Giờ phút này, ở một hướng khác của khuôn viên trường có hai người đàn ông khí chất xuất chúng đang ung dung nhàn nhã đi ở trên đường.
Một người trong đó có vai rộng hông hẹp, đôi chân thon dài được bao bọc trong chiếc quần tây được cắt may riêng, càng làm tôn lên đôi chân dài thẳng tắp.
Thân hình chuẩn từng cen ti mét, thậm chí so với người mẫu nam còn đẹp hơn.
Đôi mắt lạnh lùng hơi rũ, khi nhìn xung quanh luôn khiến người khác có cảm giác thờ ơ.
Mái tóc được chải chuốt cẩn thận, không chút cẩu thả, trên sống mũi cao thẳng là một chiếc kính gọng vàng tinh xảo.
Giờ phút này, ánh nắng ban mai xuyên qua tán cây chiếu lên người anh, khiến người khác cảm thấy anh mang vẻ cấm dục rung động lòng người.
Người đàn ông còn lại có một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, mỉm cười gật đầu với những người xung quanh.
“Thanh Triển, tôi nghe nói, cậu chuẩn bị tiếp quản nhà họ Quý?”
“Tin tức cũng khá nhanh đấy….”
Quý Thanh Triển dừng lại một chút.
Ngước mắt nhìn về phía chân trời, tầm mắt dừng lại ở điểm vàng đẹp đẽ ở trên bầu trời.
“Hiện tại chỉ là tiếp quản tạm thời thôi.
Nếu tôi làm không tốt, ba tôi sẽ thu hồi lại quyền lực trong tay tôi.”
“Cậu mà làm không tốt? Đừng khiêm tốn như thế!”
Thịnh Chính Nguyên cười một cách khoa trương, giơ ngón cái về phía Quý Thanh Triển.
“Người anh em, cậu đúng là lợi hại! Năm nay cậu mới hai mươi tuổi đã lấy được bằng thạc sĩ ở trường kinh doanh hàng đầu thế giới.
Hiện tại, còn chuẩn bị tiếp quản nhà họ Quý, gia tộc hàng đầu Bắc Kinh.
Không hổ danh là con nhà người ta, bởi vì cậu mà tôi không ít lần bị ba mẹ giáo huấn!”
Quý Thanh Triển khinh thường liếc nhìn anh ta một cái.
“Tài năng kinh doanh nhà các người đều bị anh cả cậu kế thừa, cậu so cái này với tôi làm gì? Vừa rồi, không phải cậu vừa đoạt giải nam diễn viên xuất sắc nhất tại lễ trao giải Kim Hoa* sao? Chúc mừng cậu trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử.”
Nhắc tới giải nam diễn viên xuất sắc nhất mà mình vừa đoạt được, Thịnh Chính Nguyên nhếch miệng cười vẻ mặt vô cùng đắc ý.
“Cũng đúng, thời điểm anh cả tiếp quản Thịnh gia cũng chỉ hơn cậu có một tuổi mà thôi.
Tính ra cũng rất lợi hại, không hề thua kém cậu chút nào."
Hai người bọn họ với ngoại hình xuất chúng, đi đường thu hút không ít nữ sinh.
Đặc biết Thịnh Chính Nguyên còn là gương mặt quen thuộc trong giới giải trí.
Vẻ mặt của Quý Thanh Triển vẫn lạnh nhạt như cũ, đến một ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn.
Thỉnh thoảng Thịnh Chính Nguyên lại vẫy tay, nháy mắt tán tỉnh kèm thêm vài nụ hôn gió khiến cho các nữ sinh đỏ mặt.
Quý Thanh Triển liếc nhìn anh ta.
“Đây là trường học, không phải buổi gặp gỡ giao lưu với fans.
Những nữ sinh này đều còn là học sinh cấp ba chưa đủ tuổi thành niên.
Nếu cậu còn hành xử như vậy nữa, tôi lập tức nói cho anh cả của cậu, để anh ta giáo huấn cậu một trận.”
Thịnh Chính Nguyên lập tức xin tha.
“Đừng, đừng.
Cậu ngàn vạn lần đừng nói với anh cả! Tính cách anh ấy ra sao không phải cậu không biết, trong nhà ngoại trừ ông nội ra thì anh ấy là đáng sợ nhất!”
Đi đến phía trước, bỗng nhiên truyền đến tiếng nói loáng thoáng “nhà họ Lê”, “Thiên kim thật giả” của mọi người.
Thịnh Chính Nguyên vô cùng hứng thú mà nheo đôi mắt đào hoa lại.
“Phía trước hồ hình như có chuyện thú vị….
Thanh Triển, cậu muốn qua đó xem không?”
Tuy nói như thế nhưng anh ta cũng không có ý định đi.
Quen biết nhau lâu như vậy, anh ta hiểu rất rõ con người Quý Thanh Triển.
Từ lâu, Quý Thanh Triển đã nổi tiếng là một người lạnh lùng, khó gần, chỉ khi ở trước mặt người quen mới nói nhiều hơn một chút.
Ngày thường cũng không thích chỗ đông vui náo nhiệt, cho dù trời có sập xuống cũng chưa chắc đã đến xem.
“Nếu cậu không có hứng thú, vậy chúng ta đi thôi…”
Khi Thịnh Chính Nguyên quay đầu lại nhìn đã không thấy bóng dáng Quý Thanh Triển đâu.
Mang theo sự nghi hoặc nhìn xung quanh, mới phát hiện người này vậy mà lại đi về phía chỗ náo nhiệt kia.
Thịnh Chính Nguyên: “?”
Đây rốt cuộc có phải là Quý Thanh Triển mà anh ta biết hay không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook