Độc Giả, Ngươi Nằm Xuống!
-
Chương 19
_Dịch Khiêm, ra ăn chút gì đi! Cậu muốn ăn gì, tôi đều làm cho cậu! Đừng tự nhốt mình trong phòng đựơc không…
_Dịch Khiêm! Tôi…Chúng tôi ngốc, không biết ăn nói,cậu nghe xong đừng nóng giận…Dịch Bách a,cô ấy đi rồi,cậu phải để cô ấy an tâm tiêu sái mà đi! Nếu cô ấy chứng kiến bộ dạng hiện tại của cậu,nhất định sẽ rất đau lòng!Dịch Khiêm? Cậu nghe được sao?
_Dịch Khiêm…Tôi, tôi hiện tại đang giữ chặt nắm cửa! Không biết thời điểm căn phòng tiêu thất, tôi có đồng thời biến mất hay không!…Nhưng tôi càng hy vọng mình có thể ngăn không cho nó biết mất!…Van cầu cậu, ra đây đi! Đừng như vậy…
_Cậu, đứa nhỏ này sao có thể cố chấp như vậy! Người chết không thể sống lại nha! Cậu đi theo cô ấy chỉ càng làm cô ấy thương tâm thêm thôi!
_Ách, thật ra, tôi không mắng cậu đâu! Thực xin lỗi…Tôi…Cậu làm ơn xuất hiện đi,cậu đều ngây người bên trong nửa ngày rồi…Cậu, cậu không thấy đói bụng sao? A, đúng rồi, bả vai cậu còn đau không? Tôi lấy đá cho cậu chườm nhé! Mau ra đây, lấy đá chườm lên! …Ách, dùng loại phương pháp này lừa cậu, quá ngu ngốc có phải hay không? Ha hả, cậu khẳng định sẽ không mắc mưu…Bất quá, thật lòng, chườm ít đá sẽ tốt hơn nhiều. Ngôi nhà chết tiệt này ngay cả một lọ thuốc cũng không có…Cậu nhất định đang rất đau…
Chú Chí Sĩ ngồi xếp bằng trước cửa phòng Dịch Khiêm,cầm một xấp giấy trong tay,nhìn hai cái, lại hướng bên trong lảm nhảm.
Tề Yên Khách ngồi bên cạnh,cắm đầu viết loáy hoáy, sau đó xé “Rẹt!” một cái,đưa cho chú Chí Sĩ.
Lại nhận được tờ giấy mới,chú Chí Sĩ vừa nhìn thoáng qua liền đỏ mặt.
_”Ách, cái này…thật sự phải nói như vậy sao?” Chú Chí yếu ớt hỏi, mặt đỏ như trái thanh long “Qúa, trắng ra rồi?”
Tề Yên Khách nhìn chú cổ vũ.
_”Được, được rồi…” Chú Chí Sĩ nhận mệnh thở dài,lần thứ hai gõ cửa phòng Dịch Khiêm
_Dịch Khiêm a…Cậu, cậu không cần đi ra, cậu ở trong đó gọi một tiếng được không? Tôi sắp gấp muốn chết rồi…Cậu chỉ cần ừ một tiếng,để tôi biết cậu còn sống, a, cậu không có việc gì, để tôi biết cậu không sao thì tốt rồi, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa…Ai cái kia… Tôi không biết nên nói thế nào nữa…
Chú Chí Sĩ hít sâu một hơi,bất đắc dĩ tựa vào ván cửa,ấp úng nói “Tôi hiện tại…cảm thấy rất khó chịu. Vừa nghĩ tới sau này không thể gặp lại cậu,đã cảm thấy…A, đúng rồi,cậu có biết hay không,kỳ thật Cố Ngang là đồng tính luyến ái a….”
Cố Ngang bưng đá lên lầu trùng hợp nghe đến, lập tức hung hăng trừng mắt tức giận nhìn Tề Yên Khách.
Tề Yên Khách giống như làm nũng, nhẹ nhàng giật giật góc áo Cố Ngang, nhỏ giọng nói “Chỉ vì lừa anh ta đi ra thôi.”
Vi Miểu nhìn mọi người ngồi bệch dưới đất,liền bắt chước ngồi theo. Chớp chớp đôi mắt to tròn, vô cùng tò mò nhìn mọi người.
Chú Chí Sĩ vừa quay đầu lại liền bắt gặp Cố Ngang,không khỏi ngại ngùng. Cố Ngang vội vàng khoát tay nói “Chú tiếp tục, đừng để ý tới con. Cởi áo ra, con chườm đá giúp chú.”
Chú Chí Sĩ gật đầu,bắt đầu cởi áo. Đã ngừng, muốn mở miệng lần nữa càng thêm gian nan, chú Chí Sĩ liếm môi vài cái, cúc áo thiếu chút nữa đã bị chú kéo bung,lúc này mới xấu hổ nói “Cậu nói…đồng, đồng tính luyến ái…có lây bệnh… hay không? Bởi vì tôi, tôi…A!”
Đá lạnh chạm vào bả vai,các đốt tay sưng phồng lập tức truyền đến cảm giác đau buốt. Chú Chí Sĩ nhe răng trợn mắt kêu lên một tiếng, hù Cố Nga sợ tới mức thiếu chút nữa đã ném viên đá đi. Tề Yên Khách thừa cơ hội nhanh chóng viết gì đó lên giấy, xé toạt ra đưa đến trước mặt chú Chí Sĩ. Chú Chĩ Sĩ sửng sốt một chút,sau đó hướng cửa lớn tiếng kêu “A không sao, không sao đâu,tôi đang chườm đá! Ai nha, thật thích a! Lập tức liền không đau! Dịch Khiêm, cậu cũng ra chườm đá đi!”
Cố Ngang hết nói nhìn chú Chí Sĩ đau đến giật giật khóe miệng,nhỏ giọng nói với Tề Yên Khách “Cái bẫy ngu như vậy, Dịch Khiêm sẽ trúng chiêu sao?”
Tề Yên Khách cười cười “Người ngốc như chú Chí Sĩ thì chỉ có thể nghĩ ra mấy trò ngu vậy thôi,Dịch Khiêm cho dù có thông minh thế nào cũng sẽ sập bẫy.”
Cố Ngang vẫn không khỏi hồ nghi. Tề Yên Khách cười không nói, cúi đầu cặm cụi viết, chờ chú Chí Sĩ đọc xong tờ cũ nhanh chóng đưa qua, cũng ra hiệu cho chú không cần đọc vội.
Chỉ thấy chú Chí Sĩ cầm tờ giấy, mồ hôi trên mặt nhễ nhại như mưa, ngay cả lỗ tai cũng ửng hồng, da thịt đỏ rần như tôm luộc. Chú lại liếm môi vài cái,nhấp nhấp miệng,rốt cuộc cứng ngắt nói “Không, không biết có nên nói với cậu hay không, nói, tôi…Thật lâu không có loại cảm giác này. Tôi cho rằng mình đã già nên,nên sẽ không…Aha ha, tôi quả nhiên là ông chú! Cho tới tận bây giờ, tôi chưa từng ngờ tới…đối với một người chỉ mới nhận thức hai ba ngày,tôi cư nhiên sẽ…” Chú Chí Sĩ thật sự không thể nói nên lời,đành đập cửa, nhắm mắt, nghiến răng nghiến lợi quát “Dịch Khiêm! Cậu đi ra đây đi! Tôi nhớ cậu muốn chết!”
Cố Ngang lại bị chú Chí Sĩ làm hoảng sợ,viên đá trong tay đều trượt xuống. Cậu quay đầu lại liếc mắt nhìn Tề Yên Khách,phát hiện vẻ mặt người nọ tràn đầy kinh hỉ.
_”Không tồi đó chú, đọc đúng kịch bản rồi.” Tề Yên Khách mỉm cười giơ ngón cái
Kịch bản?!
Vậy chẳng lẽ, đoạn tỏ tình xấu hổ kia là do chú Chí Sĩ tự biên tự diễn?
Không đúng a, chú ấy rõ ràng nhìn tờ giấy đọc mà…Xem ra, những lời vừa rồi chỉ có một phần đúng với kịch bản?
Bắt đầu từ câu nào vậy…
Cố Ngang yên lặng ấn viên đá,tò mò không thôi.
Đúng lúc này, bên trong cánh cửa rốt cuộc có động tĩnh.
_Đi đi, đừng làm phiền tôi.
Vô lực mà đạm mạc.
Cố Ngang sửng sốt,Tề Yên Khách híp mắt, nhanh chóng viết lời kịch. Nhưng chú Chí Sĩ lại dùng sức đập cửa,nhảy dựng lên thét lớn “Vô liêm sỉ! Đừng tùy hứng như vậy được không! Tôi biết cậu khó chịu! Cậu khó chịu thì tìm cách giải tỏa a! Sinh mệnh quan trọng biết bao nhiêu!Như thế nào có thể tùy tiện nói bỏ là bỏ! Nếu cậu không ra, đến lúc đó hối hận cũng không kịp! Mau ra đây đi!”
Bên trong không phản ứng.
_”…A” Tề Yên Khách bật cười, buông bút nói “Chú Chí Sĩ yêu độc thoại mất rồi.”
Vi Miểu chuyên chú chơi viên đá trong đĩa,Cố Ngang đơn giản thả hai viên đá trong tay xuống cho nó chơi, sau đó tò mò liếc nhìn quyển sổ “Anh tính toán cho chú ấy nói cái gì?”
Tề Yên Khách vội vàng khép quyển sổ lại,lộ ra nụ cười thần bí hề hề
Cố Ngang lập tức nhớ tới hình vẽ lõa thể tạp dề,hai má không khỏi nóng lên. Nhìn bộ dáng của y hiển nhiên bên trong không phải thứ đứng đắn gì, không xem tốt hơn.
Lúc này Cố Ngang đột nhiên nhớ tới còn một người không ra khỏi phòng. Cậu đi đến trước cửa phòng Cung Lý,gõ gõ, gọi một tiếng
_”Biến đi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu!” Bên trong truyền tiếng khóc nức nở thét chói tai
Vi Miểu giật mình ngẩng đầu. Viên đá theo lòng bàn tay chảy xuống,rơi vào trong đĩa, nước bắn tung tóe ướt đẫm cả tay.
Cố Ngang thở dài,đành trở về bên cạnh Tề Yên Khách.
_”…Cần tôi hỗ trợ sao?” Tề Yên Khách như có điều suy nghĩ nhìn quyển sổ tay “Tuy tôi thực không muốn để ý tới cô ta…Nhưng nếu cậu cần,tôi có thể giúp cậu dỗ cô ta vui vẻ.” Y dừng một chút, chậm rãi nói “Tôi có thể đi qua giải thích.”
Cố Ngang cười đẩy y một phen “Tôi khiếp nhược như vậy sao? Muốn lấy lòng con gái còn cần anh viết kịch bản?”
_”Thực xin lỗi.” Tề Yên Khách mỉm cười giơ giấy bút trong tay “Viết quen tay, dừng không được.”
Sau đó, vô luận chú Chí Sĩ có đập cửa thế nào,Dịch Khiêm cũng không thèm để ý. Chú Chí Sĩ gõ mệt,thở phì phì ngồi bệch xuống, cầm đá lạnh chườm lên vai. Bọt nước hỗn độn chảy xuôi theo tấm lưng trần,cơ bắp nhô ra trông phá lệ gợi cảm.
_”Lát nữa hãy tiếp tục. Để anh ta yên tĩnh trong chốc lát.” Cố Ngang an ủi.
Chú Chí Sĩ cúi đầu, lẩm bẩm nói “Thằng nhóc chết tiệt, tốt xấu cũng lấy chút đá lạnh đi vào a…”
Cố Ngang kinh ngạc, theo bản năng liếc mắt nhìn Tề Yên Khách.
Tề Yên Khách vô tội nháy mắt mất cái “Là chú ấy tự mình nhập vai,không liên quan đến tôi.”
Cố Ngang nghiền ngẫm nhìn chú Chí Sĩ,đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Buổi chiều, năm giờ rưỡi, tại nhà ăn.
Bàn dài tám người giờ chỉ còn bốn ngồi nhập tòa. Một chiếc ghế bị đập nát khi phá cửa,còn ba cái trống rỗng,khiến người xem không khỏi khó chịu.
Bả vai cùng cánh tay của chú Chí Sĩ đều sưng lên, phỏng chừng Dịch Khiêm cũng không khá hơn bao nhiêu. Cố Ngang lo lắng nhìn vết thương,đương nhiên sẽ không để cho chú nấu cơm. Bữa chiều là Tề Yên Khách làm,hương vị tuy so ra kém chú Chí Sĩ, nhưng tốt xấu cũng không phải thuốc độc.
Chú Chí Sĩ cơ hồ lang thôn hổ yết giải quyết bữa ăn,sau đó chuẩn bị hai phần cơm,hiểu nhiên dành cho Dịch Khiêm và Cung Lý.
_”Để con làm cho.” Cố Ngang thở dài, vươn tay định múc cơm.
_”Không sao!” Chú Chí Sĩ cảm tạ cười cười “Tay chú không phế,còn dùng được!”
Cố Ngang chỉ có thể trơ mắt nhìn chú Chí Sĩ chuẩn bị tốt hai phần cơm, nhìn chú ấy kiên trì, Cố Ngang đành tiếp nhận phần của Cung Lý. Hai người bưng đồ ăn lên lầu,bên trên truyền xuống tiếng gõ cửa.
Trong nhà ăn chỉ còn lại Tề Yên Khách và Vi Miểu. Vi Miểu cầm khăn ăn,nghiêm túc lau miệng. Tề Yên Khách ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng đèn hình cầu.
Bên trong bóng đèn xuất hiện càng nhiều vết nứt như tơ máu. Toàn bộ quả cầu thuần trắng bị bao phủ bởi một tầng mạng nhện đỏ sẫm.
_”Kỳ thật bố đã sớm đoán được nguyên nhân cái chết của Nghê An.” Tề Yên Khách nhìn chằm chằm quả cầu, thản nhiên nói.
Vi Miểu hoang mang nhìn y,không biết y có đang nói chuyện với nó hay không.
Tề Yên chậm rãi nhìn về phía Vi Miểu “Về phần Dịch Bách,đại khái cũng…” Y bỗng nhiên lộ ra nụ cười tự giễu “Nếu đúng như thế, thì giống với nội dụng trong quyển sách của bố rồi.”
Vi Miểu như cũ nghe không hiểu,chỉ có thể chớp chớp đôi mắt trong suốt, tò mò nhìn y.
Tề Yên Khách đột nhiên vươn tay bóp mũi nó,thần thái ôn nhu đến mức giống như đang trêu ghẹo con trai mình.
_Vật nhỏ, nói cho bố biết,phòng Dịch Khiêm có biến mất hay không?
Vi Miểu nghiêng đầu,muốn né tránh tay y. Lắc lắc đầu,Tề Yên Khách vẫn nhẹ nhàng nắm mũi nó. Vì thế nó bỏ cuộc,bất đắc dĩ trừng Tề Yên Khách.
Hai người cứ duy trì tư thế như vậy,lặng im giằng co hồi lâu.
Rất lâu sau,Vi Miểu thật sự nhịn không được, lại xoay xoay đầu, như cũ không thể thoát khỏi bàn tay chán ghét kia. Nó càng nghĩ càng khổ sở,cái miệng nhỏ mếu máo muốn khóc.
Tề Yên Khách đành vội vàng buông tay.
_”Này, khóc xấu lắm a!” Tề Yên Khách buồn bực nói, “Nếu mẹ biết bố chọc con khóc, khẳng định sẽ không để ý tới bố a.”
Vi Miểu ủy khuất sờ sờ chóp mũi,nhìn biểu tình buồn bực trên mặt Tề Yên Khách, chợt vui vẻ cười rộ lên. Khóe miệng nhếch cao, thoạt nhìn phi thường cao hứng.
_”…Tiểu lưu manh.” Tề Yên Khách nhẹ nhàng mắng yêu một câu,ánh mắt dần dần trở nên ôn hòa.
_Dịch Khiêm! Tôi…Chúng tôi ngốc, không biết ăn nói,cậu nghe xong đừng nóng giận…Dịch Bách a,cô ấy đi rồi,cậu phải để cô ấy an tâm tiêu sái mà đi! Nếu cô ấy chứng kiến bộ dạng hiện tại của cậu,nhất định sẽ rất đau lòng!Dịch Khiêm? Cậu nghe được sao?
_Dịch Khiêm…Tôi, tôi hiện tại đang giữ chặt nắm cửa! Không biết thời điểm căn phòng tiêu thất, tôi có đồng thời biến mất hay không!…Nhưng tôi càng hy vọng mình có thể ngăn không cho nó biết mất!…Van cầu cậu, ra đây đi! Đừng như vậy…
_Cậu, đứa nhỏ này sao có thể cố chấp như vậy! Người chết không thể sống lại nha! Cậu đi theo cô ấy chỉ càng làm cô ấy thương tâm thêm thôi!
_Ách, thật ra, tôi không mắng cậu đâu! Thực xin lỗi…Tôi…Cậu làm ơn xuất hiện đi,cậu đều ngây người bên trong nửa ngày rồi…Cậu, cậu không thấy đói bụng sao? A, đúng rồi, bả vai cậu còn đau không? Tôi lấy đá cho cậu chườm nhé! Mau ra đây, lấy đá chườm lên! …Ách, dùng loại phương pháp này lừa cậu, quá ngu ngốc có phải hay không? Ha hả, cậu khẳng định sẽ không mắc mưu…Bất quá, thật lòng, chườm ít đá sẽ tốt hơn nhiều. Ngôi nhà chết tiệt này ngay cả một lọ thuốc cũng không có…Cậu nhất định đang rất đau…
Chú Chí Sĩ ngồi xếp bằng trước cửa phòng Dịch Khiêm,cầm một xấp giấy trong tay,nhìn hai cái, lại hướng bên trong lảm nhảm.
Tề Yên Khách ngồi bên cạnh,cắm đầu viết loáy hoáy, sau đó xé “Rẹt!” một cái,đưa cho chú Chí Sĩ.
Lại nhận được tờ giấy mới,chú Chí Sĩ vừa nhìn thoáng qua liền đỏ mặt.
_”Ách, cái này…thật sự phải nói như vậy sao?” Chú Chí yếu ớt hỏi, mặt đỏ như trái thanh long “Qúa, trắng ra rồi?”
Tề Yên Khách nhìn chú cổ vũ.
_”Được, được rồi…” Chú Chí Sĩ nhận mệnh thở dài,lần thứ hai gõ cửa phòng Dịch Khiêm
_Dịch Khiêm a…Cậu, cậu không cần đi ra, cậu ở trong đó gọi một tiếng được không? Tôi sắp gấp muốn chết rồi…Cậu chỉ cần ừ một tiếng,để tôi biết cậu còn sống, a, cậu không có việc gì, để tôi biết cậu không sao thì tốt rồi, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa…Ai cái kia… Tôi không biết nên nói thế nào nữa…
Chú Chí Sĩ hít sâu một hơi,bất đắc dĩ tựa vào ván cửa,ấp úng nói “Tôi hiện tại…cảm thấy rất khó chịu. Vừa nghĩ tới sau này không thể gặp lại cậu,đã cảm thấy…A, đúng rồi,cậu có biết hay không,kỳ thật Cố Ngang là đồng tính luyến ái a….”
Cố Ngang bưng đá lên lầu trùng hợp nghe đến, lập tức hung hăng trừng mắt tức giận nhìn Tề Yên Khách.
Tề Yên Khách giống như làm nũng, nhẹ nhàng giật giật góc áo Cố Ngang, nhỏ giọng nói “Chỉ vì lừa anh ta đi ra thôi.”
Vi Miểu nhìn mọi người ngồi bệch dưới đất,liền bắt chước ngồi theo. Chớp chớp đôi mắt to tròn, vô cùng tò mò nhìn mọi người.
Chú Chí Sĩ vừa quay đầu lại liền bắt gặp Cố Ngang,không khỏi ngại ngùng. Cố Ngang vội vàng khoát tay nói “Chú tiếp tục, đừng để ý tới con. Cởi áo ra, con chườm đá giúp chú.”
Chú Chí Sĩ gật đầu,bắt đầu cởi áo. Đã ngừng, muốn mở miệng lần nữa càng thêm gian nan, chú Chí Sĩ liếm môi vài cái, cúc áo thiếu chút nữa đã bị chú kéo bung,lúc này mới xấu hổ nói “Cậu nói…đồng, đồng tính luyến ái…có lây bệnh… hay không? Bởi vì tôi, tôi…A!”
Đá lạnh chạm vào bả vai,các đốt tay sưng phồng lập tức truyền đến cảm giác đau buốt. Chú Chí Sĩ nhe răng trợn mắt kêu lên một tiếng, hù Cố Nga sợ tới mức thiếu chút nữa đã ném viên đá đi. Tề Yên Khách thừa cơ hội nhanh chóng viết gì đó lên giấy, xé toạt ra đưa đến trước mặt chú Chí Sĩ. Chú Chĩ Sĩ sửng sốt một chút,sau đó hướng cửa lớn tiếng kêu “A không sao, không sao đâu,tôi đang chườm đá! Ai nha, thật thích a! Lập tức liền không đau! Dịch Khiêm, cậu cũng ra chườm đá đi!”
Cố Ngang hết nói nhìn chú Chí Sĩ đau đến giật giật khóe miệng,nhỏ giọng nói với Tề Yên Khách “Cái bẫy ngu như vậy, Dịch Khiêm sẽ trúng chiêu sao?”
Tề Yên Khách cười cười “Người ngốc như chú Chí Sĩ thì chỉ có thể nghĩ ra mấy trò ngu vậy thôi,Dịch Khiêm cho dù có thông minh thế nào cũng sẽ sập bẫy.”
Cố Ngang vẫn không khỏi hồ nghi. Tề Yên Khách cười không nói, cúi đầu cặm cụi viết, chờ chú Chí Sĩ đọc xong tờ cũ nhanh chóng đưa qua, cũng ra hiệu cho chú không cần đọc vội.
Chỉ thấy chú Chí Sĩ cầm tờ giấy, mồ hôi trên mặt nhễ nhại như mưa, ngay cả lỗ tai cũng ửng hồng, da thịt đỏ rần như tôm luộc. Chú lại liếm môi vài cái,nhấp nhấp miệng,rốt cuộc cứng ngắt nói “Không, không biết có nên nói với cậu hay không, nói, tôi…Thật lâu không có loại cảm giác này. Tôi cho rằng mình đã già nên,nên sẽ không…Aha ha, tôi quả nhiên là ông chú! Cho tới tận bây giờ, tôi chưa từng ngờ tới…đối với một người chỉ mới nhận thức hai ba ngày,tôi cư nhiên sẽ…” Chú Chí Sĩ thật sự không thể nói nên lời,đành đập cửa, nhắm mắt, nghiến răng nghiến lợi quát “Dịch Khiêm! Cậu đi ra đây đi! Tôi nhớ cậu muốn chết!”
Cố Ngang lại bị chú Chí Sĩ làm hoảng sợ,viên đá trong tay đều trượt xuống. Cậu quay đầu lại liếc mắt nhìn Tề Yên Khách,phát hiện vẻ mặt người nọ tràn đầy kinh hỉ.
_”Không tồi đó chú, đọc đúng kịch bản rồi.” Tề Yên Khách mỉm cười giơ ngón cái
Kịch bản?!
Vậy chẳng lẽ, đoạn tỏ tình xấu hổ kia là do chú Chí Sĩ tự biên tự diễn?
Không đúng a, chú ấy rõ ràng nhìn tờ giấy đọc mà…Xem ra, những lời vừa rồi chỉ có một phần đúng với kịch bản?
Bắt đầu từ câu nào vậy…
Cố Ngang yên lặng ấn viên đá,tò mò không thôi.
Đúng lúc này, bên trong cánh cửa rốt cuộc có động tĩnh.
_Đi đi, đừng làm phiền tôi.
Vô lực mà đạm mạc.
Cố Ngang sửng sốt,Tề Yên Khách híp mắt, nhanh chóng viết lời kịch. Nhưng chú Chí Sĩ lại dùng sức đập cửa,nhảy dựng lên thét lớn “Vô liêm sỉ! Đừng tùy hứng như vậy được không! Tôi biết cậu khó chịu! Cậu khó chịu thì tìm cách giải tỏa a! Sinh mệnh quan trọng biết bao nhiêu!Như thế nào có thể tùy tiện nói bỏ là bỏ! Nếu cậu không ra, đến lúc đó hối hận cũng không kịp! Mau ra đây đi!”
Bên trong không phản ứng.
_”…A” Tề Yên Khách bật cười, buông bút nói “Chú Chí Sĩ yêu độc thoại mất rồi.”
Vi Miểu chuyên chú chơi viên đá trong đĩa,Cố Ngang đơn giản thả hai viên đá trong tay xuống cho nó chơi, sau đó tò mò liếc nhìn quyển sổ “Anh tính toán cho chú ấy nói cái gì?”
Tề Yên Khách vội vàng khép quyển sổ lại,lộ ra nụ cười thần bí hề hề
Cố Ngang lập tức nhớ tới hình vẽ lõa thể tạp dề,hai má không khỏi nóng lên. Nhìn bộ dáng của y hiển nhiên bên trong không phải thứ đứng đắn gì, không xem tốt hơn.
Lúc này Cố Ngang đột nhiên nhớ tới còn một người không ra khỏi phòng. Cậu đi đến trước cửa phòng Cung Lý,gõ gõ, gọi một tiếng
_”Biến đi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu!” Bên trong truyền tiếng khóc nức nở thét chói tai
Vi Miểu giật mình ngẩng đầu. Viên đá theo lòng bàn tay chảy xuống,rơi vào trong đĩa, nước bắn tung tóe ướt đẫm cả tay.
Cố Ngang thở dài,đành trở về bên cạnh Tề Yên Khách.
_”…Cần tôi hỗ trợ sao?” Tề Yên Khách như có điều suy nghĩ nhìn quyển sổ tay “Tuy tôi thực không muốn để ý tới cô ta…Nhưng nếu cậu cần,tôi có thể giúp cậu dỗ cô ta vui vẻ.” Y dừng một chút, chậm rãi nói “Tôi có thể đi qua giải thích.”
Cố Ngang cười đẩy y một phen “Tôi khiếp nhược như vậy sao? Muốn lấy lòng con gái còn cần anh viết kịch bản?”
_”Thực xin lỗi.” Tề Yên Khách mỉm cười giơ giấy bút trong tay “Viết quen tay, dừng không được.”
Sau đó, vô luận chú Chí Sĩ có đập cửa thế nào,Dịch Khiêm cũng không thèm để ý. Chú Chí Sĩ gõ mệt,thở phì phì ngồi bệch xuống, cầm đá lạnh chườm lên vai. Bọt nước hỗn độn chảy xuôi theo tấm lưng trần,cơ bắp nhô ra trông phá lệ gợi cảm.
_”Lát nữa hãy tiếp tục. Để anh ta yên tĩnh trong chốc lát.” Cố Ngang an ủi.
Chú Chí Sĩ cúi đầu, lẩm bẩm nói “Thằng nhóc chết tiệt, tốt xấu cũng lấy chút đá lạnh đi vào a…”
Cố Ngang kinh ngạc, theo bản năng liếc mắt nhìn Tề Yên Khách.
Tề Yên Khách vô tội nháy mắt mất cái “Là chú ấy tự mình nhập vai,không liên quan đến tôi.”
Cố Ngang nghiền ngẫm nhìn chú Chí Sĩ,đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Buổi chiều, năm giờ rưỡi, tại nhà ăn.
Bàn dài tám người giờ chỉ còn bốn ngồi nhập tòa. Một chiếc ghế bị đập nát khi phá cửa,còn ba cái trống rỗng,khiến người xem không khỏi khó chịu.
Bả vai cùng cánh tay của chú Chí Sĩ đều sưng lên, phỏng chừng Dịch Khiêm cũng không khá hơn bao nhiêu. Cố Ngang lo lắng nhìn vết thương,đương nhiên sẽ không để cho chú nấu cơm. Bữa chiều là Tề Yên Khách làm,hương vị tuy so ra kém chú Chí Sĩ, nhưng tốt xấu cũng không phải thuốc độc.
Chú Chí Sĩ cơ hồ lang thôn hổ yết giải quyết bữa ăn,sau đó chuẩn bị hai phần cơm,hiểu nhiên dành cho Dịch Khiêm và Cung Lý.
_”Để con làm cho.” Cố Ngang thở dài, vươn tay định múc cơm.
_”Không sao!” Chú Chí Sĩ cảm tạ cười cười “Tay chú không phế,còn dùng được!”
Cố Ngang chỉ có thể trơ mắt nhìn chú Chí Sĩ chuẩn bị tốt hai phần cơm, nhìn chú ấy kiên trì, Cố Ngang đành tiếp nhận phần của Cung Lý. Hai người bưng đồ ăn lên lầu,bên trên truyền xuống tiếng gõ cửa.
Trong nhà ăn chỉ còn lại Tề Yên Khách và Vi Miểu. Vi Miểu cầm khăn ăn,nghiêm túc lau miệng. Tề Yên Khách ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng đèn hình cầu.
Bên trong bóng đèn xuất hiện càng nhiều vết nứt như tơ máu. Toàn bộ quả cầu thuần trắng bị bao phủ bởi một tầng mạng nhện đỏ sẫm.
_”Kỳ thật bố đã sớm đoán được nguyên nhân cái chết của Nghê An.” Tề Yên Khách nhìn chằm chằm quả cầu, thản nhiên nói.
Vi Miểu hoang mang nhìn y,không biết y có đang nói chuyện với nó hay không.
Tề Yên chậm rãi nhìn về phía Vi Miểu “Về phần Dịch Bách,đại khái cũng…” Y bỗng nhiên lộ ra nụ cười tự giễu “Nếu đúng như thế, thì giống với nội dụng trong quyển sách của bố rồi.”
Vi Miểu như cũ nghe không hiểu,chỉ có thể chớp chớp đôi mắt trong suốt, tò mò nhìn y.
Tề Yên Khách đột nhiên vươn tay bóp mũi nó,thần thái ôn nhu đến mức giống như đang trêu ghẹo con trai mình.
_Vật nhỏ, nói cho bố biết,phòng Dịch Khiêm có biến mất hay không?
Vi Miểu nghiêng đầu,muốn né tránh tay y. Lắc lắc đầu,Tề Yên Khách vẫn nhẹ nhàng nắm mũi nó. Vì thế nó bỏ cuộc,bất đắc dĩ trừng Tề Yên Khách.
Hai người cứ duy trì tư thế như vậy,lặng im giằng co hồi lâu.
Rất lâu sau,Vi Miểu thật sự nhịn không được, lại xoay xoay đầu, như cũ không thể thoát khỏi bàn tay chán ghét kia. Nó càng nghĩ càng khổ sở,cái miệng nhỏ mếu máo muốn khóc.
Tề Yên Khách đành vội vàng buông tay.
_”Này, khóc xấu lắm a!” Tề Yên Khách buồn bực nói, “Nếu mẹ biết bố chọc con khóc, khẳng định sẽ không để ý tới bố a.”
Vi Miểu ủy khuất sờ sờ chóp mũi,nhìn biểu tình buồn bực trên mặt Tề Yên Khách, chợt vui vẻ cười rộ lên. Khóe miệng nhếch cao, thoạt nhìn phi thường cao hứng.
_”…Tiểu lưu manh.” Tề Yên Khách nhẹ nhàng mắng yêu một câu,ánh mắt dần dần trở nên ôn hòa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook