Độc Cô Kiếm Thánh (Bản Dịch)
Chapter 3: Lương Tâm 

Chương 3: Lương Tâm 

 

[Dịch giả: Ong]

[Hiệu đính: Kim Anh]

 

"… Tôi tưởng rằng Kiếm sư chỉ xuất hiện trong sử sách thôi."

 

"Quả là vậy. Anh ta tuyệt thật, nhưng làm trong PAB anh ta cũng chỉ được giữ một chức vụ tầm thường."

 

Sĩ quan Kim bất ngờ trước lời giải thích của Cảnh sát trưởng Hwang.

 

"Chức vụ tầm thường?"

 

"Đúng vậy, họ nói rằng về cơ bản thì anh ta không được công nhận."

 

"Nhưng tại sao? Không phải anh ấy được mọi người đánh giá rất cao sao?"

 

Đó là một kết luận không thể chối cãi.

 

Kể cả nếu bỏ qua danh tiếng trong quá khứ, khả năng hạ gục thuộc thú của Seo Yongchan chỉ bằng một nhát chém thì anh ta vẫn thật kinh khủng. Cho dù làm việc trong một tổ chức hay trong bộ máy chính phủ thì lẽ ra người đàn ông này đích thị phải thuộc dạng tầm cỡ.

Nhưng cảnh sát trưởng Hwang tỏ ra thờ ơ.

 

"Ông đã bao giờ làm việc theo đội chưa?"

 

"Tất nhiên là rồi."

 

"Ông cảm thấy thế nào nếu có một thành viên trong đội chuyên phàn nàn về mọi thứ trong khi không làm được cái tích sự gì?"

 

"Tôi sẽ hơi tức giận."

 

"Và nếu tên đó có nhân cách thối tha và nóng nảy kinh khủng nhưng ông không thể đuổi hắn ta ra khỏi đội vì lịch sử lừng lẫy trong quá khứ của hắn ta?"

 

"Tôi sẽ vô cùng tức giận."

 

"Là vậy đấy."

 

"Hở?"

 

Vì không hiểu lời giải thích của cảnh sát trưởng Hwang, trên khuôn mặt của Sĩ quan Kim hiện rõ một dấu chấm hỏi .

 

"Người đàn ông đó là Kiếm sư, không phải người chơi. Anh ta không thể vào được Hầm ngục."

 

"… À!"

 

"Bây giờ ông đã hiểu rồi chứ? Hiểu lý do tại sao mọi người đều tránh xa anh ta?"

 

Cảnh sát trưởng Hwang tặc lưỡi.

 

Sức mạnh không phải là lý do duy nhất khiến những người chơi cấp cao được đối xử đặc biệt như vậy.

 

Đó còn là là do những lợi ích to lớn về công nghệ và kinh tế, xã hội mà kho báu trong Hầm ngục mang lại.

 

"Ngay cả khi anh ta mạnh hơn những người chơi cấp cao thì giữ anh ta lại cũng chẳng có ích gì."

 

Đó là lý do tại sao Limon tỏ ra rất khó chịu.

 

Một kiếm sư lỗi thời không mang lại lợi ích gì cho thế giới chỉ vì anh ta không thể vào Hầm ngục.

 

Nhưng cũng chẳng thể đối xử tệ bạc với anh ta vì anh ta từng là anh hùng của toàn nhân loại.

 

Chẳng có rắc rối nào bằng được anh ta.

 

"Họ chịu đựng anh ta vì lúc đó họ cần sức mạnh của anh ta. Nhưng bây giờ có những bậc Quân Chủ vĩ đại hơn anh ta nhiều. Ai lại muốn giữ một tên lỗi thời chẳng biết làm gì ngoài việc phàn nàn chứ?"

 

“… Ồ, giờ tôi hiểu rồi.”

 

"Hiểu rồi thì làm việc tiếp đi. Có rất nhiều việc phải làm."

 

"Vâng thưa ngài."

 

Cảnh sát trưởng Hwang thở dài khi nhìn qua các con đường. Chúng bị phá hủy hoàn toàn khi Limon đá con bò bằng đồng qua rệ đường.

 

'Tôi cảm thấy tệ thay cho cấp dưới và cả kiểm sát viên của Limon.'

 

 

 

***

 

 

 

Một bộ vest được là ủi chỉnh tề, một chiếc đồng hồ sang trọng, một cái đầu bóng loáng và một cái bụng bia. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết rằng ông ta là một người đàn ông trung niên khôn ngoan và đoàng hoàng.

 

Bang—!

 

Giám đốc Kang Jungsoo đập sầm vào bàn.

 

"Cô vừa làm cái khỉ gì vậy?!"

 

Trước sự bùng nổ của ông ấy, Yoo Na-kyung chớp chớp đôi mắt to tròn rồi hỏi/

 

“Ông đang nói về việc tịch thu trà và bánh ngọt trong văn phòng thư ký của ông mà chưa được cho phép sao?”

 

"Không...! Đợi đã. Tôi vừa nhận được khiếu nại từ bộ phận tài chính rằng phí trà bánh của tôi tăng vượt mức. Thì ra là cô à?!"

 

"Ừm... Ta có thể coi đó là chế độ dinh dưỡng không lành mạnh nhỉ?"

 

"Cô nói thật đấy à?!"

 

"Chà chà, thiếu cũng làm tôi thấy không được khỏe cho lắm. Tôi sẽ rất cảm kích nếu ông cũng trả hộ đội chúng tôi phí trà bánh."

 

"Chết tiệt-!"

 

Gân xanh nổi lên trên trán Kang Jungsoo, nhưng chỉ trong chốc lát. Ông ta day thái dương, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

 

Bây giờ còn nhiều vấn đề cấp bách hơn.

 

"Quên tiền trà bánh đi. Giải thích về mớ hỗn độn mà cô gây ra ngày hôm qua cho tôi."

 

"Hỗn độn?"

 

Yoo Na-kyung ngây người ra.

 

Kang Jungsoo bực bội chỉ vào bản báo cáo trên bàn.

 

"Cái này, tôi đang nói cái này!"

 

"Ồ, chuyện con bò ngày hôm qua?"

 

"Phải! Sao cô có thể hành động mà chưa được phép, rồi gây ra một mớ bòng bong to đùng như thế này? Cô định xử lý như thế nào đây?”

 

Kang Jungsoo cực kì cáu kỉnh.

 

Quả thực đó sẽ khiến bất kỳ đặc vụ nào khác phải nao núng vì sợ hãi.

 

Tại nơi làm việc, có một quy tắc bất thành văn là phải đi nhẹ nói khẽ cười duyên để tránh chọc giận sếp. Nhất là đối với nhân viên công chức.

 

Nhưng Yoo Na-kyung chẳng bao giờ sợ sệt bởi cô đã quá quen với ông sếp ruột sáng nắng chiều mưa của mình. Thay vì sợ sệt, cô nghĩ những gì ông ta nói cứ là lạ.

 

"Ờm... Giám đốc. Tôi xin lỗi, nhưng tôi không hiểu ông đang nói về vấn đề nào."

 

"Hả?"

 

"Phong cách của PAB là hành động trước, báo cáo sau. Ý ông là có vấn đề chỗ nào thế?”

 

"…”

 

Cũng hợp lý.

 

PAB được tạo ra để kiểm soát những người chơi nguy hiểm.

 

Đương nhiên, có nhiều trường hợp khẩn cấp mà họ phải lập tức hành động. Nếu lần nào cũng phải xin phép cấp trên thì đúng thật là vô lý.

 

"Hơn nữa, tất cả những gì chúng tôi làm là để ngăn chặn thương vong về người. Từ lúc nào lại trở thành một mớ hỗn độn vậy?"

 

"Cô hỏi nghiêm túc đấy hả?!"

 

"Vâng."

 

"C-Côôô!"

 

Kang Jungsoo đỏ mặt vì tức và xanh mặt vì kinh ngạc.

 

Đáng ra cô ta phải nói xin lỗi chứ.

 

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Yoo Na-kyung, ông ta không còn lời nào để nói.

 

"Anh! Anh đào tạo cấp dưới như thế nào đấy hả tên kia?!"

 

Kang Jungsoo quyết định thay đổi mục tiêu trút giận. Ông ta quyết định rằng thà nhai nát tên đầu sỏ ngang ngạnh còn hơn là tiếp tục nói chuyện với một bức tường.

 

Có thể nói rằng trút giận với cấp dưới cũng là một hình thức răn đe, ông ta cũng thường xuyên làm điều này

 

Nhưng Kang Jungsoo đã đưa tay bịt miệng bản thânngay khi chuẩn bị mở miệng.

 

"Hở? Ông muốn gì cơ?"

 

Ông ta tức tới nỗi quên mất lý do tại sao ban đầu ông ta không thể động đến tên kia.

 

Người đàn ông trẻ với mái tóc trắng đang ngáp ngắn ngáp dài trên sô pha, tự nhiên hơn ở nhà.

 

"Ngươi vừa mới nói gì… với ta à?

 

Kang Jungsoo nín thở trước âm vực thấp của Limon, và dùng hết can đảm để trả lời một cách nghiêm túc.

 

“‘Ng-ngươi’, anh nói gì cơ? Anh xưng hô với cấp trên kiểu đó à…"

 

"Jungsoo?"

 

"À, ờm — Nghĩ lại thì... tôi có một cuộc họp khẩn cấp phải tham dự. Tôi đi trước đây."

 

"Kang Jungsoo."

 

"… Vâng thưa ngài."

 

Chút can đảm mà Kang Jungsoo tích lũy được tiêu tan trong chốc lát.

 

Danh dự gì đó vứt hết đi. Nếu ông ta không thay đổi giọng điệu ngay khéo ông ta chẳng còn cơ hội nhìn thấy ngày mai nữa.

 

Đó là những gì trực giác của ông ta khi nhìn vào đôi mắt vàng sắc lẹm đó.

 

Limon hỏi Kang Jungsoo đang im lặng.

 

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

 

"… 46, thưa ngài."

 

"Thật không? Cậu trưởng thành rồi nhỉ? Ta cảm giác mới ngày nào tôi còn mắng cậu xanh mặt."

 

"Phốc—!"

 

"À! Ừm... Hay là chuyện cũ bỏ qua đi ạ..."

 

Nhìn thấy Yoo Na-kyung cố gắng nhịn cười, Kang Jungsoo nhận ra mình đã tự đào hố cho chính mình.

 

Lẽ ra ông ta nên nhắm mắt làm ngơ.

 

Ông ta cố ra oai làm cái gì cơ chứ, ai lại đi khiển trách một lão cáo già với khuôn mặt trai trẻ chỉ để tự làm mất mặt?

 

"Ừ, sao cũng được... Này, cậu có nhớ ngày hôm đó ông cậu dặn dò với cậu về ta như thế nào không?"

 

“… Ông ấy nói với tôi rằng hãy luôn ghi nhớ công ơn của ngài vì ngài là ân nhân cứu mạng của ông.”

 

"Đúng vậy. Ta cứu mạng ông nội cậu trên chiến trường đến ba lần. Nếu ta không cứu ông cậu thì chắc cậu chẳng có cơ hội xuất hiện ở đây đâu."

 

“N-nhưng đó là chuyện cá nhân… còn đây là công việc…”

 

"Nhưng cậu vừa nói gì cơ? Cậu gọi ta là ‘tên kia’! Ông cậu dặn cậu gọi ta thế à? Ta có cần gọi cho Deokjin ngay bây giờ để kiểm chứng không?"

 

"Xin lỗi, xin lỗi ngài, là tôi sai!"

 

Kang Jungsoo sụp đổ ngay lập tức.

 

Mặc dù giám đốc PAB nắm quyền kiểm soát mọi thứ liên quan đến người chơi. Nhưng ông ta có thể làm gì với người đàn ông này cơ chứ? Ngay cả ông nội của anh - một anh hùng dân tộc cũng sẽ quỳ gối vì người đàn ông ấy.

 

Điều gì sẽ xảy ra nếu Limon gọi cho Kang Deokjin - cha của ông ta và kể lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay?

 

Ông ta chưa từng nghĩ mình sẽ bị đánh ở tuổi này đâu.

 

"Chậc, chậc. Bọn trẻ bây giờ thật là."

 

Limon đặt chân lên bàn, áp mặt lên cánh tay.

 

"Có vấn đề gì à?"

 

"Tôi xin lỗi?"

 

"Cậu xem báo cáo và thấy có gì đó không ổn phải không?"

 

"… Đúng vậy."

 

"Vậy thì là gì? Ta không đoán được."

 

"Thưa ngài, tôi cũng không rõ."

 

Kang Jungsoo thầm tát mình mấy cái vì sự cáu kỉnh khi chưa rõ nguyên do.

 

Nhưng tự dưng nhận được báo cáo, ông ta cũng không biết lý do tại sao.

 

'Lần này không có tòa nhà nào bị phá hủy phải không?'

 

'Thậm chí cũng chưa có tên nào phải chết cả.'

 

Đúng vậy.

 

Đối với Limon, phá hủy một phần tòa nhà là chuyện dễ như trở bàn tay.

 

Tấn công thủ phạm cũng là điều bình thường.

 

So với điều đó, vụ việc này khá yên bình. Họ không thể hiểu vấn đề là gì.

 

Kang Jungsoo cảm động phát khóc khi biết tin này—

 

Chờ chút, có nên tự hào về điều này không nhỉ?

 

Kang Jungsoo cuối cùng cũng mở miệng.

 

"Thưa ngài, hôm qua ngài không phá hủy thuộc thú của Seo Yongchan chứ?"

 

"Đứa nào?"

 

"N-ngài biết đấy. Tên say rượu cưỡi bò mà ngài đá đít ngày hôm qua."

 

"Ồ, cái thứ chết tiệt đó à?"

 

Limon lắc đầu.

 

Anh lờ mờ nhớ đến một thằng nhãi đó bị mắc kẹt dưới con bò đực, la lối om sòm. Anh ta quên mất sự hiện diện ồn ào đó vì con bò to quá.

 

"Còn cái tên chết tiệt đó sao rồi?"

 

"Ông Seo Yongchan yêu cầu bồi thường cho những thiệt hại của ngày hôm qua."

 

"Hở?"

 

Limon trông hoang mang.

 

"Chuyện nhảm nhí gì vậy? Ta lỡ phá cái gì à?"

 

“Đó là…”

 

Kang Jungsoo lí nhí.

 

Ông ta nên giải thích thế nào bây giờ? Hay chính xác hơn là nên giải thích như thế nào để không bị Lemon tẩn cho một trận?

 

Sự im lặng không kéo dài được lâu.

 

"Này? Anh không được vào đó đâu..!"

 

"Im đi! Tên khốn đó đang ở trong phải không? Cô bênh vực hắn vì các người là đồng nghiệp sao? Hả?"

 

“K-không, ý tôi không phải vậy…”

 

"Vậy thì biến ngay đi con khốn kia!"

 

Uỳnh-!

 

Tiếng ồn ngày nào to, cánh cửa mở ra sập vào tường cái uỳnh.

 

Một thanh niên người quấn đầy băng xông vào, hất tay người thư ký đang cố ngăn hắn ta lại.

 

Seo Yongchan cay cú nhìn quanh văn phòng giám đốc. Hắn ta nhìn lướt qua Kang Jungsoo đang giật mình và Yoo Na-kyung đang chớp mắt.

 

Khi nhìn thấy Limon đang thờ ơ, đôi mắt hắn ta mở to.

 

"Có phải nhà ngươi không? Tên khốn đã hạ Công Ngưu yêu dấu của ta?

 

Như thể đã chắc chắn người đàn ông đó là Limon, Seo Yongchan không đợi câu trả lời. Hắn ta ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa đối diện, ngồi vắt chéo chân rồi nói.

 

"Được rồi, chúng ta ngồi đây thương lượng. Ngươi định bồi thường thế nào cho Công Ngưu của ta?"

 

"Anh Seo Yongchan, anh đang làm gì vậy?!"

 

"Làm sao? Ta ngồi trên ghế mua bằng tiền thuế của ta, ngươi có ý kiến gì à?"

 

"Anh biết tôi không nói chuyện đó mà."

 

Khuôn mặt của Kang Jungsoo ngay lập tức trở nên căng thẳng.

 

Ông ta nghe lời Limon, đơn giản vì đó là Limon.

 

Ông ta là giám đốc PAB. Đối với người chơi, ông ta là vua của thế giới ngầm.

 

Một tân binh như Seo Yongchan tự ý xông vào văn phòng của ông ta khiến ông ta tức giận là điều bình thường, mà hắn ta còn cả gan hành động ngạo mạn như vậy.

 

"Cái gì? Xoắn đít rồi hả? Vậy bồi thường cho ta đi nhé?"

 

“Này—!”

 

Nhưng Seo Yongchan thậm chí còn không thèm phản ứng với Kang Jungsoo. Thay vào đó, hắn ta còn tỏ ra trịch thượng và khiêu khích.

 

"Mày đúng là đồ không có lương tâm! Sao mày dám tỏ thái độ như vậy với tao trong khi mày là người giết người thân yêu nhất của ta!"

 

"NÀY!"

 

Kang Jungsoo gần như sắp bùng nổ khi Seo Yongchan cư xử như một kẻ cho vay nặng lãi đến đòi tiền, Limon miễn cưỡng mở miệng.

 

“Ta chỉ hỏi cho chắc thôi…”

 

Limon không phải là người kiên nhẫn đến vậy. Lẽ ra anh đã đá đít Seo Yongchan từ lâu rồi.

 

Nhưng lần này, từ đầu đến cuối anh chỉ ngồi im quan sát

 

Seo Yongchan thật quá lố bịch.

 

“Ừm… Ngươi đến đây chỉ để đòi bồi thường cho cái đầu trâu ta chặt hôm qua à?”

 

"Hả? Ý ngươi là gì, ta không thể làm vậy sao?! Ngươi không nghĩ đến chuyện bồi thường cho ta đi à?"

 

"Ý ta là... ừ. Thế ngươi muốn bồi thường thế nào?"

 

"Ha! Nhà ngươi hài hước ghê á."

 

Seo Yongchan vừa lắc đầu vừa nhìn Limon, như thể đang nhìn người ngớ ngẩn nhất thế giới.

 

"Ngươi có biết con Công Ngưu đó đáng giá bao nhiêu không?"

 

"Bao nhiêu?"

 

"Hơn tám trăm triệu. Tám trăm triệu! Nếu ngươi đã dám làm thì đương nhiên phải đền bù. Thử trơ trẽn nhắm mắt làm ngơ xem?!"

 

"Hmm... đắt phết đấy."

 

Limon gật đầu đồng tình.

 

Ngay cả khi sở hữu một kho báu trong Hầm ngục thì tám trăm triệu vẫn là một số tiền quá lớn. Một người chơi có khi cả đời cũng không kiếm được số tiền nhiều đến vậy.

 

Seo Yongchan nổi đóa lên cũng là điều dễ hiểu.

 

"Nhưng tại sao ngươi lại đòi ta?"

 

"Xin lỗi, ngươi nói cơ?"

 

“Theo Luật Hành Chính Đặc Đặc Biệt, khi một kỹ năng được sử dụng trái phép thì bên vi phạm phải chịu mọi trách nhiệm về mọi thiệt hại… Đúng không?

 

Limon liếc nhìn xung quanh để xác nhận xem mình có nhớ chính xác không.

 

"Đúng như lời đội trưởng của tôi nói."

 

Yoo Na-kyung lịch sự đáp.

 

Nhưng phản ứng của người kia khiến Limon kinh ngạc.

 

“Về nguyên tắc, điều đó là đúng…”

 

"Hả?"

 

Limon có vẻ bối rối.

 

Nếu như bình thường Kang Jungsoo đã khẳng định một cách chắc nịch. Tuy nhiên, ông ta lại nói một câu lấp lửng.

 

Trông ông ta có vẻ khá bối rối.

 

"Luật Hành Chính Đặc Đặc Biệt cái cứt ấy. Ngươi nghĩ ngươi có thể không đền bù cho ta bằng thứ tào lao đó sao?"

 

Seo Yongchan cười nhạo không ngừng trước câu nói của Limon.

 

Hắn ta hếch cằm lên rồi nói với vẻ mặt kiêu ngạo

 

"Ngươi có biết ta là ai không?"

 

"Ta có quen à?"

 

"Anh rể ta là Lee Chun-gi! Lee Chun-gi! Chỉ cần một cú điện thoại cho anh ấy là mọi thứ có thể thay đổi ngay lập tức!"

 

Trong thời đại này, ngay cả một đứa trẻ mới biết đi cũng nhận ra cái tên đó

 

Limon cuối cùng cũng hiểu tại sao Kang Jungsoo bất chấp nén lại cơn thịnh nộ

 

Và thằng ranh con nào khiến Kang Jungsoo biểu hiện như vậy.

 

"Lee Chun-gi, Vô Hạn Quân Chủ?"

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương