Dịu Dàng Yêu Em
-
Chương 155-158
*** Rời khỏi đó, anh bị ánh nắng mặt trời gay gắt làm cho chói mắt liền giơ tay lên che. Ở đây khá giống New York, trời vẫn rất nắng. Không nghĩ ngợi gì, anh đi tới máy bay riêng, ngồi vào trong, bật màn hình điều khiển. “Chú Giản”. “Cậu chủ, cậu chủ vẫn bình an? Phu nhân cũng không sao. Cảm tạ trời đất”. “Ừm! Những việc tôi giao chú làm tới đâu rồi?” “Cậu chủ, máy bay đã bay tới Trung Quốc để đón Ngải tiểu thư. Tôi tin rằng họ sẽ đón được tiểu thư quay về an toàn. Cậu chủ sẽ trở về biệt thự để dưỡng thương và chờ Ngải tiểu thư chứ?” Mộc Duệ Thần nhìn Mộc Giản trong màn hình gật đầu, rồi nở nụ cười. “Rất có thể tôi và cô ấy sẽ về biệt thự cùng lúc. Chú bảo người ta đừng mở cửa quá nhanh, cô bé ngốc nghếch kia rất sợ khi phải ngồi máy bay”. “Vâng, thưa cậu chủ”. Mộc Giản mỉm cười gật đầu. “Chúc cậu chủ lên đường bình an”. Tắt màn hình, Mộc Duệ Thần dựa vào ghế, nhắm mắt lại. Máy bay cất cánh lên bầu trời xanh ngắt. Lúc thay quần áo, anh cúi đầu nhận ra vết thương trước ngực nằm ngay vị trí với vết thương năm năm trước đây mà cô băng bó cho anh. Cũng là vị trí này, nơi mà anh không muốn bị thương nhất. Nhưng hai lần, có thể nói là đều vì cô mà bị thương. Chợt nghĩ tới cảnh cô vừa sợ vừa ngốc nghếch ngồi băng vết thương cho mình, anh lắc đầu, cảm thấy buồn cười. Tay xoa nhẹ ngực, Mộc Duệ Thần đưa mắt nhìn về phương Đông xa xôi. Bé con, làm sao bây giờ? Tôi thấy hơi nhớ em.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook