Dịu Dàng Yêu Em
-
Chương 159-161
*** Những tiếng thở hổn hển – rên rỉ vang lên trong xe lửa. Ngải Ái vòng tay qua vai Mộc Duệ Thần ôm chặt anh để che đi bờ ngực trần trụi. “Xin cậu cho tôi được kéo rèm lại… Bên ngoài có rất nhiều người”. Mặt cô đỏ ửng, giạng chân vòng qua người Mộc Duệ Thần, ôm chặt anh. “Mộc Duệ Thần, Mộc Duệ Thần, tôi xin cậu đấy”. Mộc Duệ Thần đỡ eo cô, mạnh mẽ tiến vào. Ngải Ái hét lên, ôm anh thở dốc, cả người bắt đầu nóng bừng. “Em sẽ chủ động hầu hạ tôi chứ?”. Mộc Duệ Thần vuốt ve tấm lưng trần bên trong áo. “Trừng phạt em không đơn giản như thế này.. Nếu không muốn bị người khác nhìn thấy thì em đừng nên làm những việc ngu ngốc”. Cô muốn mở miệng nói thì nhận ra cả người bị anh xoay lại cho ngồi lên trên. Mộc Duệ Thần xâm nhập vào trong cơ thể cô, trong đôi mắt mơ màng có cả cơn cuồng phong: “Dù sao cũng chỉ là một đứa con gái bình thường, dù sao chúng ta cũng chỉ mới quan hệ có hai lần. Những câu này mà em cũng dám nói với tôi sao?” Không để cho cô chống cư, anh kéo váy của cô, nhếch môi cười lạnh lẽo: “Giờ em có thể kéo rèm được rồi đấy”. Trong ghế ngồi chật hẹp, cô không thấy thoải mái chút nào, khổ sở vươn tay kép rèm cửa sổ. Anh bất ngờ hôn môi cô, cả cơ thể cao lớn đè lên trên người cô. Cô nắm chặt rèm cửa không dám thả tay ra. Mộc Duệ Thần nhìn cô vùng vằng, lên tiếng nhắc nhở: “Bé con, nếu không muốn bị người ta nhìn thấy thì nhanh đi nhưng đừng có giãy dụa nữa, nếu không… Em biết hậu quả thế nào rồi đấy”. Túm rèm cửa kéo lại, Ngải Ái cũng không giãy dụa nữa, trước sự tấn công như vũ bão của anh, đành quặp hai chân quanh hông anh, đu người theo từng động tác của anh. Một Duệ Thần mỉm cười kiêu ngạo, hôn lên má cô: “Ngoan lắm”. Cô rên rỉ một cách khổ sở. Có một luồng điện chạy dọc cơ thể. Cô sụt sịt khóc đón nhận hình phạt của Mộc Duệ Thần. “Vẫn còn chưa đủ sao…”. Cô van nài. “Tôi sẽ không chạy trốn nữa. Tôi sẽ quay về với cậu. Đừng làm vậy nữa… Dừng lại được không?” Mộc Duệ Thần cười hì: “Ngốc, tôi đang yêu em”. Hết lần này tới lần khác… Với anh… Cô không có sức chống cự. 160. BUÔNG THA CHO EM, TÔI CẢM THẤY TIẾC NUỐI Ngải Ái không biết Mộc Duệ Thần đã muốn cô bao nhiêu lần mà chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, bị anh chiếm đoạt lần thứ n… Tàn cuộc, Mộc Duệ Thần hôn cô rồi nói: “Bé con, em giống như cây thuốc phiện, tôi nghiện được ăn em, được hôn em…Buông tha cho em, tôi cảm thấy tiếc nuối…” Cô mơ màng nhìn anh, mệt mỏi cười khổ: “Đây có thể coi là cậu đang thổ lộ với tôi không nhỉ?” Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô không chớp mắt, trả lời dứt dạc: “Tất nhiên không phải”. “Này Mộc Duệ Thần, rốt cuộc tôi là ai trong cuộc đời cậu?” Anh cười: “Em chỉ có thể là người tình của tôi”. “Tới bao giờ” “Vĩnh viễn”. Cô nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook