Đoạ Tiên
-
Quyển 2 - Chương 53
Đại quốc ngày mười một tháng giêng năm Vân Hi, Hoài sóc trấn trần ai lạc định. Bên này Uyển úc bảy vạn binh lực tổn thất gần bốn vạn, mà Đại quốc hơn một vạn thủ quân, tính cả trên dưới còn sót lại hơn ba ngàn người. Dưới thành Hoài sóc núi thây biển máu, khắp nơi la liệt.
Thủ thành tướng quân Lục Phùng Xuân treo một bên cánh tay bị chặt đứt gân, chỉ huy quân sĩ còn lại thu thập chiến trường, đem thi thể hai bên địch ta tách ra, từng xe từng xe mà chở đi. Bên ta thống nhất an táng vào khu mộ nơi chân núi ngoại ô, khắc bia ghi công; địch quân thì kéo đến nơi hoang dã xa xôi, đào hố to chôn sâu, để tránh đầu xuân sau thi thể hư thối, nảy sinh ôn dịch.
Hoàng đế tạm thời dừng chân ở một tòa phủ đệ trong trấn, tẩy đi cả người đầy mùi máu tanh hôi, tùy ý dùng chút điểm tâm, cảm thấy tinh lực hơi khôi phục, liền đi đến gõ cửa phòng Lịch vương.
Lúc đó Ấn Vân Mặc đang ngâm mình trong dục bồn, mệt mỏi muốn ngủ. Liền mấy ngày đêm cưỡi ngựa chạy đi, y sớm đã cực kỳ kiệt sức. Hiện giờ tiếng lòng buông lỏng, đứng đều có thể ngủ. Nước tắm được đặt một cái phù chú ổn định nhiệt độ, thủy chung nóng hầm hập mà bốc khói. Tả Cảnh Niên một bên hầu hạ, thấy y ngủ đến bất tỉnh nhân sự, sợ ngâm lâu tróc da, liền vội vớt lên lau sạch sẽ, mặc quần áo cẩn thận đưa lên giường, lúc này mới đi qua mở cửa.
Ấn Huyên nhìn đến hắn, khẽ nhíu mày, suy tư một chút, nói: “Ngươi theo y hơn một ngàn ba trăm năm?”
Tả Cảnh Niên nói: “Hoàng Thượng biết?”
Ấn Huyên nói: “Khi Long thần hồn phách thoát ra, trẫm ngó đến một ít ký ức của Đông Lai, nhưng rời rạc hỗn loạn, cũng không quá rõ ràng.”
Tả Cảnh Niên tiếp tục đứng ở cửa, lại hỏi: “Như vậy Hoàng Thượng hiện tại đến tột cùng là Hoàng Thượng, hay là Đông Lai thần quân?”
Ấn Huyên hỏi lại: “Ngươi hiện tại đến tột cùng là Tả Cảnh Niên, hay là Diêu Quang?”
Ấn Vân Mặc bị đánh thức, dựa vào đầu giường gọi: “Gió lạnh luồn vào. Hai người các ngươi đóng cửa, tiến vào nói chuyện.”
Tả Cảnh Niên buông tay nghiêng người, để Ấn Huyên tiến vào, chính mình thì đi sang phòng bên cạnh pha trà lấy điểm tâm.
Hắn thức tỉnh cảnh giới cùng pháp lực, chỉ cần chút thời giờ tẩy luyện khối phàm nhân thân thể này, khiến cho thoát thai hoán cốt, liền khôi phục tiên thân. Nhưng bởi vì Chủ thượng hiện giờ là phàm nhân, hắn không muốn phi thăng thành tiên, tình nguyện giống hạ nhân bình thường mà tự tay chăm sóc.
Ấn Huyên đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn Ấn Vân Mặc, hình như có rất nhiều lời muốn nói, rồi lại không biết nói câu gì trước, cứ như vậy kinh ngạc chăm chú nhìn y.
Ấn Vân Mặc mỉm cười mà nói “Hỏi đi.”
“Ngươi thật sự là tiên nhân, kim tiên Lâm Ương?”
“Ta nói qua rồi, lúc này thật không có lừa dối ngươi.”
Cũng lại là lúc này. Ấn Huyên ở trong bụng nói thầm một câu, lại hỏi: “Tả Cảnh Niên, Diêu Quang, còn có Uyển úc quốc sư kia là xảy ra chuyện gì?”
“Cảnh Niên là Diêu Quang chuyển thế. Ta thành tiên bốn trăm năm sau, từ Thiên tiên tấn chức lên Kim tiên. Sư phụ ban thưởng cho ta một đôi song tử tinh tú làm hạ lễ, liền là hai ngôi sao cuối trong chòm sao Bắc đẩu: Diêu Quang cùng Thiên Phong. Ta lợi dụng tinh vân luyện khí, luyện thành Diêu Quang tiên cùng Thiên Phong kiếm. Tinh hồn hai vì sao này, cũng liền tương ứng trở thành khí linh. Cho nên Diêu Quang, Thiên Phong vừa là tinh quân, cũng vừa là tiên khí đắc lực nhất của ta. Chỉ tiếc, Thiên Phong thân là hung tinh, cho dù ta mãi luyện hóa cũng không làm giảm sát khí sâu nặng của hắn, cuối cùng vẫn là rơi vào ma đạo. Quốc sư Uyển úc, chính là hắn hóa thân nhập thế.”
“Thì ra là thế… Vậy ngươi vì sao lại bị trích hạ nhân gian?”
Ấn Vân Mặc thản nhiên nói: “Không phải là trích, mà là đọa. Người bị trích hạ chính là bởi vì lỗi nhỏ bị biếm hàng, dễ dàng có thể khởi phục; mà người sau lại là muốn trục xuất tiên lực, phá huỷ tiên thân, trải qua trần thế đủ loại đau khổ, thẳng đến khi tội nghiệp triệt để tiêu trừ, mới có một đường sinh cơ. Đọa tiên phần lớn là phạm phải tội không thể tha thứ, mười kẻ có đến chín là vĩnh viễn không thể quay lại tiên giới.”
Y nói như chuyện không liên quan đến mình, Ấn Huyên lại nghe mày nhăn lại, mặt lộ vẻ ưu sắc “Ngươi đến tột cùng phạm đại tội như thế nào, lại phải chịu trọng phạt này?”
Ấn Vân Mặc tiếp nhận trà Tả Cảnh Niên đưa tới, nhẹ nhàng một hơi uống sạch, “Chuyện này đến từ lúc ta thành tiên nói đến. Một ngàn bảy trăm năm trước, ta là tiểu quốc Tần dương vương tử Dịch Lâm, một lòng mộ đạo. Một ngày nào đó trong mộng được Trung thiên Bắc cực Tử Vi đại đế làm phép, truyền cho ta ba quyển đạo thư, một quyển pháp quyết tu hành.”
Ấn Huyên tiếp lời nói: “Ta nghe thuyết thư giảng qua đoạn chuyện xưa này, Liệt Đế ép buộc ngươi vào cung. Ngươi lấy việc xây đài cao trăm trượng làm điều kiện, cùng hắn chu toàn. Cuối cùng lên đài vì vạn người truyền pháp, tiện đà phi thăng thành tiên.”
Ấn Vân Mặc bật cười: “Đó thật sự câu chuyện truyền lưu qua trăm ngàn năm, cũng khó tránh khỏi sai lệch biến dạng. Liệt Đế bức hiếp ta vào cung thật không sai, nhưng đài kia cũng không phải ta muốn hắn xây. Năm đó hắn nghe theo yêu đạo xui khiến, khuynh toàn quốc lực xây pháp đài cao chọc trời, chính là vì khẩn cầu tiên thần ban phúc, để cho hắn đế nghiệp vĩnh cố, trường sinh bất lão, thuận đường để kẻ tâm sắt đá ta đây cũng được khai thông suốt, xem hắn anh minh thần võ, bá khí trắc lậu, tự nhiên liền sẽ đối hắn yêu chết yêu sống.”
Ấn Huyên xuy một tiếng: “Hắn xem ra chân ái ngươi… Đợi đã, ngươi cũng nói qua ta ‘Anh minh thần võ’, không phải là trào phúng đi?”
“Bệnh đa nghi!” Ấn Vân Mặc cười đánh nhẹ lên mu bàn tay hắn, “Ta có ý vì cố quốc trừ kình địch, để báo ơn sinh dưỡng, lại muốn mưu lợi dựa thế, lách vào kẽ hở trong Thiên đạo quy tắc, vì thế thờ ơ lạnh nhạt, tùy ý hắn đi làm xằng làm bậy. Đến khi pháp đài xây xong, quân quốc đã là loạn ly nổi lên bốn phía, oán thán sôi trào. Ta liền nhân cơ hội giết yêu nhân gây họa loạn thế gian kia, lên đài truyền pháp giảng đạo, hội tụ hàng ngàn hàng vạn công đức cùng pháp lực tự thân, lúc này mới cảm ứng Thiên đạo, mở ra Huyền môn, phi thăng lên Tiên giới.”
Ấn Huyên thuận thế bắt lấy tay y, hơi hơi trêu chọc: “Chỉ phong một cái chức giang thần liền dẫn đến bảy điềm dị tượng. Ngươi khi đó phi thăng, nhất định phô trương đến cực đại. Tiên nhạc thiên âm, hào quang sáng tỏ, Kim Đồng Ngọc Nữ xếp thành hàng tiếp dẫn linh tinh. Ngươi cũng biết ta lúc trước ở tửu lâu Sưởng châu nghe thuyết thư kể qua, trong lòng hướng tới, tưởng Bắc Đẩu giáo chủ là ngươi, đặc biệt mà tiến đến bái phỏng. Kết quả gặp mặt thất vọng – chính là một con hồ ly tinh bán nam bán nữ.”
“Ta nào có thể diện lớn như vậy!” Ấn Vân Mặc mặt giận mà nói, “Một đường phi thăng một đường sét đánh. Suýt nữa độ kiếp thất bại, khó khăn lắm mới đến được Tử Vi sơn, bị Đế Quân mắng một trận xối xả vào mặt. Nói ta vốn nên trở thành nhất đại danh tướng, thuyết phục Liệt Đế ngừng can qua, tiêu lệ khí, phụ tá hắn an định thiên hạ, tạo phúc cho dân chúng. Sáu mươi năm sau tài năng nước chảy thành sông mà phi thăng. Ta lại đầu cơ trục lợi, cho dù thành công, cũng là đạo tâm căn cơ bất ổn, chỉ sợ tương lai qua không được tâm ma kiếp, như vậy liền tẫn lạc.”
Ấn Huyên hỏi: “Ngươi biết hậu quả nghiêm trọng, lúc ấy vì sao phải làm thế?”
“Bởi vì ta không cao hứng!” Ấn Vân Mặc bĩu môi, “Ta đối với Liệt Đế kia hoàn toàn không có hảo cảm. Hắn muốn tự hủy giang sơn là chuyện của hắn, cho dù có một phần là vì ta, ta thà rằng lưng đeo nhân quả này, đợi sau khi hắn chuyển thế lại đến ứng kiếp trả nợ, cũng không muốn ở bên cạnh hắn suốt sáu mươi năm.”
“Tóm lại ngươi chính là không thích hắn.” Ấn Huyên từ trong sắc mặt vui mừng lộ ra một cỗ thâm ý mịt mờ mà vi diệu, “Vậy Long thần Đông Lai thì sao, ngươi cùng hắn kết giao trăm năm, có từng động tâm?”
Ấn Vân Mặc nghĩ nghĩ, nói: “Đối với hắn, chưa nói tới có thích hay không. Vốn là có ý định kết giao, nếu còn muốn lấy tâm diễn giả làm thật, bày ra một bộ dáng ‘Thập phần động tâm, nhưng mà vẫn là nhịn đau cự tuyệt’, cũng quá là không biết xấu hổ.”
Ấn Huyên ảm đạm cười: “Lâm Ương, ngươi thật sự là vô tâm vô tình.”
Ấn Vân Mặc nghe cảm giác không đúng, nhướng mày nói: “Không gọi ta là tiểu Lục thúc?”
Ấn Huyên niết từng ngón tay của y mà chơi, khóe miệng nhếch lên cười: “Tên thân mật thời ấu niên, hiện giờ lại gọi như vậy cũng không thích hợp. Huống chi ngươi và ta cũng không phải là thân thích. Ta gọi ngươi là Vân Mặc đi.”
Ấn Vân Mặc ẩn ẩn có chút mất mát, cảm thấy tiểu hài tử phấn điêu ngọc mài, nhuyễn nhu đáng yêu đã thật không quay trở lại, miễn cưỡng cười cười: “Vậy liền kêu ta là Vân Mặc.”
“Bất luận ngươi vì sao đọa tiên, đều là những việc nghĩ lại mà kinh hoảng, ta nguyên bản là không nên hỏi.” Ấn Huyên đứng dậy nói “Nhìn ngươi vừa mệt vừa mỏi, hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai ta lại đến.”
Tả Cảnh Niên tiễn hắn ra ngoài cửa, quay lại nói: “Chủ thượng, ta tựa hồ cảm giác-” đã thấy Ấn Vân Mặc nghiêng đầu tựa vào đầu giường mà ngủ.
Hắn nhẹ tay nhẹ chân mà đem đầu đối phương dịch đến trên gối, đắp kín chăn bông, nghĩ thầm rằng có lẽ là chính mình đa tâm rồi. Phong ấn là hắn cùng Ấn Vân Mặc cùng gia cố, có hay không có vấn đề, hắn là người rõ ràng nhất.
Hoặc có lẽ là bởi vì hơn một ngàn ba trăm năm qua, hắn chưa bao giờ thấy nỗi lòng Chủ thượng bởi vì bất luận kẻ nào mà dao động. Hiện giờ đột nhiên vừa thấy, liền cảm giác khắp nơi không thích hợp.
Hắn ở bên giường mà trải một cái bồ đoàn, bắt đầu ngồi xuống, yên lặng nghĩ: Nếu là Chủ thượng có thể khôi phục tiên thân thì tốt rồi, ta liền có thể tiếp tục bám vào tiên bào của y, sớm chiều ở chung, đỡ phải cách ra một bước đều phải lo lắng.
———–
Tần Dương Vũ dẫn quân truy kích Uyển úc bại binh, qua biên quan Vụ châu, tại một chỗ tên là “Quỷ khốc cốc” thì lạc mất phương hướng. Nơi này sát với hoang mạc, kỳ nham san sát, địa thế biến hoá kỳ lạ. Mỗi khi gió nổi lên là cát bay đá chạy, thiên hôn địa ám, tạo thành những ảo cảnh kỳ quái, lại có những âm thanh như tiếng gào khóc thảm thiết, khiến người ta sởn tóc gáy, bởi vậy mà được gọi là cốc Quỷ khóc.
Tì tướng khuyên nhủ: “Tướng quân, chúng ta đã vào sâu Bắc mạc hơn ba trăm dặm, có câu là giặc cùng đường chớ truy.”
Tần Dương Vũ trong lòng chiến ý chưa giảm, nói: “Uyển úc mười năm không có đại bại đến như thế. Lần này trọng thương, quân tâm tán loạn, ngay cả cái gì Tát mãn, Quốc sư đều chết nơi cảnh nội Đại quốc ta. Nếu không thừa thắng xông lên, để cho chúng có cơ hội tu dưỡng, ắt hàng năm lại đến biên thuỳ quấy rầy. Không bằng lúc này đánh thẳng đến vương đình Uyển úc, triệt để nhổ cái răng nanh ở Bắc cương này đi!”
Hắn lại phái mấy đội quân sĩ chung quanh dò đường, trong đó một đội mang về vài kẻ buôn bán nơi biên tái. Tần Dương Vũ thấy bọn họ thân mặc Hán phục, dung mạo khẩu âm đều là xuất phát từ trung nguyên, lại tự mình tra hỏi một chút về việc du thương, xác nhận bọn họ đều là bị gặp Uyển úc tàn binh liên luỵ khiến cho lạc mất thương đội, liền thỉnh bọn họ vì đại quân dẫn đường.
Đi hơn một canh giờ, quả nhiên ra khỏi Quỷ khốc cốc, tiến vào một cái hồ, địa thế khô cạn cằn cỗi. Tần Dương Vũ ở trên ngựa ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp, nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên linh quang hiện ra: kẻ đầu lĩnh thương đội dẫn đường kia, mặt đen râu quai nón, khuôn mặt mơ hồ có chút giống tên quân sĩ lúc trước đến chủ trướng của hắn mật báo ngôn từ hành động của Lịch vương!
Hắn biết tên quân sĩ này là gian tế, thủ hạ của Vương Hỉ. Vì thế mới tương kế tựu kế, ở trong chủ trướng đại phát tính tình chửi bới lung tung. Sau đó lại cho lén điều tra hành tung đối phương, là một người ở huyện Vận trạch, tên là Chung Sơ Nguyệt. Lúc ấy hắn vì không muốn đả thảo kinh xà, vẫn chưa vạch mặt, chờ đến khi âm mưu của Vương Hỉ thông đồng với địch chiếm quan ải bại lộ, sẽ đem vây cánh của y nhất loạt xử trí.
Nếu người này thật sự là Chung Sơ Nguyệt, chẳng những đào thoát không bị quân pháp xử lý, còn cải trang thành thương đội gặp rủi ro, chắc chắn có quỷ kế… Tần Dương Vũ lúc này giục ngựa đi lên tiên phong, sai người bắt lấy tên du thương kia. Bộ râu quai nón trên da mặt hắn được lột xuống, quả nhiên là Chung Sơ Nguyệt!
Chung Sơ Nguyệt bị trói lại để trên mặt đất, vẫn không lộ ra vẻ sợ hãi, chỉ là liên tục cười lạnh.
Tần Dương Vũ ở trên lưng ngựa nhìn xuống Chung Sơ Nguyệt “Ngươi vốn là người của Đại quốc, vì sao phản quốc, vẽ đường cho hươu chạy?”
Chung Sơ Nguyệt giãy dụa ngẩng đầu cười lạnh: “Ta làm lính thủ biên quan ba năm, mỗi ngày thủ thành đối mặt gió lạnh Tây bắc, mỗi lần ra chiến trường trở về, đều là nhặt lại cái mạng. Sống như thế qua ngày sao? Có còn là người sao? Nghĩ ta cũng đọc qua vài năm đèn sách, nếu không phải Hoàng đế hạ lệnh trưng binh đi lính, ta không chừng đã thi đậu tú tài, làm quan gia hưởng phúc. Dựa vào cái gì phải tới nơi này bán mạng! May mắn được Vương công công cất nhắc, Tát mãn đại nhân nhìn trúng ta có tư chất vu tu, muốn thu ta làm đồ đệ. Chẳng lẽ ta bỏ qua tương lai không làm Tát mãn có quyền thế, lại khăng khăng một mực làm pháo hôi? Mạng còn không giữ được, quốc gia tính cái rắm a!”
Tần Dương Vũ giận dữ mắng: “Đại quốc ta từ thời khai quốc gần trăm năm, dân chúng hưởng phồn thịnh thái bình, đều dựa vào tướng sĩ trấn thủ biên cương bảo vệ đất nước, đồng lòng nhiệt huyết. Nếu người người đều ích kỷ sợ chết, sớm đã bị nước mất nhà tan, nào còn sinh ra thứ bạch nhãn lang như ngươi, nuôn lớn đến hôm nay! Ân sinh thành dưỡng dục không báo đáp, ngược lại lại đi bán nước hại gia, không đáng làm người! Chết chưa hết tội!” Lúc này trường kiếm ra khỏi vỏ.
Chung Sơ Nguyệt biến sắc, ngửa mặt lên trời hú lên một tiếng như sói tru.
Kiếm quang vung lên, dư âm tắt lịm theo dòng máu phun tung toé. Đầu lâu Chung Sơ Nguyệt lăn lông lốc trên mặt đất, hai mắt trợn lên như không thể tin được, tựa hồ còn muốn chất vấn cái lão già Tát mãn kia, nói là đã hạ bùa chú hộ thân cho hắn, chắc chắn bảo hộ hắn chu toàn, vì sao nói không giữ lời?
Bốn phương tám hướng nhất thời tiếng sói tru thay nhau xuất hiện, vô số yêu vật nửa người nửa sói từ bờ hồ, gò đất lộ diện, hợp thành từng đám, mắt lộ ra hung quang nhe răng nhọn hoắt, hướng về phía con mồi mà chảy nước dãi.
Chung quanh lại có Tát mãn có thể thi triển khu lang vu thuật? Tần Dương Vũ thất kinh, rút ra trường kiếm, không kịp hạ lệnh biến trận, những lang nhân đó đã tru lên, tung người từ trên gò đất chen chúc nhảy xuống dưới.
Thân thể phàm nhân làm thế nào chống cự được đám yêu vật sức lực vô cùng lớn này. Đương trường nhất thời huyết nhục tung toé, tiếng kêu thảm thiết của các tướng sĩ lẫn trong tiếng sói tru hỗn loạn thê lương. Một đám sinh linh dưới nanh vuốt dữ tợn nhanh chóng biến mất. Tần Dương Vũ lĩnh quân ra sức xung phong liều chết, kết thành trận pháp, ý đồ muốn phá vây, lại bị một đoàn lang nhân ùn ùn không dứt xông tới cắn xé, tránh không thoát.
Thời khắc nguy cấp, trên triền đồi chợt vang lên một tiếng quát chấn động mây mờ: “Nghiệt-súc-tránh-ra!”
Phảng phất như cự giản trong tay chiến thần Cửu thiên lăng không đập xuống, khiến cát vàng dưới đất oanh khởi đầy trời bụi mù! Ấn Huy cưỡi chiến mã, trường kích như Thanh long khuấy biển, mũi nhọn chĩa đến đâu thắng đến đó; không gì cản nổi, cho dù lang nhân hình thể to lớn cũng bị đánh bay!
Trong tiếng chiến mã hí vang, hắn đơn kỵ xung phong, khí thế phong trần lại giống như thiên quân vạn mã, kình phong nổi lên cuồn cuộn mãnh liệt, lại đem một vòng lang nhân đang vây bên cạnh đánh lui về phía sau mấy trượng!
Ở phía sau hắn, Trấn bắc quân thiết kỵ gào thét nhảy vào vòng chiến, đem vòng vây dày đặc lang nhân ngang nhiên xé ra một khoảng trống!
Tần Dương Vũ bắt lấy thời cơ phản chiến này, hét lớn một tiếng: “Theo ta xông trận!” rồi dẫn quân từ khoảng trống xông ra phá vây, cùng hợp với thiết kỵ viện thủ kết thành một đạo, như nước lũ cuồn cuộn thoát khỏi trói buộc, nhắm hướng đông nam cấp tốc rút lui.
Vô số lang nhân bốn chân chấm đất, ở phía sau đuổi theo bọn họ không ngừng. Ấn Huy đem trường kích hướng về phía sau cắm xuống, lấy tên đặt lên huyền, giương cung như trăng tròn, xoay thân trì bắn. Mũi tên lập tức xuyên qua đầu lang nhân gần đó. Tên lang nhân không đầu đang phi nước đại quay cuồng bay ra, đập vào bốn năm đồng bạn.
Tần Dương Vũ cười to nói: “Hảo tiễn pháp!” Lập tức không cam yếu thế, vừa cưỡi ngựa như bay, vừa giương cung nhắm bắn. Cũng là một mũi tên một đầu, bách phát bách trúng.
Lang nhân đuổi theo sau bọn họ từ từ giảm bớt, còn thừa mấy ngàn đầu bởi vì dị năng vu thuật mạnh mẽ kích phát triệt để suy kiệt, ùn ùn ngã xuống đất, nổ thành một đống thịt nát màu xanh thẫm.
Trên sườn núi rất xa, ba người toàn thân mặc áo da thú, mũ lông chim, cúi xuống bên một lão nhân miệng phun đầy huyết, ngã ngồi trên mặt đất. Khu lang phụ thân, vốn là cấm kỵ thuật tiêu hao pháp lực cực lớn, một khi uy lực phát ra, có thể hy sinh tính mạng binh sĩ bị phụ thân. Không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ, chuyện này Tát mãn trưởng lão cũng không chịu dễ dàng sử dụng.
Mắt thấy cơ hội duy nhất có thể trừ đại tướng trụ quốc của địch quân hóa thành bọt nước, ba vị Tát mãn cũng không biết làm thế nào. Lần này nguyên khí tổn hao nhiều, không có tám năm mười năm khó thể phục hồi. Nhưng bọn họ có thể sống thêm tám năm mười năm nữa không, vẫn còn là ẩn số.
“Thiên Thần không phò hộ chúng ta…” một Tát mãn thở dài.
“Trở về đi, trở về đi, chờ con cháu chúng ta trưởng thành.”
“Sau đó lại đến tranh giành trung nguyên.”
Thấy phía sau quân binh Đại quốc truy kích rốt cục không thấy bóng dáng, Đô Lam chậm rãi dừng chiến mã mỏi mệt bất kham, mồ hôi như mưa, hơi thở gấp gáp. Phía sau lưng của hắn trúng một mũi tên, may mắn không sâu vào thịt, không nguy ngại lắm.
Suốt đêm đánh nhau rồi chạy trốn, đám kỵ binh đã thể cùng lực kiệt, lục tục xuống ngựa nghỉ ngơi. Đô Lam đẩy thân vệ đang tiến lên định đỡ hắn ra, đi cách ra vài chục bước, ngồi xuống uống nước.
Ô Kỳ Khả Hãn đi tới, đứng ở phía sau hắn, dùng thanh âm khàn khàn hỏi: “Sẽ nhanh về nhà sao?”
“Nhanh đến” Đô Lam nhìn thảo nguyên phía phương xa mờ mịt, nhớ tới A Lộc bưng bát rượu chờ hắn, xoang mũi một trận chua xót.
“… Trên lưng ngươi trúng tiễn.” Ô Kỳ nói “Ta giúp ngươi rút ra.”
Đô Lam có chút ngoài ý muốn quay đầu lại nhìn y; chưa bao giờ nghĩ tới Khả Hãn sẽ tâm bình khí hòa như thế mà cùng hắn nói chuyện, thậm chí muốn tự tay giúp hắn rút tên ra.
Ô Kỳ vươn ra đôi tay so với người hơi nhỏ, nhưng lại thô ráp vững chắc. Một tay ấn bả vai Đô Lam, một tay nắm chặt đuôi mũi tên, thấp giọng nói: “Chịu đựng.”
Sau đó hắn dùng khí lực toàn thân, mãnh liệt một nhát, đem mũi tên lách vào khe hở xương sườn, đâm thẳng vào tim Đô Lam.
Đô Lam trên mặt ý cười vẫn còn đọng lại bên miệng, há mồm hỏi: “Vì… cái gì?”
Ô Kỳ mười hai tuổi từ phía sau lưng ôm lấy Đô Lam run rẩy thân hình “Ta đều nhìn thấy.”
“Ta đều nhìn thấy, ngươi cùng a nương làm chuyện đó. Ở trong lều, ở thảm cỏ cạnh sườn núi, ở bên bờ sông ban đêm. Khi đó cha ta còn tại thế, cho dù hắn lâm trọng bệnh, các ngươi cũng không thể khi dễ hắn như vậy.” Khả Hãn thiếu niên ở bên tai Nhiếp chính vương hạ giọng “Cha ta là thần nhân trong lòng ta, các ngươi khinh nhờn thần của ta. Ta tuyệt không tha thứ!”
Đô Lam ngẩng đầu nhìn không trung mờ mịt. A Lộc với má lúm đồng tiền phản chiếu trong ánh mắt dần dần mờ đục của hắn. Từ tiểu nha đầu năm sáu tuổi lấm lem bùn đất, trưởng thành thành thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi mỹ mạo anh khí.
Bọn họ vẫn luôn tương ái, chung quy lại vô pháp tương thủ. A Lộc được gả cho đại ca hắn- trưởng tử của Thiết phạt Khả hãn, là người kế vị vương đình. Lớp trang điểm không thể che dấu nước mắt đầm đìa, ở trên hôn lễ xướng lên khúc hát đau thương. Mỗi khi đêm khuya nhân tĩnh, kia tiếng ca kia cứ ở bên tai hắn quanh quẩn, chỉnh chỉnh mười hai năm.
A Lộc ở mục tràng xanh mướt, ra roi thúc ngựa, hướng hắn chạy tới, đem hắn ôm vào trong ngực, hướng đến nhi tử vừa khóc vừa la: “Tại sao ngươi lại có thể làm như vậy! Ngươi có biết hắn mới là ngươi –”
“… Hư, đừng nói, A Lộc… Ngươi đã đáp ứng, đây là vĩnh viễn bí mật…” Đô Lam mấp máy đôi môi nứt nẻ.
Nhi tử của bọn họ như thế nào, là bí mật vĩnh viễn thuộc về bọn họ.
Hắn sẽ trở thành tân vương chân chính trên thảo nguyên, cái này thực tốt, thực tốt a.
“Ngươi đang nói cái gì? Gọi tên a nương ta?” Ô Kỳ cắn răng cười lạnh, “Nhưng ngươi sẽ không bao giờ có thể thấy nàng nữa.” Hắn nắm lấy tên, sau đó dụng lực rút ra.
Màu đỏ tươi bắn lên khuôn mặt non nớt mà ngoan lệ của hắn, giống như một ấn ký của cốt nhục, lại như một nghi thức thành nhân.
Hắn nắm chặt mũi tên đầy máu tượng trưng quyền lực kia, xoay người đối những binh sĩ cao giọng hét: “Từ nay về sau, không có Nhiếp chính vương. Chỉ có ta – Ô Kỳ Khả Hãn!”
Thủ thành tướng quân Lục Phùng Xuân treo một bên cánh tay bị chặt đứt gân, chỉ huy quân sĩ còn lại thu thập chiến trường, đem thi thể hai bên địch ta tách ra, từng xe từng xe mà chở đi. Bên ta thống nhất an táng vào khu mộ nơi chân núi ngoại ô, khắc bia ghi công; địch quân thì kéo đến nơi hoang dã xa xôi, đào hố to chôn sâu, để tránh đầu xuân sau thi thể hư thối, nảy sinh ôn dịch.
Hoàng đế tạm thời dừng chân ở một tòa phủ đệ trong trấn, tẩy đi cả người đầy mùi máu tanh hôi, tùy ý dùng chút điểm tâm, cảm thấy tinh lực hơi khôi phục, liền đi đến gõ cửa phòng Lịch vương.
Lúc đó Ấn Vân Mặc đang ngâm mình trong dục bồn, mệt mỏi muốn ngủ. Liền mấy ngày đêm cưỡi ngựa chạy đi, y sớm đã cực kỳ kiệt sức. Hiện giờ tiếng lòng buông lỏng, đứng đều có thể ngủ. Nước tắm được đặt một cái phù chú ổn định nhiệt độ, thủy chung nóng hầm hập mà bốc khói. Tả Cảnh Niên một bên hầu hạ, thấy y ngủ đến bất tỉnh nhân sự, sợ ngâm lâu tróc da, liền vội vớt lên lau sạch sẽ, mặc quần áo cẩn thận đưa lên giường, lúc này mới đi qua mở cửa.
Ấn Huyên nhìn đến hắn, khẽ nhíu mày, suy tư một chút, nói: “Ngươi theo y hơn một ngàn ba trăm năm?”
Tả Cảnh Niên nói: “Hoàng Thượng biết?”
Ấn Huyên nói: “Khi Long thần hồn phách thoát ra, trẫm ngó đến một ít ký ức của Đông Lai, nhưng rời rạc hỗn loạn, cũng không quá rõ ràng.”
Tả Cảnh Niên tiếp tục đứng ở cửa, lại hỏi: “Như vậy Hoàng Thượng hiện tại đến tột cùng là Hoàng Thượng, hay là Đông Lai thần quân?”
Ấn Huyên hỏi lại: “Ngươi hiện tại đến tột cùng là Tả Cảnh Niên, hay là Diêu Quang?”
Ấn Vân Mặc bị đánh thức, dựa vào đầu giường gọi: “Gió lạnh luồn vào. Hai người các ngươi đóng cửa, tiến vào nói chuyện.”
Tả Cảnh Niên buông tay nghiêng người, để Ấn Huyên tiến vào, chính mình thì đi sang phòng bên cạnh pha trà lấy điểm tâm.
Hắn thức tỉnh cảnh giới cùng pháp lực, chỉ cần chút thời giờ tẩy luyện khối phàm nhân thân thể này, khiến cho thoát thai hoán cốt, liền khôi phục tiên thân. Nhưng bởi vì Chủ thượng hiện giờ là phàm nhân, hắn không muốn phi thăng thành tiên, tình nguyện giống hạ nhân bình thường mà tự tay chăm sóc.
Ấn Huyên đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn Ấn Vân Mặc, hình như có rất nhiều lời muốn nói, rồi lại không biết nói câu gì trước, cứ như vậy kinh ngạc chăm chú nhìn y.
Ấn Vân Mặc mỉm cười mà nói “Hỏi đi.”
“Ngươi thật sự là tiên nhân, kim tiên Lâm Ương?”
“Ta nói qua rồi, lúc này thật không có lừa dối ngươi.”
Cũng lại là lúc này. Ấn Huyên ở trong bụng nói thầm một câu, lại hỏi: “Tả Cảnh Niên, Diêu Quang, còn có Uyển úc quốc sư kia là xảy ra chuyện gì?”
“Cảnh Niên là Diêu Quang chuyển thế. Ta thành tiên bốn trăm năm sau, từ Thiên tiên tấn chức lên Kim tiên. Sư phụ ban thưởng cho ta một đôi song tử tinh tú làm hạ lễ, liền là hai ngôi sao cuối trong chòm sao Bắc đẩu: Diêu Quang cùng Thiên Phong. Ta lợi dụng tinh vân luyện khí, luyện thành Diêu Quang tiên cùng Thiên Phong kiếm. Tinh hồn hai vì sao này, cũng liền tương ứng trở thành khí linh. Cho nên Diêu Quang, Thiên Phong vừa là tinh quân, cũng vừa là tiên khí đắc lực nhất của ta. Chỉ tiếc, Thiên Phong thân là hung tinh, cho dù ta mãi luyện hóa cũng không làm giảm sát khí sâu nặng của hắn, cuối cùng vẫn là rơi vào ma đạo. Quốc sư Uyển úc, chính là hắn hóa thân nhập thế.”
“Thì ra là thế… Vậy ngươi vì sao lại bị trích hạ nhân gian?”
Ấn Vân Mặc thản nhiên nói: “Không phải là trích, mà là đọa. Người bị trích hạ chính là bởi vì lỗi nhỏ bị biếm hàng, dễ dàng có thể khởi phục; mà người sau lại là muốn trục xuất tiên lực, phá huỷ tiên thân, trải qua trần thế đủ loại đau khổ, thẳng đến khi tội nghiệp triệt để tiêu trừ, mới có một đường sinh cơ. Đọa tiên phần lớn là phạm phải tội không thể tha thứ, mười kẻ có đến chín là vĩnh viễn không thể quay lại tiên giới.”
Y nói như chuyện không liên quan đến mình, Ấn Huyên lại nghe mày nhăn lại, mặt lộ vẻ ưu sắc “Ngươi đến tột cùng phạm đại tội như thế nào, lại phải chịu trọng phạt này?”
Ấn Vân Mặc tiếp nhận trà Tả Cảnh Niên đưa tới, nhẹ nhàng một hơi uống sạch, “Chuyện này đến từ lúc ta thành tiên nói đến. Một ngàn bảy trăm năm trước, ta là tiểu quốc Tần dương vương tử Dịch Lâm, một lòng mộ đạo. Một ngày nào đó trong mộng được Trung thiên Bắc cực Tử Vi đại đế làm phép, truyền cho ta ba quyển đạo thư, một quyển pháp quyết tu hành.”
Ấn Huyên tiếp lời nói: “Ta nghe thuyết thư giảng qua đoạn chuyện xưa này, Liệt Đế ép buộc ngươi vào cung. Ngươi lấy việc xây đài cao trăm trượng làm điều kiện, cùng hắn chu toàn. Cuối cùng lên đài vì vạn người truyền pháp, tiện đà phi thăng thành tiên.”
Ấn Vân Mặc bật cười: “Đó thật sự câu chuyện truyền lưu qua trăm ngàn năm, cũng khó tránh khỏi sai lệch biến dạng. Liệt Đế bức hiếp ta vào cung thật không sai, nhưng đài kia cũng không phải ta muốn hắn xây. Năm đó hắn nghe theo yêu đạo xui khiến, khuynh toàn quốc lực xây pháp đài cao chọc trời, chính là vì khẩn cầu tiên thần ban phúc, để cho hắn đế nghiệp vĩnh cố, trường sinh bất lão, thuận đường để kẻ tâm sắt đá ta đây cũng được khai thông suốt, xem hắn anh minh thần võ, bá khí trắc lậu, tự nhiên liền sẽ đối hắn yêu chết yêu sống.”
Ấn Huyên xuy một tiếng: “Hắn xem ra chân ái ngươi… Đợi đã, ngươi cũng nói qua ta ‘Anh minh thần võ’, không phải là trào phúng đi?”
“Bệnh đa nghi!” Ấn Vân Mặc cười đánh nhẹ lên mu bàn tay hắn, “Ta có ý vì cố quốc trừ kình địch, để báo ơn sinh dưỡng, lại muốn mưu lợi dựa thế, lách vào kẽ hở trong Thiên đạo quy tắc, vì thế thờ ơ lạnh nhạt, tùy ý hắn đi làm xằng làm bậy. Đến khi pháp đài xây xong, quân quốc đã là loạn ly nổi lên bốn phía, oán thán sôi trào. Ta liền nhân cơ hội giết yêu nhân gây họa loạn thế gian kia, lên đài truyền pháp giảng đạo, hội tụ hàng ngàn hàng vạn công đức cùng pháp lực tự thân, lúc này mới cảm ứng Thiên đạo, mở ra Huyền môn, phi thăng lên Tiên giới.”
Ấn Huyên thuận thế bắt lấy tay y, hơi hơi trêu chọc: “Chỉ phong một cái chức giang thần liền dẫn đến bảy điềm dị tượng. Ngươi khi đó phi thăng, nhất định phô trương đến cực đại. Tiên nhạc thiên âm, hào quang sáng tỏ, Kim Đồng Ngọc Nữ xếp thành hàng tiếp dẫn linh tinh. Ngươi cũng biết ta lúc trước ở tửu lâu Sưởng châu nghe thuyết thư kể qua, trong lòng hướng tới, tưởng Bắc Đẩu giáo chủ là ngươi, đặc biệt mà tiến đến bái phỏng. Kết quả gặp mặt thất vọng – chính là một con hồ ly tinh bán nam bán nữ.”
“Ta nào có thể diện lớn như vậy!” Ấn Vân Mặc mặt giận mà nói, “Một đường phi thăng một đường sét đánh. Suýt nữa độ kiếp thất bại, khó khăn lắm mới đến được Tử Vi sơn, bị Đế Quân mắng một trận xối xả vào mặt. Nói ta vốn nên trở thành nhất đại danh tướng, thuyết phục Liệt Đế ngừng can qua, tiêu lệ khí, phụ tá hắn an định thiên hạ, tạo phúc cho dân chúng. Sáu mươi năm sau tài năng nước chảy thành sông mà phi thăng. Ta lại đầu cơ trục lợi, cho dù thành công, cũng là đạo tâm căn cơ bất ổn, chỉ sợ tương lai qua không được tâm ma kiếp, như vậy liền tẫn lạc.”
Ấn Huyên hỏi: “Ngươi biết hậu quả nghiêm trọng, lúc ấy vì sao phải làm thế?”
“Bởi vì ta không cao hứng!” Ấn Vân Mặc bĩu môi, “Ta đối với Liệt Đế kia hoàn toàn không có hảo cảm. Hắn muốn tự hủy giang sơn là chuyện của hắn, cho dù có một phần là vì ta, ta thà rằng lưng đeo nhân quả này, đợi sau khi hắn chuyển thế lại đến ứng kiếp trả nợ, cũng không muốn ở bên cạnh hắn suốt sáu mươi năm.”
“Tóm lại ngươi chính là không thích hắn.” Ấn Huyên từ trong sắc mặt vui mừng lộ ra một cỗ thâm ý mịt mờ mà vi diệu, “Vậy Long thần Đông Lai thì sao, ngươi cùng hắn kết giao trăm năm, có từng động tâm?”
Ấn Vân Mặc nghĩ nghĩ, nói: “Đối với hắn, chưa nói tới có thích hay không. Vốn là có ý định kết giao, nếu còn muốn lấy tâm diễn giả làm thật, bày ra một bộ dáng ‘Thập phần động tâm, nhưng mà vẫn là nhịn đau cự tuyệt’, cũng quá là không biết xấu hổ.”
Ấn Huyên ảm đạm cười: “Lâm Ương, ngươi thật sự là vô tâm vô tình.”
Ấn Vân Mặc nghe cảm giác không đúng, nhướng mày nói: “Không gọi ta là tiểu Lục thúc?”
Ấn Huyên niết từng ngón tay của y mà chơi, khóe miệng nhếch lên cười: “Tên thân mật thời ấu niên, hiện giờ lại gọi như vậy cũng không thích hợp. Huống chi ngươi và ta cũng không phải là thân thích. Ta gọi ngươi là Vân Mặc đi.”
Ấn Vân Mặc ẩn ẩn có chút mất mát, cảm thấy tiểu hài tử phấn điêu ngọc mài, nhuyễn nhu đáng yêu đã thật không quay trở lại, miễn cưỡng cười cười: “Vậy liền kêu ta là Vân Mặc.”
“Bất luận ngươi vì sao đọa tiên, đều là những việc nghĩ lại mà kinh hoảng, ta nguyên bản là không nên hỏi.” Ấn Huyên đứng dậy nói “Nhìn ngươi vừa mệt vừa mỏi, hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai ta lại đến.”
Tả Cảnh Niên tiễn hắn ra ngoài cửa, quay lại nói: “Chủ thượng, ta tựa hồ cảm giác-” đã thấy Ấn Vân Mặc nghiêng đầu tựa vào đầu giường mà ngủ.
Hắn nhẹ tay nhẹ chân mà đem đầu đối phương dịch đến trên gối, đắp kín chăn bông, nghĩ thầm rằng có lẽ là chính mình đa tâm rồi. Phong ấn là hắn cùng Ấn Vân Mặc cùng gia cố, có hay không có vấn đề, hắn là người rõ ràng nhất.
Hoặc có lẽ là bởi vì hơn một ngàn ba trăm năm qua, hắn chưa bao giờ thấy nỗi lòng Chủ thượng bởi vì bất luận kẻ nào mà dao động. Hiện giờ đột nhiên vừa thấy, liền cảm giác khắp nơi không thích hợp.
Hắn ở bên giường mà trải một cái bồ đoàn, bắt đầu ngồi xuống, yên lặng nghĩ: Nếu là Chủ thượng có thể khôi phục tiên thân thì tốt rồi, ta liền có thể tiếp tục bám vào tiên bào của y, sớm chiều ở chung, đỡ phải cách ra một bước đều phải lo lắng.
———–
Tần Dương Vũ dẫn quân truy kích Uyển úc bại binh, qua biên quan Vụ châu, tại một chỗ tên là “Quỷ khốc cốc” thì lạc mất phương hướng. Nơi này sát với hoang mạc, kỳ nham san sát, địa thế biến hoá kỳ lạ. Mỗi khi gió nổi lên là cát bay đá chạy, thiên hôn địa ám, tạo thành những ảo cảnh kỳ quái, lại có những âm thanh như tiếng gào khóc thảm thiết, khiến người ta sởn tóc gáy, bởi vậy mà được gọi là cốc Quỷ khóc.
Tì tướng khuyên nhủ: “Tướng quân, chúng ta đã vào sâu Bắc mạc hơn ba trăm dặm, có câu là giặc cùng đường chớ truy.”
Tần Dương Vũ trong lòng chiến ý chưa giảm, nói: “Uyển úc mười năm không có đại bại đến như thế. Lần này trọng thương, quân tâm tán loạn, ngay cả cái gì Tát mãn, Quốc sư đều chết nơi cảnh nội Đại quốc ta. Nếu không thừa thắng xông lên, để cho chúng có cơ hội tu dưỡng, ắt hàng năm lại đến biên thuỳ quấy rầy. Không bằng lúc này đánh thẳng đến vương đình Uyển úc, triệt để nhổ cái răng nanh ở Bắc cương này đi!”
Hắn lại phái mấy đội quân sĩ chung quanh dò đường, trong đó một đội mang về vài kẻ buôn bán nơi biên tái. Tần Dương Vũ thấy bọn họ thân mặc Hán phục, dung mạo khẩu âm đều là xuất phát từ trung nguyên, lại tự mình tra hỏi một chút về việc du thương, xác nhận bọn họ đều là bị gặp Uyển úc tàn binh liên luỵ khiến cho lạc mất thương đội, liền thỉnh bọn họ vì đại quân dẫn đường.
Đi hơn một canh giờ, quả nhiên ra khỏi Quỷ khốc cốc, tiến vào một cái hồ, địa thế khô cạn cằn cỗi. Tần Dương Vũ ở trên ngựa ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp, nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên linh quang hiện ra: kẻ đầu lĩnh thương đội dẫn đường kia, mặt đen râu quai nón, khuôn mặt mơ hồ có chút giống tên quân sĩ lúc trước đến chủ trướng của hắn mật báo ngôn từ hành động của Lịch vương!
Hắn biết tên quân sĩ này là gian tế, thủ hạ của Vương Hỉ. Vì thế mới tương kế tựu kế, ở trong chủ trướng đại phát tính tình chửi bới lung tung. Sau đó lại cho lén điều tra hành tung đối phương, là một người ở huyện Vận trạch, tên là Chung Sơ Nguyệt. Lúc ấy hắn vì không muốn đả thảo kinh xà, vẫn chưa vạch mặt, chờ đến khi âm mưu của Vương Hỉ thông đồng với địch chiếm quan ải bại lộ, sẽ đem vây cánh của y nhất loạt xử trí.
Nếu người này thật sự là Chung Sơ Nguyệt, chẳng những đào thoát không bị quân pháp xử lý, còn cải trang thành thương đội gặp rủi ro, chắc chắn có quỷ kế… Tần Dương Vũ lúc này giục ngựa đi lên tiên phong, sai người bắt lấy tên du thương kia. Bộ râu quai nón trên da mặt hắn được lột xuống, quả nhiên là Chung Sơ Nguyệt!
Chung Sơ Nguyệt bị trói lại để trên mặt đất, vẫn không lộ ra vẻ sợ hãi, chỉ là liên tục cười lạnh.
Tần Dương Vũ ở trên lưng ngựa nhìn xuống Chung Sơ Nguyệt “Ngươi vốn là người của Đại quốc, vì sao phản quốc, vẽ đường cho hươu chạy?”
Chung Sơ Nguyệt giãy dụa ngẩng đầu cười lạnh: “Ta làm lính thủ biên quan ba năm, mỗi ngày thủ thành đối mặt gió lạnh Tây bắc, mỗi lần ra chiến trường trở về, đều là nhặt lại cái mạng. Sống như thế qua ngày sao? Có còn là người sao? Nghĩ ta cũng đọc qua vài năm đèn sách, nếu không phải Hoàng đế hạ lệnh trưng binh đi lính, ta không chừng đã thi đậu tú tài, làm quan gia hưởng phúc. Dựa vào cái gì phải tới nơi này bán mạng! May mắn được Vương công công cất nhắc, Tát mãn đại nhân nhìn trúng ta có tư chất vu tu, muốn thu ta làm đồ đệ. Chẳng lẽ ta bỏ qua tương lai không làm Tát mãn có quyền thế, lại khăng khăng một mực làm pháo hôi? Mạng còn không giữ được, quốc gia tính cái rắm a!”
Tần Dương Vũ giận dữ mắng: “Đại quốc ta từ thời khai quốc gần trăm năm, dân chúng hưởng phồn thịnh thái bình, đều dựa vào tướng sĩ trấn thủ biên cương bảo vệ đất nước, đồng lòng nhiệt huyết. Nếu người người đều ích kỷ sợ chết, sớm đã bị nước mất nhà tan, nào còn sinh ra thứ bạch nhãn lang như ngươi, nuôn lớn đến hôm nay! Ân sinh thành dưỡng dục không báo đáp, ngược lại lại đi bán nước hại gia, không đáng làm người! Chết chưa hết tội!” Lúc này trường kiếm ra khỏi vỏ.
Chung Sơ Nguyệt biến sắc, ngửa mặt lên trời hú lên một tiếng như sói tru.
Kiếm quang vung lên, dư âm tắt lịm theo dòng máu phun tung toé. Đầu lâu Chung Sơ Nguyệt lăn lông lốc trên mặt đất, hai mắt trợn lên như không thể tin được, tựa hồ còn muốn chất vấn cái lão già Tát mãn kia, nói là đã hạ bùa chú hộ thân cho hắn, chắc chắn bảo hộ hắn chu toàn, vì sao nói không giữ lời?
Bốn phương tám hướng nhất thời tiếng sói tru thay nhau xuất hiện, vô số yêu vật nửa người nửa sói từ bờ hồ, gò đất lộ diện, hợp thành từng đám, mắt lộ ra hung quang nhe răng nhọn hoắt, hướng về phía con mồi mà chảy nước dãi.
Chung quanh lại có Tát mãn có thể thi triển khu lang vu thuật? Tần Dương Vũ thất kinh, rút ra trường kiếm, không kịp hạ lệnh biến trận, những lang nhân đó đã tru lên, tung người từ trên gò đất chen chúc nhảy xuống dưới.
Thân thể phàm nhân làm thế nào chống cự được đám yêu vật sức lực vô cùng lớn này. Đương trường nhất thời huyết nhục tung toé, tiếng kêu thảm thiết của các tướng sĩ lẫn trong tiếng sói tru hỗn loạn thê lương. Một đám sinh linh dưới nanh vuốt dữ tợn nhanh chóng biến mất. Tần Dương Vũ lĩnh quân ra sức xung phong liều chết, kết thành trận pháp, ý đồ muốn phá vây, lại bị một đoàn lang nhân ùn ùn không dứt xông tới cắn xé, tránh không thoát.
Thời khắc nguy cấp, trên triền đồi chợt vang lên một tiếng quát chấn động mây mờ: “Nghiệt-súc-tránh-ra!”
Phảng phất như cự giản trong tay chiến thần Cửu thiên lăng không đập xuống, khiến cát vàng dưới đất oanh khởi đầy trời bụi mù! Ấn Huy cưỡi chiến mã, trường kích như Thanh long khuấy biển, mũi nhọn chĩa đến đâu thắng đến đó; không gì cản nổi, cho dù lang nhân hình thể to lớn cũng bị đánh bay!
Trong tiếng chiến mã hí vang, hắn đơn kỵ xung phong, khí thế phong trần lại giống như thiên quân vạn mã, kình phong nổi lên cuồn cuộn mãnh liệt, lại đem một vòng lang nhân đang vây bên cạnh đánh lui về phía sau mấy trượng!
Ở phía sau hắn, Trấn bắc quân thiết kỵ gào thét nhảy vào vòng chiến, đem vòng vây dày đặc lang nhân ngang nhiên xé ra một khoảng trống!
Tần Dương Vũ bắt lấy thời cơ phản chiến này, hét lớn một tiếng: “Theo ta xông trận!” rồi dẫn quân từ khoảng trống xông ra phá vây, cùng hợp với thiết kỵ viện thủ kết thành một đạo, như nước lũ cuồn cuộn thoát khỏi trói buộc, nhắm hướng đông nam cấp tốc rút lui.
Vô số lang nhân bốn chân chấm đất, ở phía sau đuổi theo bọn họ không ngừng. Ấn Huy đem trường kích hướng về phía sau cắm xuống, lấy tên đặt lên huyền, giương cung như trăng tròn, xoay thân trì bắn. Mũi tên lập tức xuyên qua đầu lang nhân gần đó. Tên lang nhân không đầu đang phi nước đại quay cuồng bay ra, đập vào bốn năm đồng bạn.
Tần Dương Vũ cười to nói: “Hảo tiễn pháp!” Lập tức không cam yếu thế, vừa cưỡi ngựa như bay, vừa giương cung nhắm bắn. Cũng là một mũi tên một đầu, bách phát bách trúng.
Lang nhân đuổi theo sau bọn họ từ từ giảm bớt, còn thừa mấy ngàn đầu bởi vì dị năng vu thuật mạnh mẽ kích phát triệt để suy kiệt, ùn ùn ngã xuống đất, nổ thành một đống thịt nát màu xanh thẫm.
Trên sườn núi rất xa, ba người toàn thân mặc áo da thú, mũ lông chim, cúi xuống bên một lão nhân miệng phun đầy huyết, ngã ngồi trên mặt đất. Khu lang phụ thân, vốn là cấm kỵ thuật tiêu hao pháp lực cực lớn, một khi uy lực phát ra, có thể hy sinh tính mạng binh sĩ bị phụ thân. Không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ, chuyện này Tát mãn trưởng lão cũng không chịu dễ dàng sử dụng.
Mắt thấy cơ hội duy nhất có thể trừ đại tướng trụ quốc của địch quân hóa thành bọt nước, ba vị Tát mãn cũng không biết làm thế nào. Lần này nguyên khí tổn hao nhiều, không có tám năm mười năm khó thể phục hồi. Nhưng bọn họ có thể sống thêm tám năm mười năm nữa không, vẫn còn là ẩn số.
“Thiên Thần không phò hộ chúng ta…” một Tát mãn thở dài.
“Trở về đi, trở về đi, chờ con cháu chúng ta trưởng thành.”
“Sau đó lại đến tranh giành trung nguyên.”
Thấy phía sau quân binh Đại quốc truy kích rốt cục không thấy bóng dáng, Đô Lam chậm rãi dừng chiến mã mỏi mệt bất kham, mồ hôi như mưa, hơi thở gấp gáp. Phía sau lưng của hắn trúng một mũi tên, may mắn không sâu vào thịt, không nguy ngại lắm.
Suốt đêm đánh nhau rồi chạy trốn, đám kỵ binh đã thể cùng lực kiệt, lục tục xuống ngựa nghỉ ngơi. Đô Lam đẩy thân vệ đang tiến lên định đỡ hắn ra, đi cách ra vài chục bước, ngồi xuống uống nước.
Ô Kỳ Khả Hãn đi tới, đứng ở phía sau hắn, dùng thanh âm khàn khàn hỏi: “Sẽ nhanh về nhà sao?”
“Nhanh đến” Đô Lam nhìn thảo nguyên phía phương xa mờ mịt, nhớ tới A Lộc bưng bát rượu chờ hắn, xoang mũi một trận chua xót.
“… Trên lưng ngươi trúng tiễn.” Ô Kỳ nói “Ta giúp ngươi rút ra.”
Đô Lam có chút ngoài ý muốn quay đầu lại nhìn y; chưa bao giờ nghĩ tới Khả Hãn sẽ tâm bình khí hòa như thế mà cùng hắn nói chuyện, thậm chí muốn tự tay giúp hắn rút tên ra.
Ô Kỳ vươn ra đôi tay so với người hơi nhỏ, nhưng lại thô ráp vững chắc. Một tay ấn bả vai Đô Lam, một tay nắm chặt đuôi mũi tên, thấp giọng nói: “Chịu đựng.”
Sau đó hắn dùng khí lực toàn thân, mãnh liệt một nhát, đem mũi tên lách vào khe hở xương sườn, đâm thẳng vào tim Đô Lam.
Đô Lam trên mặt ý cười vẫn còn đọng lại bên miệng, há mồm hỏi: “Vì… cái gì?”
Ô Kỳ mười hai tuổi từ phía sau lưng ôm lấy Đô Lam run rẩy thân hình “Ta đều nhìn thấy.”
“Ta đều nhìn thấy, ngươi cùng a nương làm chuyện đó. Ở trong lều, ở thảm cỏ cạnh sườn núi, ở bên bờ sông ban đêm. Khi đó cha ta còn tại thế, cho dù hắn lâm trọng bệnh, các ngươi cũng không thể khi dễ hắn như vậy.” Khả Hãn thiếu niên ở bên tai Nhiếp chính vương hạ giọng “Cha ta là thần nhân trong lòng ta, các ngươi khinh nhờn thần của ta. Ta tuyệt không tha thứ!”
Đô Lam ngẩng đầu nhìn không trung mờ mịt. A Lộc với má lúm đồng tiền phản chiếu trong ánh mắt dần dần mờ đục của hắn. Từ tiểu nha đầu năm sáu tuổi lấm lem bùn đất, trưởng thành thành thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi mỹ mạo anh khí.
Bọn họ vẫn luôn tương ái, chung quy lại vô pháp tương thủ. A Lộc được gả cho đại ca hắn- trưởng tử của Thiết phạt Khả hãn, là người kế vị vương đình. Lớp trang điểm không thể che dấu nước mắt đầm đìa, ở trên hôn lễ xướng lên khúc hát đau thương. Mỗi khi đêm khuya nhân tĩnh, kia tiếng ca kia cứ ở bên tai hắn quanh quẩn, chỉnh chỉnh mười hai năm.
A Lộc ở mục tràng xanh mướt, ra roi thúc ngựa, hướng hắn chạy tới, đem hắn ôm vào trong ngực, hướng đến nhi tử vừa khóc vừa la: “Tại sao ngươi lại có thể làm như vậy! Ngươi có biết hắn mới là ngươi –”
“… Hư, đừng nói, A Lộc… Ngươi đã đáp ứng, đây là vĩnh viễn bí mật…” Đô Lam mấp máy đôi môi nứt nẻ.
Nhi tử của bọn họ như thế nào, là bí mật vĩnh viễn thuộc về bọn họ.
Hắn sẽ trở thành tân vương chân chính trên thảo nguyên, cái này thực tốt, thực tốt a.
“Ngươi đang nói cái gì? Gọi tên a nương ta?” Ô Kỳ cắn răng cười lạnh, “Nhưng ngươi sẽ không bao giờ có thể thấy nàng nữa.” Hắn nắm lấy tên, sau đó dụng lực rút ra.
Màu đỏ tươi bắn lên khuôn mặt non nớt mà ngoan lệ của hắn, giống như một ấn ký của cốt nhục, lại như một nghi thức thành nhân.
Hắn nắm chặt mũi tên đầy máu tượng trưng quyền lực kia, xoay người đối những binh sĩ cao giọng hét: “Từ nay về sau, không có Nhiếp chính vương. Chỉ có ta – Ô Kỳ Khả Hãn!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook