Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
-
C3966: Cửu đế côn luân
Đảo Khô Huyền nơi Khô Huyền Đại Thánh qua đời.
Lâm Nhất thưởng thức ý nghĩa trong đó, Đại Thánh không phải chỉ là một danh hiệu, mà là cảnh giới nhất định của một vị thánh.
Chỉ có nhân vật đáng sợ nhất trong số các thánh giả mới được gọi là Đại Thánh, Khô Huyền Đại Thánh và chìa khóa bí mật của ông ấy. Truyện Ngôn Tình
Trong thoáng chốc, Lâm Nhất thầm nảy ra rất nhiều ý tưởng, có vẻ Bổn Lôi Ma kiếm đã để mắt tới đảo Khô Huyền.
"Đừng có ý đồ với đảo Khô Huyền. Đây là cấm địa nơi các thánh giả qua đời... Có tiên đoán rằng một ngày nào đó, đảo Khô Huyền sẽ mở ra một số hạn chế nhất định. Trước đó, ai đến sẽ chết!"
Diệp Tử Lăng liếc nhìn Lâm Nhất, biết hắn luôn vênh váo nên khẽ cảnh cáo.
Lâm Nhất cười nói: "Ta sẽ không xông bừa vào, chỉ tùy tiện hỏi một chút, Khô Huyền Đại Thánh có lai lịch gì thế? Mà sau khi chết vẫn tiếng tăm lừng lẫy như vậy, ngay cả thánh giả cũng qua đời à? "
Các thánh giả tương đương với những nhân vật trong truyền thuyết. Ở khu vực Côn Luân, dù ở đâu các thánh giả đều là những tồn tại hàng đầu ở khu vực đó.
Nhiều người cả đời còn chẳng được nhìn thấy mặt thánh giả một lần.
Các đệ tử thân truyền khác của Phù Vân Kiếm tông không quan tâm đến điều này. Đảo Khô Huyền chỉ là một cái tên đối với họ mà thôi. Họ đã nghe về nó vô số lần. Bất cứ ai ở Thương Huyền phủ hầu như đều biết đến truyền thuyết về đảo Khô Huyền.
"Ông ấy là truyền nhân của Nam Hoàng một trong Cửu đế." Diệp Tử Lăng nhẹ nhàng nói một câu, cũng không giải thích quá nhiều.
Cửu đế Côn Luân!
Trong mắt Lâm Nhất thoáng hiện kinh ngạc. Phật đế, Ma đế, Yêu đế, Nữ đế, Kiếm đế, Đao đế, Lôi đế, Bạch đế, Nam đế, những cao thủ tuyệt thế này tung hoành suốt ba nghìn năm trước, giờ đã trở thành những nhân vật thần thoại.
Thật khó tin Khô Huyền Đại Thánh này thực sự là truyền nhân của Nam đế.
Phần lớn Cửu đế đều không xuất hiện, rõ ràng có một số đã qua đời, Nam đế chính là một trong số đó.
Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dấy lên muôn vàn gợn sóng. Hiển nhiên hắn không ngờ chiếc chìa khóa bí mật trong tay mình lại có liên quan đến Nam đế, một trong Cửu đế.
Hắc Dực Ma Điêu bay vòng qua đảo Khô Huyền từ đẳng xa. Nửa canh giờ sau, hòn đảo ẩn chứa nhiều bí ẩn này đã biến mất khỏi tâm mắt của Lâm Nhất.
Sau ba ngày bay với cường độ cao như vậy, cuối cùng họ cũng đã tới đích đến, đảo Thiên Băng!
Lâm Nhất cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên thì thấy một hòn đảo. màu vàng nhạt trong tầm nhìn của mình. Toàn bộ hòn đảo bị bao phủ trong một lớp sương khói xám xịt, một luồng khí mạnh mẽ và sắc bén lan tỏa bên trong nó.
Toàn bộ hòn đảo tràn ngập ý chí kim mạnh mẽ. Ý chí kim là phong thủy bảo. địa rất tốt cho các tu sĩ kiếm đạo.
Nếu luyện tập ở đây lâu, tài năng kiếm thuật sẽ tiến bộ rất nhanh. Đảo Thiên Băng rất rộng lớn, Phù Vân Kiếm tông đã có đệ tử thân truyền
đóng quân ở đây từ lâu, đặc biệt là nơi có mạch khoáng Canh Kim, được canh phòng nghiêm ngặt và bày vô số trận pháp.
Ở những nơi khác cũng không nghiêm ngặt như vậy, thỉnh thoảng có tà tu đến mạo hiểm, Phù Vân Kiếm tông cũng chỉ nhắm một mắt, mở một mắt.
Dù sao nơi này cách xa tông môn, diện tích lại quá rộng lớn nên không thể bao quát hết được mọi thứ.
Nhất là những năm gần đây, danh tiếng của PHù Vân Kiếm tông đã giảm mạnh, thực lực tổng thể kém hơn ba tông môn còn lại rất nhiều.
Một lúc sau, Hắc Dực Ma Điêu đáp xuống một khu mỏ. Vun vút!
Họ vừa mới đứng vững, đã có hơn chục bóng người lao vút về phía họ, không ai ngoại lệ, đều là đệ tử thân truyền của tông môn.
Trong số họ cũng có một số chấp sự. Những người được gọi là chấp sự đều là những đệ tử thân truyền đã luống tuổi, tiềm lực đã bị đào rỗng, không thể tiếp tục làm đệ tử thân truyền.
Họ muốn ở lại tông môn thì chỉ có thể làm chấp sự. Phần lớn những người này đều có tu vi cảnh giới Tinh Tượng, nếu tu vi là cảnh giới Thần Đan thì sẽ được thăng cấp trưởng lão.
"Đại sư tỷ!"
Sau khi nhìn thấy người đến là Diệp Tử Lăng dẫn đầu, hơn mười người bao gồm cả chấp sự cảnh giới Tinh Tượng kia đều tỏ vẻ cung kính hơn rất nhiều.
Người dẫn đầu bên kia là một thanh niên mặc áo xanh. Hắn ta có vẻ ngoài khá tuấn tú, khoảng hơn ba mươi tuổi, rõ ràng hẳn ta là một chấp sự.
"Liễu sư huynh!"
Khi Diệp Tử Lăng nhìn thấy người này, vẻ mặt dịu đi rất nhiều, có lẽ trước kia từng được những người này chăm sóc nên hai bên khá thân quen.
"Đây là những đệ tử thân truyền đi cùng ta trong chuyến đi này. Hầu hết mọi người đều biết nhau. Đây là lần đầu tiên Vũ Nhược rời khỏi tông môn. Đây là Lâm Nhất, đệ tử thân truyền chữ Thiên mới thăng chức của tông môn...” Diệp Tử Lăng và thanh niên họ Liễu kia trò chuyên đôi câu rồi giới thiệu Vũ Nhược và Lâm Nhất cho hắn ta.
"Là đệ tử thân truyền chữ Thiên? Cảnh giới Thiên Phách?”
Thanh niên họ Liễu và những người khác nghe vậy,vẻ mặt hơi kỳ quái, bội phận này quá cao nên họ đành phải gọi hắn là sư huynh theo.
Diệp Tử Lăng cười nhẹ nói: "Đừng coi thường hắn, chính hắn lúc trước đã phá vỡ kỷ lục ngàn năm leo lên đỉnh núi Thánh Kiếm đấy."
Sắc mặt của mấy người hơi thay đổi, không giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt, bấy giờ mới gọi Lâm sư huynh.
"Liễu Nguyên, bái kiến Lâm sư huynh!" Thanh niên họ Liễu chắp tay với Lâm Nhất, trên mặt mỉm cười, khẽ nói: "Có thể leo lên đỉnh Thánh Kiếm, e rằng chúng †a không so được thiên phú về kiếm đạo với Lâm sư huynh.”
"Còn tạm."
Lâm Nhất không tỏ vẻ gì chỉ và mỉm cười hờ hững.
"Nghe nói gần đây trên đảo có động tĩnh khác thường?"
Diệp Tử Lăng đi thẳng vào vấn đề, hỏi thẳng chuyện chính của chuyến đi lần này.
"Ừm? Số lượng yêu thú trên đảo ngày càng tăng, một số thậm chí còn là yêu thú trong biển, vô cớ chạy lên đảo. Chúng ta hơi thiếu nhân lực nên chỉ có thể nhờ tông môn phái một số đệ tử thân truyền tới đây." Liễu Nguyên nhỏ giọng đáp.
"Đưa chúng ta đến đó."
Diệp Tử Lăng gật đầu, vẻ mặt Tiêu Vũ Nhược trở nên kích động, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Lâm Nhất không mấy hứng thú với việc này. Cái gọi là lịch luyện này chỉ là giết yêu thú và thấy máu mà thôi. Thời gian còn lại phải ở lại trên đảo Thiên Băng, mấy ngày sau là sẽ thấy chán.
Cũng chỉ có mình Vũ Nhược hào hứng, còn các đệ tử thân truyền khác không mấy hứng thú hay để bụng.
Có rất nhiều Canh Kim trên đảo Thiên Băng. Họ có càng để ý tới đống bảo. thạch này hơn. Phần thưởng cho chuyến đi này cũng liên quan đến Canh Kim.
Liễu Nguyên bảo những người khác trở về, hắn ta tự dẫn cả nhóm đi về phía khu vực yêu thú đang tăng lên rõ rệt kia.
Lâm Nhất thưởng thức ý nghĩa trong đó, Đại Thánh không phải chỉ là một danh hiệu, mà là cảnh giới nhất định của một vị thánh.
Chỉ có nhân vật đáng sợ nhất trong số các thánh giả mới được gọi là Đại Thánh, Khô Huyền Đại Thánh và chìa khóa bí mật của ông ấy. Truyện Ngôn Tình
Trong thoáng chốc, Lâm Nhất thầm nảy ra rất nhiều ý tưởng, có vẻ Bổn Lôi Ma kiếm đã để mắt tới đảo Khô Huyền.
"Đừng có ý đồ với đảo Khô Huyền. Đây là cấm địa nơi các thánh giả qua đời... Có tiên đoán rằng một ngày nào đó, đảo Khô Huyền sẽ mở ra một số hạn chế nhất định. Trước đó, ai đến sẽ chết!"
Diệp Tử Lăng liếc nhìn Lâm Nhất, biết hắn luôn vênh váo nên khẽ cảnh cáo.
Lâm Nhất cười nói: "Ta sẽ không xông bừa vào, chỉ tùy tiện hỏi một chút, Khô Huyền Đại Thánh có lai lịch gì thế? Mà sau khi chết vẫn tiếng tăm lừng lẫy như vậy, ngay cả thánh giả cũng qua đời à? "
Các thánh giả tương đương với những nhân vật trong truyền thuyết. Ở khu vực Côn Luân, dù ở đâu các thánh giả đều là những tồn tại hàng đầu ở khu vực đó.
Nhiều người cả đời còn chẳng được nhìn thấy mặt thánh giả một lần.
Các đệ tử thân truyền khác của Phù Vân Kiếm tông không quan tâm đến điều này. Đảo Khô Huyền chỉ là một cái tên đối với họ mà thôi. Họ đã nghe về nó vô số lần. Bất cứ ai ở Thương Huyền phủ hầu như đều biết đến truyền thuyết về đảo Khô Huyền.
"Ông ấy là truyền nhân của Nam Hoàng một trong Cửu đế." Diệp Tử Lăng nhẹ nhàng nói một câu, cũng không giải thích quá nhiều.
Cửu đế Côn Luân!
Trong mắt Lâm Nhất thoáng hiện kinh ngạc. Phật đế, Ma đế, Yêu đế, Nữ đế, Kiếm đế, Đao đế, Lôi đế, Bạch đế, Nam đế, những cao thủ tuyệt thế này tung hoành suốt ba nghìn năm trước, giờ đã trở thành những nhân vật thần thoại.
Thật khó tin Khô Huyền Đại Thánh này thực sự là truyền nhân của Nam đế.
Phần lớn Cửu đế đều không xuất hiện, rõ ràng có một số đã qua đời, Nam đế chính là một trong số đó.
Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dấy lên muôn vàn gợn sóng. Hiển nhiên hắn không ngờ chiếc chìa khóa bí mật trong tay mình lại có liên quan đến Nam đế, một trong Cửu đế.
Hắc Dực Ma Điêu bay vòng qua đảo Khô Huyền từ đẳng xa. Nửa canh giờ sau, hòn đảo ẩn chứa nhiều bí ẩn này đã biến mất khỏi tâm mắt của Lâm Nhất.
Sau ba ngày bay với cường độ cao như vậy, cuối cùng họ cũng đã tới đích đến, đảo Thiên Băng!
Lâm Nhất cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên thì thấy một hòn đảo. màu vàng nhạt trong tầm nhìn của mình. Toàn bộ hòn đảo bị bao phủ trong một lớp sương khói xám xịt, một luồng khí mạnh mẽ và sắc bén lan tỏa bên trong nó.
Toàn bộ hòn đảo tràn ngập ý chí kim mạnh mẽ. Ý chí kim là phong thủy bảo. địa rất tốt cho các tu sĩ kiếm đạo.
Nếu luyện tập ở đây lâu, tài năng kiếm thuật sẽ tiến bộ rất nhanh. Đảo Thiên Băng rất rộng lớn, Phù Vân Kiếm tông đã có đệ tử thân truyền
đóng quân ở đây từ lâu, đặc biệt là nơi có mạch khoáng Canh Kim, được canh phòng nghiêm ngặt và bày vô số trận pháp.
Ở những nơi khác cũng không nghiêm ngặt như vậy, thỉnh thoảng có tà tu đến mạo hiểm, Phù Vân Kiếm tông cũng chỉ nhắm một mắt, mở một mắt.
Dù sao nơi này cách xa tông môn, diện tích lại quá rộng lớn nên không thể bao quát hết được mọi thứ.
Nhất là những năm gần đây, danh tiếng của PHù Vân Kiếm tông đã giảm mạnh, thực lực tổng thể kém hơn ba tông môn còn lại rất nhiều.
Một lúc sau, Hắc Dực Ma Điêu đáp xuống một khu mỏ. Vun vút!
Họ vừa mới đứng vững, đã có hơn chục bóng người lao vút về phía họ, không ai ngoại lệ, đều là đệ tử thân truyền của tông môn.
Trong số họ cũng có một số chấp sự. Những người được gọi là chấp sự đều là những đệ tử thân truyền đã luống tuổi, tiềm lực đã bị đào rỗng, không thể tiếp tục làm đệ tử thân truyền.
Họ muốn ở lại tông môn thì chỉ có thể làm chấp sự. Phần lớn những người này đều có tu vi cảnh giới Tinh Tượng, nếu tu vi là cảnh giới Thần Đan thì sẽ được thăng cấp trưởng lão.
"Đại sư tỷ!"
Sau khi nhìn thấy người đến là Diệp Tử Lăng dẫn đầu, hơn mười người bao gồm cả chấp sự cảnh giới Tinh Tượng kia đều tỏ vẻ cung kính hơn rất nhiều.
Người dẫn đầu bên kia là một thanh niên mặc áo xanh. Hắn ta có vẻ ngoài khá tuấn tú, khoảng hơn ba mươi tuổi, rõ ràng hẳn ta là một chấp sự.
"Liễu sư huynh!"
Khi Diệp Tử Lăng nhìn thấy người này, vẻ mặt dịu đi rất nhiều, có lẽ trước kia từng được những người này chăm sóc nên hai bên khá thân quen.
"Đây là những đệ tử thân truyền đi cùng ta trong chuyến đi này. Hầu hết mọi người đều biết nhau. Đây là lần đầu tiên Vũ Nhược rời khỏi tông môn. Đây là Lâm Nhất, đệ tử thân truyền chữ Thiên mới thăng chức của tông môn...” Diệp Tử Lăng và thanh niên họ Liễu kia trò chuyên đôi câu rồi giới thiệu Vũ Nhược và Lâm Nhất cho hắn ta.
"Là đệ tử thân truyền chữ Thiên? Cảnh giới Thiên Phách?”
Thanh niên họ Liễu và những người khác nghe vậy,vẻ mặt hơi kỳ quái, bội phận này quá cao nên họ đành phải gọi hắn là sư huynh theo.
Diệp Tử Lăng cười nhẹ nói: "Đừng coi thường hắn, chính hắn lúc trước đã phá vỡ kỷ lục ngàn năm leo lên đỉnh núi Thánh Kiếm đấy."
Sắc mặt của mấy người hơi thay đổi, không giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt, bấy giờ mới gọi Lâm sư huynh.
"Liễu Nguyên, bái kiến Lâm sư huynh!" Thanh niên họ Liễu chắp tay với Lâm Nhất, trên mặt mỉm cười, khẽ nói: "Có thể leo lên đỉnh Thánh Kiếm, e rằng chúng †a không so được thiên phú về kiếm đạo với Lâm sư huynh.”
"Còn tạm."
Lâm Nhất không tỏ vẻ gì chỉ và mỉm cười hờ hững.
"Nghe nói gần đây trên đảo có động tĩnh khác thường?"
Diệp Tử Lăng đi thẳng vào vấn đề, hỏi thẳng chuyện chính của chuyến đi lần này.
"Ừm? Số lượng yêu thú trên đảo ngày càng tăng, một số thậm chí còn là yêu thú trong biển, vô cớ chạy lên đảo. Chúng ta hơi thiếu nhân lực nên chỉ có thể nhờ tông môn phái một số đệ tử thân truyền tới đây." Liễu Nguyên nhỏ giọng đáp.
"Đưa chúng ta đến đó."
Diệp Tử Lăng gật đầu, vẻ mặt Tiêu Vũ Nhược trở nên kích động, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Lâm Nhất không mấy hứng thú với việc này. Cái gọi là lịch luyện này chỉ là giết yêu thú và thấy máu mà thôi. Thời gian còn lại phải ở lại trên đảo Thiên Băng, mấy ngày sau là sẽ thấy chán.
Cũng chỉ có mình Vũ Nhược hào hứng, còn các đệ tử thân truyền khác không mấy hứng thú hay để bụng.
Có rất nhiều Canh Kim trên đảo Thiên Băng. Họ có càng để ý tới đống bảo. thạch này hơn. Phần thưởng cho chuyến đi này cũng liên quan đến Canh Kim.
Liễu Nguyên bảo những người khác trở về, hắn ta tự dẫn cả nhóm đi về phía khu vực yêu thú đang tăng lên rõ rệt kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook