Dạ Trầm Uyên rút con dao găm màu đen của mình ra, nhìn qua thì rất bình thường không có gì lạ, nhưng nó lại có một thuộc tính vô cùng đặc biệt, chính là nếu như bị nó chém trúng, trong vòng một giờ vết thương đó sẽ không thể khép lại, cho dù có ăn đan dược gì cũng không chữa được, dùng nó quả thực rất tiện lợi.

Trên đài cao, Long Tú thấy tiểu đồ đệ mình nhìn trúng đang chuẩn bị đối đầu với Dạ Trầm Uyên, nàng liền mỉm cười, vui vẻ chuẩn bị xem Đỗ Toa dạy cho tiểu tử kia một bài học!

Nàng đắc ý nhìn Nguyên Sơ, nhưng thấy Nguyên Sơ đang ngồi tại chỗ nhắm mắt lại, nàng vậy mà dám ngủ? Long Tú tức chết rồi, định mở miệng nói gì đó, thì thấy Vạn Kỳ Thính Phong lấy ra một tấm Lăng Sa đắp lên người Nguyên Sơ, nàng cũng chỉ có thể cắn răng, nuốt xuống một bụng oán giận, không cam lòng nhìn xuống dưới đài.

Lúc này Đỗ Toa và Dạ Trầm Uyên đã giao thủ được mấy hiệp!

Đỗ Toa là Thủy Mộc song linh căn, tư chất này trong một triệu người mới có một, vì vậy khi đối phó với Dạ Trầm Uyên, thái độ nàng ta có chút khinh miệt.

Đặc biệt là mấy đợt công kích của Dạ Trầm Uyên đều bị nàng ung dung chặn được, nàng cảm thấy nhiệm vụ lần này của sư phụ thật sự quá dễ dàng rồi.

Nàng cao hơn Dạ Trầm Uyên tận ba cảnh giới, hơn nữa còn là song linh căn ngàn dặm mới tìm được, Dạ Trầm Uyên chỉ là một cái ngũ linh căn củi mục, không thể nào là đối thủ của nàng, nghĩ tới đây, nàng cười lạnh nói.

"Được rồi, trận tỷ thí đến đây là kết thúc, ngươi vẫn nên ở ngoại môn luyện tập thêm vài năm nữa đi!" Nàng nói xong, vẻ mặt bỗng nghiêm túc lại! Cầm kiếm đâm về phía Dạ Trầm Uyên! Đồng thời, Dạ Trầm Uyên cũng thu hồi thái độ nhàn nhã, một khắc kia, ánh mắt của hắn lại có chút xảo quyệt.

"Bạo."

Một chữ ấy từ trong miệng hắn nói ra thật nhẹ nhàng.

Đỗ Toa cả kinh! Phát hiện những nơi bị Dạ Trầm Uyên đụng phải, đều xuất hiện hai tờ linh bạo Phù! Linh bạo Phù bị loại ẩn thân Phù đặc biệt che lên, trước khi Dạ Trầm Uyên nói một chữ "Bạo", nàng căn bản không biết bản thân mình đã bị trúng chiêu!

Nhưng bây giờ nàng mới phát hiện thì đã quá trễ rồi, nàng định dùng chiêu tất sát để chém đứt lá bùa, nhưng Dạ Trầm Uyên đã dựa vào thân pháp quỷ dị của mình, lặng lẽ xuất hiện ở sau lưng nàng, đồng thời nàng bị con dao găm đen nhánh kề lên cổ không cử động được.

Bên tai là tiếng cười ung dung thoải mái của thiếu niên, "Vị sư tỷ này, ngươi thua rồi."

Đỗ Toa giật giật khóe miệng, còn chưa lấy lại được tinh thần chợt nghe thẩm phán thông báo, "Đài số chín mươi bảy, Dạ Trầm Uyên thắng!"

"Ba!" Long Tú không khắc chế được cơn tức giận, liền đập vỡ chén linh trà trong tay.

Nguyên Sơ giật mình tỉnh dậy, mặc dù vẫn còn đang mơ mơ màng màng, nhưng nàng liền vội vàng nói, "Tiểu Uyên Uyên thắng rồi phải không? Ta biết là hắn sẽ không thua mà, người nào lại xui xẻo như vậy, trở thành đối thủ của hắn.."

Long Tú nghe vậy, trong nháy mắt liền tức đến sôi máu, hận không thể đứng dậy náo loạn với Nguyên Sơ một trận! Nha đầu chết tiệt kia nhất định là cố ý trào phúng nàng!

Mà sau khi Nguyên Sơ nói xong câu này, liền ghé vào trên ghế ngủ tiếp, Vạn Kỳ Thính Phong bất đắc dĩ nhìn tiểu nha đầu, vóc dáng nàng nhỏ bé đến mức chỉ có thể chiếm một góc nhỏ trên chiếc ghế đá xanh, nhưng tính khí thì lại cực kỳ lớn, một bộ tức chết người không đền mạng.

"Được rồi.." Hắn nhìn Long Tú, trong mắt hiện vẻ không đồng tình nhàn nhạt, "Tiểu Sơ là đứa trẻ nhỏ nhất của Vạn Kiếm Tông chúng ta, ngươi hà tất phải làm khó dễ nàng?"

Long Tú ủy khuất đến hai mắt đều đỏ lên, vốn dĩ còn có thể nhẫn, nhưng cái này thật sự là nhịn không nổi nữa rồi!

"Các ngươi cứ sủng ái nàng ta đi!" Nói xong, liền phẩy tay áo bỏ đi, các trưởng lão phong chủ khác liếc nhìn nhau, ánh mắt đều hiện vẻ bất đắc dĩ, mà Nguyên Sơ đang nằm ngủ bỗng nhếch khóe miệng lên, dường như đang mơ một giấc mộng đẹp nào đó.

Ban đêm.

Ngày thi đấu đầu tiên đã trôi qua, tất cả mọi người đều có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần thì rất tốt.

Vì để chuẩn bị cho ngày mai, Dạ Trầm Uyên không hề nghỉ ngơi, hắn ở dưới ánh trăng luyện tập bộ pháp, nhưng tâm tư thì không biết bay về nơi nào rồi.

"Tiểu tử, ngươi không tập trung."

Trong thức hải Lão Lệ chế nhạo nói, "Thế nào, mới quen nhau không lâu mà xa nhau một ngày đã nhớ rồi à?"

"Lão Lệ!"

Dạ Trầm Uyên dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhấn mạnh, "Nàng là sư phụ của ta, không được vô lễ như vậy."

Lão Lệ hừ một tiếng, "Đều là một đám nhóc con suy nghĩ nhiều, ngươi chỉ cần lần lượt thắng hết tất cả các vòng, thì ngươi sẽ trở thành đệ tử chính thức của nàng, lúc đó không sợ có ai tới cướp người của ngươi nữa!"

Dù sao người ngoại môn đều biết Nguyên Sơ chỉ mới sáu tuổi, không có khả năng sẽ chọn nàng làm sư phụ đâu.

Dạ Trầm Uyên nhíu mày, định nói gì đó, thì bỗng nhiên nghe được một chút động tĩnh không tầm thường.

"Ai?"

Hắn vừa lên tiếng vừa nắm con dao găm trong lòng bàn tay, một bóng người màu đen từ góc tối đi ra, dáng vẻ như thiếu niên tầm mười một, mười hai tuổi, hắn vừa đi ra liền hất cằm nói.

"Tính cảnh giác không tệ." Hắn liếc mắt đánh giá Dạ Trầm Uyên, xong lại nhíu nhìu mày nói, "Chỉ là tu vi quá kém."

Dạ Trầm Uyên vẫn nhớ tên này, hắn là đệ tử nhóm một, và cũng là Luyện Khí đại viên mãn duy nhất, hơn nữa trận bán kết hôm nay, hắn chỉ dùng một chiêu liền đánh đối phương bay xuống võ đài, hiện hắn là ứng cử viên đứng đầu nổi bật nhất.

"Ngươi tới đây làm gì?"

Đối phương hừ nhẹ một tiếng, thờ ơ ngạo mạn nói, "Chỉ là đi ngang qua mà thôi, nhìn ra được ngươi rất có dã tâm đối với hạng nhất, nhưng đáng tiếc, có ta ở đây, ngươi không được như ý rồi."

Dạ Trầm Uyên mỉm cười, thu dao găm lại nói, "*Lộc tử thùy thủ, rất nhanh sẽ biết thôi."

*Lộc tử thùy thủ: Ví với việc tranh giành gì đó, chưa biết ai thua ai thắng.

Dạ Trầm Uyên chuẩn bị rời khỏi, nhưng vừa quay người đi, chợt nghe đối phương nói tiếp.

"Ta biết ngươi vì sao muốn đạt hạng nhất, bởi vì ở ba vị trí đầu ngươi sẽ có quyền chọn sư phụ, nhưng người đứng đầu được ưu tiên chọn trước, nghe nói lần này chưởng môn phá lệ thu một người làm đệ tử, ngươi chắc hẳn là muốn làm đệ tử của chưởng môn?"

Dạ Trầm Uyên hơi hơi cong môi, không phủ nhận, ai biết mới đi được vài bước, đối phương lại nói rằng.

"Vậy ngươi hoàn toàn không cần coi ta là đối thủ, bởi vì, ta không muốn làm đệ tử của chưởng môn, ta tên là Vi Sinh Cực, nói không chừng, chúng ta có thể làm bằng hữu."

Dạ Trầm Uyên nhăn mày, nghiêng người nhìn về phía đối phương.

Dưới ánh trăng, một thân bạch y của hắn lộ vẻ vô cùng lạnh lẽo, thanh âm cũng đặc biệt âm u.

"Vậy ngươi muốn chọn ai làm sư phụ?"

Không hề quanh co lòng vòng, Vi Sinh Cực nghiêm túc nói, "Hàn Kiếm Phong phong chủ, Nguyên Sơ, ta muốn chọn nàng làm sư phụ!"

Ba! Giống như có gì đó vỡ nát, một khắc kia, trên người Dạ Trầm Uyên đột nhiên hiện lên sát khí, khiến cho Vi Sinh Cực hơi sửng sốt!

"Tại sao? Chẳng lẽ.. Ngươi cũng muốn chọn nàng?"

Vi Sinh Cực nói xong, vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm Dạ Trầm Uyên, "Vì sao? Chẳng lẽ ngươi không biết Nguyên Sơ chỉ mới sáu tuổi? Nàng căn bản không có khả năng làm một sư phụ tốt."

Dạ Trầm Uyên đến gần một bước, thần sắc bình tĩnh xa lánh, mang theo một tia nguy hiểm.

"Vậy còn ngươi? Vì sao muốn bái nàng làm sư phụ?"

Vi Sinh Cực hừ một tiếng, lãnh khốc nói, "Vạn Kiếm Tông mười sáu phong, hàng năm mỗi một phong đều được phân chia tài nguyên tu luyện như nhau, người càng nhiều thì tài nguyên đến tay càng ít, chỉ có Hàn Kiếm Phong, hiện nay một người học trò cũng không có, ta chỉ muốn bái nàng làm sư phụ, những tài nguyên kia sẽ là của ta hết!"

"Muộn rồi."

"Hả?" Vi Sinh Cực không hiểu nhìn hắn.

Vi Sinh Cực hơi sửng sốt một chút, sau đó không vui nói, "Đã như vậy, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện cho chính mình không gặp phải ta đi, nếu không ta sẽ loại bỏ ngươi, ngay cả quyền lợi chọn sư phụ cũng không có!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương