Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi (Dịch)
-
Chapter 26 Lại có người đến đưa kinh nghiệm kìa!
Chương 26: Lại có người đến đưa kinh nghiệm kìa!
Thánh vực Thương Nguyên.
Trong một cung điện rộng lớn hùng vĩ trôi nổi trên không trung, vô số đảo nhỏ nổi lơ lửng quay chung quanh cung điện đó. Từng đảo nhỏ đều có một cây cầu nối tiếp với quảng trường của cung điện.
Trong mỗi hòn đảo đều có một thác nước từ trên không đổ xuống, trên đó có tiên hạc bay lượn, linh thú vui đùa ầm ĩ, một tồn tại giống như tiên cảnh.
"Đồ khốn nạn!"
Tiếng gầm giận dữ truyền khắp bát phương, âm thanh cuồn cuộn như sóng lớn lan rộng, tất cả sinh vật trong vòng trăm dặm đều lập tức hoảng sợ, run rẩy, phủ phục cúi đầu về phía Thánh Cung.
Trên đại điện Thánh Cung, một người đàn ông mặc quần áo vàng hoa lệ, đầu đội ngọc quan lưu ly đang ngồi trên đại vị. Lúc này, sắc mặt gã âm trầm, không gian chung quanh đều có phần vặn vẹo.
Ở phía dưới gã, có mười người đang quỳ song song.
"Cũng dám đoạt Linh đan tiên thiên của bản tôn, còn tiêu hủy ấn ký! Được! Được lắm!" Người đàn ông giận quá mà cười, lập tức nhìn về phía mười người ở dưới.
"Trương Hạo Dương." Người đàn ông trầm giọng gọi.
"Có đệ tử!"
Một đệ tử tuổi còn trẻ vội vàng đi ra phía trước đám người ba bước, quỳ xuống, đầu dán sát mặt đất.
"Bản tôn sắp bế quan không thể di chuyển, ngươi lĩnh theo ba trăm Thiên Cung vệ Hóa Thần, tiến đến một nơi gọi là lãnh thổ Quảng Nguyên, tìm một ngọn núi cao cho bản tôn! Trên đỉnh ngọn núi kia có một miếu thờ, Linh đan tiên thiên đang ở nơi đó! Sau khi tìm được giết không tha! Nếu có người ngoài ngăn cản, thì tàn sát cả lãnh thổ đó cho bản tôn!" Người đàn ông lạnh giọng nói.
"Đệ tử tuân mệnh!"
Gã đệ tử tên Trương Hạo Dương dập đầu nói, rồi chậm rãi đứng dậy xoay người rời đi.
Sau khi ra phía ngoài cung điện, thân hình Trương Hạo Dương lập tức biến mất, ngay sau đó xuất hiện trên một hòn đảo di động.
"Đế quân!"
Thủ vệ đảo nổi thấy Trương Hạo Dương thì vội vàng quỳ xuống.
"Đế quân, không biết vì sao tôn chủ lại tức giận như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Một lão già đi tới, vẻ mặt hồi hộp lo lắng hỏi.
"Linh đan tiên thiên mà sư tôn nuôi trong cấm chế vạn năm trước bị người ta chiếm đi rồi, còn tiêu hủy ấn ký. Sư tôn bảo bản tọa đến đó thu hồi." Trương Hạo Dương nhàn nhạt nói.
Lão già ngẩn ra.
"Lãnh thổ Quảng Nguyên đó là nơi nào? Có thể giải trừ được ấn ký của tôn chủ, e là không phải hạng đầu đường xó chợ gì?" Lão già lo lắng nói.
"Ngươi cũng đã nói đó là nơi rác rưởi chưa từng nghe tới, vậy thì có thể có hạng cao thủ gì chứ?" Trương Hạo Dương nhìn về phía lão già, giọng điệu chế nhạo.
Lão già nghẹn lời, lắc đầu nói: "Cũng đúng, là lão hủ hồ đồ."
"Đi tìm người hỏi thăm vị trí lãnh thổ Quảng Nguyên, sau đó thì lên đường thôi. Sư tôn sắp sửa bế quan rồi, trước khi người bế quan ra thì nhất định phải mang Đan linh tiên thiên về." Trương Hạo Dương nói.
"Vâng, để lão hủ đi thăm dò." Lão già chắp tay thi lễ đáp, sau đó xoay người rời đi.
Trương Hạo Dương híp mắt nhìn về phía Thánh Cung, trong ánh mắt có đôi phần bất mãn.
Một nơi rách nát chưa từng nghe tên lại muốn chính gã phải tự mình đi tới.
Sư tôn sợ là càng sống càng thụt lùi rồi, tùy tiện phái một tên thống lĩnh Thiên Cung vệ đi là được rồi, còn muốn bản thân gã mang theo ba trăm Thiên Cung vệ đi cùng.
Chuyện bé xé ra to.
Trương Hạo Dương lắc đầu cười xòa một tiếng, mang nhiều người như vậy chỉ tổ lãng phí thời gian của gã.
Một chỗ chả biết là đâu đó, một mình gã cũng có thể diệt rồi!
Cho nên, gã quyết định một mình đi là đủ rồi!
...
Chân núi Thiên Tử, một lão già đầu đầy tóc bạc đang ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi.
Trên người lão già khoác đạo bào rách nát, thoạt nhìn vô cùng lôi thôi.
Ở bên cạnh lão ta có một thanh niên, mặc áo khoác ngoài màu hồng, khuôn mặt âm nhu, làn da trơn mềm trắng nõn, rất là đàn bà.
"Sư phụ, nơi quang mang ngày hôm qua từ cửu thiên chiếu xuống là vùng núi trước mắt đây sao." Tên thanh niên nhỏ nhẹ hỏi nhỏ một câu, âm thanh vô cùng mềm mại.
Lão già gật gật đầu.
"Ngọn núi cao này trước kia chưa từng thấy bao giờ, gần đây việc kỳ dị quả thực không nhiều lắm, không thể khinh thường. Ngươi nhớ đi sát phía sau vi sư, không được rời xa quá một trượng đấy." Lão già nói.
Tên thanh niên kia khinh thường cười nói: "Có sư phụ ngài ở đây, ai dám làm gì ta chứ? Sợ là không biết chữ chết viết như thế nào đấy."
Lão già nhíu mày lườm tên thanh niên một cái.
Tên thanh niên vẻ mặt hoảng hốt, rồi thẹn thùng gật đầu nói: "Được rồi, người ta hiểu mà."
Đột nhiên, đôi mắt ông lão hiện lên một tia sáng lạnh, lạnh giọng nói: "Đều đến cả rồi thì xuất hiện đi, trốn tránh làm cái gì?"
Tên thanh niên sửng sốt một chút, nhìn khắp chung quanh.
"Ha ha ha, không ngờ Lý tông chủ - Lý Như Ý của Thiên Kiếm tông cũng tới nơi núi non hoang dã này?"
Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt thô cuồng mang theo hai thủ hạ đi ra từ bên cạnh.
Bọn họ đương nhiên cũng đang đi về phía núi Thiên Tử kia.
"Bản thân ta đang nghĩ là ai, thì ra là Uông tông chủ à." Lý Như Ý khẽ cười một tiếng.
Uông Hải lại cười to ba tiếng, sau đó liếc nhìn đệ tử của Lý Như Ý một cái, trong ánh mắt lộ ra một tia hèn mọn.
"Tông chủ Trường Nhạc tông như ngươi cũng có thể đến, vì sao ta không thể tới?" Giọng điệu Lý Như Ý không lạnh không nhạt.
Uông Hải nhún vai cười, híp mắt nhìn núi Thiên Tử nói: "Chẳng lẽ Lý tông chủ phát hiện ra manh mối gì rồi? Núi này xuất hiện rất kỳ quái đó."
"Đi lên nhìn là biết thôi." Lý Như Ý bỏ lại những lời này, chắp tay đi lên núi, tên đệ tử đàn bà kia cũng vội vàng đuổi theo.
Uông Hải thầm cười lạnh trong lòng, cũng mang theo đệ tử tiến lên.
Trên đoạn đường đi vào cách đỉnh núi còn chưa tới trăm mét, Lý Như Ý nhìn thấy một đường màu trắng trên mặt đất, nhưng lão chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục tiến lên, hoàn toàn không để trong lòng.
Lúc này Tu Thần đang ngồi nhìn Tiểu Bạch và Tiểu Vũ kêu cha khóc mẹ.
Bởi vì hai đứa chúng nó đang bị Kim Cầu đánh đến chết đi sống lại.
"Hửm?"
Tu Thần bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía sau.
"Lại có người đến đưa kinh nghiệm rồi." Tu Thần nhếch miệng cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook