Độc Cô Kiếm Thánh (Bản Dịch)
-
Chapter 48: Tội Ác Và Trừng Phạt
ĐỘC CÔ KIẾM THÁNH
Chương 48: Tội Ác Và Trừng Phạt
Tíc. Tóc.
Tíc. Tóc.
Trụ sở của Hội Vô cực là một tòa nhà vô cùng hào nhoáng.
Có thể gọi đó là ví dụ điển hình của sự nhộn nhịp với hàng trăm thành viên bang hội và nhân viên.
Nhưng mà ngay giờ phút này, cả tòa nhà đã chết lặng.
Không chỉ là vì tất cả mọi người đã được lệnh rời đi và lối ra vào bị chặn.
Mà là bởi vì có ai đó là nguyên nhân của sự im lặng này.
Tíc. Tóc.
Tíc. Tóc.
“……”
Một không gian thê lương không có một linh hồn nào trong tầm nhìn.
Một người đàn ông với mái tóc bóng mượt, hai chân vắt chéo.
Hắn ta đang phong tỏa tòa nhà bằng nhiều kỹ năng khác nhau.
Giống như những gì hắn ta đã làm trong bốn ngày qua, Lee Chun-gi vẫn dám chặt mắt vào chiếc đồng hồ bỏ túi trên tay và chờ đợi.
Hắn đã nhìn chiếc kim giây tích tắc khoảng 340.000 lần.
Ngay cả những Người chơi cấp cao cũng sẽ bất tỉnh vì kiệt sức nếu như phải trải qua 340.000 giây không ăn, không ngủ hay nghỉ ngơi.
Nhưng mà Vô hạn Quân chủ vẫn không hề chớp mắt.
Hắn ta đợi cho đến khi kim giây tích tắc đủ 345.600 lần với vẻ mặt nghiêm nghị như thường lệ.
Brừ brừ—!
"… Đến lúc rồi."
Kim giây cuối cùng cũng đã chạm đến giây cuối cùng và đồng hồ bắt đầu đổ chuông inh ỏi.
Điều đó có nghĩa là bốn ngày đã trôi qua.
Lee Chun-gi ngay lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi thẳng vào căn phòng đã bị khóa trong bốn ngày qua - văn phòng thư ký.
Cạch.
“Hửm?”
Nhưng mà trước khi hắn ta chạm vào tay nắm cửa, cánh cửa đã mở ra và một người đàn ông khác bước ra ngoài.
"Cái quái gì vậy? Đừng nói với ta là ngươi đã đợi ở đây suốt bốn ngày đấy nhé."
Tóc trắng, mắt vàng, thanh kiếm trên thắt lưng và vết sẹo mờ trên mắt - Limon Aspelder.
Anh nhìn Lee Chun-gi với ánh mắt ngạc nhiên.
Nhưng mà Lee Chun-gi vẫn không trả lời.
Hắn ta thậm chí còn không nhìn Limon.
Đôi mắt hắn dán chặt vào một điểm duy nhất - khe cửa vẫn hé mở sau khi Limon bước ra ngoài.
'Đó là…'
Vết máu loang lổ trên bức tường.
Có thể nhìn thấy rõ các vết răng và đầu lâu được khắc trên bàn do lực tác động.
Những lát thịt mỏng hơn tờ giấy chất thành đống.
Xương và ruột vương vãi khắp nơi.
Hắn ta đứng chết trân một lúc trước cảnh tượng kinh hoàng đến rợn người.
Thật khó để tin rằng tất cả những điều đó lại là do một người làm ra.
Hắn ta gần như không thể thốt ra được một lời nào.
“Ngươi đã làm gì trong bốn ngày qua vậy?”
"Ngươi muốn biết thật sao?"
“……”
Lee Chun-gi trả lời bằng sự im lặng.
Thật ra là không.
Hắn ta sợ phải biết những điều đó.
Cho là người đã vào hầm ngục hàng nghìn lần và chứng kiến vô vàn cái chết kinh hoàng, nhưng mà cảnh tượng trước mặt vẫn khiến cho hắn ta buồn nôn.
Limon nhếch mép cười trước vẻ mặt thể hiện cảm xúc quá rõ ràng của hắn ta.
“Cá nhân ta khuyên ngươi hãy đốt toàn bộ căn phòng này đi.”
Hãy loại bỏ nó đi nếu như không muốn thấy ai đó phát điên.
Đó là lời khuyên lịch sự của Limon.
Nhưng mà vẫn không có câu trả lời.
Chỉ có đôi mắt trũng sâu, điềm tĩnh của hắn ta đang nhìn thẳng vào Limon.
"Cái gì chứ? Ngươi thấy thương cảm hay sao?"
"Không phải."
Lee Chun-gi lắc đầu trước lời mỉa mai của Limon.
Cho dù họ Park là phụ tá thân cận nhất của hắn ta thì hắn ta vẫn không đủ tốt bụng hay đức hạnh để cảm thương cho kẻ đã lừa dối và lợi dụng mình.
“Hay là ngươi nghĩ là ta đã đi quá xa?”
“… Ta không thể nói là không phải.”, Lee Chun-gi bình tĩnh trả lời.
Bất cứ ai khác cũng sẽ nghĩ như vậy.
Thật ra có khả năng cao là họ sẽ hét toáng lên và bỏ chạy.
Bất kỳ con người nào có một ít nhân tính tối thiểu cũng sẽ không biết liệu có nên coi người đã thực hiện hành vi như thế là một con người hay không.
Đặc biệt là khi nạn nhân không thể phản kháng.
“Ngươi có cần phải giết thư ký Park như thế này trong khi hắn ta không thể phản kháng hay không?”
Sau khi con rắn bỏ xác họ Park lại và tháo chạy, Park đã hoàn toàn bị tê liệt.
Trạng thái của hắn quả thật vô cùng tuyệt vọng, hắn không thể di chuyển hay nói chuyện.
Cũng không biết liệu hắn ta có còn chút ý thức nào hay không.
Nhưng dù đã biết tình trạng của họ Park, Limon vẫn tiếp tục quá trình giết hắn trong suốt 4 ngày.
Lee Chun-gi không thể không đanh mặt lại.
Nhưng mà Limon, thủ phạm đã gây ra những tội ác đó, không hề tỏ ra hối hận chứ đừng nói chi là xấu hổ.
Anh nghiêng đầu.
"Ta làm như vậy là đã quá nhân từ rồi, ngươi có biết không?"
"Ngươi đang nói thật đấy à?"
“Ngươi nghĩ là chúng ta đủ thân thiết để đùa giỡn với nhau sao?”
“……”
Lee Chun-gi im lặng nhìn vào đôi mắt vàng lạnh lùng, điềm tĩnh trái ngược với giọng nói vui vẻ của Limon.
Hắn ta không thể hiểu làm sao có thể gọi hành động này là 'nhân từ'.
“Chắc là ngươi sẽ ngất xỉu nếu như nhìn thấy một pháp sư hắc ám hiến tế một con người quá.”
“Ta nghĩ là so sánh việc này với việc hiến tế con người không đúng cho lắm.”
“Đó là những gì ngươi nghĩ thôi.”
Limon chế giễu.
Anh không biết tại sao Lee Chun-gi lại phản ứng như vậy.
Thật ra thì anh biết rất rõ.
Ở thời đại này thì việc giết người đã bị coi là một tội ác rồi.
Hiển nhiên việc tra tấn ai đó đến chết vì bất cứ lý do gì cũng. được coi là quá tàn nhẫn.
Đó là một tội ác ghê tởm không thể gọi bằng từ gì khác ngoài man rợ.
Nhưng mà đó là những tiêu chuẩn của thời đại này.
“Nhóc à, cách đây rất lâu có một quốc gia diễu hành hiến tế người sống trước hàng trăm nghìn người đấy.”
'Hiến tế bản thân cho các vị thần là một vinh dự.'
'Hy sinh là một con đường đến thiên đường.'
Đã từng có một tôn giáo mà tất cả mọi người đều tin vào học thuyết như vậy.
Họ tình nguyện hy sinh.
“Có thời người ta từng chứng kiến bạn bè tàn sát lẫn nhau ở trong Đấu trường La Mã, và việc treo cổ công khai là trò tiêu khiển vào giờ cao điểm.”
Trong những thời điểm mà mọi người đều mong muốn sự tàn sát hung bạo…
“Đã từng có luật ném trẻ sơ sinh vào hang để cho rắn ăn thịt chỉ vì có quan hệ huyết thống với tội phạm.”
… Pháp luật đã xác định rằng tội phạm được di truyền.
“Người ta từng dạy rằng ăn tươi nuốt sống kẻ thù là điều đáng ngưỡng mộ.”
Đó là một nền văn hóa mà việc không trả thù là một điều nhục nhã.
“Có một quân đội đã từng nghiên cứu cách giết người bạo lực hơn, dứt khoát hơn.”
Chiến tranh loại bỏ con người như cỏ rác.
Tất cả những điều đó sẽ bị coi là điên rồ trong thời điểm hiện tại.
Nhưng mà ngày xưa… dựa theo quốc gia, tôn giáo, văn hóa và hoàn cảnh…
Đó là quy luật tự nhiên của tất cả mọi thứ.
"Ngươi nhận ra chưa? Ngươi có thấy cái 'bình thường' mà ngươi tin là sự thật không thể thay đổi nhỏ nhoi và mong manh đến mức nào chưa?"
Tất nhiên là Limon cũng không tự mình trải qua toàn bộ quá trình lịch sử đó.
Đã từng chứng kiến vô số thay đổi đối với chuẩn mực ở mọi ngóc ngách trên thế giới trong hàng trăm năm qua, Limon biết quá rõ về tính phù du của những cái gọi là 'chuẩn mực'.
“Chà, thật tốt khi giết người bị coi là một tội ác và bạo lực.”
Lẽ nào ngày xưa tốt hơn sao?
Vô lý.
Hiển nhiên rồi, thế giới hiện tại là một nơi tốt hơn rất nhiều.
Làm quen với bạo lực và tàn nhẫn có thể hủy hoại nhân tính của một người.
Limon biết rõ điều đó và anh hoan nghênh sự thay đổi này.
“Nhưng mà ta không nghĩ việc để một kẻ ác sống ngẩng cao đầu dưới danh nghĩa ‘nhân quyền’ là điều ‘bình thường’ đâu.”
Tội phạm được tha tội vì còn quá trẻ.
Con người trở thành tội phạm chỉ vì tự vệ.
Ngay cả những tên tội phạm tàn ác nhất cũng không thể bị giết.
Những người bị mất cả cha lẫn mẹ cũng buộc phải tha thứ.
Ở thời đại này, lòng thương xót vô bờ bến lại được dành cho những kẻ tấn công, còn nạn nhân thì lại bị thờ ơ.
Có lẽ việc đó chứng tỏ rằng thế giới đã trở nên văn minh hơn trong quá khứ.
Có lẽ đó là một đức tính tốt để ngăn chặn những mối hận thù không cần thiết.
Nhưng mà Limon không thể coi đức tính bắt nguồn từ cảm giác bình yên méo mó này là bình thường được.
Biết làm sao được, anh là một ông già lỗi thời kia mà.
Một kiếm sĩ đã dùng cả cuộc đời để xuyên qua trái tim của kẻ thù và cắt cổ kẻ ác.
***
“Ai mà biết được, có lẽ tên khốn đó có một trái tim nhân hậu. Biết đâu một ngày nào đó hắn có thể sửa đổi, trở thành một con người mới hay gì đó thì sao.”
Có lẽ họ Park kia sẽ không trở thành kẻ ác nếu như hắn không thỏa thuận với con rắn Chòm sao kia.
Có lẽ hắn cũng là nạn nhân của việc bị biến thành một công cụ, có thể là vì hắn bị phụ thuộc vào việc nói dối với [Bí danh Giả thần], cũng có thể là vì hắn đã bị Chòm sao thao túng trong tiềm thức.
“Nhưng mà đó không phải là việc của ta.”
Limon không quan tâm, anh cũng sẽ không để tâm đến nhân quyền của họ Park hay những điều tốt đẹp vô hình trong hắn.
"Điều quan trọng với ta là tên khốn đó đã làm những việc đáng bị giết. Vậy nên ta để giết hắn."
“… Cho dù đã biết điều đó sẽ làm dấy lên nghi ngờ về nhân tính của ngươi sao?”
“Còn đỡ hơn là chịu ô nhục.”
Có một điều không thể nhầm lẫn được.
Hành vi như giết người và tra tấn. Những cảm xúc tiêu cực như kiêu hãnh và hám lợi.
Đó không phải là những thứ duy nhất ăn mòn nhân tính của một người.
Vu vi cho cơn thịnh nộ chính đáng.
Chịu đựng sự bất công.
Ép buộc điều gì là tốt và là công lý.
Cuối cùng tất cả những điều đó đã biến con người thành một công cụ của xã hội.
Cũng giống như việc theo đuổi hay giam hãm ai đó cho đến khi họ yêu ta ngược lại sẽ chỉ khiến họ họ tan vỡ.
“Không phải ta nói với ngươi rồi sao? Điều ta muốn là trở thành con người, không phải là một kẻ thích ăn vạ.”
Tất nhiên Limon có khuynh hướng chạy theo thời đại ở một mức độ nhất định.
Chẳng hạn như anh đã không giết người tùy tiện khi còn là đặc vụ PAB, bất kể tội phạm đáng chết đến mức nào.
Có lẽ là mọi chuyện sẽ kết thúc nếu như anh là người duy nhất bị ảnh hưởng. Nhưng mà khoảnh khắc anh phải chém Yoo Na-kyung bằng chính thanh kiếm của mình, tất cả mọi cơ hội để thỏa hiệp đã biến mất.
Bất kể thời gian, luật pháp hay văn hóa đã thay đổi như thế nào.
Là một người sếp, nhiệm vụ của anh là đòi món nợ máu cho người cấp dưới đã chết một cách oan uổng của mình.
Từ bỏ việc đó cũng đồng nghĩa với việc anh đã từ bỏ việc làm người.
Điều đó khác với việc trở thành một con quái vật.
“Mà nhân tiện, Lee Chun-gi.”
Keng.
Limon từ từ rút kiếm ra.
Anh nhìn Lee Chun-gi với ánh mắt lạnh lùng.
“Ngươi cũng phải chịu trách nhiệm về cái chết của Na-kyung.”
Cho dù đó là do lòng tham của chính mình hay do sự can thiệp của Chòm sao, họ Park cũng phải chịu trách nhiệm vì đã bắt giữ những đứa trẻ mồ côi và biến Yoo Na-kyung trở thành kẻ đánh bom tự sát.
Nhưng mà điều đó không khiến cho Lee Chun-gi trở nên vô tội.
Dù thế nào đi chăng nữa thì hắn ta vẫn là người ra lệnh giết chết Limon.
Hắn ta đã không biết kiểm soát cấp dưới của mình.
Cho dù có bị lợi dụng như một con rối thì Lee Chun-gi cũng phải chịu trách nhiệm trong chuyện này.
Limon chưa bao giờ tha thứ cho hắn ta.
Chỉ là anh gác việc trừng phạt lại cho đến khi tìm ra thủ phạm.
Và giờ đây họ Park đã chết, anh không còn lý do gì để giữ cho Lee Chun-gi sống nữa.
"Ngươi sẽ giết ta sao?"
Limon nhìn hắn ta một lúc.
Rồi anh lắc đầu.
"Bây giờ chưa phải lúc."
Phản ứng đó khá là bất ngờ.
Đặc biệt là đối với Lee Chun-gi, người đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết của mình kể từ khi bại trận dưới tay Limon.
“Nhưng mà không phải bởi vì ngươi là quân chủ.”
Limon nói với tông giọng nói mệt mỏi như khi trừng phạt họ Park kia.
"Cũng không phải bởi vì ta lo lắng là xã hội sẽ hỗn loạn. Ta không cần bất cứ thứ gì từ ngươi và ta không sợ bị trả thù."
Bất cứ ai khác sẽ quan tâm đến những yếu tố đó.
Nhưng mà điều đó không quan trọng khi nói đến việc đòi nợ máu cho Yoo Na-kyung.
Với lời tuyên bố kiêu ngạo mà chỉ có anh, một người đã giết một Chòm sao, mới có thể đưa ra, Limon tiết lộ lý do anh chọn không giết Lee Chun-gi.
"Ngươi quá ngu ngốc để đáng bị trừng phạt."
Đó là một lời nhận xét tàn nhẫn, một phán quyết quá máu lạnh đối với một quân chủ.
Nhưng mà Lee Chun-gi không hề tỏ ra giận dữ hay phủ nhận.
Bản thân hắn ta biết rõ hơn bất kỳ ai khác rằng hắn ta xứng đáng nhận lấy những lời đó.
“Đừng quên.”
Limon nói và Lee Chun-gi vẫn im lặng.
"Sự thiếu hiểu biết không phải là cơ sở để miễn tội. Ngươi vẫn chưa thoát được đâu."
Nếu nói thiếu hiểu biết không phải là một cái tội thì quá là vớ vẩn.
Chỉ là lần này cán cân đã nghiêng.
Nếu như ngay cả một hạt bụi cũng làm cán cân lệch hướng thì Limon luôn luôn có thể lặp lại những gì anh đã làm ngày hôm nay.
"Ta sẽ để mắt đến ngươi đấy."
Đó là một lời cảnh báo, một lời tuyên bố.
Giống như Anubis, Người canh giữ Địa ngục, treo trái tim của người chết lên bàn cân và đánh giá xem tội lỗi của họ có nặng hơn lông hồng hay không.
Đây là lời cảnh báo của một Đấng cai trị Tuyệt đối, rằng anh sẽ phán xét hành động của Lee Chun-gi cho đến ngày hắn ta chết.
“Và khi ngươi vượt qua ranh giới đó…”
Một cặp kính không gọng rơi xuống sàn.
Đó là một món đồ có giá trị, được những thợ thủ công giỏi nhất tạo tác với tất cả sự giàu có trên thế giới này.
Nhưng nó không khác gì rác rưởi đối với Limon.
Tóc.
Đôi mắt của hắn ta nhắm nghiền lại. Máu bắt đầu chảy ra, đôi mí mắt run lên vì đau.
Đó là thứ mà Limon vừa rạch.
Và là thứ mà Lee Chun-gi vừa đánh mất.
“Ta sẽ đến lấy cái còn lại và món nợ của ngươi sau 96 ngày nữa.”, anh kết thúc bằng tông giọng chậm rãi như cũ.
Một lời tuyên bố tàn bạo.
Một bản án quá lạnh lùng đối với một người vừa bị mất một con mắt.
Nhưng mà Lee Chun-gi không hề tức giận, buồn bã, sợ hãi hay khó chịu.
Hắn ta không sử dụng các kỹ năng như [Xoa dịu].
Hắn ta chỉ chịu đựng cơn đau với một tâm trí tỉnh táo và gật đầu nghiêm nghị.
“… Ta sẽ ghi nhớ điều đó.”
Đôi mắt lạnh lùng, điềm tĩnh của Limon nhìn thẳng vào con ngươi còn lại của hắn ta như thể đánh giá tính xác thực trong câu trả lời đó.
"Được."
Keng.
Anh cất kiếm đi và quay người lại.
Có vẻ như anh không còn việc gì ở đây nữa.
Lee Chun-gi cất tiếng gọi khi Limon chuẩn bị rời đi trong thờ ơ.
"Bây giờ ngươi định làm gì?"
"Ta sao?"
Limon dừng bước.
Đó là một câu hỏi khá bất ngờ.
Anh khẽ quay đầu lại đối mặt với Lee Chun-gi.
Bây giờ anh đã đòi được món nợ máu của Yoo Na-kyung, chỉ còn một việc khác phải làm mà thôi.
Anh cười khẩy một tiếng.
"Kết hôn."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook