Diệt Thế Kỷ
-
Chương 12
“Luật, đây là trà Long Tĩnh ngươi thích uống.” Tần Trạm đưa lên một tách trà nóng bốc hơi nghi ngút.
Quý Phi Yên giờ mới rõ lúc nãy Tần Trạm hoa tay múa chân trên menu là làm gì. Trong lòng không hiểu có chút chua xót, Tần Trạm nhớ rõ nàng thích uống gì, cũng biết Văn Nhân Luật thích gì.
Quý Phi Yên, theo bản năng, không để ý đến Văn Nhân Lẫm cũng đang có mặt tại đó, mà Tần Trạm cũng không gọi đồ uống giúp y. Lúc nãy, Tần Trạm có hỏi nàng uống gì, mà với Luật, hắn lại chủ động tự mình chuẩn bị tốt thứ Luật thích uống. Cách đối xử với hai người, cho thấy quan hệ thân sơ thế nào, Quý Phi Yên không muốn nghĩ tới.
Tại hội sở chuyên phục vụ tầng lớp đặc biệt này, tất cả đồ ăn thức uống đều hoàn toàn được lấy từ thiên nhiên, mang hương vị thuần khiết nhất. Đối với loại hương vị không hề ô nhiễm này, Luật thực sự thích.
Luật không khách khí, tiếp nhận tách trà mà Tần Trạm đưa đến, độ ấm vừa phải, uống vào không thấy quá nóng, hương trà thanh thanh tạo cảm giác vô cùng dễ chịu. Thế nhưng, tiếp nhận trà, không có nghĩa Luật sẽ đối Tần Trạm ôn hòa.
Khẽ nhấp một ngụm, Luật đặt tách trà xuống. Nước trà ngọt lành kia cũng không khiến cho lời lẽ của Luật trở nên hòa ái, chỉ nghe hắn nói, “Không tồi. Tần Trạm, ngày hôm qua ta mới đính hôn, hôm nay ngươi liền thông đồng với vị hôn thê của ta.” Ngữ điệu mang theo vẻ trêu tức, thế nhưng những người ở nơi này đều cho rằng Luật đang phẫn nộ.
Là nữ nhân, mặt mũi Quý Phi Yên rất mỏng, huống chi Luật dùng từ khó nghe như vậy, nàng lại là nhân vật chính trong đó, khó tránh khỏicó cảm giác tức giận.
“Luật, ngươi đã hiểu lầm, ta cùng Phi Yên…” Tần Trạm định giải thích.
“Phi Yên a, gọi nhau thân mật làm sao.” Luật liền lập tức cắt ngang, khẳng định ngay gian tình của hai người.
“Văn Nhân Luật, ta cùng ai ở chung, ngươi không có tư cách hỏi.” Quý Phi Yên nhìn thấy người trong lòng mình bị yếu thế, liền lên tiếng bênh vực.
“Ngươi là vị hôn thê của ta.” Một cái cớ thật tốt, Luật liền sử dụng không chút khách khí.
“Hôn ước của chúng ta tùy thời có thể giải trừ.” Quý Phi Yên mỉm cười tự tin, trên tay nàng có một lá bài tuyệt hảo, không sợ Văn Nhật Luật không đi vào khuôn phép.
“Vậy thì giải trừ đi.” Luật nói không chút lo lắng, đáp trả uy hiếp kín đáo của Quý Phi Yên.
Nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp của Quý Phi Yên xuất hiện vẻ ngơ ngác, Luật giống như cười nhạo, nói với Quý Phi Yên, “Quý Phi Yên tiểu thư, ngươi cho ngươi là người nào, bởi vì ngươi rất đẹp, ta sẽ đối ngươi quan tâm săn sóc, ta sẽ vì có một vị hôn thê tài mạo song toàn như ngươi mà cảm tạ trời đất, ta nên vì ngươi muốn giải trừ hôn ước mà phải thỏa hiệp, bất an nhưng vẫn phải thuận theo ý tứ của ngươi, thỉnh cầu ngươi không cần giải trừ hôn ước? Không cần rất đề cao bản thân nha. Nữ nhân vừa xinh đẹp, vừa có khí chất, lại tài hoa như ngươi, trên thế giới này không nhiều lắm, nhưng không phải là không có a. Nữ nhân đẹp hơn ngươi, ta cũng đã gặp, cho nên, Quý Phi Yên tiểu thư, không cần quá xem trọng bản thân mình, ngươi căn bản chẳng là gì cả.”
Lời nói của Luật hoàn toàn là đả kích trí mạng đối với Quý Phi Yên, khiến sắc mặt nàng thay đổi liên tục, hết xanh rồi đến hồng. Không thể không nói, lời của Luật xuyên thấu tâm tính của Quý Phi Yên – kiêu căng vì có nhiều nam nhân theo đuổi, cho dù từng thất bại trên người Tần Trạm, Quý Phi Yên cũng cho rằng chỉ có Tần Trạm là đặc thù. Vậy nên, khi đối mặt một công tử hoàn khố như Văn Nhân Luật, Quý Phi Yên tự tin mười phần về mị lực của mình, dễ dàng khiến hắn phải quỳ gối trước nàng. Thế nhưng, lời nói của Văn Nhân Luật lúc này không thể nghi ngờ là cái tát đánh vào khuôn mặt Quý Phi Yên, đập nát tự tin của nàng.
“Trước mặt ta, ngươi cũng không có tư cách đứng ở vị trí thượng phong, thu hồi ngay cao ngạo nhàm chán của ngươi. Trong hôn ước này, người không muốn giải trừ hôn ước không phải ta, mà là ngươi, tổ chuyên án số hiệu Y25742, Quý Phi Yên tiểu thư.” Luật nở nụ cười ngạo mạn với Quý Phi Yên, cũng bóc trần thân phận của nàng.
“Ngươi nói cái gì?” Với tố chất vốn có, Quý Phi Yên cũng không khỏi cảm thấy kinh hoảng, nàng không cho là Tần Trạm nói cho Luật, bởi vì số hiệu của nàng, Tần Trạm không hề biết.
“Không cần nghĩ những kẻ ăn chơi trác táng đều là lũ ngốc, nếu như không có một chút đầu óc, ngươi nghĩ chúng ta dựa vào cái gì mà đứng ngang hàng với nhóm Thái Tử đảng của Tần Trạm.” Trong mắt những kẻ bình dân, hoàn khố đệ tử là những người không học vấn, không nghề nghiệp, không đầu óc, chính là, trên thực tế không phải như vậy, ít nhất là đám đệ tử thuộc tầng lớp cao tầng ở kinh đô, cho dù là hoàn khố cũng có vài phần bản lĩnh, hoàn khố cùng tinh anh không phải khác nhau ở suy nghĩ, mà là hành động.
Các tinh anh vì nước vì dân, làm việc quang minh lỗi lạc, còn các hoàn khố tự tư tự lợi, làm việc khiến người chỉ trích.
Đối với lời nói của Luật, Tần Trạm cùng Văn Nhân Lẫm vô cùng hiểu rõ, trong đám hoàn khố mà Luật thống soái, có mấy nhân vật cực khó đối phó, không như bọn họ, khi làm việc phải cố kỵ đủ điều, nhóm hoàn khố vì quyền lợi của bản thân mà hành động, hơn nữa không từ thủ đoạn. Mà Luật, có thể trở thành thủ lĩnh của nhóm Thái Tử đảng kia, như thế nào có thể là người đơn giản. Quý Phi Yên đã quá xem thường Luật.
Thế nhưng, Luật lấy được tình báo từ đâu? Ngay cả bọn họ cũng không biết đến công việc cụ thể của tổ chuyên án, nếu không phải lúc trước Tần Trạm từng nhận thức Quý Phi Yên, bọn họ thậm chí còn không biết tổ chuyên án đã muốn tiếp cận Luật, mà Luật, ngay cả số hiệu của Quý Phi Yên đều biết rất rõ ràng.
Gương mặt Quý Phi Yên vẫn ôn nhu như cũ, chẳng qua những gì Luật nói đã khiến biểu tình của Quý Phi Yên mất đi vẻ thong dong, thật không ngờ, nhiệm vụ bí mật của nàng đã sớm bị người nhìn thấu.
“Như vậy, tại sao ngươi đồng ý đính hôn với ta?” Ép buộc bản thân phải bình tĩnh, Quý Phi Yên không rõ tại sao Luật lại đồng ý, người bình thường sẽ không làm như vậy.
“Bà ngoại muốn ta tìm một vị hôn thê, như vậy ta liền tìm, bản thân ngươi tự động đưa tới cửa, bà ngoại lại thích ngươi, sau này cũng dễ hủy hôn ước. Nói trắng ra, ngươi chẳng qua chỉ là công cụ để ta đòi niềm vui của bà ngoại, cũng là công cụ dễ vứt bỏ nhất.” Luật nhún nhún vai, “Thật muốn cảm tạ ngươi xuất hiện đúng lúc, cho ta bớt không ít phiền toái sau này.” Trong lời cảm tạ của Luật, Quý Phi Yên nghe được sự châm biếm vô tận của hắn.
“Văn Nhân Luật.” Cái gì tao nhã, cái gì lễ nghi, cái gì dịu dàng, giờ khắc này, ánh mắt của Quý Phi Yên đều có thể phóng ra hỏa, từ trước đến nay đều được người theo đuổi, nàng chưa từng bị đối xử như thế này, không đếm xỉa đến mỹ mạo của nàng, coi thường tài hoa của nàng, đem nàng trở thành công cụ để hoàn thành mục đích, thật đáng giận, thật đáng hận, “Ta nhất định sẽ đưa ngươi ra chịu tội trước pháp luật.”
“Ha ha ha,” Văn Nhân Luật cười đến càn rỡ.
Tần Trạm nhìn Luật cười đến tùy ý như thế, ánh mắt trở nên thâm trầm. Hắn nghe ra sự khinh thường cùng châm chọc của Luật, còn có cảsự coi thường đối với pháp luật, chính là, hắn không thèm để ý, Luật chỉ cần vui vẻ là tốt rồi, thậm chí nếu Luật thực sự phạm pháp, gây rối trật tự kỷ cương, hắn cũng nguyện ý vì Luật gánh lấy trách nhiệm, nguyện vọng của hắn chỉ có một, một nguyện vọng vô cùng nhỏ bé, là Luật có thể nhớ rõ hắn, trong lòng của Luật có hắn, không phải chán ghét, mà là ký ức tốt đẹp.
“Chỉ bằng ngươi?” Luật thực sự khinh thường, chỉ là một nhân loại, còn là một kẻ ngu xuẩn, nàng có khả năng tìm hiểu được chân tướng phía sau sao? Tuy rằng đối với Balberith, hắn không thể nói là thích, nhưng là, hắn rất tự tin, đám người kia tuyệt đối không để lại dấu vết. Trước khi mọi việc hạ màn đã bị nhân loại phát hiện, đó là sỉ nhục của bọn hắn.
“Ngươi xem thường nữ nhân?” Quý Phi Yên tỉnh táo lại, đối với lời nói của Luật không đồng ý, nàng chán ghét những người xem thường nữ nhân.
“Ta không hề coi thường nữ nhân, ta cũng từng nếm qua đau khổ bởi một nữ nhân a.” Luật tùy ý trả lời.
Chính là, Tần Trạm cùng Văn Nhân Lẫm đều biết người Luật nói là ai, sắc mặt hai người đều trầm xuống, tản ra nhè nhẹ bi thương.
Quý Phi Yên lập tức chú ý đến tình huống hiện tại, sự tình mà Văn Nhân Luật nói là sự thật, nhưng trong tư liệu không hề có thông tin, lại thêm thái độ của Tần Trạm cùng Văn Nhân Lẫm, chuyện này chắc chắn có vấn đề.
“Văn Nhân Luật, ta hy vọng ngươi có thể thẳng thắn công đạo, những vụ tử vong ngoài ý muốn này có rốt cuộc quan hệ gì với ngươi không? Kẻ giúp ngươi giết người là ai?” Nếu đối phương đã biết mục đích của mình, như vậy, tiếp tục giấu giếm thực ngu xuẩn, không bằng trực tiếp hỏi ra.
“Ngươi không phải đã nói là ngoài ý muốn sao? Đã là ngoài ý muốn, sao có thể có liên quan đến ta?” Thẳng thắn? Có một số việc, nói ra cũng không ai tin.
“Những người này đều vì đắc tội ngươi mới chết.” Quý Phi Yên cười vô cùng dịu dàng, nhưng cũng rất quyết đoán.
“Đúng vậy, là thế giới thấy ta bị người ức hiếp nên khiến cho bọn họ gặp báo ứng a.” Luật ngã lưng vào sopha, nói với thái độ hết sức thành kính.
“Hồ ngôn loạn ngữ.” Từng chữ đều là theo kẽ răng Quý Phi Yên phát ra.
Luật buông tay ra, xem đi, không ai tin tưởng vào sự thật.
“Luật,” Tần Trạm không thể không gia nhập cuộc nói chuyện này, hắn muốn khuyên nhủ Luật, “Bọn họ rất nguy hiểm, không nên quá thân cận với bọn họ.” Tổ chức có thể chế tạo ra hàng loạt cái chết ngoài ý muốn này, cho dù chưa tiếp xúc trực tiếp cũng khiến cho người ta cảm nhận được sự hắc ám cùng nguy hiểm của nó, hắn không hy vọng Luật dính dáng đến bọn họ quá sâu.
Đã muộn, đã quá muộn. Luật nở nụ cười với Tần Trạm, kiêu ngạo như từ trước đến nay, mang ý vị ngươi làm khó được ta sao.
“Quý Phi Yên tiểu thư còn muốn giải trừ hôn ước không?” Sau đó hướng Quý Phi Yên hỏi.
“Trước khi tìm được chứng cứ phạm tội của ngươi, ta sẽ không giải trừ hôn ước, ta sẽ dán mắt vào ngươi.” Quý Phi Yên trả lời vấn đề của Luật.
“Vậy là tốt rồi, miễn cho ta phải phí thêm thời gian tìm một công cụ khác vừa khiến bà ngoại thích vừa dễ giải quyết.”
“Ngươi không cần đắc ý, ta nhất định sẽ tìm được chứng cứ.” Quý Phi Yên tuyên chiến.
“Điều tra đi, dù sao ngươi cũng sẽ chẳng tra ra được gì, bất quá a, đến một lúc nào đó các ngươi cũng sẽ biết được tất cả.” Luật đứng dậy, mang theo vài phần lười nhác, mà lời hắn nói cứ như đang hé lộ chút gì đó.
“Luật, ngươi đang giấu giếm chuyện gì?” Tần Trạm nhìn Luật đang bước về phía cửa, hỏi.
“Có một số việc, không biết sẽ tốt hơn.” Luật cũng không quay đầu, đáp lại.
“Nếu biết thì sao?” Tần Trạm vẫn không buông tha.
Luật mở cửa, nhìn Tần Trạm, thu hồi nụ cười, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên sự lãnh khốc, không giống với nét lạnh như băng của Văn Nhân Lẫm, loại lạnh này thâm thúy như đêm đông, “Đã biết, ngươi chỉ có thể cảm thấy tuyệt vọng.” Mà bản thân hắn, lại ngu xuẩn ôm lấy một tia hy vọng, một hy vọng đầy thống khổ.
Cửa đóng lại, ngăn cách hai không gian.
Tần Trạm không đuổi theo, xoay lưng về phía Quý Phi Yên, che giấu nét bi thương trong đáy mắt, Luật, ta không thể chia sẻ cùng ngươi sao?
.
Ra khỏi tòa kiến trúc mang phong cách cổ kính đầy độc đáo, chậm rãi bước đi dưới ánh mặt trời, nhìn thế giới trăm hoa khoe sắc, thấm đượm sắc xuân rực rỡ, thế nhưng trong đôi mắt đen kia không có lấy một tia ấm áp của ngày xuân, mà lạnh lẽo đến thấu xương như mặt hồ bị đóng băng.
Hy vọng mỏng manh kia, nhân loại có khả năng nắm bắt sao? Chính vì hiểu được chuyện này vô cùng khó khăn, hắn mới càng thêm tuyệt vọng.
Khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh đầy tự giễu, cho dù là thế, hắn cũng sẽ kiên trì bảo lưu lấy tia hy vọng này, cho dù có bị nhân loại oán hận. Hắn không hối hận, nếu nhân loại quả thật có đủ khả năng để bắt lấy sợi dây hy vọng này, hắn sẽ…
END 12.
Quý Phi Yên giờ mới rõ lúc nãy Tần Trạm hoa tay múa chân trên menu là làm gì. Trong lòng không hiểu có chút chua xót, Tần Trạm nhớ rõ nàng thích uống gì, cũng biết Văn Nhân Luật thích gì.
Quý Phi Yên, theo bản năng, không để ý đến Văn Nhân Lẫm cũng đang có mặt tại đó, mà Tần Trạm cũng không gọi đồ uống giúp y. Lúc nãy, Tần Trạm có hỏi nàng uống gì, mà với Luật, hắn lại chủ động tự mình chuẩn bị tốt thứ Luật thích uống. Cách đối xử với hai người, cho thấy quan hệ thân sơ thế nào, Quý Phi Yên không muốn nghĩ tới.
Tại hội sở chuyên phục vụ tầng lớp đặc biệt này, tất cả đồ ăn thức uống đều hoàn toàn được lấy từ thiên nhiên, mang hương vị thuần khiết nhất. Đối với loại hương vị không hề ô nhiễm này, Luật thực sự thích.
Luật không khách khí, tiếp nhận tách trà mà Tần Trạm đưa đến, độ ấm vừa phải, uống vào không thấy quá nóng, hương trà thanh thanh tạo cảm giác vô cùng dễ chịu. Thế nhưng, tiếp nhận trà, không có nghĩa Luật sẽ đối Tần Trạm ôn hòa.
Khẽ nhấp một ngụm, Luật đặt tách trà xuống. Nước trà ngọt lành kia cũng không khiến cho lời lẽ của Luật trở nên hòa ái, chỉ nghe hắn nói, “Không tồi. Tần Trạm, ngày hôm qua ta mới đính hôn, hôm nay ngươi liền thông đồng với vị hôn thê của ta.” Ngữ điệu mang theo vẻ trêu tức, thế nhưng những người ở nơi này đều cho rằng Luật đang phẫn nộ.
Là nữ nhân, mặt mũi Quý Phi Yên rất mỏng, huống chi Luật dùng từ khó nghe như vậy, nàng lại là nhân vật chính trong đó, khó tránh khỏicó cảm giác tức giận.
“Luật, ngươi đã hiểu lầm, ta cùng Phi Yên…” Tần Trạm định giải thích.
“Phi Yên a, gọi nhau thân mật làm sao.” Luật liền lập tức cắt ngang, khẳng định ngay gian tình của hai người.
“Văn Nhân Luật, ta cùng ai ở chung, ngươi không có tư cách hỏi.” Quý Phi Yên nhìn thấy người trong lòng mình bị yếu thế, liền lên tiếng bênh vực.
“Ngươi là vị hôn thê của ta.” Một cái cớ thật tốt, Luật liền sử dụng không chút khách khí.
“Hôn ước của chúng ta tùy thời có thể giải trừ.” Quý Phi Yên mỉm cười tự tin, trên tay nàng có một lá bài tuyệt hảo, không sợ Văn Nhật Luật không đi vào khuôn phép.
“Vậy thì giải trừ đi.” Luật nói không chút lo lắng, đáp trả uy hiếp kín đáo của Quý Phi Yên.
Nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp của Quý Phi Yên xuất hiện vẻ ngơ ngác, Luật giống như cười nhạo, nói với Quý Phi Yên, “Quý Phi Yên tiểu thư, ngươi cho ngươi là người nào, bởi vì ngươi rất đẹp, ta sẽ đối ngươi quan tâm săn sóc, ta sẽ vì có một vị hôn thê tài mạo song toàn như ngươi mà cảm tạ trời đất, ta nên vì ngươi muốn giải trừ hôn ước mà phải thỏa hiệp, bất an nhưng vẫn phải thuận theo ý tứ của ngươi, thỉnh cầu ngươi không cần giải trừ hôn ước? Không cần rất đề cao bản thân nha. Nữ nhân vừa xinh đẹp, vừa có khí chất, lại tài hoa như ngươi, trên thế giới này không nhiều lắm, nhưng không phải là không có a. Nữ nhân đẹp hơn ngươi, ta cũng đã gặp, cho nên, Quý Phi Yên tiểu thư, không cần quá xem trọng bản thân mình, ngươi căn bản chẳng là gì cả.”
Lời nói của Luật hoàn toàn là đả kích trí mạng đối với Quý Phi Yên, khiến sắc mặt nàng thay đổi liên tục, hết xanh rồi đến hồng. Không thể không nói, lời của Luật xuyên thấu tâm tính của Quý Phi Yên – kiêu căng vì có nhiều nam nhân theo đuổi, cho dù từng thất bại trên người Tần Trạm, Quý Phi Yên cũng cho rằng chỉ có Tần Trạm là đặc thù. Vậy nên, khi đối mặt một công tử hoàn khố như Văn Nhân Luật, Quý Phi Yên tự tin mười phần về mị lực của mình, dễ dàng khiến hắn phải quỳ gối trước nàng. Thế nhưng, lời nói của Văn Nhân Luật lúc này không thể nghi ngờ là cái tát đánh vào khuôn mặt Quý Phi Yên, đập nát tự tin của nàng.
“Trước mặt ta, ngươi cũng không có tư cách đứng ở vị trí thượng phong, thu hồi ngay cao ngạo nhàm chán của ngươi. Trong hôn ước này, người không muốn giải trừ hôn ước không phải ta, mà là ngươi, tổ chuyên án số hiệu Y25742, Quý Phi Yên tiểu thư.” Luật nở nụ cười ngạo mạn với Quý Phi Yên, cũng bóc trần thân phận của nàng.
“Ngươi nói cái gì?” Với tố chất vốn có, Quý Phi Yên cũng không khỏi cảm thấy kinh hoảng, nàng không cho là Tần Trạm nói cho Luật, bởi vì số hiệu của nàng, Tần Trạm không hề biết.
“Không cần nghĩ những kẻ ăn chơi trác táng đều là lũ ngốc, nếu như không có một chút đầu óc, ngươi nghĩ chúng ta dựa vào cái gì mà đứng ngang hàng với nhóm Thái Tử đảng của Tần Trạm.” Trong mắt những kẻ bình dân, hoàn khố đệ tử là những người không học vấn, không nghề nghiệp, không đầu óc, chính là, trên thực tế không phải như vậy, ít nhất là đám đệ tử thuộc tầng lớp cao tầng ở kinh đô, cho dù là hoàn khố cũng có vài phần bản lĩnh, hoàn khố cùng tinh anh không phải khác nhau ở suy nghĩ, mà là hành động.
Các tinh anh vì nước vì dân, làm việc quang minh lỗi lạc, còn các hoàn khố tự tư tự lợi, làm việc khiến người chỉ trích.
Đối với lời nói của Luật, Tần Trạm cùng Văn Nhân Lẫm vô cùng hiểu rõ, trong đám hoàn khố mà Luật thống soái, có mấy nhân vật cực khó đối phó, không như bọn họ, khi làm việc phải cố kỵ đủ điều, nhóm hoàn khố vì quyền lợi của bản thân mà hành động, hơn nữa không từ thủ đoạn. Mà Luật, có thể trở thành thủ lĩnh của nhóm Thái Tử đảng kia, như thế nào có thể là người đơn giản. Quý Phi Yên đã quá xem thường Luật.
Thế nhưng, Luật lấy được tình báo từ đâu? Ngay cả bọn họ cũng không biết đến công việc cụ thể của tổ chuyên án, nếu không phải lúc trước Tần Trạm từng nhận thức Quý Phi Yên, bọn họ thậm chí còn không biết tổ chuyên án đã muốn tiếp cận Luật, mà Luật, ngay cả số hiệu của Quý Phi Yên đều biết rất rõ ràng.
Gương mặt Quý Phi Yên vẫn ôn nhu như cũ, chẳng qua những gì Luật nói đã khiến biểu tình của Quý Phi Yên mất đi vẻ thong dong, thật không ngờ, nhiệm vụ bí mật của nàng đã sớm bị người nhìn thấu.
“Như vậy, tại sao ngươi đồng ý đính hôn với ta?” Ép buộc bản thân phải bình tĩnh, Quý Phi Yên không rõ tại sao Luật lại đồng ý, người bình thường sẽ không làm như vậy.
“Bà ngoại muốn ta tìm một vị hôn thê, như vậy ta liền tìm, bản thân ngươi tự động đưa tới cửa, bà ngoại lại thích ngươi, sau này cũng dễ hủy hôn ước. Nói trắng ra, ngươi chẳng qua chỉ là công cụ để ta đòi niềm vui của bà ngoại, cũng là công cụ dễ vứt bỏ nhất.” Luật nhún nhún vai, “Thật muốn cảm tạ ngươi xuất hiện đúng lúc, cho ta bớt không ít phiền toái sau này.” Trong lời cảm tạ của Luật, Quý Phi Yên nghe được sự châm biếm vô tận của hắn.
“Văn Nhân Luật.” Cái gì tao nhã, cái gì lễ nghi, cái gì dịu dàng, giờ khắc này, ánh mắt của Quý Phi Yên đều có thể phóng ra hỏa, từ trước đến nay đều được người theo đuổi, nàng chưa từng bị đối xử như thế này, không đếm xỉa đến mỹ mạo của nàng, coi thường tài hoa của nàng, đem nàng trở thành công cụ để hoàn thành mục đích, thật đáng giận, thật đáng hận, “Ta nhất định sẽ đưa ngươi ra chịu tội trước pháp luật.”
“Ha ha ha,” Văn Nhân Luật cười đến càn rỡ.
Tần Trạm nhìn Luật cười đến tùy ý như thế, ánh mắt trở nên thâm trầm. Hắn nghe ra sự khinh thường cùng châm chọc của Luật, còn có cảsự coi thường đối với pháp luật, chính là, hắn không thèm để ý, Luật chỉ cần vui vẻ là tốt rồi, thậm chí nếu Luật thực sự phạm pháp, gây rối trật tự kỷ cương, hắn cũng nguyện ý vì Luật gánh lấy trách nhiệm, nguyện vọng của hắn chỉ có một, một nguyện vọng vô cùng nhỏ bé, là Luật có thể nhớ rõ hắn, trong lòng của Luật có hắn, không phải chán ghét, mà là ký ức tốt đẹp.
“Chỉ bằng ngươi?” Luật thực sự khinh thường, chỉ là một nhân loại, còn là một kẻ ngu xuẩn, nàng có khả năng tìm hiểu được chân tướng phía sau sao? Tuy rằng đối với Balberith, hắn không thể nói là thích, nhưng là, hắn rất tự tin, đám người kia tuyệt đối không để lại dấu vết. Trước khi mọi việc hạ màn đã bị nhân loại phát hiện, đó là sỉ nhục của bọn hắn.
“Ngươi xem thường nữ nhân?” Quý Phi Yên tỉnh táo lại, đối với lời nói của Luật không đồng ý, nàng chán ghét những người xem thường nữ nhân.
“Ta không hề coi thường nữ nhân, ta cũng từng nếm qua đau khổ bởi một nữ nhân a.” Luật tùy ý trả lời.
Chính là, Tần Trạm cùng Văn Nhân Lẫm đều biết người Luật nói là ai, sắc mặt hai người đều trầm xuống, tản ra nhè nhẹ bi thương.
Quý Phi Yên lập tức chú ý đến tình huống hiện tại, sự tình mà Văn Nhân Luật nói là sự thật, nhưng trong tư liệu không hề có thông tin, lại thêm thái độ của Tần Trạm cùng Văn Nhân Lẫm, chuyện này chắc chắn có vấn đề.
“Văn Nhân Luật, ta hy vọng ngươi có thể thẳng thắn công đạo, những vụ tử vong ngoài ý muốn này có rốt cuộc quan hệ gì với ngươi không? Kẻ giúp ngươi giết người là ai?” Nếu đối phương đã biết mục đích của mình, như vậy, tiếp tục giấu giếm thực ngu xuẩn, không bằng trực tiếp hỏi ra.
“Ngươi không phải đã nói là ngoài ý muốn sao? Đã là ngoài ý muốn, sao có thể có liên quan đến ta?” Thẳng thắn? Có một số việc, nói ra cũng không ai tin.
“Những người này đều vì đắc tội ngươi mới chết.” Quý Phi Yên cười vô cùng dịu dàng, nhưng cũng rất quyết đoán.
“Đúng vậy, là thế giới thấy ta bị người ức hiếp nên khiến cho bọn họ gặp báo ứng a.” Luật ngã lưng vào sopha, nói với thái độ hết sức thành kính.
“Hồ ngôn loạn ngữ.” Từng chữ đều là theo kẽ răng Quý Phi Yên phát ra.
Luật buông tay ra, xem đi, không ai tin tưởng vào sự thật.
“Luật,” Tần Trạm không thể không gia nhập cuộc nói chuyện này, hắn muốn khuyên nhủ Luật, “Bọn họ rất nguy hiểm, không nên quá thân cận với bọn họ.” Tổ chức có thể chế tạo ra hàng loạt cái chết ngoài ý muốn này, cho dù chưa tiếp xúc trực tiếp cũng khiến cho người ta cảm nhận được sự hắc ám cùng nguy hiểm của nó, hắn không hy vọng Luật dính dáng đến bọn họ quá sâu.
Đã muộn, đã quá muộn. Luật nở nụ cười với Tần Trạm, kiêu ngạo như từ trước đến nay, mang ý vị ngươi làm khó được ta sao.
“Quý Phi Yên tiểu thư còn muốn giải trừ hôn ước không?” Sau đó hướng Quý Phi Yên hỏi.
“Trước khi tìm được chứng cứ phạm tội của ngươi, ta sẽ không giải trừ hôn ước, ta sẽ dán mắt vào ngươi.” Quý Phi Yên trả lời vấn đề của Luật.
“Vậy là tốt rồi, miễn cho ta phải phí thêm thời gian tìm một công cụ khác vừa khiến bà ngoại thích vừa dễ giải quyết.”
“Ngươi không cần đắc ý, ta nhất định sẽ tìm được chứng cứ.” Quý Phi Yên tuyên chiến.
“Điều tra đi, dù sao ngươi cũng sẽ chẳng tra ra được gì, bất quá a, đến một lúc nào đó các ngươi cũng sẽ biết được tất cả.” Luật đứng dậy, mang theo vài phần lười nhác, mà lời hắn nói cứ như đang hé lộ chút gì đó.
“Luật, ngươi đang giấu giếm chuyện gì?” Tần Trạm nhìn Luật đang bước về phía cửa, hỏi.
“Có một số việc, không biết sẽ tốt hơn.” Luật cũng không quay đầu, đáp lại.
“Nếu biết thì sao?” Tần Trạm vẫn không buông tha.
Luật mở cửa, nhìn Tần Trạm, thu hồi nụ cười, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên sự lãnh khốc, không giống với nét lạnh như băng của Văn Nhân Lẫm, loại lạnh này thâm thúy như đêm đông, “Đã biết, ngươi chỉ có thể cảm thấy tuyệt vọng.” Mà bản thân hắn, lại ngu xuẩn ôm lấy một tia hy vọng, một hy vọng đầy thống khổ.
Cửa đóng lại, ngăn cách hai không gian.
Tần Trạm không đuổi theo, xoay lưng về phía Quý Phi Yên, che giấu nét bi thương trong đáy mắt, Luật, ta không thể chia sẻ cùng ngươi sao?
.
Ra khỏi tòa kiến trúc mang phong cách cổ kính đầy độc đáo, chậm rãi bước đi dưới ánh mặt trời, nhìn thế giới trăm hoa khoe sắc, thấm đượm sắc xuân rực rỡ, thế nhưng trong đôi mắt đen kia không có lấy một tia ấm áp của ngày xuân, mà lạnh lẽo đến thấu xương như mặt hồ bị đóng băng.
Hy vọng mỏng manh kia, nhân loại có khả năng nắm bắt sao? Chính vì hiểu được chuyện này vô cùng khó khăn, hắn mới càng thêm tuyệt vọng.
Khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh đầy tự giễu, cho dù là thế, hắn cũng sẽ kiên trì bảo lưu lấy tia hy vọng này, cho dù có bị nhân loại oán hận. Hắn không hối hận, nếu nhân loại quả thật có đủ khả năng để bắt lấy sợi dây hy vọng này, hắn sẽ…
END 12.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook