Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi (Dịch)
-
Chapter 27 Muốn thu ta làm đồ đệ? Các ngươi có tư cách sao?
Chương 27: Muốn thu ta làm đồ đệ? Các ngươi có tư cách sao?
Tổng cộng năm người.
Lý Như Ý và Uông Hải đều có tu vi là Thần Thông cảnh tầng bảy.
Tên đồ đệ đàn bà kia của Lý Như Ý thì có tu vi Linh Hải cảnh tầng sáu, hai đồ đệ đi theo Uông Hải thì có tu vi Linh Hải cảnh tầng năm.
Tu vi Thần Thông cảnh ở lãnh thổ Quảng Nguyên mà nói, đã được coi là rất lợi hại.
Ít nhất thì thế lực tông môn của bọn họ mạnh hơn Võ Thần Tông của Võ Ngôn Liệt không ít.
Sau khi đi vào đỉnh núi, hai người Lý Như Ý và Uông Hải đều có phần kinh ngạc.
Bọn họ thực không ngờ nơi này lại có một tòa miếu thờ.
Sau đó bọn họ đồng thời nhìn thấy Kinh Như Tuyết, và cả Tiểu Bạch Tiểu Vũ đang đùa giỡn cùng với Kim Cầu.
"Hít....!"
Con ngươi hai người đồng loạt co rụt lại.
Toàn thân cô gái này linh tính bức người, Linh Hải giống như một đóa tử liên nở rộ đang điên cuồng hút linh khí quanh mình vào. Mà đôi mắt kia lại càng tràn đầy vẻ trí tuệ tuyệt đỉnh, làm cho người khác chỉ cần liếc nhìn một cái thì sẽ thất thần chìm vào đó.
"Cô gái này có thiên phú cỡ nào chứ?" Uông Hải trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy hoảng sợ hỏi.
Mà trong ánh mắt Lý Như Ý đứng bên cạnh đã toát lên vẻ tham lam nóng rực.
"Thiên tư bậc chín! Tuyệt đối là thiên tư bậc chín! Không ngờ trong lãnh thổ Quảng Nguyên ta lại có được người có thiên tư vô song như thế! Cô gái này về sau nhất định sẽ bước tới Đế cảnh!"
Nghe Lý Như Ý nói vậy... ánh mắt Uông Hải cũng trở nên cuồng nhiệt nóng bỏng.
Thiên tư bậc chín đó!
Đó là thiên tư mà gã chỉ gặp được trong sách, không ngờ hôm nay lại có thể tận mắt nhìn thấy!
Cô gái này, gã nhất định phải thu về tông môn!
Có nàng rồi, Trường Nhạc Tông còn lo không thể khống chế lãnh thổ Quảng Nguyên sao?
Chỉ cần thời gian mấy trăm năm thôi, tất cả tông môn thế lực trong lãnh thổ Quảng Nguyên đều phải tôn Trường Nhạc Tông của gã làm người đứng đầu!
Lý Như Ý cũng có ý tưởng như vậy.
"Cô bé, ngươi có bằng lòng bái ta làm thầy hay không?" Lý Như Ý đoạt trước một bước, dùng giọng điệu khẩn cấp hỏi Kinh Như Tuyết.
Giờ phút này, trong mắt lão chỉ có Kinh Như Tuyết mà thôi, tất cả những thứ khác lão hoàn toàn chẳng muốn chú ý tới nữa.
Uông Hải nheo mắt, cũng xông lên nói theo: "Cô bé, ta là tông chủ Trường Nhạc Tông - Uông Hải, tu vi là Thần Thông cảnh tầng bảy. Trường Nhạc Tông của ta thành lập đã ngàn năm, vững vàng không ngã, thực lực cường đại, công pháp chiến kỹ vô số. Ngươi có bằng lòng gia nhập tông môn của ta không?"
Lúc này ánh mắt Lý Như Ý nhìn Uông Hải đã trở nên tối tăm, trên người đã bắt đầu phát ra sát ý.
Vì một người có thiên tư bậc chín, đừng nói là trở mặt, cho dù là hai tông khai chiến sinh tử cũng là chuyện có thể.
Vẻ mặt Kinh Như Tuyết không chút thay đổi nhìn năm người trước mặt, cười lạnh một tiếng.
"Muốn thu ta làm đồ đệ? Các ngươi có tư cách đó sao?"
Nghe thấy nàng nói vậy, mặt Lý Như Ý và Uông Hải đều biến sắc, trong mắt lóe lên tia hung ác.
"Sư phụ... mọi người nhìn thứ trên đầu con khỉ yêu kia đi!" Lúc này, tên đệ tử đàn bà của Lý Như Ý - Trương Lan Lan tay phải thì là thế lan hoa chỉ, ngón trỏ tay trái thì đè vào môi khẽ kêu lên.
Hai người kia đồng thời nhìn qua, sắc mặt lập tức đại biến.
"Đó... Đó là thứ trong truyền thuyết... Linh đan tiên thiên? Làm sao có thể! Làm sao có thể có chứ?" Khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của Lý Như Ý đã tràn ngập hoảng sợ, thậm chí giọng nói cũng ẩn chứa sự run rẩy.
"Lý tông chủ, cô bé này ta nhường ông, Linh đan kia lão tử muốn!"
Uông Hải lập tức vọt tới.
So sánh với việc bồi dưỡng được một cường giả Đế Cảnh, gã càng muốn lấy được Linh đan tiên thiên hơn!
Thấy Uông Hải dẫn đầu ra tay, Lý Như Ý hừ lạnh một tiếng, cũng nhanh chóng bỏ qua Kinh Như Tuyết mà lao tới.
Lúc này, hai tên đệ tử kia của Uông Hải muốn ra tay ngăn cản Lý Như Ý, nhưng lại bị Trương Lan Lan cản trở.
"Tất cả bảo bối ở nơi này đều là của sư phụ ta, hai vị ca ca đây đừng có mơ tưởng tới." Trương Lan Lan liếc mắt đưa tình nói.
Hai tên đệ tử Trường Nhạc Tông sởn da gà toàn thân, sắc mặt hung ác, lập tức động thủ.
Kinh Như Tuyết thấy Lý Như Ý và Uông Hải nhanh chóng lao về phía mình, thân thể lập tức lui về phía sau, đi tới bên cạnh Tu Thần.
"Thầy, ta không phải đối thủ của bọn họ." Kinh Như Tuyết hổ thẹn nói.
Tu Thần cười ha ha nói: "Không, ngươi đánh được."
"Hả?" Kinh Như Tuyết có phần sửng sốt.
"Ta nói ngươi đánh được là ngươi đánh được, đi đi." Tu Thần nói.
Kinh Như Tuyết nhìn Tu Thần, gật đầu thật mạnh.
Bây giờ nàng rất tin tưởng Tu Thần, hắn đã nói vậy thì nhất định là vậy, cứ đi thôi!
Hai tay Kinh Như Tuyết mở ra, chân khí màu tím vờn quanh người nàng, thân thể nàng hóa thành một luồng hư ảnh nhanh chóng cản trước mặt hai người kia.
Uông Hải cười xòa một tiếng. Tuy rằng Kinh Như Tuyết có thiên phú kinh người, nhưng thực lực hiện tại cũng chỉ mới là một Linh Hải cảnh tầng chín, gã chỉ cần một tát cũng có thể thu thập xong.
"Cút ngay!" Uông Hải khẽ quát một tiếng, vung tay phải lên.
Sau đó gã ngây dại.
Không có gì cả.
Chân khí đâu?
Chân khí của gã đâu?
Đối với người chỉ có tu vi Linh Hải cảnh, gã chỉ cần chấn động chân khí thôi cũng có thể đánh bay rồi! Nhưng bây giờ, toàn thân Uông Hải đều choáng váng.
Bản thân gã giờ phút này thật sự giống như một phàm nhân, không cảm thụ được bất kỳ tia chân khí nào.
Mà lúc này Lý Như Ý đã đuổi kịp, băng qua đỉnh đầu Uông Hải.
"Ha ha ha! Uông tông chủ, Linh đan tiên thiên này lão phu nhận nhé!" Lý Như Ý cười to ba tiếng.
Nhưng lão vừa mới dứt lời, thân thể bỗng nhiên trầm xuống, sau đó toàn thân lão trực tiếp rớt xuống từ không trung, tạo thành tư thế chó ăn phân giống như con rùa úp trước mặt Kinh Như Tuyết.
Kinh Như Tuyết: ???
Uông Hải: ???
Trương Lan Lan: ???
Trong lúc nhất thời, không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook