Chín giờ tối. Phòng Dịch Khiêm như cũ không biến mất.

Chú Chí Sĩ đã canh giữ suốt một ngày, Cố Ngang cùng Tề Yên Khách thật vất vả khuyên nhủ chú Chí Sĩ nghỉ ngơi trong chốc lát,hai tiếng nữa sẽ thay ca với chú. Lúc này, hai người sóng vai nhau ngồi trước cửa phòng Dịch Khiêm,nhỏ giọng trò chuyện.

Tuy nói chủ yếu là trông chừng Dịch Khiêm,nhưng Cố Ngang vẫn thường xuyên liếc mắt qua phòng Cung Lý.

_”Sợ cô ta tự sát?” Tề Yên Khách cùng Cố Ngang mười đầu ngón tay đan vào nhau,mỉm cười nhìn cậu. Trên hành lang vắng lặng,ngọn đèn mờ ảo phả vào người Cố Ngang, vẻ mặt thiếu niên càng trở nên nhu hòa.

Chẳng biết tại sao,Tề Yên Khách chợt nhớ tới —- hình như Cố Ngang còn đang học trung học?

Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi? Mười sáu? Mười bảy?

Qúa nhỏ a.

Thiếu niên mới mười sáu mười bảy đã săn sóc như vậy, biết cách chiếu cố người khác, thật hiếm thấy.

Y nghĩ nghĩ, ánh mắt càng ngày càng ôn nhu.

Cố Ngang hoàn toàn không đoán ra tâm tư y, chỉ cúi đầu “Ừ”, một tiếng

Tề Yên Khách bật cười “Cứ cách mỗi tiếng cậu lại gõ cửa phòng cô ta một lần nghe cô ta mắng,vì muốn xác nhận cô ta còn sống sao?”

_”Không biết làm gì khác a…” Cố Ngang cười khổ “Hy vọng bạn ấy ngủ một giấc, tâm tình sẽ tốt hơn.” Cậu cúi đầu nhìn tay hai người đang nắm chặt,cảm giác ngọt ngào cùng mặc cảm tội ác hòa quyện vào nhau,từ trong đáy lòng dâng trào.

_”Đúng rồi…” Cố Ngang chợt nhớ đến chuyện lúc sáng “Ban ngày xem qua, trong phòng không có sách của anh…”

_”Ừm. Muốn xem sao?” Tề Yên Khách sờ sờ mũi,ngượng ngùng cười cười.

_Đương nhiên!

_Cuốn nào? “Vô Hạn Nghi Kỵ”?

Trong lòng Cố Ngang trầm xuống. Hiện tại nhắc tới quyển sách này, tổng khiến cậu cảm thấy quái quái,nhưng vẫn tràn ngập tò mò với nội dung của nó “Ừm. Cuốn đó tôi mới mua được vài ngày, chưa xem được bao nhiêo đã bỏ quên ở nhà Vi Miểu…” Cậu bất đắc dĩ cười “Vốn định hôm sau sẽ lấy về,kết quả vừa tỉnh, đã tới nơi này.”

Tề Yên Khách bỗng nhiên thốt lên “Cậu bỏ quên quyển sách ở nhà Vi Miểu? Nó có đọc qua chưa?”

Cố Ngang sửng sốt “A? Hẳn là chưa…Em ấy không biết chữ. Ách, mẹ em ấy chắc cũng chưa đọc cho em ấy nghe đâu,dù sao đó là tiểu thuyết kinh dị…”

_”Kinh dị sao?” Tề Yên Khách bật cười “Sao tôi không thấy vậy nhỉ.”

_”Nửa đêm đọc một mình rất rùng rợn.” Cố Ngang nhớ lại cảm giác những lần ôm sách trốn trong ổ chăn,khó hiểu hoài niệm, “Văn phong của anh…thực độc đáo. Mỗi câu đều rất bình thản,nhưng lại có thể nắm bắt trái tim người đọc…Ách, tôi nói không rõ.” Cố Ngang đỏ mặt,nhỏ giọng nói “Dù sao tôi cảm thấy, siêu cấp hay.” Cậu nháy mắt mấy cái,chờ mong nhìn Tề Yên Khách “Cuốn,”Vô Hạn Nghi Kỵ”, tôi chỉ mới đọc xong phần mở đầu,anh có thể cho tôi biết nội dung cùng kết cục không?”

Tề Yên Khách nhướng mày nói “Cậu muốn tôi tiết lộ trước sao? Đợi đến khi đọc thì còn gì là kinh hỉ?”

Cố Ngang ủ rũ “Nói không chừng…không có cơ hội đâu.”

_”…” Tề Yên Khách bỗng vươn tay,chọc chọc gò má Cố Ngang. Cố Ngang lập tức hoảng hốt,nghiêng đầu nhìn y,chống lại đôi mắt suy tư nghiền ngẫm.

_”?”

_”Tôi chỉ bật mí cho cậu một chút thôi.” Tề Yên Khách cười cười,chồm cả người lên, chạm vào trán Cố Ngang.

Chẳng biết tại sao,Cố Ngang cảm thấy trong giọng nói tràn đầy ảo não. Rõ ràng đang cười, lại như buồn rười rượi “…Cái gì?”

Tề Yên Khách nhắm mắt lại, ôn nhu nói “Chuyện phát sinh trong này, rất giống nội dụng trong sách.  Nhưng không phải hoàn toàn.”

_Cái này tôi biết a…

_”Kết cục của tôi là —–“  Y càng nói càng mềm nhẹ,khiến Cố Ngang sinh ra cảm giác hãm sâu trong đám mây,rõ ràng rất lả lướt,nhưng vươn tay lại không bắt được “—-nam chính cùng nữ chính cuối cùng lựa chọn tin tưởng lẫn nhau,sau đó bọn họ tìm ra chân tướng,chạy thoát ra ngoài.”

Cố Ngang hiếu kỳ hỏi “Vậy chân tướng là gì?”

Tề Yên Khách mở mắt ra,cười hì hì nhìn cậu “Đợi nam chính cùng nam chính chạy mất, tự cậu xem đi.”

Cố Ngang giả vờ thất vọng, cố ý hừ một tiếng,trên mặt lặng lẽ nổi lên hai mảnh đỏ ửng.

Này…Này tính là tỏ tình sao…

Trái tim phốc một tiếng đập loạn nhịp,Cố Ngang vẫy vẫy đầu,âm thầm nuốt một ngụm nước bọt,chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tề Yên Khách ngóng nhìn Cố Ngang mặt nghiêng, nụ cười càng phát ra ôn nhu.

Ba tiếng sau, Cố Ngang dưới bài hát ru “Mèo con ngoan ngoãn mở cửa ra” của Tề Yên Khách, ngoan ngoãn ngủ thật say. Cậu nằm tựa lên vai Tề Yên Khách,đại khái do tư thế không quá thoải mái,cứ mãi cựa quậy nhích tới nhích lui.

Tề Yên Khách cúi đầu,ngắm nhìn khuôn mặt thiếu niên gần trong gang tấc. Y nhìn như vậy đã lâu,lại thủy chung khẽ cau mày,giống như đang tự hỏi một vấn đề cực kì hóc búa.

Kết quả, vẫn vô pháp tìm ra đáp án.

Y đành nghiêng người,dùng sức ôm thiếu niên đang ngủ say trong lòng,tựa như con mèo nhỏ, vô cùng hoài niệm mà cọ cọ cổ thiếu niên.

_”…” Cố Ngang bị cọ ngứa,theo bản năng quơ tay chụp lại. Tề Yên Khách cười cười,nhìn tay thiếu niên sờ trúng mặt của chính mình.

Đứa ngốc, lầm người rồi a.

Đang lúc y muốn bắt lấy tay Cố Ngang,cửa phòng cách vách mở ra, chú Chí Sĩ xuất hiện. Chú nhìn thoáng qua hai thanh niên ôm ấp nhau,nháy mắt liền đỏ mặt.

_”À, cái kia, chú không phải…” Chú Chí Sĩ nhỏ giọng giải thích

Tề Yên Khách ngẩng đầu lên, oán giận nói “Đúng vậy, đúng vậy. Bị chú dọa, tôi đều mềm nhũn.”

Chú Chí Sĩ nhất thời cảm thấy cả người không thoải mái “Cậu, cậu…Ách..”

Tề Yên Khách mỉm cười tươi sáng “Giỡn thôi.”

Chú Chí Sĩ lập tức nhẹ nhõm,sau đó nhìn về phía phòng Dịch Khiêm,lẩm bẩm nói “Cậu ấy vẫn chưa chịu ra a…” Thở dài,nhìn Tề Yên Khách nói “Chú ngủ no,hai cậu đi nghỉ đi.”

_”Cám ơn.” Tề Yên Khách cũng không từ chối,sảng khoái cười với chú Chí Sĩ,sau đó khom lưng ôm lấy Cố Ngang.

Chú Chí Sĩ sửng sốt. Tề Yên Khách thoạt nhìn gầy teo,dáng người Cố Ngang cũng hao hao như y, y nói muốn ôm liền ôm sao?

_”Ngô…” Cố Ngang tựa vào ngực Tề Yên Khách,theo bản năng gãi gãi cổ.

_”Chính chú cẩn thận, mệt thì cứ tìm tôi.”Tề Yên Khách cười cười, ôm Cố Ngang vào phòng.

Chú Chí Sĩ gật gật đầu, ngồi xổm xuống trước cửa phòng Dịch Khiêm.

_”Nhóc con…không đói bụng sao?” Chú Chí Sĩ sờ sờ bụng mình, ngược lại cảm thấy có chút đói

Bên trong, phòng Dịch Khiêm

Tại sao còn chưa biến mất? Hắn ngưng mắt nhìn vẻ mặt an tường của em gái,không ngừng hỏi chính mình.

Phòng này, còn có hắn, vì cái gì vẫn không biến mất?

Dịch Bách lẳng lặng nằm trên giường,dung mạo xinh đẹp ngọt ngào như trước,giống như thừa dịp hắn không chú ý,sẽ mở mắt ra thản nhiên mỉm cười,sau đó ôm lấy anh trai mình nói:

Anh, cuối cùng cũng lừa được anh rồi?

_”Tuyệt đối sẽ không mắng.” Dịch Khiêm đau lòng vỗ về lọn tóc khô ráo trên trán cô “Em xem,anh thay cho em chiếc váy em thích nhất này.”  Dịch Khiêm nhìn chiếc váy dài xanh nhạt trên người em gái mình, chua xót cười nói “Xinh lắm, đứng lên soi gương đi.”

Đột nhiên trong bụng truyền đến từng cơn đau thắt.

Dịch Khiêm nhẫn nại cắn môi, không nhìn cơ thể cảnh báo. Hắn kiên trì ngồi bên giường,vô hạn ôn nhu ngắm nhìn em gái,giống như chỉ cần chờ đợi như vậy, cô thật sự sẽ tỉnh lại.

Mười phút sau, cơn đau càng ngày càng dữ dội. Dịch Khiêm nheo mắt lại,một phút đồng hồ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng.

Ba mươi giây.

Dịch Khiêm siết chặt nắm đấm,biểu tình thống khổ khó nhịn.

…Không được…Nín không được…

Thật muốn đi xả đi xả…

Hắn hít sâu một hơi, rốt cuộc cam chịu đứng dậy

Bàng quang đã sớm bành trướng đến cực hạn,dù cho động tác có cẩn thận thế nào đều sẽ khiến bụng trở nên đau đớn. Dịch Khiêm nghiến răng nghiến lợi chạy vào buồng vệ sinh,vô cùng oán hận khối cơ thể này.

Nước trong buồng vệ sinh lấp lánh tỏa sáng, nhưng mùi máu tươi vẫn còn quanh quẩn đâu đây,vậy nên hắn không muốn bước vào nơi này.

…Vì cái gì hắn không biến mất! Vì cái gì căn phòng này còn chưa tiêu thất!

Dịch Khiêm phẫn nộ đi vào buồng vệ sinh,một bên kéo khóa kéo xuống.

Bỗng nhiên, dưới chân vừa trượt, hắn suýt nữa đã ngã nhào!

May mắn có mang giày, thân thể rất nhanh liền ổn định. Dịch Khiêm đứng trân tại chỗ,nhìn tấm chống trơn dưới chân, trừng mắt thật lớn.

Sau đó cúi đầu, xốc tấm chống trơn lên —-

Bọt biển.

Dưới tấm chống trơn, nổi lên một tầng bọt biển trắng mịn. Trong các khe hút chống trơn,thậm chí còn có rất nhiều mảnh vụn xà phòng.

—- xà phòng?!

Làm sao có thể…Dưới tấm chống trơn làm sao có thể xuất hiện xà phòng?!

Nháy mắt, hắn dường như hiểu được điều gì,trong lòng lập tức sinh ra vô tận thống hận.

Bụng vẫn duy trì từng cơn đau thắt. Hắn căm thù mà giải quyết  vấn đề sinh lý,rửa tay, bước nhanh ra khỏi buồng vệ sinh.

Đột nhiên, hai đồng tử trong mắt Dịch Khiêm mãnh liệt co rút!

_Dịch Bách?!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương