Diêm Vương
-
Chương 133
*
Người kia đã đi rồi nên Kỉ Tiễu cũng quay về trường học tập bình thường.
Bên nhà xuất bản cũng không biết nghe được tiếng gió từ nơi nào mà gần đây thường xuyên nhận bản thảo của Kỉ Tiễu, nhiệt tình còn hơn cả trước đây.
Kỉ Tiễu không có cự tuyệt, cậu còn muốn tiếp tục sinh hoạt, còn cần dùng tiền, mà tuần trước, tài khoản ngân hàng vốn đã cạn kiệt của cậu đột nhiên được chuyển hơn năm vạn nguyên vào, gửi tiền là một tài khoản xa lạ, gửi từ A thị tới, Kỉ Tiễu cũng không hỏi cứ thế nhận.
Mọi chuyện dường như đã quay về quỹ đạo vốn có của nó, cứ theo lẽ thường lên lớp, tan học, về nhà vẽ tranh, chỉ trừ bên cạnh thiếu đi một người, và cứ vài ngày cậu lại tới bệnh viện một lần.
Tình hình của Lục Mân tựa như nỏ mạnh hết đà, mỗi ngày chỉ như thoi thóp, nói không chừng một ngày nào đó hô hấp liền đình chỉ, Kỉ Tiễu nói chuyện với bác sĩ, nếu không có gì ngoài ý muốn thì không cần thông báo cho cậu, ngược lại là Trì Xu Di, mỗi lần Kỉ Tiễu đi vào phòng bệnh của bà ta, đều phải đưa tin một lần. Trì Xu Di cũng không tốt hơn bao nhiêu, bà ta hiện tại đã suy yếu đến mức có thuốc cũng không phát huy hiệu quả, nên cũng không dám cho bà ta dùng nữa.
Ung thư tuyến tụy là phi thường đau đớn, gần như các bệnh nhân thời kì cuối đều là bị đau đớn mà chết, bất cứ thuốc giảm đau nào cũng không thể giảm bớt thống khổ sống không bằng chết này, mỗi lúc đó, Kỉ Tiễu đều có thể thấy Trì Xu Di ở trên giường bệnh điên cuồng lăn lộn kêu gào, bà ta từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, khi nào chịu qua thống khổ như vậy, có đôi khi đau tới ngũ quan vặn vẹo, khuôn mặt so với lệ quỷ còn khủng bố hơn.
Mà lúc này, bà ta nhìn thấy Kỉ Tiễu, tác dụng phụ kích thích đồng thời cũng có thể tượng tượng được. bà ta thét chói tai dùng những từ ngữ khó nghe nhất để nhục mạ người trước mắt, mắng cậu vì sao không chết đi, vì sao không phải là cậu chết mà lại là đứa còn bảo bối của bà chết, bà có thành quỷ cũng không bỏ qua cho cậu, bà muốn lôi kéo cậu chết theo.
Nhưng tới khi qua cơn đau thanh tỉnh được một chút, lại bắt đầu khóc rống lên chảy đầm đìa nước mắt, lôi kéo Kỉ Tiễu khiến cậu ghi hận chính mình, không được bỏ mặc Lục Mân, là bà có lỗi với Kỉ Tiễu, là sai lầm của bà, còn Lục Mân là vô tội, nó đã chịu rất nhiều khổ sở.
Kỉ Tiễu vẫn không nói một lời nhìn bà tựa như thằng hề đang hát, ngẫu nhiên mới nói một câu: “Thật muốn cho đứa con bảo bối tới nhìn xem bà có bộ dáng gì.”
Lúc này Trì Xu Di lại càng thêm điên cuồng lợi hại, thế nhưng bà đã không còn chút khí lực nào, kết quả chỉ run rẩy ngất đi, ở trong mộng cũng phải chịu đau đớn và thống khổ.
……………..
Trì Xu Huyên vốn định mua vé máy bay về Paris, bà tuy muốn ở lại cùng mấy đứa con thế nhưng Trì gia luôn không hoan nghênh bà, bà cũng tự hiểu, cho dù lo lắng cho Kỉ Tiễu, nhưng biết mình dù có lưu lại cũng không thể khiến mọi chuyện phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn, nhưng gần đây, bà phát hiện trạng thái của Kỉ Tiễu càng ngày càng không ổn.
Làn da đã trắng lại còn bệch ra, còn thường thường lộ ra chút trầm ám, ánh mắt còn phủ đầy tơ máu, bình thường ngay cả một bát cơm nhỏ cũng ăn không hết, nhiều khi lay mấy lần cũng không động tĩnh, cả người càng kịch liệt gầy yếu, mới chỉ vài ngày liền gầy thêm một vòng.
Hơn nữa, có hai ngày, hơn nửa đêm Trì Xu Huyên dậy, phát hiện đèn trong phòng Kỉ Tiễu vẫn sáng, thanh âm gõ bàn phím vẫn không gián đoạn, cả một đêm không ngủ, thế nhưng Kỉ Tiễu ngày hôm say tinh thần lại không lộ ra vẻ uể oải, nên làm gì thì vẫn làm nấy, điều này ngược lại càng khiến Trì Xu Huyên thêm lo lắng, nếu không phải Kỉ Tiễu kiên cường chống đỡ thì chính cậu cũng đã gần tới cực hạn, không chỉ không nghỉ ngơi mà còn không ngừng cạn kiệt tinh thần, từ trạng thái tâm lý đoạn thời gian gần đây của Kỉ Tiễu bà cũng có thể hiểu được, hiện tại cậu đang rất không ổn, trừ chuyện của Kỉ Hiếu Trạch năm đó, Kỉ Tiễu chưa từng lặp lại tình huống như vậy lần nào nữa, lý giải khúc mắc của Kỉ Tiễu đến tột cùng có bao nhiêu nghiêm trọng, Trì Xu Huyên minh bạch, lúc này nếu không tiến hành can thiệp, rất có khả năng mọi chuyện diễn biến theo chiều hướng không thể đoán trước được, thậm chí chậm rãi đem đứa nhỏ này phá hủy hoàn toàn cũng không phải là không có khả năng.
Trì Xu Huyên cảm giác, việc chia tay cùng Diêm Trừng chính là nguyên nhân lớn nhất dẫn tới chuyện này, nhưng khẳng định còn có thêm chuyện khác dày vò tâm Kỉ Tiễu, bà nhất định phải nghĩ ra biện pháp tìm hiểu rõ.
Sáng sớm một ngày, Kỉ Tiễu bị tiếng chuông di động đánh thức, cậu trước hừng đông mới đi ngủ, đến giờ cũng mới chỉ ngủ được gần hai tiếng đồng hồ.
Nghe được tình huống bên kia, Kỉ Tiễu cúp điện thoại, rửa mặt chải đầu mặc quần áo xong xuôi, cũng không ăn gì, gọi tới trường học xin phép nghỉ, rồi gọi taxi tới bệnh viện.
Đến khoa cấp cứu, từ xa đã nhìn thấy bên ngoài phòng bệnh đứng không ít y tá bác sỹ, Kỉ Tiễu chậm rãi đi qua vừa lúc thấy bác sỹ đang dùng sốc điện cho bệnh nhân.
Kỉ Tiễu đợi hồi lâu.
Một lát sau, bác sỹ giao đồ trong tay cho y tá bên cạnh, nhìn nhìn đồng hồ, cùng đối phương nói nhỏ vài cau, quay đầu đi ra.
Thấy Kỉ Tiễu, bác sỹ lắc đầu nói: “Vừa rồi động mạch phổi của bệnh nhân lại xuất huyết, khiến tim ngừng đập, chúng tôi đã tiến hành cấp cứu, thật xin lỗi, không có kết quả, bệnh nhân vừa qua đời.”
Kỉ Tiễu nhìn về đứa nhỏ không có sinh khí đang nằm trên giường bệnh, ý ta đứng bên cạnh nói nhỏ: “Cậu có thể vào nhìn cậu ấy…”
Thế nhưng Kỉ Tiễu lại chỉ đứng ngoài, sau đó thu hồi tầm mắc, cũng không quay đầu xoay người bước đi.
Hết chương 133
Người kia đã đi rồi nên Kỉ Tiễu cũng quay về trường học tập bình thường.
Bên nhà xuất bản cũng không biết nghe được tiếng gió từ nơi nào mà gần đây thường xuyên nhận bản thảo của Kỉ Tiễu, nhiệt tình còn hơn cả trước đây.
Kỉ Tiễu không có cự tuyệt, cậu còn muốn tiếp tục sinh hoạt, còn cần dùng tiền, mà tuần trước, tài khoản ngân hàng vốn đã cạn kiệt của cậu đột nhiên được chuyển hơn năm vạn nguyên vào, gửi tiền là một tài khoản xa lạ, gửi từ A thị tới, Kỉ Tiễu cũng không hỏi cứ thế nhận.
Mọi chuyện dường như đã quay về quỹ đạo vốn có của nó, cứ theo lẽ thường lên lớp, tan học, về nhà vẽ tranh, chỉ trừ bên cạnh thiếu đi một người, và cứ vài ngày cậu lại tới bệnh viện một lần.
Tình hình của Lục Mân tựa như nỏ mạnh hết đà, mỗi ngày chỉ như thoi thóp, nói không chừng một ngày nào đó hô hấp liền đình chỉ, Kỉ Tiễu nói chuyện với bác sĩ, nếu không có gì ngoài ý muốn thì không cần thông báo cho cậu, ngược lại là Trì Xu Di, mỗi lần Kỉ Tiễu đi vào phòng bệnh của bà ta, đều phải đưa tin một lần. Trì Xu Di cũng không tốt hơn bao nhiêu, bà ta hiện tại đã suy yếu đến mức có thuốc cũng không phát huy hiệu quả, nên cũng không dám cho bà ta dùng nữa.
Ung thư tuyến tụy là phi thường đau đớn, gần như các bệnh nhân thời kì cuối đều là bị đau đớn mà chết, bất cứ thuốc giảm đau nào cũng không thể giảm bớt thống khổ sống không bằng chết này, mỗi lúc đó, Kỉ Tiễu đều có thể thấy Trì Xu Di ở trên giường bệnh điên cuồng lăn lộn kêu gào, bà ta từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, khi nào chịu qua thống khổ như vậy, có đôi khi đau tới ngũ quan vặn vẹo, khuôn mặt so với lệ quỷ còn khủng bố hơn.
Mà lúc này, bà ta nhìn thấy Kỉ Tiễu, tác dụng phụ kích thích đồng thời cũng có thể tượng tượng được. bà ta thét chói tai dùng những từ ngữ khó nghe nhất để nhục mạ người trước mắt, mắng cậu vì sao không chết đi, vì sao không phải là cậu chết mà lại là đứa còn bảo bối của bà chết, bà có thành quỷ cũng không bỏ qua cho cậu, bà muốn lôi kéo cậu chết theo.
Nhưng tới khi qua cơn đau thanh tỉnh được một chút, lại bắt đầu khóc rống lên chảy đầm đìa nước mắt, lôi kéo Kỉ Tiễu khiến cậu ghi hận chính mình, không được bỏ mặc Lục Mân, là bà có lỗi với Kỉ Tiễu, là sai lầm của bà, còn Lục Mân là vô tội, nó đã chịu rất nhiều khổ sở.
Kỉ Tiễu vẫn không nói một lời nhìn bà tựa như thằng hề đang hát, ngẫu nhiên mới nói một câu: “Thật muốn cho đứa con bảo bối tới nhìn xem bà có bộ dáng gì.”
Lúc này Trì Xu Di lại càng thêm điên cuồng lợi hại, thế nhưng bà đã không còn chút khí lực nào, kết quả chỉ run rẩy ngất đi, ở trong mộng cũng phải chịu đau đớn và thống khổ.
……………..
Trì Xu Huyên vốn định mua vé máy bay về Paris, bà tuy muốn ở lại cùng mấy đứa con thế nhưng Trì gia luôn không hoan nghênh bà, bà cũng tự hiểu, cho dù lo lắng cho Kỉ Tiễu, nhưng biết mình dù có lưu lại cũng không thể khiến mọi chuyện phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn, nhưng gần đây, bà phát hiện trạng thái của Kỉ Tiễu càng ngày càng không ổn.
Làn da đã trắng lại còn bệch ra, còn thường thường lộ ra chút trầm ám, ánh mắt còn phủ đầy tơ máu, bình thường ngay cả một bát cơm nhỏ cũng ăn không hết, nhiều khi lay mấy lần cũng không động tĩnh, cả người càng kịch liệt gầy yếu, mới chỉ vài ngày liền gầy thêm một vòng.
Hơn nữa, có hai ngày, hơn nửa đêm Trì Xu Huyên dậy, phát hiện đèn trong phòng Kỉ Tiễu vẫn sáng, thanh âm gõ bàn phím vẫn không gián đoạn, cả một đêm không ngủ, thế nhưng Kỉ Tiễu ngày hôm say tinh thần lại không lộ ra vẻ uể oải, nên làm gì thì vẫn làm nấy, điều này ngược lại càng khiến Trì Xu Huyên thêm lo lắng, nếu không phải Kỉ Tiễu kiên cường chống đỡ thì chính cậu cũng đã gần tới cực hạn, không chỉ không nghỉ ngơi mà còn không ngừng cạn kiệt tinh thần, từ trạng thái tâm lý đoạn thời gian gần đây của Kỉ Tiễu bà cũng có thể hiểu được, hiện tại cậu đang rất không ổn, trừ chuyện của Kỉ Hiếu Trạch năm đó, Kỉ Tiễu chưa từng lặp lại tình huống như vậy lần nào nữa, lý giải khúc mắc của Kỉ Tiễu đến tột cùng có bao nhiêu nghiêm trọng, Trì Xu Huyên minh bạch, lúc này nếu không tiến hành can thiệp, rất có khả năng mọi chuyện diễn biến theo chiều hướng không thể đoán trước được, thậm chí chậm rãi đem đứa nhỏ này phá hủy hoàn toàn cũng không phải là không có khả năng.
Trì Xu Huyên cảm giác, việc chia tay cùng Diêm Trừng chính là nguyên nhân lớn nhất dẫn tới chuyện này, nhưng khẳng định còn có thêm chuyện khác dày vò tâm Kỉ Tiễu, bà nhất định phải nghĩ ra biện pháp tìm hiểu rõ.
Sáng sớm một ngày, Kỉ Tiễu bị tiếng chuông di động đánh thức, cậu trước hừng đông mới đi ngủ, đến giờ cũng mới chỉ ngủ được gần hai tiếng đồng hồ.
Nghe được tình huống bên kia, Kỉ Tiễu cúp điện thoại, rửa mặt chải đầu mặc quần áo xong xuôi, cũng không ăn gì, gọi tới trường học xin phép nghỉ, rồi gọi taxi tới bệnh viện.
Đến khoa cấp cứu, từ xa đã nhìn thấy bên ngoài phòng bệnh đứng không ít y tá bác sỹ, Kỉ Tiễu chậm rãi đi qua vừa lúc thấy bác sỹ đang dùng sốc điện cho bệnh nhân.
Kỉ Tiễu đợi hồi lâu.
Một lát sau, bác sỹ giao đồ trong tay cho y tá bên cạnh, nhìn nhìn đồng hồ, cùng đối phương nói nhỏ vài cau, quay đầu đi ra.
Thấy Kỉ Tiễu, bác sỹ lắc đầu nói: “Vừa rồi động mạch phổi của bệnh nhân lại xuất huyết, khiến tim ngừng đập, chúng tôi đã tiến hành cấp cứu, thật xin lỗi, không có kết quả, bệnh nhân vừa qua đời.”
Kỉ Tiễu nhìn về đứa nhỏ không có sinh khí đang nằm trên giường bệnh, ý ta đứng bên cạnh nói nhỏ: “Cậu có thể vào nhìn cậu ấy…”
Thế nhưng Kỉ Tiễu lại chỉ đứng ngoài, sau đó thu hồi tầm mắc, cũng không quay đầu xoay người bước đi.
Hết chương 133
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook