Kiếp trước bởi vì nàng trở thành đối thủ lớn nhất của nam chủ, cho nên tên Vi Sinh Cực này liền biến mất không dấu vết, vậy mà bây giờ nàng lại gặp được hắn..
Nguyên Sơ sờ cằm một cái, khuôn mặt tràn ngập nụ cười ác ý, lần này nàng không nhúng tay vào, để xem hai tên nam nhân kia có tiếp tục khơi mào chiến tranh lên hay không? Còn vị Vân Thâm công chúa chí cao vô thượng đó dáng dấp thế nào, "Quốc sắc thiên hương" ra sao thì nàng không rõ, bởi vì nàng chưa từng thấy nàng ta.
Lúc này Dạ Trầm Uyên đã rơi vào trong loạn chiến, nhưng hắn vẫn luôn chạy quanh mép sân, cho nên cũng không tiêu hao nhiều thể lực lắm, bởi vì sau trận thi đấu này, còn có trận thi đấu đối kháng một - một nữa, nói cách khác, ngày hôm nay chỉ lưu lại hai nghìn năm trăm người, hắn nhất định phải có đầy đủ tinh lực để ứng phó với trận sau.
Lúc này, ở võ đài của hắn đột nhiên phát sinh biến hóa, sau khi loạn đấu, một tập thể hơn ba mươi người hình thành, tên cầm đầu lớn tiếng nói, "Đồng tâm hiệp lực đánh hạ những người này, chúng ta sẽ chiến thắng!"
Bọn họ kết hợp lại thành một nhóm, khiến cho những người còn lại đều luống cuống, một người thì khó mà đối đầu được với ba mươi mấy người, vây đánh tấn công cũng không có ai đến chỉ huy, cho nên bọn họ không hẹn mà cùng nhau tập hợp lại, dẫn tới việc hình thành thêm nhiều đội, thế cuộc này đối với người *đơn đả độc đấu mà nói là rất bất lợi.
*Đơn đả độc đấu: Một mình chiến đấu và làm mọi thứ.
Nhưng Dạ Trầm Uyên híp mắt một cái liền nghĩ ra phương pháp phá vỡ tình thế này, chỉ thấy hắn đột nhiên phát lực, hướng về tên thành lập đội ngũ đầu tiên, bộ pháp vô cùng quỷ dị, trong khoảnh khắc mà đại đa số mọi người còn chưa phát hiện ra, tên cầm đầu kia đã bị Dạ Trầm Uyên một đao chặt đứt gân chân, ném xuống võ đài.
Bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, rất nhiều người đều tưởng bên trong nội bộ nhóm đã xảy ra tập kích bất ngờ, cho nên ai ai cũng cảm thấy bất an, tình cảnh bỗng chuyển đổi từ hỗn loạn tạo lập tổ đội biến thành tự chém giết lẫn nhau!
Trên đài cao, Vạn Kỳ Thính Phong sờ sờ râu mép, "Tiểu tử này cũng không tệ."
Nguyên Sơ ngược lại rất bình tĩnh, mới thế này mà đã không tệ rồi "Người ta nhìn trúng, tuyệt đối có thể lọt vào mười vị trí đầu!"
Lúc này, vị tôn giả Nguyên Anh nữ phía dưới nàng đột nhiên hừ lạnh một tiếng, "Đại hội thi đấu khai sơn lần này, tổng cộng có mười chín người đã vượt qua Luyện Khí tầng mười, càng đừng nói đến việc có hai người tầng mười một, một người đại viên mãn, một tên Luyện Khí tầng tám nho nhỏ của ngươi cũng muốn tiến muốn vào mười vị trí đầu ư, chả khác nào kẻ ngốc nói mê! Cẩn thận không lại *nói như rồng leo, làm như mèo mửa, ngay cả nhóm một trăm người đầu tiên cũng không tiến vào được được!"
*Nói như rồng leo, làm như mèo mửa: Tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp.
Nguyên Sơ vừa nghe liền mất hứng, nàng hướng về phía đối phương lộ ra nụ cười giả tạo, "Long Tú bà bà, ánh mắt của người cần phải bồi đắp thêm kinh nghiệm rồi, nhìn người làm sao có thể chỉ nhìn bề ngoài chứ?"
Long Tú nghe xong, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần liền hiện lên sự tức giận! "Ngươi gọi ai là bà bà?"
Nàng sớm đã nhìn Nguyên Sơ không vừa mắt, Vạn Kiếm Tông mười sáu vị Nguyên Anh phong chủ, ngoại trừ Nguyên Sơ, ai mà không mất mấy trăm năm mới bò lên được? Mà Nguyên Sơ lại cố tình có một mẫu thân tốt như vậy, nguyện ý bỏ đi tu vi một đời để cho nàng, hơn nữa tiểu nha đầu Nguyên Sơ này vận khí cũng không tệ, không nói tới việc trải qua cấm thuật Thể Hồ Quán Đỉnh mà vẫn sống, ngay cả căn cơ cũng không bị hủy diệt, chỉ có cảnh giới bất ổn mà thôi, nhưng khiến bọn họ đố kị chết đi được!
Cộng thêm việc chưởng môn thiên vị Nguyên Sơ, cũng khiến nàng rất bất mãn, cho nên người Nguyên Sơ xem trọng, nàng nhất định phải chèn ép một phen mới tốt!
Nguyên Sơ làm mặt quỷ, "Ai trả lời thì chính là người đó nha~!"
Nàng cố ý gọi Long Tú là bà bà, gọi chưởng môn là đại thúc, trực tiếp xóa đi một bối phận giữa bọn họ, Long Tú sao có thể không tức giận?
Nhưng Vạn Kỳ Thính Phong bỗng đảo mắt qua đây, Long Tú chỉ có thể nuốt khẩu khí xuống, hừ nhẹ nói, "Bản tôn mới không muốn tranh luận với một tiểu nãi oa! Cứ chờ đấy! Tên tiểu tử mà ngươi xem trọng kia, chỉ sợ đến vòng thứ hai cũng không qua được!"
Vẻ mặt Nguyên Sơ bỗng nghiêm túc lại, "Vậy chúng ta đánh cược đi! Nếu như ta thắng, ngươi phải cho ta một quả trứng Vân Nga, thế nào?"
Long Tú là phong chủ của Linh Thú Phong, còn Vân Nga là linh thú lục phẩm, Nguyên Sơ muốn trứng của nó, chẳng lẽ là muốn tự mình thuần phục một cái *tọa kỵ?
*Tọa kỵ: Vật để cưỡi.
Nàng hừ một tiếng, "Ngươi muốn trứng Vân Nga làm cái gì?"
Nguyên Sơ liếm môi một cái, vẻ mặt đương nhiên nói, "Để ăn a!"
Long Tú tức giận đến mức đứng lên! "Ngươi dám! Tốt lắm, ta biết rồi, gần đây trứng Tiên Hạc biến mất là do ngươi trộm đi phải không?"
"Long phong chủ!" Vạn Kỳ Thính Phong nhíu mày, "Trước mặt mọi người, còn ra thể thống gì nữa?"
Long Tú ngồi xuống, vẫn không cam lòng nói, "Chưởng môn sư huynh.. Ngươi xem nàng a!"
Nguyên Sơ thấy vậy liền vội vã trốn ra sau lưng chưởng môn, hướng nàng le lưỡi.
Tất cả mọi người đều bật cười, có chút bất đắc dĩ.
"Sư muội, tiểu Sơ mới sáu tuổi, ngươi tính toán với một hài tử làm gì?"
Thần Phù Phong phong chủ cười làm hòa, "Phía dưới có rất nhiều đệ tử đang nhìn a!"
Long Tú lúc này mới không cam lòng từ bỏ! Nhưng trong lòng nàng vẫn không phục, dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều đứng về phía Nguyên Sơ? Trước đây khi nương nàng ta chưa chết, tất cả mọi người đều hướng về phía nàng ấy, hiện tại nương nàng chết rồi, mọi người lại hướng về phía Nguyên Sơ!
Sự tức giận tích tụ trong lòng nàng không cách nào phát tiết được, con ngươi đảo một vòng nhìn xuyên qua tầng mây phía dưới, vừa hay nhìn thấy Dạ Trầm Uyên đã chiến thắng!
Võ đài của hắn là nơi đánh nhanh nhất và cũng là nơi kết thúc sớm nhất, năm mươi người còn lại đều thông qua, mọi người đều vô cùng cao hứng hô to, Long Tú nhìn thấy Dạ Trầm Uyên bình tĩnh đứng đó, cười lạnh một tiếng.
Nàng không thể thu thập Nguyên Sơ, chẳng lẽ còn không thể thu thập được một tên đệ tử ngoại môn? Chờ xem!
Sau đó, nàng liền truyền âm cho đại đồ đệ của mình, bảo hắn đi làm một chuyện cho nàng..
Trận thi đấu vẫn tiếp tục, những ai kết thúc trước đều có thể tiến vào vòng thứ hai, đến giữa trưa, đã có mười bảy nghìn người kết thúc cuộc chiến, Dạ Trầm Uyên ở một bên vừa dành thời gian điều tức, vừa chú ý tới vài người xung quanh đang bộc lộ hết tài năng của mình trong trận đấu, Lão Lệ bỗng cười nói.
"Hài tử bây giờ thật đúng là càng ngày càng xuất sắc hơn so với ngày xưa, ta nhìn qua, trong những người này, chỉ cần không gặp tên Đỗ Toa có Luyện Khí tầng mười một kia, thì sẽ không có vấn gì."
Dạ Trầm Uyên nghe vậy liền nhìn về phía thiếu nữ tầm mười hai tuổi mặc y phục màu đỏ kia, đối phương cũng đang nhìn hắn.
"Cho dù gặp, cũng không thành vấn đề."
Dạ Trầm Uyên ở trong thức hải nói như vậy, mỉm cười, đứng lên.
Sau khi rút thăm xong, Dạ Trầm Uyên liền mở giấy ra, đôi mày nhíu nhíu lại, trên đó viết hai chữ Đỗ Toa, trùng hợp như vậy sao?
Không, trên thế giới này không có sự trùng hợp, đó là ai? Hắn mới gia nhập Vạn Kiếm Tông không lâu, ai lại muốn đối phó với hắn?
Mang theo các loại nghi hoặc, hắn ngẩng đầu nhìn về chỗ cao cao kia.
Mà từ góc độ này nhìn qua, hắn chỉ thấy tầng tầng lớp lớp đài tỷ thí treo lơ lửng trên không, cùng với mây giăng mịt mù, căn bản là không thấy rõ vị trí của Nguyên Sơ, ánh mắt Dạ Trầm Uyên hơi tối lại, trong lòng kiên định hơn.
Sợ cái gì? Võ đài cuối cùng đang ở trước mặt chưởng môn, sư phụ cũng ở đó, mà hắn, nhất định sẽ chiến đấu từng tầng một để tới trước mặt nàng, không thể khiến cho nàng mất mặt được!
Khi đối phương nhìn thấy Dạ Trầm Uyên, giọng điệu tiếc nuối cười nói, "Dung mạo ngươi thật sự rất dễ nhìn, đáng tiếc, ngươi lại gặp ta, nếu không, chúng ta có thể cùng nhau vào trong môn làm tỷ đệ a, nhưng bây giờ.." Nàng rút ra một cái roi mềm màu đỏ, nói, "Ngươi chỉ có thể dừng bước tại đây thôi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook