Đoán Thiên Mệnh FULL
7: Chương 12


Tôi nghe người đàn ông này nói như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu xen lẫn nghi ngờ.
Phân tích của ông ta tức là mười tám năm trước, mẹ tôi lên núi 3 ngày rồi cũng đã bị chết ở trên núi, từ đầu đến cuối không hề đi xuống núi, điều làm cho tôi đau khổ vô tận.
Phân tích của ông ta có thể là đúng, nữ thi nằm trong quan tài này là ai, tất cả mũi nhọn đều hướng về phía mẹ tôi, thêm việc tôi vừa mơ một giấc mơ khiến bản thân toát hết mồ hôi, giấc mơ này chân thực quá rồi, chân thực đến mức làm tôi sợ hãi.
Thế nhưng nếu như nữ thi trong quan tài này thật sự là mẹ tôi, mẹ tôi không đi xuống núi thì tôi ở đâu ra?
Tôi không thể chui từ trong tảng đá ra chứ?
Còn có một nguyên nhân để tôi không thể tin được đó là nếu như mười tám năm trước mẹ tôi không hề xuống núi, như vậy thì người mà bao lâu nay tôi gọi là mẹ là ai?
Tôi được sinh ra từ trong bụng mẹ, bà ấy không thể nào là giả được, tôi còn không cảm nhận được giả chỗ nào.

Từ khi tôi bắt đầu nhớ được thì đã gọi bà ấy là mẹ, bà ấy nuôi tôi từ nhỏ tới lớn, chăm sóc tôi tỉ mỉ chu đáo, hỏi han ân cần, có thể nói ngoại trừ lúc bình thường bà ấy đặc biệt yên tĩnh, chẳng mấy khi nói chuyện với tôi, thì cũng không có chỗ nào khác với người bình thường cả.
Bà ấy là 1 người mẹ tốt, tôi biết rõ.
“Tôi biết cậu nhất thời không thể nào tiếp thu được tin này, thế nhưng sự thực đang bày rõ ràng trước mắt đó!” Người đàn ông này tiếp tục nói.
“Phiền ông giúp tôi mở cái quan tài này ra, tôi muốn nhìn bên trong một chút xem rốt cuộc là ai!”
Tôi chạy tới mục đích chính là muốn xác định có phải bên trong giống như trong giấc mơ của tôi hay không, chỉ cần mở quan tài ra thì mọi chuyện đều sẽ sáng tỏ mà thôi.

Thế nhưng người đàn ông này mới vừa nói, quan tài bị thi khí bên trong hút chặt lại, tôi không hiểu chuyện này nên căn bản không thể mở nổi.

Vừa nãy tôi dùng sức cạy nắp quan, bên trong thật sự bị hút lại, chẳng lẽ muốn xem thi thể bên trong này thì phải cần người phụ nữ không phải người kia mở ra mới xem được hay sao? Thế nhưng người phụ nữ phần lớn thời gian là đi tìm ấn Thần Núi, dù sao trong tay của cô ta chỉ có một mảnh tay cụt của ấn Thần Núi mà thôi.
“Thi khí bên trong này có vẻ như không bình thường, đạo hạnh của tôi không đủ, quá nguy hiểm, huống chi có thể mở ra được hay không là một chuyện, vấn đề là sau khi mở ra, thi khí bay ra thì phải làm sao? Cậu phải biết, loại thi thể chôn sâu dưới lòng đất như thế này, lại trải qua nhiều năm như vậy, là do người chôn quan tài này cố ý để nó ngưng tụ ra thi khí giúp duy trì nữ thi trong quan tài luôn trong trạng thái hoàn hảo, thế nhưng loại thi khí này nếu người bình thường đụng vào nhẹ thì sẽ dẫn đến bị thần kinh, nặng thì sẽ tử vong tại chỗ.” Người đàn ông này lắc đầu.
Tôi hỏi vậy phải làm gì?
Người đàn ông này nhìn tôi nói:
“Không mở được, cậu định xử lý cái quan tài này như thế nào, dù sao thì cũng không để đây mãi được, đây không phải là giải phép lâu dài, nếu để người trong thôn biết được thực ra mẹ cậu đã chết lâu rồi, tới lúc đó mẹ con các người không thể ở lại đây được đâu …”
“Ông muốn tôi mang quan tài này về nhà?” Tôi hỏi.
“Đây là tự cậu nói đó nha.”
“Rốt cuộc thì ông có mục đích gì?”
Người đàn ông biết đạo thuật này là do trưởng thôn đi suốt đêm để mời tới, tôi cũng không biết ông ta, chính miệng ông ta nói đạo hạnh không cao nhưng tôi không nghĩ vậu.

Dù sao thì tôi cũng không nhìn rõ được mặt ông ta, những người như thế thông thường trên mặt họ sẽ có một tầng khí mà người bình thường không nhìn thấy được, che lấp đi gương mặt, tôi nhìn không thấu tức là thực lực của ông ta mạnh hơn tôi rất nhiều.

Nói cách khác, ông ta có thể mở được cái quan tài này ra, hơn nữa cũng có thể giải quyết được vấn đề thi khí này, thế nhưng không biết nguyên nhân nào mà ông ta không muốn mở nó ra, tôi tạm thời chưa biết điều này.
“Kiếm tiền.” Ông ta trả lời một cách đơn giản.
Tôi bối rối không biết xử lý như thế nào, hai chúng tôi cùng nhau nhấc cái quan tài này trở về nhà cũng không phải là chuyện khó khăn, thế nhưng bên trong thật sự là mẹ tôi sao?
Tôi không thể tin được, ông ta thấy nãy giờ tôi không nói gì nên tung người nhảy xuống hố.
“Được, cậu không tin thì tôi sẽ để cho cậu tin, tôi có thể mở cái quan tài này ra, tuy nhiên chỉ có thể mở ra mấy giây, nhưng như vậy cũng đủ để cậu nhìn rõ người nằm trong quan tài này là ai, sau khi cậu đã thấy rõ rồi, thì hãy quyết định lại xem có muốn mang quan tài này về nhà cậu hay không.”
Tôi vội vàng gật đầu, quả nhiên tôi nghĩ không sai, ông ta thật sự có thể mở cái quan tài này, nếu như người nằm trong này đúng là mẹ tôi, như vậy tôi sẽ đưa bà ấy về nhà, dù sao trong lúc tôi đào lên thì cũng không gặp phản ứng nào, tức là bà ấy sẽ không làm tổn thương tôi.
Ông ta thấy tôi gật đầu, vội vàng lấy ra một lá bùa màu vàng, trực tiếp dán lên trên quan tài, trong tay còn để lại vài tờ, sau khi làm xong mọi thứ, ông ta quay sang nói với tôi.
“Nín thở, không được hít vào bất kỳ loại khí nào, nếu không cho dù người bên trong không muốn hại cậu đi chăng nữa, thì thi khí cũng sẽ không buông tha cho cậu.”
Tôi gật đầu, nín thở, đồng thời cầm đèn pin trực tiếp chiếu vào quan tài, tôi muốn nhìn rõ dung mạo nữ thi nằm bên trong!
Tôi hỏi có cần giúp một tay hay không? Ông ta lắc đầu”
“Không cần.”
Ông ta nói xong liền lẩm nhẩm gì đó trong miệng, cùng lúc đó dán thêm một tấm bùa vàng vào trong khe hở của quan tài, vèo một cái, bùa vàng bị hút vào quan tài, ông ta hét to một tiếng: “Cháy!”, tôi nghe thấy trong quan tài đột nhiên truyền ra một tiếng vang trầm thấp, người đàn ông này lập tức cầm lấy búa có móc từ trong tay của tôi cạy nắp quan tài ra, tiếng cọt kẹt vang vọng, toàn bộ nắp quan tài đã bị mở lên, lộ ra khe hở rất lớn, ông ta vội vàng nói.
“Mau nhìn đi.”

Tôi đã sớm chiếu đèn pin vào trong khe hở, trong nháy mắt, tôi như đứng chết trân tại chỗ! Tôi thấy người nằm trong quan tài này giống y như người trong giấc mơ lúc nãy của tôi, mặc quần áo kiểu dáng từ hơn mười năm trước, ai tay để ở trước ngực, ngón tay tái nhợt nhưng vẫn đầy đủ, giống hệt như người sống, khuôn mặt trông còn rất trẻ, giống như khoảng mười tám mười chín tuổi.

Dù tôi chưa từng thấy bao giờ nhưng tôi vẫn có thể nhận ra được, hơn nữa là trăm phần trăm nhận ra đây đúng thật là mẹ tôi lúc đang còn trẻ, mà tro vàng vừa nãy lại rơi trên quần áo bà, trông mọi thứ thật quỷ dị.
Cả người tôi giống như bị dội một thùng nước lạnh, cảm giác lạnh lẽo bao trùm, tất cả những điều này cùng với vô vàn câu hỏi đột nhiên bao trùm lấy tôi.
Người đàn ông này nói đúng, thật sự là mười tám năm trước mẹ tôi lên núi nhưng không hề xuống núi, bởi vì lên núi ba ngày bà ấy đã chết rồi, thế nhưng người xuống núi ba ngày sau, người mang thai, người giống bà y như đúc là ai?
Tôi là ai? Rốt cuộc tôi là con của ai? Tất cả những thứ này rốt cuộc là chuyện gì? Lúc này, đầu óc tôi như muốn nổ tung, vô cùng hỗn loạn.
Ầm! Nắp quan tài được đóng lại, người đàn ông này tiếp tục dùng bùa vàng dán sát vào toàn bộ khe hở quanh quan tài, bịt kín quan tài.

Tôi bị tiếng vang này kéo trở lại hiện tại.
“Nhìn rõ chưa?” Người đàn ông này hỏi tôi.
Tôi không nói gì, trong lòng mờ mịt, tôi chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra thế này? Người mẹ hiện tại của tôi là ai? Tại sao lại giống người trong quan tài này như thế?
“Nếu như đã nhìn rõ rồi thì hai chúng ta cùng nhau kéo quan tài này lên rồi cứ để ở nhà cậu trước đã.” Ông ta nói.
“Tôi biết nhất thời cậu không thể nào tiếp thu được chuyện này, thế nhưng cứ trì hoãn thế này sẽ làm lỡ chuyện, trời sắp sáng rồi.

Nếu để ánh mặt trời chiếu xuống sẽ không tốt đối với người nằm trong quan tài.” Ông ta nói tiếp.
Tôi trầm mặc nén nghi ngờ vào trong, đúng, tôi nhất định phải mang người trong quan tài này về nhà.


Tôi phải đợi mẹ tôi trở về để hỏi cho rõ ràng, tất cả những thứ này rốt cuộc là chuyện gì.
Tôi nói hai người chúng tôi không kéo lên nổi đâu, quan tài lớn như vậy, ông ta không hề trả lời tôi mà trực tiếp lấy ra bốn người giấy, không có tai mắt mũi miệng, nhìn rất bình thường, thế nhưng ở trong tay ông ta lại có vẻ như không bình thường chút nào.

Ông ta lại lẩm bẩm thần chú gì đó tôi nghe không rõ lắm, đồng thời cắn ngón tay trực tiếp nhỏ máu lên đầu bốn người giấy.
“Lên!”
Ông ta khẽ quát một tiếng, bốn người giấy lại bắt đầu chuyển động giống như là những con rối, tôi nhìn mà kinh ngạc, đạo thuật của người này rất cao, thế nhưng ông ta lại cho tôi cảm giác có chỗ nào đó không ổn, thế nhưng không ổn chỗ nào thì tôi lại không nói được.
“Cậu lấy dây thừng cột quan tài này lại, trước tiên cứ kéo lên đã, tôi sắp không chịu được rồi.”
Ông ta nói xong lập tức bò lên khỏi huyệt, sắc mặt ông ta có chút tái lại, là do Âm Dương xung khắc sao? Có lẽ là vậy, nhưng mà tôi lại không bị sao cả, do người bên trong quan tài này làm sao?
Tôi không có thời gian nghĩ nhiều, nhanh chóng dùng dây thừng buộc chặt một đầu quan tài, sau đó leo lên.

Tôi thấy bốn người giấy kia trực tiếp cầm lấy dây thừng, bắt đầu dùng sức kéo, bọn họ giống như là đại lực sĩ, quan tài to lớn trong lòng đất thật sự bị kéo ra ngoài rồi.
Nhưng tôi đang leo lên, có lẽ người đàn ông này không chú ý tới tôi, tôi nhìn thấy ông ta đứng ở một chỗ không xa, lén lút lấy ra một người giấy, đặt trên môi nói gì đó, sau đó ông ta đặt người giấy này lên trên mặt đất, người giấy động đậy chạy về một phía, trong chốc lát mất hút vào bóng tối…
- Hết chương 12-.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương