Diệt Thế Kỷ
Chương 11

Quý Phi Yên cho là mình nghe lầm, đây hoàn toàn không giống lời mà người như Tần Trạm sẽ nói ra, năm năm thời gian chẳng lẽ đã cải biến Tần Trạm vốn chính trực mà nàng quen biết? Người sáng suốt chỉ cần vừa nhìn là thấy liên hệ giữa Văn Nhân Luật và những nạn nhân này, huống chi Tần Trạm nhận thức Văn Nhân Luật lâu như vậy, theo như tư liệu, đối với những chuyện liên quan đến Văn Nhân Luật, Tần Trạm cho tới bây giờ đều bao dung thoái nhượng, thu thập cục diện rối rắm, hắn không có khả năng không biết mâu thuẫn giữa những nạn nhân này và Văn Nhân Luật.

“Luật tuy hành xử hơi tùy hứng một chút, nhưng hắn tuyệt đối không phải hung thủ.” Tần Trạm kiên định nói, thể hiện lòng tin tuyệt đối với Văn Nhân Luật.

Văn Nhân Luật ở phương xa hừ lạnh, Tần Trạm, ngươi thật sự nghĩ ngươi hiểu biết ta sao? Không phải hung thủ? Cảm thấy ta vô tội? Ngươi sai rồi, ta à, không hề vô tội, tay ta nhuộm nhiều máu hơn ngươi nghĩ nha.

Trong mắt Balberith cũng có nghiền ngẫm. Đương nhiên, hắn chưa từng nghĩ đến việc hắn làm sẽ bị đổ xuống đầu Luật, khiến tế tư tôn quý bị nhân loại ti tiện mang ra thẩm phán, chuyện này không chỉ là khinh nhờn đối với tế tư, còn là nhục nhã đối với bọn họ. Bất quá, lúc này hắn là đang nghĩ, sau khi Tần Trạm biết những gì Luật đã làm, y còn có thể kiên trì yêu Luật sao. Thật sự là khiến hắn vô cùng chờ mong. Bất luận Tần Trạm lựa chọn như thế nào, kết quả đều có thể giải trí cho hắn.

Quý Phi Yên nhìn Tần Trạm có chút cổ quái. Tùy hứng một chút! Văn Nhân Luật như vậy mà chỉ gọi là tùy hứng sao? Tần Trạm dùng từ không khỏi quá khiêm tốn đi? Tuy Văn Nhân Luật không đến mức làm những chuyện mất nhân tính, nhưng cũng đã là tùy ý làm xằng làm bậy rồi. “Chúng ta biết Văn Nhân Luật không phải hung thủ, nhưng hắn là mấu chốt.” Tố chất chức nghiệp khiến Quý Phi Yên thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, nàng vẫn là muốn có được sự trợ giúp của Tần Trạm.

“Chuyện của Luật, các ngươi không cần nhúng tay.” Tần Trạm khi nói câu này, ngữ khí mang theo nghiêm khắc.

Quý Phi Yên có chút khó chịu, phải biết rằng thái độ của Tần Trạm từ trước tới nay đều là khiêm tốn ôn hòa, thế nhưng hiện tại lại vì một kẻ ăn chơi trác táng mà dùng loại ngữ khí nghiêm khắc này với nàng, trong lòng không khỏi dâng lên ủy khuất cùng không thoải mái.

“Ta không có quyền hạn này.” Quý Phi Yên cứng rắn nói.

Không khí giữa hai người trở nên nặng nề.

Quý Phi Yên có chút hối hận, mình làm gì phải so đo như một tiểu nữ nhân, đi đối nghịch với Tần Trạm. Ngữ khí dịu đi một chút, Quý Phi Yên nói, “Trạm, chuyện của Văn Nhân Luật, ngươi cũng là có điều tra đi?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Quý Phi Yên lại thầm thấy vui mừng. Lấy tính cách của Tần Trạm, hắn không có khả năng không điều tra, bằng thế lực của hắn nhất định đã điều tra được chút gì đó, chỉ nhìn tình hình hiện tại cũng đủ biết, thế lực làm cho những người kia tử vong ngoài ý muốn lớn mạnh và khủng bố đến mức nào. Tần Trạm không cho nàng nhúng tay, thậm chí nghiêm khắc như vậy, có phải vì lo lắng cho nàng, sợ nàng gặp nguy hiểm hay không?

Đáng tiếc, Tần Trạm không có thuật đọc tâm, cũng không biết tâm lý phức tạp của Quý Phi Yên lúc này, huống chi ngay từ đầu, người mà Tần Trạm quan tâm cũng chỉ có một mình Văn Nhân Luật. Một mảnh phương tâm của Quý Phi Yên không có cách nào truyền đến cho Tần Trạm, cũng đã chú định phần cảm tình này của Quý Phi Yên không thể được như nguyện.

“Ta có điều tra.” Tần Trạm thản nhiên trả lời. Liên quan đến Luật, hắn sao có thể không điều tra. Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn không có chút thu hoạch nào, cho dù ngầm phái người bảo hộ, những người đó cũng sẽ phát sinh sự cố ngoài ý muốn mà chết, quả thật hệt như bị tử thần theo dõi. Thủ hạ của hắn từng đưa ra đánh giá, đắc tội Văn Nhân Luật cũng như định ra ước hẹn với tử thần.

Nhìn đến bộ dạng muốn có được tình báo từ hắn không chút che giấu của Quý Phi Yên, Tần Trạm nói tiếp, “Nhưng là không có manh mối.” Hắn thậm chí mạo hiểm khả năng bị Luật chán ghét đến tận cùng, nghe lén thiết bị thông tin của Luật, vẫn là không có kết quả.

Quý Phi Yên cũng lộ vẻ nghiêm túc, chỉ cần sơ sơ hiểu biết lý lịch của Tần Trạm đã có thể đoán được mạng lưới tình báo cùng lực lượng có thể vận dụng của bản thân hắn, so với tổ chuyên án bí mật của bọn họ, lực lượng điều tra có thể nói là lớn hơn không biết bao nhiêu lần, Tần Trạm thế nhưng lại cũng không có đến một chút manh mối.

“Phi Yên, ta sẽ không để bất luận kẻ nào xúc phạm đến Luật.” Tần Trạm thu lại nụ cười, gương mặt anh tuấn đã khôngcòn tiếu dung nhu hòa ấm áp, trở nên lãnh khốc vô cùng.

Luật ở phương xa hừ lạnh, tỏ vẻ khinh thường đối với Tần Trạm. Hắn mới không cần tên này bảo hộ. Bất quá, hắn cũng không muốn để Quý Phi Yên cứ như vậy rời đi.

“Ngươi phải về rồi?” Nhìn thấy Luật xoay người, Balberith cũng không quay đầu lại, hỏi.

“Trở về không phải để ngươi dễ dàng thưởng thức trò hay à?” Luật hiếm khi không đi ngăn cản thú vui xấu của Balberith. Muốn xem thì xem đi, đã nhiều năm như vậy, hắn sẽ còn bận tâm sao? Trên thế giới này, người hiểu rõ hắn nhất chỉ có Balberith, bởi vì, tất cả của hắn, thống khổ, giãy giụa, mâu thuẫn, đều bị y thu vào trong mắt, rõ ràng đến mức khiến hắn chán ghét.

Quý Phi Yên lần đầu tiên nhìn thấy Tần Trạm như thế, ý thức được Văn Nhân Luật đối với Tần Trạm là rất đặc thù, chính là, nàng cũng không nghĩ đến phương diện ái tình.

“Vì cái gì? Văn Nhân Luật đến tột cùng có chỗ nào đáng để các ngươi dung túng hắn như thế?” Quý Phi Yên thật sự cảm thấy kỳ quái, không chỉ có Tần Trạm, cả Tống lão phu nhân yêu ghét rõ ràng, Văn Nhân lão gia tử uy nghiêm, Văn Nhân bá phụ lãnh khốc trầm lặng, Văn Nhân Lẫm lạnh lùng, những người này đều không phải dạng không phân được thị phi, vì cái gì tất cả đều đối xử đặc thù với Văn Nhân Luật, dễ dàng tha thứ hết thảy hành vi xằng bậy của y?

Bởi vì những người đó nợ y, mà ta yêu y. Những lời này bị chôn dưới đáy lòng Tần Trạm. Hắn cái gì cũng không nói, cũng sẽ không đem những gì Luật trải qua nói ra để tranh thủ sự đồng tình từ người khác. Luật không cần đồng tình.

Thanh âm thông báo có người liên lạc phát ra từ dụng cụ thông tin của Tần Trạm, hắn liền kéo một sợi dây dài và mảnh ra từ trên dụng cụ thông tin, đem một thứ giống như tai nghe nhét vào lỗ tai, tin tức truyền đến khiến gương mặt hắn xuất hiện vẻ bối rối.

Đây là một cuộc gọi từ Văn Nhân Lẫm. Bên cạnh Tần Trạm, chỉ có Văn Nhân Lẫm biết được bí mật của hắn, cũng vì vậy mà có rất nhiều chuyện hắn đều nói với Văn Nhân Lẫm. Hơn nữa, nếu Quý Phi Yên thường xuyên lui tới Văn Nhân gia, Văn Nhân Lẫm sẽ là người ở bên cạnh và bảo hộ Luật tốt nhất, cho nên, hôm qua, sau khi yến hội kết thúc, Tần Trạm đã đem thân phận ngầm của Quý Phi Yên nói cho Văn Nhân Lẫm, thậm chí cả chuyện năm năm trước hắn vì muốn chặt đứt cảm tình đối với Luật, từng cùng Quý Phi Yên kết giao, cũng nói cho Văn Nhân Lẫm.

Đối với những chuyện Tần Trạm làm năm năm trước, Văn Nhân Lẫm không tỏ vẻ gì, dù sao mấy năm qua hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy tất cả thống khổ của Tần Trạm. Hắn thật sự nghĩ, nếu Tần Trạm có thể thoát khỏi phần cảm tình này cũng tốt, nhưng nhìn bộ dạng của Tần Trạm bây giờ, xem ra là không thành công.

Văn Nhân Lẫm sau khi biết có người đang điều tra, đã bắt đầu tiếp cận Luật, liền không dám rời khỏi Luật nửa bước. Nhìn thấy Luật muốn ra ngoài, hắn cũng đi theo, hỏi địa điểm, chính là hội sở nơi hôm nay Tần Trạm cùng Quý Phi Yên hẹn gặp.

Văn Nhân Lẫm ngồi trên xe của Luật, làm ra vẻ vô cùng bình tĩnh thông báo cho Tần Trạm một tiếng, hắn và Luật muốn đến hội sở. Vừa nói xong, Luật liền đoạt lấy dụng cụ thông tin của hắn, tiếp lời.

“Tần Trạm.” Sau đó, thanh âm của Luật vang lên bên tai Tần Trạm.

“Luật.” Ngữ khí của Tần Trạm thực ôn hòa, là hình tượng từ trước đến nay của hắn.

Quý Phi Yên có chút bối rối, mặc dù nàng không có cảm tình đối với Văn Nhân Luật, nhưng trên danh nghĩa, bọn họ dù sao cũng là hôn phu hôn thê. Hẹn gặp bạn trai cũ sau lưng vị hôn phu, quan niệm đạo đức của Quý Phi Yên khiến nàng thấy chột dạ.

“Cùng Quý Phi Yên ngồi yên đó, đừng có nhúc nhích nha.” Một câu nói kia thể hiện Luật đối với việc hiện tại Tần Trạm đang cùng ai, ở chỗ nào, biết đến nhất thanh nhị sở(rõ ràng).

“Luật…” Tần Trạm đứng phắt dậy.

“Tần Trạm, đừng nghĩ nói không có nha.” Luật đạp chân ga, xe bắt đầu chạy nhanh hơn. “Ta chính là có nguồn tình báo chuẩn xác a.” Tuyệt đối sẽ không có sai lầm, bởi vì người cung cấp tin tức chính là bản thân thế giới. “Hai người các ngươi dám bước đi một bước thử xem.”

Uy hiếp xong, đem tai nghe ném lại cho Văn Nhân Lẫm, vẫn còn có thể nghe được Tần Trạm đang nói, “Luật, đừng hiểu lầm, nghe ta giải thích…”

“Cúp máy.” Đây là mệnh lệnh đối với Văn Nhân Lẫm.

Văn Nhân Lẫm nào dám không làm, lập tức tắt dụng cụ thông tin, tay chân quy củ, hắn bắt đầu hối hận vì lên xe của Luật, bây giờ hắn cũng không thể xuống được a.

“Làm sao vậy?” Đây là lần đầu tiên Quý Phi Yên nhìn thấy bộ dạng bối rối của Tần Trạm trước nay vốn thong dong.

“Luật biết chúng ta ở đây.” Tần Trạm quay lại chỗ ngồi, cười khổ nói. Thôi, dù sao hắn cho đến bây giờ cũng chưa từng được đến hảo cảm của Luật, lúc này cùng lắm là khiến Luật càng thêm chán ghét hắn mà thôi. Bất quá, hắn tuyệt đối sẽ không để Luật hiểu lầm hắn và Quý Phi Yên có gì mờ ám.

“Hắn làm sao biết được?” Quý Phi Yên vô cùng kinh ngạc, nàng tin tưởng cả đường nàng tới đây tuyệt đối không có ai theo dõi, ngay cả tổ trưởng cũng không biết hôm nay nàng đến đây gặp Tần Trạm.

Đúng vậy, Luật là làm sao mà biết được? Nụ cười khổ của Tần Trạm biến mất, sự cơ trí làm cho Quý Phi Yên trầm mê lưu chuyển trên gương mặt. Luật nói, có nguồn cung cấp tình báo? Đến từ ai? Người làm việc ở đây? Hay chính là tổ chức khiến hắn bất an kia?

“Ta cáo từ trước.” Quý Phi Yên đột nhiên ý thức được mình tiếp tục ngồi ở đây thật sự không ổn, vị hôn phu cùng bạn trai cũ, loại tình huống này bảo nàng làm sao đối mặt.

“Luật nói, chúng ta đều phải đợi ở chỗ này.” Tần Trạm ngừng lại việc tự hỏi vẫn không tìm ra đáp án, bác bỏ ý định rời đi của Quý Phi Yên.

Quý Phi Yên sửng sốt, đây là muốn bắt kẻ thông *** sao? Cái tên Văn Nhân Luật kia nói thì đã sao, nàng việc gì phải nghe lời hắn? Nhưng khi nhìn thấy Tần Trạm không có ý định rời đi, Quý Phi Yên liền quyết định ở lại.

Hai người cũng không nói chuyện nữa. Tuy bọn họ thực sự trong sạch, nhưng tình trạng hiện nay quả là giống đang bắt kẻ thông ***, khiến trong lòng bọn họ rất không thoải mái.

Nửa giờ chậm chạp trôi qua, hai người đều suy nghĩ, khi Văn Nhân Luật đến đây sẽ phát sinh chuyện gì?

Không lâu sau, cửa phòng mở rộng ra, Luật xuất hiện trước mặt hai người, đằng sau là Văn Nhân Lẫm còn đang do dự có nên vào hay không.

“Tốt lắm, không ai chạy.” Luật vừa lòng cười.

Phòng rất rộng rãi, còn có cả sopha, bất quá sopha là đang xoay lưng về phía Tần Trạm cùng Quý Phi Yên, Luật đương nhiên chọn ghế sopha thoải mái để ngồi, về phần không thể đốidiện với hai người kia để nói chuyện, “Lại đây ngồi.” Khẩu khí mười phần trịch thượng.

Đối với ngữ khí của Luật, Quý Phi Yên cảm thấy rất đáng ghét, trong lòng nàng có chút tức giận, nhưng Tần Trạm không giống, đối với yêu cầu của Luật, chỉ cần hợp lý, Tần Trạm mới không cần quan tâm Luật dùng ngữ khí thế nào, huống chi, bản thân hắn đã quá quen.

Sau khi Tần Trạm bỏlại Quý Phi Yên, bước đến ngồi đối diện Văn Nhân Luật, Quý Phi Yên mất đi minh hữu cũng chỉ có thể ngồi xuống. Văn Nhân Lẫm không ngừng lo lắng, không thể để Tần Trạm một mình chiến đấu, cũng vì muốn phòng bị Quý Phi Yên, Văn Nhân Lẫm chọn lấy một góc, ngồi xuống.

END 11.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương