Độc Nhất Vợ Yêu Của Tổng Tài
-
Chương 23: Cô nhớ hắn
*
Thở nhẹ một tiếng, đôi mắt cô nặng nhọc gượng dậy, đầu đau như búa bổ, nhìn dây dợ chằng chịt bên tay, cô vội giật mạnh nó ra cơ thể yếu ớt chạy ra ngoài...
Rốt cuộc cô đã ngất đi mấy ngày rồi?
- " Cô ơi cho tôi hỏi bệnh nhân tên Mạc Cao Kì đang ở đâu? "
- "Dạ... việc này tôi không biết ạ" - y tá lắc đầu phân bua.
- " Vậy bác sĩ Cố Từ Niên đâu "
- " Viện Trưởng đi dự hội nghị ở Anh từ hôm trước rồi ạ "
- " Tôi cảm ơn ạ "- Giọng cô tỏ rõ vẻ nuốt tiếc.
Hắn đang ở đâu?
Cô không thể không thừa nhận là cô nhớ hắn? Dạo này cảm xúc của cô rất hỗn độn... Cô không biết nữa nhưng điều đó đều xuất phát từ "hắn"...
Cô đi dọc hành lang không thấy lại đi ra sân nghỉ dưỡng dù đi suốt nhưng mọi thứ chỉ quay lại số 0. Bất an bao quanh không lẽ hắn chết rồi... Từ Niên và Lucy chỉ nói thế để an ủi cô. Không người như hắn sao có thể chết dễ dàng được... Đúng rồi, cô phải tin, cô phải tin hắn...Nhưng đến khi trời đã tà, Hạ Vy mệt nhọc ngồi xuống chiếc ghế gỗ đã sờn... hương hoa oải hương thơm ngát được gió kéo theo bao quanh cô như an ủi. Một hai tiếng nấc... rồi lại sụt sịt để tay lên miệng như muốn nuốt trọn tiếng khóc lại. Nhưng rồi lại tuôn trào đôi môi hồng bị cắn đã mau chuyển sang màu đỏ. Hàng mi ước nhòe vẫn đọng lại những hạt li ti... cô cố lấy mu bàn tay lau nước mắt, cô không phải người yếu đuối nhưng hình như cô đã quen khi gặp khó khăn sẽ luôn có một bờ vai tùy ý cho cô dựa...
- " Tại sao con khóc " - Một tiếng trầm vang lên sau lưng, Hạ Vy không quay lại cô sợ ông bụt...
Nhìn thấy mình mà chạy mất.
- " Con... con... Hức "
- " Nói đi ta sẽ giúp " - Bụt tiếp lời
- " Con đang tìm một người "
- " Ai "
- " Mạc Cao Kì "
- " Anh ta là gì "
- " Là con người ạ"
- " Là gì với con? "
- " Chủ nợ ạ "
- " Con nợ hắn cái gì? "
- " 10 tỷ ạ và còn rất nhiều "
- " 10 tỷ "
- " Anh ta nói nếu không trả được thì sinh cho anh ta 2 đứa con " - Hạ Vy như đã nín nhớ lại lời thỏa thuận của hắn với cô.
- " Ta nghe thấy con bảo nếu hắn tỉnh lại sẽ sinh cho hai đứa con phải không? "
- " Sao bụt biết con... " - Cô ấp úng mà không biết má mình đỏ như trái gấc từ lúc nào.
- " Câu hỏi cuối rồi ta sẽ giúp con... Con tìm hắn chỉ để trả nợ "
Ngập ngừng một lúc... ánh mắt vẫn đọng nước của cô nhìn về cánh hoa oải hương nết trắng pha tìm thật hài hòa... cô nhớ lại những lời nói bá đạo của hắn " Một sợi tóc của em mất cũng là do tôi quyết định... nếu em chết chỉ có thể chết do tôi... Tôi không muốn rằng buộc em nhưng hãy ở lại với tôi đêm nay... "
Con tim nhưng ngọn lửa đốt trong lòng nhen nhóm theo từng đợt rồi lại dâng trào... theo cảm xúc nhẹ nhàng trả lời..
- " Không là con nhớ anh ấy "
Câu nói vừa thốt ra cả không gian tĩnh lặng dần, nụ cười trên môi Hạ Vy cũng không vì thế mà mờ nhạt đi. Rồi ánh mắt lại bị ai đó che, cả người bị xốc lên. Môi chạm môi một hơi thở quen thuộc len vào cái lưỡi thuần thục là vuốt ve miệng xinh bằng độ nồng ấm của mình rồi lại kết thúc bằng nụ hôn sâu rơi trên cánh hoa khô khốc nay đã phiếm hồng lại do ai cắn.
Ánh sáng từ từ hiện ra, cả cơ thể nhỏ bé của Hạ Vy được ôm chặt lấy như sự nhớ nhung, vẫn là hơi thở quen thuộc bên tai rồi giọng nói luôn ở trong tâm trí cô cất lên vừa ngọt lại còn dịu dàng:
- " Chắc hẳn hắn cũng nhớ con lắm "
*******
VOTE NÀO ~~~~
Thở nhẹ một tiếng, đôi mắt cô nặng nhọc gượng dậy, đầu đau như búa bổ, nhìn dây dợ chằng chịt bên tay, cô vội giật mạnh nó ra cơ thể yếu ớt chạy ra ngoài...
Rốt cuộc cô đã ngất đi mấy ngày rồi?
- " Cô ơi cho tôi hỏi bệnh nhân tên Mạc Cao Kì đang ở đâu? "
- "Dạ... việc này tôi không biết ạ" - y tá lắc đầu phân bua.
- " Vậy bác sĩ Cố Từ Niên đâu "
- " Viện Trưởng đi dự hội nghị ở Anh từ hôm trước rồi ạ "
- " Tôi cảm ơn ạ "- Giọng cô tỏ rõ vẻ nuốt tiếc.
Hắn đang ở đâu?
Cô không thể không thừa nhận là cô nhớ hắn? Dạo này cảm xúc của cô rất hỗn độn... Cô không biết nữa nhưng điều đó đều xuất phát từ "hắn"...
Cô đi dọc hành lang không thấy lại đi ra sân nghỉ dưỡng dù đi suốt nhưng mọi thứ chỉ quay lại số 0. Bất an bao quanh không lẽ hắn chết rồi... Từ Niên và Lucy chỉ nói thế để an ủi cô. Không người như hắn sao có thể chết dễ dàng được... Đúng rồi, cô phải tin, cô phải tin hắn...Nhưng đến khi trời đã tà, Hạ Vy mệt nhọc ngồi xuống chiếc ghế gỗ đã sờn... hương hoa oải hương thơm ngát được gió kéo theo bao quanh cô như an ủi. Một hai tiếng nấc... rồi lại sụt sịt để tay lên miệng như muốn nuốt trọn tiếng khóc lại. Nhưng rồi lại tuôn trào đôi môi hồng bị cắn đã mau chuyển sang màu đỏ. Hàng mi ước nhòe vẫn đọng lại những hạt li ti... cô cố lấy mu bàn tay lau nước mắt, cô không phải người yếu đuối nhưng hình như cô đã quen khi gặp khó khăn sẽ luôn có một bờ vai tùy ý cho cô dựa...
- " Tại sao con khóc " - Một tiếng trầm vang lên sau lưng, Hạ Vy không quay lại cô sợ ông bụt...
Nhìn thấy mình mà chạy mất.
- " Con... con... Hức "
- " Nói đi ta sẽ giúp " - Bụt tiếp lời
- " Con đang tìm một người "
- " Ai "
- " Mạc Cao Kì "
- " Anh ta là gì "
- " Là con người ạ"
- " Là gì với con? "
- " Chủ nợ ạ "
- " Con nợ hắn cái gì? "
- " 10 tỷ ạ và còn rất nhiều "
- " 10 tỷ "
- " Anh ta nói nếu không trả được thì sinh cho anh ta 2 đứa con " - Hạ Vy như đã nín nhớ lại lời thỏa thuận của hắn với cô.
- " Ta nghe thấy con bảo nếu hắn tỉnh lại sẽ sinh cho hai đứa con phải không? "
- " Sao bụt biết con... " - Cô ấp úng mà không biết má mình đỏ như trái gấc từ lúc nào.
- " Câu hỏi cuối rồi ta sẽ giúp con... Con tìm hắn chỉ để trả nợ "
Ngập ngừng một lúc... ánh mắt vẫn đọng nước của cô nhìn về cánh hoa oải hương nết trắng pha tìm thật hài hòa... cô nhớ lại những lời nói bá đạo của hắn " Một sợi tóc của em mất cũng là do tôi quyết định... nếu em chết chỉ có thể chết do tôi... Tôi không muốn rằng buộc em nhưng hãy ở lại với tôi đêm nay... "
Con tim nhưng ngọn lửa đốt trong lòng nhen nhóm theo từng đợt rồi lại dâng trào... theo cảm xúc nhẹ nhàng trả lời..
- " Không là con nhớ anh ấy "
Câu nói vừa thốt ra cả không gian tĩnh lặng dần, nụ cười trên môi Hạ Vy cũng không vì thế mà mờ nhạt đi. Rồi ánh mắt lại bị ai đó che, cả người bị xốc lên. Môi chạm môi một hơi thở quen thuộc len vào cái lưỡi thuần thục là vuốt ve miệng xinh bằng độ nồng ấm của mình rồi lại kết thúc bằng nụ hôn sâu rơi trên cánh hoa khô khốc nay đã phiếm hồng lại do ai cắn.
Ánh sáng từ từ hiện ra, cả cơ thể nhỏ bé của Hạ Vy được ôm chặt lấy như sự nhớ nhung, vẫn là hơi thở quen thuộc bên tai rồi giọng nói luôn ở trong tâm trí cô cất lên vừa ngọt lại còn dịu dàng:
- " Chắc hẳn hắn cũng nhớ con lắm "
*******
VOTE NÀO ~~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook