Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
-
Chương 51
Tiêu Tình chọn một nhà hàng Nga có danh tiếng lâu đời, đã mở hàng chục năm ở Bắc Kinh.
Lúc ngồi xuống Tống Thu Hàn đột nhiên hỏi Lâm Xuân Nhi bên cạnh: “Nhà hàng này có trong danh sách sưu tập riêng của cậu không?” Anh hỏi câu này khiến mọi người đều chú ý, không biết tại sao anh lại hỏi vậy.
“Sếp Lâm là bạn học cấp ba của tôi, còn là bạn thân nhất.” Tống Thu Hàn cười với mọi người: “Chúng tôi có duyên lại gặp nhau trong lúc làm việc. Ban ngày tôi sợ ảnh hưởng đến đánh giá chuyên nghiệp của mọi người nên không báo trước, là lỗi của tôi, lát nữa tôi sẽ tự phạt ba chén.”
Bạn thân nhất à. Lâm Xuân Nhi rất thích từ này, cô chắp tay với mọi người: “Cảm ơn mọi người đã chiếu cố. Dù hôm nay khó khăn trăm bề nhưng may là tất cả chúng ta đều không gặp vấn đề gì.” Những chuyện kinh hoảng ban ngày đã được cô lược bỏ bớt, dùng cách này để tạo quan hệ hữu nghị với các đồng nghiệp của Tống Thu Hàn. Mọi người cười ồ lên, không khí bữa ăn trở nên sôi động hơn hẳn.
Tiêu Tình đang gọi đồ ăn cũng dỏng tai lên nghe. Hóa ra là thế, hóa ra là thế. Cô ấy nhớ tới lúc ở Thâm Quyến sếp mình đột nhiên đề nghị đưa họ đến hồ Hương Mật để ăn lẩu bò viên, nói là do một người bạn giới thiệu. Trước giờ phụ nữ luôn thích liên tưởng, liên kết những chuyện trước kia và bây giờ, ghép lại thành một câu chuyện tình yêu của một cặp đôi là mối tình đầu của nhau gặp lại sau nhiều năm xa cách. Cô ấy tự xác định Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi có gì đó, từ tận đáy lòng cô ấy thực sự cảm thấy mắt nhìn người của sếp mình cũng được đấy. Tính ra thì các đồng nghiệp nữ cũng từng vụng trộm thảo luận riêng về anh, ở độ tuổi của anh, lại còn điều kiện tốt như vậy thì chắc hẳn không thiếu phụ nữ. Lần nào Tiêu Tình cũng bênh vực anh, nói: “Mọi người đừng đoán mò, tôi làm thư ký của anh ấy, nắm rõ lịch trình hàng ngày, sếp không phải loại người như vậy đâu.”
Lâm Xuân Nhi rất thích món bánh thân cây và thịt bò hầm của nhà hàng này, thịt bò nấu vừa phải, đậm đà, chan nước canh lên cơm thực sự là mỹ vị nhân gian. Buổi trưa cô ăn ít, giờ đã chiến đấu xong nên cũng không còn quan tâ m đến son trên môi, chỉ muốn tập trung thưởng thức đồ ăn. Thế là cô nhỏ giọng nói với Tống Thu Hàn: “Tớ muốn ăn bánh thân cây và thịt bò hầm.”
“Còn gì nữa không?”
“Tớ nghe phục vụ báo thực đơn rồi, đừng gọi thêm nữa. Thư ký của cậu gọi món rất ngon.” Lâm Xuân Nhi giơ ngón tay cái khen ngợi Tiêu Tình.
“Chỉ được có thế.” Tống Thu Hàn nói với cô, rồi lại nói với Tiêu Tình: “Gọi thêm một phần bánh thân cây và một nồi thịt bò hầm. Mọi người xem còn cần thêm gì không?”
Tất cả đều lắc đầu tỏ ý thế là đủ.
“Mọi người muốn uống rượu không?” Tống Thu Hàn nói với Lương Ngộ: “Lần trước uống rượu với anh ở Thâm Quyến tôi thấy hình như tửu lượng của anh khá tốt.”
“Lương Ngộ uống rượu sầu đó.” Lâm Xuân Nhi trêu ghẹo.
“Uống rượu sầu là sao?” Tống Thu Hàn không hiểu lắm, anh hỏi Lâm Xuân Nhi.
“Nghĩa là một nhóm người cụng rượu náo nhiệt, còn anh ấy ngồi một bên uống mà không nói gì, cuối cùng mọi người đều say chỉ mình anh ấy vẫn tỉnh táo. Anh ấy nhớ rõ tật xấu lúc say rượu của mọi người, còn chụp ảnh, quay video lại nữa…”
“Ồ…” Tống Thu Hàn gật đầu, sau đó hỏi Lương Ngộ: “Lâm Xuân Nhi có tật xấu lúc say không?”
“Có.”
“Ấy ấy…” Lâm Xuân Nhi ngăn lại: “Hôm nay chúng ta vừa mới cùng nhau chiến xong một trận đấu gian khổ, tình nghĩa cách mạng mới được thử thách, không thể bị viên đạn bọc đường của kẻ địch tiêu diệt sớm thế chứ?”
“Nhưng tớ còn đang nghĩ lúc nào là thời có thích hợp để đầu tư vụ thứ hai đó.” Tống Thu Hàn giở chiêu xấu.
Tất nhiên Lương Ngộ sẽ đầu hàng trước tiền tài, anh ta lấy điện thoại ra, vào dự trữ đám mây tải xuống một đoạn video gửi cho Tống Thu Hàn, nói: “Bảy năm trước, chưa cho ai xem đâu. Lâm Xuân Nhi cũng chưa từng xem.”
Tống Thu Hàn mở ra xem, một nhóm người đang tổ chức tiệc lửa trại bên bờ biển, ai nấy đều rất vui vẻ. Máy quay chuyển sang góc khác, trên bãi cát cô gái đang quấn chăn ngồi đó, trên đầu cô lấp lánh những vì sao, trước mắt cô là biển đen, cô ngồi đó lẻ loi một mình, không biết đang nghĩ gì.
“Hello, Lâm Xuân Nhi, chào một câu đi?”
Lâm Xuân Nhi quay người lại, trên mặt nước mắt lưng tròng, cô nói với ống kính: “Xin chào.”
Trái tim Tống Thu Hàn như bị thứ gì đó chặn lại, cảm thấy rất đau. Trần Khoan Niên nói những năm qua Lâm Xuân Nhi sống không dễ dàng gì, nhưng nhìn thấy cô bây giờ luôn tỏa nắng rạng rỡ vui vẻ, anh vẫn không thể tưởng tượng được cô đã phải chịu bao nhiêu đau khổ. Còn trong video Lương Ngộ gửi cho anh, sự đau đớn của cô đã được cụ thể hóa sâu sắc đến thế này khiến Tống Thu Hàn cảm thấy đau lòng vô cùng.
“Lương Ngộ gửi cho cậu đoạn nào đấy? Tớ muốn xem.”
“Không cho cậu xem.” Tống Thu Hàn đút điện thoại vào túi, ngẩng đầu lên chào hỏi mọi người: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, để tôi mời trước một ly rồi chúng ta cùng thưởng thức đồ ăn ngon nhé?” Anh không bảo Tiêu Tình gọi vodka, rượu đó mạnh quá, hôm nay uống rượu nhẹ là được rồi, ngày mai ai cũng phải đi làm. Mọi người cụng ly bằng cocktail, nhấp một ngụm coi như bắt đầu bữa cơm.
Lâm Xuân Nhi đói bụng muốn chết, cô bỏ bít tết sang một bên, ăn canh thịt bò và cơm trước. Tiêu Tình ở bên cạnh len lén liếc nhìn cô vài lần, phát hiện cô gái này thực sự rất tốt, không hề có vẻ khoa trương kệch cỡm. Ngồi cạnh sếp đẹp trai của cô ấy mà không hề thấy khó xử, vẫn ăn cơm thoải mái như bình thường.
“Ăn ngon không?” Tống Thu Hàn hỏi cô.
“Ngon lắm.” Lâm Xuân Nhi chỉ vào cái nồi nhỏ: “Cậu nếm thử đi?”
“Nhưng tớ không có cơm.”
Lâm Xuân Nhi chỉ vào chỗ mình chưa đụng tới: “Nếu cậu không chê.”
Tống Thu Hàn cầm thìa múc thịt bò đổ lên cơm, cho vào miệng. Đúng là ngon thật.
“Năm đó mọi người làm xong dự án không biết ăn gì nên hỏi Lâm Xuân Nhi. Cô ấy thích ăn nên món nào cũng ngon.” Lương Ngộ nói với Tống Thu Hàn.
Mọi người đều biết hai người là bạn học cấp ba nên cũng không cảm thấy ăn chung bát cơm có gì sai. Tất cả đều là người cởi mở thẳng thắn, theo nguyên tắc không lãng phí. Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi ăn hết một nồi thịt bò và cơm. Tiểu Hỷ luôn cảm thấy hôm nay sếp mình có gì đó là lạ, cuối cùng đến giờ mới phát hiện ra không khí giữa Lâm Xuân Nhi và Tống Thu Hàn có gì đó khác thường. Anh ta độc thân, ngoại trừ công việc thì không có việc gì khác, Lâm Xuân Nhi đã giới thiệu cho anh ta rất nhiều bạn bè, đưa đi chơi cùng. Thái độ của Lâm Xuân Nhi đối với những người đó hoàn toàn khác với thái độ với Tống Thu Hàn. Trước mặt Tống Thu Hàn cô cũng làm càn nhưng có chút kiềm chế, có trêu ghẹo nhưng lại hay đỏ mặt, cũng vẫn là khí thế nữ vương, nhưng khi bên cạnh anh sẽ có thêm một chút dịu dàng.
Mọi người ăn cơm vô cùng náo nhiệt, sau đó giải tán.
Lâm Xuân Nhi chào Lương Ngộ. Cô đã quen biết Lương Ngộ rất nhiều năm, khi đó anh ta vẫn còn làm việc ở thành phố này, họ gặp nhau qua một dự án và nhanh chóng chơi thân. Mọi người đều tầm tuổi nhau, cả đám cùng đi ăn, xem phim truyền hình, chơi Tam Quốc, đi du lịch, chia sẻ khoảng thời gian vui vẻ. Sau đó Lương Ngộ kết hôn và đến Thâm Quyến cùng vợ, rồi anh ta lại ly hôn và tự lập nghiệp. Hôm nay vô số lần Lâm Xuân Nhi nghĩ tới câu “có duyên ắt gặp lại”, gần đây không biết bao nhiêu lần cô đã gặp tình huống đó rồi. Lương Ngộ khởi nghiệp vốn có thể nhận khoản đầu tư khác, nhưng thay vào đó anh ta lại chọn Tống Thu Hàn. Vốn dĩ anh ta sẽ tìm một công ty quảng cáo để quảng bá thương hiệu nhưng lại tìm đến cô.
Hai người khách sáo ôm nhau chào tạm biệt, Lương Ngộ thở dài nói: “Cũng trưởng thành rồi, đừng ở một mình mãi, cô xem tôi này, ít nhất cũng từng trải qua một lần.”
“Chuyện đó mà cũng dùng để thúc giục người khác kết hôn được sao?” Lâm Xuân Nhi cười to: “Đi nhanh đi, chắc là sau này chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt đó.”
“Được thế thì còn gì bằng. Lần sau phải uống rượu cho đã nhé.”
“Uống đến mức đi phá banh nóc nhà hả?” Lâm Xuân Nhi nháy mắt. Khi đó họ đã từng nói về trình độ tốt nhất cho một bữa liên hoan là thế nào, chính là kiểu một hội bạn thân tụ tập với nhau, không cần tìm bất kỳ chủ đề đặc biệt nào, ai muốn nói gì cũng được, cứ thoải mái mà bàn luận, như đang cãi nhau cũng được luôn, có thể nói tung nóc nhà ra cũng được. Nhưng những năm qua mọi người tản đi khắp nơi, hiếm khi có được khoảng thời gian như vậy.
“Được. Tôi sẽ lại quay cảnh mọi người say.”
Tống Thu Hàn đứng bên cạnh lặng lẽ nghe họ chào chia tay nhau, cố gắng tưởng tượng trong đầu Lâm Xuân Nhi đã trải qua quãng thời gian khi trước như thế nào, những người bạn từng ở bên cô như thế nào, có những chuyện cũ gì đáng kể lại với họ. Đó nhất định là một khoảng thời gian nhẹ nhàng vui vẻ.
Lương Ngộ đi đến trước mặt Tống Thu Hàn: “Cũng cảm ơn anh, Thu Hàn, tôi sẽ cố gắng để dự án này được thành công tốt đẹp.”
“Tất nhiên có thể làm được.” Tống Thu Hàn cười đáp lại, sau đó đứng bên cạnh Lâm Xuân Nhi nhìn Lương Ngộ lên xe.
“Đi thôi, tớ đưa cậu về.” Tống Thu Hàn mở cửa xe, gọi cả Tiểu Hỷ: “Lại đây nào, đưa cậu về trước.”
Tiểu Hỷ vội lắc đầu: “Tôi ở xa không tiện đường, tôi đi taxi thôi là được rồi.”
“Không sao, giờ gọi xe cũng không dễ.” Tống Thu Hàn nhìn đồng hồ, hiện tại đang là giờ cao điểm gọi xe.
“Cứ làm thế đi, tận hưởng dịch vụ xe riêng của sếp Tống đi chứ.” Lâm Xuân Nhi nói xong liền lên xe, Tống Thu Hàn ngồi bên cạnh cô, Tiểu Hỷ ngồi ghế phụ lái, nói địa chỉ cho tài xế, tài xế gật đầu.
Lâm Xuân Nhi trải qua một ngày ác chiến, lúc này đã hơi mệt, ghế sưởi hơi tản ra hơi nóng, cô tựa đầu vào lưng ghế mơ màng chìm vào giấc ngủ. Tống Thu Hàn biết cô cũng không dễ dàng gì. Một người phụ nữ trẻ lãnh đạo một nhóm trẻ lên một kế hoạch như vậy, còn phải làm phương án cả ngày trong trường hợp thế này, có thể tưởng tượng được áp lực nhiều đến thế nào. Cô nghiêng đầu về phía cửa kính xe, Tống Thu Hàn lo cô bị đụng đầu nên kéo cô về phía mình. Lâm Xuân Nhi mơ màng nói cảm ơn rồi dựa vào vai anh ngủ thiếp đi. Hương trầm trên người cô chữa lành thần kinh căng thẳng của Tống Thu Hàn, khiến anh cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày tốt lành.
Khi Tiểu Hỷ xuống xe định quay đầu lại chào tạm biệt nhưng thấy cảnh tượng đó liền ngừng lại, vẫy tay với Tống Thu Hàn, nhép miệng nói trong im lặng: “Cảm ơn anh, tôi đi đây!” Tống Thu Hàn cũng nhép miệng đáp lại: “Vất vả rồi. Hẹn gặp lại.”
Lâm Xuân Nhi dựa vào người anh ngủ thiếp đi rất lâu. Cô thực sự rất mệt mỏi. Suốt cả cuối tuần cô đã từ chối lời mời của Khương Phương Lộ rồi thay đổi kế hoạch cùng đoàn đội đến tận hai giờ sáng hôm nay, hai ngày nay cô ngủ còn chưa đến bảy tiếng. Lúc này cả người thả lỏng nên sau khi chìm vào giấc ngủ thì rất khó tỉnh lại.
Xe dừng ở dưới lầu nhà Lâm Xuân Nhi, tài xế quay đầu nhìn Tống Thu Hàn. Anh khẽ lắc đầu, ra hiệu cho tài xế đừng nói gì, lấy điện thoại di động ra gửi cho đối phương một tin nhắn: “Anh về trước đi, không cần đợi với tôi, khi nào cô ấy tỉnh lại tôi sẽ gọi người lái giúp.”
Tài xế gật đầu, lẽ ra anh ta nên ở lại, nhưng anh ta cảm thấy hai người họ thực sự cần thời gian ở riêng tư với nhau. Sau khi lái xe cho Tống Thu Hàn mấy tháng anh ta cũng đã có chút hiểu biết về đối phương. Vì vậy chỉ nhẹ nhàng đóng cửa xe lại rồi rời đi.
Tống Thu Hàn cài điện thoại sang chế độ im lặng, đeo tai nghe lên nghe nhạc. Thành phố ồn ào lúc này đã yên lặng hơn, đêm đông vắng vẻ mới chỉ bắt đầu. Trái tim Tống Thu Hàn chợt mềm đi, nhiều năm qua trái tim anh luôn cứng rắn, đối chọi gay gắt với cả thế giới này. Cuối cùng vào lúc này anh cũng cảm nhận được lòng tốt của thế giới, cảm ơn thế giới này đã đưa niềm vui thời tuổi trẻ về bên anh, an ủi anh bằng trái tim mềm mại như mặt trời ấm áp của cô.
Tống Thu Hàn cúi đầu nhìn Lâm Xuân Nhi, ánh đèn đường lờ mờ chiếu vào trong xe tạo thành những cái bóng lấp loáng trong xe. Tiếng xe cấp cứu từ bên ngoài vọng vào, Lâm Xuân Nhi như gặp ác mộng, cô run rẩy mở mắt ra. Sự sợ hãi và yếu ớt trong mắt cô lọt vào mắt Tống Thu Hàn.
“Tớ ngủ quên à?” Lâm Xuân Nhi ngồi thẳng dậy, che giấu cảm xúc bất thường mới xẹt qua, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó tìm điện thoại của mình: “Trời ạ, hơn một tiếng rồi, sao cậu không đánh thức tớ, ngày mai cậu còn phải đi làm mà.”
“Không sao.” Tống Thu Hàn xoa bả vai, cảm thấy vai mình hơi tê.
Thấy anh xoa bóp bả vai, Lâm Xuân Nhi vội xin lỗi: “Tê vai à? Hay là tớ mời cậu đi mát xa nhé?”
“… Đêm hôm khuya khoắt mà cậu lại mời tớ đi mát xa?” Mát xa mà Tống Thu Hàn hiểu khác với mát xa Lâm Xuân Nhi hiểu, đàn ông nói đến mát xa có nghĩa không đơn giản, mặc dù anh chưa từng trải nghiệm thử nhưng vẫn có hiểu biết về nó.
“?” Lâm Xuân Nhi sửng sốt, thấy vẻ mặt Tống Thu Hàn khác thường cô mới hiểu ra: “Cậu… sao đầu cậu toàn ý nghĩ xấu vậy!”
Tống Thu Hàn cười ra tiếng, chỉ vào vai mình: “Thủ phạm chỉ cần bóp giúp mấy cái là được rồi, không cần tốn tiền, cậu kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.”
Trong lòng Lâm Xuân Nhi thấy ấm áp.
Tống Thu Hàn vẫn luôn như vậy, luôn dùng giọng điệu trêu chọc để nói ra những lời quan tâm cô. Cô còn tưởng mình đã mặc lên người lớp áo giáp chói lóa thì sẽ không ai biết được sự vất vả của cô, nhưng Tống Thu Hàn vẫn biết. Cô để tay trên vai anh nắ n bó p, cười hỏi anh: “Anh đây thấy dùng sức như vậy được chưa? Tôi là nhân viên số ba mươi tám, lần sau tới nhớ gọi tôi nhé.”
Tống Thu Hàn nhìn cô đang làm bộ như thật, anh đè cổ tay cô: “Thôi được rồi, đừng bóp nữa, đi lên ngủ đi.”
“Không, để bóp thêm lúc nữa, tớ có thành ý lắm đó.” Cô rút tay về, giả vờ khoác lên vai anh, sau đó hỏi anh: “Cậu về khách sạn à?”
“Đúng vậy.”
Lâm Xuân Nhi rút tay về, im lặng vài giây rồi gọi tên anh: “Tống Thu Hàn.”
“Ừm?”
“Hôm đó tớ không cố ý chọc cậu giận đâu. Tớ không biết cậu sẽ tức giận vì lời tớ nói. Tớ xin lỗi.” Cô ngồi một bên nhìn Tống Thu Hàn, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
“Phương Gia Lỵ không dễ tiếp xúc đâu, sau này cậu khó tránh khỏi phải tiếp xúc thêm với cô ta, cho nên cậu phải nhớ thể hiện khí chất nữ vương như hôm nay, đừng để cô ta bắt nạt cậu. Cậu cũng có thể tìm tớ, tớ sẽ giúp cậu.”
“Vậy nếu cô ta không thoát khỏi sự quyến rũ của tớ, muốn làm bạn với tớ thì sao? Cứ kệ cô ta à?” Lâm Xuân Nhi nói đùa, chắc chắn Phương Gia Lỵ sẽ không muốn làm bạn với cô. Cô có thể cảm nhận được Phương Gia Lỵ rất ghét mình mà không rõ lý do.
“Cậu chọn kết bạn với ai là chuyện của cậu, không ai có thể quyết định thay cậu được, cho dù có người quyết định thay cậu thì cậu cũng sẽ không nghe đâu.”
“Tớ cứng đầu như vậy sao?”
Tống Thu Hàn liếc nhìn cô: “Nữ vương đại nhân.” Anh gọi cô là nữ vương, chỉ một câu nói mà khiến lòng Lâm Xuân Nhi rung động.
“Ừm?”
“Lớp trang điểm của cậu trôi mất rồi kìa.”
“...” Lâm Xuân Nhi lập tức mở cửa xe, xuống xe rồi chạy đi mất, giày cao gót gõ trên mặt đất như gõ vào lòng Tống Thu Hàn khiến anh tê dại.
Tống Thu Hàn xuống xe nhìn theo cô đi vào hành lang, sau đó ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng năm.
Ngủ ngon nhé, nữ vương đại nhân.
Ngủ ngon nhé, Tống Thu Hàn.
Lúc ngồi xuống Tống Thu Hàn đột nhiên hỏi Lâm Xuân Nhi bên cạnh: “Nhà hàng này có trong danh sách sưu tập riêng của cậu không?” Anh hỏi câu này khiến mọi người đều chú ý, không biết tại sao anh lại hỏi vậy.
“Sếp Lâm là bạn học cấp ba của tôi, còn là bạn thân nhất.” Tống Thu Hàn cười với mọi người: “Chúng tôi có duyên lại gặp nhau trong lúc làm việc. Ban ngày tôi sợ ảnh hưởng đến đánh giá chuyên nghiệp của mọi người nên không báo trước, là lỗi của tôi, lát nữa tôi sẽ tự phạt ba chén.”
Bạn thân nhất à. Lâm Xuân Nhi rất thích từ này, cô chắp tay với mọi người: “Cảm ơn mọi người đã chiếu cố. Dù hôm nay khó khăn trăm bề nhưng may là tất cả chúng ta đều không gặp vấn đề gì.” Những chuyện kinh hoảng ban ngày đã được cô lược bỏ bớt, dùng cách này để tạo quan hệ hữu nghị với các đồng nghiệp của Tống Thu Hàn. Mọi người cười ồ lên, không khí bữa ăn trở nên sôi động hơn hẳn.
Tiêu Tình đang gọi đồ ăn cũng dỏng tai lên nghe. Hóa ra là thế, hóa ra là thế. Cô ấy nhớ tới lúc ở Thâm Quyến sếp mình đột nhiên đề nghị đưa họ đến hồ Hương Mật để ăn lẩu bò viên, nói là do một người bạn giới thiệu. Trước giờ phụ nữ luôn thích liên tưởng, liên kết những chuyện trước kia và bây giờ, ghép lại thành một câu chuyện tình yêu của một cặp đôi là mối tình đầu của nhau gặp lại sau nhiều năm xa cách. Cô ấy tự xác định Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi có gì đó, từ tận đáy lòng cô ấy thực sự cảm thấy mắt nhìn người của sếp mình cũng được đấy. Tính ra thì các đồng nghiệp nữ cũng từng vụng trộm thảo luận riêng về anh, ở độ tuổi của anh, lại còn điều kiện tốt như vậy thì chắc hẳn không thiếu phụ nữ. Lần nào Tiêu Tình cũng bênh vực anh, nói: “Mọi người đừng đoán mò, tôi làm thư ký của anh ấy, nắm rõ lịch trình hàng ngày, sếp không phải loại người như vậy đâu.”
Lâm Xuân Nhi rất thích món bánh thân cây và thịt bò hầm của nhà hàng này, thịt bò nấu vừa phải, đậm đà, chan nước canh lên cơm thực sự là mỹ vị nhân gian. Buổi trưa cô ăn ít, giờ đã chiến đấu xong nên cũng không còn quan tâ m đến son trên môi, chỉ muốn tập trung thưởng thức đồ ăn. Thế là cô nhỏ giọng nói với Tống Thu Hàn: “Tớ muốn ăn bánh thân cây và thịt bò hầm.”
“Còn gì nữa không?”
“Tớ nghe phục vụ báo thực đơn rồi, đừng gọi thêm nữa. Thư ký của cậu gọi món rất ngon.” Lâm Xuân Nhi giơ ngón tay cái khen ngợi Tiêu Tình.
“Chỉ được có thế.” Tống Thu Hàn nói với cô, rồi lại nói với Tiêu Tình: “Gọi thêm một phần bánh thân cây và một nồi thịt bò hầm. Mọi người xem còn cần thêm gì không?”
Tất cả đều lắc đầu tỏ ý thế là đủ.
“Mọi người muốn uống rượu không?” Tống Thu Hàn nói với Lương Ngộ: “Lần trước uống rượu với anh ở Thâm Quyến tôi thấy hình như tửu lượng của anh khá tốt.”
“Lương Ngộ uống rượu sầu đó.” Lâm Xuân Nhi trêu ghẹo.
“Uống rượu sầu là sao?” Tống Thu Hàn không hiểu lắm, anh hỏi Lâm Xuân Nhi.
“Nghĩa là một nhóm người cụng rượu náo nhiệt, còn anh ấy ngồi một bên uống mà không nói gì, cuối cùng mọi người đều say chỉ mình anh ấy vẫn tỉnh táo. Anh ấy nhớ rõ tật xấu lúc say rượu của mọi người, còn chụp ảnh, quay video lại nữa…”
“Ồ…” Tống Thu Hàn gật đầu, sau đó hỏi Lương Ngộ: “Lâm Xuân Nhi có tật xấu lúc say không?”
“Có.”
“Ấy ấy…” Lâm Xuân Nhi ngăn lại: “Hôm nay chúng ta vừa mới cùng nhau chiến xong một trận đấu gian khổ, tình nghĩa cách mạng mới được thử thách, không thể bị viên đạn bọc đường của kẻ địch tiêu diệt sớm thế chứ?”
“Nhưng tớ còn đang nghĩ lúc nào là thời có thích hợp để đầu tư vụ thứ hai đó.” Tống Thu Hàn giở chiêu xấu.
Tất nhiên Lương Ngộ sẽ đầu hàng trước tiền tài, anh ta lấy điện thoại ra, vào dự trữ đám mây tải xuống một đoạn video gửi cho Tống Thu Hàn, nói: “Bảy năm trước, chưa cho ai xem đâu. Lâm Xuân Nhi cũng chưa từng xem.”
Tống Thu Hàn mở ra xem, một nhóm người đang tổ chức tiệc lửa trại bên bờ biển, ai nấy đều rất vui vẻ. Máy quay chuyển sang góc khác, trên bãi cát cô gái đang quấn chăn ngồi đó, trên đầu cô lấp lánh những vì sao, trước mắt cô là biển đen, cô ngồi đó lẻ loi một mình, không biết đang nghĩ gì.
“Hello, Lâm Xuân Nhi, chào một câu đi?”
Lâm Xuân Nhi quay người lại, trên mặt nước mắt lưng tròng, cô nói với ống kính: “Xin chào.”
Trái tim Tống Thu Hàn như bị thứ gì đó chặn lại, cảm thấy rất đau. Trần Khoan Niên nói những năm qua Lâm Xuân Nhi sống không dễ dàng gì, nhưng nhìn thấy cô bây giờ luôn tỏa nắng rạng rỡ vui vẻ, anh vẫn không thể tưởng tượng được cô đã phải chịu bao nhiêu đau khổ. Còn trong video Lương Ngộ gửi cho anh, sự đau đớn của cô đã được cụ thể hóa sâu sắc đến thế này khiến Tống Thu Hàn cảm thấy đau lòng vô cùng.
“Lương Ngộ gửi cho cậu đoạn nào đấy? Tớ muốn xem.”
“Không cho cậu xem.” Tống Thu Hàn đút điện thoại vào túi, ngẩng đầu lên chào hỏi mọi người: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, để tôi mời trước một ly rồi chúng ta cùng thưởng thức đồ ăn ngon nhé?” Anh không bảo Tiêu Tình gọi vodka, rượu đó mạnh quá, hôm nay uống rượu nhẹ là được rồi, ngày mai ai cũng phải đi làm. Mọi người cụng ly bằng cocktail, nhấp một ngụm coi như bắt đầu bữa cơm.
Lâm Xuân Nhi đói bụng muốn chết, cô bỏ bít tết sang một bên, ăn canh thịt bò và cơm trước. Tiêu Tình ở bên cạnh len lén liếc nhìn cô vài lần, phát hiện cô gái này thực sự rất tốt, không hề có vẻ khoa trương kệch cỡm. Ngồi cạnh sếp đẹp trai của cô ấy mà không hề thấy khó xử, vẫn ăn cơm thoải mái như bình thường.
“Ăn ngon không?” Tống Thu Hàn hỏi cô.
“Ngon lắm.” Lâm Xuân Nhi chỉ vào cái nồi nhỏ: “Cậu nếm thử đi?”
“Nhưng tớ không có cơm.”
Lâm Xuân Nhi chỉ vào chỗ mình chưa đụng tới: “Nếu cậu không chê.”
Tống Thu Hàn cầm thìa múc thịt bò đổ lên cơm, cho vào miệng. Đúng là ngon thật.
“Năm đó mọi người làm xong dự án không biết ăn gì nên hỏi Lâm Xuân Nhi. Cô ấy thích ăn nên món nào cũng ngon.” Lương Ngộ nói với Tống Thu Hàn.
Mọi người đều biết hai người là bạn học cấp ba nên cũng không cảm thấy ăn chung bát cơm có gì sai. Tất cả đều là người cởi mở thẳng thắn, theo nguyên tắc không lãng phí. Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi ăn hết một nồi thịt bò và cơm. Tiểu Hỷ luôn cảm thấy hôm nay sếp mình có gì đó là lạ, cuối cùng đến giờ mới phát hiện ra không khí giữa Lâm Xuân Nhi và Tống Thu Hàn có gì đó khác thường. Anh ta độc thân, ngoại trừ công việc thì không có việc gì khác, Lâm Xuân Nhi đã giới thiệu cho anh ta rất nhiều bạn bè, đưa đi chơi cùng. Thái độ của Lâm Xuân Nhi đối với những người đó hoàn toàn khác với thái độ với Tống Thu Hàn. Trước mặt Tống Thu Hàn cô cũng làm càn nhưng có chút kiềm chế, có trêu ghẹo nhưng lại hay đỏ mặt, cũng vẫn là khí thế nữ vương, nhưng khi bên cạnh anh sẽ có thêm một chút dịu dàng.
Mọi người ăn cơm vô cùng náo nhiệt, sau đó giải tán.
Lâm Xuân Nhi chào Lương Ngộ. Cô đã quen biết Lương Ngộ rất nhiều năm, khi đó anh ta vẫn còn làm việc ở thành phố này, họ gặp nhau qua một dự án và nhanh chóng chơi thân. Mọi người đều tầm tuổi nhau, cả đám cùng đi ăn, xem phim truyền hình, chơi Tam Quốc, đi du lịch, chia sẻ khoảng thời gian vui vẻ. Sau đó Lương Ngộ kết hôn và đến Thâm Quyến cùng vợ, rồi anh ta lại ly hôn và tự lập nghiệp. Hôm nay vô số lần Lâm Xuân Nhi nghĩ tới câu “có duyên ắt gặp lại”, gần đây không biết bao nhiêu lần cô đã gặp tình huống đó rồi. Lương Ngộ khởi nghiệp vốn có thể nhận khoản đầu tư khác, nhưng thay vào đó anh ta lại chọn Tống Thu Hàn. Vốn dĩ anh ta sẽ tìm một công ty quảng cáo để quảng bá thương hiệu nhưng lại tìm đến cô.
Hai người khách sáo ôm nhau chào tạm biệt, Lương Ngộ thở dài nói: “Cũng trưởng thành rồi, đừng ở một mình mãi, cô xem tôi này, ít nhất cũng từng trải qua một lần.”
“Chuyện đó mà cũng dùng để thúc giục người khác kết hôn được sao?” Lâm Xuân Nhi cười to: “Đi nhanh đi, chắc là sau này chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt đó.”
“Được thế thì còn gì bằng. Lần sau phải uống rượu cho đã nhé.”
“Uống đến mức đi phá banh nóc nhà hả?” Lâm Xuân Nhi nháy mắt. Khi đó họ đã từng nói về trình độ tốt nhất cho một bữa liên hoan là thế nào, chính là kiểu một hội bạn thân tụ tập với nhau, không cần tìm bất kỳ chủ đề đặc biệt nào, ai muốn nói gì cũng được, cứ thoải mái mà bàn luận, như đang cãi nhau cũng được luôn, có thể nói tung nóc nhà ra cũng được. Nhưng những năm qua mọi người tản đi khắp nơi, hiếm khi có được khoảng thời gian như vậy.
“Được. Tôi sẽ lại quay cảnh mọi người say.”
Tống Thu Hàn đứng bên cạnh lặng lẽ nghe họ chào chia tay nhau, cố gắng tưởng tượng trong đầu Lâm Xuân Nhi đã trải qua quãng thời gian khi trước như thế nào, những người bạn từng ở bên cô như thế nào, có những chuyện cũ gì đáng kể lại với họ. Đó nhất định là một khoảng thời gian nhẹ nhàng vui vẻ.
Lương Ngộ đi đến trước mặt Tống Thu Hàn: “Cũng cảm ơn anh, Thu Hàn, tôi sẽ cố gắng để dự án này được thành công tốt đẹp.”
“Tất nhiên có thể làm được.” Tống Thu Hàn cười đáp lại, sau đó đứng bên cạnh Lâm Xuân Nhi nhìn Lương Ngộ lên xe.
“Đi thôi, tớ đưa cậu về.” Tống Thu Hàn mở cửa xe, gọi cả Tiểu Hỷ: “Lại đây nào, đưa cậu về trước.”
Tiểu Hỷ vội lắc đầu: “Tôi ở xa không tiện đường, tôi đi taxi thôi là được rồi.”
“Không sao, giờ gọi xe cũng không dễ.” Tống Thu Hàn nhìn đồng hồ, hiện tại đang là giờ cao điểm gọi xe.
“Cứ làm thế đi, tận hưởng dịch vụ xe riêng của sếp Tống đi chứ.” Lâm Xuân Nhi nói xong liền lên xe, Tống Thu Hàn ngồi bên cạnh cô, Tiểu Hỷ ngồi ghế phụ lái, nói địa chỉ cho tài xế, tài xế gật đầu.
Lâm Xuân Nhi trải qua một ngày ác chiến, lúc này đã hơi mệt, ghế sưởi hơi tản ra hơi nóng, cô tựa đầu vào lưng ghế mơ màng chìm vào giấc ngủ. Tống Thu Hàn biết cô cũng không dễ dàng gì. Một người phụ nữ trẻ lãnh đạo một nhóm trẻ lên một kế hoạch như vậy, còn phải làm phương án cả ngày trong trường hợp thế này, có thể tưởng tượng được áp lực nhiều đến thế nào. Cô nghiêng đầu về phía cửa kính xe, Tống Thu Hàn lo cô bị đụng đầu nên kéo cô về phía mình. Lâm Xuân Nhi mơ màng nói cảm ơn rồi dựa vào vai anh ngủ thiếp đi. Hương trầm trên người cô chữa lành thần kinh căng thẳng của Tống Thu Hàn, khiến anh cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày tốt lành.
Khi Tiểu Hỷ xuống xe định quay đầu lại chào tạm biệt nhưng thấy cảnh tượng đó liền ngừng lại, vẫy tay với Tống Thu Hàn, nhép miệng nói trong im lặng: “Cảm ơn anh, tôi đi đây!” Tống Thu Hàn cũng nhép miệng đáp lại: “Vất vả rồi. Hẹn gặp lại.”
Lâm Xuân Nhi dựa vào người anh ngủ thiếp đi rất lâu. Cô thực sự rất mệt mỏi. Suốt cả cuối tuần cô đã từ chối lời mời của Khương Phương Lộ rồi thay đổi kế hoạch cùng đoàn đội đến tận hai giờ sáng hôm nay, hai ngày nay cô ngủ còn chưa đến bảy tiếng. Lúc này cả người thả lỏng nên sau khi chìm vào giấc ngủ thì rất khó tỉnh lại.
Xe dừng ở dưới lầu nhà Lâm Xuân Nhi, tài xế quay đầu nhìn Tống Thu Hàn. Anh khẽ lắc đầu, ra hiệu cho tài xế đừng nói gì, lấy điện thoại di động ra gửi cho đối phương một tin nhắn: “Anh về trước đi, không cần đợi với tôi, khi nào cô ấy tỉnh lại tôi sẽ gọi người lái giúp.”
Tài xế gật đầu, lẽ ra anh ta nên ở lại, nhưng anh ta cảm thấy hai người họ thực sự cần thời gian ở riêng tư với nhau. Sau khi lái xe cho Tống Thu Hàn mấy tháng anh ta cũng đã có chút hiểu biết về đối phương. Vì vậy chỉ nhẹ nhàng đóng cửa xe lại rồi rời đi.
Tống Thu Hàn cài điện thoại sang chế độ im lặng, đeo tai nghe lên nghe nhạc. Thành phố ồn ào lúc này đã yên lặng hơn, đêm đông vắng vẻ mới chỉ bắt đầu. Trái tim Tống Thu Hàn chợt mềm đi, nhiều năm qua trái tim anh luôn cứng rắn, đối chọi gay gắt với cả thế giới này. Cuối cùng vào lúc này anh cũng cảm nhận được lòng tốt của thế giới, cảm ơn thế giới này đã đưa niềm vui thời tuổi trẻ về bên anh, an ủi anh bằng trái tim mềm mại như mặt trời ấm áp của cô.
Tống Thu Hàn cúi đầu nhìn Lâm Xuân Nhi, ánh đèn đường lờ mờ chiếu vào trong xe tạo thành những cái bóng lấp loáng trong xe. Tiếng xe cấp cứu từ bên ngoài vọng vào, Lâm Xuân Nhi như gặp ác mộng, cô run rẩy mở mắt ra. Sự sợ hãi và yếu ớt trong mắt cô lọt vào mắt Tống Thu Hàn.
“Tớ ngủ quên à?” Lâm Xuân Nhi ngồi thẳng dậy, che giấu cảm xúc bất thường mới xẹt qua, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó tìm điện thoại của mình: “Trời ạ, hơn một tiếng rồi, sao cậu không đánh thức tớ, ngày mai cậu còn phải đi làm mà.”
“Không sao.” Tống Thu Hàn xoa bả vai, cảm thấy vai mình hơi tê.
Thấy anh xoa bóp bả vai, Lâm Xuân Nhi vội xin lỗi: “Tê vai à? Hay là tớ mời cậu đi mát xa nhé?”
“… Đêm hôm khuya khoắt mà cậu lại mời tớ đi mát xa?” Mát xa mà Tống Thu Hàn hiểu khác với mát xa Lâm Xuân Nhi hiểu, đàn ông nói đến mát xa có nghĩa không đơn giản, mặc dù anh chưa từng trải nghiệm thử nhưng vẫn có hiểu biết về nó.
“?” Lâm Xuân Nhi sửng sốt, thấy vẻ mặt Tống Thu Hàn khác thường cô mới hiểu ra: “Cậu… sao đầu cậu toàn ý nghĩ xấu vậy!”
Tống Thu Hàn cười ra tiếng, chỉ vào vai mình: “Thủ phạm chỉ cần bóp giúp mấy cái là được rồi, không cần tốn tiền, cậu kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.”
Trong lòng Lâm Xuân Nhi thấy ấm áp.
Tống Thu Hàn vẫn luôn như vậy, luôn dùng giọng điệu trêu chọc để nói ra những lời quan tâm cô. Cô còn tưởng mình đã mặc lên người lớp áo giáp chói lóa thì sẽ không ai biết được sự vất vả của cô, nhưng Tống Thu Hàn vẫn biết. Cô để tay trên vai anh nắ n bó p, cười hỏi anh: “Anh đây thấy dùng sức như vậy được chưa? Tôi là nhân viên số ba mươi tám, lần sau tới nhớ gọi tôi nhé.”
Tống Thu Hàn nhìn cô đang làm bộ như thật, anh đè cổ tay cô: “Thôi được rồi, đừng bóp nữa, đi lên ngủ đi.”
“Không, để bóp thêm lúc nữa, tớ có thành ý lắm đó.” Cô rút tay về, giả vờ khoác lên vai anh, sau đó hỏi anh: “Cậu về khách sạn à?”
“Đúng vậy.”
Lâm Xuân Nhi rút tay về, im lặng vài giây rồi gọi tên anh: “Tống Thu Hàn.”
“Ừm?”
“Hôm đó tớ không cố ý chọc cậu giận đâu. Tớ không biết cậu sẽ tức giận vì lời tớ nói. Tớ xin lỗi.” Cô ngồi một bên nhìn Tống Thu Hàn, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
“Phương Gia Lỵ không dễ tiếp xúc đâu, sau này cậu khó tránh khỏi phải tiếp xúc thêm với cô ta, cho nên cậu phải nhớ thể hiện khí chất nữ vương như hôm nay, đừng để cô ta bắt nạt cậu. Cậu cũng có thể tìm tớ, tớ sẽ giúp cậu.”
“Vậy nếu cô ta không thoát khỏi sự quyến rũ của tớ, muốn làm bạn với tớ thì sao? Cứ kệ cô ta à?” Lâm Xuân Nhi nói đùa, chắc chắn Phương Gia Lỵ sẽ không muốn làm bạn với cô. Cô có thể cảm nhận được Phương Gia Lỵ rất ghét mình mà không rõ lý do.
“Cậu chọn kết bạn với ai là chuyện của cậu, không ai có thể quyết định thay cậu được, cho dù có người quyết định thay cậu thì cậu cũng sẽ không nghe đâu.”
“Tớ cứng đầu như vậy sao?”
Tống Thu Hàn liếc nhìn cô: “Nữ vương đại nhân.” Anh gọi cô là nữ vương, chỉ một câu nói mà khiến lòng Lâm Xuân Nhi rung động.
“Ừm?”
“Lớp trang điểm của cậu trôi mất rồi kìa.”
“...” Lâm Xuân Nhi lập tức mở cửa xe, xuống xe rồi chạy đi mất, giày cao gót gõ trên mặt đất như gõ vào lòng Tống Thu Hàn khiến anh tê dại.
Tống Thu Hàn xuống xe nhìn theo cô đi vào hành lang, sau đó ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng năm.
Ngủ ngon nhé, nữ vương đại nhân.
Ngủ ngon nhé, Tống Thu Hàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook