Độc Chiếm
Chương 51: Ngoại truyện (phần cuối)

Editor: Cân

Sáng sớm, tia nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua khe rèm cửa sổ, rơi trên khuôn Tiểu Tây.

Ánh mặt trời đánh thức cô dậy, ở trong lòng anh.

Anh vẫn ngủ rất ngon.

Tiểu Tây đẩy cánh tay anh ra, nhẹ nhàng xuống giường.

Làm xong bữa ăn sáng, thời gian vẫn còn rất sớm.

Cô đẩy cánh cửa kính thông ra vườn sau, ngồi vào ghế sofa bên cạnh cửa.

Lá phong đỏ rực đầy sân, đây là thời gian đẹp nhất của thành phố này.

Trong lúc vô tình, bọn họ đến Canada đã ba năm rồi.

Thời gian thật là nhanh, thật không thể tưởng tượng nổi, Tiểu Tây nghĩ vậy.

Chuông cửa chính chợt vang lên, ai lại đến sớm như vậy?

Cô đứng dậy đi mở cửa, mới vừa bước vào phòng khách, đã nhìn thấy Tôn Hạo Chí đứng ở cửa.

Đứng ngoài cửa, là Lương Tu.

“Hi!” Lương Tu tùy ý cất tiếng chào với Tôn Hạo Chí đang mở cửa.

Bộ dáng này thật làm cho người ta dở khóc dở cười.

Sắc mặt Tôn Hạo Chí cứng ngắc một chút, đứa trẻ đáng chết, thái độ gì vậy.

“Có chuyện gì?” Anh trầm giọng hỏi.

“Ba, cậu ấy là tới tìm con.” Điểm chạy từ trên lầu xuống, thật nhanh chào ba mẹ: “Chào buổi sáng ba mẹ.”

“Có thể đi chưa?” Lương Tu thúc giục.

“Đi đâu sớm như vậy?” Sắc mặt Tôn Hạo Chí càng lúc càng khó coi hơn.

Điểm Điểm lè lưỡi trả lời: “Trường học có hoạt động, con nói qua với mẹ rồi.”

Con bé vừa nói, vừa đưa ánh mắt cầu cứu sang mẹ.

Tiểu Tây không thể làm gì khác hơn là lắc đầu đi tới: “Ăn bữa sáng đã rồi đi.”

Điểm Điểm cười hì hì trả lời: “Bác Lương nói dẫn con và Lương Tu ra bên ngoài ăn.”

“Vậy cũng tốt, nhớ nói cám ơn với bác Lương.”

Điểm Điểm chui qua phía dưới cánh tay Tôn Hạo Chí, kéo Lương Tu chạy ra ngoài: “Con biết rồi, hẹn gặp lại ba mẹ.”

Tôn Hạo Chí còn nhìn Điểm Điểm và Lương Tu chui vào xe Lương Đông rồi mới căm giận quay người lại.

“Thật không biết Lương Đông rắp tâm cái gì, tại sao lại đối tốt với Điểm Điểm nhà mình như vậy?”

“Còn cái tên tiểu quỷ họ Lương kia nữa, sao thái độ kém như vậy!”

Tiểu Tây nghe, bật cười: “Được rồi được rồi, thái độ của anh cũng đâu có hơn bao nhiêu.”

Tôn Hạo Chí thở dài: “Haiz, dù sao anh chính là nhìn bọn họ không vừa mắt.”

Tiểu Tây không để ý đến anh nữa, vào phòng bếp bày bữa ăn sáng ra.

Tôn Hạo Chí theo ở phía sau, nhận lấy chén đĩa từ tay cô: “Tiểu Tây, sớm như vậy, chúng ta ngủ lại một lát đi.”

Một cái tay khác ôm chầm hông của cô, ở bên tai cô thổi hơi.

Tiểu Tây cười đẩy anh: “Đừng nghịch, sáng sớm muốn làm gì?”

“Không, cũng tại vì sớm quá, Điểm Điểm lại đi ra ngoài.”

“Tránh ra nào......”

“......”

Hai người xô đẩy, chợt Tôn Hạo Chí cảm thấy dưới chân truyền đến một hồi đau đớn.

Tôn Hạo Chí cúi đầu nhìn, con trai Vũ Tường đang cầm súng đồ chơi gõ bắp chân anh.

Cái tiểu tử thối này, lại tới chuyện xấu.

Tôn Hạo Chí cũng không lên tiếng, lặng lẽ nhấc chân đá đá con sang một bên.

Lần này Tiểu Tường không đánh, thanh âm mềm mại kháng nghị: “Đánh đánh đánh đánh!”

Tiểu Tây nghe được âm thanh của con trai, vội đẩy Tôn Hạo Chí ra, khom lưng ôm con.

“Tiểu Tường, con tự đi xuống cầu thang sao? Thật là lợi hại nha!”

“A a a...... Cộc cộc cộc cộc......” Đứa nhỏ này biết nói muộn, đến bây giờ cũng chỉ biết nói mấy âm tiết, âm thanh ngược lại vang cả não.

“Đói bụng đi tìm mẹ sao? Thật là ngoan......”

“Oa oa oa......”

“Ha ha, đáng yêu quá đi!”

Tôn Hạo Chí nhìn bóng lưng Tiểu Tây ôm con tránh đi, giận đến nghiến răng, tiểu tử thối này đáng yêu chỗ nào?

Vừa đen lại chắc nịch, rơi xuống đất cũng sẽ không khóc, cũng biết cả ngày quấn mẹ, nhìn thấy lão tử căn bản không để ý tới!

Kém xa so với Điểm Điểm hồi bé, thật hối hận đã sinh ra cái tên tiểu tử đen này!

Dù tức giận cũng không có biện pháp, Tiểu Tây đau đớn hay làm sao đấy, nhìn thấy thằng bé liền cười lăn cười lộn.

Nếu không phải mình liên tục kháng nghị, còn không biết lúc nào thì mới đem tiểu tử đen này tách ra ngủ riêng.

Dù là như vậy, cả đêm cũng phải đứng lên mấy lần, đi xem một chút con trai bảo bối ngủ có ngon hay không, tiếp tục như vậy thì nghỉ ngơi tốt thế nào được.

Thật là hận không được len lén ném hắn đi ra ngoài!

Một mình buồn buồn ăn bữa ăn sáng, lại xem tờ báo.

Tôn Hạo Chí nhìn đồng hồ treo tường, vẫn còn rất sớm.

Từ lúc Tiểu Tây ôm con lên lầu, cho đến bây giờ vẫn chưa xuống.

Anh không nén được tức giận, đi lên tìm bọn họ.

Không có ở phòng ngủ, máy giặt chuyển động ùng ùng trong phòng giặt, trên ban công truyền đến tiếng cười của Tiểu Tây.

Cửa kính khép, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng yểu điệu của cô ấy.

Đang định kéo cửa, cửa lại cứ thế bị đẩy ra.

Vũ Tường nện bước chân mập mạp đi ra, đi vòng qua bên cạnh anh, giống như anh chỉ là hòn đá ngáng đường.

Tôn Hạo Chí giương mắt nhìn, tiểu Vũ bay lượn lại rất mau trở lại, lần nữa vòng qua bên cạnh anh, trên tay còn cầm mấy cái móc phơi quần áo.

“Nhanh như vậy tìm được rồi..., thật thông minh.” Tiểu Tây đang khen Vũ Tường, tiếp đến nghe thấy âm thanh cô ấy hôn Tiểu Vũ thật kêu.

“Hiên ngang hiên ngang......”

Nói cái gì vậy?

Còn cười đến vui vẻ như thế!

Tôn Hạo Chí hừ lạnh một tiếng, kéo cửa ra, đi vào.

Tiểu Tây mới vừa phơi xong bộ quần áo cuối cùng, thấy anh đi vào liền nói: “Anh lên đây làm gì? Bọn em sắp đi xuống rồi.”

Nói xong, khom lưng cầm lên rổ giặt quần áo nói với Vũ Tường: “Tiểu Tường, chúng ta thi chạy đi.”

Cô đẩy cửa ra trước, một bước đi ra ngoài, Vũ Tường đi theo phía sau cô “Cộc cộc cộc cộc” nói không ngừng, hai bàn chân nỏ phải chạy rất nhanh mới theo kịp.

Cửa từ từ đóng, trên ban công cũng chỉ còn lại một mình Tôn Hạo Chí.

Tôn Hạo Chí bất đắc dĩ ngồi xuống ghế mây trên sân phơi, móc ra bao thuốc trong túi, rút một điếu.

Haiz!

Đáng tiếc, thời tiết đẹp như vậy, nếu không phải tại tên tiểu tử thối này vướng chân vướng tay, thì đã đưa Tiểu Tây đi dạo ngoài bờ biển rồi.

Sớm muộn cũng có một ngày, phải đưa hắn về nước.

Anh ở trên sân phơi tưởng tượng lung tung, Tiểu Tây ở dưới lầu lại bắt đầu vội vàng làm bữa phụ cho Vũ Tường.

Một ngày như vậy bận rộn phục vụ mấy miệng ăn trong nhà, cuộc sống của cô phong phú hơn Tôn Hạo Chí, đâu có rảnh như anh?

Có lúc cũng sẽ nhớ lại chuyện mấy năm trước, thật sự cảm thấy tất cả dường như đã qua từ rất lâu rồi.

Nếu không phải vết thương trên tay vẫn còn, có lẽ cô đã quên đi chuyện ngày đó.

Vì cuộc sống yên ổn hôm nay, đã phải bỏ ra cái giá thật lớn, cô sẽ quý trọng.

Về sau có Tiểu Tường, cô mới phát hiện thì ra mình lại muốn có con trai, mặc dù không trắng trẻo đáng yêu như Điểm Điểm lúc nhỏ, nhưng dáng vẻ nhanh nhẹn hoạt bát rất thú vị.

Cũng rất ít khi khóc rống, ngã xuống liền tự mình bò dậy, không cho gì đó, liền tự đi lấy.

Chỉ là chậm biết nói, có chút khiến người ta lo lắng.

Tôn Hạo Chí nữa, cũng rất kỳ quái, rõ ràng chính anh yêu cầu thêm con, sinh ra lại giống như không thích, còn thường xuyên ghét bỏ Tiểu Tường, lúc này mới mấy tuổi, đã đuổi con ra ngủ riêng.

Có lúc thật là đoán không ra người đàn ông này đang nghĩ cái gì......

Bữa phụ của Tiểu Tường đã làm xong, thằng bé rất biết điều tự mình bò đến trên ghế trẻ con, giơ muôi gỗ chờ ăn.

Nhìn Tiểu Tường ăn như hổ đói, Tiểu Tây cười híp mắt nghĩ tới, nếu không phải lớn lên thì thật tốt, đứa bé đáng yêu như vậy.

Tiểu Tường rất nhanh ăn no, bắt đầu ngáp.

Ăn no liền đi nằm ngủ, thằng bé thật không khách khí.

Tiểu Tây cầm bát đặt vào trong bồn rửa, một lát xuống rồi rửa, hiện tại phải ru con trai bảo bối đi ngủ.

Ôm Tiểu Tường nặng trĩu leo cầu thang lên lầu, thằng bé khẽ dựa ở trong lòng mẹ liền khép mắt, lập tức ngủ.

Tiểu Tây nhẹ nhàng đặt con vào giường trẻ em, đắp kín chăn.

Mới vừa đẩy cửa ra ngoài, liền bị một bàn tay to kéo.

“Tiểu tử thối ngủ rồi à?” Tôn Hạo Chí nhỏ giọng hỏi.

“Cái gì mà tiểu tử thối, không phải con trai anh à?” Tiểu Tây trừng anh.

Tôn Hạo Chí mạnh miệng: “Đúng, nhưng anh nghi ngờ nó không phải con anh, có khi nào ở bệnh viện ôm nhầm người không, ngày mai đi bệnh viện kiểm tra một chút.”

“Xuy! Rõ ràng giống anh như đúc......”

Tôn Hạo Chí sờ sờ cằm của mình: “Anh mà đen như vậy sao?”

“Đen gì? Đó là khỏe mạnh!” Tiểu Tây lại lườm anh một cái.

Tôn Hạo Chí cười nói: “Được được được, con trai của em, không, con trai anh đáng yêu nhất rồi! Chỉ là nếu sinh nữa, vẫn là sinh con gái tốt hơn!”

Anh vừa nói, vừa đến gần Tiểu Tây, vung lên váy của cô.

“Em không rảnh nha......” Tiểu Tây tránh thoát anh, định đi xuống lầu: “Bát còn chưa rửa......”

Tôn Hạo Chí theo kịp, kéo cô: “Buổi tối em ngủ không đủ. Em đi nghỉ ngơi, anh đi rửa, được không?”

Nghe anh nói, Tiểu Tây cũng cảm thấy bận rộn cả buổi sáng, thấy hơi mệt rồi.

“Được rồi, vậy em nghỉ ngơi một lát......”

Phòng ốc lớn như vậy, một người quét dọn, lại phải chăm sóc ăn uống của mọi người trong nhà hàng ngày, quả thật quá mệt mỏi.

Nhưng cô ấy lại không đồng ý mời người giúp việc, nói là người ở đây công quá đắt, cũng chỉ đành nghe theo cô ấy.

Đã nói để cô ấy nghỉ ngơi, nên muốn làm tất cả những việc cần làm làm cho xong.

Khi lần nữa lên lầu, cửa phòng ngủ mở ra.

Tiểu Tây đang đắp tấm chăn mỏng trên giường, quay lưng về phía cửa.

Tôn Hạo Chí cười cười, đi tới, tiện tay đóng cửa lại.

Anh nằm xuống bên cạnh cô, có thể như vậy nghỉ ngơi một lát cũng tốt.

Có cô ở bên cạnh, chính là hạnh phúc ấm áp.

Ngay cả hô hấp của cô ấy, cũng giống như có ma lực, trêu chọc trái tim anh.

Qua nhiều năm như vậy, khi ôm cô ấy, tim vẫn đập thình thịch.

Nhẹ nhàng, anh xoa thân thể của cô, không muốn đánh thức cô.

Nhưng cô ấy động đậy, mơ hồ hừ một tiếng: “Hả?”

“Không có việc gì. Em ngủ đi......”

Anh nói dối cô.

Mặc dù cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại cũng biết anh định làm cái gì, gần đây đều bận rộn chăm sóc Tiểu Tường, nên lơ là với anh......

Không nhịn được khóe miệng khẽ nhoẻn, giữ vững tư thế cũ không động.

Tay của anh lại tiếp tục di chuyển trên người cô, đốt từng chuỗi lửa nho nhỏ.

Hô hấp của cô ấy bắt đầu thay đổi không được tự nhiên, cảm thấy khối cứng rắn ở phía sau, càng thêm nín thở.

Vì vậy anh biết cô đã tỉnh rồi, chỉ là đang giả bộ ngủ, điều này khiến anh lấy được khích lệ, càng thêm lớn mật mà đem bàn tay vào......

“Ba, hư! Hư, ba!”

Đột nhiên, sau lưng vang lên âm thanh ồm ồm của Tiểu Tường.

Hai người trên giường, ngồi bật dậy, đặc biệt là Tiểu Tây, lập tức chạy tới đứng ở bên cạnh Tiểu Tường.

“Tiểu Tường, nói chuyện với anh rồi! Lặp lại lần nữa!”

Tiểu Tường lại nhen nhen đôi mắt nhỏ, không lên tiếng.

Tôn Hạo Chí cũng ngồi chồm hổm xuống, khó được một lần thân thiết nói với Tiểu Tường: “Kêu ba, ba!”

Tiểu Tường đảo một vòng nhìn Tôn Hạo Chí, còn chưa muốn lên tiếng.

“Thôi, từ từ sẽ nói.” Tiểu Tây không muốn tạo áp lực cho con trai.

“Được rồi!” Tôn Hạo Chí ôm vai Tiểu Tây: “Không vội.”

Vừa nói, vừa đỡ Tiểu Tây đứng lên.

Lúc này mới phản ứng được, lại bị tiểu tử thối này phá hư.

Nghĩ như vậy, không khỏi chán ghét nhìn xuống Tiểu Tường, đưa chân đẩy thằng bé ra ngoài cửa.

“Đi đi, Tiểu Tường tự mình chơi, ba mẹ buồn ngủ.”

“Này!” Tiểu Tây lên tiếng ngăn trở, lời còn chưa nói hết, lại nghe thấy rõ ràng mấy chữ từ miệng nhỏ thốt.

“Hư ba, ba hư!”

Lần này Tiểu Tây nghe rõ, cười đến không đứng lên được.

Tiểu Tường giống như nắm giữ kỷ xảo phát âm, liên tiếp, rõ ràng lại vang dội nói lại: “Hư ba, ba hư!”

Tôn Hạo Chí ấn cái trán, bất đắt dĩ nghĩ, cái tiểu tử thối này, chính xác là kẻ thù gửi hồn người sống đây mà!

Tiểu Tây rốt cuộc cười đủ rồi: “Hiện tại trong nước là mấy giờ, gọi điện thoại chomej anh, nói cho nàng biết Tiểu Tường biết nói chuyện!”

“Muốn gọi em đi mà gọi!” Anh giận dỗi bỏ đi, xuống dưới lầu xem ti vi.

Tiểu Tây ôm lấy Tiểu Tường, gọi điện thoại nói chuyện với bà rất lâu, để cho thằng bé nói cho bà nội nghe.

Bà cũng rất vui vẻ, khen thằng bé phát âm rõ ràng.

Chỉ có Tôn Hạo Chí một mình hờn dỗi, cho đến buổi chiều, Tiểu Tường rốt cuộc nói mệt mỏi, lần nữa nằm vật xuống ngủ, sắc mặt của anh mới tốt lên một tí.

Tiểu Tây rảnh rỗi, mới tới đây dụ dỗ Tôn Hạo chí.

“Tiểu Tường biết nói chuyện, anh không vui à?”

“Thằng bé cũng đâu còn nhỏ, lại còn không hiểu chuyện......”

“Vậy về sau mỗi ngày em đều dạy nó gọi ‘ ba ngoan ’, được không?”

“......”

Tôn Hạo Chí ngẩng đầu lên, một tay ôm lấy cô, đặt cô ngồi ở trên chân mình.

“Nói lung tung, anh mà thèm để bụng sao? Anh là hối hận, không nên sinh nó ra ngoài, cứ quấn lấy em......”

Tiểu Tây cười lên: “Được rồi, biết rồi, về sau em sẽ chú ý, sẽ không bơ anh nữa......”

“Thật?” Anh trầm mặc một lúc, mới nhìn chằm chằm vào mắt của cô hỏi.

“Ừ.” Tiểu Tây gật đầu lia lịa, ôm cổ anh, không để cho anh nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô: “Ngốc, em cũng muốn anh mà......”

Tôn Hạo Chí sửng sốt chốc lát, sau đó quả quyết ôm eo cô, đi lên lầu......

Lần này nhất định phải khóa cửa lại, anh tự nhủ.

—— hết trọn bộ ——

--- ------oOo---- -----

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương