Điều Em Cần Chỉ Là Một Vòng Tay Ôm
-
Chương 0-4: Tào Chính Ngạn (4)
Xem ra cô ấy không hề có ý định lên tiếng, chẳng còn cách nào tôi đành phá vỡ sự im lặng, vì thế tôi lựa chọn cách nói thẳng:
"Nếu như cô muốn tìm nhạc phim thì tôi đã rời công ty băng đĩa nhạc rồi."
"Công ty băng đĩa nhạc?" Trông cô ấy có vẻ còn nghi hoặc hơn, "Không, có thể trong điện thoại tôi chưa nói rõ, có điều lâu lắm rồi tôi không quay phim điện ảnh nữa."
Lúc này người nghi hoặc không chỉ có mình cô ấy.
Dập tắt điếu thuốc, tôi nhìn thấy nụ cười khẽ hé trên khóe môi cô ấy, hé trên khóe môi, nhưng lại không đi vào đáy mắt.
Lợi hại thật.
"Lâu lắm rồi tôi không quay phim điện ảnh nữa."
Cô ấy nhắc lại, sau đó uống cạn cốc cà phê, kêu phục vụ tới, yêu cầu thêm cốc nữa, tôi không biết đây là cốc thứ mấy, nhưng tôi để ý anh chàng phục vụ trẻ tuổi không hề nhận ra cô ấy.
Lâu lắm rồi tôi không quay phim điện ảnh nữa.
Nói xong câu này, cảm giác như có phích cắm nào trên cơ thể cô ấy được cắm vào ổ điện, sau khi uống cạn cốc cà phê vào bụng, cô ấy bỗng nói nhiều vô cớ, rất nhiều nội dung được thốt từ miệng cô ấy bằng tốc độ tua nhanh, điểm này thì cô ấy vẫn giống hệt ngày xưa.
Tốc độ nói của cô ấy rất nhanh,nhanh đến mức khiến người ta thấy áp lực. Bất kể là cô ấy trước kia, hay cô ấy ở giây phút này.
"Hồi đầu tôi còn không dám xuất hiện ở những nơi công cộng, bởi vì rất bất tiện, tôi sợ bị nhận ra, sợ lại phải nói về chuyện phim của tôi, sợ lại bị truy hỏi về dự án phim tiếp theo, thậm chí đến bị yêu cầu bình luận về phim của người khác tôi cũng thấy sợ."
"Không có kế hoạch quay phim, câu này hồi đó ít nhất tôi đã nói mấy trăm lần, nhưng vô dụng, bởi chẳng ai tin, cũng đúng, đang yên đang lành, sao lại không quay nữa? Cũng đúng. Vì thế bọn họ vẫn cứ hỏi, gọi điện hỏi, gửi email hỏi, đến những người không thân thiết cũng hỏi. Nói rách cả mồm cũng không ai tin là tôi không làm phim nữa, mà anh có biết điều buồn cười nhất là gì không? Nói mãi cuối cùng, đến tôi cũng không tin nữa."
"Tại sao?"
Hai chữ cứ quanh quẩn trong đầu tôi kể từ sau khi nhận điện thoại của cô ấy, không ngờ lại được tôi chọn nói vào thời điểm này, hơn nữa tôi tin chắc rằng mình đã hỏi rất không đúng lúc không đúng nội dung, vì trông cô ấy có vẻ rất không vui.
"Xin lỗi, nếu cô không muốn nói đến thì.."
"Không sao."
Ngắt lời tôi cô ấy nói, rồi cố gắng mỉm cười để không khí bớt căng thẳng, nhưng không được thành công cho lắm, rõ ràng từ sau khi nghỉ đóng phim, cô ấy cũng quên luôn phải mỉm cười thế nào rồi.
Tôi thầm nghĩ một cách cay nghiệt vậy.
Có lẽ cảm nhận được một sự sốt ruột của tôi, cô ấy dập điếu thuốc, hỏi thẳng:
"Anh còn nhớ Tiêu Vũ Huyên không?"
Cô ấy hỏi, còn tôi, ngây ra.
"Nếu như cô muốn tìm nhạc phim thì tôi đã rời công ty băng đĩa nhạc rồi."
"Công ty băng đĩa nhạc?" Trông cô ấy có vẻ còn nghi hoặc hơn, "Không, có thể trong điện thoại tôi chưa nói rõ, có điều lâu lắm rồi tôi không quay phim điện ảnh nữa."
Lúc này người nghi hoặc không chỉ có mình cô ấy.
Dập tắt điếu thuốc, tôi nhìn thấy nụ cười khẽ hé trên khóe môi cô ấy, hé trên khóe môi, nhưng lại không đi vào đáy mắt.
Lợi hại thật.
"Lâu lắm rồi tôi không quay phim điện ảnh nữa."
Cô ấy nhắc lại, sau đó uống cạn cốc cà phê, kêu phục vụ tới, yêu cầu thêm cốc nữa, tôi không biết đây là cốc thứ mấy, nhưng tôi để ý anh chàng phục vụ trẻ tuổi không hề nhận ra cô ấy.
Lâu lắm rồi tôi không quay phim điện ảnh nữa.
Nói xong câu này, cảm giác như có phích cắm nào trên cơ thể cô ấy được cắm vào ổ điện, sau khi uống cạn cốc cà phê vào bụng, cô ấy bỗng nói nhiều vô cớ, rất nhiều nội dung được thốt từ miệng cô ấy bằng tốc độ tua nhanh, điểm này thì cô ấy vẫn giống hệt ngày xưa.
Tốc độ nói của cô ấy rất nhanh,nhanh đến mức khiến người ta thấy áp lực. Bất kể là cô ấy trước kia, hay cô ấy ở giây phút này.
"Hồi đầu tôi còn không dám xuất hiện ở những nơi công cộng, bởi vì rất bất tiện, tôi sợ bị nhận ra, sợ lại phải nói về chuyện phim của tôi, sợ lại bị truy hỏi về dự án phim tiếp theo, thậm chí đến bị yêu cầu bình luận về phim của người khác tôi cũng thấy sợ."
"Không có kế hoạch quay phim, câu này hồi đó ít nhất tôi đã nói mấy trăm lần, nhưng vô dụng, bởi chẳng ai tin, cũng đúng, đang yên đang lành, sao lại không quay nữa? Cũng đúng. Vì thế bọn họ vẫn cứ hỏi, gọi điện hỏi, gửi email hỏi, đến những người không thân thiết cũng hỏi. Nói rách cả mồm cũng không ai tin là tôi không làm phim nữa, mà anh có biết điều buồn cười nhất là gì không? Nói mãi cuối cùng, đến tôi cũng không tin nữa."
"Tại sao?"
Hai chữ cứ quanh quẩn trong đầu tôi kể từ sau khi nhận điện thoại của cô ấy, không ngờ lại được tôi chọn nói vào thời điểm này, hơn nữa tôi tin chắc rằng mình đã hỏi rất không đúng lúc không đúng nội dung, vì trông cô ấy có vẻ rất không vui.
"Xin lỗi, nếu cô không muốn nói đến thì.."
"Không sao."
Ngắt lời tôi cô ấy nói, rồi cố gắng mỉm cười để không khí bớt căng thẳng, nhưng không được thành công cho lắm, rõ ràng từ sau khi nghỉ đóng phim, cô ấy cũng quên luôn phải mỉm cười thế nào rồi.
Tôi thầm nghĩ một cách cay nghiệt vậy.
Có lẽ cảm nhận được một sự sốt ruột của tôi, cô ấy dập điếu thuốc, hỏi thẳng:
"Anh còn nhớ Tiêu Vũ Huyên không?"
Cô ấy hỏi, còn tôi, ngây ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook