Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch)
-
Chương 35
Diệp Hiên liếc mắt đã chọn trúng căn biệt thự này, trực tiếp hỏi lên giá tiền.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Diệp Hiên, Tạ Sở Sở thoáng ngẩn ra, sau đó nói:
- Căn biệt thự này riêng tiền thuế là ba mươi lăm triệu.
- Ừ, vậy lấy căn này, hiện tại chúng ta sẽ ký hợp đồng.
Diệp Hiên gật đầu, rất thoả mãn đối với căn biệt thự này.
- Trước... Tiên sinh... Ngài... Ngài nói cái gì?
Tạ Sở Sở run giọng đặt câu hỏi, nhất định không thể tin vào tai của mình.
Thấy Tạ Sở Sở giật mình, Diệp Hiên nhíu mày, chỉ có thể lặp lại lời khi trước, mà khi Diệp Hiên nói xong, móc ra tấm thẻ đen, cũng để cho Tạ Sở Sở triệt để tỉnh lại.
Nhìn tấm thẻ đen trong tay Diệp Hiên, Tạ Sở Sở thân là người bán cao ốc, làm sao lại không biết giá trị của tấm thẻ này được, cô từng thấy qua tấm thẻ này từ trong tay một phú hào, có người nói muốn có tấm thẻ này, trong thẻ ít nhất cũng phải có một trăm triệu Hạ quốc tệ.
Cho đến lúc này, Tạ Sở Sở mới thật tin tưởng, người thanh niên nhìn tuổi tác không khác gì mình lắm này thật sự muốn mua một căn biệt thự ở Bích Vân Hiên.
- Đúng... thật có lỗi với Diệp tiên sinh... căn biệt thự này cũng không bán... Ngài... Ngài có thể đổi sang căn khác không?
Lúc này, Tạ Sở Sở mím chặt đôi môi, tâm tình cực kỳ phức tạp, bởi vì Diệp Hiên lại chọn trúng căn biệt thự căn bản không được bán ra ngoài, chính là nhà công ty để cho một người thượng lưu khác.
Thân là người bán cao ốc, cô biết rõ cái đơn này một năm cũng chưa chắc có thể gặp được lên một cái, nếu thật có thể thành giao, chỉ là trích phần trăm thôi cũng đã có thể cao tới trên một triệu, cái này cũng có thể giải quyết triệt để khốn cảnh trong nhà cô.
Chỉ là biệt thự mà Diệp Hiên chọn trúng, công ty cũng không bán ra, điều này cũng làm cho Tạ Sở Sở uể oải tột cùng, rất sợ Diệp Hiên bởi vì bất mãn mà rời khỏi.
- Không bán được?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tạ Sở Sở, Diệp Hiên nhíu mày, hắn cũng đem tất cả biệt thự sa bàn nhìn xong, nhưng cũng chỉ tương đối chọn trúng căn này, những cái khác căn bản là không ở trong phạm vi suy nghĩ.
- Cơ thể mẹ tôi cũng không tốt lắm, cho nên hoàn cảnh không khí xung quanh nhất định phải tươi mát, nếu căn này đã không bán được, tôi đi chỗ khác nhìn vậy.
Tuy cô gái trước mắt đang dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn mình, nhưng làm sao Diệp Hiên như thế nào lại bởi vì một cô gái xa lạ, mà lại chọn một hoàn cảnh không tốt.
Nói xong lời này, Diệp Hiên cũng chuẩn bị rời khỏi, chỉ là vừa với đi hai bước, mặt Tạ Sở Sở lập tức tái đi, vội vàng ngăn ở trước người của hắn, cầu khẩn nói:
- Diệp tiên sinh, ngài trước chờ một chút, tôi đi hỏi quản lý một chút, xem xem có thể bán căn phòng này cho ngài hay không.
- Ừ, tốt.
Diệp Hiên trầm tư mấy giây cũng đồng ý.
- Cảm ơn, cảm ơn ngài.
Được Diệp Hiên đồng ý, Tạ Sở Sở liền cảm thấy biết ơn, cô cúi đầu với Diệp Hiên một cái rồi vội vàng đi tới phòng làm việc của quản lý.
Diệp Hiên ngồi ở trên ghế xô-pha tại đại sảnh kiên trì đợi, nhưng là hai mươi phút trôi qua, cũng không nhìn thấy Tạ Sở Sở đâu, điều này cũng làm cho chân mày Diệp Hiên dần dần nhíu lại.
Thần thức cảm ứng, phiêu đãng mà ra, một màn hình ảnh cũng hiện ở trong mắt Diệp Hiên.
Trong phòng làm việc quản lý.
Một người đàn ông tuổi trung niên, sắc mặt lạnh lẽo, đang ở quở trách Tạ Sở Sở nói:
- Cô làm việc như thế nào vậy? Không phải tôi đã nói với các ngươi biết rồi ư, căn phòng kia không được bán ra ngoài.
- Quản lý, vị Tề tiên sinh kia cũng không có đặt cọc, hơn nữa vị Diệp tiên sinh này là mua nhà cho mẹ của mình, căn phòng này vừa lúc gần vườn cây, đối với cơ thể sẽ có chỗ tốt rất lớn, hiện tại cậu ấy có thể ký hợp đồng, lẽ nào anh không thể châm chước một chút sao?
Tạ Sở Sở hai mắt rưng rưng khẩn cầu.
- Cái gì Diệp tiên sinh cây tiên sinh? Suy cho cùng cũng là một con gián mới giàu lên, tên đó có thể so với Tề thiếu gia sao? Tôi đều đã đòng ý với Tề thiếu gia, đến lúc cuối cùng mà Tề thiếu gia còn chưa mua thì căn phòng này cũng không thể bán ra ngoài.
Người đàn ông trung niên dùng ngôn từ kịch liệt, không ngừng khiển trách Tạ Sở Sở.
Người đàn ông trung niên nói đến đây, lại nói thêm:
- Tiểu Tạ à, tôi cũng biết mẹ cô đang bệnh nặng, bây giờ đang cần dùng tiền gấp, nhưng công ty có chương trình của công ty, cũng không thể tùy ý thay đổi, như vậy đi, tôi sẽ ra đuổi cậu ta đi.
Người đàn ông trung niên nói xong thì trực tiếp mở cửa phòng đi tới chỗ Diệp Hiên, mà Tạ Sở Sở cũng chỉ có thể lau nước mắt yên lặng đi theo sau.
Lúc này.
Sắc mặt Diệp Hiên vẫn rất bình tĩnh, chỉ là một màn trong phòng làm việc, toàn bộ đều bị hắn nhìn hết ở trong mắt.
- Diệp tiên sinh cậu khỏe chứ, thực sự là không có ý tứ, căn phòng cậu chọn trúng đã bán ra, nhân viên của chúng tôi không có tìm hiểu tình hình, làm lỡ thời gian quý giá của cậu, tôi thật lòng xin lỗi.
Người đàn ông trung niên đi tới trước mặt Diệp Hiên, trên mặt mang lên nụ cười chức nghiệp.
Ba!
Chợt!
Một ngọn gió mát vang lên, bàn tay to lớn bỗng nhiên đặt ở trên mặt người đàn ông trung niên kia, trực tiếp đem tát bay ra ngoài mấy thước, mấy chiếc răng mang máu cũng bị quẳng ra, theo một tiếng vang này, chỉ thấy gò má người đàn ông trung niên sưng lên, hung hăng ngã xuống trên đất.
- Tôi là con gián? Tôi là cây tiên sinh?
- Ừm?
Diệp Hiên đứng dậy khỏi ghế xô-pha, sắc mặt rất là bình tĩnh, hắn ta bước chậm đi tới trước người đàn ông trung niên, bàn chân rộng lớn trực tiếp giẫm lên khuôn mặt, chân càng dùng sức nghiền xuống.
Tĩnh mịch không tiếng động, tất cả đều dại ra, không chỉ có đại sảnh không tiếng động, Tạ Sở Sở cùng mấy người bán cao ốc khác cũng giống như hồn lìa khỏi xác, hoàn toàn dại ra ngay tại chỗ.
- Bảo vệ, bảo vệ, đánh người, đánh người.
Tiếng kêu gào như giết heo từ trong miệng người đàn ông trung niên vang lên, cũng để cho bảo vệ trước cửa nhanh chóng tỉnh dậy, chạy thẳng đến Diệp Hiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook