Đoạ Tiên
Quyển 2 - Chương 54

Ngày đông quang huy xuyên thấu tầng mây, rắc xuống dòng sông dài uốn lượn giữa thảo nguyên. Ấn Huy cùng Tần Dương Vũ sóng vai ngồi cạnh bờ sông, rửa đi mũ giáp đầy máu đen. Theo bọt nước, mũ giáp kim sắc cùng ngân sắc hiện ra rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

Ấn Huy nghiêng đầu liếc mắt đánh giá Tần Dương Vũ, phát hiện vị Long Hổ tướng quân danh chấn biên thuỳ này hoá ra lại còn rất trẻ.”Bao nhiêu tuổi?” Hắn không đầu không đuôi hỏi.

Tần Dương Vũ rửa xong mũ giáp, trực tiếp múc một túi nước uống, lau khóe miệng: “Hai mươi ba. Như thế nào? xem ta tuổi trẻ, cảm thấy không đáng tin? Ta mười sáu tuổi nhập ngũ, bảy năm qua đánh qua trên trăm trận.”

Ấn Huy cười cười, “Không, là cửu ngưỡng đại danh, như sấm bên tai. Ta cũng là bảy năm trước rời kinh sư, vẫn luôn phiên thủ Vụ châu, lại chưa từng thấy qua ngươi.”

“Hiện tại không phải thấy rồi sao?” Tần Dương Vũ đem nước lạnh uống dư hướng mặt sông hắt tới.

Hắn dung mạo trẻ tuổi tuấn lãng, động tác tùy tiện, bị một thân nhung trang tạo thành bừng bừng anh khí, ánh mắt tràn ra kiệt ngạo cùng sắc bén, toả ra một thân dễ nhìn nhưng không dễ chọc.

Ấn Huy tài cao mật lớn, giết người như ngóe. Trên người tràn ngập túc sát khí, tự nhiên là không e ngại gì, thản nhiên nói: “Chẳng những thấy, còn thuận tay cứu ngươi một mạng.”

Tần Dương Vũ lộ ra một tia thần sắc vừa căm tức lại vừa xấu hổ, cuối cùng nói: “Đa tạ điện hạ xuất thủ cứu giúp!” Hắn đem “Điện hạ” hai chữ gằn nặng, tựa hồ muốn nhắc nhở chính mình tôn ti khác biệt, không thể mặc tính tình nói bậy, “Điện hạ chiến công hiển hách, uy chấn Bắc cương. Trong quân Đại quốc ta có danh xưng Chiến thần, Tần Dương được điện hạ cứu, cũng không tính là mất mặt.”

“Được rồi, ngươi và ta đều không thích hư danh, cũng không cần miễn cưỡng thổi phồng cho nhau.” Ấn Huy cười nói, “Ta cũng không để trong quân gọi ta là ‘Điện hạ’, ngươi có biết vì sao?”

“Vì sao?”

“Trên chiến trường, không có Vương gia Điện hạ gì cả. Bình dân bách tính, chỉ có người chết cùng người sống sót.”

“Cho nên -” Ấn Huy đứng dậy, một bàn tay duỗi về hướng Tần Dương Vũ vẫn đang ngồi, “- ngươi đừng có chết.”

Tần Dương Vũ ngẩng đầu nhìn hắn. Dương quang chiếu lên khiến thân thể khôi vĩ của Ấn Huy giống như một pho tượng kim giáp chiến thần, ở trên Bắc mạc mênh mông tung hoành ngang dọc, không người địch nổi. Tần Dương Vũ trong lòng bỗng nhiên có cỗ máu nóng bừng bừng kích khởi, vươn tay nắm chặt tay hắn, dựa thế đứng dậy: “Ngươi cũng vậy.”

Bọn họ đều cảm giác lòng bàn tay đối phương nóng bỏng, có một loại hương vị chiến hỏa khói súng, nhưng ở chút kinh niên khẳng khái bi tráng bên trong, lại sôi trào thâm tình vĩnh viễn, không cần thề nguyền.

Khởi viết vô y, dữ tử đồng bào. Tu ngã qua mâu, dữ tử giai hành! (*)

[(*): Một câu trong bài “Vô y”: Người không áo quần, ta cùng mặc chung. Sắm sanh vũ khí (qua mâu), chúng ta đi cùng – đại ý từ nay ta cùng ngươi chung chí hướng, chia ngọt xẻ bùi.]

“Sau trận này, Uyển úc thực lực hao tổn lớn, biên quan phỏng chừng sẽ yên tĩnh năm ba năm, không chừng vài ngày nữa, ta sẽ nhận được lệnh của bệ hạ đem quân khải hoàn hồi triều.” Tần Dương Vũ tung mình lên ngựa.

Ấn Huy gật đầu nói: “Kinh đô thủ bị không nên để trống lâu, Chấn sơn quan có mười vạn biên quân đóng giữ đủ rồi. Ta còn tiếp tục phiên thủ Vụ châu, cho đến – ”

Hắn bỗng nhiên im bặt không nói.

Cho đến khi Hoàng Thượng đặc biệt cho phép hắn hồi kinh? Tiên đế từng hạ chỉ, miễn hắn ngày tết hồi kinh yết kiến, nói là vì thương cảm hắn đường dài bôn ba vất vả. Trên thực tế tất cả mọi người đều biết, là vì tránh cho phức tạp, miễn cho cảnh biến loạn giống tiền triều gà nhà bôi mặt đá nhau. Cho dù Tiên đế băng hà, hắn cũng một tháng sau mới nhận được chiêu cáo chính thức, khi vội vàng chạy tới được kinh sư, thì Tân hoàng đã đăng cơ ổn định, Hoàng lăng cũng đã phong bế, đúng là ngay cả cơ hội để tang cũng không cấp cho hắn!

Ấn Huy đôi lúc khó có thể kiềm chế mà muốn ép hỏi phụ hoàng dưới cửu tuyền: phải chăng chỉ có Ấn Huyên mới là con trai ruột của ngươi?

Hắn biết phụ hoàng không chịu cho hắn, hắn cũng không thể đi tranh; hắn cũng biết Ấn Huyên cần chính đảm lược, giỏi dùng người, là một minh quân khó kiếm, cho dù chính hắn đăng cơ, cũng chưa chắc làm tốt đến bậc này như đệ đệ mình.

Chỉ là… tuy nhận mệnh, tâm khó bình!

“Cho đến khi chết già trên giường bệnh, hoặc là da ngựa bọc thây.” Hắn hờ hững nhìn núi non phương xa, “Ta thà chọn lựa điều sau.”

Tần Dương Vũ vẫn chưa nghe ra ngụ ý bên trong của hắn, đồng ý nói: “Ngươi nói đến hay, võ tướng vinh quang là chết trận sa trường, không phải chết già trên giường bệnh.”

“Nếu-” Ấn Huy chần chờ một chút, vẫn hỏi tiếp “Nếu thiên nhật dịch đổi, ngươi còn nguyện vì tân quân mưu sự cho triều đình, chinh chiến sa trường không?”

Tần Dương Vũ có chút ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, thuận miệng đáp: “Hoàng Thượng so với ta còn nhỏ hơn một tuổi, đương hồi chính trực tuổi xuân, lời này nói ra cũng quá sớm. Nhưng nếu… Ta có thể sống đến lúc ngày hoàng tử tức vị, còn sức giục ngựa bắn tên, tự nhiên sẽ nguyện trung thành với tân quân.”

Ấn Huy trầm mặc, một lát sau cười cười, “Ngươi nói đến hay!” Hắn chỉ tay về phía trước tường thành quan ải mơ hồ nhưng có thể thấy: “Phía trước đã đến địa giới Vụ châu, Hoàng Thượng lúc này nên còn ở Hoài Sóc, ngươi và ta cùng đi kiến giá?”

Tần Dương Vũ nói: “Lần này ta chưa phụng chiếu lệnh đã dẫn đại quân tiến đến, sợ là đám người hữu tâm trong triều nhân đó đơm đặt hộ giá ‘Cần vương’ nói không rõ ràng. Để tránh tị hiềm, ta nên trực tiếp hồi Chấn châu.” Hắn cười tự giễu: “Dù sao Hoàng Thượng cũng biết ta là thứ du côn, lười cùng ta so đo.”

“Chúng ta đành chia tay ở đây vậy.” Ấn Huy nhìn hắn, trịnh trọng ôm quyền, “Ngàn vạn bảo trọng.”

Tần Dương Vũ cũng đáp lễ: “Bảo trọng! Từ nay về sau, không môn (*) của Tần Dương nguyện ý giao cho tướng quân.”

[(*) không môn: là phía sau lưng một người, đặc biệt là người luyện võ]

Đây là một sự tín nhiệm lớn nhất của chiến binh dành cho đồng đội. Ấn Huy động dung đáp: “Nếu có một ngày kề vai chiến đấu, ta cũng nguyện đem không môn của ta phó thác cho ngươi!”

Hai người nhìn nhau một khắc, cùng mỉm cười, thập phần dứt khoát quay đầu ngựa, dẫn quân theo hai hướng khác nhau mà đi.

—————–

Vụ châu, Hoài Sóc quân trấn.

Ấn Vân Mặc ngủ một hơi đến thiên hôn địa ám. Sau khi tỉnh lại, càng cảm thấy bụng đói kêu vang. Hạ nhân sớm đã chuẩn bị bữa trưa, liền dọn lên. Y vùi đầu ăn một bàn đầy phong vị đất Bắc, không cẩn thận ăn có chút quá no, ngồi phịch ở trên ghế bành uống trà tiêu thực, hồi tưởng chuyến Bắc tuần này một đường đi tới thật sự là biến đổi bất ngờ, hiện giờ việc linh tinh đã hoàn tất, còn lại tốt đẹp, rốt cục có thể hồi kinh sư đi thưởng thức yên liễu hoa đào mùa xuân.

“Diêu Quang a.” Hắn uống trà tiêu thực, rầm rì nói “Ngươi đem khối phàm nhân thân thể này đi tẩy luyện, quay về Lâm Ương động thiên một chuyến đi. Đem cho ta vài kiện linh khí nha, bùa chú nha, còn có tiên quả thuần nhưỡng trân quý, tam giới món ngon đều đóng gói vào hồ lô Càn Khôn mang xuống hết đi.”

Tả Cảnh Niên nói: “Thân thể thoát thai hoán cốt không khó, đi một chuyến cũng dễ dàng. Chỉ là Chủ thượng, những cái ăn uống đó đều ẩn chứa tiên linh khí, ngươi hiện giờ thân thể phàm nhân có thể thừa nhận được không?”

Ấn Vân Mặc hơi giật mình, thở dài: “Ta quên. Phải đến một đoạn thời gian thật dài không có lộc ăn, đáng tiếc a. Nhưng ta vẫn muốn lấy vài kiện bùa linh khí, để tự bảo vệ phòng thân, đỡ phải giống lần trước bị cự ưng khôi lỗi xách lên trời như vậy, suýt nữa ngã chết.”

“Hiện giờ có ta hộ vệ bên cạnh, nhất định bảo hộ Chủ thượng chu toàn.”

“Vạn nhất ta có việc phái ngươi đi làm thì sao? Sợ ngươi hai đầu không thể lo xuể. Vẫn là giắt vài cái pháp bảo ở trên người tương đối an tâm.”

Tả Cảnh Niên cho rằng y suy xét có đạo lý, nếu lại gặp Thiên Phong đánh lén linh tinh trong lúc nguy cấp, Chủ thượng có chút pháp bảo phòng thân, vẫn cẩn trọng bảo đảm hơn. Vì thế gật đầu nói: “Ta đây liền bế quan hai ngày, sau đó quay lại động thiên một chuyến, nhiều lắm ba ngày là có thể trở về. Lúc ta không ở bên người, thỉnh Chủ thượng mọi sự cẩn thận.”

Ấn Vân Mặc cười nói: “Ta dự tính, Huyên nhi sẽ lệnh cho Tần Dương Vũ khải hoàn, thuận đường hộ tống chúng ta hồi kinh. Dù sao cũng là khẩn cấp điều động kinh quân, không nên ở lâu nơi biên tái. Có hơn mười vạn binh mã hộ vệ, ngươi còn lo lắng cái gì?”

Tả Cảnh Niên cũng hiểu được chính mình quá cẩn thận. Làm vũ khí phòng thân của Chủ thượng trăm ngàn năm, một cỗ khí chất Tử y vệ làm thế nào lại không bỏ được, liền có chút thẹn thùng mà chắp tay: “Vậy ta xin cáo lui trước, nhanh đi mau trở về.”

Ấn Vân Mặc phất tay cười không ngừng: “Đi thôi, đi thôi! Trở về sẽ đem ngươi xuyên vào trên dây thắt lưng của ta.”

Tả Cảnh Niên quẫn bách, toàn thân hóa thành bạch quang, xuyên qua cửa sổ bay đi.

Ấn Huyên đi vào trong viện, vừa vặn thấy bạch quang chợt lóe hướng về sơn dã phía xa, vào cửa liền hỏi Ấn Vân Mặc: “Cái kia Diêu Quang tiên của ngươi bay đi?”

“Ta để hắn hồi tiên giới đi lấy chút vật cũ.” Ấn Vân Mặc đặt trà tiêu thực xuống, ở trong phòng đi dạo tới dạo lui.

Ấn Huyên cười nói: “Ăn quá no đi? Ta cùng ngươi ra ngoài đi dạo một chút.” Nói xong lấy một kiện hồ cừu trên giá áo khoác phủ thêm cho y, lại đoan đoan chính chính mà thắt dây cho chặt, rồi dắt tay y ra cửa phòng.

Hiện giờ thánh giá dừng chân là phủ đệ của Túc vương. Tuy nói không sánh bằng vương phủ xa xỉ hoa quý ở kinh sư, lại có phần trong sáng nghiêm túc, thập phần võ phong. Tiền viện là sàn vật cùng luyện võ trường, hậu viên có một mảnh rừng trúc u tĩnh, tuyết đọng nặng trĩu trên lá trúc xanh. Ống tay áo phất qua, tuyết đọng tuôn rơi, cũng có một phen tình cảnh.

Hoàng đế muốn một mình cùng Hoàng thúc tản bộ mật đàm, không cho người bên cạnh tùy thị, một đám Tử Y vệ liền canh giữ ở ngoài hậu viên.

Trên đường mòn trong rừng trúc, nhất thời chỉ có tiếng bước chân hai người nhẹ nhàng.

Ấn Huyên nắm chặt tay Ấn Vân Mặc tay, đem mười ngón đan xen, chậm rì rì mà đi tới, không nói một lời, tựa hồ không muốn đánh vỡ không khí yên tĩnh mà ấm áp giờ phút này.

Ấn Vân Mặc cảm thấy đất Bắc phong lãnh, cho dù khoác áo khoác cũng không đủ chống chọi hàn khí, nhưng tay Ấn Huyên lại thập phần khô ráo ấm áp, làm y được nắm đến rất thoải mái, một chốc cũng không muốn buông ra.

Hai người yên lặng sóng vai mà đi, thẳng đến khi một mảnh lạc tuyết đầu ngọn lá thình lình rơi vào áo, Ấn Vân Mặc tê một tiếng kêu sợ hãi: “Hảo lạnh a!”

Ấn Huyên thấy y lạnh đến rụt cổ, không nhịn được cười mà hỗ trợ lấy ra. Chỗ nào còn có tuyết để mà lấy, sờ soạng chỉ thấy một tay dính nước lạnh lẽo. Hắn kéo tay áo chính mình, với vào sau cổ đối phương mà lau, cười nói: “Biết ngươi sợ lạnh, ngay cả tuyết cũng đến khi dễ ngươi, đúng là chọn quả hồng mềm mà nắm.”

Ấn Vân Mặc để tay hắn tùy ý ôm bả vai mình, nghe hơi thở hắn gần trong gang tấc, ngửi được mùi long tiên hương thượng phẩm theo tay Ấn Huyên di động, lại thấy mặt có chút nóng bừng khó hiểu.

Y nhớ tới Ấn Huyên từng không chỉ một lần nói với y những lời kia, “Tiểu Lục thúc, ta thích ngươi”, “Tiểu Lục thúc, ta là chân tâm muốn đối đãi tốt với ngươi” “Ngươi ngay một tấc cũng không được rời khỏi bên người trẫm”, “Ta không muốn ngươi lấy thân vượt hiểm” … Đáy lòng bỗng nhiên sinh ra một suy nghĩ chưa bao giờ có: liền cứ như vậy ở bên người Huyên nhi nghỉ ngơi ba năm mười năm, trải qua một đời phàm nhân ngắn ngủi, ngày ngày bên nhau, tựa hồ cũng không tồi…

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Ấn Huyên lau khô vết nước sau gáy y, lại không buông tay, liền như vậy thuận thế ôm lấy, cằm nhẹ nhàng cọ cọ vào tai y.

Ấn Vân Mặc mặt nóng bừng khó nhịn, hơi hơi lùi về phía sau một chút.

Ấn Huyên từng bước ép sát, dán lên lồng ngực y “Tim ngươi đập đến thật nhanh… Ngươi đương nghĩ về ta? về tiên của ngươi? kiếm của ngươi? hay là vài người cũ thân mật kiếp trước của ngươi?”

Ấn Vân Mặc thật sâu hút khí, cảm thấy một loại sáu bảy phần men say mềm mại cùng mê muội, “Không có người cũ thân mật nào. Ta là nghĩ đến… Huyên nhi.”

Ấn Huyên “Ô” một tiếng cười khẽ, đem y hướng bên đường đẩy vài bước, tận đến trên bờ tường gạch đỏ.

Hắn một bàn tay chống lên bờ tường loang lổ, một tay khác trên cổ Ấn Vân Mặc vuốt ve hướng về phía trước, tấc tấc khẽ vuốt, cuối cùng dừng lại bên mặt, ngón tay ôn nhu mà nâng cằm y lên, thanh âm trầm khàn: “Vân Mặc, nhắm mắt.”

Ấn Vân Mặc dường như bị thôi miên, mờ mịt mà nhắm mắt lại.

Bờ môi của y cảm giác một cỗ mềm mại cùng ấm áp. Đầu tiên là vài cái tiếp xúc nhẹ như thăm dò, sau đó miệng lưỡi như được bao trùm bằng lửa nóng, không cho y cự tuyệt mà khiêu mở hàm răng, đầu lưỡi hắn tùy ý khiêu khích, khuấy đảo công thành đoạt đất, mút lấy dịch thủy trong miệng y.

“Ngô…” Ấn Vân Mặc bị nụ hôn nửa mạnh mẽ, nửa dụ hoặc khiến cho không hít thở được, bản năng muốn lui về phía sau, lại bị đụng vào vách tường lạnh như băng. Trước ngực là thân hình nóng bỏng của người kia, không thể mảy may động đậy.

Nụ hôn của Ấn Huyên nóng bỏng, thập phần xâm lược, toàn không cho y nửa điểm do dự hay kháng cự, miệng lưỡi giao triền quấn quýt, y cảm thấy chính mình như bị tầng tầng lớp lớp những con sóng mãnh liệt bao vây y, làm y vừa thất kinh, lại nhịn không được tâm thần rung động, toàn thân khô nóng bừng bừng.

Mà ở giữa cảm giác khô nóng này, lại có một chút lạnh lẽo từ ngực lan toả ra, nhanh chóng biến thành một cỗ băng hàn đau nhức ——

Ấn Vân Mặc bỗng nhiên mở to mắt, đồng tử kịch liệt co rút lại. Ngón tay dùng sức nắm chắc quần áo phía sau lưng Ấn Huyên, tưởng như muốn thoát khỏi nụ hôn nồng nhiệt khiến hít thở không thông đi ra.

Ấn Huyên rốt cục rời khỏi miệng y, ghé vào lỗ tai y cười nhỏ: “Ngươi nghĩ đến Ấn Huyên? Hắn nếu biết, nhất định sẽ vui sướng ngây ngất. Chỉ tiếc, ý thức của phàm nhân thật sự quá mức yếu ớt, chỉ cần tiết xuất một mẩu Long hồn tí tẹo, liền có thể hoàn toàn áp chế.”

“Ngươi là…” Ấn Vân Mặc thống khổ mà thở hổn hển “…Đông Lai.”

“Ngươi đối với ta đến tột cùng có bao nhiêu xa lạ cùng không thèm chú ý, cho đến hiện giờ mới phát hiện được ta tồn tại!” trên mặt Đông Lai tràn ngập vẻ giận dữ, rất nhanh lại bị trấn áp xuống, lạnh lùng nói: “Lúc ta hỏi ngươi chuyện cũ ngày xưa, hỏi ngươi vì sao lại bị đọa tiên, nếu ngươi có phần nào ý thẹn, nếu ngươi đề cập đến ta nói một câu ‘Đã từng động tâm qua’, cũng sẽ không rơi vào cục diện như thế này!”

Hắn dùng lực đẩy, khiến tuyết đọng lãnh liệt nơi đầu tường rơi lả tả xuống, từ trong ngực Ấn Vân Mặc bứt trở ra.

Ấn Vân Mặc nắm chặt chuôi kiếm trước ngực – là chuôi Tần Dương cổ kiếm y tặng cho Ấn Huyên, là bội kiếm của y trước khi thành tiên – hiện giờ lại đang xuyên thủng vào tim cố chủ, nhập vào cơ thể mà xuất, đem y ghim chặt lên tường.

Đông Lai cười lạnh nói: “Ngươi không phải là vẫn luôn muốn nghe ta nói câu ‘Hai bên không thiếu nợ nhau’ sao? Hiện giờ ta tựa như ngươi mong muốn- ” Ngón tay hắn đặt lên chuôi kiếm, từ từ đẩy mạnh, khiến mũi kiếm đầy máu đâm vào tường gạch, phát ra tiếng chói tai. Ấn Vân Mặc đau đến cùng cực, không phát ra tiếng, chỉ có máu tươi từ khóe môi y trào ra.

“Ta – Đông Lai, cùng ngươi – Lâm Ương, từ nay về sau không còn ân oán. Hai-bên-không-thiếu-nợ-gì-nhau!

Ấn Vân Mặc cật lực gian nan nuốt máu tươi trong miệng. Từ trên ngực, ngày càng nhiều máu phá tâm mạch dọc theo kiếm phong chảy xuôi, đem cừu bào màu thiên thanh nhuộm thành một mảng xanh thẫm sâu thẳm vô vọng. Y cố nén cõi lòng tan nát đau đớn, thanh âm mỏng manh mà nói: “… Cũng tốt.” Sau đó gục đầu xuống, chậm rãi khép lại hai mắt.

Đông Lai nhìn y hô hấp dần dần ngừng lại, cho đến cuối cùng tĩnh mịch không tiếng động, trên mặt không chút biểu tình.

Sau một lát, hắn từ ấn đường lấy ra một đạo thanh quang nhu hoà, đem một nửa tiên hồn Lâm Ương đưa vào trong cơ thể Ấn Vân Mặc “Phong ấn này ta cũng không cần, cầm đi.”

Hai nửa hồn phách bị phân liệt hợp lại làm một, vết thương trên trán trông như hồng ấn của Ấn Vân Mặc nhanh chóng mờ đi, đảo mắt đã biến mất không còn thấy.

Đông Lai xoay người, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương