Độ Xuân Sơn
-
Chương 44
Ngày thứ hai Thẩm Thanh Thu tỉnh lại, nhận ra thế mà đã tới gần trưa.
Y mở mắt, đúng lúc thấy Lạc Băng Hà nhẹ nhàng đặt đồ ăn lên bàn, xoay người đã thấy Thẩm Thanh Thu híp mắt nhìn hắn, ánh mắt lập tức sáng ngời, tới dìu y đứng dậy.
Thẩm Thanh Thu dựa vào tay Lạc Băng Hà, vừa ngồi dậy, hạ thân đã đau đớn, lại nằm xuống.
Một nằm này, ký ức về cơn say đêm qua đều ùa về, Thẩm Thanh Thu chớp chớp mắt, lập tức cứng đờ mặt già, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Nhớ lại đêm ấy, cũng không biết Lạc Băng Hà đọc bao nhiêu thoại bản đông cung, tốn bao nhiêu thời gian nghiên cứu, có chút đa dạng, thậm chí còn có cả những thứ mà đời trước khi hai người quen cửa quen nẻo rồi, mới ngẫu nhiên được nếm thử.
Mà đêm qua Lạc Băng Hà chơi tới cao hứng, không dễ gì bỏ qua, khiến lão già y cực kỳ khổ sở. Thẩm Thanh Thu vừa say vừa mệt, chỉ muốn nhanh chóng ngừng lại, mà Lạc Băng Hà lại nhân cơ hội nửa dỗ nửa ép y nói ra những lời đáng xấu hổ, y cũng rất nhanh không chịu nổi mà đầu hàng.
Nam chính ngựa giống một khi phóng hết hỏa lực, thật sự làm người khác tức giận.
Giờ ngẫm lại, tuy rằng không nhớ rõ tình hình đêm qua, bao gồm cả việc Lạc Băng Hà sau khi kết thúc tắm rửa cho y thế nào, đều chỉ nhớ mơ hồ. Nhưng Lạc Băng Hà sau khi nghe y chịu nói ra những lời kia, đáy mắt đỏ bừng, động tác càng mạnh bạo, thì Thẩm Thanh Thu vẫn còn thấy rõ trước mắt, khắc sâu ấn tượng.
Thẩm Thanh Thu lấy tay che mặt, thật sự không còn mặt mũi để nhớ lại nữa. Lạc Băng Hà thấy y như thế, cười nhạt, kiên nhẫn mà dỗ dành: “Sư tôn, hôm nay chúng ta tạm thời chưa vội về ngay, sư tôn cơm nước xong, đệ tử thoa chút thuốc cho người, sau đó nằm nghỉ ngơi, được không?”
Thẩm Thanh Thu gật đầu, nhận y phục Lạc Băng Hà khoác thêm cho y, đi vớ dài giày trắng, chờ y miễn cưỡng đứng dậy khỏi giường, Lạc Băng Hà lại xoay người đi đun nước ấm cho y rửa mặt.
Làm xong việc này, Lạc Băng Hà không hề có vẻ mệt mỏi sau một đêm lăn lộn, ngược lại tinh thần sáng láng, mắt sáng ngời, khóe miệng cong lên tâm tình vui vẻ, tựa như khôi phục lại được khí chất thiếu niên tiểu bạch hoa bồng bột phấn chấn.
Đợi Thẩm Thanh Thu rửa mặt xong rồi, ngồi trước bàn cầm đũa, nhìn nhìn đồ ăn nóng hổi, mùi hương màu sắc đều tuyệt hảo, tay ai làm ra, Thẩm Thanh Thu dùng đầu gối ngẫm còn biết.
Lạc Băng Hà ngồi đối diện y, chống tay, nhìn y không chớp mắt.
Thẩm Thanh Thu bị ánh mắt ấy nhìn tới đỏ mặt, ăn một miếng cơm, không chút để ý nói: “Song Hồ Thành, ngươi còn muốn đi đâu, hay có chuyện gì muốn làm không? Kỳ thật cũng không cần vội vã về ngay.”
Lạc Băng Hà nói: “Nếu nói chuyện muốn làm nhất, tối hôm qua đã…”
“…” Thẩm Thanh Thu cắt ngang: “Được rồi. Thế chiều nay về luôn đi.”
Lạc Băng Hà gắp thức ăn cho y, cực kỳ không tình nguyện: “Về có gì vui đâu? Sư tôn ngày ngày bị nhiều người vây quanh như thế, luôn không thể chú ý tới mỗi đệ tử.” Dừng một chút, lại nói, “Còn có Liễu… Sư thúc, nghe khẩu khí của hắn lần trước, hẳn là muốn tính sổ với sư tôn.”
Thẩm Thanh Thu bật cười: “Hắn có thể tính sổ với ta thế nào?”
Ngẫm lại quan hệ đời trước của y với Lạc Băng Hà, Liễu Thanh Ca tuy lạnh lùng sắc bén, cảm thấy đau mắt, nhưng trải qua đủ chuyện, lạc định trần ai, y muốn cùng Lạc Băng Hà rời đi, Liễu Thanh Ca cũng không thực sự ngăn cản. Cho nên Thẩm Thanh Thu vẫn khá yên tâm.
Lạc Băng Hà không đáp, do dự nói: “Lần này… Sư tôn và ta, có khả năng sẽ bị người ta bàn tán.”
Thẩm Thanh Thu cực kỳ tán thành gật gật đầu.
Đúng thôi. Với truyền thống phiền phức của Thương Khung Sơn, Thẩm Thanh Thu chẳng có chút nghi ngờ, chuyện Xuân Sơn Hận lan tràn khắp nơi lại thêm việc hẹn hò bị lộ ra, y còn dám đơn độc cùng Lạc Băng Hà đi ngao du hai người, Thanh Tĩnh Phong chỉ sợ sắp nổ tung rồi, còn mười một phong còn lại khéo đã bàn tán không hề ngừng nghỉ.
Ấn đường Lạc Băng Hà bi thương, cố gắng như không có chuyện gì nói: “Sư tôn không để ý ư?”
Thẩm Thanh Thu cười cười: “Vi sư đã từng dạy ngươi, vì cái nhìn của người khác, mà bản thân phải cố kỵ à? Lời ra tiếng vào, nếu tránh được thì tốt thôi, nhưng nếu không tránh được, thì đành chấp nhận vậy.” Thẩm Thanh Thu ăn miếng thịt Lạc Băng Hà gắp vào bát cho, nhàn nhạt bổ sung, “Kỳ thật cũng chẳng có gì.”
Bởi vì y quen luôn rồi á!!!!!!!!!
Đời trước là tiêu điểm của dư luận, nhân vật chính trong H văn nổi tiếng, Đâm Máy Bay Lên Trời đóng dấu chứng nhận là CP quốc dân làm Thẩm Thanh Thu chua xót cực kỳ. Dù sao cốt truyện cũng đã đi theo hướng không thể vãn hồi, cha đẻ còn không biết hướng phát triển, một đời này chẳng qua xảy ra sớm hơn chút thôi, không tính là gì, nên y vẫn bình tĩnh lắm!
Thẩm Thanh Thu tự an ủi mình xong, uống một ngụm nước, vừa nâng mắt lên, mặt Lạc Băng Hà đã ngay trước mắt.
Lạc Băng Hà không biết đứng bên cạnh y từ bao giờ, cúi người xuống, hô hấp nóng rực: “Sư tôn, ăn no chưa?”
Thẩm Thanh Thu còn chưa kịp gật đầu hay lắc đầu, đã cảm thấy thân thể bị nhấc bổng lên. Y thế mà bị Lạc Băng Hà bế khỏi bàn, sau đó ném lên trên giường.
Một ném này, mông Thẩm Thanh Thu lập tức đau đớn, cố nén lại không nhe răng trợn mắt, vừa muốn nâng tay dậy đổi tư thế, Lạc Băng Hà đã xoay người đè lên, hai chân quỳ bên người y, áp người xuống hôn y.
Môi lưỡi dây dưa, Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng mở mắt ra, đúng lúc nước mắt Lạc Băng Hà rơi xuống khóe mắt y, nóng bỏng.
Y nghe thấy Lạc Băng Hà nói: “Sư tôn xưa nay luôn để ý tới mặt mũi, lại đồng ý ở bên cạnh đệ tử, còn bảo không để ý người ta đàm tiếu. Chuyện này… Những chuyện này đều vì ta cả.”
Thẩm Thanh Thu hơi ngẩn ra, lát sau, chủ động đón nhận, tay ôm siết lấy hông Lạc Băng Hà, kéo hắn về phía mình.
Dây dưa một hồi, Lạc Băng Hà vùi đầu bên cổ y, rầu rĩ nói: “Sư tôn, người nói chuyện với ta nữa đi.”
Tay Thẩm Thanh Thu cứng đờ. Ngẫm cẩn thận, thế mà cảm thấy Lạc Băng Hà như thể sau này không thể nghe được nữa, muốn nghe cho đủ trong một lần.
Thấy y ngây ra, Lạc Băng Hà tựa hồ cũng nhận ra ngữ khí khả nghi, nói tiếp: “Về Thanh Tĩnh Phong, sẽ không thể thân mật cùng sư tôn như vậy nữa, đệ tử rất tiếc nuối, nên muốn nghe sư tôn nói nhiều lời dịu dàng hơn nữa.”
Thấy Thẩm Thanh Thu còn chưa rời mắt nhìn hắn, ánh mắt Lạc Băng Hà buồn bã, tay sờ soạng một đường xuống dưới, sau đó xoa xoa bờ mông Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu quả nhiên lập tức thu mắt lại, đè tay hắn xuống, nghiến răng nghiến lợi răn dạy: “Làm loạn cái gì? Hôm nay vi sư còn phải ngự kiếm.”
Lạc Băng Hà ấm ức nói: “Không thể thuê xe ngựa ư?”
Thẩm Thanh Thu bị hắn nhấn một cái, cảm giác đau nhức phía sau quả thực không bỏ qua được, đau đớn không thôi, Lạc Băng Hà thấy sắc mặt y trắng bệch, ánh mắt lộ ra chút đau lòng sầu lo, ăn nói nhỏ nhẹ: “Đều tại đệ tử lỗ mãng, hưng phấn ngập đầu, làm sư tôn bị thương. Trong phòng cho khách không có thuốc, ta đi mua một chút, sư tôn ở đây chờ ta nhé.”
Thẩm Thanh Thu ngẫm lại, cũng chỉ có thể như thế, gật đầu. Lạc Băng Hà vẫn còn chút lưu luyến, hôn y mấy lần, mới đứng dậy rời đi.
Cửa đóng lại nhẹ nhàng, Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, nhìn nóc giường chằm chằm, đột nhiên không hiểu sao cảm thấy có hơi nóng lòng.
Không biết vì sao, y cứ cảm thấy Lạc Băng Hà… Có chút không bình thường.
Mấy ngày nay ở chung với Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu đôi khi sẽ có ảo giác như hai người đã ở bên nhau rất lâu. Lạc Băng Hà thi thoảng sẽ lộ ra biểu tình, ánh mắt, lời nói, thậm chí khiến y ẩn ẩn có ảo giác thấy bóng dáng Ma Tôn năm đó.
Kể cả, khụ khụ, chuyện kia, Thẩm Thanh Thu cũng cảm thấy Lạc Băng Hà có một loại… Thuần thục kỳ diệu.
Chứng kiến tiểu bạch hoa từng thế nào, Thẩm Thanh Thu thậm chí cảm thấy, Lạc Băng Hà đời này, có đôi khi thậm chí… Không giống như một thiếu niên.
Hơn nữa cảm giác đó, hình như rất lâu trước kia y đã mơ hồ cảm thấy, nhưng khi ấy y không nghĩ nhiều.
Suy nghĩ này chợt vụt qua, Thẩm Thanh Thu sợ tới mức toát một thân mồ hôi lạnh. Cẩn thận ngẫm lại, vẫn thấy xác suất này quá mức nhỏ bé, không thể tin được.
Thẩm Thanh Thu day ấn đường, rơi vào trầm mặc rối rắm.
Lạc Băng Hà tìm khắp phố, tìm thấy một hiệu thuốc, mua loại thuốc mỡ tốt nhất, lại không biết nghĩ tới chuyện gì, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Tiểu nhị hiệu thuốc thấy y phục và khí chất hắn không giống người thường, bên hông đeo huyền kiếm, biết là người tu tiên, cố ý đến gần hỏi: “Tiểu tiên sư có chuyện gì vui sao? Đến hiệu mua thuốc mà cũng có thể vui vẻ như thế.”
Lạc Băng Hà sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Gần đây mới cưới.”
Tiểu nhị lấp tức lộ thần sắc hiểu rõ: “Thì ra là thế, chúc mừng chúc mừng.” Lại ngạc nhiên nói: “Có điều nghe nói các tiên môn tiên phái, không phải quản thúc đệ tử môn hạ rất nghiêm khắc ư? Tôn phu nhân cũng là người tu tiên hả? Ta thấy tuổi tác tiên sư, còn chưa qua nhược quán đi, môn phái nào lại cho phép ngài đón dâu rồi?”
Lạc Băng Hà nghĩ nghĩ, cười nói: “Có lẽ do kiên trì lần nữa, cuối cùng không phụ khổ tâm.”
Tiểu nhị lập tức lộ vẻ mặt khâm phục: “Ra thế ra thế. Đó gọi là gì nhỉ, chân thành ắt được, đến sắt đá cũng mòn à. Đúng là ghê gớm.” Lại lải nhải cảm thán: “Chuyện này cũng như thoại bản Xuân Sơn Hận mới đây, đôi sư đồ kia, tình ý ấy cũng khiến tại hạ rất bội phục. Quyển sách đó viết rất xuất sắc, mọi người ngày nào cũng chờ đợi, ngay cả Thương Khung Sơn phái nghiêm khắc quản lý, mọi người vẫn đọc thôi. Bí văn Tu Tiên giới, ôi ôi thật là…”
Lạc Băng Hà ra khỏi cửa hiệu thuốc, đúng lúc thấy một bóng người lén lút, ôm một đống đồ trong lòng, đang chuẩn bị xuyên qua làn người, ánh mắt hơi chuyển.
Lạc Băng Hà cất lọ thuốc nhỏ vào ngực áo, thân hình khẽ động, dùng tốc độ người thường gần như không thể thấy tóm lấy cổ áo người nọ, không đợi người nọ giãy dụa, đã đưa theo cả hắn, rời khỏi đám người.
Lạc Băng Hà tìm được một đình hóng gió nhỏ vắng khách, sau đó lơ đãng buông tay, người nọ không giữ được thăng bằng, kêu “Cái đù má” lên, không quan tâm hình tượng quỳ rạp trên đất. Sách ôm trong lòng rơi lộp bộp, mấy chục quyển thoại bản nằm ngổn ngang.
Thượng Thanh Hoa ngã mà trời đất quay cuồng, còn cảm nhận được người tới chẳng có ý gì tốt, quyết đoán, quỳ rạp trên đất giả chết.
Còn chưa giả được bao lâu, trên đầu đã vang lên tiếng thiếu niên thanh thuần mang ý cười, thân thể lập tức cứng đờ, như hóa đá.
“Thượng sư thúc, chào ngài nhé.”
Y mở mắt, đúng lúc thấy Lạc Băng Hà nhẹ nhàng đặt đồ ăn lên bàn, xoay người đã thấy Thẩm Thanh Thu híp mắt nhìn hắn, ánh mắt lập tức sáng ngời, tới dìu y đứng dậy.
Thẩm Thanh Thu dựa vào tay Lạc Băng Hà, vừa ngồi dậy, hạ thân đã đau đớn, lại nằm xuống.
Một nằm này, ký ức về cơn say đêm qua đều ùa về, Thẩm Thanh Thu chớp chớp mắt, lập tức cứng đờ mặt già, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Nhớ lại đêm ấy, cũng không biết Lạc Băng Hà đọc bao nhiêu thoại bản đông cung, tốn bao nhiêu thời gian nghiên cứu, có chút đa dạng, thậm chí còn có cả những thứ mà đời trước khi hai người quen cửa quen nẻo rồi, mới ngẫu nhiên được nếm thử.
Mà đêm qua Lạc Băng Hà chơi tới cao hứng, không dễ gì bỏ qua, khiến lão già y cực kỳ khổ sở. Thẩm Thanh Thu vừa say vừa mệt, chỉ muốn nhanh chóng ngừng lại, mà Lạc Băng Hà lại nhân cơ hội nửa dỗ nửa ép y nói ra những lời đáng xấu hổ, y cũng rất nhanh không chịu nổi mà đầu hàng.
Nam chính ngựa giống một khi phóng hết hỏa lực, thật sự làm người khác tức giận.
Giờ ngẫm lại, tuy rằng không nhớ rõ tình hình đêm qua, bao gồm cả việc Lạc Băng Hà sau khi kết thúc tắm rửa cho y thế nào, đều chỉ nhớ mơ hồ. Nhưng Lạc Băng Hà sau khi nghe y chịu nói ra những lời kia, đáy mắt đỏ bừng, động tác càng mạnh bạo, thì Thẩm Thanh Thu vẫn còn thấy rõ trước mắt, khắc sâu ấn tượng.
Thẩm Thanh Thu lấy tay che mặt, thật sự không còn mặt mũi để nhớ lại nữa. Lạc Băng Hà thấy y như thế, cười nhạt, kiên nhẫn mà dỗ dành: “Sư tôn, hôm nay chúng ta tạm thời chưa vội về ngay, sư tôn cơm nước xong, đệ tử thoa chút thuốc cho người, sau đó nằm nghỉ ngơi, được không?”
Thẩm Thanh Thu gật đầu, nhận y phục Lạc Băng Hà khoác thêm cho y, đi vớ dài giày trắng, chờ y miễn cưỡng đứng dậy khỏi giường, Lạc Băng Hà lại xoay người đi đun nước ấm cho y rửa mặt.
Làm xong việc này, Lạc Băng Hà không hề có vẻ mệt mỏi sau một đêm lăn lộn, ngược lại tinh thần sáng láng, mắt sáng ngời, khóe miệng cong lên tâm tình vui vẻ, tựa như khôi phục lại được khí chất thiếu niên tiểu bạch hoa bồng bột phấn chấn.
Đợi Thẩm Thanh Thu rửa mặt xong rồi, ngồi trước bàn cầm đũa, nhìn nhìn đồ ăn nóng hổi, mùi hương màu sắc đều tuyệt hảo, tay ai làm ra, Thẩm Thanh Thu dùng đầu gối ngẫm còn biết.
Lạc Băng Hà ngồi đối diện y, chống tay, nhìn y không chớp mắt.
Thẩm Thanh Thu bị ánh mắt ấy nhìn tới đỏ mặt, ăn một miếng cơm, không chút để ý nói: “Song Hồ Thành, ngươi còn muốn đi đâu, hay có chuyện gì muốn làm không? Kỳ thật cũng không cần vội vã về ngay.”
Lạc Băng Hà nói: “Nếu nói chuyện muốn làm nhất, tối hôm qua đã…”
“…” Thẩm Thanh Thu cắt ngang: “Được rồi. Thế chiều nay về luôn đi.”
Lạc Băng Hà gắp thức ăn cho y, cực kỳ không tình nguyện: “Về có gì vui đâu? Sư tôn ngày ngày bị nhiều người vây quanh như thế, luôn không thể chú ý tới mỗi đệ tử.” Dừng một chút, lại nói, “Còn có Liễu… Sư thúc, nghe khẩu khí của hắn lần trước, hẳn là muốn tính sổ với sư tôn.”
Thẩm Thanh Thu bật cười: “Hắn có thể tính sổ với ta thế nào?”
Ngẫm lại quan hệ đời trước của y với Lạc Băng Hà, Liễu Thanh Ca tuy lạnh lùng sắc bén, cảm thấy đau mắt, nhưng trải qua đủ chuyện, lạc định trần ai, y muốn cùng Lạc Băng Hà rời đi, Liễu Thanh Ca cũng không thực sự ngăn cản. Cho nên Thẩm Thanh Thu vẫn khá yên tâm.
Lạc Băng Hà không đáp, do dự nói: “Lần này… Sư tôn và ta, có khả năng sẽ bị người ta bàn tán.”
Thẩm Thanh Thu cực kỳ tán thành gật gật đầu.
Đúng thôi. Với truyền thống phiền phức của Thương Khung Sơn, Thẩm Thanh Thu chẳng có chút nghi ngờ, chuyện Xuân Sơn Hận lan tràn khắp nơi lại thêm việc hẹn hò bị lộ ra, y còn dám đơn độc cùng Lạc Băng Hà đi ngao du hai người, Thanh Tĩnh Phong chỉ sợ sắp nổ tung rồi, còn mười một phong còn lại khéo đã bàn tán không hề ngừng nghỉ.
Ấn đường Lạc Băng Hà bi thương, cố gắng như không có chuyện gì nói: “Sư tôn không để ý ư?”
Thẩm Thanh Thu cười cười: “Vi sư đã từng dạy ngươi, vì cái nhìn của người khác, mà bản thân phải cố kỵ à? Lời ra tiếng vào, nếu tránh được thì tốt thôi, nhưng nếu không tránh được, thì đành chấp nhận vậy.” Thẩm Thanh Thu ăn miếng thịt Lạc Băng Hà gắp vào bát cho, nhàn nhạt bổ sung, “Kỳ thật cũng chẳng có gì.”
Bởi vì y quen luôn rồi á!!!!!!!!!
Đời trước là tiêu điểm của dư luận, nhân vật chính trong H văn nổi tiếng, Đâm Máy Bay Lên Trời đóng dấu chứng nhận là CP quốc dân làm Thẩm Thanh Thu chua xót cực kỳ. Dù sao cốt truyện cũng đã đi theo hướng không thể vãn hồi, cha đẻ còn không biết hướng phát triển, một đời này chẳng qua xảy ra sớm hơn chút thôi, không tính là gì, nên y vẫn bình tĩnh lắm!
Thẩm Thanh Thu tự an ủi mình xong, uống một ngụm nước, vừa nâng mắt lên, mặt Lạc Băng Hà đã ngay trước mắt.
Lạc Băng Hà không biết đứng bên cạnh y từ bao giờ, cúi người xuống, hô hấp nóng rực: “Sư tôn, ăn no chưa?”
Thẩm Thanh Thu còn chưa kịp gật đầu hay lắc đầu, đã cảm thấy thân thể bị nhấc bổng lên. Y thế mà bị Lạc Băng Hà bế khỏi bàn, sau đó ném lên trên giường.
Một ném này, mông Thẩm Thanh Thu lập tức đau đớn, cố nén lại không nhe răng trợn mắt, vừa muốn nâng tay dậy đổi tư thế, Lạc Băng Hà đã xoay người đè lên, hai chân quỳ bên người y, áp người xuống hôn y.
Môi lưỡi dây dưa, Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng mở mắt ra, đúng lúc nước mắt Lạc Băng Hà rơi xuống khóe mắt y, nóng bỏng.
Y nghe thấy Lạc Băng Hà nói: “Sư tôn xưa nay luôn để ý tới mặt mũi, lại đồng ý ở bên cạnh đệ tử, còn bảo không để ý người ta đàm tiếu. Chuyện này… Những chuyện này đều vì ta cả.”
Thẩm Thanh Thu hơi ngẩn ra, lát sau, chủ động đón nhận, tay ôm siết lấy hông Lạc Băng Hà, kéo hắn về phía mình.
Dây dưa một hồi, Lạc Băng Hà vùi đầu bên cổ y, rầu rĩ nói: “Sư tôn, người nói chuyện với ta nữa đi.”
Tay Thẩm Thanh Thu cứng đờ. Ngẫm cẩn thận, thế mà cảm thấy Lạc Băng Hà như thể sau này không thể nghe được nữa, muốn nghe cho đủ trong một lần.
Thấy y ngây ra, Lạc Băng Hà tựa hồ cũng nhận ra ngữ khí khả nghi, nói tiếp: “Về Thanh Tĩnh Phong, sẽ không thể thân mật cùng sư tôn như vậy nữa, đệ tử rất tiếc nuối, nên muốn nghe sư tôn nói nhiều lời dịu dàng hơn nữa.”
Thấy Thẩm Thanh Thu còn chưa rời mắt nhìn hắn, ánh mắt Lạc Băng Hà buồn bã, tay sờ soạng một đường xuống dưới, sau đó xoa xoa bờ mông Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu quả nhiên lập tức thu mắt lại, đè tay hắn xuống, nghiến răng nghiến lợi răn dạy: “Làm loạn cái gì? Hôm nay vi sư còn phải ngự kiếm.”
Lạc Băng Hà ấm ức nói: “Không thể thuê xe ngựa ư?”
Thẩm Thanh Thu bị hắn nhấn một cái, cảm giác đau nhức phía sau quả thực không bỏ qua được, đau đớn không thôi, Lạc Băng Hà thấy sắc mặt y trắng bệch, ánh mắt lộ ra chút đau lòng sầu lo, ăn nói nhỏ nhẹ: “Đều tại đệ tử lỗ mãng, hưng phấn ngập đầu, làm sư tôn bị thương. Trong phòng cho khách không có thuốc, ta đi mua một chút, sư tôn ở đây chờ ta nhé.”
Thẩm Thanh Thu ngẫm lại, cũng chỉ có thể như thế, gật đầu. Lạc Băng Hà vẫn còn chút lưu luyến, hôn y mấy lần, mới đứng dậy rời đi.
Cửa đóng lại nhẹ nhàng, Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, nhìn nóc giường chằm chằm, đột nhiên không hiểu sao cảm thấy có hơi nóng lòng.
Không biết vì sao, y cứ cảm thấy Lạc Băng Hà… Có chút không bình thường.
Mấy ngày nay ở chung với Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu đôi khi sẽ có ảo giác như hai người đã ở bên nhau rất lâu. Lạc Băng Hà thi thoảng sẽ lộ ra biểu tình, ánh mắt, lời nói, thậm chí khiến y ẩn ẩn có ảo giác thấy bóng dáng Ma Tôn năm đó.
Kể cả, khụ khụ, chuyện kia, Thẩm Thanh Thu cũng cảm thấy Lạc Băng Hà có một loại… Thuần thục kỳ diệu.
Chứng kiến tiểu bạch hoa từng thế nào, Thẩm Thanh Thu thậm chí cảm thấy, Lạc Băng Hà đời này, có đôi khi thậm chí… Không giống như một thiếu niên.
Hơn nữa cảm giác đó, hình như rất lâu trước kia y đã mơ hồ cảm thấy, nhưng khi ấy y không nghĩ nhiều.
Suy nghĩ này chợt vụt qua, Thẩm Thanh Thu sợ tới mức toát một thân mồ hôi lạnh. Cẩn thận ngẫm lại, vẫn thấy xác suất này quá mức nhỏ bé, không thể tin được.
Thẩm Thanh Thu day ấn đường, rơi vào trầm mặc rối rắm.
Lạc Băng Hà tìm khắp phố, tìm thấy một hiệu thuốc, mua loại thuốc mỡ tốt nhất, lại không biết nghĩ tới chuyện gì, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Tiểu nhị hiệu thuốc thấy y phục và khí chất hắn không giống người thường, bên hông đeo huyền kiếm, biết là người tu tiên, cố ý đến gần hỏi: “Tiểu tiên sư có chuyện gì vui sao? Đến hiệu mua thuốc mà cũng có thể vui vẻ như thế.”
Lạc Băng Hà sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Gần đây mới cưới.”
Tiểu nhị lấp tức lộ thần sắc hiểu rõ: “Thì ra là thế, chúc mừng chúc mừng.” Lại ngạc nhiên nói: “Có điều nghe nói các tiên môn tiên phái, không phải quản thúc đệ tử môn hạ rất nghiêm khắc ư? Tôn phu nhân cũng là người tu tiên hả? Ta thấy tuổi tác tiên sư, còn chưa qua nhược quán đi, môn phái nào lại cho phép ngài đón dâu rồi?”
Lạc Băng Hà nghĩ nghĩ, cười nói: “Có lẽ do kiên trì lần nữa, cuối cùng không phụ khổ tâm.”
Tiểu nhị lập tức lộ vẻ mặt khâm phục: “Ra thế ra thế. Đó gọi là gì nhỉ, chân thành ắt được, đến sắt đá cũng mòn à. Đúng là ghê gớm.” Lại lải nhải cảm thán: “Chuyện này cũng như thoại bản Xuân Sơn Hận mới đây, đôi sư đồ kia, tình ý ấy cũng khiến tại hạ rất bội phục. Quyển sách đó viết rất xuất sắc, mọi người ngày nào cũng chờ đợi, ngay cả Thương Khung Sơn phái nghiêm khắc quản lý, mọi người vẫn đọc thôi. Bí văn Tu Tiên giới, ôi ôi thật là…”
Lạc Băng Hà ra khỏi cửa hiệu thuốc, đúng lúc thấy một bóng người lén lút, ôm một đống đồ trong lòng, đang chuẩn bị xuyên qua làn người, ánh mắt hơi chuyển.
Lạc Băng Hà cất lọ thuốc nhỏ vào ngực áo, thân hình khẽ động, dùng tốc độ người thường gần như không thể thấy tóm lấy cổ áo người nọ, không đợi người nọ giãy dụa, đã đưa theo cả hắn, rời khỏi đám người.
Lạc Băng Hà tìm được một đình hóng gió nhỏ vắng khách, sau đó lơ đãng buông tay, người nọ không giữ được thăng bằng, kêu “Cái đù má” lên, không quan tâm hình tượng quỳ rạp trên đất. Sách ôm trong lòng rơi lộp bộp, mấy chục quyển thoại bản nằm ngổn ngang.
Thượng Thanh Hoa ngã mà trời đất quay cuồng, còn cảm nhận được người tới chẳng có ý gì tốt, quyết đoán, quỳ rạp trên đất giả chết.
Còn chưa giả được bao lâu, trên đầu đã vang lên tiếng thiếu niên thanh thuần mang ý cười, thân thể lập tức cứng đờ, như hóa đá.
“Thượng sư thúc, chào ngài nhé.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook