Độ Xuân Sơn
-
Chương 43
Hai người lăn lộn trên đất, chạm vào bàn kê bên cửa sổ, bầu rượu lăn xuống, rượu chưa uống hết đổ ra, lập tức đổ xuống hai người, nhất thời ánh trăng lay động, hương rượu bốn phía.
Có mấy giọt rượu nhỏ vào mắt, Thẩm Thanh Thu không thoải mái nghiêng đầu, bị Lạc Băng Hà dùng sức giữ cằm lại, môi ướt át triền miên không dứt, lại đưa một tay, thay vạt áo lau mắt hộ y.
Giữa hai chân Thẩm Thanh Thu, không biết bị Lạc Băng Hà chen một chân vào từ khi nào. Thẩm Thanh Thu mơ hồ cảm nhận được, có một thứ vừa cứng vừa nóng đâm vào giữa hai chân y, hình như có chút không thích hợp.
Không, là toàn bộ tình huống đều có chỗ không thích hợp.
Trời má, cái đệch là trụ trời!!
Lạc Băng Hà lúc này mới hơn mười tuổi, sao cái thứ chết tiệt kia lại giống như năm đó thế!!
Thẩm Thanh Thu lòng bi phẫn.
Chênh lệch giữa người với người, đúng là lúc nào cũng thể hiện được, thể hiện ở bất cứ đâu.
Tuy rằng đầu óc sau khi say mơ màng, Thẩm Thanh Thu vẫn cảm thấy thẹn mà giật mình, cố gắng chống người dậy, dùng đầu gối chống lên bụng Lạc Băng Hà: “… Chờ một chút. Lạc Băng Hà, ngươi, chờ một chút.”
Bảo hắn chờ chút, Lạc Băng Hà quả thực nghe lời “Chờ một chút”. Tay chống bên người y, cúi đầu nhìn y, liếc mắt đưa tình.
Thẩm Thanh Thu lúc này còn lâng lâng, nói chuyện hay suy nghĩ đều không được nhanh nhẹn, sau khi bảo ngừng, mắt to trừng mắt nhỏ với Lạc Băng Hà, nhất thời thế mà không biết nên nói gì tiếp.
Thấy y như thế, Lạc Băng Hà cũng không biết ngầm hiểu ra cái gì, mắt hiện lên một thoáng vui sướng.
Thẩm Thanh Thu gào rít trong lòng: Ta gặp quỷ rồi!!!! Não y chỉ chết máy nhất thời thôi, không phải cam chịu nhá cảm ơn!!
Lạc Băng Hà lại cúi người hôn lên lần nữa, lúc này động tác ôn nhu nhẹ nhàng hơn rất nhiều, vừa kéo vạt áo trước ngực Thẩm Thanh Thu, vừa thì thào nói: “Sư tôn… Đừng sợ… Lần này ta sẽ không làm người đau đâu.”
Thẩm Thanh Thu thấy hắn hôn còn chưa đủ, bên tai đã nghe thấy tiếng y phục bị xé rách, làm y tức khắc căng chặt phía sau lại.
Y lần này không mặc kín mít như mọi khi, Lạc Băng Hà dùng chút lực, “roẹt roẹt” một tiếng, phần lớn da thịt trắng nõn đã lộ ra trong không khí.
Da đầu Thẩm Thanh Thu tê rần. Lưng hơi run lên, cũng không rảnh quan tâm hàm ý của chữ “lần này” Lạc Băng Hà nói kia là gì, muốn nâng người dậy, lại bị đè xuống.
Ai có thể nói cho y biết, sao lại thành tình huống bây giờ rồi không?
Y chỉ không cẩn thận uống nhiều rượu quá, ngã một cái thôi mà??
Sao cứ cảm thấy mọi chuyện đang phát triển theo hướng không thể miêu tả thế này!
Một tay Lạc Băng Hà cởi đai lưng y ra, nhìn chằm chằm xương quai xanh và cần cổ trắng nõn của Thẩm Thanh Thu lộ ra rõ ràng, hô hấp dần hỗn loạn, mắt từ từ đỏ lên.
Hắn cúi đầu, hôn lên bên tai Thẩm Thanh Thu, nghiêng người nỉ non mơ hồ: “Sư tôn, ta đợi người lâu lắm rồi… Lâu lắm rồi…” Hắn vuốt ve, cầm lấy một tay Thẩm Thanh Thu, ấn lên ngực mình.
Thẩm Thanh Thu cảm thấy dưới bàn tay mình, có một trái tim nóng bỏng đập thình thịch. Đột nhiên bên gáy ươn ướt, là Lạc Băng Hà khóc.
Lòng Thẩm Thanh Thu xót xa. Thân thể căng cứng dần thả lỏng, nhắm mắt thuận theo, để Lạc Băng Hà một đường hôn cắn xuống.
Nói thật, hình như y lâu rồi chưa được nghe, Lạc Băng Hà dùng loại ngữ khí gần như si mê này.
Y luôn có một loại ảo giác kỳ lạ, rõ ràng sớm chiều bầu bạn suốt bảy năm, Lạc Băng Hà không biết vì sao, cứ như đã trải qua ba năm ở Vực Thẳm Vô Gian lại thêm năm năm chờ đợi chịu đựng đủ loại ấm ức như vậy.
Như người đã đè nén khát vọng rất lâu rồi, lập tức muốn thỏa mãn mong muốn, lại như cả người đứng bên bờ vực, lảo đảo sắp ngã.
Lúc này, Thẩm Thanh Thu đột nhiên ôm Lạc Băng Hà vào lòng, hôn lên trán hắn, nói với hắn: “Không phải đợi nữa. Sẽ không để ngươi phải đợi nữa.”
Y nghĩ như vậy, thực sự cũng sẽ làm như vậy. Nhưng nhìn Lạc Băng Hà đầu tiên sửng sờ sau đó ánh mắt sáng ngời, câu nói kia lại nói thế nào cũng không nói nên lời.
Vì thế nương theo cơn say, y lại hôn lên đôi môi Lạc Băng Hà.
Lạc Băng Hà được y chủ động hôn, dần kích động. Ngoại bào hai người hỗn độn nằm bên cạnh, Thẩm Thanh Thu lộ cả phần lưng ra ngoài, chạm vào mặt đất lạnh lẽo, ánh mắt Lạc Băng Hà nặng nề, vươn tay vòng qua ôm lấy hông Thẩm Thanh Thu, bế y lên, đưa tới chăn gấm mềm mại trên giường.
Trong lúc triền miên, cuối cùng trên người cũng chỉ còn lại vài mảnh đồ rơi xuống đất, chăn gấm được xếp chỉnh chỉnh tề tề bị làm cho nhăn nhúm, mành rủ xuống một nửa.
Thẩm Thanh Thu bị đè trên chăn gấm hỗn loạn, mặt nóng lên, cảm giác cơn say đánh thẳng lên đầu, muốn nhìn cũng khó khăn, lòng lại nóng bỏng.
Đời trước ở Mai Cốt Lĩnh, Lạc Băng Hà vì tinh thần hỗn loạn, cộng thêm kỹ năng thật sự quá tệ, khiến hiện trường thê thảm cực kỳ. Nhưng giờ, Thẩm Thanh Thu lại không có cảm giác khẩn trương nữa.
Lạc Băng Hà hôn y không ngừng, dù cho nhịn tới hốc mắt đỏ bừng, vẫn thật cẩn thận, cũng không nóng nảy liều lĩnh. Vươn tay sờ soạng, ấn vào nhụy hoa mẫu đơn nhô ra trên đầu giường.
Tiếng “răng rắc” vang lên, giữa nhụy lộ ra một đài hoa, xếp mấy bình sứ nhỏ.
Thẩm Thanh Thu trợn mắt há mồm.
Khụ khụ, việc này, cũng chỉ giống như ở hiện đại khách sạn có chuẩn bị sẵn ‘áo mưa’, để phòng “bất cứ tình huống nào” cho khách. Thì trong phòng cho khách ở quán rượu kiểu này cũng sẽ chuẩn bị tốt, hai đời y cũng lật mấy tiểu thoại bản xem qua, không phải là không biết.
Vấn đề là, Lạc Băng Hà thật sự thành thục như thế?!
Lạc Băng Hà bị Thẩm Thanh Thu trừng mắt nhìn, mặt ửng đỏ, giọng mềm mại ôn nhu nói: “Những thoại bản trên phố, mấy năm nay đệ tử cũng sưu tầm đọc một ít, khiêm tốn nghiên cứu, hiểu biết đôi chút.”
“…” Thẩm Thanh Thu nói: “Lạc Băng Hà, vi sư thường ngày, đúng là nên cho ngươi nhiều tâm pháp thanh tâm tĩnh khí mà.”
Ngày thường không tu luyện cho cẩn thận, thế mà còn mê muội đọc mấy thứ sách này tới mất cả ý chí à!!!
Là học bá có thể tùy hứng như thế chắc!!!
Đừng tưởng ngươi là nam chính thì vi sư không phạt ngươi chép sách nhá!!
Lạc Băng Hà ngượng ngùng nói: “Sư tôn nói chứ tâm pháp thanh tâm tĩnh khí ta cũng từng thử rồi, tiếc là không có tác dụng gì…”
Ngụ ý là, không làm được, mấy thứ áp chế, vô dụng.
Thẩm Thanh Thu vùi mặt vào chăn, hai chân bị giữ lấy mở rộng ra, để Lạc Băng Hà chen người vào.
Lạc Băng Hà hôn liếm một đường, lưu luyến hôn tới hôn lui trên hai điểm nhạt màu, sau đó dùng răng day nhẹ, nửa mút nửa cắn.
Thẩm Thanh Thu bị động kẹp lấy hông Lạc Băng Hà, đùi cũng hơi run lên, cọ xát, mặt nóng như sắp cháy tới nơi. Nửa mặt vùi trong chăn, hơi thở nóng rực mang theo hương rượu phả vào mặt, cả người nửa thật nửa giả, eo mềm nhũn ra.
Lạc Băng Hà cẩn thận nhìn mặt y, nhỏ giọng nói: “Sư tôn, như vậy thoải mái không?”
Thẩm Thanh Thu mở mắt ra, đúng lúc thấy Lạc Băng Hà vươn tay, mở một bình sứ, đổ chút chất lỏng đỏ nhạt vào tay, len vào giữa hai chân y.
Cảm nhận được người dưới thân lập tức cứng đờ, ánh mắt Lạc Băng Hà khẽ động, cúi đầu dây dưa môi lưỡi với y, phân tán sức chú ý của y, tay lập tức len vào giữa mông, cẩn thận nương theo chất bôi trơn khuếch trương nơi đó.
Thân thể này của Thẩm Thanh Thu, đời này vẫn là lần đầu tiên, đương nhiên chặt tới khó khuếch trương được. Thẩm Thanh Thu nhịn cảm giác khó chịu khi bị dị vật xâm nhập xuống, mơ hồ cảm thấy thứ Lạc Băng Hà để trên bụng y, cứng nóng kinh người, mạch gân bên trên còn nảy lên thình thịch.
Lạc Băng Hà đâm rút một hồi, tơ máu trong mắt càng lúc càng nhiều, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề, vẫn kiên trì muốn đưa ngón tay thứ ba vào trong.
Thẩm Thanh Thu híp mắt cắn răng nói: “… Đừng làm nữa. Tiến vào đi.”
Quỷ mới biết lúc y nói những lời này xấu hổ tới mức nào!!
Nhưng nhìn hai mắt Lạc Băng Hà ẩn nhẫn, dáng vẻ cắn chặt môi, lại cực kỳ không đành lòng, vẫn vứt bỏ mặt già mà mở miệng.
Không ngờ, Lạc Băng Hà ngẩn ra, sau đó lắc đầu. Hắn kiên quyết nói: “Sẽ làm sư tôn bị thương mất.”
Hắn với sư tôn là lần đầu, hắn không muốn lại xảy ra chuyện như ở Mai Cốt Lĩnh nữa.
Một lần kia, đối với Lạc Băng Hà mà nói, thật sự quá thất bại, thất bại thảm hại.
Ngón tay trong cơ thể đi vào càng lúc càng sâu, đụng tới nơi nhô lên, tức khắc như bị điện giật. Thẩm Thanh Thu nhịn không được, bật ra một tiếng rên khe khẽ, bên tai tức khắc đỏ bừng.
Lạc Băng Hà lập tức hỏi: “Sư tôn, có phải ở đây không? Ta ấn vào nơi này, ngươi cảm thấy thoải mái chứ?”
Đù!! Má!! Đừng! Có! Hỏi!!!!!! Thẩm Thanh Thu xấu hổ tới mức da đầu tê rần, theo bản năng muốn giật chân lại, ngón tay Lạc Băng Hà đè lên chỗ kia, lại nặng nề đâm vào rút ra mấy cái, đâm tới mức y mềm nhũn.
Lạc Băng Hà lẩm bẩm: “Quả nhiên là chỗ này.”
Lạc Băng Hà đột nhiên rút ngón tay ra, ánh nước ướt đẫm, vươn tay, ôm chặt lấy y.
Thẩm Thanh Thu khi nãy bị khoái ý đánh cho tan rã ý thức, lúc này cảm nhận được một thứ to tròn, đặt trước huyệt khẩu đã khuếch trương, chậm rãi mở ra đi vào.
Ngón tay Thẩm Thanh Thu vô thứ siết chặt chăn, căng chặt, Lạc Băng Hà nghẹn giọng hỏi: “Sư tôn, có đau không?”
Thẩm Thanh Thu không nói lời nào. Nói thật, đau chứ.
Đời trước mất bao lâu, vất vả lắm mới thích ứng được với kích cỡ của Lạc Băng Hà, giờ tất cả đều về điểm xuất phát, Thẩm Thanh Thu cảm thấy mình đang bị người ta mổ ra từ bên trong, đâm sâu vào trong bụng.
Thẩm Thanh Thu vươn tay ôm ngược lấy Lạc Băng Hà, năm ngón tay len vào giữa mái tóc dài xõa tung của hắn, vuốt ve cổ vũ hắn tiếp tục.
Được mút lấy chặt chẽ, thành ruột co lại cực kỳ gắt gao, Lạc Băng Hà gặp chút khó khăn, trán rịn mồ hôi, được vuốt ve, hốc mắt không nhịn nổi nóng lên, hít một hơi, bắt đầu đâm rút với biên độ nhỏ.
Thẩm Thanh Thu ngửa đầu thở dốc, bị Lạc Băng Hà đâm vào trong, lát sau, cảm giác đau đớn dưới thân dần dần giảm bớt, từ từ biến thành tê mỏi. Cảm giác đau đớn giật cả mình khi bị xâm nhập làm cơn say ập lên lần nữa, trước mắt khi rõ ràng khi mơ hồ, tứ chi vô lực.
Thấy có thể di chuyển dễ dàng rồi, mắt Lạc Băng Hà đỏ đậm rốt cuộc phát tiết, đột nhiên mở hai chân Thẩm Thanh Thu càng rộng hơn, dùng sức đâm sâu vào bên trong, nơi hai người giao hợp ướt đẫm.
Cảm xúc và tình cảm đọng lại nhiều năm như vậy, Lạc Băng Hà hận không thể ngay giờ phút này, tất cả đều dứt khoát dùng hành động, nói rõ cho sư tôn của hắn biết.
Thẩm Thanh Thu lúc đầu còn cắn răng nhẫn nhịn, lại nghiêng đầu cắn chăn, cơn say có thể cướp đoạt ý chí của người ta, rốt cuộc Lạc Băng Hà đâm thật mạnh tới điểm kia, rên rỉ sa vào bùn lầy.
Một khi lên tiếng, sẽ không thể ngừng lại. Thẩm Thanh Thu ngửa đầu, không ngừng rên rỉ thở dốc, ngón chân căng chặt lại, bị đẩy lên đẩy xuống trên mặt giường.
Y rên càng lớn, Lạc Băng Hà càng cao hứng. Cầm cổ chân y, để đôi chân thon dài quấn lấy hông mình, khiến hai người dán sát kín kẽ, thỉnh thoảng lại cúi đầu hôn y.
Khoái ý ngập đầu, Lạc Băng Hà mơ màng nỉ non: “Sư tôn, người thực sự rất tốt… Rất tốt…”
Tư thế đâm rút này kéo dài hồi lâu, năm ngón tay Thẩm Thanh Thu bấu vào vai hắn, khoái ý chồng chất ngập đầu, sắc mặt ửng đỏ.
“Hức, chậm, chậm một chút…”
Lạc Băng Hà dùng sức đâm hai cái, vuốt ve thứ đã dựng đứng đỏ bừng của y. Thẩm Thanh Thu bị làm tới lắc đầu rên rỉ, cảm giác kích thích càng lúc càng tăng.
… …
Trăng sáng treo cao.
Thẩm Thanh Thu cũng không biết tiểu bạch hoa Lạc Băng Hà, lấy đâu ra tinh lực và kỹ thuật như thế, cuối cùng, tra tấn lão nhân gia y thật sự muốn tan vỡ.
Một đêm ấy, làm loạn tới tận hơn nửa đêm mới ngừng lại. Cuối cùng Thẩm Thanh Thu nhịn cơn đau nhức dưới hông, cả giận nói không nên lời: “Lạc Băng Hà…! Ngươi mẹ nó còn muốn dây dưa tới lúc nào!”
Quả thực khi sư diệt tổ!
Còn nữa, gen buff trụ trời mở!!! Cũng quá không khoa học rồi!!
Có mấy giọt rượu nhỏ vào mắt, Thẩm Thanh Thu không thoải mái nghiêng đầu, bị Lạc Băng Hà dùng sức giữ cằm lại, môi ướt át triền miên không dứt, lại đưa một tay, thay vạt áo lau mắt hộ y.
Giữa hai chân Thẩm Thanh Thu, không biết bị Lạc Băng Hà chen một chân vào từ khi nào. Thẩm Thanh Thu mơ hồ cảm nhận được, có một thứ vừa cứng vừa nóng đâm vào giữa hai chân y, hình như có chút không thích hợp.
Không, là toàn bộ tình huống đều có chỗ không thích hợp.
Trời má, cái đệch là trụ trời!!
Lạc Băng Hà lúc này mới hơn mười tuổi, sao cái thứ chết tiệt kia lại giống như năm đó thế!!
Thẩm Thanh Thu lòng bi phẫn.
Chênh lệch giữa người với người, đúng là lúc nào cũng thể hiện được, thể hiện ở bất cứ đâu.
Tuy rằng đầu óc sau khi say mơ màng, Thẩm Thanh Thu vẫn cảm thấy thẹn mà giật mình, cố gắng chống người dậy, dùng đầu gối chống lên bụng Lạc Băng Hà: “… Chờ một chút. Lạc Băng Hà, ngươi, chờ một chút.”
Bảo hắn chờ chút, Lạc Băng Hà quả thực nghe lời “Chờ một chút”. Tay chống bên người y, cúi đầu nhìn y, liếc mắt đưa tình.
Thẩm Thanh Thu lúc này còn lâng lâng, nói chuyện hay suy nghĩ đều không được nhanh nhẹn, sau khi bảo ngừng, mắt to trừng mắt nhỏ với Lạc Băng Hà, nhất thời thế mà không biết nên nói gì tiếp.
Thấy y như thế, Lạc Băng Hà cũng không biết ngầm hiểu ra cái gì, mắt hiện lên một thoáng vui sướng.
Thẩm Thanh Thu gào rít trong lòng: Ta gặp quỷ rồi!!!! Não y chỉ chết máy nhất thời thôi, không phải cam chịu nhá cảm ơn!!
Lạc Băng Hà lại cúi người hôn lên lần nữa, lúc này động tác ôn nhu nhẹ nhàng hơn rất nhiều, vừa kéo vạt áo trước ngực Thẩm Thanh Thu, vừa thì thào nói: “Sư tôn… Đừng sợ… Lần này ta sẽ không làm người đau đâu.”
Thẩm Thanh Thu thấy hắn hôn còn chưa đủ, bên tai đã nghe thấy tiếng y phục bị xé rách, làm y tức khắc căng chặt phía sau lại.
Y lần này không mặc kín mít như mọi khi, Lạc Băng Hà dùng chút lực, “roẹt roẹt” một tiếng, phần lớn da thịt trắng nõn đã lộ ra trong không khí.
Da đầu Thẩm Thanh Thu tê rần. Lưng hơi run lên, cũng không rảnh quan tâm hàm ý của chữ “lần này” Lạc Băng Hà nói kia là gì, muốn nâng người dậy, lại bị đè xuống.
Ai có thể nói cho y biết, sao lại thành tình huống bây giờ rồi không?
Y chỉ không cẩn thận uống nhiều rượu quá, ngã một cái thôi mà??
Sao cứ cảm thấy mọi chuyện đang phát triển theo hướng không thể miêu tả thế này!
Một tay Lạc Băng Hà cởi đai lưng y ra, nhìn chằm chằm xương quai xanh và cần cổ trắng nõn của Thẩm Thanh Thu lộ ra rõ ràng, hô hấp dần hỗn loạn, mắt từ từ đỏ lên.
Hắn cúi đầu, hôn lên bên tai Thẩm Thanh Thu, nghiêng người nỉ non mơ hồ: “Sư tôn, ta đợi người lâu lắm rồi… Lâu lắm rồi…” Hắn vuốt ve, cầm lấy một tay Thẩm Thanh Thu, ấn lên ngực mình.
Thẩm Thanh Thu cảm thấy dưới bàn tay mình, có một trái tim nóng bỏng đập thình thịch. Đột nhiên bên gáy ươn ướt, là Lạc Băng Hà khóc.
Lòng Thẩm Thanh Thu xót xa. Thân thể căng cứng dần thả lỏng, nhắm mắt thuận theo, để Lạc Băng Hà một đường hôn cắn xuống.
Nói thật, hình như y lâu rồi chưa được nghe, Lạc Băng Hà dùng loại ngữ khí gần như si mê này.
Y luôn có một loại ảo giác kỳ lạ, rõ ràng sớm chiều bầu bạn suốt bảy năm, Lạc Băng Hà không biết vì sao, cứ như đã trải qua ba năm ở Vực Thẳm Vô Gian lại thêm năm năm chờ đợi chịu đựng đủ loại ấm ức như vậy.
Như người đã đè nén khát vọng rất lâu rồi, lập tức muốn thỏa mãn mong muốn, lại như cả người đứng bên bờ vực, lảo đảo sắp ngã.
Lúc này, Thẩm Thanh Thu đột nhiên ôm Lạc Băng Hà vào lòng, hôn lên trán hắn, nói với hắn: “Không phải đợi nữa. Sẽ không để ngươi phải đợi nữa.”
Y nghĩ như vậy, thực sự cũng sẽ làm như vậy. Nhưng nhìn Lạc Băng Hà đầu tiên sửng sờ sau đó ánh mắt sáng ngời, câu nói kia lại nói thế nào cũng không nói nên lời.
Vì thế nương theo cơn say, y lại hôn lên đôi môi Lạc Băng Hà.
Lạc Băng Hà được y chủ động hôn, dần kích động. Ngoại bào hai người hỗn độn nằm bên cạnh, Thẩm Thanh Thu lộ cả phần lưng ra ngoài, chạm vào mặt đất lạnh lẽo, ánh mắt Lạc Băng Hà nặng nề, vươn tay vòng qua ôm lấy hông Thẩm Thanh Thu, bế y lên, đưa tới chăn gấm mềm mại trên giường.
Trong lúc triền miên, cuối cùng trên người cũng chỉ còn lại vài mảnh đồ rơi xuống đất, chăn gấm được xếp chỉnh chỉnh tề tề bị làm cho nhăn nhúm, mành rủ xuống một nửa.
Thẩm Thanh Thu bị đè trên chăn gấm hỗn loạn, mặt nóng lên, cảm giác cơn say đánh thẳng lên đầu, muốn nhìn cũng khó khăn, lòng lại nóng bỏng.
Đời trước ở Mai Cốt Lĩnh, Lạc Băng Hà vì tinh thần hỗn loạn, cộng thêm kỹ năng thật sự quá tệ, khiến hiện trường thê thảm cực kỳ. Nhưng giờ, Thẩm Thanh Thu lại không có cảm giác khẩn trương nữa.
Lạc Băng Hà hôn y không ngừng, dù cho nhịn tới hốc mắt đỏ bừng, vẫn thật cẩn thận, cũng không nóng nảy liều lĩnh. Vươn tay sờ soạng, ấn vào nhụy hoa mẫu đơn nhô ra trên đầu giường.
Tiếng “răng rắc” vang lên, giữa nhụy lộ ra một đài hoa, xếp mấy bình sứ nhỏ.
Thẩm Thanh Thu trợn mắt há mồm.
Khụ khụ, việc này, cũng chỉ giống như ở hiện đại khách sạn có chuẩn bị sẵn ‘áo mưa’, để phòng “bất cứ tình huống nào” cho khách. Thì trong phòng cho khách ở quán rượu kiểu này cũng sẽ chuẩn bị tốt, hai đời y cũng lật mấy tiểu thoại bản xem qua, không phải là không biết.
Vấn đề là, Lạc Băng Hà thật sự thành thục như thế?!
Lạc Băng Hà bị Thẩm Thanh Thu trừng mắt nhìn, mặt ửng đỏ, giọng mềm mại ôn nhu nói: “Những thoại bản trên phố, mấy năm nay đệ tử cũng sưu tầm đọc một ít, khiêm tốn nghiên cứu, hiểu biết đôi chút.”
“…” Thẩm Thanh Thu nói: “Lạc Băng Hà, vi sư thường ngày, đúng là nên cho ngươi nhiều tâm pháp thanh tâm tĩnh khí mà.”
Ngày thường không tu luyện cho cẩn thận, thế mà còn mê muội đọc mấy thứ sách này tới mất cả ý chí à!!!
Là học bá có thể tùy hứng như thế chắc!!!
Đừng tưởng ngươi là nam chính thì vi sư không phạt ngươi chép sách nhá!!
Lạc Băng Hà ngượng ngùng nói: “Sư tôn nói chứ tâm pháp thanh tâm tĩnh khí ta cũng từng thử rồi, tiếc là không có tác dụng gì…”
Ngụ ý là, không làm được, mấy thứ áp chế, vô dụng.
Thẩm Thanh Thu vùi mặt vào chăn, hai chân bị giữ lấy mở rộng ra, để Lạc Băng Hà chen người vào.
Lạc Băng Hà hôn liếm một đường, lưu luyến hôn tới hôn lui trên hai điểm nhạt màu, sau đó dùng răng day nhẹ, nửa mút nửa cắn.
Thẩm Thanh Thu bị động kẹp lấy hông Lạc Băng Hà, đùi cũng hơi run lên, cọ xát, mặt nóng như sắp cháy tới nơi. Nửa mặt vùi trong chăn, hơi thở nóng rực mang theo hương rượu phả vào mặt, cả người nửa thật nửa giả, eo mềm nhũn ra.
Lạc Băng Hà cẩn thận nhìn mặt y, nhỏ giọng nói: “Sư tôn, như vậy thoải mái không?”
Thẩm Thanh Thu mở mắt ra, đúng lúc thấy Lạc Băng Hà vươn tay, mở một bình sứ, đổ chút chất lỏng đỏ nhạt vào tay, len vào giữa hai chân y.
Cảm nhận được người dưới thân lập tức cứng đờ, ánh mắt Lạc Băng Hà khẽ động, cúi đầu dây dưa môi lưỡi với y, phân tán sức chú ý của y, tay lập tức len vào giữa mông, cẩn thận nương theo chất bôi trơn khuếch trương nơi đó.
Thân thể này của Thẩm Thanh Thu, đời này vẫn là lần đầu tiên, đương nhiên chặt tới khó khuếch trương được. Thẩm Thanh Thu nhịn cảm giác khó chịu khi bị dị vật xâm nhập xuống, mơ hồ cảm thấy thứ Lạc Băng Hà để trên bụng y, cứng nóng kinh người, mạch gân bên trên còn nảy lên thình thịch.
Lạc Băng Hà đâm rút một hồi, tơ máu trong mắt càng lúc càng nhiều, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề, vẫn kiên trì muốn đưa ngón tay thứ ba vào trong.
Thẩm Thanh Thu híp mắt cắn răng nói: “… Đừng làm nữa. Tiến vào đi.”
Quỷ mới biết lúc y nói những lời này xấu hổ tới mức nào!!
Nhưng nhìn hai mắt Lạc Băng Hà ẩn nhẫn, dáng vẻ cắn chặt môi, lại cực kỳ không đành lòng, vẫn vứt bỏ mặt già mà mở miệng.
Không ngờ, Lạc Băng Hà ngẩn ra, sau đó lắc đầu. Hắn kiên quyết nói: “Sẽ làm sư tôn bị thương mất.”
Hắn với sư tôn là lần đầu, hắn không muốn lại xảy ra chuyện như ở Mai Cốt Lĩnh nữa.
Một lần kia, đối với Lạc Băng Hà mà nói, thật sự quá thất bại, thất bại thảm hại.
Ngón tay trong cơ thể đi vào càng lúc càng sâu, đụng tới nơi nhô lên, tức khắc như bị điện giật. Thẩm Thanh Thu nhịn không được, bật ra một tiếng rên khe khẽ, bên tai tức khắc đỏ bừng.
Lạc Băng Hà lập tức hỏi: “Sư tôn, có phải ở đây không? Ta ấn vào nơi này, ngươi cảm thấy thoải mái chứ?”
Đù!! Má!! Đừng! Có! Hỏi!!!!!! Thẩm Thanh Thu xấu hổ tới mức da đầu tê rần, theo bản năng muốn giật chân lại, ngón tay Lạc Băng Hà đè lên chỗ kia, lại nặng nề đâm vào rút ra mấy cái, đâm tới mức y mềm nhũn.
Lạc Băng Hà lẩm bẩm: “Quả nhiên là chỗ này.”
Lạc Băng Hà đột nhiên rút ngón tay ra, ánh nước ướt đẫm, vươn tay, ôm chặt lấy y.
Thẩm Thanh Thu khi nãy bị khoái ý đánh cho tan rã ý thức, lúc này cảm nhận được một thứ to tròn, đặt trước huyệt khẩu đã khuếch trương, chậm rãi mở ra đi vào.
Ngón tay Thẩm Thanh Thu vô thứ siết chặt chăn, căng chặt, Lạc Băng Hà nghẹn giọng hỏi: “Sư tôn, có đau không?”
Thẩm Thanh Thu không nói lời nào. Nói thật, đau chứ.
Đời trước mất bao lâu, vất vả lắm mới thích ứng được với kích cỡ của Lạc Băng Hà, giờ tất cả đều về điểm xuất phát, Thẩm Thanh Thu cảm thấy mình đang bị người ta mổ ra từ bên trong, đâm sâu vào trong bụng.
Thẩm Thanh Thu vươn tay ôm ngược lấy Lạc Băng Hà, năm ngón tay len vào giữa mái tóc dài xõa tung của hắn, vuốt ve cổ vũ hắn tiếp tục.
Được mút lấy chặt chẽ, thành ruột co lại cực kỳ gắt gao, Lạc Băng Hà gặp chút khó khăn, trán rịn mồ hôi, được vuốt ve, hốc mắt không nhịn nổi nóng lên, hít một hơi, bắt đầu đâm rút với biên độ nhỏ.
Thẩm Thanh Thu ngửa đầu thở dốc, bị Lạc Băng Hà đâm vào trong, lát sau, cảm giác đau đớn dưới thân dần dần giảm bớt, từ từ biến thành tê mỏi. Cảm giác đau đớn giật cả mình khi bị xâm nhập làm cơn say ập lên lần nữa, trước mắt khi rõ ràng khi mơ hồ, tứ chi vô lực.
Thấy có thể di chuyển dễ dàng rồi, mắt Lạc Băng Hà đỏ đậm rốt cuộc phát tiết, đột nhiên mở hai chân Thẩm Thanh Thu càng rộng hơn, dùng sức đâm sâu vào bên trong, nơi hai người giao hợp ướt đẫm.
Cảm xúc và tình cảm đọng lại nhiều năm như vậy, Lạc Băng Hà hận không thể ngay giờ phút này, tất cả đều dứt khoát dùng hành động, nói rõ cho sư tôn của hắn biết.
Thẩm Thanh Thu lúc đầu còn cắn răng nhẫn nhịn, lại nghiêng đầu cắn chăn, cơn say có thể cướp đoạt ý chí của người ta, rốt cuộc Lạc Băng Hà đâm thật mạnh tới điểm kia, rên rỉ sa vào bùn lầy.
Một khi lên tiếng, sẽ không thể ngừng lại. Thẩm Thanh Thu ngửa đầu, không ngừng rên rỉ thở dốc, ngón chân căng chặt lại, bị đẩy lên đẩy xuống trên mặt giường.
Y rên càng lớn, Lạc Băng Hà càng cao hứng. Cầm cổ chân y, để đôi chân thon dài quấn lấy hông mình, khiến hai người dán sát kín kẽ, thỉnh thoảng lại cúi đầu hôn y.
Khoái ý ngập đầu, Lạc Băng Hà mơ màng nỉ non: “Sư tôn, người thực sự rất tốt… Rất tốt…”
Tư thế đâm rút này kéo dài hồi lâu, năm ngón tay Thẩm Thanh Thu bấu vào vai hắn, khoái ý chồng chất ngập đầu, sắc mặt ửng đỏ.
“Hức, chậm, chậm một chút…”
Lạc Băng Hà dùng sức đâm hai cái, vuốt ve thứ đã dựng đứng đỏ bừng của y. Thẩm Thanh Thu bị làm tới lắc đầu rên rỉ, cảm giác kích thích càng lúc càng tăng.
… …
Trăng sáng treo cao.
Thẩm Thanh Thu cũng không biết tiểu bạch hoa Lạc Băng Hà, lấy đâu ra tinh lực và kỹ thuật như thế, cuối cùng, tra tấn lão nhân gia y thật sự muốn tan vỡ.
Một đêm ấy, làm loạn tới tận hơn nửa đêm mới ngừng lại. Cuối cùng Thẩm Thanh Thu nhịn cơn đau nhức dưới hông, cả giận nói không nên lời: “Lạc Băng Hà…! Ngươi mẹ nó còn muốn dây dưa tới lúc nào!”
Quả thực khi sư diệt tổ!
Còn nữa, gen buff trụ trời mở!!! Cũng quá không khoa học rồi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook