Định Mệnh Em Yêu Anh
-
Chương 58
Kết thúc kì thi học kì nó có thật nhiều thời gian rảnh rỗi. Từ ngày quán bar đóng cửa, nó cũng thôi không làm đại tỷ nữa, trở về cuộc sống bình thường như bao cô gái 17 tuổi khác. Chưa bao giờ cuộc sống đối với nó lại có ý nghĩa đến thế. Kể từ khi có hắn bên cạnh, nó không còn cảm thấy cô đơn nữa vì đã có một trái tim khác cùng chung nhịp đập với nó.
Một mình đi dạo quanh công viên, nó nhớ lại những giây phút đã qua bên hắn, trái tim nhỏ bé lại đập dồn dập trong lồng ngực.
Nhưng rồi quang cảnh đẹp đẽ trước mắt bỗng rơi vào bóng tối, cả thân thể gục xuống trong vòng tay của một người mặc đồ đen.
Khi nó tỉnh lại, thấy mình đang ở trong một căn phòng lớn, ánh đèn sáng trắng giúp nó nhận ra mình đang bị trói vào một cây cột lớn, trước mặt có vài người mặc đồ đen và một người phụ nữ đeo kính đen che hết nửa khuôn mặt.
Chẳng hiểu tại sao tim nó nhảy lên một cái, dự cảm chẳng mấy tốt lành khi gặp người phụ nữ kia. Nhưng là không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt bà ta nên chỉ nhếch môi khinh thường, lạnh lùng nói.
- Lại là bà.
- Bị trói mà khẩu khí vẫn lớn như vậy, để xem lát nữa mày có lớn tiếng được nữa không.
Lã Uyển Như tháo cặp kính xuống, trừng mắt nhìn nó, môi nâng lên thành một nụ cười độc ác.
- Người đâu mang roi mây ra đây.
Một cảm giác ghê rợn bỗng xuất hiện trong lòng nó, người phụ nữ kia rốt cuộc định làm gì.
- Vút!
Chiếc roi mây từ tay Lã Uyển Như quất thẳng vào người nó, đau đến mức nó phải cắn chặt răng mới ngăn được tiếng thét từ cổ họng.
- Đây là vì mày dám đắc tội với con gái tao.
-Vút! - Cái này là do mày dám hỗn xược trước mặt tao.
- Vút! - Cái thứ ba là vì mày bám lấy con rể tao không buông.
Mỗi tiếng roi quất xuống lại kèm theo từng câu nói oán giận từ Lã Uyển Như.
Nó tuyệt đối không phát ra tiếng kêu nhưng nơi khóe mắt đã đong đầy nước.
- Tao cho mày cơ hội cuối cùng, mày có chịu rời xa Hy Thần không?
Lã Uyển Như giơ cao chiếc roi mây hướng nó hỏi.
- Không...bao...giờ.
Lã Uyển Như giường như bị kích động trước câu trả lời của nó, hai mắt trợn trừng, hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt, liên tục quất chiếc roi trên tay vào người nó.
- Vút!
- Dù...bà...có...đánh...chết...tôi...tôi cũng...không...rời...xa...Hy Thần.
Nó khó nhọc nói, mồ hôi giăng đầy trán, quần áo vì bị đánh mà bị sờn rách.
- Khốn kiếp! Mày lấy tư cách gì mà tranh giành với con gái tao.
- Vút!
Lã Uyển Như lồng lộn lên hệt một con sư tử, âm điệu cũng ngày càng lớn hơn.
- Mày chỉ là đứa không cha không mẹ, khố rách áo ôm mà dám đứng trước mộ con gái tao chửi sằng chửi bậy. Vút! Vút!
- Nói mày sẽ rời xa Hy Thần mau!
- Không! - Vút!
- Nói mau!
- Không! - Vút!
- NÓI!
- Bà...đừng...mong...sẽ...ép...được...tôi.
Sau cùng nó rơi vào hôn mê, chiếc áo sơ mi trên người nát bươm loang lổ toàn máu là máu. Hơi thở nó yếu ớt tựa như sắp mất hết sự sống.
Lã Uyển Như đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn nó, trong người bị lửa nóng thiêu đốt, quăng chiếc roi mây xuống đất bà ta hướng tới một người ở góc phòng nói.
- Còn lại tùy cậu giải quyết lần này coi như đã xả được giận cho đứa con gái đã khuất của ta.
Sau khi Lã Uyển Như đi khỏi, người ở góc phòng mới tiến tới trước mặt nó, môi nhếch lên.
- Hai tên ngốc kia muốn ngăn không cho cô nhớ lại còn tôi sẽ giúp cô nhớ lại. Bị chính mẹ ruột của mình tra tấn xem ra trí nhớ của cô sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ. Có trách thì trách mẹ cô năm xưa đã làm ra những chuyện đáng hận để bây giờ chị cô phải chết còn cô thì sống dở chết dở.
- Đưa cô ta thả ở trước cổng nhà Hy Thần.
Kết thúc màn độc thoại, người kia quay ra nói với tên đàn em đứng cạnh. Ánh mắt đầy thù hận liếc qua nó một lần rồi quay người bước ra cửa.
Không gian trong phòng lại trở nên thật tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở yếu ớt của nó cùng tiếng chuông điện thoại quen thuộc.
Chiếc xe đen bóng dừng lại trước cổng nhà hắn, ngay sau đó là nó trong trạng thái hôn mê bị đẩy từ trên xe xuống, kèm theo một bức thư bị ném xuống bên cạnh.
Đang gọi điện cho nó thì hắn nghe thấy tiếng chuông cửa, vội vàng chạy ra mở thì thấy nó nằm dưới đất, người dính đầy máu.
- Tiểu...Di!
Mắt hắn như bị một màn xương mỏng bao phủ, cầm bức thư được để lại bên cạnh nó mở ra đọc.
"Đây là hậu quả của việc con nhỏ này không chịu rời xa cậu. Sau ngày hôm nay có lẽ nó sẽ nhớ lại rất nhiều chuyện, tôi muốn chờ xem cậu có thể làm gì để ngăn nó không nhớ lại. Hahaha!"
Vò nát bức thư đó trong tay, hắn đấm mạnh vào cánh cổng sắt, ánh mắt đau khổ nhìn nó.
- Xin lỗi, là tôi đã hại em.
Hắn quỳ xuống bên cạnh nó, từ từ nâng người nó dậy rồi bế nó vào nhà.
Lần thứ hai tỉnh dậy nó thấy mình nằm trong một căn phòng xa lạ. Ngoài cửa sổ trời đã tối từ bao giờ. Cảm giác cả người như bị hàng vạn con kiến cắn, vừa đau vừa dát.
Nó cố ngồi dậy nhưng không được, ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh, cất giọng yếu ớt.
- Mẹ ơi!...Bố ơi!
Cửa phòng bật mở, hắn cầm theo một túi nilon bước vào, mỉm cười nhìn nó.
- Em tỉnh rồi à?
Nó có vẻ sợ hãi khi nhìn thấy hắn, giọng run run hỏi.
- Anh...anh...là...ai?
Mặt hắn thoáng qua một chút ngạc nhiên cùng lo lắng nhưng ngay lập tức mỉm cười trấn an nó.
- Anh là ân nhân của em, thế nào không nhớ đã xảy ra chuyện gì à?
Nó lắc lắc đầu, có vẻ đã an tâm hơn.
- Để anh giúp em xoa thuốc, ăn chút gì đó rồi ngủ một giấc sáng mai dậy sẽ nhớ thôi.
Hắn hết sức dịu dàng với nó để không gây cho nó cảm giác sợ hãi.
Chắc là nó chưa hẳn đã nhớ lại nên mới ngơ ngác thế kia, tốt nhất là phải tránh những gì có liên quan tới quá khứ của nó.
Hắn kê gối rồi giúp nó ngồi dậy, nhẹ nhàng băng lại những vết thương bị chảy máu cho nó. Nó vì đau mà mặt nhăn lại, trông thật giống con nít.
- Anh Nguyên, nhẹ tay một chút!
- Anh Nguyên!
Hắn nhìn nó như thể không tin vào những gì mình vừa nghe được, đành liều hỏi một câu.
- Em đã nhớ lại rồi à?
Nó lại lắc đầu, bản thân cũng không hiểu tại sao mình lại thốt ra câu nói đó. Trong đầu nó hoàn toàn trống rỗng, giống như kiểu vừa bị tẩy não vậy.
Sau khi cho nó ăn cơm, hắn lại đỡ nó nằm xuống giường, bật một bản nhạc nhẹ giúp nó nhanh đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Hắn cả đêm không ngủ ngồi cạnh giường trông nó, chỉ cần nó khẽ trau mày hay nói mơ là lại áp môi mình vào môi nó để ngăn lại. Trong lòng không ngừng cầu mong nó sẽ bình thường khi tỉnh lại.
- Thần!
Âm thanh yếu ớt vang lên đánh thức hắn đang chuẩn bị gục đầu xuống giường. Khuôn mặt hắn sáng bừng lên khi nhận ra trong mắt nó đã không còn vẻ ngơ ngác như tối hôm qua nữa. Lập tức ôm chầm lấy nó.
- Cuối cùng em cũng tỉnh lại.
Nó nhăn mặt lại vì đau nhưng vẫn vòng tay ôm lấy hắn, môi hiện lên một nụ cười hạnh phúc.
" Lã Uyển Như dù có thế nào bà cũng đừng mong giành được Hy Thần".
- Cậu định để Thiên Di chịu khổ vì cậu thế này mãi à? Cậu không cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy những vết thương trên người cô ấy sao?
Hoàng Nguyên đứng trước mặt hắn, tức giận hỏi. Ngay khi nghe tin nó bị thương nặng cậu đã vội vàng lái xe tới nhà Hy Thần.
Cậu rất muốn đánh chết người đã gây ra những vết thương này cho nó nhưng không thể, chỉ còn cách chút giận lên hắn.
- Phải nói cho Lã Uyển Như biết tiểu Di là con gái của bà ta.
Hắn sau một hồi suy nghĩ, đưa ra ý kiến của mình.
- Không được, tâm lí cô ấy đã bị bà ta làm cho tổn thương rất nhiều, cô ấy có thể sẽ bị điên mất.
Hai người lại cùng nhau rơi vào im lặng, cố gắng suy nghĩ xem làm cách nào là tốt nhất.
Một mình đi dạo quanh công viên, nó nhớ lại những giây phút đã qua bên hắn, trái tim nhỏ bé lại đập dồn dập trong lồng ngực.
Nhưng rồi quang cảnh đẹp đẽ trước mắt bỗng rơi vào bóng tối, cả thân thể gục xuống trong vòng tay của một người mặc đồ đen.
Khi nó tỉnh lại, thấy mình đang ở trong một căn phòng lớn, ánh đèn sáng trắng giúp nó nhận ra mình đang bị trói vào một cây cột lớn, trước mặt có vài người mặc đồ đen và một người phụ nữ đeo kính đen che hết nửa khuôn mặt.
Chẳng hiểu tại sao tim nó nhảy lên một cái, dự cảm chẳng mấy tốt lành khi gặp người phụ nữ kia. Nhưng là không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt bà ta nên chỉ nhếch môi khinh thường, lạnh lùng nói.
- Lại là bà.
- Bị trói mà khẩu khí vẫn lớn như vậy, để xem lát nữa mày có lớn tiếng được nữa không.
Lã Uyển Như tháo cặp kính xuống, trừng mắt nhìn nó, môi nâng lên thành một nụ cười độc ác.
- Người đâu mang roi mây ra đây.
Một cảm giác ghê rợn bỗng xuất hiện trong lòng nó, người phụ nữ kia rốt cuộc định làm gì.
- Vút!
Chiếc roi mây từ tay Lã Uyển Như quất thẳng vào người nó, đau đến mức nó phải cắn chặt răng mới ngăn được tiếng thét từ cổ họng.
- Đây là vì mày dám đắc tội với con gái tao.
-Vút! - Cái này là do mày dám hỗn xược trước mặt tao.
- Vút! - Cái thứ ba là vì mày bám lấy con rể tao không buông.
Mỗi tiếng roi quất xuống lại kèm theo từng câu nói oán giận từ Lã Uyển Như.
Nó tuyệt đối không phát ra tiếng kêu nhưng nơi khóe mắt đã đong đầy nước.
- Tao cho mày cơ hội cuối cùng, mày có chịu rời xa Hy Thần không?
Lã Uyển Như giơ cao chiếc roi mây hướng nó hỏi.
- Không...bao...giờ.
Lã Uyển Như giường như bị kích động trước câu trả lời của nó, hai mắt trợn trừng, hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt, liên tục quất chiếc roi trên tay vào người nó.
- Vút!
- Dù...bà...có...đánh...chết...tôi...tôi cũng...không...rời...xa...Hy Thần.
Nó khó nhọc nói, mồ hôi giăng đầy trán, quần áo vì bị đánh mà bị sờn rách.
- Khốn kiếp! Mày lấy tư cách gì mà tranh giành với con gái tao.
- Vút!
Lã Uyển Như lồng lộn lên hệt một con sư tử, âm điệu cũng ngày càng lớn hơn.
- Mày chỉ là đứa không cha không mẹ, khố rách áo ôm mà dám đứng trước mộ con gái tao chửi sằng chửi bậy. Vút! Vút!
- Nói mày sẽ rời xa Hy Thần mau!
- Không! - Vút!
- Nói mau!
- Không! - Vút!
- NÓI!
- Bà...đừng...mong...sẽ...ép...được...tôi.
Sau cùng nó rơi vào hôn mê, chiếc áo sơ mi trên người nát bươm loang lổ toàn máu là máu. Hơi thở nó yếu ớt tựa như sắp mất hết sự sống.
Lã Uyển Như đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn nó, trong người bị lửa nóng thiêu đốt, quăng chiếc roi mây xuống đất bà ta hướng tới một người ở góc phòng nói.
- Còn lại tùy cậu giải quyết lần này coi như đã xả được giận cho đứa con gái đã khuất của ta.
Sau khi Lã Uyển Như đi khỏi, người ở góc phòng mới tiến tới trước mặt nó, môi nhếch lên.
- Hai tên ngốc kia muốn ngăn không cho cô nhớ lại còn tôi sẽ giúp cô nhớ lại. Bị chính mẹ ruột của mình tra tấn xem ra trí nhớ của cô sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ. Có trách thì trách mẹ cô năm xưa đã làm ra những chuyện đáng hận để bây giờ chị cô phải chết còn cô thì sống dở chết dở.
- Đưa cô ta thả ở trước cổng nhà Hy Thần.
Kết thúc màn độc thoại, người kia quay ra nói với tên đàn em đứng cạnh. Ánh mắt đầy thù hận liếc qua nó một lần rồi quay người bước ra cửa.
Không gian trong phòng lại trở nên thật tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở yếu ớt của nó cùng tiếng chuông điện thoại quen thuộc.
Chiếc xe đen bóng dừng lại trước cổng nhà hắn, ngay sau đó là nó trong trạng thái hôn mê bị đẩy từ trên xe xuống, kèm theo một bức thư bị ném xuống bên cạnh.
Đang gọi điện cho nó thì hắn nghe thấy tiếng chuông cửa, vội vàng chạy ra mở thì thấy nó nằm dưới đất, người dính đầy máu.
- Tiểu...Di!
Mắt hắn như bị một màn xương mỏng bao phủ, cầm bức thư được để lại bên cạnh nó mở ra đọc.
"Đây là hậu quả của việc con nhỏ này không chịu rời xa cậu. Sau ngày hôm nay có lẽ nó sẽ nhớ lại rất nhiều chuyện, tôi muốn chờ xem cậu có thể làm gì để ngăn nó không nhớ lại. Hahaha!"
Vò nát bức thư đó trong tay, hắn đấm mạnh vào cánh cổng sắt, ánh mắt đau khổ nhìn nó.
- Xin lỗi, là tôi đã hại em.
Hắn quỳ xuống bên cạnh nó, từ từ nâng người nó dậy rồi bế nó vào nhà.
Lần thứ hai tỉnh dậy nó thấy mình nằm trong một căn phòng xa lạ. Ngoài cửa sổ trời đã tối từ bao giờ. Cảm giác cả người như bị hàng vạn con kiến cắn, vừa đau vừa dát.
Nó cố ngồi dậy nhưng không được, ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh, cất giọng yếu ớt.
- Mẹ ơi!...Bố ơi!
Cửa phòng bật mở, hắn cầm theo một túi nilon bước vào, mỉm cười nhìn nó.
- Em tỉnh rồi à?
Nó có vẻ sợ hãi khi nhìn thấy hắn, giọng run run hỏi.
- Anh...anh...là...ai?
Mặt hắn thoáng qua một chút ngạc nhiên cùng lo lắng nhưng ngay lập tức mỉm cười trấn an nó.
- Anh là ân nhân của em, thế nào không nhớ đã xảy ra chuyện gì à?
Nó lắc lắc đầu, có vẻ đã an tâm hơn.
- Để anh giúp em xoa thuốc, ăn chút gì đó rồi ngủ một giấc sáng mai dậy sẽ nhớ thôi.
Hắn hết sức dịu dàng với nó để không gây cho nó cảm giác sợ hãi.
Chắc là nó chưa hẳn đã nhớ lại nên mới ngơ ngác thế kia, tốt nhất là phải tránh những gì có liên quan tới quá khứ của nó.
Hắn kê gối rồi giúp nó ngồi dậy, nhẹ nhàng băng lại những vết thương bị chảy máu cho nó. Nó vì đau mà mặt nhăn lại, trông thật giống con nít.
- Anh Nguyên, nhẹ tay một chút!
- Anh Nguyên!
Hắn nhìn nó như thể không tin vào những gì mình vừa nghe được, đành liều hỏi một câu.
- Em đã nhớ lại rồi à?
Nó lại lắc đầu, bản thân cũng không hiểu tại sao mình lại thốt ra câu nói đó. Trong đầu nó hoàn toàn trống rỗng, giống như kiểu vừa bị tẩy não vậy.
Sau khi cho nó ăn cơm, hắn lại đỡ nó nằm xuống giường, bật một bản nhạc nhẹ giúp nó nhanh đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Hắn cả đêm không ngủ ngồi cạnh giường trông nó, chỉ cần nó khẽ trau mày hay nói mơ là lại áp môi mình vào môi nó để ngăn lại. Trong lòng không ngừng cầu mong nó sẽ bình thường khi tỉnh lại.
- Thần!
Âm thanh yếu ớt vang lên đánh thức hắn đang chuẩn bị gục đầu xuống giường. Khuôn mặt hắn sáng bừng lên khi nhận ra trong mắt nó đã không còn vẻ ngơ ngác như tối hôm qua nữa. Lập tức ôm chầm lấy nó.
- Cuối cùng em cũng tỉnh lại.
Nó nhăn mặt lại vì đau nhưng vẫn vòng tay ôm lấy hắn, môi hiện lên một nụ cười hạnh phúc.
" Lã Uyển Như dù có thế nào bà cũng đừng mong giành được Hy Thần".
- Cậu định để Thiên Di chịu khổ vì cậu thế này mãi à? Cậu không cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy những vết thương trên người cô ấy sao?
Hoàng Nguyên đứng trước mặt hắn, tức giận hỏi. Ngay khi nghe tin nó bị thương nặng cậu đã vội vàng lái xe tới nhà Hy Thần.
Cậu rất muốn đánh chết người đã gây ra những vết thương này cho nó nhưng không thể, chỉ còn cách chút giận lên hắn.
- Phải nói cho Lã Uyển Như biết tiểu Di là con gái của bà ta.
Hắn sau một hồi suy nghĩ, đưa ra ý kiến của mình.
- Không được, tâm lí cô ấy đã bị bà ta làm cho tổn thương rất nhiều, cô ấy có thể sẽ bị điên mất.
Hai người lại cùng nhau rơi vào im lặng, cố gắng suy nghĩ xem làm cách nào là tốt nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook