Độc Chiếm
Chương 50: Ngoại truyện (hai)

Editor: Cân

Chuyện của hai người, chỉ có chúng tôi là rõ nhất.

Tôi không tin cô ấy hoàn toàn không có tình cảm đối với tôi, chỉ là rốt cuộc có bao nhiêu thôi, tôi không cách nào biết được.

Có đôi lúc tôi sẽ ghen tỵ quá khứ của cô ấy và Diệp Phi, nhưng tôi cũng biết, muốn cô ấy quên đi, quả thật rất khó.

Vì vậy tôi tăng gấp bội đối xử tốt hơn với cô ấy, hi vọng cô ấy cũng chú ý tới thành tâm của tôi.

Nhưng thực tế hết lần này đến lần khác làm tôi thất vọng, hình như cô ấy vĩnh viễn không tìm thấy lối ra, mà tôi cũng không tiến vào được trái tim của cô ấy.

Tệ nhất chính là, tôi dần dần mất đi kiên nhẫn.

Tổn thương cô ấy, là chuyện tôi không muốn làm nhất.

Có lúc tôi tỉnh dậy, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo giễu cợt của cô ấy, tôi hiểu như vậy chỉ sẽ làm cô ấy càng ngày càng xa cách tôi.

Tôi chỉ có rời đi, giảm bớt nảy sinh xung đột.

Có người đồn thổi tôi và Tiền Tuệ như thế nào như thế nào đấy, thật ra thì đều là giả dối không có thật.

Anh trai Tiền Tuệ là đồng đội của tôi, cũng là người bạn tốt nhất trong cuộc đời tôi.

Lúc cậu ấy ra đi đã dặn lại một câu, bảo tôi chăm sóc cho em gái cậu ấy.

Từ ngày đó trở đi, tôi liền coi Tiền Tuệ như em gái của mình mà đối đãi.

Mà tôi cũng không có ngăn cản lời đồn đại, tôi muốn biết phản ứng của Tiểu Tây.

Chắc chắn sẽ có chút ghen nhỉ, tôi nghĩ như vậy.

Cô ấy vẫn không có biểu hiện gì, thậm chí không hề không đề cập tới Tiền Tuệ, chỉ là thỉnh thoảng trong lúc cãi nhau mới giễu cợt vài câu.

Rốt cuộc trong lòng cô ấy tôi có vị trí gì?

Tôi bắt đầu mặc cho sự việc ngày càng xấu đi, cô ấy đang khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của tôi, mà tôi cũng thế.

Tin tức Diệp Phi ra tù là tôi nói cho cô ấy biết, sắc mặt của cô ấy lập tức thay đổi.

“Em có thể đi tìm anh ta.” Tôi nói.

Cô ấy hung hăng trừng tôi một cái, không trả lời.

Thật ra thì tôi biết rõ cô ấy sẽ không đi tìm tên kia, cô ấy và tôi giống nhau, không muốn mất đi cuộc sống thật vất vả mới an ổn được.

Đúng thế, cho dù là cuộc sống của chúng tôi đang trải qua chiến tranh lạnh và cãi vã, nhưng dù sao chúng tôi đã sống với nhau nhiều năm như vậy, dù sao chúng tôi cũng có một đứa con, dù sao cũng là một nhà.

Có hai mẹ con ở đây, tôi mới có thể cảm thấy yên tâm.

Bảo vệ an toàn của hai mẹ con, cho hai mẹ con cuộc sông yên ổn, mới là chuyện ý nghĩa nhất trong cuộc đời của tôi.

Cô ấy cũng rất ngốc.

Cô ấy không đối mặt được với chính mình, không quên được quá khứ, không nắm bắt được tương lai.

Có lúc tôi nhìn thấy cô ấy vùng vẫy trong mâu thuẫn, cũng sẽ cảm thấy cô ấy rất đáng thương.

Cô ấy không biết có rất nhiều đêm, nhìn thấy cô ấy rơi nước mắt trong giấc mơ, tôi sẽ đau lòng.

Cô ấy cũng không biết có rất nhiều lần, khi tôi nhẹ nhàng ôm cô ấy, cô ấy sẽ rúc vào trong lòng tôi, tìm được vị trí quen thuộc, mới dần dần bình phục.

Cô ấy căn bản không hiểu chính mình, rõ ràng quyến luyến, lại cố tình muốn đẩy ra.

Tình yêu hay tình dục, quá buồn nôn, tôi nói không lên lời.

Tôi cũng vậy vĩnh viễn sẽ không buông tha, tặng người con gái mình yêu cho người khác.

Cho dù là ngang ngược đi nữa, tôi vẫn muốn cô ấy bên tôi cả đời.

Một ngày nào đó, cô ấy sẽ hiểu tôi.

Cô ấy không muốn cuộc sống mà tôi suốt ngày đánh đánh giết giết, được, bản thân tôi đã có kế hoạch rút lui.

Nhưng tôi không muốn để cô ấy biết, trước khi tất cả thành công, khai khoonngs tài khoản ngân hàng không phải là thói quen của tôi.

Hải Đào đang âm thầm giúp tôi sắp xếp, cuối cùng khi nhận được thông báo, tôi mới đi tìm cô ấy nói.

Hôm ấy tôi uống rượu say, không biết tại sao lại phát điên, bỏ lỡ cơ hội nói cho cô ấy biết.

Diệp Phi lại xuất hiện vào lúc này, một lần nữa kế hoạch của tôi bị đảo lộn, tiểu tử này chẳng lẽ là khắc tinh của tôi, thật là tức điên lên được.

Sau khi cãi nhau một trận ầm ĩ với Tiểu Tây, tôi tới cửa hàng của Tiền Tuệ, một mình uống rượu, say đến bất tỉnh nhân sự.

Bình thường tôi uống say sẽ nhốt mình lại, nhưng hôm ấy tôi nói rất nhiều, là theo người nào, nội dung gì, tôi đều không nhớ rõ.

Sau một khoảng thời gian, tôi vẫn chưa về nhà, muốn để bản thân yên tĩnh một chút.

Cho đến có một hôm, Tiền Tuệ nói mấy lời, khiến cho tôi chợt ý thức được mình trong lúc vô ý đã lợi dụng cô ấy, sẽ khiến cô ấy hiểu lầm.

Không thể tiếp tục như vậy nữa.

Tôi quyết định về nhà, cố gắng biểu hiện tích cực, khiến Tiểu Tây hiểu quyết tâm của tôi.

Cuối cùng lần này cô ấy không cãi nhau với tôi nữa.

Điểm Điểm vô cùng vui vẻ, như vậy mới giống gia đình.

Tiểu Tây cũng vui vẻ, mặc dù cô ấy không nói, nhưng nụ cười nhàn nhạt ấy, là ẩn giấu chờ mong.

Cô ấy vẫn cứ nghĩ một đằng nói một nẻo, sau khi uống rượu say, mới lần đầu tiên bỏ mặt nạ xuống.

Ngày đó, cô ấy trong cơn mê loạn gọi tên của tôi, mà tôi, tình nguyện vì thế mà trả bất cứ giá nào.

Vận mệnh luôn là như vậy, thời điểm cái này tốt nên thì lại có một cái xấu đi.

Theo nhau mà đến, là xung đột giữa tôi và Lý Dũng.

Lưu Yến và Hồ Tử là bạn bè tốt nhất của Tiểu Tây, chuyện này tôi nhất định phải giải quyết.

Sau đó, tôi sẽ đưa Tiểu Tây và Điểm Điểm rời đi.

Sự việc tiến triển ngoài dự liệu của tôi, Lý Dũng không nể mặt tôi, nói rõ là muốn mượn cơ hội này giết chết tôi.

Vị trí mà hắn thèm muốn, tôi chưa bao giờ yêu nó, nhưng tôi cũng không thể mặc người chém giết.

Nội thành trở nên rất nguy hiểm, sau khi Điểm Điểm bị thương ở trường, tôi ý thức được có thể đã không chú ý tới mẹ con các nàng.

Diệp Phi còn đang dây dưa không rõ, tôi đã mất kiên nhẫn.

Tôi chỉ có thể quyết định, lập tức đưa Tiểu Tây và Điểm Điểm đi.

Hải Đào nói đúng, trong số chúng tôi, chỉ có Vương Lượng là khuôn mặt mới, để cho cậu ta đi cùng Tiểu Tây và Điểm Điểm, vừa có thể để tránh cho bọn Lý Dũng theo dõi, cũng sẽ không bị cảnh sát chú ý.

Những người còn lại, ai không bị dính án, dễ dàng rời khỏi thành phố, có lẽ sẽ không bị những phiền toái không cần thiết.

Đối với tất cả Tiểu Tây đều không biết, tôi cũng vậy không muốn nói nhiều, sẽ khiến cô ấy hoảng sợ, chỉ dặn dò Vương Lượng lúc nào cũng phải báo cáo hành tung.

Mấy ngày cuối cùng tôi quyết chiến với Lý Dũng, biết hai mẹ con ở chỗ an toàn, lo lắng của tôi giảm bớt.

Cuối cùng Lý Dũng thất bại, hoảng hốt chạy trốn, ngày thứ đầu tiên sau khi giải trừ mối lo, tôi bay đến thành phố Tiểu Tây và Điểm Điểm đang ở.

Tôi từ đường ranh sống chết liều mạng rút ra một con đường máu, hi vọng lúc này được ôm cô ấy, cho dù là thấy cô ấy yên ổn ngủ ở đó, tôi cũng sẽ vô cùng thỏa mãn.

Nhưng cô ấy không có ở đó.

Trời đã sáng, cô ấy cũng chưa trở về.

Chút kiên nhẫn cuối cùng rốt cuộc biến mất gần như không còn, tôi bảo Vương Lượng đưa Điểm Điểm trở về, còn tôi ở trong nhà đợi cậu ấy quay lại.

Lần này, tôi nhất định phải biết rõ ràng, rốt cuộc cô ấy lựa chọn như thế nào!

Có lẽ tôi thật sự phát điên rồi.

Sau khi tổn thương cô ấy, căm hận bản thân mình tới cực điểm.

Mọi chuyện sao lại biến thành như thế này?

Một mình tôi khổ sở rời đi, không muốn biết như thế nào mới có thể cứu vãn.

Ngày đầu tiên cô ấy quay về, tôi đã nhận được tin tức.

Vẫn phái người âm thầm đi theo cô ấy, nếu như cô ấy vẫn chưa muốn về nhà, tôi sẽ cho cô ấy thời gian.

Diệp Phi xuất hiện khiến tôi không thể không giữ lời, tôi sẽ không để hắn thừa đục thả câu.

Tiểu Tây chịu theo tôi trở lại, tôi sẽ đồng ý mọi yêu cầu của cô ấy.

Tôi vẫn ghen tỵ quá khứ của cô ấy và Diệp Phi, nhưng ngày đó, tôi thấy cô ấy cũng căng thẳng như tôi.

Cô gái ngốc, tôi sẽ không để em đi.

Không cách nào tìm ra được vị trí của Lý Dũng, tôi không dám buông lỏng cảnh giác, từ lúc bị Tiểu Tây phát hiện, cô ấy không vui, mỗi ngày tôi vẫn phái hai người âm thầm đi theo hai mẹ con.

Nhưng đáng tiếc chính là, cho dù như vậy, vẫn không thể bảo đảm an toàn của hai mẹ con.

Khi tôi chạy đến, Lý Dũng đã mang họ đi.

Trong lòng ta hiểu, mục đích của Lý Dũng là phải giết chết tôi, dựa vào mức độ độc ác của hắn, hắn sẽ không giữ lại mạng sống cho hai người.

Phải như thế nào mới có thể cứu hai mẹ con cô ấy?

Không có thời gian oán trách bản thân đã mang nguy hiểm đến cho họ, việc tôi nhất định phải làm, là mau chóng tìm được tung tích của hai mẹ con, không tiếc bất kỳ giá nào mà cứu họ.

Một buổi tối trôi qua, cả đêm tôi không ngủ, nhìn chằm chằm điện thoại di động, tôi biết rõ Lý Dũng sẽ liên lạc với tôi.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, sống chết chiến đấu với hắn.

Rốt cuộc Lý Dũng gọi tới, giọng Tiểu Tây có chút run, nhưng vẫn rất tỉnh táo.

Tôi muốn cô ấy cho dù như thế nào, phải giữ được mạng của mình.

Cô ấy đồng ý.

Trong lúc chuẩn bị tiền, Hải Đào lấy một cái áo chống đạn cho tôi.

“Có lẽ phải dùng tới.” Cậu ấy nói.

“Nếu như anh có chuyện, sắp xếp cho Tiểu Tây và Điểm Điểm đi Canada giúp anh.”

Cậu ấy gật đầu tỏ vẻ hiểu.

Lý Dũng cho tôi biết nơi gặp mặt, bảo tôi đi một mình.

Tôi bảo bọn Hải Đào ở phía xa chờ, không nhận được tin của tôi không được hành động thiếu suy nghĩ.

Quả nhiên Lý Dũng có mai phục, sau khi tôi bị hắn bắn hai phát, mới có cơ hội phản kích.

Tôi cho là hắn chỉ là dùng xe bên bờ sông làm mồi dụ, không ngờ hắn còn có phía sau.

Tiểu Tây khóc nói: “Anh mau đi đi.”

Một hồi cảm động dấy lên trong lòng tôi, không có thời gian nói chuyện khác, phải nhanh chóng cứu hai mẹ con.

Trong khoảnh khắc rơi vào nước băng, tôi lựa chọn cứu Điểm Điểm đang hôn mê trước.

Lúc quay đầu lại cứu Tiểu Tây, cô ấy đã chìm rất sâu.

Dòng nước càng ngày càng nhanh, chúng tôi không thể cùng lúc lên bờ, một lần cuối cùng, tôi đẩy cô ấy lên trước, bản thân thuận theo dòng nước chảy.

Tôi mệt rồi.

Có lẽ là mạng tôi chưa đến đường cùng, Hải Đào chờ ở phía xa, khi nghe thấy tiếng súng đầu tiên vang lên, liền lái xe chạy tới.

Mặt băng chợt vỡ tan tành, phản ứng nhanh nhất chính là phát hiện ra tôi, cứu tôi lên bờ.

Sau đó xe cảnh sát đến, cậu ta đưa tôi đi bệnh viện trước, không lộ diện trực tiếp.

Sau khi tôi tỉnh lại, cũng phát hiện đây thật sự là cơ hội tốt để bản thân rút lui.

Chỉ băn khoăn duy nhất, đây thật sự quá tàn nhẫn đối với Tiểu Tây và Điểm Điểm.

Hải Đào nói: “Hay là em đi nói cho đại tẩu, để trong lòng chị ấy có tính toán.”

Tôi nghĩ nghĩ, cảm thấy không ổn.

Dưới sự theo dõi gắt gao của cảnh sát, tôi có thể thuận lợi xuất cảnh hay không cũng còn chưa biết, nếu như không nhẫn tâm như vậy, sợ rằng sẽ khiến cho cảnh sát hoài nghi, đến lúc đó thất bại trong gang tấc.

“Cậu mau sớm sắp xếp cho họ đi Canada, đến bên kia sẽ nói lại cho họ.” Tôi nói như vậy với Hải Đào.

Khi hai mẹ con rời đi, vết thương của tôi cũng vừa mới vừa khỏi hẳn.

Hải Đào làm thân phận giả cho tôi, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: “Anh Tôn, lần này có thể đoàn tụ cả nhà rồi.”

Nhưng mà trong nội tâm tôi lại có chút chần chờ, nếu như không có tôi, cuộc sống của cô ấy có tốt hơn không?

Tôi lặng lẽ đến gần cô ấy, quan sát cuộc sống của cô ấy.

Nhìn qua, cô ấy sống cũng không tệ lắm, chỉ là thỉnh thoảng, sẽ hiện ra cô đơn.

Tôi có nên xuất hiện lần nữa hay không, nên lấy cách gì xuất hiện, khiến tôi do dự thật lâu.

Cô ấy sẽ tha thứ cho sự lừa gạt của tôi sao?

Sau khi tôi “chết”, một lần cô ấy cũng chưa từng rơi lệ, có lẽ căn bản cô ấy không nghĩ tới tôi còn sống trở về đây......

Nếu không phải là nửa đường nhảy ra cái người Lương Đông, tôi sẽ còn do dự.

Người này có cái gì tốt?

Tôi đứng ra, sắc mặt của anh ta cũng thay đổi.

Nhưng tôi cũng không dám nhìn mặt Tiểu Tây, nếu cô ấy trách cứ tôi, đuổi tôi đi, tôi vẫn chưa nghĩ ra phải dỗ cô ấy như thế nào.

Cũng may, cũng may, cô ấy chỉ náo loạn một lát, rồi cứ thế ôm tôi.

Tôi bỗng nhiên hiểu, cô ấy giả vờ kiên cường, không chịu nói rõ tình cảm trong lòng......

Thật ra thì, cũng không cần nói cái gì nữa, cô ấy cũng chưa từng dịu dàng, đã làm tôi không cách nào nhẫn nại......

Trải qua nhiều như vậy, chúng tôi cũng sẽ không dễ dàng xa nhau.

Tất cả mọi thứ đều là đáng giá, tôi sớm đã biết......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương