Chỉ nghe thấy một tiếng vỡ nhẹ, thức hải của hắn liền xẻ làm hai! Nhưng bởi vì có dòng linh lực vô tận bồi dưỡng, hắn không hề cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại giống như được bao bọc trong sự ấm áp, vô cùng dễ chịu, hắn có thể ung dung tu sửa thức hải, khi mở mắt ra, hắn liền kinh ngạc phát hiện, thần thức của hắn vậy mà đã đến cường độ Trúc Cơ rồi!

Thời gian mười mấy ngày, từ một đan điền bị vỡ nát, đến bây giờ đã có được thần thức Trúc Cơ, thật sự chỉ tốn có hơn mười ngày! Thế mà hắn chưa từng nảy sinh hiện tượng căn cơ bất ổn, bởi vì mấy ngày nay hắn đã dùng đồ phụ trợ, đều là những thứ quý báu mà người ta có khi cả đời này cũng không nhìn thấy được, và tất cả những thứ đó đều là của nữ hài trước mặt hắn, chính là sư phụ.

Nguyên Sơ lẳng lặng nhìn hắn cười, Dạ Trầm Uyên lúc này mới phát hiện, nàng vừa rồi mới sử dụng nhiều linh lực như vậy, nhưng trông nàng vẫn rất bình thường, hơn nữa còn có dáng vẻ tựa tiếu phi tiếu, một chút cũng không giống đứa trẻ sáu tuổi.

"Được rồi."

Nguyên Sơ vỗ tay một cái, khiến cho Dạ Trầm Uyên như ở trong mộng mới tỉnh.

"Đại hội thi đấu bắt đầu rồi! Ngươi trước tiên đi tắm rửa đi, sau đó, đánh cho bọn họ mỗi một tên đều tơi bời tan tác cho ta! Ta đi trước một bước nhé!"

Nói xong, nàng tràn đầy sức sống chạy về phía phòng, từ xa đã kêu lên, "Tiểu Thu, ngươi có phải là đã trở lại rồi hay không? Ta ngửi được mùi thơm của quả mai linh!"

Dạ Trầm Uyên nhìn nàng đi xa, lúc này mới khiếp sợ phát hiện trên người mình đã tống ra một đống chất bẩn, hắn nhíu nhíu mày, nghĩ tới cái bộ dáng này của hắn, vậy mà lại bị sư phụ nhìn thấy hết rồi, trong lòng càng thêm bực mình, bỗng nhiên, trong đầu hắn vang lên âm thanh quen thuộc vốn đã ngủ say rất lâu.

"Tiểu oa nhi, bé gái vừa nãy, chính là sư phụ của ngươi?"

Hắn mặc dù đang ngủ say, thế nhưng đối với chuyện bên ngoài, vẫn có thể nhận biết được một ít.

Dạ Trầm Uyên ngạc nhiên nói, "Lệ tiền bối, ngài đã tỉnh?"

Lão Lệ hừ một tiếng, "Linh Tủy vạn năm cũng không phải thứ tầm thường! Có nó, thần thức bị thương tổn nặng đến đâu đều có thể chữa trị, chỉ tiếc, ngươi bây giờ quá yếu, tiếp nhận nửa viên Linh Tủy đã là cực hạn, bé gái vừa nãy quả thật rất có bản lãnh, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy mức độ tiếp nhận lớn nhất của ngươi, cho nên chỉ giúp ngươi tiêu hóa nửa viên.

Hơn nữa, ta xem cốt linh của con bé này, vậy mà mới có sáu tuổi! Đã trải qua cấm thuật Thể Hồ Quán Đỉnh, không những không bị phá hủy đạo căn, mà còn có căn cơ vững chắc.. Tư chất như thế, thực sự là kỳ tài! Ngươi thật đúng là đã tìm được cho mình một sư phụ tốt!"

Trên thực tế, hắn âm thầm nghĩ, nếu như người đầu tiên hắn gặp là Nguyên Sơ, nói không chừng hắn sẽ để Thiên Châu nhận nàng làm chủ, sáu tuổi đã là Nguyên Anh, đây tuyệt đối là thế gian hiếm thấy!

Lão Lệ khen Nguyên Sơ như vậy, Dạ Trầm Uyên cũng thấy vui thay cho nàng, trong mắt hắn tràn ra một tia ôn nhu, sau khi dùng thuật tẩy rửa, hắn mới bắt đầu tiến vào linh tuyền, tĩnh tọa tu dưỡng, giải trừ sự mệt mỏi khi tu sửa thần thức, dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Đại hội thi đấu nhập môn sao? Hắn nhất định sẽ giành vinh quang về cho sư phụ!

*

Nguyên Sơ để tiểu Thu dẫn Dạ Trầm Uyên đi ra ngoại môn chuẩn bị, còn bản thân thì tự mình đi đến sân thi đấu, bởi vì tuổi nàng còn nhỏ, cho nên phá lệ được ngồi phía dưới chưởng môn.

Rất nhanh, sau bốn mươi chín tiếng chuông, tiếng nói của Hữu trưởng lão vang lên, hơn vạn đệ tử phía dưới đều khơi dậy tinh thần!

"Mở cửa núi!"

Ông ta vừa nói xong, vô số tiên hạc liền bay vút lên trời! Trong hội trường, ở giữa hố lõm được vây quanh bởi các ngọn núi, rất nhiều đài tỷ thí lơ lửng dần dần bay lên, từng tầng từng tầng một kéo dài xuống dưới, giống như kim tự tháp bay lên trời vậy. Đài tỷ thí cao nhất chỉ có một, chính là ở trước mặt chư vị trưởng lão và chưởng môn, ai có thể đánh tới võ đài cao nhất, chính là trận thi đấu của ba vị trí đầu tiên.

Đệ tử vây xem đều mặc thanh y, trong tay cầm danh kiếm do Vạn Kiếm Tông thống nhất chế tạo -- Tàng Tạng Kiếm, vẻ mặt trang nghiêm, nhìn chăm chú vào hai ngọn núi ở bên cạnh đang chậm rãi di chuyển, mà ở bên ngoài núi lớn, mười vạn đệ tử muốn nhập môn đã vận sức chờ phát động.

Thấy hộ sơn đại trận dần dần được thu hồi, Dạ Trầm Uyên nhìn những núi đá giống như lưỡi đao bị trận pháp dời đi, trong lòng xuất hiện một loại kính phục đối với các bậc tiên hiền ngày xưa, nhưng càng nhiều hơn chính là sự kiên định.

Mười vạn đệ tử bên ngoài núi, hắn nhất định phải giành hạng nhất!

Đối với lần này, Lão Lệ lại có quan điểm bất đồng, hắn ở trong thức hải nới với Dạ Trầm Uyên, "Tu tiên giới ngọa hổ tàng long, để lại con át chủ bài rất quan trọng, hơn nữa lọt vào nhóm một trăm người đứng đầu là có thể trổ hết tài năng ra rồi, ngươi cần gì phải đạt hạng nhất?"

Lão Lệ dừng một chút, lại nói, "Trong những người này, ai có tư chất xuất sắc, sớm đã được các phong chủ ấn định rồi, nếu như ngươi gặp phải bọn họ, còn làm tổn thương đến tính mạng bọn họ, người đứng sau lưng bọn họ chẳng phải sẽ tìm tiểu sư phụ của ngươi gây phiền phức hay sao, có cần thiết phải như vậy không?"

Dạ Trầm Uyên cúi đầu lau chùi con dao găm màu đen, thấp giọng nói, "Vạn kiếm Tông có môn quy, hạng nhất có thể tự chọn sư phụ."

Trong nháy mắt Lão Lệ liền hiểu ra vấn đề, tiểu tử này là sợ có người sẽ đoạt mất Nguyên Sơ rồi bái sư trước mặt hắn sao? Không thể nào? Ai lại muốn làm đồ đệ của một hài tử sáu tuổi chứ?

Nhưng thấy Dạ Trầm Uyên kiên định như vậy, hắn cũng không phản đối nữa, kết quả của việc quyết chí tiến lên chính là không khác nào đưa bảo vật của mình ra ngoài ánh sáng, mặc dù nguy hiểm, nhưng không phải cũng là một loại tu luyện hay sao?

Cuối cùng, chấp sự ngoài cổng cũng gọi tới tên của Dạ Trầm Uyên, nhưng bởi vì nhân số rất nhiều, cho nên ngay từ đầu nhất định phải đấu thắng với nghìn người này mới có thể vào trận kế tiếp, tổng cộng có một trăm trận, mỗi trận có nghìn người đấu với nhau, sau đó sẽ lấy năm mươi người từ một nghìn người ấy, đại hội thi đấu kết thúc, sẽ loại bỏ chín mươi lăm nghìn người, không thể không nói, quả thật sự cạnh tranh rất khốc liệt.

Lúc này, Nguyên Sơ đang vô cùng buồn chán ngồi trên đài cao, loại trình độ tỷ thí này đối với Dạ Trầm Uyên mà nói tuyệt đối là chuyện nhỏ, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, Dạ Trầm Uyên tuyệt đối là lọt top một trăm, đối với lần này, nàng hoàn toàn không có áp lực.

"Tiểu Sơ, ngươi nói xem, tiểu đồ đệ mà ngươi xem trọng, bây giờ hắn đang ở chỗ nào?"

Ngồi ở trên cao, Vạn Kỳ Thính Phong mặc một thân trường bào màu xanh xám điểm xuyết trên nền trắng, vạt áo buộc lại bằng Ngọc Quan, đang rũ mắt nhìn về nơi xa, trong sự nghiêm túc lại mang theo một chút ý cười.

Lúc này tóc Nguyên Sơ đã được buộc lên, nàng mặc bộ y phục "đúng đắn, nghiêm túc" màu xanh, nhìn qua có vẻ vô cùng thanh tâm quả dục, nhưng mặc lên người nàng lại không có nổi nửa điểm nghiêm túc, ngược lại càng có vẻ xanh tươi khả ái, giống như khoác mùa xuân rực rỡ lên viên bột mì sáng sủa xinh xắn này vậy, cho dù nghiêm mặt lại cũng chỉ khiến người ta bật cười mà thôi.

"Hồi bẩm chưởng môn, hắn ở.." Đôi mắt Nguyên Sơ xoay tròn quét một lượt, chỉ cần dựa vào thần thức cường đại của nàng, trong một trăm võ đài phía dưới, liền tìm được Dạ Trầm Uyên.

"Hắn ở đài số năm bảy, chính là tên mặc bạch y, tay cầm dao găm màu đen."

Vạn Kỳ Thính Phong nghe vậy liền nhìn qua, khiếp sợ phát hiện, hôm qua hắn mới luyện chế ra Phục Nguyên Đan, mà tiểu tử kia, hôm nay đã khôi phục được tu vi rồi? Đây là xảy ra chuyện gì? Hắn vốn tưởng rằng tiểu tử kia cho dù vận khí tốt, tối đa cũng chỉ có thể khôi phục được Luyện Khí tầng một mà thôi, không nghĩ tới vậy mà lại là Luyện Khí tầng tám đại viên mãn, xem ra tên này có căn cơ rất ổn, và cũng rất may mắn..

Tâm trạng Nguyên Sơ vô cùng chán ngán, ánh mắt đảo qua, đột nhiên dừng lại trên một bóng người!

Vi Sinh Cực? Trong sách viết, hắn ta nhớ nhung nữ nhân của nam chủ nhưng không có kết quả cuối cùng hắc hóa thành đại boss, hắn đã ở đây a..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương