Tờ mờ sáng, nó mới tỉnh, nhìn quanh thấy trong phòng bệnh không có ai liền dùng tay còn lại giật kim truyền ra, lảo đảo bước ra khỏi phòng.

Những gì xảy ra trong giấc mơ đêm qua nó không nhớ rõ lắm, sợ rằng nếu để lâu hơn sẽ quên hết tất cả nên vừa mới tỉnh dậy liền muốn đến nơi mình đã từng sống mười năm trước.

Đứng trước ngôi biệt thự màu tím sang trọng, à cũng không biết tại sao nó lại nhớ cái địa chỉ nhà nữa. Đưa mắt nhìn khắp một lượt, cố gắng để đầu óc thật thoải mái.

- Ưm!

Loạng choạng dựa vào cánh cổng sắt lạnh buốt, nó khẽ kêu lên vì cơn đau đầu bất chợt ập đến. Đau một chút nhưng rốt cuộc cũng nhớ ra. Nhưng nhớ ra rồi thì sao? Nó vẫn chỉ là Hàn Thiên Di cô đơn nhỏ bé giữa một thế giới rộng lớn.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, bóng dáng cô độc lang thang trên con đường vắng, mỗi bước đi xiêu vẹo như muốn gục ngã. Trong lòng nó lúc này rối như tơ vò, không biết phải đối mặt với mọi chuyện như thế nào.

- Chị! Chị bảo em tự giải quyết, em phải giải quyết như thế nào đây, người sinh ra em tìm mọi cách hãm hại em, người em yêu nhất bỏ rơi em chạy đến một nơi mà em chẳng biết là ở đâu. Cuộc đời em đúng là khốn nạn mà!

Nó ngước lên nhìn trời, chua xót nói, cảm nhận miệng mình đắng ngắt. Nếu biết trước bản thân sẽ ra nông nỗi này thì ngay từ đầu nó không nên rời khỏi nhà bố mẹ nuôi. Mặc dù họ không có yêu thương nó nhưng ít ra cũng không khiến nó cảm thấy đau lòng như lúc này.

Trời đổ mưa lất phất, hễ lúc nào tâm trạng không tốt là trời lại mưa, à! ít ra thì vẫn có ông trời khóc cùng nó.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, bóng hình gầy yếu cũng càng lúc càng bước chậm. Đôi chân gầy yếu run run cố chống đỡ thân thể đã không còn chút sức lực. Trong mắt là sự trống rỗng đến tuyệt vọng, đã nhớ lại tất cả, đã biết rằng mình cũng có gia đình như bao người khác, cũng đã biết có một người yêu mình sâu nặng. Nhưng nhớ rồi thì sao? Biết rồi thì sao? Gia đình ấy đã thuộc về người khác mà nó giờ đây không còn sức để mà dành lại, người yêu nó cũng là người nó yêu biến mất không cách nào tìm được và nó cũng chẳng còn sức để tìm hay chờ đợi nữa. Hôm này là ngày cuối cùng trong thời hạn bảy ngày nó đưa ra, hắn vẫn chưa quay về. Trái tim nhỏ bé đập một cách yếu ớt, giới hạn cuối cùng cũng sụp đổ, thôi thì buông tay ra vậy. Thân hình nhỏ bé từ từ ngã xuống mặt đường ướt lạnh.

Thử hỏi rằng tình yêu là gì mà lại khiến cô gái kia trở nên yếu đuối bi luỵ đến như vậy. Biến cô từ một cô gái lạnh lùng thờ ơ đến vô cảm thành một cô gái yếu đuối, chìm đắm trong đau khổ đến phát điên.

Tiếng xe cứu thương vang vọng cả con đường vắng, nhìn Thiên Di được lên xe rồi Hạ Nhi mới quay về. Cô ghét Hàn Thiên Di hay đúng hơn là ghen tị, cô ta có mọi thứ mà cô không có. Nhưng khi nhìn thấy sự đau khổ tuyệt vọng toả ra từ bóng hình cô độc ấy, khi nhìn thấy thân hình nhỏ bé ngã xuống lòng đường ướt lạnh cô không kìm được sự thương cảm dấy lên trong lòng, lập tức gọi cấp cứu. Những chuyện về quá khứ của Hàn Thiên Di Hạ Nhi cũng biết qua chút ít bởi vì cô đang phải đóng giả làm cô ta, Hạ Nhi biết người Hàn Thiên Di yêu là Hy Thần chứ không phải Hoàng Nguyên nhưng Hoàng Nguyên lại rất yêu cô ta, căn bản không quan tâm tới sự tồn tại của cô. Chính vì vậy lòng ích kỉ của cô lại trỗi dậy, khiến cô biến thành con người đầy thủ đoạn như ngày hôm nay. Mặc dù có chút thương cảm nhưng cô không thể dừng lại, cô nhất định phải có được Hoàng Nguyên. Cô sẽ chỉ giúp Hàn Thiên Di, nói đúng hơn là Hoàng Thiên Di lần này thôi.

Hai ngày sau.

Bác sĩ nói Thiên Di chỉ bị cảm lạnh thông thường với lại cơ thể bị suy nhược do ăn uống không đầy đủ, không có gì nghiêm trọng nhưng Hoàng Nguyên vẫn rất lo lắng, bởi vì hai ngày rồi nó vẫn chưa tỉnh lại. Hạo Dân cùng mấy người kia vì quá lo lắng đã chạy đi tìm bác sĩ còn cậu ở lại chăm sóc nó.

Khoảng hơn mười phút thì bốn người kia quay lại, theo sau là vị bác sĩ già mà Nguyên đã từng gặp để hỏi về bệnh án của nó. Ngay khi vị bác sĩ vừa vào trong phòng, Nguyên gấp gáp hỏi.

- Bác sĩ tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, chẳng phải chỉ bị cảm với suy nhược thôi sao?

- Gần đây cô ấy có gặp phải chuyện gì kích động hoặc có những biểu hiện kì lạ không?

- Có!

- Ừm...theo như tôi thấy thì rất có thể cô ấy đã nhớ lại.

- Đã nhớ lại? - Cả năm người không hẹn mà cùng đồng thanh hỏi.

- Đúng vậy, nhưng quan trọng hơn là việc cô ấy mãi không tỉnh lại, rất có thể...- Vị bác sĩ ngập ngừng nhìn những con người đang đứng trước mặt mình, khó khăn lắm mới nói ra nốt những từ còn lại. - Rất có thể thần kinh của cô ấy sẽ không còn ổn định như trước.

- Không ổn định? - Ni Ni bàng hoàng hỏi lại.

- Có nghĩa là có lúc bình thường có lúc lại trở nên điên điên khùng khùng.

Nói xong, vị bác sĩ đưa ánh mắt cảm thông nhìn những gương mặt thất thần trước mặt mình. Bao nhiêu năm trong nghề ông không phải chưa từng gặp qua những trường hợp thế này chỉ khác một điều là cô gái đang nằm trên giường bệnh kia hình như đã buông bỏ tất cả. Hy vọng cô ấy trở lại bình thường là rất thấp, đây cũng là điều ông khó nói ra nhất.

- Có cách nào để trở lại bình thường không ạ? - Bội Doanh là người đầu tiên thoát khỏi sự bàng hoàng kia, lễ phép hỏi.

- Điều đó còn phụ thuộc vào bệnh nhân, xin lỗi bây giờ tôi phải đi có việc lú khác sẽ ghé qua.

Sau khi vị bác sĩ rời khỏi, cả năm người buồn rầu hướng ánh mắt về phía giường bệnh. Trong lòng mỗi người đều mang theo một tâm trạng hết sức nặng nề.

Hàng lông mi cong vút khẽ lay động, đến khi đôi mắt ấy mở ra, vẫn đẹp đến động lòng nhưng giờ đây trong đôi mắt ấy chỉ còn lại sự ngây dại đến đáng thương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương