Tách trà đã nguội.

Hai cụ già ngồi đối diện nhau đều đã già lọm khọm. Tay ông cụ run run lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ bỏ túi, bề mặt chiếc đồng hồ đã bị hỏng, không có thợ sửa đồng hồ nào có thể sửa chữa được nữa, cũng giống như mái hiên đổ nát và nếp nhăn trên mặt người, đều không thể sửa được.

Ông đặt chiếc đồng hồ xuống trước mặt bà cụ: “Sáu mươi hai năm, trả vật về chủ cũ.” Ông khóc, khóc không thành tiếng, cũng không có giọt nước mắt nào. Con người tới lúc gần đất xa trời, đến cả nước mắt cũng đã cạn khô.

Đạo diễn hô cắt, Kiều Hạn Văn nhìn đồng hồ rồi đứng dậy. Thấy Lâm Xuân Nhi ngồi bên cạnh nước mắt rơi đầy mặt.

“Tẩy trang bây giờ luôn à?” Trợ lý hỏi anh ta. Anh ta lắc đầu: “Đợi lát nữa đi.” Anh ta đi xuyên qua đám đông đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Xuân Nhi, rút khăn giấy đưa cho cô. Lâm Xuân Nhi hơi xấu hổ, cô cầm lấy khăn giấy lau nước mắt: “Xin lỗi, do mọi người diễn tốt quá.”

Kiều Hạn Văn nhìn Lâm Xuân Nhi bằng khuôn mặt già nua chín mươi tuổi. Hai mắt cô sưng đỏ, hiển nhiên đã khóc khá lâu. Lúc trước Kiều Hạn Văn đã từng diễn cảnh này rồi, anh ta cũng mãi không thể hoàn hồn lại được. Anh ta là một người say mê diễn xuất, cả đời chìm đắm trong những vở diễn, rất ít khi có vai diễn nào cả đời trôi chảy viên mãn. Anh ta ngồi bên cạnh Lâm Xuân Nhi, đợi cô bình tĩnh lại, nghe cô hít sâu một hơi, trông cô có vẻ đã ổn rồi, anh ta mới vỗ vai cô rồi đứng dậy.

Nhị Thiến dẫn người theo anh ta vào phòng trang điểm, Lâm Xuân Nhi ngồi bên ngoài xem lần cuối đoạn phim đã hoàn thành về bà La San. Họ đã lên kế hoạch hôm nay sẽ đưa lên mạng, đoạn phỏng vấn bà La San chỉ là một trong những nhân vật của chuyến đi Tân Cương lần này, nhưng Lâm Xuân Nhi lại đặc biệt để ý đến câu chuyện này. La San, liệu bà có thể gặp được người yêu của mình khi còn sống không? Trong đời bà liệu có được cảnh vui như hôm nay Kiều Hạn Văn diễn không? Một cảnh vui đến cuối đời, cuối cùng bà cũng có thể cũng được ngồi bên người ấy, từ nay về sau sẽ quên đi quãng thời gian hoang vắng đó.

“Cáp Ngô Lặc, đăng đi.” Lâm Xuân Nhi nói với Cáp Ngô Lặc.

“Chị Xuân Nhi vẫn chưa đặt KPI cho series này.” Cáp Ngô Lặc nhớ ra chuyện này, từ trước đến nay Lâm Xuân Nhi luôn sống theo phương châm hành động phải có kết quả.

“Giúp đỡ nông dân thì không để KPI, chúng ta chỉ làm hết sức mình là được. Đấy coi như là một kiểu thăm dò, cũng có thể coi là cống hiến cho xã hội đi.” Lâm Xuân Nhi trả lời.

“Được.” Cáp Ngô Lặc hiểu rõ ý thức sứ mệnh dở hơi đó của Lâm Xuân Nhi, ý thức sứ mệnh của cô còn lây nhiễm cho cậu, thúc đẩy cậu trở thành người tốt, người có ích cho xã hội.

Lâm Xuân Nhi cất điện thoại, đi đến phòng trang điểm của Kiều Hạn Văn nhìn anh ta tẩy trang. Khuôn mặt của anh ta được bao phủ bởi một lớp phấn rất dày, giờ đang được rửa sạch từng chút một. Anh ta đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi mở mắt ra thì thấy Lâm Xuân Nhi đang vẫy tay với nhân viên của đoàn, yêu cầu họ cho thêm vài cái ghế.

“Khoản đầu tiên đã gửi ngày hôm qua rồi, cô nhận được chưa?” Kiều Hạn Văn hỏi cô.

Thợ trang điểm dừng tay lại, quay đầu nhìn Lâm Xuân Nhi.

“Nhận được rồi, cảm ơn anh.”

“Chuyện nên làm mà. Khi nào dữ liệu sẽ được gửi về?” Kiều Hạn Văn hỏi tiếp.

“Gửi về theo tuần, dữ liệu của tuần trước sẽ được đồng bộ hóa trước mười hai giờ sáng thứ Hai hàng tuần.” Lâm Xuân Nhi nói với Kiều Hạn Văn về công việc đồng bộ hóa dữ liệu của họ, lấy thời gian theo tuần, cũng có tính theo tháng, theo quý và nửa năm, họ sẽ tổng kết số liệu và đánh giá lại.

“Tốt quá. Vất vả cho mọi người rồi.” Có lẽ vì hôm nay Kiều Hạn Văn đóng một cảnh bi thương nên cả người như bao trùm sắc thái bi thương. Ánh mắt anh ta rơi vào Lâm Xuân Nhi trong gương. Lâm Xuân Nhi đã mở máy tính ngồi đó bắt đầu làm công việc khác. Phải sau vài lần gặp Lâm Xuân Nhi, Kiều Hạn Văn mới nhận ra rằng cô thực sự làm việc cần mẫn hơn những người khác. Kính nghiệp, thực tế, chân thành, chuyên nghiệp, rất đáng được tôn trọng.

Lâm Xuân Nhi bận rộn liên tục bảy tám ngày không có cuối tuần. Mà cô bận rộn làm việc vất cả như vậy cũng chỉ vì chuyến “hiệp khách hành” vào dịp Giáng sinh kia. Hiếm khi có được một kỳ nghỉ dài hiếm hoi nên cô rất muốn tự thưởng cho mình. Cảnh mưa bụi ở Giang Nam có thể xoa dịu lòng người. Trên máy tính của cô đang mở đến bảy cái ppt, là báo cáo cuối cùng của các dự án trước đó và kế hoạch cho các dự án tiếp theo. Tiểu Hỷ làm việc đã khá chắc tay, chỉ cần sửa đổi vài chỗ thôi. Lâm Xuân Nhi chia sẻ một số ý kiến của mình với anh ta, nhưng cũng không có ý ép buộc đối phương phải làm theo: “Cậu tự xem đi, chị chỉ đề nghị một chút thôi.”

“Ok, chị Xuân Nhi. Chị nói rất đúng, em sẽ sắp xếp người sửa.”

“Tiệc mừng sinh nhật tháng Mười Hai là ngày nào?” Lâm Xuân Nhi hỏi.

“Ngày mai.”

“Nhưng chị còn chưa chuẩn bị quà sinh nhật …” Lâm Xuân Nhi bận rộn quá nên đã quên mất chuyện này.

“Nhị Thiến mua rồi, chị không cần lần nào cũng tự mình đi chọn đâu.” Tiểu Hỷ nhắc nhở.

“Nên thế mà.” Lâm Xuân Nhi gửi icon mặt cười qua, sau đó đóng máy tính đi tới trước mặt Kiều Hạn Văn: “Joe, lát nữa tôi có việc phải đi, Nhị Thiến và mấy người khác sẽ ở lại đến lúc kết thúc.”

“Đi đâu vậy?”

“Ngày mai công ty tổ chức sinh nhật cho các nhân viên sinh tháng Mười Hai, tôi còn chưa chuẩn bị quà nên muốn ra ngoài xem thử.” Lâm Xuân Nhi nói thật.

“Tôi cũng muốn chọn một món quà sinh nhật cho chị Cẩn, tiện đi cùng nhau luôn.” Kiều Hạn Văn nói.

“… Quà anh mua với quà tôi mua chắc không thể mua cùng một chỗ đâu.”

“Chị Cẩn cũng không kén chọn đâu mà.” Kiều Hạn Văn chỉ vào tim mình: “Thật ra là muốn ra ngoài đi dạo.”

Lâm Xuân Nhi cũng hiểu phần nào tâm tình của anh ta nên gật đầu: “Được. Nhị Thiến, mọi người đi cùng nhé? Tiện thể chọn quà giúp chị luôn.” 

Kiều Hạn Văn biết cô đang muốn tránh hiềm nghi nên im lặng không nói gì. Sau khi tẩy trang xong và chào tạm biệt mọi người ở phim trường, mọi người cùng đi mua sắm. Nơi Lâm Xuân Nhi đến mua quà nằm trong một con hẻm sau trường đại học, con hẻm khuất giữa những tòa nhà cao tầng, trong đó có rất nhiều cửa hàng nhỏ khá độc đáo.

Trên điện thoại di động của Lâm Xuân Nhi là tên của vài nhân viên có ngày sinh vào tháng Mười Hai, người nào cũng đều có cá tính, có sở thích riêng. Cô đi vào trong cửa hàng lựa chọn cẩn thận. Kiều Hạn Văn đi cùng cô, thỉnh thoảng sẽ có người nhìn anh ta, nhưng vành nón của anh ta đã hạ thấp, lại đeo khẩu trang nên khó mà nhận ra là ai.

Kiều Hạn Văn vào ngành từ rất sớm, phòng làm việc của anh ta luôn do Vương Cẩn phụ trách nên không biết văn hóa doanh nghiệp hiện tại là như thế nào. Anh ta hỏi Nhị Thiến: “Bây giờ sếp còn cần phải đích thân đi chọn quà sinh nhật cho nhân viên nữa à?”

Nhị Thiến vội lắc đầu: “Chắc ở những công ty khác không như vậy đâu? Nhưng chị Xuân Nhi nói làm việc trong một công ty mới thành lập thực sự không dễ dàng với mọi người, nên cần chăm sóc nhân viên thật tốt. Ngoài món quà do công ty chuẩn bị, chị ấy sẽ tự chọn một món quà riêng.”

Kiều Hạn Văn gật đầu, đi tới bên cạnh Lâm Xuân Nhi, thấy cô cầm một quyển sổ bằng da có thêu tay. Kiều Hạn Văn nhìn thử, quả nhiên không rẻ. Lâm Xuân Nhi quay lại nói với Nhị Thiến: “Tặng cái này cho Lưu Vũ được không? Cô bé thích viết sổ tay, tặng một cuốn sổ nhé.” Nhị Thiến cầm tới nhìn kỹ: “Chị chọn hay ghê, chắc chắn Lưu Vũ sẽ thích.”

“Còn quà của chúng ta thống nhất là món gì?” Lâm Xuân Nhi hỏi cô ấy, cô lo là mua nhiều quá.

“Là kem mắt lamer với melatonin chị gợi ý.”

“Đúng rồi, chị muốn mọi người ngủ ngon, đừng để quầng thâm mắt.” Cường độ công việc của một công ty mới thành lập rất căng thẳng, công ty Lâm Xuân Nhi lại kén chọn nhân viên cho nên mọi người đều rất bận. Nhưng dù vậy tỷ lệ nhân viên nghỉ việc hàng năm của công ty lại chưa đến năm phần trăm. Công ty luôn rất hào phóng với đội ngũ đối tác và sẵn sàng chi tiền cho nhân viên, văn hóa doanh nghiệp và công tác chăm sóc nhân viên được thực hiện tốt không thua kém các công ty lớn, nên rất nhiều người đều không muốn rời đi. Thậm chí không những không muốn đi mà còn làm việc càng chăm chỉ hơn. Do đó hiệu suất mỗi năm lại càng tốt lên, có xu hướng sẽ âm thầm kiếm được khá nhiều tiền.

“Hào phóng thật đấy.” Kiều Hạn Văn ở bên cạnh khen ngợi.

Lâm Xuân Nhi quay đầu nhìn anh ta: “Không phải tiền lương bình quân hàng năm cho nhân viên phòng làm việc của anh là năm trăm nghìn trở lên sao?”

Kiều Hạn Văn nhún vai: “Tôi chỉ làm việc trả tiền thôi.” Tiền là cách giải quyết đơn giản và trực tiếp nhất.

“Vậy cũng rất hào phóng mà.” Lâm Xuân Nhi khen ngợi từ tận đáy lòng. Sau vài lần tiếp xúc, Kiều Hạn Văn đã không còn đối chọi gay gắt với cô như trước nữa, hai người cũng có thể nói chuyện ôn hòa với nhau vài câu.

Lâm Xuân Nhi lại xoay người đi chọn quà, Kiều Hạn Văn cũng lấy đồ giống đồ cô mua, khi cô đi một vòng xong thì Kiều Hạn Văn đã mua trọn bộ quà giống y đúc cô.

“Tất cả đều cho chị Cẩn hết sao?” Lâm Xuân Nhi hỏi.

“Ừ.”

Lâm Xuân Nhi liếc nhìn anh ta, đúng là người chỉ biết đi đóng phim, không hề hiểu gì về chuyện đối nhân xử thế. Nhưng cũng không đến lượt cô nhắc nhở anh ta. Thế là một đoàn người cùng đi ra khỏi ngõ rồi giải tán ai đi đường nấy.

Kiều Hạn Văn đến phòng làm việc, thấy có mấy người đang làm, anh ta phát quà cho từng người, thấy vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui sướng của họ, anh ta thầm nghĩ phương pháp của Lâm Xuân Nhi cũng khá hữu dụng. Thế là anh ta gọi cho Vương Cẩn: “Tuyển một người chuyên về văn hóa doanh nghiệp đi.”

“Hả?”

Kiều Hạn Văn cúp điện thoại.

Lâm Xuân Nhi về đến nhà, thấy lọ nước hoa mình mua đã tới. Cô nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn chín giờ, nhưng cũng không tính là quá muộn, thế là cô liền gọi điện thoại cho Tống Thu Hàn: “Cậu làm xong việc rồi à?”

“Vừa định về khách sạn.”

“Được. Vậy tớ đến chỗ cậu nhé?”

“Hả?” Từ lúc gặp nhau hôm làm đề án hôm trước, Tống Thu Hàn vẫn chưa có cơ hội gặp lại cô, cả hai đều muốn hoàn thành công việc quan trọng trước lễ Giáng sinh.

“Nước hoa đến rồi.”

“Cậu đừng vất vả làm gì, để tớ đến chỗ cậu.” Tống Thu Hàn nhìn đồng hồ liền đoán ra cô vừa về đến nhà, anh lo buổi tối cô ra ngoài sẽ không an toàn: “Tớ đi lấy xe.”

Từ xa đã thấy Lâm Xuân Nhi đứng đợi ở cổng khu phố, cô che người rất kín, sợ sẽ bị lạnh. Anh xuống xe mở cửa cho cô: “Lên xe rồi nói.”

Lâm Xuân Nhi lên xe, lấy ra lọ nước hoa từ trong túi áo khoác của cái áo lông to sụ, đưa cho Tống Thu Hàn: “Đây.”

Tống Thu Hàn không giấu được tâm trạng đang rất tốt: “Mua thật à?”

“Thế là cậu nói đùa tớ à?” Lâm Xuân Nhi vươn tay ra muốn giật lại, Tống Thu Hàn vội vàng giấu tay ra sau lưng, sau đó cười thành tiếng: “Tặng rồi còn muốn đòi lại hả?” Tay kia chỉ vào trán Lâm Xuân Nhi, đẩy đầu cô vào lưng ghế phụ. Sau đó anh mở lọ nước hoa ra xịt thử: “Có mùi giống của khách sạn Aman.”

“Có lần ở ké trong đó nên mới có ý tưởng mua nước hoa này.”

“Ở ké à, tội ghê không. Lần sau tớ mời.” Tống Thu Hàn cẩn thận cất lọ nước hoa vào túi, sau đó nghiêng người nhìn Lâm Xuân Nhi: “Mấy ngày nay bận lắm hả?”

Lâm Xuân Nhi gật đầu: “Bận lắm. Cậu thì sao?”

“Tớ cũng bận, may là sắp được đi nghỉ phép rồi.” Anh nói đến đây thì dừng lại: “Nếu cậu đã thích Aman như thế, vậy đến Hàng Châu đổi sang ở trong Amanfayun* nhé?”

(*: Aman là một thương hiệu khách sạn, còn Amanfayun là tên chuỗi khách sạn của Aman ở Hàng Châu)

Lâm Xuân Nhi vội lắc đầu: “Đừng, xa hoa quá.”

Lâm Xuân Nhi không phải người sống xa xỉ. Ngoài những chi tiêu cần thiết và tiền tiết kiệm thì hàng năm cô đều dành một phần đáng kể trong thu nhập để làm từ thiện. Một đêm ở trong Aman tiêu tốn mấy chục nghìn, thế thì cô đau lòng chết mất. Lần duy nhất cô vào đó là lần chú Trương về nước, một người bạn giàu có của ông tổ chức hoạt động trải nghiệm ở Aman nên ông đã đưa cô đi, chỉ cần trải nghiệm một lần là đủ.

Tống Thu Hàn không nói nữa, anh nói với Tiêu Tình trong điện thoại: “Đặt giúp tôi ba phòng ở Amanfayun hai đêm 29, 30 tháng 12, tôi trả tiền.” Sau đó anh cất điện thoại hỏi Lâm Xuân Nhi: “Ăn cơm chưa?”

Lâm Xuân Nhi lắc đầu: “Định về nấu mì.”

“Ăn khuya không?” Tống Thu Hàn đề nghị.

“Được đó!” Mắt Lâm Xuân Nhi sáng lên: “Trần Khoan Niên và Tiêu Muội đi hẹn hò cũng sắp về rồi.”

Hai người rất ăn nhịp với nhau.

Lâm Xuân Nhi lập tức lấy điện thoại ra gọi đồ ăn, tôm càng, thịt xiên và bia. Nghĩ đến chuyện ăn uống thì nam nữ trên đời này đều như nhau, vốn dĩ bận rộn bôn ba kiếm kế mưu sinh cũng chỉ vì một bữa cơm thế này.

Tống Thu Hàn ấn từ chối cuộc điện thoại của Phương Gia Lỵ, anh chỉ muốn có được một buổi tối bình yên.

“Có việc gì?” Tống Thu Hàn hỏi cô ta.

“Anh có thể đến buổi họp báo của em không?”

“Xem thời gian thế nào đã.” Anh để điện thoại xuống hỏi Lâm Xuân Nhi: “Cậu có đến buổi họp báo của Phương Gia Lỵ không?”

“Có, sao vậy?”

“Không có gì.”

Tống Thu Hàn muốn có được một buổi tối bình thường mà như chuyện mơ giữa ban ngày. Ông Tống gọi điện tới nên anh bắt buộc phải nghe, nghe thấy đối phương nói: “Chú Phương của con nói Gia Lỵ ở trong nước chưa quen, muốn nhờ con đến buổi họp báo của con bé giúp đỡ chút, tránh để có chuyện ngoài ý muốn.”

Lâm Xuân Nhi chỉ ra ngoài xe, ý bảo cô xuống xe chờ anh. Tay vừa đặt lên nắm cửa Tống Thu Hàn đã giữ lấy cánh tay cô. Anh không thích cô xuống xe, cô tránh lúc anh nghe điện thoại giống như có quan hệ gì đó không rõ ràng với anh vậy, khiến anh rất khó chịu: “Gần đây con hơi bận.”

“Bố biết con bận, nhưng con vẫn có thể tranh thủ thời gian đi đến buổi họp báo mà, bố và chú Phương của con đều không phải người hay đi nhờ vả người khác.”

Tay Tống Thu Hàn buông xuống, nắm chặt cổ tay Lâm Xuân Nhi, anh không cho phép cô xuống xe. Tâm trạng tốt vừa rồi đã bị quét sạch, lông mày anh nhíu lại. Lâm Xuân Nhi vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, ý bảo mình sẽ không xuống xe, sẽ tiếp tục ngồi nghe anh nói chuyện. Lòng bàn tay Tống Thu Hàn đang nắm cổ tay cô hơi nóng lên. Anh nhìn Lâm Xuân Nhi, không muốn đồng ý nhưng lại không thể từ chối. Trong cuộc sống luôn có những tình huống tiến thoái lưỡng nan thế này.

Lâm Xuân Nhi lấy di động ra gõ chữ: “Cùng đến buổi họp báo nhé? Xem xong thì đi ăn món hầm trong nồi sắt ở gần đó luôn?” Cô có trái tim rất tinh tế, chuyện gì cũng hiểu. Tống Thu Hàn không muốn thỏa hiệp nên cô đã cho anh một lựa chọn thay thế. Tống Thu Hà nhận lòng tốt của cô, ánh mắt nhìn cô vô cùng dịu dàng.

“Vâng.” Anh đáp lại bố mình.

“Bố cảm ơn thay chú Phương.”

Bây giờ Lâm Xuân Nhi đã biết suy nghĩ thật sự của Tống Thu Hàn, anh thật sự không muốn kết hôn với Phương Gia Lỵ. Sự khó xử của anh là thật, cô rất muốn giúp anh nhưng lại không biết làm thế nào để giúp, thế là cô vỗ tay anh rồi chỉ vào mình. Tống Thu Hàn ngơ ngác nhìn cô, Lâm Xuân Nhi vội lắm rồi, cô gõ vào trong điện thoại: “Nói cậu có bạn gái rồi đi.”

Tim Tống Thu Hàn đập loạn. Bàn tay nắm lấy cổ tay cô đẫm mồ hôi, cô muốn chiến đấu cùng anh, dùng tư cách bạn thân để đứng ra vì anh, tung ra chiến thuật hoãn binh. Nhưng cô đâu biết rằng lời đề nghị của cô chính là điều anh khao khát, anh không thể làm vậy được. Anh muốn đường đường chính chính đi dạo trên phố cùng cô với tư cách đàng hoàng chứ không phải chỉ là danh nghĩa giả tạo.

Anh cúp điện thoại, quay đầu nhìn Lâm Xuân Nhi: “Chỉ cần là bạn cậu thì cậu đều làm như thế vì họ sao?”

“Người khác không có cảnh ngộ như cậu.”

“Nếu người khác cũng có thì sao?” Tống Thu Hàn muốn biết anh có đặc biệt trong lòng cô không. Anh không đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần một chút là đủ.

“Người khác thì tớ sẽ đề nghị đi thuê một người.”

“Tại sao?”

“Bởi vì cậu là Tống Thu Hàn. Những người khác thì không.”

Tống Thu Hàn nhìn Lâm Xuân Nhi, không biết ánh mắt hiện giờ của mình đang chứa đựng tất cả sự dịu dàng. Lâm Xuân Nhi tránh khỏi ánh mắt anh, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đúng lúc này điện thoại chợt vang lên: “Đồ ăn sắp tới nơi rồi ạ, nhờ chị xuống lầu lấy giúp.”

“Bạn dừng ở trước khu phố nhé, tôi ở ngay đây.” Lâm Xuân Nhi xuống xe như chạy trốn, mặc cho gió đêm thổi mạnh, trong lòng đang nghĩ tại sao vừa rồi mình lại nảy ra suy nghĩ hoang đường giúp người làm niềm vui.

Cô nóng lòng muốn phân biệt suy nghĩ của mình nên tất nhiên không nhìn thấy nụ cười trên mặt Tống Thu Hàn ở phía sau, nụ cười đó chứa đựng cả mùa xuân.



Lời tác giả:

Hãy đến nhân gian một chuyến

Nhìn vào mặt trời kia

Cùng bước chân dạo phố

Bên người mà ta yêu

Bài “Ánh mặt trời mùa hạ” của Hải Tử.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương