Định Mệnh Em Yêu Anh
-
Chương 79
Quay trở lại phòng làm việc của mình, vị bác sĩ già sau một hồi đắn đo suy nghĩ liền mở ngăn kéo lấy ra một mảnh giấy nhỏ có ghi số điện thoại. Chần chừ một hồi ông mới nhấc điện thoại lên bấm số.
Điện thoại vừa mới đổ hồi chuông thứ nhất đầu dây bên kia đã lập tức bắt máy.
- Alo! - Một giọng nói trầm lạnh vang lên trong điện thoại. - Bác sĩ Ngô.
- Ừm! Là cậu, Hy Thần có đúng không?
- Ông tìm tôi có chuyện gì? - Hy Thần hỏi ngược lại thay cho câu trả lời.
- Là chuyện liên quan tới cô gái mà cậu nhờ tôi chăm sóc.
- Thiên Di! - Giọng nói qua điện thoại thể hiện rõ sự lo lắng. - Cô ấy xảy ra chuyện gì?
- Có vẻ như cô ấy đã nhớ lại nhưng hiện tại lại đang hôn mê...ngoài ra rất có khả năng sau khi tỉnh lại cô ấy sẽ không còn như trước nữa.
- Ông nói rõ hơn được không?
Cốc! Cốc!
Đúng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên, bác sĩ Ngô lấy tay che ống nghe lại rồi mời người bên ngoài vào.
- Bác sĩ! Thiên Di tỉnh rồi! - Hạo Dân trán lấm tấm mồ hôi thò mặt vào nói, có vẻ cậu ta đã chạy rất nhanh đến đây.
- Đợi tôi một lát.
Chờ cho Hạo Dân đóng cửa lại, bác sĩ Ngô mới nói chuyện tiếp với Hy Thần.
- Cô ấy tỉnh rồi tôi phải đi xem tình hình thế nào, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu.
- Được!
Bước vào phòng bệnh, bác sĩ Ngô đã thấy nó đang ngồi ở góc giường, ánh mắt ngây ngây dại dại dáo dác nhìn quanh phòng, môi mấp máy nhưng không hề phát ra chút âm thanh nào.
Quan sát nó một lúc, vị bác sĩ mới tiến lại gần, ông mỉm cười thật hiền để gây thiện cảm sau đó mới ngồi xuống gần nó.
- Xin chào! - Ông đưa tay ra trước mặt nó, trên môi vẫn là nụ cười hiền hòa.
Thiên Di nhìn vị bác sĩ rồi lại nhìn bàn tay đang ở trước mặt mình của ông ta, ánh mắt hơi phức tạp, sau một phút nhìn chằm chằm vào bàn tay nhăn nheo nó lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác, chẳng thèm để ý tới vị bác sĩ nữa.
- Mau lại đây! - Bác sĩ Ngô thấy cách của mình không hiệu quả, bèn quay lại gọi Hoàng Nguyên.
- Có chuyện gì cần tôi giúp sao?
- Hồi nhỏ cô ấy thích ăn gì nhất?
- Kẹo sôcôla nhân dâu tây. - Nguyên không cần suy nghĩ lập tức trả lời.
- Cậu mau đi mua về đây.
Hoàng Nguyên không thắc mắc mà lập tức chạy đi mua, chưa đầy năm phút sau đã mua được kẹo mang về. Bác sĩ Ngô bóc gói kẹo lấy một cái bỏ vào tay Nguyên rồi bảo cậu lại gần đưa nó cho Thiên Di.
Nó đắn đo nhìn cái kẹo trong tay Nguyên, mắt sáng lên nhưng vẫn không đưa tay ra lấy, mặt lại quay qua chỗ khác, môi lại mấp máy gì đó và lần này bác sĩ Ngô có thể nhìn thấy nó nói gì.
- Như vậy là sao hả bác sĩ, chị ấy...- Ni Ni hết nhìn Thiên Di rồi lại nhìn sang bác sĩ, lo lắng hỏi.
- Cô ấy chưa thể chấp nhận được hết những gì bản thân vừa nhớ lại cơ hồ đang lơ lửng giữa quá khứ và hiện tại. Tôi cần phải theo dõi thêm mới biết được.
Ngừng một lát, ông nói tiếp.
- Mọi người không nên ở lại đây quá đông sẽ khiến cô ấy thấy không thoải mái, tốt nhất là để một người ở lại trông thôi.
Dặn dò xong, bác sĩ Ngô lập tức trở về phòng làm việc nhấc máy bấm gọi lại cho Hy Thần.
- Cô ấy sao rồi? - Vừa bắt máy hắn đã nôn nóng hỏi.
- Từ lúc tỉnh lại đến giờ cô ấy cứ ngây ngây ngô ngô, cô ấy vẫn nhận thức được mọi việc xung quanh nhưng không hề nói gì, đến cười cũng không. Bệnh của cô ấy không giống với những người bị điên thường gặp mà là do tâm lí bị kích động cùng tổn thương dẫn đến điên và còn có xu hướng tự kỉ. Nhưng xem ra việc nhớ lại không liên quan tới chuyện cô ấy bị diên mà nguyên nhân chính là do cậu. - Bác sĩ Ngô khẳng định chădc nịch.
- Do tôi? Không thể nào!
- Tôi đã quan sát lúc môi cô ấy mấp máy, theo như tôi thấy thì cô ấy gọi tên cậu.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, vị bác sĩ thấy vậy liền nói tiếp.
- Cậu nên quay về đi, cô ấy rất cần cậu.
Sự im lặng vẫn kéo dài, mãi mới có tiếng trả lời.
- Tôi sẽ thu sếp về nước sớm, lúc đó chúng ta nói chuyện tiếp. Ông hãy chăm sóc cô ấy thật tốt.
Không đợi bác sĩ Ngô trả lời hắn đã cúp máy, vị bác sĩ chỉ biết lắc đầu thở dài. Hy vọng cậu ta sẽ giúp cô gái kia trở lại bình thường.
Điện thoại vừa mới đổ hồi chuông thứ nhất đầu dây bên kia đã lập tức bắt máy.
- Alo! - Một giọng nói trầm lạnh vang lên trong điện thoại. - Bác sĩ Ngô.
- Ừm! Là cậu, Hy Thần có đúng không?
- Ông tìm tôi có chuyện gì? - Hy Thần hỏi ngược lại thay cho câu trả lời.
- Là chuyện liên quan tới cô gái mà cậu nhờ tôi chăm sóc.
- Thiên Di! - Giọng nói qua điện thoại thể hiện rõ sự lo lắng. - Cô ấy xảy ra chuyện gì?
- Có vẻ như cô ấy đã nhớ lại nhưng hiện tại lại đang hôn mê...ngoài ra rất có khả năng sau khi tỉnh lại cô ấy sẽ không còn như trước nữa.
- Ông nói rõ hơn được không?
Cốc! Cốc!
Đúng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên, bác sĩ Ngô lấy tay che ống nghe lại rồi mời người bên ngoài vào.
- Bác sĩ! Thiên Di tỉnh rồi! - Hạo Dân trán lấm tấm mồ hôi thò mặt vào nói, có vẻ cậu ta đã chạy rất nhanh đến đây.
- Đợi tôi một lát.
Chờ cho Hạo Dân đóng cửa lại, bác sĩ Ngô mới nói chuyện tiếp với Hy Thần.
- Cô ấy tỉnh rồi tôi phải đi xem tình hình thế nào, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu.
- Được!
Bước vào phòng bệnh, bác sĩ Ngô đã thấy nó đang ngồi ở góc giường, ánh mắt ngây ngây dại dại dáo dác nhìn quanh phòng, môi mấp máy nhưng không hề phát ra chút âm thanh nào.
Quan sát nó một lúc, vị bác sĩ mới tiến lại gần, ông mỉm cười thật hiền để gây thiện cảm sau đó mới ngồi xuống gần nó.
- Xin chào! - Ông đưa tay ra trước mặt nó, trên môi vẫn là nụ cười hiền hòa.
Thiên Di nhìn vị bác sĩ rồi lại nhìn bàn tay đang ở trước mặt mình của ông ta, ánh mắt hơi phức tạp, sau một phút nhìn chằm chằm vào bàn tay nhăn nheo nó lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác, chẳng thèm để ý tới vị bác sĩ nữa.
- Mau lại đây! - Bác sĩ Ngô thấy cách của mình không hiệu quả, bèn quay lại gọi Hoàng Nguyên.
- Có chuyện gì cần tôi giúp sao?
- Hồi nhỏ cô ấy thích ăn gì nhất?
- Kẹo sôcôla nhân dâu tây. - Nguyên không cần suy nghĩ lập tức trả lời.
- Cậu mau đi mua về đây.
Hoàng Nguyên không thắc mắc mà lập tức chạy đi mua, chưa đầy năm phút sau đã mua được kẹo mang về. Bác sĩ Ngô bóc gói kẹo lấy một cái bỏ vào tay Nguyên rồi bảo cậu lại gần đưa nó cho Thiên Di.
Nó đắn đo nhìn cái kẹo trong tay Nguyên, mắt sáng lên nhưng vẫn không đưa tay ra lấy, mặt lại quay qua chỗ khác, môi lại mấp máy gì đó và lần này bác sĩ Ngô có thể nhìn thấy nó nói gì.
- Như vậy là sao hả bác sĩ, chị ấy...- Ni Ni hết nhìn Thiên Di rồi lại nhìn sang bác sĩ, lo lắng hỏi.
- Cô ấy chưa thể chấp nhận được hết những gì bản thân vừa nhớ lại cơ hồ đang lơ lửng giữa quá khứ và hiện tại. Tôi cần phải theo dõi thêm mới biết được.
Ngừng một lát, ông nói tiếp.
- Mọi người không nên ở lại đây quá đông sẽ khiến cô ấy thấy không thoải mái, tốt nhất là để một người ở lại trông thôi.
Dặn dò xong, bác sĩ Ngô lập tức trở về phòng làm việc nhấc máy bấm gọi lại cho Hy Thần.
- Cô ấy sao rồi? - Vừa bắt máy hắn đã nôn nóng hỏi.
- Từ lúc tỉnh lại đến giờ cô ấy cứ ngây ngây ngô ngô, cô ấy vẫn nhận thức được mọi việc xung quanh nhưng không hề nói gì, đến cười cũng không. Bệnh của cô ấy không giống với những người bị điên thường gặp mà là do tâm lí bị kích động cùng tổn thương dẫn đến điên và còn có xu hướng tự kỉ. Nhưng xem ra việc nhớ lại không liên quan tới chuyện cô ấy bị diên mà nguyên nhân chính là do cậu. - Bác sĩ Ngô khẳng định chădc nịch.
- Do tôi? Không thể nào!
- Tôi đã quan sát lúc môi cô ấy mấp máy, theo như tôi thấy thì cô ấy gọi tên cậu.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, vị bác sĩ thấy vậy liền nói tiếp.
- Cậu nên quay về đi, cô ấy rất cần cậu.
Sự im lặng vẫn kéo dài, mãi mới có tiếng trả lời.
- Tôi sẽ thu sếp về nước sớm, lúc đó chúng ta nói chuyện tiếp. Ông hãy chăm sóc cô ấy thật tốt.
Không đợi bác sĩ Ngô trả lời hắn đã cúp máy, vị bác sĩ chỉ biết lắc đầu thở dài. Hy vọng cậu ta sẽ giúp cô gái kia trở lại bình thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook