Bữa ăn khuya đã tan, Tiêu Muội tiễn Trần Khoan Niên xuống lầu trước, Tống Thu Hàn ở lại thu dọn chén đĩa cùng Lâm Xuân Nhi.

Lâm Xuân Nhi đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Tiêu Muội và Trần Khoan Niên đang hôn nhau dưới gốc cây dưới lầu. Một gốc cây trơ trụi, hai người không nỡ tách rời, toàn bộ cảnh tượng lọt vào mắt cô. Sự ngọt ngào trong tình yêu thực sự rất dễ lây lan, cô chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy rất ngọt. Cô cười khúc khích, quay người đã thấy Tống Thu Hàn đứng cách đó hai bước: “Xem người khác hẹn hò có vui không?”

“Vui.”

… Tống Thu Hàn liếc nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Bao lâu rồi cậu không hẹn hò?”

Lâm Xuân Nhi thật sự đứng đó nghiêm túc đếm ngón tay, một tay đếm không hết lại đếm sang tay kia, sau đó nói: “Sáu năm.”

Sáu năm.

Tống Thu Hàn nhìn cô đầy ẩn ý, Lâm Xuân Nhi hiểu ý nghĩa trong ánh mắt này, liền hỏi thẳng: “Cậu muốn hỏi tớ làm thế nào để giải quyết nhu cầu si.nh lý đúng không?”

Cô hỏi thẳng như vậy khiến Tống Thu Hàn xấu hổ. Lâm Xuân Nhi cười phá lên: “Còn cậu thì sao? Cậu giải quyết thế nào? Cậu có bạn tình cố định không? Hay là... tình một đêm?”

Tống Thu Hàn để cái cốc xuống, chậm rãi xòe tay ra, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Tớ có em gái năm ngón đây.”

“…”

Lâm Xuân Nhi bị dáng vẻ giả vờ nghiêm túc của anh làm cho cười ngất ngưởng, sau khi cười đủ rồi cô quay người đi vào phòng bếp, Tống Thu Hàn vẫn đi theo hỏi cô: “Còn cậu thì sao?”  

“Tớ có em trai năm ngón.” Lâm Xuân Nhi cũng học anh, xòe bàn tay ra nhìn thật nghiêm túc. 

“Chỉ được có thế thôi.” Tống Thu Hàn cười đẩy cô ra khỏi bồn rửa tay: “Để tớ rửa cho.”

Lâm Xuân Nhi cũng không từ chối, cô bưng chén nước nóng đứng bên cạnh nhìn anh cúi đầu rửa chén rất nghiêm túc. Nói chuyện si nh lý cũng không cần phải thấy xấu hổ, cô chọc cánh tay Tống Thu Hàn: “Em gái xinh tươi ngoài đời không tốt hơn em gái năm ngón à?”

“Em trai xinh tươi ngoài đời không bằng em trai năm ngón à?” Tống Thu Hàn hỏi ngược lại cô.

Lâm Xuân Nhi suy nghĩ rồi đáp: “Phụ nữ khác với đàn ông, nếu không có tình yêu thì phần lớn phụ nữ sẽ không ngủ với người đàn ông khác. Còn phần lớn đàn ông đều bị dụ/c vọng kíc h th ích.”

“Ồ. Vậy thì tớ cũng có bạn tình, lát nữa sẽ cho cậu xem.” Tống Thu Hàn rửa chén xong ngẩng đầu nhìn Lâm Xuân Nhi: “Muốn gặp thử không?”

“Cũng được.” Lâm Xuân Nhi gật đầu, sau đó hỏi anh: “Khảo sát đã chỉ ra người ta cực kỳ dễ nảy sinh tình cảm với những người mà mình duy trì quan hệ tình ái lâu dài. Còn cậu thì sao? Cậu có yêu cô ấy không? Cậu không kết hôn là vì cô ấy à? Nếu là vì cô ấy thì sao cậu không nói cho cô ấy biết về chuyện khó xử của cậu, lỡ đâu cô ấy cũng không chỉ muốn dừng lại ở quan hệ thể xác đơn thuần mà muốn tiến xa hơn với cậu thì sao?”

Nghe cô nói như vậy, Tống Thu Hàn cảm thấy người phụ nữ này thật sự khó đỡ vô cùng. Anh chỉ nói đùa một câu mà cô lại nghiêm túc coi là thật. Nhưng anh cũng không giải thích, chỉ rửa tay mặc áo khoác: “Tớ không nhận phỏng vấn của cậu đâu nhé. Nếu cậu muốn nghiên cứu quan hệ giới tính thì tớ có thể giới thiệu cho cậu một chuyên gia, người đó chuyên môn nghiên cứu thu thập mẫu nhóm người.”

Thấy Lâm Xuân Nhi cúi người đi giày bên cạnh mình, anh liền hỏi: “Cậu đi giày làm gì?”

“Tiễn cậu về.”

“Không cần đâu.”

“Tại sao?”

“Cô ấy tới đón tớ, sợ cô ấy gặp cậu sẽ có phiền toái không cần thiết.” Tống Thu Hàn nói như có thật, chỉ thấy Lâm Xuân Nhi hơi sửng sốt, sau đó đứng thẳng lên, giẫm lên gót chân đang đi giày, đẩy cái giày ra: “Vậy tớ không tiễn cậu nữa.”

“Hẹn gặp lại.” Tống Thu Hàn xuống lầu, đi mấy bước anh lại ngẩng đầu nhìn bóng người vụt qua bên cửa sổ tầng năm, chắc là cô tò mò người ngủ cùng anh trông thế nào. Tống Thu Hàn bị sự ngốc nghếch của Lâm Xuân Nhi làm cho tức giận muốn cười. Đầu óc cô quả thật rất nhiều lúc không thể dùng nổi, chỉ có thỉnh thoảng là bỗng dưng thông minh đột xuất thôi. Thế là anh gọi điện cho Lâm Xuân Nhi, nghe thấy cô nhận máy rồi hỏi: “Quên gì à?”

“Cậu vừa nhìn lén đúng không?”

“Tớ nhìn công khai ấy chứ, tò mò mà.”

“Thế thấy được gì?”

“Nhìn thấy bên cạnh cậu không có ai cả.” Lâm Xuân Nhi đáp, rồi lại chạy đến bên cửa sổ, thấy anh vẫn còn đứng một mình.

“Lâm Xuân Nhi, tớ hỏi cậu, cậu tin những gì mình nhìn thấy hay những gì người khác nói?” Tống Thu Hàn hỏi cô.

“Những gì mắt thấy tai nghe.”

“Vậy để tớ quay lại cho cậu biết tớ dùng em gái năm ngón giải quyết nhu cầu si nh lý thế nào nhé?”

Tống Thu Hàn nghe thấy tiếng Lâm Xuân Nhi kêu lên không kịp kìm lại, cuối cùng cũng cười thành tiếng: “Lâm Xuân Nhi, cậu đừng tưởng mới xem show ở Wake Up club một tí thì đã có thể hiểu hết chuyện nam nữ, cậu còn non lắm. Sau này còn phải học hỏi nhiều, tớ sẽ dạy dỗ cậu thật tốt.”

“Hả?”

“Dạy cậu cách phỏng vấn đàn ông chuyện quan hệ khác giới.” Tống Thu Hàn nói rồi cúp điện thoại. Nhớ tới dáng vẻ Lâm Xuân Nhi tháo giày lại không nhịn được cười.

Sau khi Lâm Xuân Nhi cúp điện thoại xong mới hiểu ra Tống Thu Hàn đang trêu chọc mình, trêu chọc bằng dáng vẻ vô cùng nghiêm túc đường hoàng. Cô nhắn tin WeChat cho anh: “Cậu thôi cái kiểu đó đi nhé. Tớ muốn nghiêm túc thảo luận chuyện đó với cậu mà.”

“Được. Vậy chờ đến Giang Nam rồi nghiêm túc thảo luận tiếp nhé. Hai phòng lớn ở Amanfayun, tớ với cậu mỗi người ôm một góc, nếu cần tớ có thể thị phạm cho cậu.” Tống Thu Hàn lại trêu chọc cô.

“… Amanfayun?” Lâm Xuân Nhi chỉ tập trung vào bốn chữ này.

“Đúng, cậu trả phòng ở Hàng Châu đi. Tớ đã đặt phòng ở Amanfayun rồi, chúng mình cùng đi gõ chuông, tu thiền, lễ Phật, nếu có duyên thì xuất gia luôn. Cậu làm ni cô, tớ làm hòa thượng, chúng ta lên núi tu hành, xuống núi lại gặp mặt.” Tống Thu Hàn vốn muốn trêu chọc cô, nhưng lại thấy cô gửi qua mấy chữ: “Amanfayun đắt lắm đấy! Cậu muốn làm gì vậy!”

“Muốn làm việc tớ thích thôi.” Đồ cô mặc trên người toàn mùi của Aman là biết cô thích chỗ đó thế nào: “Có đó không thế?”

“Có.” Lâm Xuân Nhi gửi qua một meme “tôi nghèo quá, đứng cùng bạn trông lạc quẻ lắm”, nói: “Đi theo sếp Tống có cơm ăn.”

“Vậy thì đi theo cho đàng hoàng vào, đừng có đi lạc.” Tống Thu Hàn cầm điện thoại cười tủm tỉm, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, cô vẫn đứng ở cửa sổ trông như cô ngốc.

Ở bên kia Trần Khoan Niên đang ghé tai nói với Tiêu Muội, lời anh ta nói ra tất nhiên không phải chuyện gì hay ho: “Em xem, bình thường em bận nghiên cứu như vậy, còn công việc của anh cũng không nhàn rỗi. Chúng mình yêu nhau mấy tháng rồi mà gặp nhau được mấy lần? Thế này thì không ổn. Hay là lúc đến Chiết Giang em đừng ngủ cùng phòng với Lâm Xuân Nhi nữa, em ngủ với anh đi. Em xem, anh đã đặt một phòng giường lớn có tầm nhìn ra xa rồi, chúng mình nằm bên bờ thưởng thức dòng nước, đừng lãng phí tiếng nước, mình cũng phải làm ra tí động tĩnh…”

Anh ta nói lan man toàn những câu không đâu vào đâu, nhưng Tiêu Muội đã hiểu đại ý trong đó, ý là chuyến này đi Chiết Giang anh đây phải thịt được em. Tiêu Muội cười khúc khích hỏi anh ta: “Anh âm mưu chuyện đó bao lâu rồi?”

“Cũng không lâu lắm. Bắt đầu từ hôm hôn em trên xe. Anh không phải cậu chủ Tống kia, có ý đồ xấu toàn giấu trong lòng. Anh đây có ý đồ xấu với em thì anh nói thẳng luôn, từ hôm anh hôn em xong đến giờ anh vẫn ăn không ngon ngủ không yên đây này. Em cứ liệu mà làm đi!”

“Sao em lại phải liệu mà làm?” Tiêu Muội giả vờ nhướng mắt: “Em không làm đấy!” Sau đó đẩy anh ta ra, suýt chút nữa đã đẩy vào trong ngực Tống Thu Hàn.

Tống Thu Hàn giơ tay ra ngăn Trần Khoan Niên lại, trêu Tiêu Muội: “Sức lực mạnh quá nhỉ.”

Trần Khoan Niên tiến tới giữ lấy mặt Tiêu Muội, nói giọng hung ác: “Em cứ chờ đó cho anh!” Anh ta làm bộ hung dữ mà chẳng hù được người, trong mắt chỉ toàn ý cười.

“Em chờ đó.” Tiêu Muội bỏ lại câu nói này rồi chạy đi.

Trần Khoan Niên nhìn cô ấy chạy đi rồi hỏi Tống Thu Hàn: “Sao giờ mới ra vậy?”

“Cậu quẳng lại cả đống bát đĩa, lại còn chê tôi ra chậm hả?”

“Chẳng phải muốn cho cậu có cơ hội thân thiết với bạn thân nhất à!” Trần Khoan Niên nói lý lẽ hùng hồn: “Thế nào, nói chuyện gì với bạn thân nhất thế? Ở chung vui không? Bạn thân nhất của cậu có miệng lưỡi lanh lợi không?” Trong suy nghĩ của Trần Khoan Niên, Lâm Xuân Nhi là hình mẫu điển hình của kiểu người mồm miệng nhanh nhẹn, từ trong miệng cô không thể nghe được một câu nào đàng hoàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương