Đời Người Bình Thản
-
Chương 49-1
Ngày tiếp theo Thẩm An và Ân Hạo hừng hực làm, Mạnh Yên không hề tham gia vào, thỉnh thoảng Diệp Thiên Nhiên sẽ lên công ty xem một chút.
Mà căn nhà kia đã sửa xong, Diệp Thiên Nhiên chọn một ngày dẫn Mạnh Yên đi xem.
Mạnh Yên dạo một vòng trong phòng, hài lòng gật đầu, "Không tệ, quả nhiên kết quả như mong muốn. Anh cảm thấy thế nào?" Đây hoàn toàn là đánh giá dựa theo ước muốn của cô.
Diệp Thiên Nhiên nhìn sàn nhà bằng gỗ sáng loáng, tường trắng như tuyết, đèn thủy tinh nhiều màu, kéo cô đi tới phòng ngủ, vươn tay nói, "Anh cũng cảm thấy rất hài lòng, nhưng mà anh thích nhất là mấy cái đèn kia."
Mạnh Yên theo ngón tay của anh nhìn sang, là đèn tạo hình giống mặt trăng, mặt trên còn có điểm sáng. "Đây chính là món đồ tốt anh tìm ở cửa hàng vật liệu xây dựng?" Trước đó vài ngày gương mặt anh thần bí nói bận rộn, hôm nay mới biết là vì dãy đèn này.
"Ừ, đẹp không?"
Mạnh Yên đến gần mấy bước nhìn kỹ, "Đẹp, nếu như buổi tối tắt hết đèn chỉ mở dãy đèn này, nhất định sẽ rất lãng mạn."
Diệp Thiên Nhiên cười híp mắt nói, "Vậy lần sau chúng ta thử một chút."
Mạnh Yên liếc anh, "Em cũng không thể qua đêm bên ngoài."
"Tìm đại lý do ra ngoài." Diệp Thiên Nhiên cố gắng khuyên.
Mạnh Yên cười cười, tránh đi đề tài nói chuyện có hơi mập mờ, "Đừng lộn xộn, chỗ này còn trống, anh không mua đồ gì sao?"
Diệp Thiên Nhiên hiểu rõ xoa xoa tóc của cô, bỏ qua cho cô, "Anh chờ em cùng đi." Dù sao bọn họ cần thời gian để nghiên cứu vấn đề này.
"Sao phải chờ em? Anh tự đi mua đi." Mạnh Yên né đi, tránh khỏi tay của anh. Người này cũng tập thành thói quen, lần nào cũng vậy.
"Mắt thẩm mỹ của em tốt hơn anh." Gương mặt Diệp Thiên Nhiên nịnh hót.
Mạnh Yên liếc mắt, đồ nịnh bợ, nhưng mà trong lòng thầm thoải mái. Khẽ đắc ý ngẩng đầu lên, giọng khoe khoang, "Những việc này mắt thẩm mỹ của em có là gì chứ?"
Ngược lại Diệp Thiên Nhiên cười to, dáng vẻ của cô nhóc này thật đáng yêu. Cười hồi lâu mới nói, "Vậy đi thôi, mua đồ xong anh mời em ăn cơm, muốn ăn cái gì?"
Vừa rồi Mạnh Yên còn bị anh cười trong lòng bốc lửa, nghe được câu này ánh mắt sáng lên, "Lẩu."
Trời lạnh mà đi ăn lẩu là một cách hưởng thụ tuyệt vời nhất, mới suy nghĩ tới đã chảy nước miếng.
Gương mặt Diệp Thiên Nhiên cưng chiều, "Tốt, vậy chúng ta đi ăn món lẩu em thích nhất."
Hai người đến cửa hàng bán đồ dùng trong nhà trong thành phố, đầu tiên đi chọn giường, xem hồi lâu cũng không hài lòng.
Diệp Thiên Nhiên kéo tay của cô chuyển tới một cửa tiệm, "À, chúng ta vào cửa hàng này chuyên kinh doanh...xem một chút đi."
Mạnh Yên ngẩng đầu nhìn, trong ấn tượng đây là cửa tiệm rất nổi tiếng, trên mạng nói chất lượng rất tốt, kiểu dáng cũng mới mẻ độc đáo.
Vào xem một vòng, ánh mắt sáng lên, quả nhiên đồ dùng không tệ.
Một người nhân viên bán hàng mỉm cười chủ động chào đón, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng giới thiệu những kiểu dáng giường khác nhau.
Mạnh Yên vừa nghe vừa nhìn, thỉnh thoảng dừng lại nghiên cứu một phen, hỏi mấy câu. Một vòng đi dạo, trong lòng đã có quyết định.
Rốt cuộc nhân viên dừng giới thiệu hỏi, "Hai vị, đã nhìn trúng bộ nào?"
Diệp Thiên Nhiên cúi đầu nói, "Tiểu Yên, em quyết định đi."
Mạnh Yên chỉ vào một bộ kết hợp bốn món mày vàng nhạt, "Bộ kia không tệ." Giường lớn, tủ đầu giường, tủ TV và tủ treo quần áo cũng đầy đủ hết, là kiểu dáng mới nhất.
"Mắt thẩm mỹ của cô thật tốt, bộ kia là bộ bán chạy nhất trong cửa hàng..." Ánh mắt nhân viên kia sáng lên không ngừng nói.
Diệp Thiên Nhiên nhíu mày dứt khoát hỏi, "Bao nhiêu tiền?" Chờ người này nói xong, cũng không biết phải đợi tới khi nào?
Nhân viên bán hàng cười tươi như hoa, "Không mắc, chỉ tám ngàn tám đồng." Không ngờ hai người kia có vẻ không lớn tuổi lắm, nhưng trong túi có tiền. Thật may là cô ta đã không uổng công giới thiệu, xem ra có thể thuận lợi buôn bán.
"Hình như có hơi đắt." Mạnh Yên vừa nghe giá tiền này định bỏ cuộc nửa đường.
"Cô gái, không đắt đâu." Nhân viên bán hàng sốt ruột bày cách, bắt đầu điên cuồng chào hàng, "Chúng tôi rất chú trọng vật liệu, đặc biệt mời nhà thiết kế bên nước ngoài về, đúng rồi là người đứng đầu..."
"Được, ghi hóa đơn đi." Diệp Thiên Nhiên có chút nhức đầu, người này nói quá nhiều, đến mức nước miếng sắp phun lên mặt anh.
"Ai, đừng nóng vội, nên suy xét kỹ." Mạnh Yên lắc tay của anh khuyên can. Số tiền kia so với đồ dùng lúc này, còn rất đắt.
"Không cần phải suy nghĩ nhiều, bạn học em thật tinh mắt, bộ này đáng giá." Nhân viên bán hàng nói xong một hơi, đột nhiên lộ ra nụ cười mập mờ, "Hai vị là người yêu phải không? Cô bé thật may mắn, bạn trai cô lại sảng khoái như vậy."
Mặt Mạnh Yên đỏ lên, vội vàng lắc đầu, "Tôi... Chúng tôi là anh em." Bọn họ rõ ràng như vậy sao? Chỉ cần ở gần nhau một chút đã bị mọi người nhận ra, vậy người khác thì sao? Còn có người nhà của cô bạn bè nữa? Có phải cũng đã nhìn ra? Nói như vậy thì thảm rồi. Chẳng qua đến nay hình như không ai nói, nếu như ba cô biết, nhất định sẽ ngăn cản hai người bên nhau, đối với chuyện này, Mạnh Yên rất tin tưởng.
Diệp Thiên Nhiên nghe lời này xong gương mặt tối lại.
"Anh em? Thật ngại quá là tôi nhìn nhầm." Nhân viên cửa hàng khẽ khinh thường, làm gì có anh em nào từ đầu đến cuối nắm tay nhau? Muốn qua mặt cô, bọn họ còn thua xa. "Tôi ghi hóa đơn trước, chờ một chút, lập tức sẽ xong ngay."
Thừa dịp nhân viên bán hàng đi, Mạnh Yên lắc tay của anh, lấy lòng nhìn anh cười, "Đừng tức giận, dù thế nào người ngoài..."
Diệp Thiên Nhiên nghiêm mặt, không chịu cúi đầu nhìn cô, "Em sợ người khác biết quan hệ của chúng ta sao?"
Mạnh Yên thấy dáng vẻ lấy lòng cũng vô dụng, trong lòng khó chịu, hất tay của anh ra, "Anh bị gì vậy? Không phải nói phải giữ kín bí mật sao?" Cô lại không làm sai, sao lại có thái độ với cô?
Ngược lại cơn tức giận của Diệp Thiên Nhiên biến mất, nói thì nói thế, nhưng lúc nghe cô nói với người khác hai người là anh em, ngực của anh liền cảm giác không thoải mái.
Mạnh Yên len lén nhìn anh, thấy sắc mặt của anh không còn đen như vậy, không khỏi cười nói, "Được rồi, đừng tức giận, ban đầu chúng ta đã nói qua, không phải anh An với chú Ân cũng không biết sao?" Lần này hiệu quả cũng không tệ lắm, sau này còn có thể dùng chiêu này. Hì hì.
Đồ ngốc, chỉ e là hai người kia đã sớm biết quan hệ của hai người, chỉ không nói ra ngoài miệng thôi, cô thật sự cho là có thể lừa được mọi người sao? Cô bé ngốc!
Diệp Thiên Nhiên bình tĩnh, "Vậy cũng không cần phải một mực phủ nhận như vậy."
"Ai, hai người cùng đi mua giường, người ta sẽ nhìn em như thế nào?" Mạnh Yên mất hứng mặt xị xuống, cô cũng không muốn người khác nghĩ cô là người con gái dễ dãi tùy tiện sống chung trước khi kết hôn.
Thì ra là vậy, ngược lại anh không nghĩ tới chuyện này, nhanh chóng nở nụ cười, "Là lỗi của anh, cho em đánh anh đó."
Mạnh Yên cố ý ngẩng cao đầu mặc kệ anh, "Hừ, đánh anh một cái? Tay em đau chứ được gì."
"Vậy..." Diệp Thiên Nhiên muốn tiếp tục lấy lòng mấy câu.
Bị nhân viên bán hàng đi tới cắt lời, "Cậu bé, mời đến quầy thu ngân trả tiền."
Hai người không tranh cãi nữa, đến quầy thu ngân trả tiền nhận hóa đơn, ghi địa chỉ giao hàng, lúc này nhân viên bán hàng nhiệt tình nói một câu ‘Hẹn lần sau trở lại’.
Hai người tay nắm tay lại trước sau mua rất nhiều đồ, tốn một số tiền lớn. Đi dạo từ hoàng hôn đến lúc màn đêm buông xuống, bây giờ Mạnh Yên đã mệt nhừ. Đi bộ cũng tiêu hao sức lực thật.
Tìm quán lẩu, trong tiệm đèn đuốc sáng choang đầu người di chuyển, đập vào mắt đều là nồi lẩu nóng hổi. Dù chưa ăn nhưng cũng cảm giác ấm áp trong lòng.
Hai người ngồi xuống ghế gọi phần lẩu hầm xương. Mạnh Yên nhìn màu nước lẩu trắng cuồn cuộn trong nồi, mùi thơm nức mũi, tâm tình không khỏi cảm thấy vui vẻ.
"Đừng vội." Diệp Thiên Nhiên thấy dáng vẻ cô thèm nhỏ dãi, trong lòng buồn cười, "Đợi lát nữa."
"Em còn đói hơn anh." Mạnh Yên nhìn chằm chằm nồi không đảo mắt.
"Vậy chúng ta gọi một phần điểm tâm để lót bụng." Diệp Thiên Nhiên vươn tay ra muốn gọi người phục vụ.
"Không muốn, em muốn ăn đồ trong nồi." Mạnh Yên bận rộn kéo tay của anh xuống, lúc này cũng không có hứng thú với bất kỳ đồ điểm tâm gì.
Diệp Thiên Nhiên nhìn về phía nồi lẩu nói, "Vậy vớt đậu hũ trước, không cần nấu vẫn ăn được."
Cũng đúng, Mạnh Yên thèm nhỏ dãi nhanh chóng gắp mấy miếng đậu hũ khô chấm qua gia vị rồi bỏ vào trong miệng, nhất thời cảm thấy một hồi thỏa mãn. Ăn rất ngon.
Diệp Thiên Nhiên lắc đầu, cô bé này chỉ có chú ý chuyện ăn. "Tuần sau công ty khai trương, em cũng đến tham gia đi."
"Tuần sau ? Không được." Trong miệng Mạnh Yên đầy thức ăn.
"Tại sao?" Diệp Thiên Nhiên không hiểu nhìn về phía cô.
Mạnh Yên mơ hồ, "Anh quên? Hôm đó là sinh nhật của Phương Phương."
Anh vỗ vỗ trán, đúng là quên, "Vậy đến lúc đó em giúp anh chọn một món quà cho Phương Phương."
"Được." Mạnh Yên gật đầu, không hề nâng mắt lên nhìn.
"Nhưng tuần sau chúng ta không thể gặp mặt." Trên mặt Diệp Thiên Nhiên có chút rầu rĩ, "Trước ngày khai trương sẽ rất bận rộn, anh phải đi hỗ trợ."
Cuối cùng Mạnh Yên cũng nuốt xong thức ăn trong miệng, thuận miệng nói, "Thỉnh thoảng không gặp cũng tốt, tránh việc ở chung một chỗ nhiều sẽ phát chán."
Diệp Thiên Nhiên nâng mắt, giọng nói lạnh như băng, "Em chán sao?" Nếu cô dám gật đầu, thế nào anh cũng bóp chết cô.
Đôi đũa trong tay Mạnh Yên dừng một chút, ngẩng đầu cẩn thận cười nói, "Ặc? Em chỉ ví dụ thôi."
"Anh không thích ví dụ này." Diệp Thiên Nhiên hung hăng trợn mắt nhìn cô, "Anh ước gì có thể ngày ngày gặp em, em lại không có lương tâm nói ra những lời này, thật khiến cho người ta đau lòng."
Mạnh Yên cười ngây ngô mấy tiếng, "Ha ha, em... Em sẽ nhớ anh."
Diệp Thiên Nhiên nhìn hồi lâu quyết định bỏ qua cho cô, "Mấy ngày nay công ty đã nhận được vài đơn đặt hàng, tất cả mọi người rất phấn khích.”
Mạnh Yên nghiêm túc ngồi thẳng, "Trời lạnh có thể làm được sao?" Đây là việc quan trọng, nghe ngóng nghĩ cách là trách nhiệm của cô.
"Có thể được, có thể không. Mà họ đã bắt đầu làm việc được mấy ngày."
"Chưa tới hai tháng nữa tới lễ mừng năm mới." Mạnh Yên có chút ảo não nhíu mày, "Ban đầu chúng ta định đợi đến mùa xuân mới bắt đầu." Lúc này khai trương có chút không đúng lúc.
"Anh nhất thời quên việc này, nhưng mà cũng không sao." Diệp Thiên Nhiên đã sớm nghĩ đến vấn đề này, cũng đã nghĩ đến phương án giải quyết, "Bọn họ muốn trở về quê ăn mừng thì chúng ta sẽ chi tiền vé, không muốn trở về chúng ta sẽ đưa phí mừng năm mới."
Mà căn nhà kia đã sửa xong, Diệp Thiên Nhiên chọn một ngày dẫn Mạnh Yên đi xem.
Mạnh Yên dạo một vòng trong phòng, hài lòng gật đầu, "Không tệ, quả nhiên kết quả như mong muốn. Anh cảm thấy thế nào?" Đây hoàn toàn là đánh giá dựa theo ước muốn của cô.
Diệp Thiên Nhiên nhìn sàn nhà bằng gỗ sáng loáng, tường trắng như tuyết, đèn thủy tinh nhiều màu, kéo cô đi tới phòng ngủ, vươn tay nói, "Anh cũng cảm thấy rất hài lòng, nhưng mà anh thích nhất là mấy cái đèn kia."
Mạnh Yên theo ngón tay của anh nhìn sang, là đèn tạo hình giống mặt trăng, mặt trên còn có điểm sáng. "Đây chính là món đồ tốt anh tìm ở cửa hàng vật liệu xây dựng?" Trước đó vài ngày gương mặt anh thần bí nói bận rộn, hôm nay mới biết là vì dãy đèn này.
"Ừ, đẹp không?"
Mạnh Yên đến gần mấy bước nhìn kỹ, "Đẹp, nếu như buổi tối tắt hết đèn chỉ mở dãy đèn này, nhất định sẽ rất lãng mạn."
Diệp Thiên Nhiên cười híp mắt nói, "Vậy lần sau chúng ta thử một chút."
Mạnh Yên liếc anh, "Em cũng không thể qua đêm bên ngoài."
"Tìm đại lý do ra ngoài." Diệp Thiên Nhiên cố gắng khuyên.
Mạnh Yên cười cười, tránh đi đề tài nói chuyện có hơi mập mờ, "Đừng lộn xộn, chỗ này còn trống, anh không mua đồ gì sao?"
Diệp Thiên Nhiên hiểu rõ xoa xoa tóc của cô, bỏ qua cho cô, "Anh chờ em cùng đi." Dù sao bọn họ cần thời gian để nghiên cứu vấn đề này.
"Sao phải chờ em? Anh tự đi mua đi." Mạnh Yên né đi, tránh khỏi tay của anh. Người này cũng tập thành thói quen, lần nào cũng vậy.
"Mắt thẩm mỹ của em tốt hơn anh." Gương mặt Diệp Thiên Nhiên nịnh hót.
Mạnh Yên liếc mắt, đồ nịnh bợ, nhưng mà trong lòng thầm thoải mái. Khẽ đắc ý ngẩng đầu lên, giọng khoe khoang, "Những việc này mắt thẩm mỹ của em có là gì chứ?"
Ngược lại Diệp Thiên Nhiên cười to, dáng vẻ của cô nhóc này thật đáng yêu. Cười hồi lâu mới nói, "Vậy đi thôi, mua đồ xong anh mời em ăn cơm, muốn ăn cái gì?"
Vừa rồi Mạnh Yên còn bị anh cười trong lòng bốc lửa, nghe được câu này ánh mắt sáng lên, "Lẩu."
Trời lạnh mà đi ăn lẩu là một cách hưởng thụ tuyệt vời nhất, mới suy nghĩ tới đã chảy nước miếng.
Gương mặt Diệp Thiên Nhiên cưng chiều, "Tốt, vậy chúng ta đi ăn món lẩu em thích nhất."
Hai người đến cửa hàng bán đồ dùng trong nhà trong thành phố, đầu tiên đi chọn giường, xem hồi lâu cũng không hài lòng.
Diệp Thiên Nhiên kéo tay của cô chuyển tới một cửa tiệm, "À, chúng ta vào cửa hàng này chuyên kinh doanh...xem một chút đi."
Mạnh Yên ngẩng đầu nhìn, trong ấn tượng đây là cửa tiệm rất nổi tiếng, trên mạng nói chất lượng rất tốt, kiểu dáng cũng mới mẻ độc đáo.
Vào xem một vòng, ánh mắt sáng lên, quả nhiên đồ dùng không tệ.
Một người nhân viên bán hàng mỉm cười chủ động chào đón, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng giới thiệu những kiểu dáng giường khác nhau.
Mạnh Yên vừa nghe vừa nhìn, thỉnh thoảng dừng lại nghiên cứu một phen, hỏi mấy câu. Một vòng đi dạo, trong lòng đã có quyết định.
Rốt cuộc nhân viên dừng giới thiệu hỏi, "Hai vị, đã nhìn trúng bộ nào?"
Diệp Thiên Nhiên cúi đầu nói, "Tiểu Yên, em quyết định đi."
Mạnh Yên chỉ vào một bộ kết hợp bốn món mày vàng nhạt, "Bộ kia không tệ." Giường lớn, tủ đầu giường, tủ TV và tủ treo quần áo cũng đầy đủ hết, là kiểu dáng mới nhất.
"Mắt thẩm mỹ của cô thật tốt, bộ kia là bộ bán chạy nhất trong cửa hàng..." Ánh mắt nhân viên kia sáng lên không ngừng nói.
Diệp Thiên Nhiên nhíu mày dứt khoát hỏi, "Bao nhiêu tiền?" Chờ người này nói xong, cũng không biết phải đợi tới khi nào?
Nhân viên bán hàng cười tươi như hoa, "Không mắc, chỉ tám ngàn tám đồng." Không ngờ hai người kia có vẻ không lớn tuổi lắm, nhưng trong túi có tiền. Thật may là cô ta đã không uổng công giới thiệu, xem ra có thể thuận lợi buôn bán.
"Hình như có hơi đắt." Mạnh Yên vừa nghe giá tiền này định bỏ cuộc nửa đường.
"Cô gái, không đắt đâu." Nhân viên bán hàng sốt ruột bày cách, bắt đầu điên cuồng chào hàng, "Chúng tôi rất chú trọng vật liệu, đặc biệt mời nhà thiết kế bên nước ngoài về, đúng rồi là người đứng đầu..."
"Được, ghi hóa đơn đi." Diệp Thiên Nhiên có chút nhức đầu, người này nói quá nhiều, đến mức nước miếng sắp phun lên mặt anh.
"Ai, đừng nóng vội, nên suy xét kỹ." Mạnh Yên lắc tay của anh khuyên can. Số tiền kia so với đồ dùng lúc này, còn rất đắt.
"Không cần phải suy nghĩ nhiều, bạn học em thật tinh mắt, bộ này đáng giá." Nhân viên bán hàng nói xong một hơi, đột nhiên lộ ra nụ cười mập mờ, "Hai vị là người yêu phải không? Cô bé thật may mắn, bạn trai cô lại sảng khoái như vậy."
Mặt Mạnh Yên đỏ lên, vội vàng lắc đầu, "Tôi... Chúng tôi là anh em." Bọn họ rõ ràng như vậy sao? Chỉ cần ở gần nhau một chút đã bị mọi người nhận ra, vậy người khác thì sao? Còn có người nhà của cô bạn bè nữa? Có phải cũng đã nhìn ra? Nói như vậy thì thảm rồi. Chẳng qua đến nay hình như không ai nói, nếu như ba cô biết, nhất định sẽ ngăn cản hai người bên nhau, đối với chuyện này, Mạnh Yên rất tin tưởng.
Diệp Thiên Nhiên nghe lời này xong gương mặt tối lại.
"Anh em? Thật ngại quá là tôi nhìn nhầm." Nhân viên cửa hàng khẽ khinh thường, làm gì có anh em nào từ đầu đến cuối nắm tay nhau? Muốn qua mặt cô, bọn họ còn thua xa. "Tôi ghi hóa đơn trước, chờ một chút, lập tức sẽ xong ngay."
Thừa dịp nhân viên bán hàng đi, Mạnh Yên lắc tay của anh, lấy lòng nhìn anh cười, "Đừng tức giận, dù thế nào người ngoài..."
Diệp Thiên Nhiên nghiêm mặt, không chịu cúi đầu nhìn cô, "Em sợ người khác biết quan hệ của chúng ta sao?"
Mạnh Yên thấy dáng vẻ lấy lòng cũng vô dụng, trong lòng khó chịu, hất tay của anh ra, "Anh bị gì vậy? Không phải nói phải giữ kín bí mật sao?" Cô lại không làm sai, sao lại có thái độ với cô?
Ngược lại cơn tức giận của Diệp Thiên Nhiên biến mất, nói thì nói thế, nhưng lúc nghe cô nói với người khác hai người là anh em, ngực của anh liền cảm giác không thoải mái.
Mạnh Yên len lén nhìn anh, thấy sắc mặt của anh không còn đen như vậy, không khỏi cười nói, "Được rồi, đừng tức giận, ban đầu chúng ta đã nói qua, không phải anh An với chú Ân cũng không biết sao?" Lần này hiệu quả cũng không tệ lắm, sau này còn có thể dùng chiêu này. Hì hì.
Đồ ngốc, chỉ e là hai người kia đã sớm biết quan hệ của hai người, chỉ không nói ra ngoài miệng thôi, cô thật sự cho là có thể lừa được mọi người sao? Cô bé ngốc!
Diệp Thiên Nhiên bình tĩnh, "Vậy cũng không cần phải một mực phủ nhận như vậy."
"Ai, hai người cùng đi mua giường, người ta sẽ nhìn em như thế nào?" Mạnh Yên mất hứng mặt xị xuống, cô cũng không muốn người khác nghĩ cô là người con gái dễ dãi tùy tiện sống chung trước khi kết hôn.
Thì ra là vậy, ngược lại anh không nghĩ tới chuyện này, nhanh chóng nở nụ cười, "Là lỗi của anh, cho em đánh anh đó."
Mạnh Yên cố ý ngẩng cao đầu mặc kệ anh, "Hừ, đánh anh một cái? Tay em đau chứ được gì."
"Vậy..." Diệp Thiên Nhiên muốn tiếp tục lấy lòng mấy câu.
Bị nhân viên bán hàng đi tới cắt lời, "Cậu bé, mời đến quầy thu ngân trả tiền."
Hai người không tranh cãi nữa, đến quầy thu ngân trả tiền nhận hóa đơn, ghi địa chỉ giao hàng, lúc này nhân viên bán hàng nhiệt tình nói một câu ‘Hẹn lần sau trở lại’.
Hai người tay nắm tay lại trước sau mua rất nhiều đồ, tốn một số tiền lớn. Đi dạo từ hoàng hôn đến lúc màn đêm buông xuống, bây giờ Mạnh Yên đã mệt nhừ. Đi bộ cũng tiêu hao sức lực thật.
Tìm quán lẩu, trong tiệm đèn đuốc sáng choang đầu người di chuyển, đập vào mắt đều là nồi lẩu nóng hổi. Dù chưa ăn nhưng cũng cảm giác ấm áp trong lòng.
Hai người ngồi xuống ghế gọi phần lẩu hầm xương. Mạnh Yên nhìn màu nước lẩu trắng cuồn cuộn trong nồi, mùi thơm nức mũi, tâm tình không khỏi cảm thấy vui vẻ.
"Đừng vội." Diệp Thiên Nhiên thấy dáng vẻ cô thèm nhỏ dãi, trong lòng buồn cười, "Đợi lát nữa."
"Em còn đói hơn anh." Mạnh Yên nhìn chằm chằm nồi không đảo mắt.
"Vậy chúng ta gọi một phần điểm tâm để lót bụng." Diệp Thiên Nhiên vươn tay ra muốn gọi người phục vụ.
"Không muốn, em muốn ăn đồ trong nồi." Mạnh Yên bận rộn kéo tay của anh xuống, lúc này cũng không có hứng thú với bất kỳ đồ điểm tâm gì.
Diệp Thiên Nhiên nhìn về phía nồi lẩu nói, "Vậy vớt đậu hũ trước, không cần nấu vẫn ăn được."
Cũng đúng, Mạnh Yên thèm nhỏ dãi nhanh chóng gắp mấy miếng đậu hũ khô chấm qua gia vị rồi bỏ vào trong miệng, nhất thời cảm thấy một hồi thỏa mãn. Ăn rất ngon.
Diệp Thiên Nhiên lắc đầu, cô bé này chỉ có chú ý chuyện ăn. "Tuần sau công ty khai trương, em cũng đến tham gia đi."
"Tuần sau ? Không được." Trong miệng Mạnh Yên đầy thức ăn.
"Tại sao?" Diệp Thiên Nhiên không hiểu nhìn về phía cô.
Mạnh Yên mơ hồ, "Anh quên? Hôm đó là sinh nhật của Phương Phương."
Anh vỗ vỗ trán, đúng là quên, "Vậy đến lúc đó em giúp anh chọn một món quà cho Phương Phương."
"Được." Mạnh Yên gật đầu, không hề nâng mắt lên nhìn.
"Nhưng tuần sau chúng ta không thể gặp mặt." Trên mặt Diệp Thiên Nhiên có chút rầu rĩ, "Trước ngày khai trương sẽ rất bận rộn, anh phải đi hỗ trợ."
Cuối cùng Mạnh Yên cũng nuốt xong thức ăn trong miệng, thuận miệng nói, "Thỉnh thoảng không gặp cũng tốt, tránh việc ở chung một chỗ nhiều sẽ phát chán."
Diệp Thiên Nhiên nâng mắt, giọng nói lạnh như băng, "Em chán sao?" Nếu cô dám gật đầu, thế nào anh cũng bóp chết cô.
Đôi đũa trong tay Mạnh Yên dừng một chút, ngẩng đầu cẩn thận cười nói, "Ặc? Em chỉ ví dụ thôi."
"Anh không thích ví dụ này." Diệp Thiên Nhiên hung hăng trợn mắt nhìn cô, "Anh ước gì có thể ngày ngày gặp em, em lại không có lương tâm nói ra những lời này, thật khiến cho người ta đau lòng."
Mạnh Yên cười ngây ngô mấy tiếng, "Ha ha, em... Em sẽ nhớ anh."
Diệp Thiên Nhiên nhìn hồi lâu quyết định bỏ qua cho cô, "Mấy ngày nay công ty đã nhận được vài đơn đặt hàng, tất cả mọi người rất phấn khích.”
Mạnh Yên nghiêm túc ngồi thẳng, "Trời lạnh có thể làm được sao?" Đây là việc quan trọng, nghe ngóng nghĩ cách là trách nhiệm của cô.
"Có thể được, có thể không. Mà họ đã bắt đầu làm việc được mấy ngày."
"Chưa tới hai tháng nữa tới lễ mừng năm mới." Mạnh Yên có chút ảo não nhíu mày, "Ban đầu chúng ta định đợi đến mùa xuân mới bắt đầu." Lúc này khai trương có chút không đúng lúc.
"Anh nhất thời quên việc này, nhưng mà cũng không sao." Diệp Thiên Nhiên đã sớm nghĩ đến vấn đề này, cũng đã nghĩ đến phương án giải quyết, "Bọn họ muốn trở về quê ăn mừng thì chúng ta sẽ chi tiền vé, không muốn trở về chúng ta sẽ đưa phí mừng năm mới."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook