Diêm Vương
-
Chương 134
Kỉ Tiễu đi tới phòng bệnh của Trì Xu Di, thế nhưng ở đó lại thấy Trì Xu Huyên.
Trì Xu Huyên đang hỏi bác sỹ tình hình bệnh nhân, bà và Trì Xu Di giống nhau như vậy, nên không cần nhiều lời nói thân phận, bác sỹ liền đem mọi bệnh tình đều nói cho bà. Từ 3, 4 ngày trước, Trì Xu Di liền lâm vào hôn mê, các chỉ số cơ thể cũng kịch liệt giảm sút, sáng hôm nay, rốt cuộc không chịu được đến ngay cả truyền dịch cũng không vào, chất lòng liền ứ đọng dưới da phù sưng lên, khiến tứ chi đều sưng giống như bị ngâm nước, nhìn cực kì ghê người.
Vừa quay đầu liền thấy Kỉ Tiễu, Trì Xu Huyên sắc mặt phức tạp, phảng phất muốn nói gì đó, nhưng vài lần mở miệng muốn nói lại thôi.
Kỉ Tiễu liếc mắt nhìn vào người trong phòng bệnh, cũng không giống như mấy hôm trước nhìn cái liền rời đi, mà lại ngồi xuống băng ghế ngoài hành lang.
Trì Xu Huyên nhìn gương mặt cậu tái xanh, nghĩ đến những lời vừa rồi bác sỹ nói, trong lòng đủ các loại cảm xúc phức tạp, cho dù bà có từng hận nữ nhân kia, thậm chí những lúc tuyệt vọng nhất đều nguyền rủa bà ta chết đi, còn có không cam lòng cùng ghen tị, mình cầu mà không được đáp ứng, còn đối với bà ta rõ ràng chiếm được nhưng hết thảy lại không biết quý trọng lại còn oán trách. Mấy năm nay, bà luôn tại trước mặt người khác sắm vai người mẹ mẫu mực, tận lực sửa chữa mọi sai lầm trong quá khứ, nhưng mỗi đêm trằn trọc không ngủ được, lại nghĩ tới việc chính mình đã gây ra tình cảnh ngày hôm nay, Trì Xu Huyên đói với Trì Xu Di vẫn như trước khó gỡ được khúc mắc, bà từng vô số lần suy nghĩ, nếu có một ngày chính mình nhìn thấy người kia, bà sẽ nói gì với người chị gái này.
Trì Xu Di tựa như một cục sạn bị kẹt ở yết hầu Trì Xu Huyên, không chú ý cảm thụ có lẽ miễn cưỡng có thể xem nhẹ, mà khí cần nuốt cái gì đó để sinh tồn, cái loại tư vị khó nuốt trôi này thực sự khó chịu.
Bà tâm lý nhiều năm như vậy nhất thời không thể tiêu hóa, không biết Kỉ Tiễu trong khoảng thời gian này đến tột cùng như thế nào có thể chịu đựng được, trong đáy lòng vẫn hận người sẽ chết, nhưng người đó lại người thân nhất của mình, ở trong hoàn cảnh như vậy, Kỉ Tiễu đến tột cùng là có suy nghĩ gì?
Trì Xu Huyên đi tới bên người cậu, do dự một lúc lâu vẫn cắn răng nói: “Con…đừng trách dì đã tới đây, dì chỉ lo lắng…đến cùng là….aiz….”
Kỉ Tiễu không nói.
Trì Xu Huyên nhịn không được hỏi: “đứa bé kia…con gặp rồi?”
Kỉ Tiễu lần này gật đầu.
“Nó….”
Trì Xu Huyên vừa muốn hỏi thăm tình hình của Lục Mân, bỗng nhiên máy đo lường ở đầu giường bên trong phòng bệnh phát ra tiếng vang chói tai, nghe được động tĩnh, y ta vội vàng chạy vào, một thoáng sau mấy bác sỹ cũng chạy tới.
Trì Xu Huyên lập tức khẩn trương hơn, đến gần cửa kính thủy tinh nhìn tình hình bên trong, hai tay bà bất giác nắm chặt lại, môi cũng gần như cắn nát, quay đầu nhìn thấy Kỉ Tiễu vẫn bất động ngồi ở chỗ kia, tóc mái buông xuống che mặt, không thấy rõ biểu tình.
Một lát sau, bác sỹ mở cửa đi ra, Trì Xu Huyên bận rộn nghênh đón, Kỉ Tiễu cũng châm chậm ngẩng đầu lên.
Bác sỹ nói: “Bệnh nhân đã tỉnh, thần trí coi như rõ ràng, hai người vào thăm đi, có gì muốn nói…tận lực nắm chặt thời gian.”
Trì Xu Huyên vừa nghe, liền nhịn không được trừng lớn mắt, con ngươi xinh đẹp một mảnh trống rỗng, giống như lập tức không thể nhận được tin tức như thế, dưới chân cũng giống như bị gắn đinh, thế nào cũng không bước chân đi được.
Mà lúc này người đang ngồi trên băng ghế đứng dậy, đi qua người bà, vào phòng bệnh.
Kỉ Tiễu đi tới trước giường, Trì Xu Di lúc này đang mở mắt, biểu tình khó được khi không có quá nhiều thống khổ, cảm giác trước mắt có người, bà lúc này mới trì độn chuyển đầu sang.
Còn chưa nhìn rõ người trước mắt là ai, Trì Xu Di trực giác liền gọi: “Tiểu Mân…Tiểu Mân….” Bà muốn biết con trai mình giờ thế nào.
Trì Xu Di thanh âm hơi thở mỏng manh, nếu không tập trung lắng nghe chắc sẽ không nghe rõ, Kỉ Tiễu hơi cúi người về phía bà ta, vừa muốn nghe rõ bà ta nói, vừa cho đối phương nhìn rõ mình là ai.
Quả nhiên, ánh mắt hỗn độn của Trì Xu Di lập tức nhận ra Kỉ Tiễu liền thay đổi, bà chân tay vừa động, dường như ảnh hưởng tới vết thương, đau tới mặt mũi đều vặn vẹo, khó được khi yên ắng trong giây lát liền biến thành bọt nước.
Bà dường như muốn nói lời kịch liệt, nhưng đến bên miệng liền hóa thành hai chữ.
“Tiểu Mân…”
Kỉ Tiễu đứng gần nhìn rõ những thay đổi trên mặt bà, xác nhận đối phương vẫn nhìn thẳng mình mới nói: “Bà thật muốn biết nó sống hay chết sao?”
Trì Xu Di vôi vã gật đầu, muốn giơ tay giữ cậu: “Tiểu Mân…nó tốt không?”
Kỉ Tiễu để bà ta cầm ống tay áo: “Nó rất tốt, bác sỹ nói bệnh của nó đang chuyển biến tốt, về sau còn có cơ hội xuống giường khỏi hẳn.”
Trì Xu Di ngẩn ra, sau đó lại nghe cậu nói tiếp: “Loại lời nói này bà tin không?”
Kỉ Tiễu nhìn bà ngốc lăng sau đó ánh mắt càng lúc càng mở lớn, con mắt kịch liệt sung huyết, cuối cùng lộ ra biểu tình không thể tin, ngay sau đó cả người đều co giật run rẩy.
“Không…không….sẽ không….mày gạt tao, mày…tiểu…súc….sinh….”
Kỉ Tiễu trơ mắt nhìn bà ta chậm rãi rơi vào thống khổ, sau đó bắt đầu điên cuồng, cuối cùng là triệt để phá vỡ.
Trì Xu Huyên ngoài cửa nhìn vào thì thấy Trì Xu Di trên giường hai mắt vô thần, tứ chi mềm nhũn buông xuống, thường thường run rẩy.
Trì Xu Huyên vội vàng kéo Kỉ Tiễu ra, đây vốn không phải là điều bà muốn thấy, Kỉ Tiễu đem Trì Xu Di làm cho hỏng mất, chính cậu cũng đâu có tốt hơn, e rằng về sau, cậu cũng không thể tự thoát ra được.
Không thể như vậy.
Quyết không thể để như vậy được!
Trì Xu Huyên kéo Kỉ Tiễu ra bên ngoài, vừa đi vừa khóc nói: “Kỉ Tiễu, con nghe dì nói, con hãy nghe dì nói, mọi chuyện đều là dì sai, Trì Xu Di sai, mà cả ba con cũng sai, nhưng con không sai, còn không hề sai, các con không hề sai, Trì Xi Di sắp chết, con không cần hận bà ta, con có cuộc sống của con, con còn trẻ, con đừng để bà ta hủy hoại con, quên hết đi…quên hết toàn bộ đi…”
Trì Xu Huyên càng nói về sau càng khóc không thành tiếng, bà rất hối hận, rất hối hận, Kỉ Tiễu hôm nay hận mẹ nó như vậy, cũng có công lao của bà ở trong đó, khi đó bà từng ngày từng ngày một lần lại một lần đem mọi cừu hận đổ lên đầu đứa nhỏ này. Cho nên oán hận trong lòng Kỉ Tiễu tích lũy dần theo ngày tháng cho tới khi trưởng thành, đã bị cô độc cùng tăm tối biến thành một cây đại thụ che kín tâm tư cậu, ngày ngày hấp thu dưỡng chất tinh thần, mới đúc thành người vừa lạnh lùng vừa bất cận nhân tình thế này, thói quen đả thương người cũng tự làm thương bản thân cậu.
“Là dì sai…là dì sai….”
Trì Xu Huyên lặp đi lặp lại, mà Kỉ Tiễu thủy chung vẫn chỉ là thờ ơ.
Thẳng tới khi cậu một lần nữa nhìn thẳng vào mắt Trì Xu Di, thấy khuôn mặt đầy nước mắt của bà, sau đó bà mới hướng tới chỗ này nhẹ nhàng nói một câu.
“Mẹ…thực xin lỗi con…..”
Máy móc đầu giường lại lần nữa vang lên tiếng tạp âm chói tai, bác sỹ sớm chờ ở cửa lần nữa lao vào, kết quả lúc này, ai nấy đều đoán được….
…… mẹ?
Nước mắt này đều vì cậu mà chảy sao?
Lời này đều là đối với cậu mà nói sao?
Đây là hai nghi vẫn cuối cùng chợt lóe trong đầu trước khi cậu bị đuổi ra khỏi phòng bệnh.
********
Diêm lão thái gia lại một lần nữa triệu hồi Diêm Trừng tới thư phòng, tôn tử gần đây thực ngoan, ông nghe người hầu nói lại, cảm giác đã tới lúc tiến hành trò chuyện.
Nhưng khi đối mặt thì thấy tinh thần Diêm Trừng cũng không tốt như dự đoán, trên mặt vẫn không có thịt, mí mắt thì sụp xuống, môi thì trắng bệch.
“Không ăn sáng sao?”
Diêm Trừng lắc đầu: “Ăn.”
“Không phải mỗi ngày đều có tập thể thao sao? mệt lắm à?”
Diêm Trừng “Vâng” một tiếng, “Có chút mất ngủ.”
“Thanh niên thì mất ngủ cái gì, ngày mai tình trung y tới bắt mạch xem, xem có thể điều trị dứt điểm không, người xem bệnh cho mẹ con cũng không tồi.”
Nói tới đây Diêm lão thái gia lại nghĩ tới: “Con đã qua thăm mẹ con chưa?”
Diêm Trừng: “Chưa.”
“Aiz… đi thăm đi, kỳ thật những ngày con không ở nhà, mẹ con vẫn bệnh, con thực bất hiếu không có quan tâm tới mẹ.”
Diêm Trừng xụ mặt không nói tiếp.
Lão thái gia nhìn bộ dạng này của hắn cũng không còn tâm tình giáo huấn hắn, phất phất tay: “Đi đi, qua thăm mẹ con rồi về ngủ một giấc, ở nhà cố gắng điều dưỡng cho tốt.”
Diêm Trừng rời khỏi thư phòng vốn định trực tiếp lên lầu, thế nhưng cước bộ ngừng lại, vẫn xoay người đi sang biệt việt bên cạnh.
Hiện tại đã hơn 10h, nhưng cửa nhà vẫn đóng chặt, Diêm Trừng gõ 2 tiếng, bà Trần ra mở cửa.
“Tiểu Trừng tới rồi.” bà Trần tươi cười: “Mau vào đi, mẹ con đang ở trên lầu đấy.”
“Vẫn ngủ? vậy con…” hắn căn bản muốn nói vậy mai sẽ quay lại, nhưng thấy sắc mặt bà Trần lúc này mới sửa lại: “Được rồi.”
Nguyên đán vừa trôi qua, chính là tháng lạnh lẽo nhất trong năm, nhưng bên trong căn nhà lại ấm áp mười phần, đặc biệt là phòng Đàm Oanh, với thể trạng của Diêm Trừng, lập tức sau lưng liền có một tầng mồ hôi mỏng.
Đàm Oanh tỉnh, khoác thêm áo ngồi trên giường uống thuốc, bà ngoại ngồi ở bên cạnh đeo kính đang nghiên cứu hướng dẫn sử dụng của lọ thuốc trong tay.
Nhìn thấy Diêm Trừng, bà ngoại nhíu mày nói: “Cũng biết đến đây à.” Câu tiếp theo thì nói giống như ông nội: “Sao không thấy béo?”
Diêm Trừng nhất thời chỉ nhìn Đàm Oanh không nói lời nào.
Bà ngoại nói: “Đứng đó làm gì? Tới đây.”
Diêm Trừng do dự chút rồi đi qua.
Đến gần mới phát hiện, đầu giường Đàm Oanh có rất nhiều chai lọ, bên trên phần lớn là tiếng anh, Diêm Trừng dù đọc hiểu cũng không có ý muốn đọc, chỉ liếc nhìn qua rồi chuyển mắt đi chỗ khác.
Đàm Oanh bỗng nhiên mở miệng nói: “Con đã xin phép chưa?”
Trong trí nhớ, bà trừ việc hỏi chuyện học tập thì chính là học tập, những cái khác hoàn toàn không có.
Diêm Trừng ngữ khí như bình thường, cố ý nói: “Không có.”
Đàm Oanh quả nhiên bất mãn hơi nhíu mày: “Đại học dễ đối phó như vậy sao?”
Diêm Trừng hừ cười một tiếng: “Lúc này đi học còn có ý nghĩa gì.”
Bà ngoại đẩy hắn một phen: “Nói hỗn cái gì đó!”
Đàm Oanh nói: “Nói suy nghĩ của con ra nghe chút.”
“Con không nghĩ gì.”
“Không suy nghĩ, con đang ăn nói bừa bãi gì vậy?!” bà ngoại cảm giác Diêm Trừng không quá thích hợp, miệng vẫn dịu nhẹ nói: “Tuyệt đối là việc học không dễ dàng.”
Nói cũng không đợi Diêm Trừng mở miệng, trực tiếp đem hắn đuổi ra ngoài, chính mình tìm cớ giải thích sau.
Vừa rời tiểu viện, bà ngoại liền nhịn không được mắng hắn: “Con ở trong lòng bất mãn là muốn giận cá chém thớt mẹ con sao, cánh cứng rồi hả!”
Diêm Trừng mím môi, đường cong cằm cứng ngắc.
Bà ngoại nhìn không nổi biểu tình này của hắn, cao giọng: “Có chuyện gì? Là nam tử hán mà cứ ngại ngại ngùng ngùng còn ra thể thống gì, có gì thì nó thẳng ra.”
Diêm Trừng nhẫn nhẫn, rốt cuộc hỏi: “Có phải con có em trai không?”
Bà ngoại ngẩn ngơ: “Con nói cái gì?”
Diêm Trừng nhìn ánh mắt kinh hoảng của bà ngoại, tiếp tục nói: “Bị mẹ con đưa đi rồi?”
Hết chương 134
Trì Xu Huyên đang hỏi bác sỹ tình hình bệnh nhân, bà và Trì Xu Di giống nhau như vậy, nên không cần nhiều lời nói thân phận, bác sỹ liền đem mọi bệnh tình đều nói cho bà. Từ 3, 4 ngày trước, Trì Xu Di liền lâm vào hôn mê, các chỉ số cơ thể cũng kịch liệt giảm sút, sáng hôm nay, rốt cuộc không chịu được đến ngay cả truyền dịch cũng không vào, chất lòng liền ứ đọng dưới da phù sưng lên, khiến tứ chi đều sưng giống như bị ngâm nước, nhìn cực kì ghê người.
Vừa quay đầu liền thấy Kỉ Tiễu, Trì Xu Huyên sắc mặt phức tạp, phảng phất muốn nói gì đó, nhưng vài lần mở miệng muốn nói lại thôi.
Kỉ Tiễu liếc mắt nhìn vào người trong phòng bệnh, cũng không giống như mấy hôm trước nhìn cái liền rời đi, mà lại ngồi xuống băng ghế ngoài hành lang.
Trì Xu Huyên nhìn gương mặt cậu tái xanh, nghĩ đến những lời vừa rồi bác sỹ nói, trong lòng đủ các loại cảm xúc phức tạp, cho dù bà có từng hận nữ nhân kia, thậm chí những lúc tuyệt vọng nhất đều nguyền rủa bà ta chết đi, còn có không cam lòng cùng ghen tị, mình cầu mà không được đáp ứng, còn đối với bà ta rõ ràng chiếm được nhưng hết thảy lại không biết quý trọng lại còn oán trách. Mấy năm nay, bà luôn tại trước mặt người khác sắm vai người mẹ mẫu mực, tận lực sửa chữa mọi sai lầm trong quá khứ, nhưng mỗi đêm trằn trọc không ngủ được, lại nghĩ tới việc chính mình đã gây ra tình cảnh ngày hôm nay, Trì Xu Huyên đói với Trì Xu Di vẫn như trước khó gỡ được khúc mắc, bà từng vô số lần suy nghĩ, nếu có một ngày chính mình nhìn thấy người kia, bà sẽ nói gì với người chị gái này.
Trì Xu Di tựa như một cục sạn bị kẹt ở yết hầu Trì Xu Huyên, không chú ý cảm thụ có lẽ miễn cưỡng có thể xem nhẹ, mà khí cần nuốt cái gì đó để sinh tồn, cái loại tư vị khó nuốt trôi này thực sự khó chịu.
Bà tâm lý nhiều năm như vậy nhất thời không thể tiêu hóa, không biết Kỉ Tiễu trong khoảng thời gian này đến tột cùng như thế nào có thể chịu đựng được, trong đáy lòng vẫn hận người sẽ chết, nhưng người đó lại người thân nhất của mình, ở trong hoàn cảnh như vậy, Kỉ Tiễu đến tột cùng là có suy nghĩ gì?
Trì Xu Huyên đi tới bên người cậu, do dự một lúc lâu vẫn cắn răng nói: “Con…đừng trách dì đã tới đây, dì chỉ lo lắng…đến cùng là….aiz….”
Kỉ Tiễu không nói.
Trì Xu Huyên nhịn không được hỏi: “đứa bé kia…con gặp rồi?”
Kỉ Tiễu lần này gật đầu.
“Nó….”
Trì Xu Huyên vừa muốn hỏi thăm tình hình của Lục Mân, bỗng nhiên máy đo lường ở đầu giường bên trong phòng bệnh phát ra tiếng vang chói tai, nghe được động tĩnh, y ta vội vàng chạy vào, một thoáng sau mấy bác sỹ cũng chạy tới.
Trì Xu Huyên lập tức khẩn trương hơn, đến gần cửa kính thủy tinh nhìn tình hình bên trong, hai tay bà bất giác nắm chặt lại, môi cũng gần như cắn nát, quay đầu nhìn thấy Kỉ Tiễu vẫn bất động ngồi ở chỗ kia, tóc mái buông xuống che mặt, không thấy rõ biểu tình.
Một lát sau, bác sỹ mở cửa đi ra, Trì Xu Huyên bận rộn nghênh đón, Kỉ Tiễu cũng châm chậm ngẩng đầu lên.
Bác sỹ nói: “Bệnh nhân đã tỉnh, thần trí coi như rõ ràng, hai người vào thăm đi, có gì muốn nói…tận lực nắm chặt thời gian.”
Trì Xu Huyên vừa nghe, liền nhịn không được trừng lớn mắt, con ngươi xinh đẹp một mảnh trống rỗng, giống như lập tức không thể nhận được tin tức như thế, dưới chân cũng giống như bị gắn đinh, thế nào cũng không bước chân đi được.
Mà lúc này người đang ngồi trên băng ghế đứng dậy, đi qua người bà, vào phòng bệnh.
Kỉ Tiễu đi tới trước giường, Trì Xu Di lúc này đang mở mắt, biểu tình khó được khi không có quá nhiều thống khổ, cảm giác trước mắt có người, bà lúc này mới trì độn chuyển đầu sang.
Còn chưa nhìn rõ người trước mắt là ai, Trì Xu Di trực giác liền gọi: “Tiểu Mân…Tiểu Mân….” Bà muốn biết con trai mình giờ thế nào.
Trì Xu Di thanh âm hơi thở mỏng manh, nếu không tập trung lắng nghe chắc sẽ không nghe rõ, Kỉ Tiễu hơi cúi người về phía bà ta, vừa muốn nghe rõ bà ta nói, vừa cho đối phương nhìn rõ mình là ai.
Quả nhiên, ánh mắt hỗn độn của Trì Xu Di lập tức nhận ra Kỉ Tiễu liền thay đổi, bà chân tay vừa động, dường như ảnh hưởng tới vết thương, đau tới mặt mũi đều vặn vẹo, khó được khi yên ắng trong giây lát liền biến thành bọt nước.
Bà dường như muốn nói lời kịch liệt, nhưng đến bên miệng liền hóa thành hai chữ.
“Tiểu Mân…”
Kỉ Tiễu đứng gần nhìn rõ những thay đổi trên mặt bà, xác nhận đối phương vẫn nhìn thẳng mình mới nói: “Bà thật muốn biết nó sống hay chết sao?”
Trì Xu Di vôi vã gật đầu, muốn giơ tay giữ cậu: “Tiểu Mân…nó tốt không?”
Kỉ Tiễu để bà ta cầm ống tay áo: “Nó rất tốt, bác sỹ nói bệnh của nó đang chuyển biến tốt, về sau còn có cơ hội xuống giường khỏi hẳn.”
Trì Xu Di ngẩn ra, sau đó lại nghe cậu nói tiếp: “Loại lời nói này bà tin không?”
Kỉ Tiễu nhìn bà ngốc lăng sau đó ánh mắt càng lúc càng mở lớn, con mắt kịch liệt sung huyết, cuối cùng lộ ra biểu tình không thể tin, ngay sau đó cả người đều co giật run rẩy.
“Không…không….sẽ không….mày gạt tao, mày…tiểu…súc….sinh….”
Kỉ Tiễu trơ mắt nhìn bà ta chậm rãi rơi vào thống khổ, sau đó bắt đầu điên cuồng, cuối cùng là triệt để phá vỡ.
Trì Xu Huyên ngoài cửa nhìn vào thì thấy Trì Xu Di trên giường hai mắt vô thần, tứ chi mềm nhũn buông xuống, thường thường run rẩy.
Trì Xu Huyên vội vàng kéo Kỉ Tiễu ra, đây vốn không phải là điều bà muốn thấy, Kỉ Tiễu đem Trì Xu Di làm cho hỏng mất, chính cậu cũng đâu có tốt hơn, e rằng về sau, cậu cũng không thể tự thoát ra được.
Không thể như vậy.
Quyết không thể để như vậy được!
Trì Xu Huyên kéo Kỉ Tiễu ra bên ngoài, vừa đi vừa khóc nói: “Kỉ Tiễu, con nghe dì nói, con hãy nghe dì nói, mọi chuyện đều là dì sai, Trì Xu Di sai, mà cả ba con cũng sai, nhưng con không sai, còn không hề sai, các con không hề sai, Trì Xi Di sắp chết, con không cần hận bà ta, con có cuộc sống của con, con còn trẻ, con đừng để bà ta hủy hoại con, quên hết đi…quên hết toàn bộ đi…”
Trì Xu Huyên càng nói về sau càng khóc không thành tiếng, bà rất hối hận, rất hối hận, Kỉ Tiễu hôm nay hận mẹ nó như vậy, cũng có công lao của bà ở trong đó, khi đó bà từng ngày từng ngày một lần lại một lần đem mọi cừu hận đổ lên đầu đứa nhỏ này. Cho nên oán hận trong lòng Kỉ Tiễu tích lũy dần theo ngày tháng cho tới khi trưởng thành, đã bị cô độc cùng tăm tối biến thành một cây đại thụ che kín tâm tư cậu, ngày ngày hấp thu dưỡng chất tinh thần, mới đúc thành người vừa lạnh lùng vừa bất cận nhân tình thế này, thói quen đả thương người cũng tự làm thương bản thân cậu.
“Là dì sai…là dì sai….”
Trì Xu Huyên lặp đi lặp lại, mà Kỉ Tiễu thủy chung vẫn chỉ là thờ ơ.
Thẳng tới khi cậu một lần nữa nhìn thẳng vào mắt Trì Xu Di, thấy khuôn mặt đầy nước mắt của bà, sau đó bà mới hướng tới chỗ này nhẹ nhàng nói một câu.
“Mẹ…thực xin lỗi con…..”
Máy móc đầu giường lại lần nữa vang lên tiếng tạp âm chói tai, bác sỹ sớm chờ ở cửa lần nữa lao vào, kết quả lúc này, ai nấy đều đoán được….
…… mẹ?
Nước mắt này đều vì cậu mà chảy sao?
Lời này đều là đối với cậu mà nói sao?
Đây là hai nghi vẫn cuối cùng chợt lóe trong đầu trước khi cậu bị đuổi ra khỏi phòng bệnh.
********
Diêm lão thái gia lại một lần nữa triệu hồi Diêm Trừng tới thư phòng, tôn tử gần đây thực ngoan, ông nghe người hầu nói lại, cảm giác đã tới lúc tiến hành trò chuyện.
Nhưng khi đối mặt thì thấy tinh thần Diêm Trừng cũng không tốt như dự đoán, trên mặt vẫn không có thịt, mí mắt thì sụp xuống, môi thì trắng bệch.
“Không ăn sáng sao?”
Diêm Trừng lắc đầu: “Ăn.”
“Không phải mỗi ngày đều có tập thể thao sao? mệt lắm à?”
Diêm Trừng “Vâng” một tiếng, “Có chút mất ngủ.”
“Thanh niên thì mất ngủ cái gì, ngày mai tình trung y tới bắt mạch xem, xem có thể điều trị dứt điểm không, người xem bệnh cho mẹ con cũng không tồi.”
Nói tới đây Diêm lão thái gia lại nghĩ tới: “Con đã qua thăm mẹ con chưa?”
Diêm Trừng: “Chưa.”
“Aiz… đi thăm đi, kỳ thật những ngày con không ở nhà, mẹ con vẫn bệnh, con thực bất hiếu không có quan tâm tới mẹ.”
Diêm Trừng xụ mặt không nói tiếp.
Lão thái gia nhìn bộ dạng này của hắn cũng không còn tâm tình giáo huấn hắn, phất phất tay: “Đi đi, qua thăm mẹ con rồi về ngủ một giấc, ở nhà cố gắng điều dưỡng cho tốt.”
Diêm Trừng rời khỏi thư phòng vốn định trực tiếp lên lầu, thế nhưng cước bộ ngừng lại, vẫn xoay người đi sang biệt việt bên cạnh.
Hiện tại đã hơn 10h, nhưng cửa nhà vẫn đóng chặt, Diêm Trừng gõ 2 tiếng, bà Trần ra mở cửa.
“Tiểu Trừng tới rồi.” bà Trần tươi cười: “Mau vào đi, mẹ con đang ở trên lầu đấy.”
“Vẫn ngủ? vậy con…” hắn căn bản muốn nói vậy mai sẽ quay lại, nhưng thấy sắc mặt bà Trần lúc này mới sửa lại: “Được rồi.”
Nguyên đán vừa trôi qua, chính là tháng lạnh lẽo nhất trong năm, nhưng bên trong căn nhà lại ấm áp mười phần, đặc biệt là phòng Đàm Oanh, với thể trạng của Diêm Trừng, lập tức sau lưng liền có một tầng mồ hôi mỏng.
Đàm Oanh tỉnh, khoác thêm áo ngồi trên giường uống thuốc, bà ngoại ngồi ở bên cạnh đeo kính đang nghiên cứu hướng dẫn sử dụng của lọ thuốc trong tay.
Nhìn thấy Diêm Trừng, bà ngoại nhíu mày nói: “Cũng biết đến đây à.” Câu tiếp theo thì nói giống như ông nội: “Sao không thấy béo?”
Diêm Trừng nhất thời chỉ nhìn Đàm Oanh không nói lời nào.
Bà ngoại nói: “Đứng đó làm gì? Tới đây.”
Diêm Trừng do dự chút rồi đi qua.
Đến gần mới phát hiện, đầu giường Đàm Oanh có rất nhiều chai lọ, bên trên phần lớn là tiếng anh, Diêm Trừng dù đọc hiểu cũng không có ý muốn đọc, chỉ liếc nhìn qua rồi chuyển mắt đi chỗ khác.
Đàm Oanh bỗng nhiên mở miệng nói: “Con đã xin phép chưa?”
Trong trí nhớ, bà trừ việc hỏi chuyện học tập thì chính là học tập, những cái khác hoàn toàn không có.
Diêm Trừng ngữ khí như bình thường, cố ý nói: “Không có.”
Đàm Oanh quả nhiên bất mãn hơi nhíu mày: “Đại học dễ đối phó như vậy sao?”
Diêm Trừng hừ cười một tiếng: “Lúc này đi học còn có ý nghĩa gì.”
Bà ngoại đẩy hắn một phen: “Nói hỗn cái gì đó!”
Đàm Oanh nói: “Nói suy nghĩ của con ra nghe chút.”
“Con không nghĩ gì.”
“Không suy nghĩ, con đang ăn nói bừa bãi gì vậy?!” bà ngoại cảm giác Diêm Trừng không quá thích hợp, miệng vẫn dịu nhẹ nói: “Tuyệt đối là việc học không dễ dàng.”
Nói cũng không đợi Diêm Trừng mở miệng, trực tiếp đem hắn đuổi ra ngoài, chính mình tìm cớ giải thích sau.
Vừa rời tiểu viện, bà ngoại liền nhịn không được mắng hắn: “Con ở trong lòng bất mãn là muốn giận cá chém thớt mẹ con sao, cánh cứng rồi hả!”
Diêm Trừng mím môi, đường cong cằm cứng ngắc.
Bà ngoại nhìn không nổi biểu tình này của hắn, cao giọng: “Có chuyện gì? Là nam tử hán mà cứ ngại ngại ngùng ngùng còn ra thể thống gì, có gì thì nó thẳng ra.”
Diêm Trừng nhẫn nhẫn, rốt cuộc hỏi: “Có phải con có em trai không?”
Bà ngoại ngẩn ngơ: “Con nói cái gì?”
Diêm Trừng nhìn ánh mắt kinh hoảng của bà ngoại, tiếp tục nói: “Bị mẹ con đưa đi rồi?”
Hết chương 134
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook