Đơn Giản Tiếng Yêu
-
Chương 7: Nhiếp chính vương
Hoàng cung.
- Vẫn không có tung tích gì sao?
- Muôn tâu thừa tướng chúng thần đã tìm khắp nơi mà vẫn không có tung tích của bệ hạ. Thần nghĩ rằng…
- Lui xuống đi!
Phượng Khanh khoát tay. Con người đó…Dễ dàng đến vậy sao?
Trong một góc tối khác, một bóng người đang tần ngần đứng đó. Hắn đang nghĩ, nghĩ rất nhiều….Bao nhiêu chuyện đã xảy ra….
7 năm trước…Hoàng cung một phen nhuộm máu. Gã thiếu niên mới 17 tuổi, gương mặt vẫn còn non nớt từng bước từng bước lên chiếc ngai vàng.
Vũ đế không phải là phụ vương mình. Hắn tàn nhẫn, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Ngoài Thúy Nhàn tỷ tỷ của mình, Vũ đế không kiêng nể ai. Không ai có thể làm hắn thay đổi quyết định dù đó có là những đại thần chấp chính, từng được phụ vương Văn đế hết sức kính trọng.
Chuyện bắt đầu từ Lạc thành. Thành trì nằm ở phía bắc Nam Giang, có hơn 10 vạn dân sinh sống, là một nơi nhộn nhịp. Chẳng may Lạc thành xuất hiện dịch bệnh. Một căn bệnh vô cùng khủng khiếp, khiến người ta không chết mà gần như khánh kiệt, trở thành những kẻ bất tri bất giác, sống dật dờ như những cái xác biết đi.
Quan địa phương báo về là khoảng 200 người mắc bệnh. Và số người này càng lúc càng tăng.
Vũ đế ra một đạo thánh chỉ ” Tiêu hủy Lạc Thành”. Cả 10 vạn người chôn vùi trong lửa đỏ. Có cả người già và trẻ nhỏ. Những ánh mắt ngây thơ chưa biết mùi đời. Họ quằn quại la hét, mong một cơ hội sống. Nhưng Vũ đế đã quyết định. Không ai có thể lay chuyển được người.
Chẳng may, người đứng chỉ huy cho trận tàn sát hôm đó lại là Vạn đại tướng quân- cha của Vạn Bá Quang hắn. Sau đó chỉ vài ngày người đã phát bệnh…. Một lần nữa, thánh chỉ hạ xuống. Vạn phủ của hắn lập tức bị cô lập. Những kẻ từng tiếp xúc với Vạn tướng quân đều bị giam chung một chỗ. Cũng dùng một mồi lửa, Vạn phủ bốc cháy trong đêm.
Cả gia đình đang êm ấm tự dưng không còn ai nữa. Vạn Bá Quang trở về từ nước láng giềng sau một cuộc đi sứ, chỉ còn có thể uất hận ôm tro cốt của gia đình mình. Một mớ hỗn độn, không biết là đâu…
- Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao?
Hắn như phát điên trong sân chầu ngày ấy. Vũ đế còn không chút niệm tình thét quân lôi hắn ra ngoài, đánh trăm roi vì tội phá hoại kỷ cương, vô lễ cùng hoàng đế. Ánh mắt lạnh như băng!
Đêm ấy, hắn còn bị thích khách. Tuy nhiên không biết rủi hay may, công chúa Thúy Nhàn cũng có mặt ở đó. Ngay lập tức, đám sát thủ rút lui. Chúng không muốn làm hại tới nàng.
Ai cũng biết, Thúy Nhàn công chúa quan trọng như thế nào đối với hoàng thượng. Chỉ cần tỷ tỷ không thích, hắn không màng hủy hôn ước Văn đế đặt ra với nước Mạt La, mang nàng gả cho Vạn Bá Quang, bất chấp sự giận dữ tột cùng của Quốc vương Mạt La, gây nên cuộc chiến kéo dài cả năm trời giữa hai nước….Hạnh phúc của Thúy Nhàn là quan trọng, dù hạnh phúc đó có đổi bằng xác của bao người.
Thù hận? Hắn cũng không biết phải là hận thù thôi thúc hay điều gì khác. Hắn không muốn mạng sống của mình mong manh như thế, phải nhờ vào sự chở che của nương tử mới được an toàn.
- Ta muốn rời khỏi nơi đây. Nàng giúp ta đi công chúa. Giúp ta!
Thúy Nhàn không thể ngờ được ly rượu nàng mời hoàng đệ lại là chất xúc tác mang hắn vào cái chết. Nàng chỉ nghĩ theo lời tướng công nó chỉ làm hoàng thượng mê mệt trong phút chốc, Thúy Nhàn và Vạn Bá Quang sẽ có cơ hội rời khỏi hoàng cung, sống một cuộc đời dân dã bình thường. Thù hận không còn nữa, nàng không còn phải đau lòng nhìn hai người thương yêu nhất đời mình đối nghịch với nhau.
Ly rượu không đủ làm Vũ đế mê mệt nhưng khiến hắn mất rất nhiều sức lực. Kẻ bách thắng trên chiến trường bị dồn ép vào đường cùng, bản thân chôn mình dưới vực sâu vạn trượng, không tìm thấy xác, không còn lại một chút gì.
Bề ngoài Vạn Bá Quang lấy danh nghĩa thay mặt Thúy Nhàn công chúa điều khiển triều chính, là một Nhiếp chính vương. Nắm trong tay quyền lực, hắn mới bắt đầu nhận ra một chuyện. Thì ra khi đã đứng trên ngôi cao cửu ngũ, mọi chuyện không hề đơn giản một chút nào.
Một thành bị dịch bệnh. 100, 200 người bị dịch bệnh nếu không ngăn cản kịp thời sẽ có ngàn người, thậm chí triệu người ngã xuống. Ngay khi nguy cơ vừa chớm nở thì phải dập tắt ngay, không thể vì một tàn lửa nhỏ mà để cháy cả khu rừng.
Việc xây thành cũng vậy. Thương cho một đám dân đinh phải xa lìa gia đình thì vài ngày hôm sau nhận được tin bọn giặc Mạnh lỗ đã tấn công vào biên giới, giết đi cả ngàn người, một vùng trù phú chỉ còn lại mớ tro tàn.
Con người luôn nghĩ mình có thể an dân bằng sự nhu hòa như hắn hôm qua đã phải ra một đạo sắc lệnh khôi phục án chém nửa người đối với bọn trộm cướp trước đây của Vũ đế đồng thời chính tay hắn ngày mai cũng sẽ tiếp tục ban hành mệnh lệnh cách ly dân chúng Phượng thành trong phạm vi trăm dặm. Không thể nào chỉ vì một đám người đau đớn mà để cho quốc gia phải khóc than theo.
Tay hắn từ lúc cận kề chiếc ngai vàng này đã nhuộm máu. Và…lòng thù hận cũng không còn nữa. Hắn bắt đầu hiểu – làm vua là phải tàn nhẫn thế nào.
- Vẫn không có tung tích gì sao?
- Muôn tâu thừa tướng chúng thần đã tìm khắp nơi mà vẫn không có tung tích của bệ hạ. Thần nghĩ rằng…
- Lui xuống đi!
Phượng Khanh khoát tay. Con người đó…Dễ dàng đến vậy sao?
Trong một góc tối khác, một bóng người đang tần ngần đứng đó. Hắn đang nghĩ, nghĩ rất nhiều….Bao nhiêu chuyện đã xảy ra….
7 năm trước…Hoàng cung một phen nhuộm máu. Gã thiếu niên mới 17 tuổi, gương mặt vẫn còn non nớt từng bước từng bước lên chiếc ngai vàng.
Vũ đế không phải là phụ vương mình. Hắn tàn nhẫn, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Ngoài Thúy Nhàn tỷ tỷ của mình, Vũ đế không kiêng nể ai. Không ai có thể làm hắn thay đổi quyết định dù đó có là những đại thần chấp chính, từng được phụ vương Văn đế hết sức kính trọng.
Chuyện bắt đầu từ Lạc thành. Thành trì nằm ở phía bắc Nam Giang, có hơn 10 vạn dân sinh sống, là một nơi nhộn nhịp. Chẳng may Lạc thành xuất hiện dịch bệnh. Một căn bệnh vô cùng khủng khiếp, khiến người ta không chết mà gần như khánh kiệt, trở thành những kẻ bất tri bất giác, sống dật dờ như những cái xác biết đi.
Quan địa phương báo về là khoảng 200 người mắc bệnh. Và số người này càng lúc càng tăng.
Vũ đế ra một đạo thánh chỉ ” Tiêu hủy Lạc Thành”. Cả 10 vạn người chôn vùi trong lửa đỏ. Có cả người già và trẻ nhỏ. Những ánh mắt ngây thơ chưa biết mùi đời. Họ quằn quại la hét, mong một cơ hội sống. Nhưng Vũ đế đã quyết định. Không ai có thể lay chuyển được người.
Chẳng may, người đứng chỉ huy cho trận tàn sát hôm đó lại là Vạn đại tướng quân- cha của Vạn Bá Quang hắn. Sau đó chỉ vài ngày người đã phát bệnh…. Một lần nữa, thánh chỉ hạ xuống. Vạn phủ của hắn lập tức bị cô lập. Những kẻ từng tiếp xúc với Vạn tướng quân đều bị giam chung một chỗ. Cũng dùng một mồi lửa, Vạn phủ bốc cháy trong đêm.
Cả gia đình đang êm ấm tự dưng không còn ai nữa. Vạn Bá Quang trở về từ nước láng giềng sau một cuộc đi sứ, chỉ còn có thể uất hận ôm tro cốt của gia đình mình. Một mớ hỗn độn, không biết là đâu…
- Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao?
Hắn như phát điên trong sân chầu ngày ấy. Vũ đế còn không chút niệm tình thét quân lôi hắn ra ngoài, đánh trăm roi vì tội phá hoại kỷ cương, vô lễ cùng hoàng đế. Ánh mắt lạnh như băng!
Đêm ấy, hắn còn bị thích khách. Tuy nhiên không biết rủi hay may, công chúa Thúy Nhàn cũng có mặt ở đó. Ngay lập tức, đám sát thủ rút lui. Chúng không muốn làm hại tới nàng.
Ai cũng biết, Thúy Nhàn công chúa quan trọng như thế nào đối với hoàng thượng. Chỉ cần tỷ tỷ không thích, hắn không màng hủy hôn ước Văn đế đặt ra với nước Mạt La, mang nàng gả cho Vạn Bá Quang, bất chấp sự giận dữ tột cùng của Quốc vương Mạt La, gây nên cuộc chiến kéo dài cả năm trời giữa hai nước….Hạnh phúc của Thúy Nhàn là quan trọng, dù hạnh phúc đó có đổi bằng xác của bao người.
Thù hận? Hắn cũng không biết phải là hận thù thôi thúc hay điều gì khác. Hắn không muốn mạng sống của mình mong manh như thế, phải nhờ vào sự chở che của nương tử mới được an toàn.
- Ta muốn rời khỏi nơi đây. Nàng giúp ta đi công chúa. Giúp ta!
Thúy Nhàn không thể ngờ được ly rượu nàng mời hoàng đệ lại là chất xúc tác mang hắn vào cái chết. Nàng chỉ nghĩ theo lời tướng công nó chỉ làm hoàng thượng mê mệt trong phút chốc, Thúy Nhàn và Vạn Bá Quang sẽ có cơ hội rời khỏi hoàng cung, sống một cuộc đời dân dã bình thường. Thù hận không còn nữa, nàng không còn phải đau lòng nhìn hai người thương yêu nhất đời mình đối nghịch với nhau.
Ly rượu không đủ làm Vũ đế mê mệt nhưng khiến hắn mất rất nhiều sức lực. Kẻ bách thắng trên chiến trường bị dồn ép vào đường cùng, bản thân chôn mình dưới vực sâu vạn trượng, không tìm thấy xác, không còn lại một chút gì.
Bề ngoài Vạn Bá Quang lấy danh nghĩa thay mặt Thúy Nhàn công chúa điều khiển triều chính, là một Nhiếp chính vương. Nắm trong tay quyền lực, hắn mới bắt đầu nhận ra một chuyện. Thì ra khi đã đứng trên ngôi cao cửu ngũ, mọi chuyện không hề đơn giản một chút nào.
Một thành bị dịch bệnh. 100, 200 người bị dịch bệnh nếu không ngăn cản kịp thời sẽ có ngàn người, thậm chí triệu người ngã xuống. Ngay khi nguy cơ vừa chớm nở thì phải dập tắt ngay, không thể vì một tàn lửa nhỏ mà để cháy cả khu rừng.
Việc xây thành cũng vậy. Thương cho một đám dân đinh phải xa lìa gia đình thì vài ngày hôm sau nhận được tin bọn giặc Mạnh lỗ đã tấn công vào biên giới, giết đi cả ngàn người, một vùng trù phú chỉ còn lại mớ tro tàn.
Con người luôn nghĩ mình có thể an dân bằng sự nhu hòa như hắn hôm qua đã phải ra một đạo sắc lệnh khôi phục án chém nửa người đối với bọn trộm cướp trước đây của Vũ đế đồng thời chính tay hắn ngày mai cũng sẽ tiếp tục ban hành mệnh lệnh cách ly dân chúng Phượng thành trong phạm vi trăm dặm. Không thể nào chỉ vì một đám người đau đớn mà để cho quốc gia phải khóc than theo.
Tay hắn từ lúc cận kề chiếc ngai vàng này đã nhuộm máu. Và…lòng thù hận cũng không còn nữa. Hắn bắt đầu hiểu – làm vua là phải tàn nhẫn thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook