"Trong công ty có tiền sao?" Mạnh Yên cắn môi dưới trong đầu tính toán.

"Có một chút." Diệp Thiên Nhiên vỗ vỗ đầu của cô, "Nếu như không đủ, anh sẽ lấy ứng phó trước."

"Trên người anh còn có tiền?" Mạnh Yên hoài nghi nhìn về phía anh, mấy ngày nay tiêu không ít tiền.

Diệp Thiên Nhiên cười mở miệng, "Không nhiều lắm, nhưng mà đến lúc đó em cho anh mượn một ít." Giữa bọn họ không có chuyện so đo tiền bạc. Tuy nói mượn tiền của Mạnh Yên, tiền của cô là của cô, tiền của anh cũng là của cô. Nếu như vậy, lúc thiếu tiền cần dùng thì cũng không có việc gì nhỉ?

"Quả nhiên là anh đã tính toán." Mạnh Yên cười, cuối cùng cũng tới lúc này, lúc nãy có người nào còn tiêu tiền như nước để mua đồ, anh thật sự không hề đau lòng mà tốn tiền.

"Không thành vấn đề, lãi bao nhiêu?" Diệp Thiên Nhiên phối hợp gật đầu.

"Ừ, để em suy nghĩ." Mạnh Yên giả vờ suy nghĩ, cuối cùng ra vẻ như từ thiện nói,”5% đi."

Diệp Thiên Nhiên cười trêu nói, "Em cho vay lãi suất cao quá."

"Không đùa nữa." Mạnh Yên nghĩ tới một chuyện vừa rồi thu hồi vẻ nghịch ngợm, "Đúng rồi, lần này anh có trở về mừng lễ không?"

Diệp Thiên Nhiên nghiêng người, "Mẹ anh muốn anh trở về." Nếu như có thể, anh cũng không muốn trở về. Anh cũng muốn bên cạnh cô mừng năm mới.

Mạnh Yên bĩu môi, tâm nguyện muốn cùng người yêu đón lễ năm mới đầu tiên của bọn họ bị tiêu tan.

Diệp Thiên Nhiên nuối tiếc lấy tay sờ môi của cô, "Anh sẽ sớm trở về, lúc đó chúng ta cùng mừng lễ tình nhân."

Lễ tình nhân? Mặt Mạnh Yên đỏ lên, bên tai nóng lên, không được tự nhiên cúi đầu.

Diệp Thiên Nhiên cười một tiếng, vớt tất cả đồ ăn đã chín ra bỏ vào trong 1 cái dĩa nhỏ trước mặt cô, "Ăn đi."

Mạnh Yên trộm nhìn anh một cái, cẩn thận gắp lên cắn, cảm giác thịt còn ngon hơn lần trước ăn, vừa ngon vừa thơm, thật là tuyệt vời, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

Diệp Thiên Nhiên vẫn bận rộn giúp cô thả thức ăn vào nồi, ngược lại chưa ăn.

Mạnh Yên chú ý nhanh chóng khuyên can, "Không cần lo cho em, tự em lấy, anh ăn nhanh đi, hôm nay đã đi cả buổi chiều, chắc anh cũng đói bụng."

"Đau lòng cho anh?" Diệp Thiên Nhiên nhíu mày, gương mặt ranh mãnh.

"Anh... Cái con người này, đáng ghét." Mặt Mạnh Yên càng đỏ, ngay cả cổ cũng không ngoại lệ mà đỏ bừng. Người này nói chuyện càng ngày càng trắng trợn.

"Chờ họ giao hàng đến, chúng ta nữa đi xem một chút." Diệp Thiên Nhiên không đành lòng thấy cô thẹn thùng như vậy, đổi đề tài, "Đúng rồi, chúng ta đã quên mua đồ điện gia dụng."

Có đường thoát, Mạnh Yên vội vàng tiếp lời, "Chuyện này cũng không có gì, rảnh thì anh đi mua đi." Chẳng qua sao bên tai vẫn còn nóng thế?

Gương mặt Diệp Thiên Nhiên nghiêm túc, "Không được, chúng ta ăn cơm xong đi mua."

Mạnh Yên di chuyển chân nhức, "Không cần, trời đã tối rồi, em mà không về nhà thì ba mẹ sẽ mắng." Anh đi dạo một ngày không mệt, nhưng cô mệt mỏi. Đi nữa chân cô sẽ gãy mất. Huhu!

"Nhưng mà..." Diệp Thiên Nhiên chưa từ bỏ ý định.

"Anh cứ mua đi, em chắc chắn thích, thật mà." Mạnh Yên thiếu chút nữa giơ tay lên thề, lúc này mới khiến Diệp Thiên Nhiên bỏ qua cho cô. Anh càng ngày càng dính cô, cô làm bạn gái tiết kiệm cũng không dễ dàng chút nào!

Hai người ăn xong lẩu, ngồi xe trở lại dưới nhà Mạnh Yên, thời gian đã là tầm mười giờ rưỡi.

Thanh toán tiền xe, hai người xuống xe. Diệp Thiên Nhiên kéo tay của cô, "Nói chuyện với anh chút."

"Nhưng mà trời lạnh quá, anh nên về nhà nghỉ ngơi đi." Mạnh Yên dụ dỗ nói, Diệp Thiên Nhiên trở về huyện thành đều đến nhà Giang Vũ ở.

"Không nỡ bỏ em." Diệp Thiên Nhiên giữ chặt tay của cô, "Cuối tuần cũng không gặp em, phải nửa tháng nữa mới có thể gặp mặt, thời gian thật dài." Thừa dịp hôm nay còn có thể gặp nhiều hơn, sau này đi bộ đội thì không thể muốn gặp mặt lúc nào cũng được. Đến lúc đó gặp mặt một lần sợ rằng cũng khó khăn. Đây cũng là nguyên nhân khiến anh dính lấy cô.

Thấy anh nói đáng thương như vậy, Mạnh Yên cũng không đành lòng, "Được rồi, vậy em..."

"Tiểu Yên, là con sao?" Giọng Mạnh Ngọc Cương truyền tới từ cầu thang.

Hai người giật mình, hai tay vội vàng buông ra, Mạnh Yên nhanh chóng cách xa anh.

Bóng người Mạnh Ngọc Cương đứng ở cầu thang, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, tối tăm, không thấy rõ vẻ mặt của ông.

Mạnh Yên chột dạ mở miệng, "Ba ba, sao ba ở chỗ này?" Mỗi lần vợ chồng Mạnh Ngọc Cương về nhà luôn trễ hơn cô, cho nên ông chưa từng gặp chuyện này. Trong lòng lo sợ, đầu óc suy nghĩ thật nhanh, suy nghĩ cách trả lời.

Mạnh Ngọc Cương giận trách nói, "Ba đang đợi con, đã trễ thế này cũng không trở về nhà, ba mẹ có thể yên tâm sao?"

"Thật xin lỗi, ba ba, con đi chơi về muộn, lần sau sẽ chú ý." Mạnh Yên cảm thấy có lỗi, đúng là cô có hơi quá đáng, gần đây cứ tới Chủ nhật là đi sớm về trễ, có chút vui đến quên cả trời đất. Còn để cho ba cô chờ cô về nhà dưới gió lớn mùa đông lạnh như băng.

"Chú Mạnh." Diệp Thiên Nhiên bất an chào hỏi. Chẳng biết tại sao, anh luôn luôn không sợ người khác, duy nhất chỉ sợ Mạnh Ngọc Cương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương