Có thể tu luyện toàn bộ mười kiếm đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn, nói thế không khỏi khoa trương quá rồi đấy, đến đại sư tỷ còn chưa chắc đã làm được.

"Thật à?"

Ánh mắt Diệp Tử Lăng lóe ra vẻ khác thường, nhưng nàng ta không hoài nghỉ, nàng ta chỉ khó nén được kinh hãi thôi.

"May mắn." Lâm Nhất cười, từ chối cho ý kiến. Đỉnh phong viên mãn ư?

Thế thì xem nhẹ hắn quá, nửa năm tập một môn kiếm pháp, há lại chỉ luyện đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn cơ chứ, hắn luyện thành hóa cảnh từ lâu rồi.

'Đấy là trong tình trạng hắn còn phải phân tâm tu luyện lấy tiêu ngự kiếm và Thương long thánh thiên quyết, bằng không ba kiếm cuối mạnh nhất cũng không phải chuyện quá khó khăn với Lâm Nhất.

"Còn lâu mới là may mắn! Nhất sư huynh giỏi ý..." Tiểu Vũ Nhược rất là tự hào nói.

Lâm Nhất cười gượng, vội vàng trừng mắt nhìn nàng ta một cái, cô nhóc này đừng có mà gây thêm phiền phức cho hắn nữa. Nếu cô nhóc còn nói thêm nữa thì e là sự tích ở con đường thông thiên của hắn sẽ lộ ra mất.

"Thiên phú kiếm đạo của đệ còn mạnh hơn ta tưởng." Diệp Tử Lăng không thể không thừa nhận, đối phương thật sự đáng sợ, không hổ là người đứng đầu bảng ở Thiên lộ thứ chín.


"Cũng tạm, ta chỉ mạnh hơn các vị sư huynh một chút mà thôi." Lâm Nhất cười nhẹ một cái, sau đó hắn nhìn mấy vị đệ tử chân truyền rất khó chịu với mình đây, rồi tận tâm nói.

Hừt Mấy người quay mặt đi, không nhìn hắn.

Tuy trong lòng thật sự rất khó chịu, nhưng thiên phú kiếm đạo của tên này. thật sự mạnh đến mức làm người ta giận sôi.

May mà tu vi của hắn vẫn đang mắc kẹt, thiên phú khác không khoa trương như thiên phú kiếm đạo, nửa năm rồi mà vẫn ở Thiên phách thất trọng cảnh, nếu không e là đoàn người đã bị hắn dẫm nát dưới chân rồi.

Diệp Tử Lăng không có để ý đến sự tranh đấu âm thầm giữa mấy người, nàng ta thản nhiên nói: "Nơi chúng ta phải đi lần này, là biển Khô Huyền, đó là chỗ như nào chắc mọi người đều rõ cả. Chỗ đó là nơi các tông phái giao tiếp, tà tu thường lui tới và nó nằm ở biên giới của Thương Huyền phủ. Những kẻ dám hiện thân ở đó toàn là kẻ độc ác, mọi người đừng lơ là, nếu không sẽ chết thật đói"

Câu này chủ yếu là nàng ta nhắm vào Lâm Nhất, những người khác kể cả Vũ Nhược, đều biết biển Khô Huyền là nơi như thế nào.

Lâm Nhất ngẩn ra, rõ ràng là ngây người rồi. Biển Khô Huyền?

Sao lại trùng hợp thế chứ, chiếc chìa khóa bí ẩn trong tay hắn, vừa khéo khắc hai chữ Khô Huyền.

Ma điêu tung cánh màu đen bay qua những tầng mây, nhanh như chớp, phong cảnh xung quanh đều vụt qua như tia chớp.

Lâm Nhất tỉnh bơ nghe đối phương giới thiệu, cuối cùng hắn đã biết được đại ïn Khô Huyền là nơi như thế nào

Biển Khô Huyền năm ở biên giới của Thương Huyền phủ, ra biển Khô Huyền, cơ bản chính là ra khỏi Đông Hoang, đi lên phía trước chính là biển Loạn Ma cực kỳ khủng bố.

Nơi đó không còn là phạm vi mà đế quốc Thần Long có thể quản lý, biển rộng mênh mông, đối với nhiều người thì đó là nơi cực kỳ nguy hiểm.

Bởi vì ở chỗ xa, rất nhiều tà tu dự tính hoàn toàn rời khỏi Đông Hoang, thì đều sẽ chọn dừng chân ở biển Khô Huyền. Cũng có một số tà tu hung cùng cực ác, cũng sẽ chọn cắm rễ ở biển Khô Huyền, bởi vì chỗ này ba không quản.

Nơi giao nhau giữa các tông phái, không ai quản lý hết được.

Nhưng một chỗ nguy hiểm như thế này, lại hội tụ tinh hoa nhật nguyệt dồi dào, trên đảo có nhiều loại mạch khoáng quý hiếm.


Cơ hồ giá trị của mỗi hòn đảo nhỏ đều không thể ước lượng, trong đó bốn hòn đảo có giá trị lớn nhất đều nằm trong tay bốn tông phái lớn.

Ngoại trừ bốn đảo chính này ra, những đảo khác trong biển Khô Huyền đều không an toàn cho lắm, thỉnh thoảng có tà tu ghé thăm.

Mục đích họ đến đây lần này, chính là đảo Thiên Thủy, do Phù Vân kiếm tông quản lý, trên đảo có mấy mạch khoáng Canh Kim lận.

Canh Kim giá trị quý hiếm, là vật liệu không thể thiếu trong chế tạo thánh khí, thậm chí thỉnh thoảng còn xuất hiện Canh Kim cực phẩm, thánh văn khắc dấu cổ xưa mà nguyên thủy.

Lâm Nhất hiểu rồi, thí luyện của Tiểu Vũ Nhược chính là tới đảo này, canh giữ một thời gian.

Nhiệm vụ này coi như tương đối nhẹ nhàng, danh tiếng của bốn tông phái lớn còn ở đây, bình thường cũng chẳng có tà tu nào không có mắt lại chạy tới đây gây sự.

Thỉnh thoảng có kẻ gây sự, thì cũng chỉ ăn trộm tí khoáng thạch, hiếm khi có nguy hiểm.

Lâm Nhất cười khổ không thôi, đây đâu tính là lịch luyện, có khác gì ra ngoài chơi đâu.

Nghĩ tới đây, Lâm Nhất thả lỏng hơn nhiều rồi.

Hắn đang nghĩ xem đến lúc đó có thể lén chuồn ra ngoài, đi nghe ngóng một phen không, xem xem rốt cuộc biển Khô Huyền và chiếc chìa khóa bí mật Khô Huyền có liên quan đến nhau không.


Năm ngày sau.

Ma điêu đã chở đoàn người tới phạm vi của biển Khô Huyền, Lâm Nhất đang ngủ gật, lập tức có cảm ứng. Hắn mở mắt ra ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy phía trước xuất hiện một vùng biển màu đỏ tươi, trong nước biển tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt.

Cái này còn chưa là gì, điều thật sự làm Lâm Nhất ngạc nhiên đó là, trung tâm vùng biển này có một khu vực bị bao phủ bởi phong bạo(cơn gió dữ, hung

bạo) màu đen.

Cách xa quá, Lâm Nhất không nhìn rõ được, nhưng hẳn có thể mơ hồ cảm nhận được năng lượng khủng bố ẩn chứa trong cơn gió dữ màu đen.

Quá là lạ lùng!

'Thế mà trong lòng Lâm Nhất lờ mờ cảm thấy, với cấp phong bạo này thì dù có là chưởng môn Phù Vân, cung không thể xông vào.

"Đó là nơi nào?" Lâm Nhất chỉ tay qua, hắn không kìm được hỏi.

Diệp Tử Lăng nhìn rồi thản nhiên nói: "Đó là khu vực cấm ở biển Khô Huyền, vùng biển này cũng vì nó mà có tên đấy, nơi đó là đảo Khô Huyền, nơi ngã xuống của Khô Huyền đại thánh!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương