Độc Sủng Ái Phi
-
Chương 42
Hứa Hằng quả nhiên là thiên tử không hề nói chơi, trừ bỏ những lúc thiết triều ra thì đều ở bên cạnh Tuệ Tâm, ngay cả tẩm điện của Thanh Y các cũng bị biến thành nơi phê duyệt tấu chương của hắn. Đương nhiên, việc sủng ái quá mức một cách công khai lộ liễu như vậy khiến cho các phi tần khác trong cung tràn đầy bất mãn. Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên hắn chuyên sủng nàng, nhưng trước đây, các phi tần ít nhiều cũng vẫn sẽ được lâm hạnh một, hai lần, hoặc có những ngày quá đỗi bận rộn, hắn cũng sẽ không tới Thanh Y các mà phê duyệt tấu chương ở Dưỡng Tâm điện. Nhưng lần này, hắn tuyệt đối không tới cung của bất cứ phi tần nào khác, ngày ngày chỉ cuồng nhiệt, mãnh liệt sủng ái Tuệ Tâm, ngay cả Thanh Y các cũng đã bị biến thành Dưỡng Tâm điện thứ hai rồi. Cũng có những lúc hắn miễn cưỡng tới cung hoàng hậu, nhưng cũng chẳng được bao lâu đã vội vã đi ngay. Tuệ Tâm mỗi ngày khi thức dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy là hình ảnh của hắn, khi đi ngủ, trước mắt cũng đều là hình ảnh của hắn. Ngày nào đi thỉnh an hoàng hậu, Tuệ Tâm cũng nhận được những ánh mắt tràn đầy oán khí lén lút bắn về phía mình, thật khó xử. Nghe nói, cũng vì chuyện này mà Phương Ngọc thái hậu – người đã rất lâu không can dự vào chuyện hậu cung cũng phải truyền Hứa Hằng tới răn dạy. Chỉ là không ai biết mẫu tử bọn họ đã nói với nhau những gì, hay là Hứa Hằng đã dùng cách gì để thuyết phục mà sau khi từ chỗ thái hậu trở về, vẻ sủng ái của hắn dành cho Tuệ Tâm vẫn chẳng hề giảm đi, mà thái hậu lại còn sai người mang rất nhiều dược phẩm trân quý tới cung của nàng.
Buổi tối, sau khi hầu hạ Hứa Hằng phê duyệt tấu chương xong, Tuệ Tâm rất tự giác giúp hắn thay đồ ngủ, sau đó lại tự giác trèo lên giường nằm vào bên trong, đợi đến khi hắn an ổn nằm xuống cạnh nàng thì lại tự giác uốn éo uốn éo trườn vào trong lòng hắn.
"Hoàng thượng." Tuệ Tâm khẽ gọi.
"Chuyện gì?" Hứa Hằng đang nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt đáp.
"Hiện giờ, mỗi sáng tới thỉnh an hoàng hậu, thần thiếp đều bị nhìn đến cháy luôn."
"Vậy thì sau này đừng tới thỉnh an hoàng hậu nữa." Hứa Hằng chỉ nhàn nhạt đáp lại như vậy.
"Thần thiếp..." không phải là muốn nói đến chuyện đó.
"Từ mai không cần tới thỉnh an hoàng hậu nữa. Nàng đang có thai, không cần ngày nào cũng phải đi lại vất vả như vậy."
"Đâu có vất vả..." Ngày nào người cũng bắt thiếp phải đi kiệu tới cung của hoàng hậu mà.
"Ngủ đi!" Hứa Hằng nhẹ nhàng cắt đứt cuộc hội thoại chỉ bằng hai từ ngắn ngủi. Tuệ Tâm không có cơ hội nói bất cứ điều gì thêm. Thật là, cái này là do hắn không chịu cho nàng cơ hội làm hiền phi mà thôi.
Sau đấy, vì Hứa Hằng đã có lệnh, nên ngay cả việc thỉnh an hàng ngày Tuệ Tâm cũng không cần làm nữa. Mỗi ngày chỉ đều ở trong cung của mình hưởng thụ mà thôi. Chính bởi thế nên, một ngày kia sau khi vừa ăn xong chén canh dưỡng thai béo ngậy, Tuệ Tâm liền thấy Y Vân vội vã đi vào, vẻ mặt tương đối căng thẳng.
"Nương nương, hôm nay trên triều, hoàng thượng cùng với Quách tể tướng xảy ra tranh cãi. Nghe nói lần này hoàng thượng không có chút kiêng nể Quách tể tướng, tạo nên một cục diện rất căng thẳng."
Tuệ Tâm nhíu mày. "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Nương nương, nghe nói là chuyện liên quan đến nương nương."
"Ta?!" Chẳng lẽ là vì chuyện gần đây Hứa Hằng quá sủng ái nàng?
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng thông truyền, Hứa Hằng sau khi kết thúc buổi thiết triều đã lại tới đây tìm nàng, vẻ mặt của hắn lúc này hiển nhiên là không vui.
"Thần thiếp/Nô tì thỉnh an hoàng thượng." Y Vân vội vàng đỡ Tuệ Tâm tới tham kiến. Hứa Hằng không trả lời, chỉ phẩy tay với Y Vân một cái, lạnh lùng nói "Ra ngoài!"
Y Vân nghe lệnh, vội vàng lui ra ngoài, trong phòng liền rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Hứa Hằng vẻ mặt khó coi, đi tới nắm tay Tuệ Tâm, kéo nàng tới ngồi bên ghế, sau đó liền ngả người xuống, nằm gối đầu lên đầu gối của nàng, mặt xoay về phía cái bụng đã hơi nhô lên của nàng, nhắm mắt an tĩnh.
Tuệ Tâm thoa chút dầu thơm lên tay, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng xoa trên đầu Hứa Hằng, sau đó ấn lên huyệt thái dương của hắn, dè dặt hỏi.
"Hoàng thượng...thần thiếp nghe nói...hôm nay trên triều, người cùng Quách tể tướng có bất đồng.
"Ừm..." Hứa Hằng hừ khẽ.
"Là chuyện có liên quan đến thần thiếp sao?" Tuệ Tâm to gan hỏi tiếp.
"Ừm..."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Tuệ Tâm cảm thấy sốt ruột.
Nghĩ lại thấy cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng đáng giấu, Hứa Hắng bất đắc dĩ kể lại cho Tuệ Tâm
Giống như mọi ngày, Hứa Hằng đều muốn nhanh chóng bãi triều để tới Thanh Y các, vì vậy nên hôm nay như mọi lần, khi cảm thấy các đại thần phía dưới không còn chuyện gì để bẩm tấu, Hứa Hằng liền nói cho có lệ.
"Các vị ái khanh nếu không còn gì để bẩm tấu, vậy thì bãi triều đi."
"Hoàng thượng, lão thần có chuyện muốn bẩm tấu."
Hứa Hằng liếc mắt nhìn người vừa mới tiến ra, hờ hững nói. "Quách khanh muốn bẩm tấu chuyện gì?"
"Thứ lỗi cho lão thần nhiều chuyện, nhưng thần nghe nói gần đây hoàng thượng rất sủng ái hoàng quý phi?"
"Quách khanh đúng là không có nhiều chuyện. Việc trong hậu cung của trẫm cũng biết rõ như vậy." Hứa Hằng cười nhạt, hà, ý mỉa mai thể hiện rõ trong từng câu chữ. "Đúng là như vậy, nàng ấy đang mang trong mình đứa con đầu tiên của trẫm, hơn nữa lại đã từng sảy thai một lần, trẫm quan tâm đến nàng ấy một chút cũng là việc nên làm."
"Quan tâm đến long thai đúng là chuyện nên làm, nhưng thần nghe nói, ngoại trừ Thanh Y các của hoàng quý phi ra thì người không tới cung của chủ tử nào khác. Lão thần mạo muội cho rằng, điều đó không được tốt cho lắm. Thần cho rằng mưa móc nên được ban đều khắp hậu cung, như vậy mới tốt cho huyết mạch Hiên Viên quốc. Hoàng thượng tuy là còn trẻ, nhưng càng nên sớm có nhiều hoàng tử, công chúa thì càng tốt. Nếu quá mức chuyên sủng một vị chủ tử, vậy...có vẻ không tốt lắm."
Hứa Hằng liếc mắt nhìn Quách Khiêm, vẻ lạnh lùng hiển hiện rõ trong đáy mắt, khóe miệng nhếch lên. "Quách tể tưởng, trẫm thấy, khanh vẫn là không nên xen vào chuyện này nữa thì hơn."
Những đại thần bên chỉ biết im lặng ngắm mặt đất, ai cũng nhận ra rằng Hứa Hằng đã thay đổi cách xưng hô, không còn gọi Quách Khiêm là Quách khanh nữa mà đã gọi là Quách tể tướng rồi. Lời cảnh cáo cũng đã phát ra rồi, nếu cứ tiếp tục, vậy...
"Hoàng thượng, thân là thần tử, thần không thể không để tâm." Quách Khiêm vẫn cương quyết.
"Ồ..." Hứa Hằng cao cao tại thượng nhìn hắn, không chút khách khí nói. "Giờ trẫm mới biết Quách tể tướng lại quan tâm đến chuyện hậu cung của trẫm như vậy. Trước đây khi trẫm sủng ái Quách quý nhân, cũng không thấy Quách tể tướng lên tiếng, không nghĩ tới Quách quý nhân thất sủng được mấy năm, Quách tể tướng đã trở thành người biết nghĩ cho đại cục rồi."
Các vị đại thần bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
"Hoàng thượng, trước đây người còn trẻ, lại mới đăng cơ, cũng là lần đầu hậu cung tuyển tú, lão thần mới cho rằng dù người sủng ái chủ tử nào cũng không sao. Nhưng nay hậu cung tuyển tú cũng đã được năm năm, quốc thái dân an, là lúc người nên suy nghĩ nhiều hơn cho huyết mạch hoàng thất. Hơn nữa, suốt năm năm vừa qua, ngoại trừ hoàng quý phi chưa từng có chủ tử nào khác mang long thai, như vậy còn không phải là không tốt cho huyết mạch hoàng gia hay sao?" Quách Khiêm hùng hồn nói, dẫu lời nói vốn chẳng hề có lí lẽ. Người khác nhìn vào thật sự thấy thật là khảng khái, thật là một bậc trung thần thương dân ái quốc, khiến cho người người phải cảm thán. "Xin người hãy nhìn vào tấm gương của tiền nhân, đừng để Hiên Viên quốc sụp đổ chỉ vì một nữ nhân."
"Câm miệng!" Hứa Hằng cả giận đập tay lên long ỷ, trừng mắt quát lớn, khiến các vị đại thần khác vội quỳ sụp xuống hô vang. "Hoàng thượng bớt giận!"
"Ngươi lại còn dám nói đến các bậc tiền nhân với trẫm? Nam Cung Thiên hoàng đế Nghi quốc cả một đời không lập hậu cung, chỉ sủng ái duy nhất một hoàng hậu, ngươi nói xem, Nghi quốc có hay không bị sụp đổ dưới tay ngài? Ngươi lại dám ví trẫm với bậc hôn quân vô đạo mê muội nữ sắc làm hỏng chính sự? Tiền nhân gây nên họa vong quốc là vì say đắm tửu sắc bỏ bê chính sự, không màng việc nước. Ngươi đã từng thấy trẫm lơ là việc quốc gia đại sự lúc nào? Ngươi có từng thấy trẫm vì sủng ái nàng mà làm chuyện trái luân thường đạo lý khiến lòng dân phẫn nộ? Ngươi có từng thấy trẫm làm việc thông thiên hại lý, khiến con dân lầm than oán thán?" Hứa Hằng vẻ mặt phẫn nộ không chút che giấu, thanh âm cũng rất gay gắt.
"Trẫm chỉ là sủng ái phi tử của mình một chút, ngươi đã cho rằng Hiên Viên quốc sắp vong rồi, nếu trẫm thật sự bỏ bê chính sự, ngươi sẽ nói trẫm như nào đây, phải chăng là to gan lớn mật muốn biến trẫm thành tội nhân thiên cổ rồi? Hoàng quý phi trước nay hiền lương thục đức, luôn cùng trẫm san sẻ nỗi lo cho con dân trăm họ, ngươi lại cho rằng nàng là thứ hồ ly tinh mê hoặc quân vương. Ngược lại, ngươi, ngươi còn không tự xem lại hảo ái nữ của mình? Dĩ hạ phạm thượng, buông lời xằng bậy, gây chuyện thị phi, ngươi còn không lo giáo dưỡng cho tốt, còn muốn ở đây quản chuyện của trẫm?"
"Hoàng thượng!"
"Câm đi! Bãi triều!"
Hứa Hằng giận dữ bỏ đi, để lại tiếng lao xao của các vị đại thần sau lưng, ai nấy mồ hôi lạnh ròng ròng. Từ lúc đăng cơ đến nay, chưa ai từng thấy hoàng thượng nổi trận lôi đình đến vậy. Trước nay, đối với Quách tể tướng hắn luôn là ba phần nể mặt, bốn phần dè chừng, lần đầu tiên thấy hắn không chút kiêng dè mà mắng lớn như vậy. Buổi thiết triều cứ thế mà kết thúc.
Hứa Hằng dụi mặt vào bụng Tuệ Tâm, nói khẽ. "Cũng chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng, nàng không cần quá để tâm."
"Sao thần thiếp có thể không để tâm chứ?" Tuệ Tâm không tránh khỏi hoang mang cùng lo lắng. "Nói cho cùng thì Quách tể tướng cũng là đại thần trong triều, ít nhiều lời nói cũng có trọng lượng. Sau này mọi người đều nhìn thiếp với ánh mắt oán ghét, coi thần thiếp là hồng nhan họa thủy, là yêu hồ mê hoặc quân vương thì chẳng phải thần thiếp đã trở thành tội nhân thiên cổ hay sao?"
"Chuyện đó..." Hứa Hằng đột nhiên phì cười, không chút khách khí véo má nàng nói "Với nhan sắc này của nàng, nàng không cần phải lo đến chuyện đó đâu."
Tuệ Tâm: "..."
Cái tên khốn nạn này!
"Hoàng thượng, có Lưu tể tướng cầu kiến." Tiểu Mạnh Tử từ bên ngoài đi vào truyền báo.
Phụ thân?
"Mau mời phụ thân ta vào." Tuệ Tâm nói.
Hứa Hằng ngồi dậy, chỉnh trang lại y phục, nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh Tuệ Tâm.
"Lão thần thỉnh an hoàng thượng, thỉnh an hoàng quý phi nương nương." Lưu tể tướng một bộ dạng soái khí đĩnh đạc bước vào.
"Lưu ái khanh không cần đa lễ, đứng lên đi." Hứa Hằng khẽ phẩy tay.
"Y Vân, lấy ghế cho phụ thân ta ngồi." Tuệ Tâm gặp lại Lưu tể tướng, trong lòng vô cùng hoan hỉ, nét mặt cũng bất giác dịu dàng hơn nhiều. Nàng nhìn ông cười hiền, ông cũng mỉm cười với nàng, nét mặt vẫn phúc hậu và sủng nịnh như trước nay vẫn thế.
"Lão thần vừa ghé qua Dưỡng tâm điện, nghe nói hoàng thượng đang ở đây, nên mạn phép ghé qua đây làm phiền hoàng thượng cùng nương nương." Nói đến đây ông hơi ngập ngừng, cứ ngần ngừ không nói tiếp.
"Lưu ái khanh không cần e ngại, có việc gì cần nói, cứ nói!"
"Vậy,,,có mặt nương nương ở đây, lão thần cũng không ngại nói thẳng. Chuyện sớm nay trên triều, lão thần cảm thấy bản thân không tiện lên tiếng nên cũng không dám nói. Tuy nhiên, việc Quách tể tướng bẩm tấu trên triều không phải là không hề có lý. Hoàng quý phi là nữ nhi của thần, thần không thể vì thế mà bênh vực. Nếu người cứ sủng ái Hoàng quý phi như vậy, vừa không tốt cho danh tiếng của người, lại vừa không tốt cho danh tiếng của Hoàng quý phi. Nếu lỡ như...bị mọi người đồn đại là thứ yêu vật hại người, là hồ ly mê hoặc quân chủ thì phải làm thế nào?"
"Chuyện này Lưu tể tướng không cần quá lo lắng, trẫm tự biết có chừng mực, hơn nữa..." Hứa Hằng liếc nhìn Tuệ Tâm, tủm tỉm cười. "Hoàng quý phi là người đoan trang hiền thục, hiểu rõ lễ tiết lại biết đối nhân xử thế, sẽ không vì những lời xàm ngôn của kẻ tiểu nhân mà ảnh hưởng đến thanh danh."
Tuệ Tâm: "..."
Tên chết tiệt này...
"Vậy...nếu hoàng thượng đã nói thế, lão thần cũng không tiện lên tiếng nữa, lão thần xin phép cáo lui." Lưu tể tướng ngập ngừng nói.
"Phụ thân, người vừa mới đến, sao đã vội rời đi?" Tuệ Tâm gấp gáp nói. "Đã sắp tới giờ dùng thiện, hay là người ở lại dùng bữa cùng con và hoàng thượng rồi hãy trở về?"
"Không, không, không, lão thần đa tạ nương nương hậu đãi, nhưng lão thần nào có gan ngồi dùng thiện cùng hoàng thượng và nương nương được chứ?" Lưu tể tướng vội vã xua tay nói. Chẳng có mấy khi gặp nữ nhi, ông muốn ở lại nhiều đến nhường nào chứ? Thế nhưng giờ nữ nhi đang được sủng, cùng với hoàng thượng giống như là phu thê hòa hợp, nếu ông ở lại, chẳng hóa là kì đà cản mũi sao? Hơn nữa, làm sao ông lại dám ngồi dùng bữa chung với hoàng thượng được.
"Sao lại không được chứ?" Hứa Hằng nói. "Xét về lễ nghĩa, trẫm với khanh là đạo quân thần, xét về vai vế, trẫm nên gọi khanh một tiếng nhạc phụ mới phải. Khanh cùng Hoàng quý phi đã lâu không gặp mặt, khó tránh khỏi thương nhớ. Khanh cứ ở lại dùng bữa cùng với trẫm và hoàng quý phi, không cần vội vã trở về."
"Vậy...lão thần cung kính không bằng tuân mệnh." Lưu tể tướng cười cười.
Rất nhanh sau đó, đồ ăn được đưa lên, Hứa Hằng, Tuệ Tâm cùng Lưu tể tướng liền ngồi vào bàn dùng bữa. Vì Tuệ Tâm đang mang thai, nên đồ ăn thịnh soạn hơn trước rất nhiều, phân nửa trong đó là đồ ăn thanh đạm vì nàng không thể ăn những đồ có quá nhiều dầu mỡ. Những món ăn dành cho Hứa Hằng và Lưu tể tướng đều là những món sơn hào hải vị đầy bổ dưỡng như trư xương, khổng noãn, phật nhảy tường, gà ăn mày, tổ yến chưng, súp vi cá, vịt bát vị, đậu sốt tứ xuyên, thăn bò sốt dầu hào, cháo bào ngư...Tuệ Tâm thì đơn giản hơn, có cháo hạt sen, cá hấp, tôm xiên nướng, nấm hương sốt hạt thông, canh đậu hũ hạnh nhân... Nàng đang mang thai, khẩu vị thay đổi đi nhiều, hơn nữa, đối diện với một bàn đầy đồ ăn thế này, chỉ nhìn thôi đã khiến nàng muốn ói. Thế nên, dù đồ ăn không quá ngấy, nhưng nàng vẫn không ăn được bao nhiêu, lần này cũng vậy, dù cố gắng, nhưng nàng cũng chỉ dùng được một ít đã ngừng đũa.
Đối với việc này, Hứa Hằng hiển nhiên cảm thấy không hài lòng. Trước giờ nàng vốn gầy gò, nay đang mang thai, vốn là nên bổ sung thật nhiều dưỡng chất, thế mới có thể sinh ra một đứa bé trắng trẻo khỏe mạnh được, vậy mà lần nào cùng nàng dùng bữa, hắn cũng thấy nàng ăn ít như vậy.
Mà người ngồi bên cạnh là phụ thân nàng, nhìn thấy như vậy cũng không tránh khỏi xót xa.
"Nương nương, sao người lại ăn ít như vậy chứ? Người nhìn xem, đã gầy như vậy rồi."
"Nếu trù sư nấu không hợp khẩu vị của nàng, vậy thì đổi người khác đi." Hứa Hằng cau mày nói.
"Không phải tại bọn họ." Tuệ Tâm dùng khăn che miệng, nén đi cảm giác buồn nôn đang chực trào. "Vì thần thiếp đang mang thai, khẩu vị có kém đi, nên mới không ăn được nhiều. Lý thái y lúc bắt mạch cho thiếp có nói, tuy thần thiếp có ăn ít đi, nhưng dưỡng chất đều tập trung hết vào long thai, nên long thai vẫn rất khỏe mạnh, hoàng thượng và phụ thân đừng quá lo lắng."
Hứa Hằng tuy trong lòng không vui, nhưng nghe nàng nói thế thì cũng không nói gì nữa. Hắn nhớ, lúc trước khi thái hậu mang thai Cố Duệ, khẩu vị cũng rất kém, không những không ăn được gì, mà còn nôn khan liên tục, nhìn thật sự rất khổ sở. Bởi vì biết nữ nhân mang thai vô cùng vất vả, thế nên thời gian này hắn càng muốn ở bên cạnh Tuệ Tâm, chăm sóc cho nàng một chút, chiều chuộng nàng một chút. Lúc nàng khó chịu sẽ xoa xoa bụng nàng, lúc nàng đau mỏi sẽ giúp nàng bóp vai, bóp tay, lúc nàng cáu gắt sẽ ôm nàng dỗ dành, chính là muốn nàng thật thoải mái, khiến nàng sảng khoái mà sinh hài tử.
Buổi tối, sau khi hầu hạ Hứa Hằng phê duyệt tấu chương xong, Tuệ Tâm rất tự giác giúp hắn thay đồ ngủ, sau đó lại tự giác trèo lên giường nằm vào bên trong, đợi đến khi hắn an ổn nằm xuống cạnh nàng thì lại tự giác uốn éo uốn éo trườn vào trong lòng hắn.
"Hoàng thượng." Tuệ Tâm khẽ gọi.
"Chuyện gì?" Hứa Hằng đang nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt đáp.
"Hiện giờ, mỗi sáng tới thỉnh an hoàng hậu, thần thiếp đều bị nhìn đến cháy luôn."
"Vậy thì sau này đừng tới thỉnh an hoàng hậu nữa." Hứa Hằng chỉ nhàn nhạt đáp lại như vậy.
"Thần thiếp..." không phải là muốn nói đến chuyện đó.
"Từ mai không cần tới thỉnh an hoàng hậu nữa. Nàng đang có thai, không cần ngày nào cũng phải đi lại vất vả như vậy."
"Đâu có vất vả..." Ngày nào người cũng bắt thiếp phải đi kiệu tới cung của hoàng hậu mà.
"Ngủ đi!" Hứa Hằng nhẹ nhàng cắt đứt cuộc hội thoại chỉ bằng hai từ ngắn ngủi. Tuệ Tâm không có cơ hội nói bất cứ điều gì thêm. Thật là, cái này là do hắn không chịu cho nàng cơ hội làm hiền phi mà thôi.
Sau đấy, vì Hứa Hằng đã có lệnh, nên ngay cả việc thỉnh an hàng ngày Tuệ Tâm cũng không cần làm nữa. Mỗi ngày chỉ đều ở trong cung của mình hưởng thụ mà thôi. Chính bởi thế nên, một ngày kia sau khi vừa ăn xong chén canh dưỡng thai béo ngậy, Tuệ Tâm liền thấy Y Vân vội vã đi vào, vẻ mặt tương đối căng thẳng.
"Nương nương, hôm nay trên triều, hoàng thượng cùng với Quách tể tướng xảy ra tranh cãi. Nghe nói lần này hoàng thượng không có chút kiêng nể Quách tể tướng, tạo nên một cục diện rất căng thẳng."
Tuệ Tâm nhíu mày. "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Nương nương, nghe nói là chuyện liên quan đến nương nương."
"Ta?!" Chẳng lẽ là vì chuyện gần đây Hứa Hằng quá sủng ái nàng?
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng thông truyền, Hứa Hằng sau khi kết thúc buổi thiết triều đã lại tới đây tìm nàng, vẻ mặt của hắn lúc này hiển nhiên là không vui.
"Thần thiếp/Nô tì thỉnh an hoàng thượng." Y Vân vội vàng đỡ Tuệ Tâm tới tham kiến. Hứa Hằng không trả lời, chỉ phẩy tay với Y Vân một cái, lạnh lùng nói "Ra ngoài!"
Y Vân nghe lệnh, vội vàng lui ra ngoài, trong phòng liền rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Hứa Hằng vẻ mặt khó coi, đi tới nắm tay Tuệ Tâm, kéo nàng tới ngồi bên ghế, sau đó liền ngả người xuống, nằm gối đầu lên đầu gối của nàng, mặt xoay về phía cái bụng đã hơi nhô lên của nàng, nhắm mắt an tĩnh.
Tuệ Tâm thoa chút dầu thơm lên tay, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng xoa trên đầu Hứa Hằng, sau đó ấn lên huyệt thái dương của hắn, dè dặt hỏi.
"Hoàng thượng...thần thiếp nghe nói...hôm nay trên triều, người cùng Quách tể tướng có bất đồng.
"Ừm..." Hứa Hằng hừ khẽ.
"Là chuyện có liên quan đến thần thiếp sao?" Tuệ Tâm to gan hỏi tiếp.
"Ừm..."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Tuệ Tâm cảm thấy sốt ruột.
Nghĩ lại thấy cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng đáng giấu, Hứa Hắng bất đắc dĩ kể lại cho Tuệ Tâm
Giống như mọi ngày, Hứa Hằng đều muốn nhanh chóng bãi triều để tới Thanh Y các, vì vậy nên hôm nay như mọi lần, khi cảm thấy các đại thần phía dưới không còn chuyện gì để bẩm tấu, Hứa Hằng liền nói cho có lệ.
"Các vị ái khanh nếu không còn gì để bẩm tấu, vậy thì bãi triều đi."
"Hoàng thượng, lão thần có chuyện muốn bẩm tấu."
Hứa Hằng liếc mắt nhìn người vừa mới tiến ra, hờ hững nói. "Quách khanh muốn bẩm tấu chuyện gì?"
"Thứ lỗi cho lão thần nhiều chuyện, nhưng thần nghe nói gần đây hoàng thượng rất sủng ái hoàng quý phi?"
"Quách khanh đúng là không có nhiều chuyện. Việc trong hậu cung của trẫm cũng biết rõ như vậy." Hứa Hằng cười nhạt, hà, ý mỉa mai thể hiện rõ trong từng câu chữ. "Đúng là như vậy, nàng ấy đang mang trong mình đứa con đầu tiên của trẫm, hơn nữa lại đã từng sảy thai một lần, trẫm quan tâm đến nàng ấy một chút cũng là việc nên làm."
"Quan tâm đến long thai đúng là chuyện nên làm, nhưng thần nghe nói, ngoại trừ Thanh Y các của hoàng quý phi ra thì người không tới cung của chủ tử nào khác. Lão thần mạo muội cho rằng, điều đó không được tốt cho lắm. Thần cho rằng mưa móc nên được ban đều khắp hậu cung, như vậy mới tốt cho huyết mạch Hiên Viên quốc. Hoàng thượng tuy là còn trẻ, nhưng càng nên sớm có nhiều hoàng tử, công chúa thì càng tốt. Nếu quá mức chuyên sủng một vị chủ tử, vậy...có vẻ không tốt lắm."
Hứa Hằng liếc mắt nhìn Quách Khiêm, vẻ lạnh lùng hiển hiện rõ trong đáy mắt, khóe miệng nhếch lên. "Quách tể tưởng, trẫm thấy, khanh vẫn là không nên xen vào chuyện này nữa thì hơn."
Những đại thần bên chỉ biết im lặng ngắm mặt đất, ai cũng nhận ra rằng Hứa Hằng đã thay đổi cách xưng hô, không còn gọi Quách Khiêm là Quách khanh nữa mà đã gọi là Quách tể tướng rồi. Lời cảnh cáo cũng đã phát ra rồi, nếu cứ tiếp tục, vậy...
"Hoàng thượng, thân là thần tử, thần không thể không để tâm." Quách Khiêm vẫn cương quyết.
"Ồ..." Hứa Hằng cao cao tại thượng nhìn hắn, không chút khách khí nói. "Giờ trẫm mới biết Quách tể tướng lại quan tâm đến chuyện hậu cung của trẫm như vậy. Trước đây khi trẫm sủng ái Quách quý nhân, cũng không thấy Quách tể tướng lên tiếng, không nghĩ tới Quách quý nhân thất sủng được mấy năm, Quách tể tướng đã trở thành người biết nghĩ cho đại cục rồi."
Các vị đại thần bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
"Hoàng thượng, trước đây người còn trẻ, lại mới đăng cơ, cũng là lần đầu hậu cung tuyển tú, lão thần mới cho rằng dù người sủng ái chủ tử nào cũng không sao. Nhưng nay hậu cung tuyển tú cũng đã được năm năm, quốc thái dân an, là lúc người nên suy nghĩ nhiều hơn cho huyết mạch hoàng thất. Hơn nữa, suốt năm năm vừa qua, ngoại trừ hoàng quý phi chưa từng có chủ tử nào khác mang long thai, như vậy còn không phải là không tốt cho huyết mạch hoàng gia hay sao?" Quách Khiêm hùng hồn nói, dẫu lời nói vốn chẳng hề có lí lẽ. Người khác nhìn vào thật sự thấy thật là khảng khái, thật là một bậc trung thần thương dân ái quốc, khiến cho người người phải cảm thán. "Xin người hãy nhìn vào tấm gương của tiền nhân, đừng để Hiên Viên quốc sụp đổ chỉ vì một nữ nhân."
"Câm miệng!" Hứa Hằng cả giận đập tay lên long ỷ, trừng mắt quát lớn, khiến các vị đại thần khác vội quỳ sụp xuống hô vang. "Hoàng thượng bớt giận!"
"Ngươi lại còn dám nói đến các bậc tiền nhân với trẫm? Nam Cung Thiên hoàng đế Nghi quốc cả một đời không lập hậu cung, chỉ sủng ái duy nhất một hoàng hậu, ngươi nói xem, Nghi quốc có hay không bị sụp đổ dưới tay ngài? Ngươi lại dám ví trẫm với bậc hôn quân vô đạo mê muội nữ sắc làm hỏng chính sự? Tiền nhân gây nên họa vong quốc là vì say đắm tửu sắc bỏ bê chính sự, không màng việc nước. Ngươi đã từng thấy trẫm lơ là việc quốc gia đại sự lúc nào? Ngươi có từng thấy trẫm vì sủng ái nàng mà làm chuyện trái luân thường đạo lý khiến lòng dân phẫn nộ? Ngươi có từng thấy trẫm làm việc thông thiên hại lý, khiến con dân lầm than oán thán?" Hứa Hằng vẻ mặt phẫn nộ không chút che giấu, thanh âm cũng rất gay gắt.
"Trẫm chỉ là sủng ái phi tử của mình một chút, ngươi đã cho rằng Hiên Viên quốc sắp vong rồi, nếu trẫm thật sự bỏ bê chính sự, ngươi sẽ nói trẫm như nào đây, phải chăng là to gan lớn mật muốn biến trẫm thành tội nhân thiên cổ rồi? Hoàng quý phi trước nay hiền lương thục đức, luôn cùng trẫm san sẻ nỗi lo cho con dân trăm họ, ngươi lại cho rằng nàng là thứ hồ ly tinh mê hoặc quân vương. Ngược lại, ngươi, ngươi còn không tự xem lại hảo ái nữ của mình? Dĩ hạ phạm thượng, buông lời xằng bậy, gây chuyện thị phi, ngươi còn không lo giáo dưỡng cho tốt, còn muốn ở đây quản chuyện của trẫm?"
"Hoàng thượng!"
"Câm đi! Bãi triều!"
Hứa Hằng giận dữ bỏ đi, để lại tiếng lao xao của các vị đại thần sau lưng, ai nấy mồ hôi lạnh ròng ròng. Từ lúc đăng cơ đến nay, chưa ai từng thấy hoàng thượng nổi trận lôi đình đến vậy. Trước nay, đối với Quách tể tướng hắn luôn là ba phần nể mặt, bốn phần dè chừng, lần đầu tiên thấy hắn không chút kiêng dè mà mắng lớn như vậy. Buổi thiết triều cứ thế mà kết thúc.
Hứa Hằng dụi mặt vào bụng Tuệ Tâm, nói khẽ. "Cũng chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng, nàng không cần quá để tâm."
"Sao thần thiếp có thể không để tâm chứ?" Tuệ Tâm không tránh khỏi hoang mang cùng lo lắng. "Nói cho cùng thì Quách tể tướng cũng là đại thần trong triều, ít nhiều lời nói cũng có trọng lượng. Sau này mọi người đều nhìn thiếp với ánh mắt oán ghét, coi thần thiếp là hồng nhan họa thủy, là yêu hồ mê hoặc quân vương thì chẳng phải thần thiếp đã trở thành tội nhân thiên cổ hay sao?"
"Chuyện đó..." Hứa Hằng đột nhiên phì cười, không chút khách khí véo má nàng nói "Với nhan sắc này của nàng, nàng không cần phải lo đến chuyện đó đâu."
Tuệ Tâm: "..."
Cái tên khốn nạn này!
"Hoàng thượng, có Lưu tể tướng cầu kiến." Tiểu Mạnh Tử từ bên ngoài đi vào truyền báo.
Phụ thân?
"Mau mời phụ thân ta vào." Tuệ Tâm nói.
Hứa Hằng ngồi dậy, chỉnh trang lại y phục, nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh Tuệ Tâm.
"Lão thần thỉnh an hoàng thượng, thỉnh an hoàng quý phi nương nương." Lưu tể tướng một bộ dạng soái khí đĩnh đạc bước vào.
"Lưu ái khanh không cần đa lễ, đứng lên đi." Hứa Hằng khẽ phẩy tay.
"Y Vân, lấy ghế cho phụ thân ta ngồi." Tuệ Tâm gặp lại Lưu tể tướng, trong lòng vô cùng hoan hỉ, nét mặt cũng bất giác dịu dàng hơn nhiều. Nàng nhìn ông cười hiền, ông cũng mỉm cười với nàng, nét mặt vẫn phúc hậu và sủng nịnh như trước nay vẫn thế.
"Lão thần vừa ghé qua Dưỡng tâm điện, nghe nói hoàng thượng đang ở đây, nên mạn phép ghé qua đây làm phiền hoàng thượng cùng nương nương." Nói đến đây ông hơi ngập ngừng, cứ ngần ngừ không nói tiếp.
"Lưu ái khanh không cần e ngại, có việc gì cần nói, cứ nói!"
"Vậy,,,có mặt nương nương ở đây, lão thần cũng không ngại nói thẳng. Chuyện sớm nay trên triều, lão thần cảm thấy bản thân không tiện lên tiếng nên cũng không dám nói. Tuy nhiên, việc Quách tể tướng bẩm tấu trên triều không phải là không hề có lý. Hoàng quý phi là nữ nhi của thần, thần không thể vì thế mà bênh vực. Nếu người cứ sủng ái Hoàng quý phi như vậy, vừa không tốt cho danh tiếng của người, lại vừa không tốt cho danh tiếng của Hoàng quý phi. Nếu lỡ như...bị mọi người đồn đại là thứ yêu vật hại người, là hồ ly mê hoặc quân chủ thì phải làm thế nào?"
"Chuyện này Lưu tể tướng không cần quá lo lắng, trẫm tự biết có chừng mực, hơn nữa..." Hứa Hằng liếc nhìn Tuệ Tâm, tủm tỉm cười. "Hoàng quý phi là người đoan trang hiền thục, hiểu rõ lễ tiết lại biết đối nhân xử thế, sẽ không vì những lời xàm ngôn của kẻ tiểu nhân mà ảnh hưởng đến thanh danh."
Tuệ Tâm: "..."
Tên chết tiệt này...
"Vậy...nếu hoàng thượng đã nói thế, lão thần cũng không tiện lên tiếng nữa, lão thần xin phép cáo lui." Lưu tể tướng ngập ngừng nói.
"Phụ thân, người vừa mới đến, sao đã vội rời đi?" Tuệ Tâm gấp gáp nói. "Đã sắp tới giờ dùng thiện, hay là người ở lại dùng bữa cùng con và hoàng thượng rồi hãy trở về?"
"Không, không, không, lão thần đa tạ nương nương hậu đãi, nhưng lão thần nào có gan ngồi dùng thiện cùng hoàng thượng và nương nương được chứ?" Lưu tể tướng vội vã xua tay nói. Chẳng có mấy khi gặp nữ nhi, ông muốn ở lại nhiều đến nhường nào chứ? Thế nhưng giờ nữ nhi đang được sủng, cùng với hoàng thượng giống như là phu thê hòa hợp, nếu ông ở lại, chẳng hóa là kì đà cản mũi sao? Hơn nữa, làm sao ông lại dám ngồi dùng bữa chung với hoàng thượng được.
"Sao lại không được chứ?" Hứa Hằng nói. "Xét về lễ nghĩa, trẫm với khanh là đạo quân thần, xét về vai vế, trẫm nên gọi khanh một tiếng nhạc phụ mới phải. Khanh cùng Hoàng quý phi đã lâu không gặp mặt, khó tránh khỏi thương nhớ. Khanh cứ ở lại dùng bữa cùng với trẫm và hoàng quý phi, không cần vội vã trở về."
"Vậy...lão thần cung kính không bằng tuân mệnh." Lưu tể tướng cười cười.
Rất nhanh sau đó, đồ ăn được đưa lên, Hứa Hằng, Tuệ Tâm cùng Lưu tể tướng liền ngồi vào bàn dùng bữa. Vì Tuệ Tâm đang mang thai, nên đồ ăn thịnh soạn hơn trước rất nhiều, phân nửa trong đó là đồ ăn thanh đạm vì nàng không thể ăn những đồ có quá nhiều dầu mỡ. Những món ăn dành cho Hứa Hằng và Lưu tể tướng đều là những món sơn hào hải vị đầy bổ dưỡng như trư xương, khổng noãn, phật nhảy tường, gà ăn mày, tổ yến chưng, súp vi cá, vịt bát vị, đậu sốt tứ xuyên, thăn bò sốt dầu hào, cháo bào ngư...Tuệ Tâm thì đơn giản hơn, có cháo hạt sen, cá hấp, tôm xiên nướng, nấm hương sốt hạt thông, canh đậu hũ hạnh nhân... Nàng đang mang thai, khẩu vị thay đổi đi nhiều, hơn nữa, đối diện với một bàn đầy đồ ăn thế này, chỉ nhìn thôi đã khiến nàng muốn ói. Thế nên, dù đồ ăn không quá ngấy, nhưng nàng vẫn không ăn được bao nhiêu, lần này cũng vậy, dù cố gắng, nhưng nàng cũng chỉ dùng được một ít đã ngừng đũa.
Đối với việc này, Hứa Hằng hiển nhiên cảm thấy không hài lòng. Trước giờ nàng vốn gầy gò, nay đang mang thai, vốn là nên bổ sung thật nhiều dưỡng chất, thế mới có thể sinh ra một đứa bé trắng trẻo khỏe mạnh được, vậy mà lần nào cùng nàng dùng bữa, hắn cũng thấy nàng ăn ít như vậy.
Mà người ngồi bên cạnh là phụ thân nàng, nhìn thấy như vậy cũng không tránh khỏi xót xa.
"Nương nương, sao người lại ăn ít như vậy chứ? Người nhìn xem, đã gầy như vậy rồi."
"Nếu trù sư nấu không hợp khẩu vị của nàng, vậy thì đổi người khác đi." Hứa Hằng cau mày nói.
"Không phải tại bọn họ." Tuệ Tâm dùng khăn che miệng, nén đi cảm giác buồn nôn đang chực trào. "Vì thần thiếp đang mang thai, khẩu vị có kém đi, nên mới không ăn được nhiều. Lý thái y lúc bắt mạch cho thiếp có nói, tuy thần thiếp có ăn ít đi, nhưng dưỡng chất đều tập trung hết vào long thai, nên long thai vẫn rất khỏe mạnh, hoàng thượng và phụ thân đừng quá lo lắng."
Hứa Hằng tuy trong lòng không vui, nhưng nghe nàng nói thế thì cũng không nói gì nữa. Hắn nhớ, lúc trước khi thái hậu mang thai Cố Duệ, khẩu vị cũng rất kém, không những không ăn được gì, mà còn nôn khan liên tục, nhìn thật sự rất khổ sở. Bởi vì biết nữ nhân mang thai vô cùng vất vả, thế nên thời gian này hắn càng muốn ở bên cạnh Tuệ Tâm, chăm sóc cho nàng một chút, chiều chuộng nàng một chút. Lúc nàng khó chịu sẽ xoa xoa bụng nàng, lúc nàng đau mỏi sẽ giúp nàng bóp vai, bóp tay, lúc nàng cáu gắt sẽ ôm nàng dỗ dành, chính là muốn nàng thật thoải mái, khiến nàng sảng khoái mà sinh hài tử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook