Độc Cô Kiếm Thánh (Bản Dịch)
Chapter 47: Kết Cục Của Máu Và Lòng Tham

ĐỘC CÔ KIẾM THÁNH 

Chương 47: Kết Cục Của Máu Và Lòng Tham

 

Limon đã đồng ý với Li Chingwei rằng cần phải thận trọng với các Chòm sao. Nhưng mà anh vẫn giữ lại những phán đoán về sự tồn tại của chúng cho riêng mình.

Ý định của chúng là gì?

Liệu trong tương lai chúng có trở thành ác quỷ hay không?

Có phải tất cả các chòm sao đều ở cùng một phe?

Có cần thiết phải dập tắt từng chòm sao một hay không?

Anh biết quá ít về chúng, vậy nên cũng không thể mù quáng bày tỏ sự thù địch với chúng được.

Ở Thời đại Anh hùng, Limon đã nhìn thấy vô số quái vật và kẻ điên tin rằng mình là chính nghĩa và xác định 'cái ác' một cách chủ quan đầy hèn hạ và tàn sát người dân của một quốc gia thù địch, có tôn giáo khác hoặc là màu da khác.

Nhưng mà ngay lúc này thì anh có thể chắc chắn về 'Tối Liên Xà'.

Con rắn độc đó đích thị là một con rắn nguy hiểm.

Không chỉ bởi vì nó đã cười trước cái chết của Yoo Na-kyung, mà thậm chí nó còn có thể là thủ phạm đằng sau chuyện đó.

'Không lý nào tên khốn đó lại không nguy hiểm sau khi khiến cho một con người trở nên như thế.'

Họ Park trông giống hệt như lần trước.

Nhưng mà đó chỉ là từ góc nhìn của một người bình thường.

Nhưng mà trong mắt Limon thì cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn khác.

Vảy đen bao phủ khắp cơ thể của họ Park.

Đầu của cậu ta biến thành đầu rắn.

Lưỡi của nó thè xuống nền đất.

Cánh tay của cậu ta đã được thay thế bằng xúc tu.

Sau khi có được khả năng nhìn thấy các Chòm sao, Limon đã nhìn thấy đủ loại hình dạng của các Người chơi.

Nhưng mà hình dáng của con rắn đó có bản chất khác hơn cả.

Không giống như các Chòm sao khác, gần như hợp nhất với Người chơi, thật khó để phân biệt con rắn đó với cơ thể con người ban đầu.

Và đáng chú ý nhất chính là thứ nằm trong cái miệng đang há ra của con rắn.

Bên trong chính là cái đầu đang tan chảy của họ Park kia.

Điều đó có nghĩa là con rắn độc kia đã chiếm hữu cơ thể của cậu ta.

Và rằng con rắn đó ở một chiều không gian hoàn toàn khác so với những cái bóng mà Limon đã nhìn thấy từ trước cho đến nay.

Thứ đứng trước mặt anh chính là hình dáng thật của Chòm sao.

“Ta có rất nhiều câu hỏi dành cho Chòm sao các ngươi…”

Limon siết chặt lấy thanh kiếm của mình.

Và như một tia chớp, anh lao thẳng vào con rắn đội lốt họ Park.

“Nhưng mà trước tiên ta sẽ giết ngươi, đồ con rắn chết tiệt!”

Xoẹt-!

Một tia sáng duy nhất lóe lên, trông nó giống một quả tên lửa hơn là một con người đang lao đến.

Nó tạo ra dư ảnh, đến mức ngay cả ánh sáng cũng gần như không thể bắt kịp.

Trước khi kịp tiếp xúc trực tiếp thì thanh kiếm đã cắt xuyên qua.

Nhưng mà lại có một vấn đề.

Con rắn biến mất như thể là ảo giác.

Một tiếng cười chế nhạo cùng với tiếng rít vang lên sau lưng Limon.

“[Bát Giác Cách]”

Con rắn há to miệng cười toe toét.

Như để thể hiện, nó giơ một tay lên và búng xúc tu ra ngay khi rào chắn bao vây lấy Limon.

“Bùm.”

B-bùm bùm bùm bùm bùm!

Một vòng xoáy bao gồm sét, lửa, băng, lời nguyền, lưỡi kiếm, nọc độc, áp lực và vụ nổ bùng phát bên trong rào chắn.

Mặc dù chỉ được kích hoạt bên trong rào chắn, nhưng mà nó đủ mạnh để không chỉ phá hủy trụ sở của [Hội Vô cực] mà còn phá hủy cà khu vực xung quanh trong bán kính vài kilometer.

Và thật vô cùng may mắn khi Limon là người bị mắc kẹt trong rào chắn đó.

Chỉ trong một lần vung kiếm anh đã chém xuyên qua tất cả các kỹ năng đã thi triển và thoát khỏi rào chắn, cứu lấy thành phố khỏi cuộc tấn công dữ dội đó.

Nhưng mà đó mới chỉ là bắt đầu.

Bụp! Bùm! B-bùm bùm bùm!

'Con rắn khốn kiếp…'

Như thể đòn tấn công đầu tiên chỉ là màn dạo đầu, con rắn tiếp tục tung ra vô số kỹ năng khác.

Lông mày của Limon khẽ nhíu lại, anh cố gắng ngăn chặn từng cái một.

Không phải là vì nó tung các kỹ năng đủ mạnh để gây thiệt hại lớn cho thành phố một cách vô tội vạ như thể bắt chính thành phố làm con tin.

Mà là bởi vì không hiểu tại sao nó lại có cảm giác rất quen thuộc với anh.

Cách nó đọc trước các đòn tấn công của anh và dịch chuyển tức thời theo đó để tránh né.

Cách nó kết hợp hàng trăm nghìn kỹ năng với nhau để tăng sức mạnh của chúng lên.

Tất nhiên là sẽ quen thuộc rồi.

Đây chính là chiến thuật của Lee Chun-gi sau khi kích hoạt Bá vương.

"… Mình hiểu rồi. Vậy ra đó là lý do sao?”

Limon đã hiểu rồi.

Anh đã hiểu tại sao lần này con rắn lại chọn chiếm lấy cơ thể của họ Park kia.

“Bởi vì ngươi nghĩ rằng đây chính là thời điểm thích hợp để giết ta, khi mà bây giờ ngươi đã có thể sử dụng sức mạnh của Quân chủ có phải không?”

Con rắn chỉ lè lưỡi và nở một nụ cười kỳ quái mà không hồi đáp anh.

Nhưng mà chỉ như thế thôi cũng đủ để Limon biết rằng mình đã đoán đúng.

Nhìn thoáng qua thì thấy con rắn đó thật là ngu ngốc.

Limon không thể bị đánh bại chỉ bằng cách sử dụng các kỹ năng đánh cắp từ Quân chủ.

Bản thân họ Park kia đã làm rõ điều đó.

Nhưng mà có một điểm khác biệt rõ ràng giữa họ Park kia và con rắn,

Là bởi vì nó là Chòm sao.

Và kết quả của sự khác biệt đó là rất lớn.

Trong khi họ Park đã tự hủy chỉ với vài chục kỹ năng thì con rắn kia lại thoải mái tung ra hàng trăm, hàng nghìn kỹ năng.

Và còn là với sức một mạnh vượt trội hơn Lee Chun-gi rất nhiều.

Suy cho cùng thì giới hạn sức mạnh mà họ Park kia và Chòm sao có thể xử lý là khác nhau.

Mặc dù nó thiếu đi tính kỹ thuật bởi vì không thể kết hợp các kỹ năng một cách hiệu quả như Lee Chun-gi, nhưng mà nó đã bù đắp vào điểm đó bằng số lượng các kỹ năng mà nó tung ra.

Đó cũng không phải là điểm khác biệt duy nhất giữa con người và Chòm sao.

Xoẹt, x-x-x-x-x-xoẹt!

Limon chém, chém, rồi lại chém.

Nhưng mà cho dù lưỡi kiếm của anh có trúng mục tiêu bao nhiêu lần đi chăng nữa thì con rắn vẫn sẽ biến mất rồi xuất hiện trở lại ở một vị trí ngẫu nhiên và tung ra nhiều kỹ năng hơn nữa.

Một kỹ năng được bắn ra trước mặt anh lại bay ra từ đằng sau, và khi anh đang lao về phía trước thì lại bất ngờ di chuyển sang một bên.

Giống như bản thân không gian này đã thay đổi, giống như bây giờ anh đang ở trong lãnh địa của con rắn kia.

Đó là một mưu kế đặc biệt mà Limon chưa từng thấy, ngay cả khi chiến đấu với Lee Chun-gi.

Anh buộc phải vào thế phòng thủ.

Tất nhiên là anh sẽ không thể xử lý được nó.

Đây không phải là Lee Chun-gi hay họ Park kia. Anh đang chiến đấu với một Chòm sao.

Một sinh vật vĩ đại mà con người không thể nào so sánh được.

Vệ binh Nhân loại hay Kiếm Thánh cuối cùng cũng chỉ là con người.

Con rắn đã đặt Limon làm mục tiêu ưu tiên bởi vì anh là con người duy nhất có thể chống lại nó.

Nhưng mà ngược lại thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc lợi ích khi hạ gục được Limon sẽ lớn hơn rất nhiều.

Và thế là con rắn kia đã đánh liều với quá trình chiếm hữu không ổn định và gia hạn hợp đồng chiếm hữu họ Park kia để đối đầu với Limon.

Có được thành tích đó thì nó sẽ ngang hàng với các Chòm sao cấp Quân chủ.

Nếu như không hạ được Limon thì nó có thể dễ dàng rút lui.

Họ Park chỉ là một thứ công cụ tầm thường đã hết giá trị lợi dụng.

Dù cho chuyện gì xảy ra với cậu ta thì con rắn kia cũng không quan tâm.

Rủi ro thấp, lợi ích cao.

Không có lý do gì để cho nó bỏ qua một cơ hội như vậy cả.

Tỉ mỉ và xảo quyệt, con rắn dồn Limon vào đường cùng một cách tàn nhẫn.

Hoặc ít nhất thì đó là những gì nó nghĩ.

Cho đến khi Limon, người từ nãy cho đến giờ chỉ chém vào không khí, chậm rãi lên tiếng.

“Tối Liên Xà sao…?”

“Ta nghĩ là ta đã nắm bắt được bản chất của ngươi rồi.”

 

***

 

Con rắn nghĩ rằng nó là người đang chiếm thế thượng phong.

Nó chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ là người thua thế.

Rằng Limon đã quan sát nó suốt thời gian qua, nghiên cứu những cảm xúc truyền qua thanh kiếm của mình.

Rằng đôi mắt của anh không phải là của một kiếm sĩ đang chiến đấu để cứu lấy mạng sống của mình, mà là của một thợ săn đang biến lãnh địa của con rắn kia thành của mình.

“Có vẻ như ngươi đang thao túng không gian nhỉ, nhưng mà đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Khả năng của ngươi là biến hư cấu thành hiện thực và biến hiện thực thành hư cấu.”

“……!”

'Tối Liên Xà'.

Limon đoán không sai.

'Liên' ở đây không có nghĩa là kết nối không gian.

Mà là hiện thực và hư cấu.

Sự thật và dối trá.

Ảo tưởng và hiện thực.

Tên của nó bắt nguồn từ khả năng kết nối các phản đề với nhau.

Chúng chỉ lừa dối các Người chơi dưới vỏ bọc thao túng không gian, bởi vì sức mạnh càng lớn thì lại càng ít được biết đến.

Limon lạnh lùng chế nhạo khi nhìn thấy con rắn chùn bước sau khi bản chất thật của mình bị bại lộ quá nhanh.

“Con quái vật chết tiệt.”

Chúng bị mù quáng bởi lòng tham, hay là chúng ngu ngốc?

Vội vàng lao vào con mồi trước mắt không chỉ đặt vật chủ vào tình thế nguy hiểm mà còn giống như lao mình vào lửa.

Limon bật cười trước sự ngu ngốc đó.

“Ngươi thật là đáng khen ngợi khi dám trước mặt ta và tin vào những trò ảo thuật cỏn con của mình.”

Tức giận vì bị chế giễu, con rắn mở rộng vòng vây và lại chuẩn bị tung ra hàng loạt kỹ năng.

Nhưng trước khi con rắn kịp ra tay thì Limon đã bước tới.

Một bước để vượt qua không gian.

Hai bước để thu hẹp khoảng cách.

Và ba bước để thành lưỡi kiếm của mình.

Chỉ trong vòng ba bước là anh đã có thể đi qua mê cung của không gian 'bị biến dạng' kia.

Con rắn cảm thấy bị xúc phạm, nhưng mà nó không hề sửng sốt.

Dù gì thì sức mạnh của nó cũng là sự giả dối và lừa lọc.

Do có thể chuyển đổi qua lại giữa các ảo ảnh nên nó có thể khiến cho đòn tấn công của Limon trở thành giả tạo ngay cả sau khi đã bị chém.

Đó chính là sức mạnh của các chòm sao.

Thống trị trật tự tự nhiên của thế giới và tạo ra những điều kỳ diệu.

Một sức mạnh siêu việt mà con người tầm thường không bao giờ có thể với tới được.

Xoẹt-.

“?!?!?!”

Và chỉ trong một khoảnh khắc, con rắn trợn tròn mắt ra.

Rõ ràng là nó đã sử dụng sức mạnh của mình để biến đòn tấn công của Limon thành giả tạo.

Nhưng mà cánh tay ảo ảnh của nó vừa mới rơi xuống đất, kèm theo đau đớn như thịt nát xương tan.

Sao có thể?

Rõ ràng là tên khốn đó chỉ cắt một ảo ảnh thôi!

Làm sao thanh kiếm của cậu ta có thể chạm vào mình được chứ?

“Ngươi có vẻ khá sốc nhỉ, quái vật.”

Trông nó giống như vừa mới trải qua một cơn ác mộng.

Sự bối rối và hoang mang hiện rõ trên cái đầu rắn của nó.

Limon nhếch mép cười. Anh nhìn vào hình ảnh phản chiếu của con rắn trên thanh kiếm của mình.

“Nếu nhưng có thể biến hiện thực thành hư cấu và hư cấu thành hiện thực thì ngươi phải biết rằng ta có thể cắt đứt hiện thực thông qua ảo ảnh của ngươi chứ.”, anh lạnh lùng tuyên bố.

“……!”

Con rắn bỗng chốc kinh hoàng.

Không phải bởi vì nó không hiểu Limon đang nói gì. Ngược lại là đằng khác.

Nó chỉ có thể cắn lưỡi sau cú sốc nhận ra.

Dùng ảo ảnh để cắt đứt hiện thực cũng giống như dùng hình ảnh phản chiếu của mặt trăng trên mắt nước để cắt đứt mặt trăng trên bầu trời vậy.

Sức mạnh đó là một thứ mà các Chòm sao dối trá và lừa lọc còn không thể có được.

Vậy mà một con người tầm thường,

Không có gì ngoài một thanh kiếm lại có được sao?

Nó không thể nào tin được.

Nó không muốn tin vào điều đó.

Limon đó chỉ đang đánh lừa nó thôi.

Đây chắc chắn là mánh khóe nào đó.

Nhưng mà nó không thể.

Cánh tay của nó không hề tái sinh.

Nỗi đau trào dâng từ những vết thương.

Đôi mắt lạnh lùng, điềm tĩnh của Limon.

Tất cả mọi thứ nói với nó rằng,

Đây không phải là nói dối hay lừa lọc.

Và rồi con rắn đã hiểu ra.

Tại sao người đàn ông này là đối tượng cảnh báo duy nhất trong số tất cả những con người kia.

Tại sao ngay cả bản thân các chòm sao cấp Quân chủ cũng chỉ đứng nhìn anh từ xa mà không tự mình can thiệp?

Vệ binh Nhân loại, người đàn ông đã một mình bảo vệ thế giới.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc anh là một con quái vật sở hữu sức mạnh có thể một tay hủy diệt thế giới.

Phụt.

Ngay khi nhận ra điều đó, con rắn ngay lập tức hành động.

Nó nôn ra Park Hyun-gun đang thối rữa trên nền đất và lao lên trời.

Sau một quá trình chiếm hữu gây thiệt hại khá lớn rồi lại vội vàng từ bỏ quyền chiếm hữu, Chòm sao sẽ phải chịu những căng thẳng đáng kể.

Nó có thể bị giáng cấp thành một hầu tước. Chết tiệt, nếu như không cẩn thận thì còn có thể bị giáng cấp thành bá tước nữa.

Nhưng mà con rắn kia không quan tâm.

Sự xảo quyệt có một không hai của loài rắn.

Bản năng của một con vật.

Nỗi kinh hoàng đang dâng cao.

Nó đang bảo cho con rắn phải vứt bỏ tất cả mọi thứ và trốn chạy.

"Cái con rắn chết tiệt kia."

“…!”

"Ngươi có nghĩ là có thể chạy thoát khỏi ta sau khi đã gây chiến với ta hay sao?"

Con rắn đã vứt bỏ cơ thể vật lý của mình để trốn thoát chỉ trong nháy mắt.

Nhưng mà Limon đang nhìn thẳng vào nó.

Nhưng bằng cách nào chứ?

Con người không thể nhìn thấy nó kia mà!

Sau đó con rắn chợt nhận ra câu trả lời khi nó nhìn thấy ánh sáng đen trong đôi mắt của Limon.

Và nó vô cùng kinh hoàng.

Không chỉ là kiếm thuật ra, mà sức mạnh của anh cũng không phải là thứ mà một con người có thể có được.

“Hãy nhớ rằng đây chính là món quà của ta dành cho ngươi để tiễn ngươi xuống địa ngục.”

Phụt—!

Limon không để ý đến phản ứng kinh ngạc của con rắn.

Chỉ trong ba bước, anh đã đuổi kịp con rắn đang bay trên trời cao.

“Ta là Kiếm Thánh.”

Limon Aspelder, là chủ nhân cuối cùng của Kiếm Tháp, và là Kiếm sĩ cuối cùng của loài người.

Anh vào tư thế để vung kiếm giữa không trung.

“Không có ai trên thế giới này có thể chạy trốn khỏi ta, và không có thứ gì mà ta không thể chém được. Ngay cả khi nó ở bên ngoài thế giới này.”

Đó là tiềm thức hay bản năng?

Con rắn ngừng chạy và lao thẳng vào Limon với cái hàm mở rộng.

Như thể nó biết cách duy nhất để sống sót và thoát khỏi đây chính là giết chết Limon.

Nhưng trước khi răng nanh của nó kịp chạm vào Limon, anh đã vung thanh kiếm của mình xuống.

Với sự tao nhã tột độ, Limon vẽ một bông hoa phong lan, bầu trời trở thành bức tranh vẽ của anh.

“〈Biến thể của Sát Quỷ Kiếm

Một phần của nước - Nguyệt Hoa. 〉”

“「@%^$#^%@!$#^%@$—!」”

Một tiếng hú kinh hoàng làm rung chuyển cả thế giới, vùng biển phía tây bị chia đôi.

Và ánh sáng của một ngôi sao trên bầu trời đêm đã biến mất.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương