Độc Ái Sát Thủ Phu Quân
Chương 108: Đại hội võ lâm 16

Chờ cho tất cả mọi người tụ tập đầy đủ ở khu vực thi đấu, Hắc Diễm hôm qua chiến bại hôm nay đã tuyên bố rời khỏi cuộc quyết đấu, ngòai ra còn có Nam Cung Linh. Hắc Diễm bỏ cuộc mọi người còn có thể hiểu được, có thể là hôm qua đã bị thương nghiêm trọng, Nam Cung Linh thì khiến mọi người khó hiểu cực kì.

“Nam Cung Linh, tại sao ngươi lại bỏ cuộc?” Miểu Miểu không hiểu, tìm Nam Cung Linh hỏi, đừng nói là hôm qua nhận thua đã đả kích đến tự tôn của hắn nha, cái đó là do hắn tự chủ động, nàng không có ép buộc.

“Ha ha, đừng nói là Miểu Miểu vẫn muốn ta lại tiếp bỏ cuộc với nàng nữa chứ, hai chúng ta chỉ có một cơ hội quyết đấu với nhau thôi.” Nam Cung Linh cười nói. Miểu Miểu im lặng, cái con người này lại làm cái gì nữa đây.

“Nhiệm vụ của ta đã kết thúc, cho nên ta không muốn tiếp tục nữa.” Nam Cung Linh đột nhiên nghiêm mặt nói.

“Nhiệm vụ? Nam Cung Linh, bây giờ ngươi chỉ có một thân một mình, còn có nhiệm vụ gì chứ?” Miểu Miểu nhướng mày hỏi, chỉ biết xạo sự với ta thôi.

“Ta tham gia đại hội chính là muốn vì nàng quét sạch những kẻ cản đường, các trận quyết đấu sau này, nàng chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.” Nam Cung Linh nhìn Miểu Miểu đang há hốc kinh ngạc nói.

“Ha ha ha, ta đây thật sự muốn cảm ơn ngươi đã tặng không cho ta hai điểm quý giá nha, ha ha, ta phải đi rồi, Dịch Thiên gọi ta.” Miểu Miểu cười gượng vài tiếng rồi bỏ chạy trối chết. Nam Cung Linh dùng cái ánh mắt đó rồi nói lên những lời này, nàng không biết trả lời làm sao cả. Nam Cung Linh, cảm ơn ngươi đã làm nhiều chuyện cho ta như vậy, chỉ là trong tâm ta đã không thể dung thêm người khác được nữa rồi.

Nhìn bóng lưng Miểu Miểu vội vội vàng vàng chạy đi, Nam Cung Linh cười buồn, đã sớm biết lòng nàng chỉ có hắn, ta chỉ muốn giúp nàng đọat được những điều nàng muốn, chúng ta là bằng hữu mà, chẳng phải sao.

“Chàng thích nàng ta.” Ngữ khí khẳng định vô cùng, Văn Quân xuất hiện ngay sau lưng hắn.

Nam Cung Linh không lên tiếng, hơi nhíu mày, chuyện của hắn cùng Miểu Miểu không cần người khác bàn tán.

“Nàng ta đã là phu nhân của người khác, hơn nữa cũng sắp làm mẹ rồi.” Văn Quân không muốn bỏ qua vẫn tiếp tục nói, nàng đã muốn nói ra điều này từ lâu.

“Thì sao.” Nam Cung Linh quay lại nhìn Văn Quân đáp, ánh mắt se lại, cho dù nàng có già đi, đã chết, hay xấu xí, bị thương tật, hắn cũng thích nàng, yêu nàng. Chân chính yêu một người sẽ không vì một vài thứ nhỏ nhặt như thế mà buông bỏ tình yêu.

“Các ngươi không có cơ hội, nàng ta cũng không yêu chàng.” Phản ứng của Miểu Miểu nàng đều nhìn thấy hết, trực giác của phụ nữ nói cho nàng biết, lòng của Miểu Miểu đối với Nam Cung Linh chỉ có cảm kích, không hề có tình yêu nam nữ.

“Điều đó không liên quan đến tiểu thư.” Nam Cung Linh bình thản nói, đó là việc của hắn. Dứt lời định rời đi.

“Tại sao chàng chưa bao giờ thử quay đầu lại nhìn ta một chút chứ?” Văn Quân thì thầm.

Bước chân Nam Cung Linh khựng lại, chậm rãi đáp: “Ta không phải là phu quân của tiểu thư, mà ta cũng là một kẻ phong lưu, sẽ không vì bất cứ nữ nhân nào mà dừng chân.”

“Nhưng chàng đã vì nàng ta mà dừng lại.” Văn Quân lớn tiếng. Nam Cung Linh không tiếp tục nói nữa, chậm rãi bỏ đi, hòa vào đám đông náo nhiệt, thân ảnh cô đơn càng khiến người khác đau lòng, chỉ hận đã tao ngộ quá trễ.

Diễn biến trận đấu của những ngày tiếp theo đều không có gì đặc biệt, kết cục đều không nằm ngòai dự đóan của mọi người. Cuối cùng Nguyệt Tuyền, Lâm Phong cùng Văn Liêm đều tuyên bố rời khỏi trận đấu. Nguyệt Tuyền cùng Lâm Phong vốn không phải vì vị trí Minh chủ mà đến, rời khỏi cũng không đáng ngạc nhiên, còn Văn Liêm đã thua mấy trận, không còn duyên với vị trí Minh chủ nữa, cho nên cũng không muốn tiếp tục. Ai cũng phải già đi, bây giờ là thiên hạ của những người trẻ tuổi.

Vòng quyết đấu chỉ còn lại Miểu Miểu, Dịch Thiên cùng Hách Liên Thành, điểm của ba người tương đương nhau, mỗi người còn cần tái chiến hai trận. Kỳ thật là Dịch Thiên cùng Miểu Miểu lần lượt đấu với Hách Liên Thành, còn trận quyết đấu giữa Dịch Thiên và Miểu Miểu, Dịch Thiên bỏ cuộc ngay trong tiếng tuyên bố bắt đầu, còn chưa đến một khắc. Thực thế thì hai người đều muốn quyết đấu với Hách Liên Thành, cho nên đại hội quyết định mỗi ngày đấu một trận. Hôm nay đấu trận của Dịch Thiên cùng Hách Liên Thành trước.

Hách Liên Thành quả nhiên là thâm tàng bất lộ, trước đây nhìn thế nào cũng chẳng có chút thú vị, bây giờ đấu với Dịch Thiên, bản lãnh của hắn thật sự bộc lộ ra rồi. Hai người quyết đấu với nhau từ chính ngọ cho đến nửa đêm vẫn chưa chấm dứt. Phá nát đài đấu, khán đài ngồi xem cũng bị hai người đập tan nát sạch sẽ. Cuối cùng, sau một tiếng rầm như sấm sét, hai người đều văng ra ngã xuống không đứng dậy được.

“Dịch Thiên.” Miểu Miểu thét lên vội vàng vọt tới, Tiểu Vũ theo sát phía sau, lập tức bắt mạch cho Dịch Thiên, trầm giọng nói: “May mắn, chỉ bị nội thương một chút.” Ngay sau đó, mọi người hợp sức dìu Dịch Thiên về tửu lầu.

“Thành nhi, Thành nhi, con có sao không?” Hách Liên Hồng đột nhiên xuất hiện, đỡ lấy Hách Liên Thành đang nằm trên mặt đất cuống quít hỏi. Vị trí Minh chủ là hắn yêu cầu Thành nhi đến đọat lấy, nhưng bây giờ thật sự rất hối hận.

“Không sao.” Hách Liên Thành đột nhiên trừng mắt trả lời Hách Liên Hồng, Dịch Thiên quả nhiên là có chút bản lãnh, súyt chút nữa là cùng hắn đồng quy vu tận*, cũng may cả hai đều có chung suy nghĩ không muốn chết nên lập tức thu hồi công lực, vì thế mới dẫn đến tổn thương nội lực của cả hai.

*đồng quy vu tận: kéo nhau chết chùm

Trong phòng của tửu lầu, chờ Dịch Thiên vừa mở mắt ra, Miểu Miểu đầu tiên là lau nước mắt mỉm cười, sau đó là bão nổi một tăng: “Ai cho chàng liều mạng như vậy hả, đánh không thắng thì chàng không chịu nhận thua sao, giữ được núi xanh thì sợ gì không có củi đốt.”

Nhận thua, đám người Vụ Kiếm bối rối, trong đời chủ thượng chưa từng có hai chữ này, cho dù chết thì chủ thượng cũng sẽ đánh cho đến phút cuối cùng.

“Chỉ cần ta thắng, như vậy nàng có thể lên làm Minh chủ rồi.” Dịch Thiên đưa tay lên lau đi nước mắt đọng trên mặt Miểu Miểu. “Nếu chàng xảy ra chuyện gì, ta còn muốn vị trí Minh chủ kia làm gì chứ, ta chỉ muốn chàng khỏe mạnh, không bị tổn thương, những thứ khác cũng không cần.” Miểu Miểu nhào vào lòng Dịch Thiên thủ thỉ, nàng biết Dịch Thiên chắc chắn là vì nàng nên mới liều mạng như vậy.

Đám người Vụ Kiếm câm nín khóc thầm, phu nhân nói sớm có phải là tốt rồi khôi. Có điều mọi người cũng rất thức thời lập tức rời khỏi phòng, để lại không gian cho hai người.

“Dịch Thiên, ta không cần làm Minh chủ nữa.” Miểu Miểu đột nhiên lên tiếng.

Ừ, Dịch Thiên gật đầu, Hách Liên Thành vốn là một nhân vật lợi hại, Miểu Miểu còn yếu hơn hắn nhiều, cho nên phải hao tổn rất nhiều công lực, mà đối với tình trạng thân thể hiện giờ của Miểu Miểu mà nói thì rất không thích hợp. Hắn hiểu ý Miểu Miểu nên không đáp lại.

Đêm khuya, hai người nằm ở trên giường ôm chặt lấy nhau, không biết tại sao mà hôm nay Miểu Miểu không muốn ngủ, Dịch Thiên cũng thức cùng nàng. Hai người im lặng, chỉ dùng nhiệt độ thân thể để biểu lộ tình yêu với đối phương.

Tửu lầu đêm nay có vẻ như quốc thái dân an, nhưng Dịch Thiên vẫn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. Giấy hồ dán trên cửa sổ đột nhiên bị đâm thủng. Dịch Thiên cùng Miểu Miểu lập tức cảnh giác, hai người liếc mát nhìn nhau một cái rồi bất động. Một cái ống nhỏ khẽ khàng chui vào, từ bên trong tỏa ra khói trắng, phân tán khắp phòng.

Mê Điệt Hương, hai người liếc nhau, ngừng thở, Dịch Thiên nhanh chóng lấy chăn mền bọc Miểu Miểu lại ôm nàng chạy ra khỏi phòng. Hắc y nhân nhất thời không phòng bị hai người sẽ bật dậy, hít mạnh một hơi, hít luôn Mê Điệt Hương vào trong phổi, rầm một tiếng, ngay cả rên cũng không kịp, trực tiếp đi thẳng xuống gặp diêm vương báo cáo.

Dịch Thiên ôm Miểu Miểu ra cửa phòng thì đám người Vụ Kiếm cũng xuất hiện ngay tức thì, Vụ Huyền đang ôm Xu Xu trong lòng, xem ra là Xu Xu đã bị hôn mê. Vụ Thiến không sao, chỉ hơi lọang chọang, Lâm Phong đang dìu nàng. Vài người liền chạy xuống dưới lầu.

Cửa chính của tửu lầu bị đá văng ra, một đám người cầm đuốc vọt vào. Dẫn đầu chính là mấy vị trưởng lão lần trước ở đại hội muốn ép Miểu Miểu rời khỏi trận quyết đấu.

“Mấy vị đây là có ý gì?” Vụ Kiếm trầm giọng hỏi.

“Chỉ cần nàng ta không tham gia trận tỷ thí ngày mai, chúng ta sẽ để mọi người bình an vô sự.” Một người trong số đó chỉ vào Miểu Miểu nói. Trận tỷ thí hôm nay, Dịch Thiên cùng Hách Liên Thành coi như là hòa, bây giờ điểm của Miểu Miểu là cao nhất, ngày mai nếu đánh hòa với Hách Liên Thành, nàng cũng sẽ thắng. Cho nên các vị trưởng lão này mất hết kiên nhẫn rồi.

“Các vị trưởng lão không sợ miệng lưỡi thế gian sao?” Vụ Kiếm nhướng mày hỏi, cảm thấy hổ thẹn thay cho mấy vị lão gia này.

“Còn hơn là để cho nữ nhân thống sóai giang hồ, một chút lời ra tiếng vào ấy không là gì cả.” Một người trong số đó còn ra vẻ chính nghĩa.

“Các ngươi nên đồng ý đi, mọi người ở trong tửu lầu này đều bị chúng ta làm cho hôn mê, sẽ không có ai đến giúp các ngươi. Cho dù võ công có lợi hại thế nào đi nữa, bảo vệ thứ nữ nhân như thế này, các ngươi cũng không chiếm được thế thượng phong.” Có kẻ lại tiếp tục khinh bỉ nói.

“Bà cô đây còn chưa nói thẳng nói thật cho các ngươi biết, ngày mai bà cô đây chắc chắn phải đi.” Miểu Miểu thật sự là lửa giận đã bốc quá đầu, đã bàn xong xuôi với Dịch Thiên, định ngày mai sẽ bỏ cuộc, mấy cái lão già này còn chạy đến đây làm trò, lại còn nhìn nàng khinh bỉ như vậy, có bản lãnh thì tự đi làm Minh chủ đi, không có bản lãnh thì dẹp qua một bên mà ngó.

“Đừng có mà rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt, hôm nay ở trận đấu Dịch Thiên đã bị thương, ngươi thì đang mang thai, ngươi cho rằng các ngươi có thể chạy thóat ra ngoài sao?”

“Tại sao không thể?” Giọng của Vụ Duệ vang lên ngay cửa, trong nháy mắt người của Vụ Thiên Các xuất hiện từa bốn phương tám hướng bao vây bọn họ. Chủ thượng đã sớm nghi ngờ mấy người này sẽ không từ bỏ ý đồ, âm thầm điều hắn đến theo dõi, quả nhiên liền phát hiện âm mưu bất lương của mấy kẻ này.

Coi thử các ngươi còn hí hửng cái gì, Miểu Miểu nhướng mày hô lớn một tiếng: “Vụ Duệ, đóng cửa đánh chó.” “Vâng, phu nhân.” Vụ Duệ cười nói, đóng chặt cửa lớn lại. Đánh chó, không tệ, không tệ, bọn họ luôn phải giết người, ngẫu nhiên thay đổi phương thức đi đánh chó cũng hay.

“Các ngươi muốn làm gì, chúng ta vốn là trưởng lão của Đại Hội Võ Lâm, nếu chúng ta xảy ra chuyện gì, đại hội liền không thể tiếp tục.” Một người trong số đó vẫn còn lớn lối.

“Vụ Duệ, đánh chết rồi thì ngày mai ta lên làm Minh chủ, tuyển thêm vài người khác.” Dựa vào mấy người các ngươi mà võ lâm đại hội không tiếp tục được, thúi hoắc, vậy còn Minh chủ hiện tại làm gì chứ.

“Nghe thấy phu nhân nói chưa, các huynh đệ, đừng rút kiếm khỏi vỏ, cứ để như vậy dùng làm gậy đánh chó.” Vụ Duệ cao giọng phân phó.

“Vâng, phu nhân.” Thanh âm vang lên rền rã tận trời xanh, những người ở Vụ Thiên Các ghét nhất là bị so sánh, lại là những kẻ cuồng vọng, đánh chết không cần chịu trách nhiệm.

Trong chốc lát, tửu lầu nho nhỏ đã lọan thành một mớ, tiếng khóc kêu cha gọi mẹ vang lên không ngừng. Mấy lão già này cũng có chút công lực, có điều đám người Vụ Kiếm vừa xuất binh, mấy người này chỉ có thể nhận đòn. Nhìn đám người của mấy lão già bị đánh, tâm trạng Miểu Miểu thật sảng khóai.

Để cho Dịch Thiên ôm trở về phòng, ăn mặc chỉnh tề xong đi ra. Những người đó cũng đều bị túm lại, bắt dựa đứng vào tường. “Tiểu Vũ, đệ cảm thấy hình dạng mắt gấu mèo hôm nay thế nào?” Miểu Miểu nhìn cặp mắt đen thui của Tiểu Vũ hỏi.

“Không tệ, nếu như không phải ở trên người ta, có khi còn đẹp hơn.” Tiểu Vũ hiểu rõ thâm ý của Miểu Miểu, lập tức phụ họa theo.

“Tiểu Vũ, cho đệ báo thù nỗi oan khuất hôm qua đó.” Miểu Miểu nói xong, đấm thẳng về phía mắt của một lão già, Tiểu Vũ cũng không chậm chạp tí nào, đánh vào mắt còn lại một cú, đánh người so với bị đánh thật sự sảng khóai hơn rất nhiều.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương