Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi (Dịch)
-
Chapter 53 Thay đổi thành công, hút sạch linh khí!
Chương 53: Thay đổi thành công, hút sạch linh khí!
Bước đầu tiên thay đổi chính là hủy diệt sạch hoàn toàn ngọn núi Thiên Tử này!
Hình dạng hướng đi của ngọn núi này thật sự khúc khủy quanh co quá mức, trong đó cũng không thiếu việc những ngọn núi bé tí làm bạn.
Tu Thần có bệnh cưỡng chế tỏ vẻ ngọn núi này nhất định phải thật tinh tế!
"Ầm ầm ầm!"
Hình thể cả ngọn núi bắt đầu nứt ra vỡ sập xuống, trong khoảnh khắc sơn mạch với chiều rộng hơn một vạn thước biến mất không còn một móng trong nháy mắt.
Một khu vực vắng vẻ xuất hiện trước mắt.
Bốn con thú trên không sợ đến mức gào thét um sùm.
Đến bây giờ chúng nó vẫn không biết rốt cuộc Tu Thần muốn làm gì nữa, hắn muốn phá nát nhà sao? Chẳng lẽ sau này bọn chúng sẽ không ở đây nữa ư?
Ngoài trừ Kim Cầu, ba con thú khác từ nhỏ đã lớn lên ở nơi này, mở ra linh trí cũng ở đây, đối với chúng thì nơi này chính là nhà, đột nhiên bị phá hủy như vậy, trong lòng chúng có hơi khó chịu.
"Được rồi, đừng kêu gào nữa, nhìn là được rồi." Tu Thần buồn cười nói.
Mấy con thú nhìn Tu Thần, lập tức yên tĩnh lại.
Bỗng nhiên chúng nó đã hiểu ra một điều, nơi nào có Tu Thần thì nơi đó mới là nhà, sau khi nghĩ thông suốt điều này, những đau khổ ban nãy đều trở thành không khí, giờ bọn chúng đồng loạt trở hưng phấn tò mò nhìn chằm chằm xuống dưới, sau đó giật nảy mình.
Một ngọn núi cao đột ngột mọc từ dưới đất lên trong nháy mắt.
Sau lưng ngọn núi vẫn thiết kế thành vách núi đen vạn trượng như trước, thẳng đứng thuôn đuột như được đẽo gọt, treo mấy loại cây tùng khô trăm tuổi đứng trên sườn vách đá.
Một cầu thang ngọc lưu ly màu trắng rộng ba trượng hiện ra từ dưới chân núi, thông thẳng đến trên đỉnh núi.
Hai bên trái phải bắt đầu từ chân núi, có những vùng đồng bằng hơn một nghìn mét trên sườn dốc, cũng giống như thiết kế của ruộng bậc thang, chỉ có điều bề rộng diện tích của những vùng đất này rất lớn, phải đến mấy trăm mét, chỉ dùng để bố trí ổn thỏa cho những loại động vật nhỏ cũng như cây cối ban đầu mà thôi.
Tất cả trải đủ chín mươi chín tầng.
Toàn bộ những con thú nhỏ và cây cối trôi lơ lửng trên bầu trời hạ xuống trong phút chốc nhìn mơn mởn tươi tốt.
Hết thảy cây cối đều sắp xếp chủng loại ổn thỏa, được gieo trồng một tầng lại một tầng, mà những con thú còn lại thì ở ba mươi ba tầng dưới, yêu quái nhỏ ở ba mươi ba tầng giữa, còn về phần ba mươi ba tầng ở phía trên thì Tu Thần tạm thời để trống.
Đến lúc đó đợi sau khi bọn Kinh Như Tuyết trở lại sẽ bảo họ đi tìm thiên tài linh bảo di chuyển vào trong.
Bởi vì lý do xung quanh còn có hai ngọn sơn thể, bây giờ phạm vi lĩnh vực của Tu Thần vẫn chưa bao phủ đến đó, cho nên việc cải tạo sơn thể cũng không phải là trọng điểm.
Chờ đến khi phạm vi lĩnh vực của hắn bao phủ những ngọn núi xung quanh sẽ tiến hành sữa chữa một lần nữa.
Nơi chủ yếu vẫn là đỉnh núi và miếu thờ.
Trong nháy mắt hai cột đá linh khí ở lối vào đỉnh núi được ngưng tụ ra, rộng một trượng, cao mười trượng, trên cột đá có hình long phụng quấn quanh trông rất sống động, thậm chí cách một khoảng thời gian những tượng đá hình long phụng điêu khắc này lại biết di động trên cột đá.
Cột đá này được Tu Thần trực tiếp ngưng tụ linh khí xung quanh để tạo nên!
Do ngưng tụ ra hai cột đá này nên linh khí trong vòng trăm dặm bị rút đi không còn một móng.
Giữa cột đá linh khí, treo bảng tên thật lớn Miếu Sơn Thần Thiên Tử, cũng không phải cái bảng do Thiên Nguyên Tử tạo ra, tấm bảng đó quá nhỏ không có đẳng cấp gì cả.
Hắn chính là muốn thật đẳng cấp vào! Người ngoài mà nhìn thấy hai cột đá này sẽ dọa cho chúng tè ra quần!
Trên đỉnh núi Thiên Tử nay đã trở nên bằng phẳng mênh mông vô cùng, diện tích có chừng khoảng mười lăm vạn mét vuông.
Vùng đất trên đỉnh núi bắt đầu rung lên, vô số viên gạch bằng ngọc lưu ly màu xanh không biết từ đâu hiện ra trải thành một con đường lớn rộng ba trượng, vắt ngang qua trọn cả phần giữa đỉnh núi.
Hai bên con đường rộng lớn này bắt đầu xuất hiện những ao nước, hành lang gấp khúc, rào chắn nối liền, cứ trăm mét lại có một đình, chạy đến nơi trung tâm đỉnh núi thì kết thúc.
Theo đó toàn bộ phần còn lại phía sau đều biến thành hồ nước.
Trên hồ nước, chín tòa cung điện lưu ly hùng vĩ đầy ý vị cổ xưa xuất hiện trong nháy mắt, sừng sững trong không trung.
Trái phải có bốn tòa, ở chính giữa có một cái suối trời cực lớn, dòng nước chảy xuống dưới, mà trên suối trời có một cái lương đình, bên cạnh đình có một vùng bỏ trống, nơi đó dành cho gốc liễu.
Mà ở trong cùng chính là điện chính của Tu Thần, cũng là nơi mà hắn ở, nếu so với tám tòa cung điện khác thì điện chính phải cao hơn ba trượng ba, cũng lộ vẻ hùng vĩ tráng lệ.
Mỗi một tòa cung điện đều cách xa nhau, đồng thời có miếng đá lơ lửng trong không trung nối tiếp nhau, phần đất cuối con đường lớn có cái thang bằng đá trôi lơ lửng trên không, từng cái từng cái treo lơ lửng nhau, thẳng đến suối trời hình cầu.
"Wow ô!"
Kim Cầu ở trên cao nhìn thấy cung điện phía dưới, bỗng chốc ánh mắt nó sáng rực, ba con thú khác cũng hưng phấn kêu gào loạn xạ.
Tu Thần nhìn nơi vừa xây dựng lại, gật đầu hài lòng, trên tổng thể coi như hoàn thành, chi tiết nhỉ gì đó thì từ từ bổ sung thêm là được rồi.
Bây giờ còn một bước cuối cùng đó là linh khí!
Tu Thần muốn nơi đây tràn đầy linh khí, độ dày linh khí nhất định phải gấp trăm nghìn lần bên ngoài!
"Ầm..."
Chỉ thấy trên bầu trời bỗng chốc mở ra một động đen rộng vạn thước, sau đó linh khí giữa trời đất điên cuồng rót vào.
Hắn không thể trực tiếp lấy linh khí bên ngoài, nhưng lại có thể mở một lỗ hổng mà điên cuồng hấp thu linh khí rồi rót vào ngọn núi.
Cũng giống như nước vậy, ở phía dưới mở ra một cái lỗ, dòng nước sẽ tự nhiên chảy hết vào, lỗ càng lớn thì tốc độ sẽ càng nhanh.
Phút chốc, linh khí trong toàn bộ sơn mạch Thiên Loan rất nhanh đã tràn về phía núi Thiên Tử một cách điên cuồng.
Sau đó các cư dân của sơn mạch Thiên Loan lập tức hoàn toàn bùng nổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook