Bệnh viện Giang Nam.

Diệp Hiên mắc bệnh nan y, ngã vào trên giường bệnh, Hạ Thanh Trúc rủ đôi mi xuống, trong phòng bệnh kiềm nén không tiếng động, đủ qua một lúc lâu, Hạ Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn lại Diệp Hiên, nói:

- Anh... có từng yêu em không?

Một đôi nam nữ, lúc này không nói gì với nhau, Diệp Hiên bệnh nặng hấp hối, tiền đồ không một tia ánh rạng đông, chính hắn ta hiểu rất rõ, những lời Hạ Thanh Trúc nói lúc này, cũng chỉ là một lý do muốn giải thoát.

- Có thể... Đã từng yêu mến qua.

Một lúc lâu, đôi mắt Diệp Hiên hiện lên vẻ chua xót, cho đối phương câu trả lời mong muốn.

- Em... phải đi... Trở về kinh đô....

- Hôm nay từ biệt, có lẽ sẽ không còn gặp lại, hy vọng tương lai em có thể thật sự gặp đúng người.

Giọng Diệp Hiên bình tĩnh, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Tâm tư trở về, Diệp Hiên tỉnh dậy từ trong trí nhớ, đôi mắt nhìn phía kinh đô, giọng nói hơi lộ ra khàn khàn.

- Nhất niệm lên, vạn thủy thiên sơn () đều có tình, nhất niệm diệt, thương hải tang điền (*) đã mất tâm!

(*) Nói người đi rất xa, qua nhiều núi nhiều sông.

(**) Từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu.

Quật khởi từ trong biển máu, sống lại từ sau khi mất tất cả, bốn năm sinh tử bồi hồi kia làm cho Diệp Hiên thật sự lớn lên, tình cảm ấy có lẽ vẫn còn mãi ở trong lòng, nhưng lại không dậy nổi nửa điểm bọt sóng.

Gặp nhau là duyên cớ, không thấy được cũng là duyên cớ, đối với Hạ Thanh Trúc, từ lúc Diệp Hiên trở về nhân gian thì đã không còn bất cứ mộng mơ nào nữa, hắn là người vô tình, nhưng Hạ Thanh Trúc năm đó không phải sao?

Diệp Hiên tự giễu cười một tiếng, mình là người thế nào, chẳng qua tình cảm ngây ngô thời niên thiếu, lại làm cho cảm xúc của mình tốt hơn nhiều.

Xóa đi nỗi lòng lo lắng, Diệp Hiên cũng đi ra khỏi cửa, hướng muốn đi chính là trung tâm thành phố Giang Nam.

Mua nhà!

Không sai, Diệp Hiên chuẩn bị mua nhà, khi hắn cầm trong tay tiền tài bất nghĩa của Vũ Quân, Diệp Hiên đã liền quyết định, đổi cho nhà đến một hoàn cảnh tốt đẹp hơn.

Năm trăm triệu tệ Hạ quốc, ở thành phố Giang Nam mua trọn một căn biệt thự, có thể nói là dư dả.

Nếu có người hỏi, thành phố Giang Nam nơi nào có lối sống xa hoa nhất?

Đáp án: Bích Vân Hiên.

Quan to hiển quý, nhân vật thương chính nổi tiếng, đều lấy việc vào ở Bích Vân Hiên làm vinh, còn có người không biết gì một đêm chợt giàu có, muốn đi vào vòng tròn thượng tầng, nhất định phải mua một căn biệt thự ở Bích Vân Hiên, lấy cái này tới phô hiển thân phận của mình.

Đương nhiên, quan to hiển quý thật sự chắc chắn là sẽ không tự mình đi Bích Vân Hiên mua nhà trước, đến lúc mở bán, Bích Vân Hiên cũng đã lưu lại tất cả vị trí tốt cho ngươi.

Mà người thật sự bước vào Bích Vân Hiên mua nhà, đại đa số đều là người bất chợt giàu có, giống như chiếm dụng đất đai, phá bỏ phòng ở và dời đi nơi khác, thu được một khoản lơn do quốc gia bồi thường.

Mà loại người này đến mua biệt thự, không chỉ có giá cả sang quý, vị trí cũng là lệch xa, thế nhưng vì để bước vào vòng tròn thượng tầng này, bọn họ cũng cam nguyện tốn hao một số tiền lớn mua một căn biệt thự tại Bích Vân Hiên.

Lúc này đang là thời khắc trời đông giá rét, lui tới Bích Vân Hiên bán cao ốc chỗ cũng không có nhiều người, chỉ có vài cô gái tiếp thị, có người đang trang điểm lại gương mặt, có người đang cùng bạn trai nấu cháo điện thoại, cũng có người ngồi lướt mạng, toàn bộ cao ốc hơi có vẻ yên tĩnh.

Diệp Hiên bước chậm vào trong đại sảnh bán cao ốc, quan sát vị trí biệt thự sa bàn (*), bên người còn có một cô gái tuổi còn trẻ, dung mạo lại xinh đẹp tiếp thị, không ngừng giới thiệu tình hình cụ thể và tỉ mỉ mỗi căn biệt thự.

(*) Sa bàn là một thuật ngữ chuyên môn chỉ đến một vị trí, một mô hình thu nhỏ về một đối tượng chủ thể nào đó nhằm phục vụ cho việc tìm hiểu, nghiên cứu... Trên thực tế, những sa bàn kiến trúc là một công trình kiến trúc được đắp nhỏ lại để tiện cho việc nghiên cứu hoặc làm mẫu.

Cũng không có các cô gái cẩu huyết chào hàng mà coi thường người mua, cũng không có người nào ngốc nghếch phản phái trào phúng Diệp Hiên, những người bán cao ốc này đã được rèn luyện hàng ngày, tự nhiên cũng không có làm ra cái việc ngu xuẩn kia.

Chỉ là Tạ Sở Sở đi theo bên người Diệp Hiên, cô cũng không ôm hy vọng gì đối với việc Diệp Hiên có thể mua một căn biệt thự.

Bởi vì trong mắt Tạ Sở Sở, Diệp Hiên tối đa không cao hơn hai mươi tuổi, lại ăn mặc cũng rất mộc mạc, cũng không phải kiểu một đêm chợt giàu lên.

Thân là người bán cao ốc, mỗi ngày Tạ Sở Sở đều tiếp đãi hơn chục kiểu người, người trẻ tuổi giống như Diệp Hiên này, cô cũng tiếp đãi qua rất nhiều, ngoại trừ đùa giỡn ra, cũng chưa từng thành công bán được căn nào.

Tuy Tạ Sở Sở không có ôm hy vọng gì đối với Diệp Hiên, nhưng dù Diệp Hiên hỏi ý cái gì, cô mỉm cười trả lời, ở trên lễ nghi là hiện ra chút khuyết điểm nào.

- Diệp tiên sinh, căn biệt thự này tuy vị trí hẻo lánh, thế nhưng các hạng phương tiện đều là đầy đủ hết, trong ngoài đều là được thiết kế tỉ mỉ, đây cũng là một trong những căn tốt nhất của chúng tôi.

Tạ Sở Sở kiên trì giảng giải đối với Diệp Hiên.

Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, nói:

- Không được, vị trí này quá xa, nếu như đi bộ ra cửa thôi cũng tốn ít nhất mười phút đồng hồ, cái này tôi không cần.

- Ừm?

Làm Diệp Hiên nói xong như thế, mô hình một tòa biệt thự chiếu vào trong mắt của hắn, cũng để cho hắn bước nhanh tới chỗ mô hình này.

- Vị trí này không tồi, không chỉ là khu biệt thự trung tâm, bên cạnh chính là vườn cây, chất lượng không khí hẳn là tốt nhất, mẹ và em gái ở chỗ này, đối với cơ thể sẽ có chỗ lợi ích rất lớn, tòa biệt thự này bao nhiêu tiền?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương