không nén được buồn cười.
Nguyên nhân chính là, vẻ mặt ngẩn ra vì chưa từng thấy nàng tức giận bao giờ của những vị khách và mấy kẻ vây xem, thật khiến người ta nhớ mãi không quên, có vị đại thúc thậm chí còn làm đổ nước sôi luộc mì đầy người vẫn chưa phát giác ra, cũng may nhờ nàng nhắc nhở người nọ, sau đó lại hỏi một câu:
”Trương đại thúc, thúc cảm thấy A Nhiên nhà ta có thể trở về không?”
“... Có thể! Đương nhiên có thể!” Muội muội à tay cô còn đang cầm chổi lông gà đấy!
Bất kể Trương đại thúc vì sao lại nói như vậy, tóm lại ngày hôm ấy tâm trạng của A Du rất tốt, cả quán miễn phí, cứ ăn uống đừng khách sáo!
Cho nên một chuyện xấu, lại biến thành chuyện tốt như thế.
Những vị khách vốn hơi cảm thấy A Du có chút hung dữ được lợi, tuy rằng không phải là nhiều nhặt gì, nhưng cũng khó nén tâm tình vui sướng, cứ thế, danh tiếng của A Du cuối cùng cũng không bị hỏng hết.
Trái lại cũng có mấy kẻ bủn xỉn, mỗi lần đến ăn đều trông ngóng chờ đợi, xem hôm nay có người nào đến cửa chịu đòn hay không.
Từ đó về sau không có ai dám ở trước mặt nàng nói thế nữa.
Nhưng mà, A Nhiên à A Nhiên, đệ rốt cục khi nào mới trở về đây?
Đêm thu, A Du gục trên bàn đá trong vườn thở dài một hơi, hai tay ôm chặt một chậu hoa, lẩm bẩm khẽ gọi:
”A Nhiên, A Nhiên, Trung Thu lại sắp tới rồi.”
”Đệ rốt cục khi nào mới có thể trở về đây?”
Nàng vươn tay chọc chọc hoa cúc trên chậu hoa, lại thở dài:
”Năm trước ta cũng làm một đống bánh Trung Thu, rốt cục đều lãng phí cả, năm nay nếu đệ dám khiến ta lãng phí nữa, chờ đệ trở về, ta liền làm cả một phòng bánh Trung Thu, bắt đệ ăn hết!”
Một chốc sau, nàng lại hừ nhẹ nói:
”Nếu đệ trở về ngay bây giờ, ta còn có thể cân nhắc tha thứ cho đệ!”
”Đệ có nghe thấy hay không?” A Du ngồi thẳng lên, nàng cảm thấy bản thân cuối cùng đã hiểu vì sao có nhiều người lại thích hóa thành “vua gào rú” như thế, bởi vì rất tiện lợi cho việc phát giận phải không?
Nàng hung hăng cầm lấy cái xẻng, xới lên bùn đất trong chậu hoa, để lộ ra mấy con giun vô tội, sau đó nàng ngồi xổm xuống, xúc cả đất lẫn giun bỏ vào vườn hoa.
”Đi đi, đi đi, nếu có trông thấy một con giun tinh tên là A Nhiên, nhớ bảo hắn sớm về nhà một chút.”
A Du vẫn mải làm cái hành động ngớ ngẩn này không biết rằng, bấy giờ, có một bóng người đang đứng ngoài cửa, nghe tiếng nói truyền đến trong gió, chỉ càm thấy dở khóc dở cười.
A Du, A Du, nàng thật là...
Bản chất của nó rất... tà.
Nhưng mà trên đời này chuyện bi ai nhất không chi hơn là, rõ ràng biết không thể làm, nhưng lại không thể không làm.
Thái Tử Trường Cầm rủ mắt xuống, một lát sau, lẳng lặng vươn tay, nhìn chăm chăm vào cái thân thể sắp đi tới thời khắc cuối cùng này, đường chỉ tay trong lòng bàn tay bốn bề chằng chịt dọc ngang, duy chỉ có đường sinh mệnh, lại ngắn như vậy.
Năm đó hắn bị đày xuống phàm gian, hồn phách quyến luyến tại Dao sơn không rời, lại không ngờ bị thợ rèn Giác Li của Long Uyên tộc bắt được, cưỡng ép tước đoạt đi một hồn bốn phách (1) của hắn, đúc thành một trong bảy thanh hung kiếm - Phần Tịch.
(1) Hồn, phách: Có quan niệm cho rằng đàn ông có ba hồn bảy phách, phụ nữ có ba hồn chín phách, ở đây Trường Cầm chỉ bị đoạt một hồn bốn phách trong ba hồn bảy phách đó.
Mà hai hồn ba phách còn lại của hắn dưới cơ duyên xảo hợp, ngoài ý muốn độ vào trong cơ thể của Giác Việt con của Giác Li, ban đầu mơ hồ chẳng biết, cho đến khi thanh kiếm bị Nữ Oa phong ấn, tộc Long Uyên cùng Nữ Oa đi vào địa giới, Giác Việt nhảy vào lửa tự vẫn, hắn mới đột nhiên thức tỉnh, cũng đã là quá muộn, cơ hội thích hợp nhất để đoạt
lại hồn phách đã bỏ lỡ, Phần Tịch phong ấn hồn phách của hắn từ đó mất đi tung tích.
Từ đấy về sau, Trường Cầm lợi dụng thuật độ hồn này thoát khỏi luân hồi, đời đời kiếp kiếp kiếp độ hồn đổi xác.
Phương pháp độ hồn kia vốn của Ma thần thượng cổ, kỳ thực chính là lấy sức mạnh tinh thần của bản thân để đoạt lấy thân xác của người khác, tu hú chiếm tổ chim khách (2), lấy thân thể của kẻ khác làm chỗ trú cho linh hồn
của mình, bằng cách này mà kéo dài sinh mạng.
(2) Nguyên văn là: cưu chiếm thước sào. Tu hú là loài chuyên đẻ trứng vào tổ của các loài chim khác như chim chích, chim khách,... tu hú con rất khỏe, có thể hất chim con trong tổ ra để giành phần ăn từ chim bố mẹ người ta. Câu này ý chỉ hành động đoạt nhà người khác, xem như nhà mình.
Vì vậy, nó còn có một cái tên không được đẹp lắm, gọi là... đoạt xá (3).
(3) Đoạt xá: đoạt nhà (xá =nhà)
Song, cách mà Thái Tử Trường Cầm đoạt xá, còn tàn nhẫn hơn rất nhiều.
Chỉ có tìm được hồn phách còn thiếu kia, mới có thể chấm dứt tình trạng hiện tại, nhưng, Phần Tịch, lại đang ở nơi nào đây?
Hai hồn ba phách dần dần thoát ra khỏi thân thể, Thái Tử Trường Cầm chăm chú nhìn thân xác mới mà hắn mất nửa năm để tìm được, trong lòng hiểu rằng, một lần đau đớn sống chết nữa sắp bắt đầu, nhất thời có chút hoảng hốt.
Hắn cũng không e sợ đau đớn, có điều...
”Bất kể bao lâu, ta cũng chờ đệ trở về.”
Lời nói còn văng vẳng bên tai.
Ánh mắt của Trường Cầm thoáng dịu đi trong chớp mắt, nhưng ngay sau đó lại trở nên nghiêm nghị, bởi vì cách độ hồn của hắn không giống người khác, cho nên mỗi lần đổi thân thể hắn sẽ mất đi một phần trí nhớ, có thể là của kiếp trước, cũng có thể là của kiếp này.
Dù cho có không muốn như thế, nhưng cũng không cách nào khống chế, càng không cách nào ngăn cản.
Dù cho có biết được bản thân thật sự đã quên đi cái gì đó, nhưng cũng không cách nào truy tìm, càng không cách nào lấy lại.
Lần này, hắn rốt cục sẽ lại quên mất những gì?
Ngay chính hắn cũng không biết được.
Song, hắn cuối cùng cũng không có đường khác để lựa chọn, hắn muốn, tiếp tục sống.
Hắn phải sống tiếp.
Khi Thái Tử Trường Cầm đang một lần nữa chịu sự giày vò của độ hồn, A Du ở xa ngàn dặm dường như cảm nhận được, cả người đẫm mồ hôi choàng tỉnh dậy trong mộng.
”A Nhiên!!!”
Tỉnh rồi mới biết chỉ là một giấc mơ, A Du lồm cồm ngồi dậy, cầm lấy khăn lụa bên gối lau mồ hôi trên trán.
Vừa nãy, nàng hình như đã có một giấc mơ rất đáng sợ, mà giờ đây nàng lại không nhớ nổi một chút nào.
Là A Nhiên gặp phải nguy hiểm gì sao?
Không đâu, A Du lắc lắc đầu, hắn cũng không phải là người bình thường, sao có thể gặp chuyện gì, hơn nữa... Nàng ôm ngực, trực giác nói cho nàng biết rằng, A Nhiên nhất định sẽ không sao, A Nhiên nhất định sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa, A Nhiên nhất định sẽ... quay về.
Nửa năm không đủ, thì chờ một năm.
Một năm không đủ, thì chờ hai năm.
Nàng biết, người giống như A Nhiên, sẽ không dễ hứa hẹn, nhưng một khi đã thốt ra lời, liền chắc chắn sẽ thực hiện ước hẹn.
Nàng cuối cùng cũng sẽ chờ được hắn quay về.
Cuộc sống cứ thế trôi qua trong chờ đợi, chỉ chớp mắt, lại năm năm nữa qua đi.
A Du bây giờ, đã hai mươi tám tuổi, cho dù ở hiện đại, cũng đã hoàn toàn xứng danh “chiến binh ế hoàng kim“.
Mấy năm nay, vẫn có người mai mối lục tục đạp cửa nhà nàng, có điều cầu hôn đã từ chàng trai trẻ trở thành đại thúc hoặc là người góa vợ.
Dù sao đi nữa, người xưa vốn thành thân sớm, có mấy người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đã làm bà rồi.
Trong tình cảnh như vậy mà còn thay con trai non xanh của mình cầu hôn A Du, là cưới vợ về nhà, hay là cưới nhị nương đây?
Cũng may A Du trên không có phụ mẫu, không ai bắt nàng lập gia đình, cũng không thiếu tiền, cho nên liền an tâm thoải mái lấy lí do “ngày nào ấu đệ chưa trở về, ngày đó ta vẫn không lấy chồng” mà yên ổn ở nhà.
Một cô nàng một mình không chồng, tất nhiên sẽ bị người ta bàn tán.
Nhưng, thứ nhất A Du không thèm đế ý mấy thứ ấy, thứ hai, nàng đã nhiều năm qua nhiệt tình giúp đỡ mọi người trong con phố này, người khác thương nàng “nhớ nhung ấu đệ để thư trốn đi nhiều năm”, thi thoảng cũng giải thích
cho nàng vài câu.
Nhưng mà, mặc dù là ngươi dịu dàng hơn nữa cũng có chỗ không thể chọc tới.
A Du đều không để ý đến những việc khác, duy chỉ có một chuyện, nàng không thể nghe người khác nói những lời như “A Nhiên có thể không quay về nữa“.
Lần đầu tiên nghe được lời ấy là ở trong quán ăn nhà nàng, nàng lập tức nổi giận, tiện tay cầm lên chổi lông gà đuổi người nọ ra ngoài, còn mạnh miệng nói “Sau này không tiếp loại khách như ngươi nữa! Phàm là người có quan hệ
với ngươi cũng không tiếp!”, đến giờ nhớ lại tình cảnh khi ấy, A Du cũng không nén được buồn cười.
Nguyên nhân chính là, vẻ mặt ngẩn ra vì chưa từng thấy nàng tức giận bao giờ của những vị khách và mấy kẻ vây xem, thật khiến người ta nhớ mãi không quên, có vị đại thúc thậm chí còn làm đổ nước sôi luộc mì đầy người vẫn chưa phát giác ra, cũng may nhờ nàng nhắc nhở người nọ, sau đó lại hỏi một câu:
”Trương đại thúc, thúc cảm thấy A Nhiên nhà ta có thể trở về không?”
“... Có thể! Đương nhiên có thể!” Muội muội à tay cô còn đang cầm chổi lông gà đấy!
Bất kể Trương đại thúc vì sao lại nói như vậy, tóm lại ngày hôm ấy tâm trạng của A Du rất tốt, cả quán miễn phí, cứ ăn uống đừng khách sáo!
Cho nên một chuyện xấu, lại biến thành chuyện tốt như thế.
Những vị khách vốn hơi cảm thấy A Du có chút hung dữ được lợi, tuy rằng không phải là nhiều nhặt gì, nhưng cũng khó nén tâm tình vui sướng, cứ thế, danh tiếng của A Du cuối cùng cũng không bị hỏng hết.
Trái lại cũng có mấy kẻ bủn xỉn, mỗi lần đến ăn đều trông ngóng chờ đợi, xem hôm nay có người nào đến cửa chịu đòn hay không.
Từ đó về sau không có ai dám ở trước mặt nàng nói thế nữa.
Nhưng mà, A Nhiên à A Nhiên, đệ rốt cục khi nào mới trở về đây?
Đêm thu, A Du gục trên bàn đá trong vườn thở dài một hơi, hai tay ôm chặt một chậu hoa, lẩm bẩm khẽ gọi:
”A Nhiên, A Nhiên, Trung Thu lại sắp tới rồi.”
”Đệ rốt cục khi nào mới có thể trở về đây?”
Nàng vươn tay chọc chọc hoa cúc trên chậu hoa, lại thở dài:
”Năm trước ta cũng làm một đống bánh Trung Thu, rốt cục đều lãng phí cả, năm nay nếu đệ dám khiến ta lãng phí nữa, chờ đệ trở về, ta liền làm cả một phòng bánh Trung Thu, bắt đệ ăn hết!”
Một chốc sau, nàng lại hừ nhẹ nói:
”Nếu đệ trở về ngay bây giờ, ta còn có thể cân nhắc tha thứ cho đệ!”
”Đệ có nghe thấy hay không?” A Du ngồi thẳng lên, nàng cảm thấy bản thân cuối cùng đã hiểu vì sao có nhiều người lại thích hóa thành “vua gào rú” như thế, bởi vì rất tiện lợi cho việc phát giận phải không?
Nàng hung hăng cầm lấy cái xẻng, xới lên bùn đất trong chậu hoa, để lộ ra mấy con giun vô tội, sau đó nàng ngồi xổm xuống, xúc cả đất lẫn giun bỏ vào vườn hoa.
”Đi đi, đi đi, nếu có trông thấy một con giun tinh tên là A Nhiên, nhớ bảo hắn sớm về nhà một chút.”
A Du vẫn mải làm cái hành động ngớ ngẩn này không biết rằng, bấy giờ, có một bóng người đang đứng ngoài cửa, nghe tiếng nói truyền đến trong gió, chỉ càm thấy dở khóc dở cười.
A Du, A Du, nàng thật là...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook